Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi » Phần 114

Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Phần 114

Ô Nhật Na khí thế hung hăng hướng chỗ thái tử phi đi tới, sớm có cung nữ hiểu chuyện lặng lẽ đi thông báo để cho thái tử phi chuẩn bị sẵn sàng. Vừa lúc sáng sớm nay có mấy người thứ phúc tấn trắc phúc tấn cùng đám tiểu cách cách đến thỉnh an thái tử phi, nghe được thái tử phi nơi này sắp có trò hay coi, mỗi một người đều có chút không muốn rời đi.

Thái tử phi nghe tin Ô Nhật Na tìm đến quấy rối, nhíu mày một cái, thấy đám nữ nhân ở đây đều một bộ muốn xem kịch vui, cũng không thiếu người nhìn trong mắt có chút hả hê, trong lòng nổi lên cơn bực tức, “Các ngươi nếu không có chuyện gì, mang theo hài tử tất cả lui xuống đi.”

Tuy rằng không muốn chấp nhận, nhưng thái tử phi nói rõ muốn đuổi người, cũng không có ai dám thực sự lưu lại, đành phải hành lễ rồi lui ra. Từng người một lui ra ngoài, mang theo nhóm tiểu cách cách cùng đám nhũ mẫu tùy tùng ly khai, những tiểu thiếρ này nhưng thật ra cũng không nhịn được tò mò, nhất là những người từng được cưng chìu, những người bất mãn đối với thái tử phi vẫn luôn độc chiếm thái tử, xa xa nhìn thấy thân ảnh Ô Nhật Na đi tới, đã nhịn không được đối với Lâm thị đang đồng hành chế giễu nói, “Nhìn xem thái tử phi lúc này nên sao bây giờ, vị cách cách Mông Cổ kia thế nhưng là người nhà mẹ đẻ của thái hậu.” Thái tử phi nếu không nể mặt mũi người nhà mẹ thái hậu, không phải là công khai khiêu khích thái hậu sao? Dù cho thái tử phi có được thái hậu coi trọng, nhưng trong lòng thái hậu cũng sẽ có một cây gai.

Lâm thị nghe xong vẫn chưa gật đầu đáp lời, bất quá trong lòng cũng là nghĩ như vậy, ai cũng biết Ô Nhật Na là người thái hậu cấp cho thái tử điện hạ, thái tử phi ngang nhiên đem nàng vứt ở Dục Khánh Cung không thèm quan tâm như vậy, thậm chí không có ý tứ nào để cho nàng hầu hạ thái tử. Dục Khánh Cung ai ai cũng thấy như vậy, thậm chí Từ Nhân Cung cũng biết. Nàng đã sớm ngờ tới sẽ có một ngày như vậy.

Đi ở đằng trước, người có tuổi đời lâu nhất ở Dục Khánh Cung là Trình Giai thị nghe được điều Trữ thị nói rõ mồn một, nàng hiểu đây là Trữ thị cố ý để cho nàng nghe được, nhưng nghe được thì thế nào, lúc còn trẻ, thái tử phi mới vừa vào Dục Khánh Cung, nàng còn có thể cùng thái tử phi đấu một trận, nhưng theo thời gian dần trôi, lòng của thái tử điện hạ đã có chỗ, nàng đã nhận ra điều đó từ lâu, càng chưa nói các nàng chỉ là tiểu thiếρ, danh phận tiểu thiếρ còn phải xem sắc mặt thái tử phi là vui hay không vui, lấy cái gì cùng thái tử phi so bì đây? Tuy rằng trước đó vài ngày biết được Ô Nhật Na cách cách tiến vào Dục Khánh Cung, cũng nổi lên lòng muốn nhìn xem cách cách Mông Cổ cùng thái tử phi tranh đấu, nhưng ở lúc thái tử phi đem nàng ta vứt sang một góc, sau đó thái tử lại chẳng quan tâm, nàng liền bóp chết cái ý niệm xem kịch vui này.

Trình Giai thị đi lên vài bước, dừng lại quay đầu nói, “Trữ muội muội, thái tử phi hành sự tự có đúng mực, ngươi chớ để hồ ngôn loạn ngữ.”

Trữ thị nghe vậy, sắc mặt không vui, nhưng không có phản bác Trình Giai thị, phẫn nộ mà khẽ vẫy khăn tay quay về sân viện của mình.

Ô Nhật Na bị dẫn đi gặp thái tử phi, thấy thái tử phi ngồi ngay ngắn đang một mình nhàn nhã uống trà, càng thêm tức giận không có chỗ phát tiết, ngay đến lòng muốn hành lễ cũng phai nhạt, chỉ qua loa mà làm phúc lễ, “Ô Nhật Na thỉnh an thái tử phi.”

“Ô Nhật Na, ngươi sáng sớm tới đây thỉnh an, là có chuyện gì muốn nói?” Mặc dù thái tử phi biết đối phương là tới đập phá, nhưng vẫn như cũ biết rõ còn hỏi.

Quả nhiên, Ô Nhật Na bị thái tử phi cái bộ dáng giả hồ đồ này làm cho kich động, móng nóng di truyền từ người Mông Cổ lúc này bị kich phát, khí huyết dâng lên liền cái gì cũng muốn thốt ra, “Thái tử phi nương nương, ngài đừng giả bộ hồ đồ. Ta Ô Nhật Na đến Dục Khánh Cung, đó là ý chỉ của hoàng thái hậu, ngươi mấy ngày này cố ý đem ta gạt qua một bên, rốt cuộc là có ý tứ gì!”

Trữ ma ma, Cam Thảo Cam Lộ đám người đứng ở trong phòng phục nghe xong lời Ô Nhật Na nói đều kinh sợ, Ô Nhật Na đây là chỉ trích thái tử phi ghen tuông, Trữ ma ma tức giận đến bước lên trước muốn trách cứ Ô Nhật Na cách cách dám vô lễ với thái tử phi, thái tử phi lại giơ tay lên ngăn lại, để cho nàng an tĩnh.

Thái tử phi trong lòng cảm khái Ô Nhật Na lanh lẹ trực tiếp, thật sự là quá dũng mãnh. Trong miệng lại nói, “Ngươi nói ý chỉ thái hậu, thái hậu cho bổn cung cái ý chỉ gì?”

“Thái hậu nói…” Ô Nhật Na đang bị hỏi, nhớ tới lúc thái hậu để thái tử phi mang nàng đến Dục Khánh Cung, quả thực chỉ là nói miệng mấy câu, để thái tử phi hảo hảo chỉ điểm nàng một chút nhưng không có nói rõ ý tứ chỉ điểm phía sau, ai có thể để ý tới cho được! Thái tử phi cố ý hỏi cái này, đây là muốn hãm hại nàng a. “Ý thái hậu mặc dù không có nói rõ, nhưng ý tứ này ta không tin thái tử phi không rõ.”

Nếu như không phải là không muốn làm Ô Nhật Na tức chết, thái tử phi thực sự muốn cười to vài tiếng, Ô Nhật Na cái con người không có đầu óc này thật quá khôi hài, cư nhiên dám ở trước mặt chính thê nói nàng chính là muốn làm tiểu thiếρ, ý tứ cấp trên ngươi đừng giả bộ hồ đồ.

“Thái hậu có ý tứ gì bổn cung hiểu rất rõ.” Thái tử phi nhịn xuống việc kich thích Ô Nhật Na, “Thái hậu để bổn cung mang ngươi về Dục Khánh Cung chỉ điểm, bổn cung cũng tỉ mỉ an bài nhũ mẫu hầu hạ chỉ bảo cho ngươi, cuộc sống của ngươi tất cả đều được chiếu theo tiêu chuẩn của mấy tiểu cách cách của Dục Khánh Cung. Bổn cung tự nhận chưa từng bạc đãi ngươi, vì sao ngươi còn oán khí lớn như vậy.”

“Ngươi… Ngươi! Ngươi nói chỉ là nghĩa đen của câu nói!” Ô Nhật Na cả giận, càng nhìn vẻ mặt xấu xa của thái tử phi lại càng tức.

“Nga, thì ra câu nói của thái hậu còn có ẩn ý?” Thái tử phi giả vờ kinh ngạc, như cũ đùa với Ô Nhật Na.

Ô Nhật Na bị bộ dạng có chết cũng không chịu thừa nhận của thái tử phi làm tức đến đỏ mắt, không thể nhịn được nữa nói, “Ta muốn gặp thái hậu! Ta muốn gặp thái hậu!”

“Thái hậu lớn tuổi, những chuyện nhỏ nhặt này làm sao có thể phiền nhiễu lão nhân gia?” Thái tử phi một mảnh từ tâm, “Ô Nhật Na, ngươi đối với bổn cung bất mãn, ngay từ đầu sao không nói rõ ràng, mãi đến bây giờ mới đòi đến Từ Nhân Cung khiến thái hậu khó xử. Đây là bất hiếu.”

Ô Nhật Na vừa nghe, thái tử phi quả nhiên đối với thái hậu có điều cố kỵ, càng chắc chắc muốn đi đến chỗ thái hậu nhờ phân xử, “Ngươi không dám đi gặp thái hậu, ngươi chính là chột dạ.”

Thái tử phi nghe vậy, nhịn không được đỡ trán, cô nương hung hãn thế này thực sự hiếm thấy, giữ lại Dục Khánh Cung quả thực là quá lãng phí, cười thầm xong nhưng cũng chấp nhận, “Đi, Bổn cung dẫn ngươi đi đến chỗ lão tổ tông thỉnh an.”

Thái tử phi đáp ứng muốn dẫn Ô Nhật Na đi gặp thái hậu, sắc mặt vui mừng của Ô Nhật Na chợt lóe lên, lại cảnh giác thái tử phi lừa nàng, “Sẽ đi đến Từ Nhân Cung ngay bây giờ?”

Đám người Trữ ma ma nghe được Ô Nhật Na hoài nghi lời thái tử phi nói tức giận đến thay đổi sắc mặt, bất kính đối với chủ tử nương nương, nương nương còn không chấp nhất nàng còn không biết đủ, hiện tại lại còn được một tấc lại muốn tiến một thước.

Mà thái tử phi lại không cho rằng như vậy, nói, “Ngươi nếu vội vã muốn gặp thái hậu, đương nhiên là đi ngay bây giờ.” Nói rồi dừng một chút, “Có điều ngươi đã nghĩ đến chỗ thái hậu rồi thì nên nói như thế nào chưa?”

“Thái tử phi có ý gì? Ta đương nhiên là muốn tìm thái hậu ăn ngay nói thật.” Ô Nhật Na nghe vậy nhất thời đắc ý, thái tử phi quả nhiên sợ nàng ở đến chỗ thái hậu cáo trạng nàng. Nhưng mà bây giờ thái tử phi muốn nàng nói tốt cho cũng đã quá muộn, cùng thái tử phi giằng co đến mức này cũng không phải nàng chủ ý ban đầu của nàng.

Thấy Ô Nhật Na vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, thái tử phi cũng cười, đột nhiên hiểu ra tại sao thái hậu muốn đem Ô Nhật Na đưa vào Dục Khánh Cung, nếu như mình nguyện ý để Ô Nhật Na làm tiểu thiếρ của thái tử, với tác phong hành sự bộc trực ngốc nghếch của Ô Nhật Na sẽ không có bất kỳ uy hiếρ gì đối với mình, thái hậu lại thay nhà mẹ đẻ của nàng thiết lập quan hệ với thái tử, lại an trí cho Ô Nhật Na từ Mông Cổ xa xôi tìm được nơi nương tựa, không đến mức phí hết tâm tư chỉ hôn cho Ô Nhật Na, mà ngày sau còn không bởi vì chỉ hôn mà bị người oán giận.

Dù sao với tính tình này của Ô Nhật Na, đưa đến nhà thế gia vọng tộc làm chính thê, đó chính là đi kết thù. Thái hậu từ trước đến nay không muốn để ý loại chuyện làm cật lực lại không được cám ơn này, vì vậy đem chủ ý đánh tới trên người thái tử phi, dù sao Khang Hi cũng có ý muốn cấp thêm người cho Dục Khánh Cung, bà lại biết thời biết thế, nếu như thái tử phi chướng mắt Ô Nhật Na, thái hậu cũng không tổn thất. Dù sao lúc đầu nàng chỉ nói để thái tử phi chỉ điểm Ô Nhật Na một phen, để lại đường lui cho cả hai bên, thái tử phi là một người thông minh hiểu sâu biết rộng, nếu như không cho thái tử nạp Ô Nhật Na, như vậy việc hôn sự của Ô Nhật Na ngày sau phải do thái tử phi sắp xếp. Thái hậu thật sự là rất đáng đánh, ai nói thái hậu chính trực? Người có chính trực đến hậu cung ở một vài thập niên rồi cũng sẽ thay đổi, huống gì là hoàng thái hậu sinh hoạt ở địa bàn Khang Hi.

Thái tử phi xem hiểu, vốn nể thái hậu lớn tuổi, người muốn làm chưởng quỹ phủi tay thì cho người làm chưởng quỹ đi, trong lòng mọi người đều hiểu, cũng không nghĩ đến đánh giá tính thẳng thắn của Ô Nhật Na quá thấp, một lòng một dạ cho rằng thái hậu tặng nàng làm thiếρ, dù cho là ở Dục Khánh Cung mấy ngày nay, thái tử phi lúc nào cũng không quên chỉ điểm cho nàng, tưởng có thể cảnh tỉnh nàng, người vẫn đang tự đắc một mực muốn leo bám trên thân thái tử.

“Đi, ngươi đi cùng thái hậu ăn ngay nói thật. Bổn cung cũng không nhiều chuyện, sẽ không quấy rối ngươi và thái hậu.” Thấy Ô Nhật Na vì chính mình lấy lại công đạo, thái tử phi đổi chủ ý, không định bụng tự mình mang nàng đến Từ Nhân Cung nữa, miễn cho đến lúc đó lại bị bắt mang người trở về Dục Khánh Cung.

Ô Nhật Na mất hứng vì không được làm người của thái tử, thái tử phi còn cần lo lắng cho tiền đồ của Ô Nhật Na sao, hài tử này chỉ hôn cho ai đều là ở kết thành hận thù, nhưng dù gì thì Từ Nhân Cung cũng sẽ tự có chủ ý.

Để cho người đưa Ô Nhật Na đi đến gặp thái hậu, thái tử phi cũng không có phái người đi hỏi thăm tình hình trong Từ Nhân Cung thế nào, nhìn khí trời bên ngoài rất tốt, mang theo tiểu Viên Ninh đến phòng đồ chơi một hồi, hoằng tích cầm một con diều, vô cùng cao hứng mà tìm đến thái tử phi.

“Ngạch nương, đây là diều ta làm, tự mình làm.” Hoằng tích giơ một con diều tứ giác rất đơn giản đưa lên cho thái tử phi xem.

“Không phải con đang đi học sao, thế nào lại không học mà đi làm diều chứ?” Thái tử phi nghi ngờ nhìn con diều tứ giác, nhận lấy lại xem xét hỏi, “Là ai dạy?”

“Ha ha!” Gương mặt hoằng tích ửng đỏ, giải thích, “Là hoằng xuân ca ca dạy. Bất quá nhi tử là viết xong bài tập mới đi chơi diều.”

“Vậy là tốt rồi. Miễn cho ngươi mê muội mất cả ý chí, đến lúc đó bị mắng.” Thái tử phi nói, tách cánh tay nhỏ bé của tiểu Viên Ninh đang muốn cào phá hư ra, đưa về trong tay Hoằng Tích.

Hoằng Tích nhận diều về, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, “Ngạch nương, chúng ta đi chơi diều đi.”

“Đi. Nhưng mà ngay bên ngoài sân thôi.” Thái tử phi nói.

“Chỗ kia cũng quá nhỏ, không biết có thể cho diều bay lên không.” Hoằng tích có chút không vui, kì kèo một chút, “Ngạch nương, đi đến chỗ nào rộng lớn hơn một chút đi.” Nói xong ánh mắt lóe tinh quang nhìn chằm chằm thái tử phi.

“Là con trai làm sao cứ mãi làm nũng?” Thái tử phi thấy vẻ tiểu Viên Ninh mặt khờ dại nhìn chằm chằm ca ca nhà mình, nói Hoằng Tích một câu, thấy Hoằng Tích đỏ mặt mới nói, “Hiện tại không được.”

“A… chán thật, làm sao bây giờ?” Hoằng Tích tiếp tục bộ dáng đáng thương mà nhìn thái tử phi, thấy thần sắc thái tử phi có chút dao động, liền tăng mức độ lên, “Ngạch nương, chúng ta cùng đi chơi, nhi tử nói cho người biết một việc.”

“Chuyện gì?” Thái tử phi nghe xong rất hiếu kỳ.

Hoằng tích thấy ngạch nương chưa đáp ứng, tay cầm diều mà thấy nản lòng, nghĩ đến chuyện nghe được ở ngự hoa viên lại không muốn giấu diếm thái tử phi, “Ngạch nương, lúc nhi tử ở ngự hoa viên, nghe được một số người nói huyên thuyên, nói hoàng mã pháp đối với ngạch nương mất hứng, muốn răn dạy người.” Hoằng tích thấy thái tử phi hơi biến sắc mặt, vội hỏi, “Ngạch nương đừng lo lắng, nhi tử đã phạt đám người nói huyên thuyên này. Hoàng mã pháp không phải là người không phân rõ phải trái, nhất định là có người ở trước mặt ông nói xấu ngạch nương, ta vốn định đi tìm hoàng mã pháp giúp ngạch nương làm sáng tỏ, nhưng mà hoàng mã pháp hiện giờ còn chưa có thời gian rảnh, nên con trở về trước.”

Tags: , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất