Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 3 » Phần 22

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 3

Phần 22

Mai Nhi nói lại lời của Ôn Uyển cho La Thủ Huân nghe, Ôn Uyển cho rằng, cái tên Minh Châu này hơi thê lương, ngụ ý không tốt, hy vọng Yến Kỳ Hiên đổi tên khác.

Vốn Yến Kỳ Hiên cho rằng cái tên này rất tốt, nhưng khi nghe thấy Ôn Uyển nói ngụ ý không tốt, liền thử ngẫm lại, thì cũng cảm thấy không tốt, lập tức lật từ điển, tìm điển cố.

Nếu những chuyện khác mà Ôn Uyển nhúng tay lung tung, thì chắc chắn trong lòng Giang thị sẽ không thoải mái. Nhưng nghe nói cái tên này mang ngụ ý không tốt thì lại khác. Người cổ đại tin rằng, tên tốt thì có thể mang đến may mắn cho mình. Nhưng tên không tốt, có thể sẽ ngược lại. Cho nên liền thương lượng với Yến Kỳ Hiên nên đổi tên gì thì tốt. Cuối cùng đổi tên thành Mẫn Gia……

Yến Kỳ Hiên lấy tên xong, thì đưa tới cho Ôn Uyển xem ngay lập tức. Ôn Uyển thấy hai chữ Mẫn Gia này, thì cảm thấy không tệ: “Nhanh nhẹn mà hiểu rõ lý lẽ, nói lời hay, cử chỉ đẹp, ừ, rất tốt.” Thật ra thì Minh Châu cũng không kém, nhưng thoáng hiện lên trong đầu Ôn Uyển lại chính là câu: “Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì”. Thật lòng cảm thấy vừa tục, lại mang ngụ ý không tốt. Bằng không, Ôn Uyển cũng sẽ không mở miệng.

Ôn Uyển nghe được tin Vũ Đồng sinh một tiểu tử mập mạp. Ôn Uyển bấm ngón tay tính toán: “Lúc này mới tám tháng mà, sao lại sinh?” Đây cũng không phải là sinh đôi, không có chuyện sinh non. Đang yên đang lành, thì làm sao lại sinh non đây?

Hạ Dao trầm mặc một chút, rồi nói ra: “Phong Quận Vương, bây giờ chuyên sủng Hà thị.” Thành thân hai tháng, ngoại trừ ngày đầu tháng và mười lăm ra, còn những ngày khác, thì mỗi ngày đều ngủ lại phòng Hà thị. Cái nha hoàn kia mà Hạ Dao thu mua chỉ nói Phong Quận Vương thích tài hoa và dung mạo của chủ tử bọn họ, hơn nữa, chủ tử nhà bọn họ cũng ôn nhu, hiền lành, chăm sóc tỉ mỉ. Nhưng Hạ Dao lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Ôn Uyển hiểu ra, trước kia Vũ Đồng và Kỳ Phong ân ân ái ái, ở trong hoàng thất, cũng được mọi người hâm mộ. Trong hậu viện của Kỳ Phong, ngoại trừ mấy mỹ nhân mà Hoàng hậu ban thưởng ra, thì không có những nữ nhân khác. Nhưng mà mấy mỹ nhân này đều là bày biện, phúc khí hòa hòa mỹ mỹ. Nhưng hiện nay, lại có thêm mỹ nhân vào, thì những quy củ kia đều bị vứt hết xuống Thái Bình Dương. Trước sau trái ngược quá lớn. Tâm tư không yên, thì cũng không thể an tâm dưỡng thai được. Ở dưới tình huống như vậy, sinh non cũng không phải ngoài ý muốn.

Hạ Ảnh thấy Hạ Dao không nói tiếp, nên bổ sung: “Ta nhận được tin tức. Lần này Phong Vương phi bị thương nặng, sau này rất khó mang thai nữa. Mà làm cho người ta rét lạnh chính là, Phong Quận Vương lại chỉ phân phó thái y chữa trị tốt, để cho nha hoàn, bà tử chăm sóc Phong Vương phi. Còn mình thì, buổi tối vẫn ngủ lại chỗ của Hà thị.”

Cái này thì, Ôn Uyển phải hỏi thêm hai câu: “Tình nghĩa vợ chồng sáu năm, lại không bằng một nữ nhân mới cưới vào cửa. Thật đúng là bạc tình bạc nghĩa mà! Nữ nhân này có chỗ thần kỳ gì vậy? Bây giờ còn chưa tới hai tháng, mà đã có thể làm cho Kỳ Phong nghe lời đến như vậy. Thủ đoạn tranh sủng này thật sự không phải bình thường a!” Trước kia Ôn Uyển cảm thấy, Kỳ Phong hơi nhát gan, nhưng lại rất thành thật. Qua chuyện lần này, lại để cho Ôn Uyển thật sự cảm thấy, mắt nhìn người của nàng cần phải nâng cao. Cũng may, cho tới bây giờ, mình cũng không có tâm tư gì.

Hạ Dao nhỏ giọng nói: “Cuối cùng ta vẫn cảm thấy không bình thường. Có đổi tính thì cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn như vậy đi! Quận chúa, người thấy sao?”

Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng: “Đây chính là nam nhân, lương bạc vô tình (gần nghĩa với câu: bạc tình bạc nghĩa). Nói gì mà không bình thường chứ? Ta lại thấy chẳng có gì không bình thường cả. Tin tưởng nam nhân thì chẳng khác nào tin tưởng heo mẹ cũng có thể leo cây.”

Hạ Ảnh nhẹ nhàng thổi qua hai câu: “Quận chúa, nếu tướng quân nghe được câu này. Nhất định sẽ rất thương tâm.” Bạch Thế Niên ở biên thành, đừng nói nhích tới gần nữ nhân, chỉ cần nhìn thấy nữ nhân thôi, thì đã tuyệt đối muốn cách xa mười trượng, giữ mình trong sạch đến nỗi làm cho nhiều thiếu nữ cắn nát cả khăn.

Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng: “Đừng nhắc tới tên khốn kia. Chính hắn cách xa những nữ nhân kia thì cứ cách xa là được rồi. Còn nói cái gì mà đã hứa với ta phải cách xa nữ nhân khác mười trượng. Nếu không phải tại hắn, sao ta có thể trở thành người đàn bà đanh đá đệ nhất thiên hạ chứ? Khốn kiếp, nhìn xem khi trở lại, ta thu thập hắn như thế nào?” Rất đáng hận rồi, nàng là một người vợ dịu dàng chu đáo đáng yêu bao nhiêu, lại bị lan truyền thành người đàn bà đanh đá. Còn có chuyện nào càng oan uổng hơn nữa không? Quả thực còn oan hơn cả Đậu Nga.

Hiếm khi Hạ Ảnh thấy hơi hả hê một chút: “Chẳng lẽ Quận chúa không cảm động sao?”

Dĩ nhiên Ôn Uyển phản bác: “Ta cảm động cái gì? Hắn như vậy là đang làm bại hoại danh dự của ta. Ta ôn nhu hiền thục ra sao? Vậy mà còn nói ta như vậy, không biết còn tưởng rằng ta rất hung hãn nữa. Đúng rồi, sao gần đây thư nhà ít đi vậy? Bây giờ chiến sự ở biên thành rất căng thẳng sao?” Đề tài lại chuyển từ Phong Vương phủ đến chồng nàng. Ôn Uyển không chú ý nhiều đến chiến sự ở biên thành, chỉ cần Bạch Thế Niên bình an, thì nàng cũng không hỏi nhiều. Không phải Ôn Uyển vì kiêng kỵ gì, mà là Ôn Uyển thật sự không thích đánh giặc, bởi vì đánh giặc liền có ý nghĩa sẽ có người chết.

Hạ Ảnh gật đầu: “Dạ, gần đây chiến sự ở biên thành rất nhiều. Đặc biệt vào lúc tháng ba, tháng tư đầu mùa xuân, tổng cộng đã diễn ra hơn mấy trận chiến lớn nhỏ. Bởi vì năm ngoái mùa đông tuyết rơi nhiều, nên lương thực của người Mãn Thanh không đủ. Vừa đến đầu mùa xuân đã ra đánh cướp. Chỉ là, bây giờ không giống trước kia nữa, bây giờ, chúng ta thắng nhiều thua ít.”

Ôn Uyển nghe được thắng nhiều thua ít, thì cũng không phản ứng gì. Thắng nhiều hơn nữa, nàng cũng không được gặp lão công, con cũng không được gặp cha.

Ôn Uyển buồn buồn đi vào phòng. Nhìn thấy Cẩn ca nhi đang nhắm mắt, hình như đã ngủ, Ôn Uyển cầm chăn đắp lên cho bé, lại ôm lấy Duệ ca nhi đang mãi suy nghĩ ghép tranh: “Đại Bảo, mẹ nhớ cha con quá. Cũng không biết bây giờ cha con có khỏe không, có nhớ mẹ với các con hay không? Đã qua hai năm rồi, còn tới tám năm nữa đó!” Vừa đảo mắt đã gần hai năm rồi, đếm ngón tay thì còn tới tám năm. Ôn Uyển vừa nghĩ tới thì trong lòng liền thấy sợ.

Hình như Duệ ca nhi cũng nghe hiểu lời Ôn Uyển nói, vươn tay nhỏ bé ra vuốt ve mặt Ôn Uyển. Ôn Uyển quay đầu ngậm ngón tay nhỏ bé của Duệ ca nhi vào: “Đại Bảo nhà ta thật ngoan, là cục cưng tri kỷ của mẹ. Mẹ có con và Tiểu Bảo, thì cả đời này cũng không còn gì tiếc nuối nữa.” Vô luận Duệ ca nhi có phải xuyên qua hay trọng sinh không, thì giờ khắc này, Ôn Uyển thật sự rất vui mừng.

Ôn Uyển không nói chuyện, chỉ ôm Duệ ca nhi. Duệ ca nhi cũng không giãy dụa, vô cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng Ôn Uyển.

Hạ Dao biết tâm bệnh của Ôn Uyển, muốn tướng quân sớm trở về. Khụ, nhưng mà muốn trở về, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Sao Bạch Thế Niên không nhớ vợ và con trai chứ? Chỉ cần những khi không có thời gian rảnh rỗi, thì trong đầu cũng đều đầy hình ảnh con trai đang chơi đùa vui vẻ. Con trai đã sắp tròn tuổi rồi, mà hắn còn chưa được gặp, chỉ được nhìn qua tranh.

Ánh sao mờ ảo trong đêm yên tĩnh lại càng tỏa rạng, giống những mảnh vỡ lấp lánh của kim cương bị đổ ra đầy trời, mà loại ánh sáng này thường kéo bóng người ra rất dài.

Diệp Tuần đi tới hỏi: “Tướng quân, lại nhớ đến Quận chúa sao?”

Bạch Thế Niên gật đầu: “Qua mấy tháng nữa thì Minh Duệ và Minh Cẩn phải trảo chu (lễ chọn đồ vật đoán tương lai vào ngày thôi nôi) rồi, nhưng ta vẫn còn chưa được gặp bọn chúng nữa! Chỉ thấy trong thư nhà gửi tới nói, Duệ ca nhi giống ta, còn Cẩn ca nhi lại giống Ôn Uyển, nhưng cũng không biết giống như thế nào?” Loại cảm giác nhớ nhung này còn giày vò hơn lúc trước rất nhiều.

Diệp Tuần không nói gì, không biết qua bao lâu mới phun ra một câu: “Tướng quân, thật ra thì, người phải thấy may mắn mới đúng.” Vô luận trước kia, hay hiện tại, thì ít nhất trong lòng còn có người để nhớ thương. Mà hắn, thì lại vô khiên vô quải (không có gánh nặng trên người, hay người để nhớ thương).

Bạch Thế Niên cũng biết hắn may mắn, cho dù chịu bao nhiêu đau khổ, thì những bất hạnh này đều sẽ qua. Nếu hắn rơi vào tình cảnh như tăng nhân nói, thì hắn đã phải chịu cảnh tuổi già cô đơn cả đời rồi. Bây giờ, hắn có vợ có con, sự nghiệp cũng phát triển không ngừng, không viên mãn duy nhất chính là cả nhà không thể đoàn tụ, nhưng so với rất nhiều người, hắn đã rất hạnh phúc rồi.

Bạch Thế Niên chỉ hơi cảm thấy thẹn: “Ta chỉ cảm thấy thật có lỗi với vợ và con trai của ta.” Đặc biệt là Ôn Uyển, bây giờ Bạch Thế Niên còn nhớ lời nói của Ôn Uyển lúc trước: Gả cho ngươi, mỗi ngày phải lo lắng đề phòng, không thể an tâm. Sau này có con còn phải một mình tự nuôi dưỡng con cái, cái gì cũng phải dựa vào chính mình, không dựa vào ai được. Hôm nay nhìn lại, mang thai sống chết khổ cực như vậy, mà hắn cũng không ở bên người, Ôn Uyển cũng phải tự mình chống đỡ. Ôn Uyển nói đúng, gả cho hắn, chẳng khác nào muốn tự mình gánh chịu hết thảy.

Diệp Tuần không có cách nào trả lời khúc mắc này: “Người thật sự có lỗi với Quận chúa và hai đứa bé. Từ bỏ gia đình nhỏ vì mọi người. Quận chúa sẽ hiểu cho người.”

Cũng bởi vì hiểu, nên trong lòng Bạch Thế Niên mới càng cảm thấy đau lòng. Ôn Uyển viết thư nhà đến, đều là chút chuyện giữa nàng ấy và con trai, cũng không kể khổ. Khó sinh mà Ôn Uyển cũng không nói. Nếu không phải đại quản gia viết thư nhà tới, thì Bạch Thế Niên vẫn không biết.

Diệp Tuần không muốn khiến Bạch Thế Niên lâm vào trong cảm xúc như vậy: “Tướng quân cảm thấy Trần A Bố có thể tin sao? Chuyện lần này trọng đại, nếu có chút sai lầm gì, thì sẽ xảy ra đại họa.”

Bạch Thế Niên ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhớ Ôn Uyển đã nói, lúc nàng ấy cô đơn, thì thích ngắm sao nhất. Cũng không biết có phải Ôn Uyển đang cùng ngắm sao dưới màn đêm này hay không? Nhưng lại cười một tiếng, bây giờ Ôn Uyển đang phải chăm sóc con trai, nơi nào còn có thể một mình đi ra ngoài ngắm sao được.

Diệp Tuần ho khan một tiếng: “Tướng quân, nói chính sự với người. Đừng nhớ đến vợ con nữa được không? Nhớ một chút là được rồi.”

Bạch Thế Niên cười: “Yên tâm, ta tin tưởng hắn ta.” Muốn tin tưởng hắn ta, vậy thì cũng phải nhìn tình huống. Ở phạm vi nào đó thì tất nhiên có thể tin tưởng. Nhưng nếu liên quan đến tính mạng, muốn hắn tin tưởng đối thủ mình, trừ phi đầu óc bị lừa đá. Nhưng mà, hắn cũng có ý định khác.

Trở về doanh trướng, Bạch Thế Niên lấy ngọc bội mà Ôn Uyển cho hắn đang đeo trên cổ ra. Khối ngọc bội này, mới quan trọng. Cuộc chiến này thắng, thì có thể áp chế toàn bộ những tiếng phản đối kia xuống: “Trần A Bố, ta cho ngươi một cơ hội. Hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng.” Vô luận từ công hay tư, thì Bạch Thế Niên đều hy vọng Trần A Bố đừng làm ra chuyện yêu thiêu thân gì.

Tháng bảy, ngày mùa hạ nóng bức. Thể chất của Ôn Uyển lại sợ nóng sợ lạnh. Cũng may, Trương thái y nói hai đứa bé không có thừa kế thể chất không tốt này của nàng. Ôn Uyển thấy may mắn khi hai con được di truyền thể chất người máy từ cha chúng, thân thể khỏe vô cùng. Hai đứa bé đã được mười tháng, mà chỉ có Cẩn ca nhi bị bệnh nhẹ một lần, còn những cái khác đều rất tốt.

Ôn Uyển cũng không thể đi ra ngoài, chỉ cần đi lại ở bên ngoài, thì đổ mồ hôi. Ôn Uyển thật sự buồn bực, đáng ra nhiệt độ bây giờ phải thấp hơn ở hiện đại mới đúng chứ, tại sao lại nóng như vậy ( hiện đại có điều hòa ). Trong bốn góc phòng ngoài đều đặt thùng tráng men, bên trong thùng đặt khối băng.

Trong phòng không dám để khối băng quá nhiều, sợ hai đứa bé không chịu nổi. Vốn Ôn Uyển muốn chuyển qua rừng trúc ở. Nhưng rừng trúc mát mẻ thì mát mẻ, lại chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trong ngày quá lớn. Lần trước chuyển chỗ, Cẩn ca nhi liền ngã bệnh. Ôn Uyển cũng có kiêng kỵ, sợ chuyển chỗ, thì có thể con cũng sẽ không thoải mái. Cho nên Ôn Uyển chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Chuyện làm cho người ta nhức đầu chính là, gần đây Minh Cẩn đặc biệt thích bám Ôn Uyển. Cũng không biết bị gì, mà cứ muốn Ôn Uyển ôm, đừng xem Minh Cẩn chỉ có mười tháng, cũng đã gần hai mươi cân rồi, mỗi lần Ôn Uyển dỗ tên tiểu tử này xong, thì bị một thân mồ hôi.

Mỗi lần sau khi Ôn Uyển ôm xong, liền không nhịn được nói thầm: “Tiểu tử này cũng không sợ nóng một chút nào.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326Phần 327Phần 328Phần 329Phần 330Phần 331Phần 332Phần 333Phần 334Phần 335Phần 336Phần 337Phần 338Phần 339Phần 340Phần 341Phần 342Phần 343Phần 344Phần 345Phần 346Phần 347Phần 348Phần 349Phần 350Phần 351Phần 352Phần 353Phần 354Phần 355Phần 356Phần 357Phần 358Phần 359Phần 360Phần 361Phần 362Phần 363Phần 364Phần 365Phần 366Phần 367

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất