Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Xin anh nhẹ tay » Phần 240

Xin anh nhẹ tay

Phần 240

Tiệc chiêu đãi các phóng viên được tổ chức tại khách sạn bảy sao ‘LLD’ của Đàm Dịch Khiêm.

Tiệc tùng linh đình, quần áo lụa là thơm ngát, người có thể tham gia buổi tiệc lần này đều là thương nhân chính trị những nhân vật nổi tiếng mong được nhờ cậy vào nhà họ Đàm cùng người trong giới truyền thông nổi tiếng các nơi trên thế giới.

Dụng ý của nhà họ Đàm khi tổ chức buổi tiệc tối nay rất rõ ràng, tuyên bố cho toàn thế giới biết là họ cọi trọng hôn lễ của Hạ Tử Du và Dịch Khiêm đến mức nào, nói cách khác, bọn họ muốn tuyên bố với toàn thế giới địa vị bây giờ của Hạ Tử Du trong nhà Họ Đàm.

Lúc này ông bà Đàm đang thân thiện trò chuyện với các chú bác trưởng bối, Hạ Tử Du đi theo bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, cùng Dịch khiêm xã giao với những nhân vật nổi bật trong thương giới mà cô từng nghe qua.

Đàm Dịch Khiêm trời sinh đã là cao thủ xã giao, cho dù lúc làm việc luôn lạnh lùng nghiêm túc, nhưng ở buổi tiệc như thế này anh lúc nào cũng thể hiện vẻ tao nhã lịch sự, sang trọng của quý ông, khuất phục tất cả những ai đang có mặt.

Trên mặt Hạ Tư Du luôn là nở nụ cười tao nhã, cô ôm chặt cánh tay Đàm Dịch Khiêm, khiến cho tất cả những phụ nữ bằng tuổi cô đều phải ước ao thèm muốn.

“Đàm tổng, đã lâu không gặp… Chúc mừng anh, hôn lễ của anh và cô Hạ tôi nhất định sẽ tham gia.”

Đàm Dịch Khiêm mặc một bộ âu phục màu đen trông rất đĩnh đạc, anh nâng ly lên, khách sáo nói, “Lâm tổng, khách sáo rồi, cám ơn.”

Hạ Tử Du cũng cười đáp lại với người đang chúc phúc cho cô.

Cứ như vậy, trò chuyện một lúc với khách khứa, chắc là vì mang thai, Hạ Tử Du đi theo bên cạnh Đàm Dịch Khiêm được một lúc thì bắt đầu cảm thấy có chút mệt.

Mặc dù Đàm Dịch Khiêm vẫn đang trò chuyện vui vẻ với bạn bè trong giới kinh doanh, nhưng mọi động tác của Hạ Tử Du đều không thoát khỏi tầm mắt anh.

Sau khi nói chuyện xong với một người bạn kinh doanh, Đàm Dịch Khiêm ghé sát vào tai Hạ Tử Du hỏi nhỏ, “Bà xã, có phải em mệt rồi không?”

Hạ Tử Du dựa vào vai Đàm Dịch Khiêm, “Không mệt.” Cô thích xuất hiện với anh trước công chúng ở những nơi như thế này, nhìn tác phong anh nhanh nhẹn qua lại không ngớt trong đám đông của những người nổi tiếng, trong lòng cô không khỏi dâng lên niềm tự hào vì có một người chồng ưu tú như thế.

Đàm Dịch Khiêm thân mật dán sát vào gò má của Hạ Tử Du, “Cho dù em không mệt đi chăng nữa, anh cũng không cho phép em đứng ở nơi này cùng anh quá lâu, con cũng cần nghỉ ngơi mà.”

“Em thật sự không sao.” Thật ra thì cô có hơi mệt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô theo bên cạnh anh, huống chi cô còn muốn cứ kéo anh đi thế này.

Lúc này, bà Đàm đang đi tới chỗ bọn họ.

Hạ Tử Du đang dựa đầu vào vai của Dịch Khiêm vội ngẩng lên.

Tối nay bà Đàm rất ung dung cao quý, so với ngày thường trẻ ra không ít.

“Tiểu Du!”

“Viện trưởng.”

Bà Đàm cười nói, “Tối nay nhiều người như vậy, con cứ gọi ta là mẹ chồng đi, miễn cho đám phóng viên kia lại tưởng mẹ chồng nàng dâu chúng ta có hiềm khích … Đúng rồi, tối nay bạn bè và phóng viên mời đến cũng rất nhiều, mẹ sợ bây giờ con đang có thai nên đi lại không tiện, con có muốn lên phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát không? Đến đến khi cần con và Dịch Khiêm đứng ra nói chuyện thì mẹ sẽ lên gọi con!”

Lúc này Đàm Dịch Khiêm cũng chen vào dịu dàng nói, “Bà xã, nghe lời, đi nghỉ một chút.”

Bà Đàm nói với con trai, “Dịch Khiêm, ba con bảo có mấy vị chú bác muốn giới thiệu với con, con qua đó trước đi.”

Đàm Dịch Khiêm gật đầu nhẹ.

Có sự quan tâm của bà Đàm lẫn Đàm Dịch Khiêm, lại cộng thêm bản thân cô cũng cảm thấy đã hơi mệt, Hạ Tử Du mới từ từ buông lỏng tay Đàm Dịch Khiêm ra, gật đầu, “Được rồi, em đi nghỉ một chút đây.”

Bà Đàm từ ái nói, “Bây giờ con đang có hai đứa cháu trai của mẹ, làm gì cũng phải cẩn thận.”

“Dạ, cám ơn ‘ mẹ ’.”

Nghe Hạ Tử Du đổi lại cách xưng hô, bà Đàm vui mừng nói, “À? Cuối cùng thì con cũng chịu gọi mẹ rồi…”

Hạ Tử Du thẹn thùng mỉm cười.

Nằm trên giường lớn trong một căn phòng nghỉ được cách âm cực tốt, Hạ Tử Du thoải mái nhắm mắt lại.

Đối với cuộc sống bây giờ, cô thật sự rất mãn nguyện…

Cô chưa bao giờ có cảm giác mong đợi và khát khao với cuộc sống của mình như bây giờ, nghĩ về hai đứa trẻ vẫn còn đang trong bụng chưa chào đời của cô, nghĩ đến tương lai tốt đẹp của cô và Dịch Khiêm, cô thật cảm thấy thật hài lòng, thật hạnh phúc …

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ ngọt ngảo của cô.

Hạ Tử Du nhìn màn hình di động, thấy số điện thoại trên màn hình chính là số điện thoại của nhà họ Hạ, đoán rằng mẹ gọi điện thoại đến để chúc mừng cô, cô mỉm cười nhận nghe, “Alô, mẹ ạ.”

Trong điện thoại lại là tiếng nói gấp gáp của dì Lưu, “Cô Hạ, là tôi đây.”

“Dì Lưu?”

“Cô Hạ, cô có thể về đây ngay bây giờ không? Bà chủ nhập viện rồi, tình huống rất nguy cấp, bác sĩ vừa mới thông báo là bệnh tình rất nguy kịch, nếu như cô về không kịp, tôi sợ là cô sẽ không được gặp mặt bà chủ lần cuối…”

Nụ cười trên gương mặt Hạ Tử Du biến mất trong tít tắt, cô giật mình kinh ngạc nói, “Sao lại như thế được?”

Dì Lưu chỉ giải thích đơn giản, “Sức khỏe bà chủ vốn dĩ đã không tốt, cộng thêm chuyện ông chủ qua đời, cô Đường Hân lại bị phán tử hình, bà chủ vẫn luôn rất đau lòng… Lúc cô ở lại thành phố Y, bà chủ đều cố chống đỡ, nhưng tình hình sức khỏe của bà chủ đã rất tệ rồi, lần này nghe nói ‘Hạ thị’ có vấn đề, bà chủ bị xúc động đến mức ngất đi, bây giờ vẫn còn chưa tỉnh… Bác sĩ nói bản thân bà chủ không có ý chí cầu sinh, rất khó đoán bà chủ có thể vượt qua khoảng thời gian nguy hiểm này để tỉnh lại được hay không …”

Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, “‘Hạ thị’ có vấn đề?”

“Vâng ạ, kể từ sau khi ông chủ qua đời ‘Hạ thị’ vẫn luôn trong tình trạng như rắn mất đầu, thêm vào đó chuyện kinh doanh của công ty không được thuận lợi, những người trong hộ đồng quản trị có ý định muốn đổi chủ của Hạ Thị… Bà chủ nghe được tin cả Hạ thị cũng sắp mất đi, vì thế nên mới bị kich thích…”

“Dì Lưu, xin thay con chăm sóc tốt cho mẹ, con sẽ bay về ngay bây giờ đây.”

“Được.”

Vội vã cúp điện thoại, Hạ Tử Du thay bộ lễ phục ra, mặc lại một bộ quần áo gọn nhẹ rồi lập tức ra khỏi phòng.

Suy nghĩ đầu tiên của Hạ Tử Du là đi tìm Đàm Dịch Khiêm, sau đó bảo Dịch Khiêm cùng về nước với cô, nhưng khi cô đến cửa chính phòng tiệc thì bị một người bảo vệ canh giữ trước cửa phòng tiệc ngăn lại không cho cô vào.

Lý do của bên an ninh khi chặn cô lại là, “Thưa cô, thật xin lỗi, nếu khách mời không có thư mời hoặc không mặc lễ phục thì chúng tôi không thể cho phép cô vào trong được.”

Hạ Tử Du sốt ruột nhíu mày nói, “Tôi là Hạ Tử Du.”

Vị an ninh khinh thường nói, “Này cô, tối nay có rất nhiều kẻ vốn là người qua đường đã mạo danh để vào được bữa tiệc, mặc dù cô rất cao tay giả mạo bà Đàm tương lai, nhưng mà cô coi nhân viên bảo an chúng tôi đều là đồ ngu chắc, cô Hạ hiện đang ở bên trong với Đàm tổng đấy.”

Giọng của Hạ Tử Du càng cuống lên, “Tôi chính là Hạ Tử Du thật mà.”

Nhân viên bảo an nhìn cô một vòng từ đầu đến chân, “Tôi công nhận trông dáng vẻ của cô cũng giống giống với cô Hạ, nhưng trang phục và dáng vẻ bây giờ của cô so với vẻ tao nhã cao quý của cô Hạ thì một trời một vực… Xin cô đi khỏi đây nhanh dùm cho, nếu không tôi sẽ gọi nhân viên an ninh khác trực tiếp đưa thẳng cô ra ngoài.”

Hạ Tử Du mong mỏi trông ngóng nhìn vào phía bên trong sảnh đãi tiệc, nhưng không nhìn thấy bóng dáng thân quen của ba người nhà họ Đàm đâu cả, Hạ Tử Du bất đắc dĩ đành phải quay đi.

Trên hành lang khách sạn, Hạ Tử Du lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Đàm Dịch Khiêm, nhưng lúc cô vừa ấn vào phím gọi, cái điện thoại lại hết pin không đúng lúc một tí nào, nhưng lúc cô gọi điện thoại cho anh cô mới nghĩ đến, ba người nhà họ Đàm vốn là người chủ trì bữa tiệc không nên tùy tiện nghe điện thoại, huống chi nếu cô báo cho Đàm Dịch Khiêm biết, Đàm Dịch Khiêm ắt sẽ rời khỏi bữa tiệc, như vậy, đám phóng viên truyền thông và các thượng khách có mặt trong bữa tiệc đều cho rằng đây chính là không tôn trọng họ, điều này cũng sẽ mang đến rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực…

Tổng kết đủ các loại nguyên do, cuối cùng Hạ Tử Du quay về lại căn phòng lúc nãy mình nằm nghỉ.

Sau khi lưu lại cho anh một lời nhắn ngắn gọn trên giấy xong, Hạ Tử Du dặn dò người phục vụ, “Làm phiền anh đợi lát nữa đưa lời nhắn này cho người đến tìm tôi…”

Phục vụ gật đầu, “Được.”

Sau khi dặn dò người phục vụ xong, Hạ Tử Du cũng nhanh chóng đi khỏi.

Bữa tiệc tiến hành cũng được một nữa, lúc này đến lượt Đàm Dịch Khiêm và Tử Du phải lên sân khấu nói vài câu cho có lệ thì bà Đàm vội vã đi đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm đúng lúc vừa trò chuyện với một người bạn về chuyện làm ăn xong, nhìn thấy khuôn mặt mẹ mình lấm tấm mồ hôi, Đàm Dịch Khiêm cau mày hỏi, “Có chuyện gì?”

Bà Đàm nhỏ giọng nói, “Dịch Khiêm, mẹ không thấy Tử Du đâu cả…”

Đàm Dịch Khiêm càng nhíu mày chặt hơn, “Cô ấy không có nghỉ ở trong phòng sao?”

Bà Đàm gấp gáp nói, “Mẹ vừa mới hỏi phục vụ trong khách sạn, họ nói có người nhìn thấy Tử Du thay bộ quần áo gọn nhẹ khác sau đó vội vàng bỏ đi rồi, còn về con bé đi đâu, họ cũng không biết… Mẹ vừa gọi điện về nhà, quản gia cũng bảo là con bé chưa về …”

Bà Đàm còn chưa dứt lời, Đàm Dịch Khiêm đã quay đi rời khỏi buổi tiệc.

12 giờ khuya tại nhà họ Đàm.

Bên trong phòng khách, trên mặt ông Đàm đầy vẻ lo lắng “Tiểu Du đi đâu vậy chứ? Đi Không nhắn lại tiếng nào, thật khiến người khác sốt cả ruột.”

Đàm Tâm mặc áo ngủ ôm gối ôm nằm sấp trên ghế sofa, “Nếu biết trước như thế con đã đi cùng mọi người rồi, cũng tiện để chăm sóc cho Tử Du… bây giờ đã trễ thế này, không biết Tử Du có xảy ra chuyện gì hay không?”

Bà Đàm giận dữ mắng mỏ, “Cái miệng đen đủi này! !”

Đàm Tâm trợn mắt, lầm bầm nói, “Con cũng chỉ lo lắng thôi mà, chứ đâu có mong Tử Du xảy ra chuyện gì đâu …”

Ông Đàm hỏi Đàm Dịch Khiêm lúc này đang đứng trước cửa sổ sát đất, nghiêm nghị hỏi, “Dịch Khiêm, đã tra ra được hành tung của Tiểu Du chưa?”

Đàm Dịch Khiêm gật đầu, “Vẫn đang kiểm tra.”

Bà Đàm nhẹ giọng trách cứ, “Tiểu Du cũng thật là… Muốn đi nơi nào cũng phải nhắn nhủ lại một tiếng chứ? Buổi tiệc tối nay quan trọng như thế, bảo đi là đi, thật may là Dịch Khiêm kiếm cớ lừa được mấy người đó, nếu không thì không biết đám phóng viên nhà báo ấy sẽ nói cái gì nữa đây!”

Ông Đàm tức giận trợn mắt quát bà Đàm, “Lúc này mà còn so đo những cái không đâu đấy để làm cái gì? Tiểu Du không xảy ra chuyện mới là tốt nhất!”

Đàm Tâm gật đầu, “Vâng, đúng thế ạ.”

Bà Đàm im lặng không nói nữa, trong cõi lòng đầy sầu lo.

Gương mặt điển trai của Dịch Khiêm rất điềm tĩnh, môi mỏng lạnh lùng mím lại.

Lúc này, điện thoại của Đàm Dịch Khiêm reo lên.

Đàm Dịch Khiêm ấn nút trả lời, “Nói.”

Bên đầu kia là giọng Cảnh Nghiêu báo cáp, “Tổng giám đốc, thuộc hạ đã tra được hành tung của bà tổng giám đốc… Căn cứ vào ghi chép của xuất nhập cảnh, hồi tối này bà tổng giám đốc đã lên máy bay đi thành phố Y vào lúc 8 giờ 15 phút… Tính theo thời gian đó thì hiện giờ hẳn là bà tổng giám đốc vẫn còn trên máy bay…”

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, “Tôi biết rồi, đổ đầy xăng máy bay, bây giờ lập tức đi đến thành phố Y.”

Cảnh Nghiêu nói, “Vâng.”

Kết thúc cuộc nói chuyện, Đàm Dịch Khiêm xoay người cất bước đi.

Ông Đàm trượt xe lăn đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, “Tra được hành tung của Tiểu Du rồi à?”

Hai mẹ con họ Đàm lúc này cũng sốt ruột cùng nhau bước lên, đầy chờ đợi nhìn Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm gật đầu, “Cô ấy đi thành phố Y.”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt khiếρ sợ.

Đàm Dịch Khiêm không nói gì thêm nữa, đi thẳng ra khỏi biệt thự.

Máy bay bay hơn mười tiếng thì đáp xuống phi trường tư nhân của Đàm Dịch khiêm ở thành phố Y.

Lúc Đàm Dịch Khiêm xuống máy bay đã là hơn nửa đêm ở thành phố Y, Cảnh Nghiêu theo sát Đàm Dịch Khiêm cùng tới thành phố Y liền báo cáo tin tức mới nhất vừa nhận được, “Tổng giám đốc, đã tra được hành tung cụ thể của bà tổng giám đốc.”

“Nói…”

“Cô ấy đang ở bệnh viện tư nhân XX.”

Lông mày của Đàm Dịch Khiêm xoắn tụ lại một chỗ, “Bệnh viện?”

Cảnh Nghiêu trả lời, “Đúng vậy, cấp dưới báo lại, bà Hạ vì bệnh tim đột phát mà đã nhập viện từ hơn 20 giờ trước…”

“Đến thẳng bệnh viện XX.”

“Vâng.”

Nửa giờ sau, bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm xuất hiện bên ngoài phòng phẫu thuật của bà Hạ.

Lúc này Hạ Tử Du đang lo lắng đứng trước cửa phòng phẫu thuật của bà Hạ sốt ruột nhìn vào cái đèn đỏ, mà không chú ý đến sự xuất hiện của Đàm Dịch Khiêm.

Người chú ý tới sự xuất hiện của Đàm Dịch Khiêm đầu tiên là Dì Lưu, dì ấy vui vẻ nói, “Đàm tổng, cậu tới rồi…”

Hạ Tử Du nghe tiếng dì Lưu gọi mới ngước mắt, rơi vào trong mắt chính là gương mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm.

Không chú ý đến trên khuôn mặt điển trai lúc này của Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng không có một chút cảm xúc nào, Hạ Tử Du chạy về phía Đàm Dịch Khiêm, đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, “Ông xã…”

Mặc cho Hạ Tử Du ôm, Đàm Dịch Khiêm nhẹ giọng lạnh nhạt nói, “Sau này đừng chạy nữa, cẩn thận con trong bụng… Mẹ em thế nào rồi?” Bây giờ anh không tiện tranh luận những chuyện khác với cô.

Sắc mặt của Hạ Tử Du lập tức chuyển từ vui mừng thành lo lắng “Bác sĩ vẫn đang làm phẫu thuật cho mẹ, đến giờ vẫn chưa biết thế nào…”

Đàm Dịch Khiêm lại im lặng.

Hạ Tử Du lại nhìn về đèn đỏ của phòng phẫu thuật lần nữa, “Dì Lưu nói mẹ đã vào đó 20 tiếng rồi…”

Dì Lưu an ủi nói, “Cô chủ, cô đừng quá lo lắng, bác sĩ của bệnh viện này rất giỏi, bà chủ nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Hạ Tử Du cầu nguyện từ đáy lòng, “Hy vọng thế!”

Một lát sau, đèn đỏ của phòng phẫu thuật bệnh viện cuối cùng cũng phụt tắt.

Bác sĩ mặc đồ vô trùng đeo khẩu trang bước ra ngoài.

Hạ Tử Du và dì Lưu cùng lúc chạy đến.”Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?”

Bác sĩ hơi có vẻ mệt mỏi trả lời, “Trước đây mẹ cô có tiền sử bệnh tim, lần này bởi vì bị kich thích mà bệnh tim đột ngột tái phát, thật may là cấp cứu kịp thời, cuối cùng cũng không nguy hiểm đến tính mạng… Nhưng mà, trong lúc chúng tôi tiến hành phẫu thuật phát hiện ý chí cầu sinh của bệnh nhân rất kém, hy vọng sau khi bệnh nhân tỉnh lại nên dành nhiều sự quan tâm chăm sóc cho bà ấy hơn nữa.”

Hạ Tử thở thở phàm một hơi nhẹ nhõm, “Cám ơn bác sĩ.”

Bác sĩ dặn dò, “Được rồi, hiện tại bệnh nhân cần nghỉ ngơi… Mọi người cũng đều mệt mỏi hết cả, chờ ngày mai khi bệnh nhân tỉnh lại rồi hãy vào thăm bà ấy!”

“Được.”

Dì Lưu chắp tay trước ngực cảm kich ông trời, “Thật may là bà chủ không sao rồi…”

Tâm trạng căng thẳng của Hạ Tử Du cũng nhẹ nhàng chùng xuống.

Dì Lưu ngẩng đầu lên nói với Đàm Dịch Khiêm, “Đàm tổng, tối nay cậu vói cô chủ cùng về nhà nghỉ ngơi đi… Tối nay để tôi ở lại bệnh viện chăm sóc bà chủ.”

Hạ Tử Du tự biết mình đang mang thai cho dù ở lại bệnh viện cũng không thể giúp được gì cho mẹ mình, cô liền gật đầu nói, “Dạ, dì Lưu, vậy phiền dì chăm sóc mẹ giúp con.”

Dì Lưu cười nói, “Nên làm mà, mau trở về nghỉ ngơi đi, cũng đã hơn nửa đêm rồi…”

“Dạ.”

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, “Ông xã, chúng ta đi thôi!”

Trở lại nhà họ Hạ, Hạ Tử Du mệt mỏi nằm lên giường.

Lúc này Đàm Dịch Khiêm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng, tự mình uống rượu vang.

Hạ Tử Du rốt cuộc cũng phát hiện hình như tối nay Dich Khiêm không có nói gì nhiều với cô, cô bò dậy khỏi giường bước xuống đi tới bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, “Ông xã, sao anh không nói chuyện vậy?”

Đàm Dịch Khiêm vẫn nâng ly rượu vang trong tay, nhưng chỉ khẽ nhấm một hớp, không hề đáp lại Hạ Tử Du một lời nào.

Hạ Tử Du làm nũng vòng tay ôm cổ Đàm Dịch Khiêm, ngọt ngào nói, “Được rồi, em biết anh gấp gáp bỏ chạy tới đây là vì lo lắng cho em, anh yên tâm đi, em không sao cả, con cũng vẫn rất tốt…”

Đàm Dịch Khiêm ngước mắt nhìn Hạ Tử Du, trong ánh mắt là sự lạnh lùng mà thời gian qua không hề có.

Hạ Tử Du vẫn cho rằng mình dỗ chưa đủ ngọt, ngay lập tức cô ngồi lên đùi Đàm Dịch Khiêm, chủ động hôn lên môi anh, “Ông xã, có phải là đang trách em đột ngột rời khỏi bữa tiệc giữa chừng không, anh đừng giận mà, em…”

Nhưng sau đó, “Xoảng” ——

Tiếng vỡ của ly thủy tinh đập lên sàn gạch cắt đứt lời giải thích của Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du dị dọa sợ giật bắn người, đứng bật dậy khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đàm Dịch Khiêm đứng lên, từ trên cao liếc nhìn xuống cô, giọng lạnh lùng nói, “Hạ Tử Du, em cho rằng chơi cái trò này rất vui à?”

Hạ Tử Du bị giọng nói lạnh lùng đột ngột của Đàm Dịch Khiêm làm cho phát sợ đến mức ngẩn người, cô trợn trừng mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào Đàm Dịch Khiêm , “Ông xã… Anh sao vậy?”

Đàm Dịch Khiêm nắm lấy ha vai của Hạ Tử Du, sức lực rõ ràng đang dần dần tăng lên, anh nghiến răng rít lên, “Đến bao giờ em mới học được cách trước khi làm bất cứ chuyện gì thì cũng phải suy nghĩ đến hậu quả?”

Lực tay Đàm Dịch Khiêm nắm hai bả vai của Hạ Tử Du khiến cô đau đến nhíu mày, cô không hiểu nhìn Đàm Dịch Khiêm, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tất cả lo lắng cho Hạ Tử Du tối nay đều biến thành sự tức giận không thể kiềm chế được, Đàm Dịch Khiêm gằn từng chữ nói, “Mẹ em đột ngột phát bệnh em quyết định bay về thăm bà ấy là không có gì đáng trách, nhưng tại sao em không nói với anh hay ai đó ở trong nhà một tiếng, mà cứ như vậy không hề dặn dò gì đã bay đến thành phố Y? Em có biết là bây giờ em đang mang thai không, đi lung tung như thế, em có nghĩ đến con của chúng ta hay không?”

Hạ Tử Du nhất thời nghẹn lời, “em…”

Đàm Dịch Khiêm buông vai Hạ Tử Du ra, tức giận quay lưng lại, gọng nói lạnh lẽo đến cực điểm, “Chơi cái trò bất chấp hậu quả nhiều đến mức nó đã trở thành thói quen của em rồi à?”

“Sao anh có thể nói với em như thế chứ?” Cuối cùng cũng hoàn hồn lại từ trong sự sững sờ, đối mặt với giọng nói không có thiện cảm của anh, Hạ Tử Du từ tốn giải thích, “Đúng là em đã rời bỏ bữa tiệc giữa chừng, bởi vì di động hết pin, nghĩ đến buổi tiệc hiện vẫn đang tiến hành nên em không gọi cho anh nữa, nhưng em đã để lại lời nhắn và nhờ nhân viên phục vụ của khách sạn đưa lại cho anh rồi mà… Sạo lại là em đang chơi trò mất tích chứ?”

“Giấy nhắn?” Đàm Dịch Khiêm phẫn nộ quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du, “Em khẳng định em có gửi giấy nhắn lại cho anh?”

Hạ Tử Du gật đầu, “Em khẳng định.”

Giọng nói của Đàm Dịch Khiêm xen lẫn sự tức giận tột cùng, “Anh không hề nhận được tờ giấy nhắn nào hết, chỉ có phục vụ nhìn thấy bóng lưng vội vàng rời đi của em! !”

Hạ Tử Du sững sờ, “Tại sao lại như vậy?”

Đàm Dịch Khiêm đấm một cái lên góc vách tường, “Rốt cuộc thì đến bao giờ em mới hiểu và bận tâm đến cảm nhận của người khác? ? Hết lần này tới lần khác lúc nào em cũng làm những chuyện mà tự mình cho là đúng không quan tâm đến hậu quả, em có nghĩ đến sự an toàn của bản thân mình hay không, có suy nghĩ đến cảm nhận của anh hay không?”

Những lời mắng mỏ giận dữ của Đàm Dịch Khiêm khiến cô giật mình đứng sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Đàm Dịch Khiêm.

Có lẽ nhận thấy hành động của mình đã dọa cô sợ hãi, giọng Đàm Dịch khiêm hòa hoãn lại, anh bình tĩnh nói, “Anh thấy tốt nhất em nên tự mình suy nghĩ lại những chuyện mình làm.”

Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm xoay người bỏ đi.

Đúng lúc Đàm Dịch Khiêm bước ra khỏi ngưỡng cửa, Hạ Tử Du lấy lại tinh thần, cố gắng giải thích, “Dịch Khiêm, em không có làm việc không quan tâm đến hậu quả…”

“Rầm”, tiếng cửa phòng bị đóng sập lại.

Những lời Hạ Tử Du muốn nói ra miệng toàn bộ chỉ có thể nuốt nghẹn trở xuống.

Lui về sau một bước, Hạ Tử Du ngồi phịch xuống ghế sofa phía sau lưng, nhìn những mảnh thủy tinh vỡ nát rơi vung vãi trên mặt đất, cô sừng sỡ ngồi nhìn nó thật lâu.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất