Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Yêu thầm chị họ » Phần 96

Yêu thầm chị họ

Phần 96

– Con mời ngoại ăn cơm! – Mình cầm chén bằng hai tay đưa cho bà ngoại.

– Mẹ cha bây! Giờ mới thấy ló mặt xuống, làm gì trên đó suốt vậy hả? – Ngoại cười móm mém.

– Dạ… con làm bài tập, sắp thi rồi phải ôn nhiều lắm ngoại ơi! – Mình nói dóc không chớp mắt.

– Giỏi, ráng học cho nên người nhen con! Mà sao nay không đi học?

– Dạ… sắp thi rồi nên con được nghỉ ở nhà ôn bài… – Mình gãi đầu.

– Má ăn cơm đi, để nguội mất ngon! – Mẹ mình giải vây.

Bình thường ba mẹ mình rất ghét nói dối. Từ nhỏ đã dạy mấy chị em mình sống trung thực, có gì sai phải thành khẩn nói ra sẽ được tha thứ, nói dối tội nặng gấp 100 lần. Thế nên mình sống cũng khá là chính trực, chỉ nói dối những gì cần thiết thôi.

Hôm nay tình huống bất ngờ, ba mẹ cũng không muốn bà biết chuyện của mình rồi lo lắng nên cực chẳng đã phải về phe mình.

– Con Diễm đâu sao không về ăn cơm? Rồi con bé ăn mặc hở hang lần trước cũng không thấy vậy? – Ăn được vài đũa, bà lại phỏng vấn tiếp.

– Diễm nó làm trưa thường không về má à! Còn con bé kia tên Uyên…

Nói đến đây mẹ ngưng lại, nhìn mình. Mình hiểu ngay, đoạn nói dối này mẹ không muốn làm nên quyết định giao nhiệm vụ vinh quang lại cho mình.

– Hồi nãy Uyên gọi cho con, nói là trưa nay đi đám cưới trong công ty nên không về ăn cơm. – Mình phang ngay không phải nghĩ. Gì chứ nói dóc nói láo là nghề của chàng.

– Ờ. Dạo này hai đứa sao rồi? – Ngoại nhìn mình.

– Hai đứa… là ai ngoại? – Mình ngơ ngơ.

– Con với con Diễm chứ ai. Vẫn bình thường vui vẻ, hay có bất hòa gì không?

Phải công nhận ngoại già cả nhưng minh mẫn ghê, còn định hỏi tránh để gài bẫy mình nữa. Rõ ràng ý ngoại là “mình và chị có phát sinh tình cảm gì hay chưa?”.

– Dạ… vẫn bình thường. Dạo này con học nhiều, chị Diễm cũng đi làm suốt, tối về thường ngủ sớm nên ít trò chuyện lắm! – Mình cố tình nhấn mạnh “ít trò chuyện”, ngầm cho ngoại hiểu mối quan hệ của mình và chị bình thường hơn cả mức bình thường, hoàn toàn trong sáng tinh khôi như một tờ giấy trắng tuổi học trò.

– Ờ, vậy thì tốt! Dù sao cũng chị em họ, gắng giúp đỡ nhau nếu gặp chuyện khó khăn. – Ngoại cười hài lòng, khuyên nhủ vài câu chiếu lệ.

– Dạ, con biết mà! – Thoát nạn, mình gật đầu lia lịa.

– Lần này má định ở chơi lâu không? – Ba mình hỏi.

– Hai ba ngày gì đó. Sao?

– Ý ảnh muốn má ở lại chơi lâu hơn với con cháu, lâu lâu mới có dịp ghé thăm tụi con mà! – Mẹ mình cười.

– Tao cũng muốn ở lâu, mà lạ nước lạ cái, sợ ngủ không được! Để ở lại một bữa coi sao đã…

Mình nghe mà rụng rời tay chân, mặt mũi ba mẹ cũng méo xệch. Ngoại lên thì đương nhiên gia đình mình ai cũng quý rồi, nhưng giờ có chị Diễm, ngoại càng ở lâu sẽ càng dễ xảy ra chuyện không hay. Ba mẹ lo lắng, mình lại càng lo hơn. Nhưng lo cũng chẳng giải quyết được gì, giờ chỉ cầu trời cho ngoại lạ chỗ không ngủ được. Haizzz… mình bất hiếu quá, biết sao được…

Nghĩ cùng buồn cười, hôm qua chỉ dặn chị trưa đừng về thôi, không ngờ ngay cả em Uyên cũng trốn mất biệt luôn. Lần trước bị ngoại dũa cho một trận nho nhỏ mà coi bộ ẻm ngán luôn đến giờ.

Không biết nhờ lời cầu nguyện của mình hay thế nào, mà qua sáng hôm sau ngoại gom đồ, kêu cậu út lại rước về luôn. Lý do rất đơn giản, không ngủ được do lạ chỗ. Khỏi phải nói mình vui mừng đến thế nào, ngoại vừa khuất bóng, mình lấy điện thoại gọi ngay cho chị thông báo tin vui.

– Chị nghe nè T! – Tiếng chị thỏ thẻ êm tai làm sao.

– Chị đang làm hả?

– Ừ, có chuyện gì vậy nè?

– Ngoại vừa về rồi, he he… – Mình cười hí hửng.

– Hi, vậy hả? Sao về sớm vậy?

– Lạ nhà không ngủ được, than thở quá trời…

– Tội ngoại T quá… – Chị yểu xìu.

– Ờ… thôi chị làm đi, tối nói sau hén! – Chị làm mình cụt hứng lây.

– Ừm, bb T!

Trưa ăn cơm xong, trong lúc em Uyên rửa chén, mình kéo ghế ngồi xa xa hỏi chuyện. Thật ra lúc đầu mình ngồi gần, nhưng ẻm mặc quần soóc khoe cặp đùi trắng nõn mịn màng cùng với vòng ba bốc lửa quá, chịu không nổi nhiệt mình phải xích ghế ra xa, sợ ngồi gần một hồi chắc có án mạng xảy ra vì chảy hết máu mũi.

– Chiều qua hai người đi đâu vậy? – Mình hỏi.

– Đi đâu hỏi chi? Nhiều chuyện! – Ẻm đáp, tay vẫn thoăn thoắt rửa chén.

– Xì, ra vẻ bí mật gì nữa. Đi shopping phải không? – Mình bĩu môi.

– Biết còn hỏi…

– Shopping gì mà đến khuya vậy? Còn đi đâu nữa hả?

– Ừ, đi lòng vòng ăn uống, đi núi nữa.

– Ax, khìn hả? Tối chạy lên núi làm gì? – Mình ngớ người.

– Chứ biết đi đâu giết thời giờ nữa. Lên đó ngồi cáp treo cũng vui lắm, mát mẻ thích gì đâu! – Em Uyên chép miệng.

– Hai người chơi xấu, chờ T khỏi rồi đi không được hả? – Mình tiếc rẻ làu bàu.

– Ai biết T thích đi đâu. Mốt T khỏi thì rủ chị Diễm đi nữa cũng được mà!

– Ủa, Uyên không đi nữa hả?

– Tới đó sợ Uyên không đi được…

– Sao vậy?

– Không thích, hỏi nhiều quá! – Im một lúc, ẻm nói.

“Con nhỏ này, tới tháng hay sao mà tự dưng khó chịu vậy kà?!”

Nghĩ thế thôi, ngoài mặt mình vẫn vui vẻ hỏi tiếp:

– Mua được nhiều đồ không?

– Bộ đồ này mới mua nè, đẹp không?

Vừa nói em Uyên vừa xoay người một vòng 360 độ làm hai ngọn núi lửa trong chiếc áo sơmi trắng kiểu rộng cứ nảy lưng tưng như muốn lao ra ngoài tông vô mặt mình.

– Thôi thôi, đẹp… đẹp lắm rồi! Đừng xoay nữa… – Mình xua tay liên tục, tay kia bóp mũi ngăn máu phún ra.

– Đẹp mà mặt mày nhăn nhó vậy hả? – Ẻm trừng mắt.

– Tại Uyên xoay làm T chóng mặt quá… – Mình lấp liếm.

– Con trai gì mà cứ như con gái, xoay một vòng đã than chóng mặt. Ý là Uyên xoay à, lỡ T mà xoay chắc xỉu luôn! – Em Uyên tiếp tục rửa chén, miệng lẩm bẩm.

Đệt, thằng nào nhìn ẻm xoay mà không chóng mặt chảy máu mũi mình chịu thua. Lực ly tâm kinh khủng cỡ nào mọi người hiểu rồi đấy.

– Mua có bộ này thôi hả? Chị Diễm mua được gì không? – Sau giây phút chấn động tinh thần, mình lấy lại bình tĩnh, nhiều chuyện tiếp.

– Cũng nhiều lắm! Chị Diễm ngại nên lấy có vài cái à, Uyên ép mà không chịu.

– Ừ, tính chị Diễm là vậy, mốt Uyên đừng ép chị nữa, có ép thì ép T nè!

– Hả? Vậy giờ ép hén! – Em Uyên quay đầu lại, ánh mắt long lanh rọi vào mặt mình.

– Hơ… đùa thôi! T lên lầu trước nhen, buồn ngủ rồi.

Mình cười gượng, lật đật chuồn gấp.

– Nhìn chị hoài vậy? – Mặt chị ửng hồng, ngại ngùng nói với mình.

– Chị xinh quá! Em nhìn hoài không chán, biết sao được. – Mình ngồi quay vô, hai tay tựa vào thành ghế nhìn chị đắm đuối, miệng tán tỉnh không ngớt.

– Lẻo mép quá! T nhìn chị ngại lắm, không làm gì được hết à… – Chị lúng túng.

Mà cũng đúng thật. Nãy giờ chị làm bể hết 1 cái chén rồi, lau dọn khuôn bếp thì làm đổ chai nước mắm. Mình càng chọc ghẹo, chị lại càng lúng ta lúng túng quờ quạng tùm lum, thấy mắc cười chết được. Không như em Uyên, mình nhìn ẻm cứ tỉnh bơ như không, tự tin hơn nữa mới kinh.

– Mọi lần em cũng nhìn chị vậy, có sao đâu, tự nhiên nay bày đặt mắc cỡ… – Mình cười to.

– Cách T nhìn chị hôm nay khác mọi ngày…

– Khác sao, nói nghe coi?

– Hổng biết. Chị thấy sao sao đó…

– Sao sao là sao sao? – Mình nheo mắt.

– Nói ra T không được chọc chị nghen! – Mặt chị càng đỏ hơn, máu dồn lên hết rồi thì phải.

– Ờ, không chọc! Rồi á, nói đi. – Mình cố nghiêm mặt.

– Thì… thôi, chị không nói đâu. – Chị Diễm cứ cầm cái khăn lau đi lau lại khuôn bếp đã sạch bóng.

– Không nói em giận đó! Bắt ta hứa đã rồi nuốt lời hả? – Mình hù.

– Khổ ghê! Thì… hôm nay chị thấy cách T nhìn chị… – Nói đến đây chị lại ấp úng.

– Sao?

– Tình tứ sao đó… làm chị nổi da gà… hix… – Chị lí nhí, mắt không dám nhìn mình.

– Ax… tình cảm vậy mà chê hả?

– Hi hi, không phải chê! Mà tự nhiên T vậy… làm chị không quen. – Chị len lén nhìn mình, cười ngượng ngập.

– Tập cho quen đi, từ nay mức độ sẽ ngày càng tăng he he. – Mình cười dê.

– Vậy đủ rồi, tăng nữa chị không chịu được đâu…

– Thử rồi mới biết được. Chị, đi chơi không?

– T vậy mà đi đâu được? – Chị giật mình.

– Tản bộ ra công viên chơi. Ở nhà hoài ngột ngạt quá, em cũng cần vận động một chút.

– Nhưng mà vết thương của T chưa lành, đi như vậy có làm sao không?

– Không sao đâu mà! Vậy hén, em lên thay đồ. – Mình đứng lên.

– Ừm, chị tắm cái đã. Nhớ rủ bé Uyên nhen!

– Không rủ cũng bu theo thôi. – Mình nhún vai, đi lên cầu thang.

Nhưng khác với suy nghĩ của mình, em Uyên bảo có việc bận, không đi được. Trước giờ chưa từng bị ẻm từ chối, khiến mình thấy hơi hụt hẫng. Chả sao, không có ẻm, mình lại càng được tự do với những giây phút riêng tư ấm áp bên chị.

Tags: , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất