Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện ngắn » Yêu gái nhà giàu » Phần 5

Yêu gái nhà giàu

Phần 5

Sáng ngày hôm sau…

Sáng nay trời đẹp lạ thường, hình như tâm trạng tốt thì nhìn đâu cũng đẹp thì phải. Hôm nay ba mẹ với lão anh tôi về quê, chỉ còn mỗi tôi ở nhà. Tôi phải tự chuẩn bị bữa ăn sáng cho mình, vừa chiên trứng vừa luyện giọng: Ứ, ớ, ư, yeah, ơ, a… Không biết có làm phiền hàng xóm không.

Sau một hồi nhấp nhô lên xuống thì tôi cũng chuẩn bị xong bữa ăn sáng, bánh mỳ ốp la, xúc xích và một ly sữa nóng. Thế là đủ dinh dưỡng rồi. Tôi gọi điện cho chú để xin nghỉ một ngày:

– Chú yêu, cho cháu nghĩ một ngày nha.

– Gì nữa thằng ông nội, nghỉ nữa à.

– Dạ.

– Sao nghỉ?

– Đi kiếm cháu dâu cho chú chứ còn sao nữa.

– À, thế thì tốt. Thuận buồm xuôi gió cháu nhá.

Xong. Mặc dù đến tối mới đi nhưng hôm nay tôi lười nên cứ nghỉ. Khoá cửa rồi đi ra ngoài, hôm nay trời nắng đẹp thật. Vì thời gian đó tôi hay bị mất ngủ nên cũng thường xuyên ăn khuya, nhưng ăn mỳ tôm mãi thì nổi mụn chết được, nên tôi phải đi vòng vòng kiếm đồ dự trữ để đêm khuya ăn dần. Dạo xong một vòng thì tôi cũng đã gom xong lương thực để sử dụng dần, một kho bánh sandwich, một chai mayone và cơ số là xúc xích. Vậy là những đêm dài bất tận còn dài.

Sau khi về nhà, tôi lại đi đến quán net. Net mới mở gần nhà nên tôi đến ngó qua, máy móc cũng ngon lắm. Lại thêm một team nữ mới lập của quán đang train, thấy thế tôi bèn gọi lũ bạn tới, gạ kèo đánh team đi cà phê với anh chủ. Các bạn nữ có vẻ hơi ái ngại nhưng trước thái độ chân thành của tôi. Chúng tôi lục tục mở máy rồi log in game, vào tạo room custom rồi mời team bạn vào thì hết cmn hồn, thấp nhất là Kim cương 3, lớn nhất đã là KC I 76 điểm. Trong khi chúng tôi thì thằng Sang rank cao nhất cũng chỉ mới KC 5, còn tôi mới Bk 3.

Và với sự chênh lệch trình độ như thế thì việc chúng tôi thua liền tù tì hai trận liên tiếp cũng không có gì lạ.

Log out tài khoản ra về trong tâm trạng nhục nhã ê chề và những tiếng cười nắc nẻ của mấy thằng ngồi hóng trong net. Bọn tôi đang chuẩn bị ra về thì team kia gọi lại:

– Các em có muốn nhận sư phụ thì để bọn chị nhận cho nhá.

– Không cần thù lao gì đâu, mỗi đứa một cái DJ Sona là được. – Bọn nó bịa đấy, sau này lòi ra toàn con nhà giàu…

Bọn đấy cũng khá xinh nên các ông thần cũng hăng hái ghê lắm, rồi còn hẹn nhau tối đi kara nữa chứ. Tôi đặc biệt chú ý đến cô bé đi top của team kia, rất xinh, và sỡ hữu một nụ cười mỉm rất duyên với hai núm đồng tiền. Dường như cũng nhận thấy anh mắt của tôi, nhỏ lườm tôi một cái cháy mặt rồi quay đi. Thằng Sang thấy thế thúc tay tôi hỏi nhỏ:

– Ê đệ, mày quen nó à?

– Làm đéo gì có.

– Sao nó nháy mắt mày kìa?

– Nó bị lé thằng ngu, nháy nháy cc. (Anh xin lỗi Dương ơi. Hôm đó anh lỡ miệng…)

– À ờ, mày cứ làm quá, nó lé mà xinh thì tao cũng chấm.

– Thôi lạy hồn, bố xê nó ra giúp con, tao bỏ nhỏ cho ghệ mày là xong nghen con.

– Địt mẹ mày, mày coi chừng tao đấy.

– Thế mày có muốn tao kể chuyện mày làm với cái vỏ gổi không, tao mà kể là cả thế giới phải sửng sốt à.

– Địt mẹ mày, biến.

Sau đó, bọn tôi đi về chuẩn bị. Chiều đến, khi tôi vừa mới tắm rửa xong và chưa hiểu mô tê gì thì đã nghe tiếng còi xe trước nhà. Thằng Trọng Lú đang ngồi trong chiếc toyota của ông già nó nhấn còi inh ỏi.

– Đi lẹ mày, rề rà như đàn bà.

– Ơ đù má thằng kia, mày lại đây tao bảo.

– Gì nữa con chó.

– Mày chạy chiếc này làm gì?

– Đi chơi chứ làm gì?

– Mày biết chiếc này mấy chỗ không?

– 6 Chỗ, mày tưởng tao ngu à?

– Mày không phải ngu, mà là óc lỏng. Xe 6 chỗ chở tụi mình rồi mấy đứa con gái bỏ đâu, cho nó nồi trên nắp ca pô hay ôm bánh xe?

– Ừ nhỉ, thôi mày chờ chút tao về đổi xe đã, mẹ nó.

– Về lẹ qua chở tao.

Nhìn nó quay xe đi khuất bóng rồi tôi quay vào chuẩn bị đi chơi, nhưng biết được, vì cuộc đi chơi này đã anh hưởng không nhỏ với cuộc sống của tôi, mà ảnh hưởng đó vẫn còn cho tới bây giờ.

Cho phép tôi kể về Dương một chút, có lẽ nhỏ là người con gái đặc biệt nhất tôi từng gặp. Với những người bạn, những người không thân với Dương hoặc thậm chí là ba mẹ Dương thì nhỏ là một thiên sứ không vướng bụi trần. Nhưng tôi thì khác, với tôi thì Dương là một con cáo già trong lốt con thỏ trắng đáng yêu. Cái nụ cười tươi mang chút đừa cợt cộng thêm đôi má lúm đồng tiền đã bao phen làm tôi khốn đốn. Có lẽ, kiếp trước tôi nợ Trân một thì tôi nợ Dương mười nên bây giờ tôi mới phải trả thế này. Gia đình Dương làm cầm đồ các bạn à, phải nói là giàu nứt vứt đổ tường nhưng quan hệ với giới xã hội cũng nhiều nên tôi hơi kiêng kỵ.

Lúc trước có lần gia đình tôi… Gặp một chuyện nghiêm trọng, kinh tế tụt dốc không phanh, lúc trả nợ thì mặc kệ gom thế nào lại thiếu đúng 5 triệu, tính tôi thì không thích mượn tiền bạn bè nên chỉ còn cách cầm xe đi thế chấp. Đành đi cầm chiếc Jupiter của tôi lấy 8 triệu, nhưng chẳng có tiệm nào chịu giá đó cả. Bí quá tôi chạy đến chỗ làm ăn của nhà Dương, có vẻ ba Dương không biết tôi nên cũng chào hỏi rồi hỏi mục đích của tôi. Tôi vừa nói mục đích xong thì ông ấy đi ra khỏi bàn làm việc tới trước mặt tôi. Đang ngơ ngác chưa biết gì thì ổng cho cho một đấm vào bụng. Tôi khuỵ xuống ôm bụng thì bị thêm hai cốc vào đầu và cơ số những đòn tra tấn giả man khác của bọn thực dân đô hộ và tay sai bán nước.

Sau một hồi ăn đòn chán chê thì ông ý cũng bỏ tôi ra, ê ẩm cả người, ông ý tập gym đều đặn còn thêm cái môn Tây sơn Bình Định gia lắm nên đấm đau khỏi nói. Quên nữa, trước 75 ông ý là đặc công Rừng Sác, sau 75 không biết làm gì giàu nhanh vậy nhưng về độ đầu không ngán trời chân không sợ đất thì khỏi phải nói. Trong khi tôi còn đang ngồi xoa bụng thì ông ý đi vào trong, lúc ra lại trên tay ông ý có một sấp 500k, tổng cộng là 10 triệu. Tôi còn chưa hiểu gì thì ông dúi sấp tiền vào tay tôi rồi nói:

– Cầm về trả cho người ta đi, nhà này không thiếu chút tiền ấy. Mẹ mày đừng tưởng tao không biết, mày bỏ cái Dương của tao ở đâu hả.

– Ơ cháu…

– Thôi về, về ngay cho tao. Rồi tối qua đây, tao có chuyện muốn nói.

Thật tình nói tôi không muốn nhận số tiến ấy thì là nguỵ biện, nhưng nhận thì lại phải mang ơn ba Dương nên cũng lăn tăn, cuối cùng tôi nhận. Về thì tôi viện cớ là mượn được người bạn cũ.

Trở lại câu chuyện, sau khi thằng Trọng lú về thay đồ, tôi đang bước vào nhà thì chợt tôi nhớ lại, hôm nay tôi đi với Trân mà, thế đéo nào. Thôi xong, giờ tôi lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Đi với tụi nó bỏ Trân thì không được, mà đi với Trân bỏ tụi nó thì cũng hơi kỳ, anh em chơi với nhau bao lâu rồi, ai lại làm thế. Hay là rủ Trân đi kara, mà tôi nghĩ rồi lại thôi. Ai đời đi hú hí với gái lại dắt vợ đi theo các bạn nhỉ. Thế là tôi quyết định cứ đi chơi rồi về sớm chơi với Trân.

Thế nhưng, khi thằng Trọng lú chạy xe đến rồi hai thằng tôi đến nhà những thằng còn lại. Nhưng khốn nạn thay, hai thằng khỉ kia gấu mẹ không cho đi, vậy là chỉ còn ba thằng tôi vào hang hùm. Khi chúng tôi đến chỗ hẹn thì team kia đã đến đủ, thằng Trọng giải thích sơ qua tại sao chỉ có 3 thằng đi rồi cả bọn cũng mặc kệ đi vào trong hát hò. Sau khi gọi đồ uống thì bọn tôi cho cái mic đi một vòng hết 8 người. Rồi sao đó tới tiết mục song ca, lần lượt từng thằng lên song ca với các bạn nữ team kia. Riêng tôi thì kiếm cớ đau họng nên không lên. Đang xem thằng Trọng lú với nhỏ Ngân team kia song ca thì tôi nghe thằng khỉ Sang bắt chuyện với Dương:

– Em ơi, mình làm bài đi em.

– Thôi.

– Đi mà, em xinh mà ngồi một mình tiếc thế.

Má cái thằng cưa gái ngu vãi, tôi ngồi kế bên mà nó dám bảo Dương ngồi một mình.

– Hồi trước bạn gái em cũng khen em giống anh vậy đó. Mà nó theo thằng khác nên em sang thái chuyển giới về cưa thằng đó trả thù nên giờ mới vậy. Chứ hồi đó em đẹp trai lắm.

– Em cứ đùa anh.

– Không tin anh cứ hỏi con kia đi, nó biết đấy.

Thằng Sang bối rối đi sang bên kia hỏi chuyện, tôi ngồi lại gần bắt chuyện với Dương:

– Ê này?

– Anh hỏi cộc lốc thế à?

– Ừ thì… Em này, em tên gì để anh khỏi hỏi cộc lốc nữa nào.

– Dương.

– Rồi được rồi, Dương này.

– Gì hở anh?

– Em đùa ác thế, thằng đó nó hiền khô à.

– Không thích.

– Ờ, mà sao đi hát mà cứ ngồi im thế, không hát hò gì ạ.

– Em không thích, chán lắm.

– Cái gì thì cũng phải làm nhiều nó mới thích, đi hát với anh bài nào.

Tôi cướp lấy 2 cái mic rồi chọn bài, bọn kia thì đứng gần đó la ó: ” Mẹ mày, đau họng của mày đó hả?” ” Ôi, hai anh chị ý âm thầm mà ghê gớm ra phết đấy”… Có vẻ cả hai chúng tôi đã quen với những tiếng la ó nên cũng không ngại gì lắm.

Cuối cùng tôi chọn bài Gọi mưa, tôi ngỡ ngàng khi nhỏ cất giọng hát. Một giọng hát trầm lắng, ngọt ngào hoàn toàn trái ngược với tính cách của Dương. Chúng tôi như đắm chìm vào bài hát, nhạc hết lúc nào tui cũng không biết. Sau đấy tôi chọn một bài đợn ca: Về đâu mái tóc người thương – Để hát tặng Dương. Hoàn thành bài hát trong sự la hét của khán giả, tôi vội vã xin phép về.

Đi vội ra chỗ để xe rồi dắt xe ra về. Lấy điện thoại ra, shit, 8h rồi. Tôi vội vã phóng xe về nhà, cửa vẫn khoá. Tra chìa khoá vào ổ rồi mở cửa vào nhà. Tôi vội gọi điện cho Trân nhưng không ai bắt máy cả. Nhắn tin sang: “Em ơi, đâu rồi ra anh nói này”. Tôi ngồi một hồi lâu nhưng vẫn không có tin rep. Lại gọi điện sang, đến lần thứ 4 thì có người bắt máy:

– Anh đang làm phiền tôi đấy, biến.

– Anh xin lỗi, anh có việc gấp nên.

– Việc gấp là việc gì?

– Thằng bạn anh nhập viện, anh phải vào với nó từ chiều. – Tội lỗi, tội lỗi.

– Anh biết em phải chờ trước nhà anh suốt hai tiếng đồng hồ không?

– Anh xin lỗi, giờ tụi mình đi nhá?

– Không, chán rồi.

– Đi để anh có cơ hội xin lỗi chứ.

– Không, anh thích thì tự mà đi.

– Rồi, nhớ nhé. Chờ đấy.

Tôi tắt máy, một kế hoạch táo bạo được định hình trong đầu. Tôi dắt xe ra khỏi cổng, lao đi giữa trời đêm.

Đến trước nhà Trân, tôi ngập ngừng nhấn chuông rồi chờ đợi. Cạch, cánh cửa được đẩy ra. Một người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ nghiệm nghị nhìn tôi:

– Cậu tìm ai?

– Dạ cháu tìm Trân ạ?

– Cậu tìm con Trân nhà tôi làm gì?

– Dạ cháu rủ Trân đi chơi ạ. – Câu nói ngu của tôi.

– Chơi bời gì giờ này, cậu về đi.

– Dạ cháu…

– Để tôi vào xua chó ra đã rồi muốn nói gì thì nói.

Ba Trân đi vào nhà, lúc ra lại trên tay ông ấy có hai sợi xích chó. Ông ấy đóng cửa rồi xích hai con chó chỗ đó, ai tới gần là nó gầm gừ nghe mà tôi đổ mồ hôi hột. Và tôi thấy được Trân đang đứng trên phòng nhìn xuống tôi cười. Tôi biết lúc này là lúc cần chai mặt, khổ nhục kế nên tôi nhắn tin cho em:

– Chừng nào em còn chưa chịu gặp anh thì anh còn ngồi đây nhá.

– Tuỳ anh.

Tôi mặc kệ thái độ của Trân, tôi coi những lời đó cũng như những âm thanh mà hai con becgiê tạo ra nãy giờ thôi. Đang ngồi bên vệ đường thì có người dừng xe trước mặt tôi, Dương đưa mắt nhìn tôi rồi hỏi:

– Anh đói thuốc à, sao ngồi đây?

– Anh ngồi chờ bạn.

– Chờ ai giờ này, hay anh đi đong gái đới?

– Bạn anh đứng trên kia kìa.

Tôi nói rồi ngảng đầu nhìn về phía phòng Trân, Dương nhìn theo rồi chợt vẫy tay chào Trân rồi cười đểu nhìn tôi sau đó nhỏ quay lưng đi, trước khi đi Dương còn quăng lại câu: “Em đi nha, ngồi đó tới sáng người ta cũng không xuống đâu hi hi”, Trân bỏ vào trong phòng. Tôi chợt giật mình, giờ mới để ý, đang xin lỗi mà để Trân thấy cảnh tôi và Dương đùa giỡn với nhau – Thật ra có mỗi Dương giỡn tôi thôi – thì không ổn chút nào. Cái khó ló cái ngu, tôi nhắn tin cho Trân mặc dù tôi biết chắc chắn Trân sẽ không trả lời:

– Em thấy đấy, người đi đường còn có tình hơn em. – Tự nhiên lúc đó nhắn câu này ngu thật.

– Anh đói quá em ơi.

– Đói thì đi ăn đi, ngồi đó làm gì.

– Em hâm à, anh đã nói chưa gặp em thì anh chưa đi mà.

– Kệ anh.

Nói miệng thế thôi chứ một lúc sao tôi đang ngồi nghe nhạc trên điện thoại thì cửa mở, Trân lúng túng đi tới chỗ tôi, trên tay là một cái khay gồm hai ly sữa nóng và hai tô… Mỳ ăn liền. Ôi trời, tôi cứ tưởng trân nấu cao lương mỹ vị, nem công chả phượng gì, ai ngờ là mỳ ăn liền. Nhưng vào những lúc như thế, cái khay thức ăn lại vô tình đẩy chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Không ai nói gì với người kia cả, những lúc thế này thì sự im lặng có ý nghĩa hơn vạn lời. Nhìn vào mắt nhau là hiểu được đối phương đang nghĩ gì, lời nói vô ý có khi lại phá hư khung cảnh này. Hai đứa ăn xong, tôi đứng dựa cột, Trân ngồi vắt vẻo trên yên xe tôi, hai đứa ngắm nhìn từng dòng xe cộ đông đúc.

– Ăn mỳ tôm không sợ nổi mụn à?

– Mặt em trước giờ hầu như chẳng có mụn. Mà cô kia là ai thế.

– Người lạ đi ngang thôi, thấy chưa. Người lạ còn quan tâm anh, em thì đứng trên đấy nhìn.

– Ai bảo anh làm em chờ lâu vậy, giờ em cho anh chờ để biết cảm giác đó nó khó chịu như nào.

– Thế giờ hết giận anh chưa?

– Đang xem xét.

– Ừ, thế em từ từ suy nghĩ. – Tôi giả vờ dắt xe làm Trân mất thăng bằng la oai oái.

– A, anh làm gì đấy.

– Anh lấy xe, thằng bạn anh nằm trong viện chờ anh nên anh phải đi.

– Cho em đi với, ở nhà chán.

Chết tui rồi, bịa ra mà. Trân đòi đi tôi biết chở đi đâu bây giờ.

– Thôi trễ rồi, ngủ đi. Con gái thức khuya xấu lắm.

– Không, mới 8h30 mà trễ gì.

– Thôi, nghe lời anh, vào nhà đi. Bác không cho đi đâu, được chứ.

Tôi vuốt nhẹ tóc Trân, khiến em đỏ mặt chạy vào trong nhà.

Mỉm cười vì mọi sự sự thành công mỹ mãn, mặc dù ba Trân có vẻ không thích tôi tẹo nào, nhưng không sao, mưa dầm thấm lâu mà. Khi tôi về đến nhà thì mới để ý đến điện thoại, 2 tin nhắn mới của Dương:

– “Còn ngồi đó hông?”

– “Anh đâu rồi”

– Anh về rồi, sao vậy?

– Em ra rủ anh đi ăn khuya, mà đến nơi thì anh về rồi.

– Rủ bạn em ý, rủ anh làm gì?

– Bọn nó ngủ sớm dưỡng da hết rồi.

– Sao em không ngủ luôn đi, thức khuya hại da.

– Anh Phương (Anh chủ quán net và cũng là anh họ của Dương) nhờ em trông net cho anh ấy đi công chuyện.

– Thế để anh chạy qua. – Tôi quyết định đi ăn khuya với Dương, với tư cách một người bạn.

– Qua đi em chờ.

Tôi lại khoá cửa nhà chạy ra đường tiếp tục. Khi tôi đến net thì Dương đang ngồi đánh liên minh ở máy chủ trước cơ số ánh mắt chắm chú dõi theo của những thanh niên ngồi đánh lol gần đấy. Dương mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần dài màu xám, giày búp bê. Nhìn xinh lắm. Dương là một người điển hình đại diện cho sự sắc sảo, tinh ngịch và xinh đẹp của người phụ nữ. Trân thì ngược lại, Trân Xinh đẹp, cá tính và sống hơi nội tâm, một vẻ đẹp mang chút u buồn.

– Dương.

– Anh, đợi chút anh Phương sắp về rồi. Qua đánh liên minh chút nè.

Dương đứng dậy nhường ghế cho tôi rồi lấy ghế ngồi bên cạnh. Sự Gato đạt đến đỉnh điểm trong mắt những thanh niên đang lạch cạch gõ phím đằng xa. Đánh giúp một trận mà không tài nào tập trung được, mùi hương đặc trưng của Dương, khuôn mặt xinh đẹp hơi cúi gần màn hình, tất cả khiến sự bình tĩnh và tập trung của tôi bay sạch. Tất nhiên, trận đấy thua, tôi Flash đập mặt vào tường 3 lần.

– Hứ, gà. Làm em thua trận rank rồi.

– Do phong thuỷ nick em chứ có phải do anh đâu.

– Nguỵ biện. Mà anh Phương về rồi kìa, mình đi anh.

Chúng tôi đi ra cửa, chào anh Phương rồi dắt xe đi.

– Ừ, mình đi em…

Tôi và Dương ra khỏi quán đi ăn khuya. Nhưng thú thật là tôi vừa ăn mỳ và uống sữa khi nãy với Trân nên vẫn còn no lắm.

– Anh, ăn gì bây giờ?

– Em đói không?

– Không, ăn đêm dễ mập lắm.

– Thế sinh tố nha?

– Ok anh.

Sau một hồi tìm kiếm thì trên tay tôi là hộp sinh tố bơ, còn Dương là Sinh tố xoài. Cả hai tìm một chiếc ghế đá trống ở công viên rồi yên vị trên đấy. Các bạn có thể hình dung cảm giác 1 tiếng trước ngồi trước cửa nhà nhấm nháp ly sữa nóng cùng với Trân rồi 1 tiếng sau ngồi ghế đá nhâm nhi cốc sinh tố bên cạnh Dương, một cảm giác yomost mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng ghiền.

– Anh này?

– Đã bao giờ anh nghĩ tới tương lai sẽ ra sao không? – Dương hỏi tôi, nhưng có vẻ đang tự hỏi chính bản thân mình nhiều hơn.

– Rồi, anh cũng có nghĩ đến tương lai.

– Nói em nghe được không?

– À thì có gì đâu. Gia đình hai con vợ, chồng hạnh phúc.

– Ơ em đùa anh à.

– Thì anh muốn gia đình sau này của mình… Sáng hai vợ chồng đi làm, hoặc anh đi làm thôi cũng tốt. Tối về chơi với con. Vợ anh sẽ dạy con hát, đàn piano nếu là con gái. Anh sẽ dạy con làm thơ, viết rap nếu là con trai. Đấy, gia đình anh muốn chỉ thế thôi. – Và nhờ câu nói này mà sau này tôi đã có piano miễn phí muốn nghe lúc nào cũng được.

– Anh mơ cũng “Bình dị” quá ha.

– Ước mơ thôi mà, đã mơ thì cứ mơ cho đáng chứ em. Có nhiều người cả đời mơ ước nhỏ nhoi nên suốt cuộc đời họ vẫn nhỏ nhoi vậy thôi, theo anh một người thật sự trưởng thành khi họ biết khao khát những điều vĩ đại, có thể hơi buồn cười nhưng anh thấy thực hiện được ước mơ của mình đã là một điều rất vĩ đại rồi. Anh không chắc ước mơ của anh có thành hiện thực, nhưng anh lấy nó làm động lực, anh sẽ làm hết sức để biến nó thành sự thật. Mục tiêu sống của anh cũng đơn giản mà, phải không?

– Hiếm có người nào em gặp nói được những điều thế này, anh trông thế mà đáng yêu ghê.

– Ừ, có lẽ. Còn em thì sao?

– Em hở… Thì em cũng như anh thôi. – Lại kiểu định mệnh mập mờ.

– Giống là giống thế nào cơ?

– Em không biết nữa.

Chúng tôi chìm vào suy nghĩ của riêng mình, gió đêm thổi vi vu qua những con đường hoang vắng, hàng ghế đá chỉ còn lưa thưa vài đôi tình nhân ngồi du học. Tiếng điện thoại của Dương phá vỡ sự yên lặng giữa chúng tôi, ba Dương gọi.

– Sao vậy?

– Ba em gọi về. – Dương xụ mặt tỏ vẻ bất mãn.

– Thôi về nha.

– Ừ, tuỳ anh.

Mặc dù đi hai xe nhưng tôi vẫn đi về cùng Dương như một phép lịch sự cơ bản của thằng đàn ông khi đi với phụ nữ. Khi tôi còn chưa biết sẽ đi đến đâu thì Dương đã dừng trước một ngôi nhà 3 tầng với một khoảng sân rộng, điều này tôi nhìn thấy qua cánh cửa sắt. Dương mỉm cười chào tạm biệt tôi rồi đi vào trong, tôi quay xe ra về. Khi tôi vừa chạy xe đến cuối đường, gần một lối rẽ thì có chuyện xảy ra. Một ông con giời nào đó chặn đường tôi lại, lúc đó tôi đã nhủ thầm trong bụng là kèo này không thơm rồi, và đúng thế thật.

– Ê, thằng nhóc.

– Gì.

Tôi trả lời bằng giọng nhát gừng, kinh nghiệm hơn chục lần bị úp là câu trả lời đâu tiên khi bị hỏi trước khi úp là nhân tố chính quyết định lần úp đó bạn ăn đòn nhiều hay ít. Không phải em bi quan nhưng cái thằng ý phải to gấp đôi tôi.

– Tao đéo cần biết mày là ai, tránh xa Dương “của tao” ra…

– Sao tao phải làm thế?

– Vì cái này.

Nó bay vào đập tôi, tất nhiên sự chống trả là có, chẳng lẽ nằm vật ra bảo nó: “Anh hãy chiếm lấy em đi” à. Tôi bị dập cho tan nát, mặt sưng, tay chân trầy trụa, bụng ê ẩm gần như đi không nổi. Mà hôm đấy khốn nạn là đường vắng tanh, tôi ngồi thở hồng hộc bên về đường mà chẳng ai để ý. May sao nó không đập xe tôi, ngồi một lát lấy sức rồi tôi gắng gượng chạy xe về nhà, nhưng lúc đấy tôi đang ê ẩm, hơi choảng váng nữa nên chỉ để 20 cây trên giờ thôi.

Về nhà, tôi lê từng bước vào nhà tự sơ cứu vết thương, luộc trứng lăn trên má rồi thả mình nằm một cách vô lực trên giường. Trân có nhắn tin nhưng tôi không buồn trả lời. Hôm nay là chủ nhật nhưng tôi lại không đi lang thang được. Cứ nằm trong phòng suy nghĩ vẫn vơ, điếu thuốc lụi tàn, tôi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau ba mẹ và lão anh tôi về, tất nhiên thấy mặt mũi tay chân tôi thế kia thì việc tra hỏi là không tránh khỏi:

– Tao mới đi một ngày mà mày quậy phá sao mà ra thế này hả con?

– Làm gì mà dữ vậy Luân? – Anh tôi vẫn lầm lì không nói gì.

– Dạ tối qua con đụng xe rồi xô xát với người ta thôi.

– Ừ, sao cũng được, lớn rồi đừng để ba mẹ lo lắng, hiểu không?

– Dạ.

Tôi đi vào phòng thì bị lão anh kéo lại, lâu rồi tôi mới thấy mặt ông ấy nghiệm trọng như vậy.

– Thằng nào đánh mày?

– Có biết đâu, vô tình gặp thôi mà.

– Sao tao thấy giống như đánh nhau dành gái hơn, làm gì có thằng nào đánh mà toàn đè mặt đánh như này.

– Làm gì có.

– Thôi, tao đéo nói với mày nữa, mày ngu thì mày chết chứ không ai đâu con ạ.

Tôi biết ông ấy lo cho tôi nhưng chuyện đánh nhau vì gái thì bản thân nên tự xử thì tốt hơn, đành dấu ông ấy vậy. Tôi nhờ mẹ gọi điện nói chú cho tôi nghĩ ngơi vài ngày cho mặt bớt sưng, chứ lên chỗ làm với cái mặt sưng vù thế này thì có mà độn thổ chứ làm việc gì. Thế là cứ nằm nhà áp dụng chiến thuật bế qua toả cản. Nhưng đến tôi tôi vẫn chẳng được yên thân, đang ăn tối thì Trân nhắn tin:

– Anh.

– Gì cô?

– Mình đi chơi đi, thay cho hôm qua.

Lúc nào không rủ, rủ lúc mặt đang thế này, khốn nạn.

– Anh đang bệnh, lần sau ha.

– Anh gạt trẻ con hả, mới hôm qua anh còn bình thường.

– Thật mà, anh bị cảm.

– Anh bệnh thật thì qua đây, mẹ em là bác sĩ khám cho nhá. – Rồi, ngu luôn.

– Ừ thì, thôi em cứ qua nhà anh rồi thấy.

– Ừ, chờ đi, em qua. Để như hôm qua là có chuyện đấy.

Thôi thì tới đâu thì tới. Một lát sau, tôi đang ngồi ở phòng khách thì có tiếng còi xe. Trân ngồi trên chiếc passing 125 vẫy tay với tôi. Dắt xe đi ra khỏi nhà, đằng sao tôi là tiếng cười dâm đãng của lão anh làm tôi nổi cả da gà. Khi tôi tơi gần, Trân đưa mắt nhìn tôi rồi thốt lên:

– Anh vừa sang thái về à?

– Đi đi rồi tính.

– Đi đâu.

– Đâu cũng được, đừng đứng trước nhà anh là được.

Tôi chạy theo Trân, chẳng biết em định đi đâu nữa. Và nơi Trân chạy đến làm tôi hơi ngỡ ngàng, chính là dãy ghế đá mà tối qua tôi ngồi với Dương. Nghĩ lại thì cũng hợp lý mà thôi, công viên cảnh đẹp, gió mát vi vu, không đông cũng không vắng lắm, qúa tuyệt cho các cặp đôi, tôi và Trân có tính là cặp đôi không nhỉ.

– Rồi, anh nói đi. Anh bị sao vậy?

– Hôm qua lúc từ nhà em về, thằng kia nó đụng anh rồi hai bên xô xát, nó to xác hơn anh nên anh ăn đòn nhiều hơn nó.

Bị đánh vì gái thì ngu gì lại nói cho Trân, nói như này Trân mới cảm thấy có lỗi.

– Vậy… Giờ còn đau hông? – Trân hỏi rồi ngập ngừng chạm vào chỗ sưng trên mặt tôi.

– Au, đâu cô nương, muốn ám sát anh à?

– Ôi, em xin lỗi, còn đau à.

– Ừ thôi, đừng nhắc nữa…

– Sao lại không nhắc, anh nhớ biển số xe đấy không?

Trân nói với vẻ nguy hiểm, nhưng chuyện của đàn ông thì nên tự xử thì hơn.

– Không, lúc đó đường tối quá.

– Chưa thấy ai như anh, người ta đánh anh mà anh không biết gì là sao, khờ vừa thôi chứ.

Trân đột nhiên nổi nóng với tôi.

– Em tưởng anh muốn à.

– Không, nhưng ít ra bị đánh thì anh phải bật lại hoặc ít ra thì phải nhớ cái biển số xe hay khuôn mặt để sau này báo thù chứ.

– Anh không có thù dai như em…

– Thôi em không cãi với anh nữa, đồ đàn ông mặc váy. Mình đi ăn gì đi?

– Ừ, trời hơi lạnh, cháo đi em?

– Ok, lâu rồi em chưa ăn.

Tôi và Trân đến một quán ăn gần đó, một lát sau thì hai tô cháo gà nóng hổi được bưng ra trước mặt chúng tôi. Trong lúc ăn chúng tôi không nói chuyện với nhau, thế không được lịch sự cho lắm. Tôi chỉ chờ lúc ăn Trân có thể bất cẩn để dính lại chút gì trên khoé môi để tôi có thể lau cho em, nhưng đáng tiếc. Trân ăn ưu nhã quá, chậm rãi và rất đẹp, chẳng phải người xưa đã nói yêu nhau yêu cả đường đi đó sao. Trên đường về:

– Anh?

– Sao nữa cô?

– Anh nhớ gì không?

– Gì?

– Hát cho em nghe, đêm nào cũng thế mà.

– Ừ, giờ luôn hả. – Trân gật gật đầu.

– Rồi, em muốn sao cũng được.

Tôi hát cho Trân, thật ra là rap, ver của Đen trong track Ta và Nàng.

‘Em ơi yêu là không lo, mà đã lo là không yêu…

Chim có đôi sợ đếch gì chiều tà…

Yêu có nhầm cũng chẳng bị điều tra…

Anh còn ham vui theo chúng bạn…

Yêu như là nợ ngân hàng: Anh thường xuyên ghé thăm em không đúng hạn…

Em hờn em trách em buông lời súng đạn…

Thông cảm cho anh điên nặng không thuốc thang…

Đêm nay đèn vàng chơi vơi…

Anh lại châm điếu thuốc…

Hút không em?

Làm hơi…’

– Ơ cái anh này, rủ em hút thuốc à.

– Không, do lời nó thế chứ anh có rủ đâu.

– Anh cũng nên bỏ thuốc đi, không tốt đâu.

– Em đang bắt Thi sĩ bỏ thơ à?

– Tuỳ anh.

Trân phóng xe đi, chắc giận tôi. Tôi phóng nhanh về nhà, kết thúc một ngày mệt mỏi.

3 ngày sau đó, tôi không hề gặp Dương, Dương cũng không hề liên lac với tôi. Trân thì tôi vẫn nhắn tin bình thường, nhưng chỉ vậy thôi, sao buổi tối hôm đó thì chúng tôi cũng không đi đâu với nhau nữa. Nhưng thường thì cuộc đời không bao giờ được như ý tôi cả, lần này cũng vậy.

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất