Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 2 » Phần 80

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 2

Phần 80

Ôn Uyển lẳng lặng ngồi yên ở trên xích đu suy nghĩ tới mọi chuyện.

Hạ Dao nhẹ giọng nói: “Quận chúa một chút cũng không lo lắng sao? Quận chúa, chuyện này vẫn cần phải thật cẩn thận, không thể để cho người ta dắt ra dắt vào được.”

Ôn Uyển lắc đầu nói: “Lo lắng có ích lợi gì? Thân thể của Cậu hoàng đế ta biết rõ hơn bất cứ ai, dù ta có muốn cuốn vào thì cũng phải chọn nơi có thể cho ta ích lợi lớn nhất. Hiện tại nói cái này thì quá sớm, ít nhất phải hai mươi năm sau bàn lại cũng không muộn. Hôm nay chúng ta chỉ ngắm nhìn thôi, đúng rồi, thả người lên trên đảo rồi, bọn họ có hồi âm chưa?”

Hạ Dao lắc đầu: “Quận chúa không nên nóng vội.” Thật ra thì Hạ Dao không thể hiểu cử động lần này của Ôn Uyển có ý nghĩa gì. Những đảo kia, hòn đảo gần nhất cách cửa biển Đại Tề tới hơn mười ngày đi, xa nhất cũng phải tới mất nửa tháng, thật sự là muốn giết nàng, ở khoảng cách xa vậy thì có ích lợi gì.

Ngày sinh nhật của Hoàng hậu, Ôn Uyển cũng đi tới hoàng cung, chẳng qua Ôn Uyển đi tìm hoàng đế trước, đi theo hoàng đế cùng tới Khôn Ninh cung, mọi người nhìn hai người tới đều sửng sốt.

Hoàng đế đang mặc miện phục, một thân trang phục màu vàng sáng bóng. Không có gì để nói vì ngày thường hoàng đế cũng mặc như vậy, thật sự là rất oai nghiêm.

Ôn Uyển đứng ở bên trái của hoàng đế, hôm nay nàng mặc một thân quần áo màu hồng phấn, bên ngoài mặc một chiếc sa y màu trắng lộ đường cong duyên dáng tươi đẹp cùng với xương quai xanh có thể nhìn thấy rõ ràng, tà váy từng lớp từng lớp lưu động rực rỡ như tuyết dưới ánh trăng đang tan đầy ra đất, dáng đi nhẹ nhàng ung dung. Đồ trang sức trên tay không nhiều lắm nhưng lại toàn vật tinh xảo đoạt đi ánh mắt của mọi người. Một đôi mắt hạnh gợn sóng lăn tăn, không trang điểm phấn son, lông mày nhẹ cong, đôi môi anh đào kiều diễm như son.

Trước kia luôn nói Ôn Uyển và hoàng đế giống nhau. Nhưng hôm nay hai người đứng chung một chỗ lại khiến cho người ta có cảm giác hoàn toàn không giống như vậy, khiến cho người ta có cảm giác mãnh liệt đánh sâu vào thị giác.

Hôm nay Ôn Uyển rất yêu kiều mềm mại.

Kỳ Phong là người đầu tiên nhìn tới phát ngốc, bởi vì cảm giác cho hắn thấy có chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không hề giống như biểu tỷ ở trong ấn tượng rồi (kể từ sau khi Ôn Uyển dưỡng bệnh cho tới nay thì rất ít trường hợp xuất hiện ở trước mặt mọi người, thường ngày Kỳ Phong thấy đều là bộ dáng đoan chính tràn đầy khí thế, làm sao giống như hôm nay).

“Ôn Uyển chúc Hoàng hậu nương nương phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.” Sau đó Ôn Uyển đưa lễ vật mừng thọ cho hoàng hậu. Thái độ Ôn Uyển đối với hoàng hậu không thân mật nhưng cũng không lạnh nhạt, so với những người ở đây không có khác biệt nhiều. chẳng qua so với bình thường thì đối với hoàng hậu nhiều hơn một chút tùy ý, thiếu đi kính sợ.

Hoàng hậu còn chưa mở miệng nói thì hoàng đế cũng cười ha hả không ngừng: “Uyển Nhi a, thời điểm con chúc thọ cho trẫm mấy năm nay cũng chỉ nói hai câu này, sao hôm nay chúc thọ hoàng hậu lại vẫn dùng hai câu này vậy?”

Ôn Uyển rất muốn bĩu môi nhưng chỉ cung kính nói với hoàng đế: “Cậu hoàng đế, Ôn Uyển học thức có hạn, chỉ biết hai câu này thôi ạ!” Ôn Uyển cùng hoàng đế lúc kín đáo thì rất tùy ý, nhưng ở trước mặt người ngoài lại vô cùng giữ lễ, cũng không vượt lôi trì một bước.

Hoàng hậu cười lên.

Hoàng đế vung tay: “Tốt lắm, đừng giả bộ dáng mình rất ủy khuất nữa, ngồi xuống đi.” Nói xong thì chính hắn cũng dẫn đầu ngồi lên vị trí đầu tiên.

Ánh mắt của Ôn Uyển đảo qua, lúc này mới phát hiện đứng bên cạnh thái tử không chỉ có Như Vũ, còn có một cô gái mảnh khảnh đang mặc cung trang màu hồng phấn (giống màu váy của nàng) là Quách thị.

Quách Ngữ Nhi thấy Ôn Uyển nhìn nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngược lại cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn khiến cho người ta chỉ muốn cắn một ngụm.

Ôn Uyển thấy chiếc cổ giống như bạch ngọc thì mới chính thức hiểu được lời Hạ Dao nói, da trắng nõn nà như ngọc, nàng cũng thường xuyên tắm nước thuốc, da không nói khoe khoang nhưng cũng thật sự là tốt nhất đẳng, so với nàng này lại còn muốn kém một bậc, không phải do dược liệu nàng dùng không tốt, biện pháp không hay mà là nàng thường xuyên vận động, thời điểm không có việc gì nhìn thấy khí trời nắng ráo sáng sủa liền dời ghế mây ra trước ánh mặt trời tắm nắng ngủ (nàng thường xuyên làm như vậy) nói rằng trong tự nhiên có can xi rất bổ ích (Hạ Dao không hiểu là bổ gì, thiếu khoáng chất gì. Chỉ cần chuyện Ôn Uyển làm không quan trọng thì các nàng cũng mặc kệ).

Ôn Uyển thấy lại hướng về phía Quách Ngữ Nhi, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, còn có dáng người mảnh khảnh giống như không đứng vững vậy. Ôn Uyển rất hoài nghi, có phải Như Vũ khấu trừ thức ăn, để cho nàng chưa ăn cơm no hay không? Nếu không thì đâu cần có bộ dạng gió thổi cũng bay như vậy? Ôn Uyển ghét nhất chính là loại nữ nhân này!

Ôn Uyển nhìn thoáng qua những nữ nhân ở Khôn Ninh cung. Toàn bộ đều là chính thất, chỉ có một thiếρ thất, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, chẳng qua là không nói ra thôi.

Quách Ngữ Nhi nhạy cảm liền cảm nhận được sự khinh thường cùng trào phúng của Ôn Uyển thì trong lòng vạn phần thống hận và thù địch. Ôn Uyển giết cha nàng, còn xem thường nàng, mối thù này một ngày nào đó nàng muốn lấy về cả vốn lẫn lời. Nhưng trên mặt thì cái gì cũng không thể hiện ra.

Hoàng đế không biết trong nội tâm Ôn Uyển lại có một hồi oán thầm như vậy nên chỉ cười mà kêu lên: “Linh Nguyên, đến chỗ trẫm này.” Linh Nguyên đi về phía bên cạnh hoàng đế.

Hoàng đế ôm Linh Nguyên cười nói cùng với Ôn Uyển: “Nha đầu, Nguyên ca nhi năm nay sáu tuổi rồi đó, nhìn một cái xem, lớn hơn chắc khỏe hơn rồi. Đẹp mắt hơn con hồi đó nhiều. Con khi đó vừa gầy lại vừa thấp, đầu không có bao nhiêu sợi tóc lại còn khô vàng nữa. Không nghĩ tới đảo mắt một cái đã thành đại cô nương, phải lập gia đình rồi!” Thời gian trôi qua thực vui vẻ, chớp mắt một cái cũng đã qua mười hai năm.

Gương mặt Ôn Uyển đau khổ: “Cậu hoàng đế, nhiều người như vậy, sao cậu lại không chừa lại cho con một chút mặt mũi a. Những thứ đó đã qua lâu lắm rồi, đừng có nhắc lại nữa mà!”

Hoàng đế cười ha hả nói: “Tốt, không đề cập nữa. Đừng để cho Nguyên ca nhi của chúng ta cũng cười con.” Bởi vì hoàng đế cùng Ôn Uyển tới tương đối muộn nên hiện tại đã là giờ ăn trưa rồi.

Ôn Uyển hưởng thụ thức ăn ngon, không phát hiện tới Kỳ Phong nhìn về phía nàng mấy lần, trong mắt có mê hoặc. Còn Vũ Đồng ở bên cạnh thì không cẩn thận bắt gặp ánh mắt của Ôn Uyển, một chút liền tránh né đi.

Vũ Đồng sợ. Sau khi nàng cùng Kỳ Phong thành thân, Kỳ Phong đối với nàng rất tốt, vô cùng ôn nhu săn sóc. Kể từ khi nàng biết được ý định trước đây của hoàng đế là để cho Kỳ Phong cưới Ôn Uyển, chẳng qua về sau không biết là nguyên nhân gì mới không thành. Cũng chỉ vì tình cảm vợ chồng rất ân ái nên nàng không quá nguyện ý đối mặt với Ôn Uyển, cảm giác cảm thấy có chút lúng túng. Lần này thấy Kỳ Phong từ đầu tới giờ ánh mắt đều nhìn vào Ôn Uyển thì trong lòng không biết nói ra được là tư vị gì. Nàng rất hoài nghi người trong lòng trượng phu thật sự chính là Ôn Uyển mà không phải như tam hoàng tử phi nói, chẳng qua chỉ là lời đồn đãi. Bởi vì nàng rất rõ ràng, trong mắt, trong lòng Kỳ Phong hẳn là có Ôn Uyển, nhìn bộ dạng si mê này (Ôn Uyển cũng buồn nôn, đó là ánh mắt nghi ngờ cũng khó giải thích, cái gì mà ánh mắt si mê)

Ôn Uyển đương nhiên cảm thấy ánh mắt của Vũ Đồng nhìn về phía nàng, có lo lắng, có sợ hãi, còn có nồng đậm chua xót cùng ủy khuất, phức tạp nói không ra lời.

Ôn Uyển cười nhạt, không để ý thần sắc ủy khuất của Vũ Đồng. Nàng lại không làm việc gì trái với lương tâm nên không quá để ý. Về phần chột dạ thì nàng không biết nó là cái gì.

Tam hoàng tử phi cười đến rất uyển chuyển nói: “Ôn Uyển biểu muội, nghe Lục đệ muội nói muội rất thích uống rượu. Hôm nay ta cố ý mang theo rượu hoa đào này.”

Hoàng đế thấy bộ dáng tràn đầy vui mừng của Ôn Uyển thì lành lạnh nói: “Đừng quên bây giờ con còn đang uống thuốc, không thể uống rượu.”

Ôn Uyển mang một bộ dáng tiếc nuối buồn bực. Thật ra không có lời của hoàng đế thì hôm nay nàng cũng không uống rượu. Nguyên nhân rất đơn giản là không đúng trường hợp, uống rượu ở nhà có thể mượn rượu làm càn, nhảy nhót khiêu vũ ..v..v. thì cũng không có vấn đề gì, thậm chí kể cả thoát y để nhảy cũng không quan hệ (đoán chừng nếu thật sự nhảy thì Hạ Dao và Hạ Ảnh chắc cũng hỏng mất). Sau khi nhảy xong còn có thể lên giường ngủ một giấc, nhưng mà nơi này thì không được.

Lần này đúng là không có làm lớn, lộ ra vẻ rất giản dị. Người tới trừ có phúc theo thái tử thì còn có vợ chồng nhị hoàng tử, vợ chồng tam hoàng tử, vợ chồng lục hoàng tử (Tứ hoàng tử bệnh chết. Ngũ hoàng tử đi ra ngoài làm công vụ rồi), còn có một vài hoàng tử cùng hoàng nữ chưa thành niên hoặc chưa gả ra thì cũng không có người khác. Công chúa đã gả ra ngoài không kêu tới, tần phi không có một người nào tới đây.)

Ôn Uyển nhìn thấy thì cảm thấy quái dị nói không ra lời. Thay vì như vậy thì không nên gọi nhị hoàng tử tới, tất nhiên Ôn Uyển biết nhị hoàng tử hôm nay có quan hệ tốt cùng tam hoàng tử.

Dùng bữa là nam nữ phân bàn. Bởi vì đề nghị tăng thu giảm chi của Ôn Uyển khiến cho một bàn nhiều người cũng chỉ có mười sáu món ăn, một món súp. Bình thường hoàng hậu ăn chỉ có bốn món ăn, một món súp.

Trong hoàng cung cho tới người trong thiên hạ đều không biết đề nghị này là do Ôn Uyển nói, nếu không thì nàng sẽ bị nguyền rủa tới chết rồi.

Sau khi dùng cơm trưa xong, tam hoàng tử phi đứng lên cười nói: “Ôn Uyển biểu muội, chờ lúc nào muội rảnh rỗi, ta muốn tới phủ đệ của muội chơi một chút. Vẫn nghe nói trong phủ đệ của muội có cảnh đẹp bậc nhất thiên hạ, để cho ta tham quan thật tốt a.”

Ôn Uyển đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cười nói: “Hoan nghênh tới thăm, chẳng qua gần đây muội bận rộn nhiều việc, chờ thời điểm hết bận thì mời mọi người tới trong viện ngắm hoa, tham quan chút quang cảnh.”

Lúc này lại toát ra một giọng nói không hài hòa, nhị hoàng tử phi mỉa mai không lưu tình nói: “Nghe nói trong phủ của Quận chúa khắp nơi là hoàng kim đó, tam đệ muội, thời điểm chờ muội đi xem thì cũng nhớ kêu ta theo, để cho ta cũng chiêm ngưỡng một chút, mở mang tầm mắt, xem một chút khắp nơi toàn là hoàng kim sẽ như thế nào?”

Ôn Uyển cười ha hả nói: “Hoàng kim không có, nhưng đá tảng thì rất nhiều, đến lúc đó nhị biểu tẩu cũng cần phải mang theo hai cái sọt, đem hai giỏ đá tảng ra cho mọi người nhìn một chút, chứng minh là trong phủ của ta thật sự không có vàng bạc, nếu có bản lãnh đó thì ta cũng không phải là người phàm mà là tiên nhân rồi. Có điều, nhị biểu tẩu muốn được nhìn thấy khắp nơi là hoàng kim, không phải là chuyện đơn giản sao? Cậu hoàng đế, người để cho nhị biểu tẩu đi vào trong kim khố nhìn một chút xem nơi nào có nhiều hoàng kim đi.”

Sắc mặt Nhị hoàng tử phi cứng đờ, sắc mặt Nhị hoàng tử thoáng cái khó coi tới không chịu được. Những người khác thì biểu cảm không rõ ràng. Câu nói này nếu đáp lại không tốt sẽ là một phiền toái lớn.

Hoàng đế lạnh lùng nhìn thoáng qua Nhị hoàng tử phi. Nhị hoàng tử phi bị làm cho sợ đến thiếu chút nữa ngất đi. Ôn Uyển tung ra thủ đoạn mềm dẻo như vậy liền không có người dám tiếp tục khiêu khích Ôn Uyển nữa rồi.

Ở trong yến hội, Quách Ngữ Nhi thành thật, cũng rất thông minh. Đặt bản thân mình trong vị trí vô cùng ngay ngắn, từ đầu tới cuối chỉ làm cảnh nền, không nói lên một tiếng.

Chờ sau khi dùng cơm xong, hoàng đế và hoàng hậu ngồi phía trên, Như Vũ ngồi ở bên cạnh, Vũ Đồng cũng ở lại. Bởi vì nàng là khuê mật của Ôn Uyển.

Hoàng hậu từ ái nói: ” Ôn Uyển, con muốn tìm dạng người gì? Con cứ nói điều kiện ra, mợ cũng có cái để chọn lựa cho con. Nếu không, không lựa chọn tốt khiến con không thích thì cũng làm trễ nải không ít thời gian rồi!”

Ôn Uyển suy nghĩ một chút nói: “Không cần là thư sinh mặt trắng, không ẻo lả, phải tràn đầy chí khí dương cương, công phu cũng phải tốt, có thể bảo vệ con là được, tài văn không cần suất sắc nhưng ít nhất phải biết xuất thủ, bản tính không được cổ hủ, tốt nhất phải khôi hài một chút, diện mạo anh tuấn là tốt nhất, nếu không thì ít nhất ngũ quan cũng phải đoan chính không được làm cho người ta sợ, phải là người trọng tình trọng nghĩa, cần phải làm được lời hứa đáng giá nghìn vàng, làm việc phải có quy luật, cần phải thành khẩn, có chút tâm nhãn, không thể thay đổi thất thường, không được có thông phòng tiểu thiếρ, tạm thời chỉ nghĩ như vậy thôi.”

Người trong Khôn Ninh cung đều ngây ngốc rồi.

Trong lòng Hạ Dao rất muốn nôn ra: Quận chúa, người xác định người không phải là đang nói Bạch Thế Niên sao? Những lời này rõ ràng là dựa theo tiêu chuẩn của Bạch Thế Niên mà nói a.

Như Vũ vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Ôn Uyển, đi nơi nào mới tìm được người như vậy cho muội chứ? Chỉ có nam chính trong sách kịch mới có được người như vậy. Nếu dựa theo tiêu chuẩn của muội thì khiến cho người ta buồn chết cũng khó… ”

Ôn Uyển không thèm để ý chút nào nói: “Tìm không ra thì không gả chứ sao? Cả đời không lấy chồng, còn có thể thoải mái tự tại hơn một chút. Không lấy chồng……”

Hoàng đế quả quyết quát bảo Ôn Uyển ngưng lại lời nói: “Nói hươu nói vượn, tại sao có thể không lấy chồng. Nếu còn nói nhảm nữa thì phạt con chép hai mươi lần nữ giới.” Trong lời nói của Hoàng đế còn có chút lo âu, cái nha đầu này gần đây không biết bị kich thích điều gì, trước đây Ôn Uyển còn nói với hắn sau này muốn sinh hai đứa con nít mập mạp, theo con cười đùa vui vẻ, nhưng gần đây không biết sao lại nói không lấy chồng, phải đi làm ni cô, đây không phải là dấu hiệu tốt.

Ôn Uyển mím miệng không nói lời nào nữa.

Hoàng hậu vội vàng nói: “Không nghĩ tới Ôn Uyển lại thích nam tử dương cương mà không thích thư sinh mặt trắng. Ta còn muốn đề nghị hoàng thượng trong khoa thi lần này tìm một người tốt, lại không ngờ con đã sớm có chủ ý.”

Ôn Uyển sợ hãi nói: “Đừng, ngàn vạn lần đừng. Ngàn vạn lần không được tìm một thư sinh mặt trắng cho cháu, cháu bị mấy người Bình gia kia làm cho sợ rồi, nhìn thấy thư sinh mặt trắng đều không thể dựa vào được, đối với thư sinh mặt trắng còn bị ám ảnh, hơn nữa thư sinh mặt trắng rất ít lương tâm, chuyên thích những chuyện không thể gặp người còn tự cho mình là anh tuấn tiêu sái cỡ nào, được hoan nghênh cỡ nào, cái loại này đều mặt ngoài phong lưu nhưng sau lưng hạ lưu, cháu tuyệt đối không thể chịu được.”

Mặt của Hoàng đế lập tức đen rồi.

“Vậy, thật đúng là khó tìm.” Hoàng hậu có chút làm khó. Điều kiện Ôn Uyển mỗi một hạng cũng không cao, nhưng nếu tất cả gộp đủ thì không phải là khó khăn bình thường mà là vô cùng khó khăn.

Hoàng đế rất nhức đầu. Ôn Uyển nói những điều kiện này hoàn toàn, từ đầu đến cuối đều là không tìm tới được, trừ phi cho nàng tự mình tạo ra, nhưng đây cũng không phải là làm y phục.

Vũ Đồng cười khuyên: “Ôn Uyển. Không thể tất cả đều toàn diện, người đọc sách cũng có nhiều người khí khái.” Cha nàng cũng rất có khí khái.

Ôn Uyển khinh thường nói: “Cách ngôn có nói, trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu, kẻ bạc tình đều là người đọc sách. Tất nhiên ta cũng không thể quơ đũa cả nắm, nhưng những con mọt sách này phần lớn đều là người nhát gan sợ phiền phức. Ngày xưa những thứ trước ….ừ, coi như không tiện nói nữa, dù sao thì ta tuyệt đối không muốn tìm một con mọt sách.”

Hoàng đế nghe lời này thì mặt lập tức lại đen lên.

Sau khi những người khác đi ra ngoài hết xong, Kỳ Mộ thấy Kỳ Phong vẫn không nói chuyện, trên mặt còn có vẻ nghi hoặc, cười nói: “Làm sao? Hối hận? Hối hận kiên trì không cưới Ôn Uyển rồi?” Nếu như Kỳ Phong khi còn bé để ý Ôn Uyển, nói không chừng, hôm nay Lục hoàng tử phi chính là Ôn Uyển rồi.

Kỳ Phong lắc đầu: “Có cái gì hối hận. Ôn Uyển biểu tỷ lợi hại như vậy, đệ mới không dám cưới đâu! Lấy về nhà, đệ phải nghe lời nàng nói. Chẳng qua hôm nay đệ cảm thấy Ôn Uyển biểu tỷ có chút không giống với trước đây!” Hắn chỉ cảm thấy rất thần kỳ thôi. Tại sao lúc trước nhìn biểu tỷ cùng với phụ hoàng, dù là tướng mạo hay cảm giác đều giống nhau. Nhưng hôm nay lại phát hiện hai người thật ra thì một chút cũng không giống. Thật ra thì biểu tỷ lớn lên nhìn cũng rất tốt, không giống như hắn tưởng tượng. Bản thân Kỳ Phong tự bổ xung thêm trong đầu, có thể là do nguyên nhân trưởng thành a!

Trong đầu Kỳ Phong tự bổ sung thêm. Nhưng nói hối hận và tiếc nuối thì hắn đúng là không có. Hôm nay không giống với ngày xưa, không có nghĩa là ngày mai cũng không giống. Hơn nữa Ôn Uyển lại hung hãn như vậy, hắn không dám cưới đâu. Vạn nhất ngày nào đó tâm tình không tốt liền cho hắn mấy roi, hắn không muốn phải nằm trên mặt đất lăn lộn cầu xin tha thứ. Một cô gái hiếm thấy như vậy, hắn cứ ở phía xa thưởng thức là tốt rồi, nhích tới gần? vậy thì thôi đi, không an toàn đâu.

Ôn Uyển đang bận rộn, Hạ Ngữ nói: “Quận chúa, Lục hoàng tử phi đưa thiệp, muốn mời Quận chúa đi tới Phong quận vương phủ ngắm hoa.”

Ôn Uyển khoát tay áo: “Nói cho người tới biết là bổn cung không rảnh.” Nàng gần đây bận muốn chết, vì muốn trước tháng mười hai đều làm xong hết toàn bộ mọi chuyện để trước lễ mừng năm mới đi Ôn Tuyền thôn trang rồi, làm sao có thời gian rảnh mà đi tiếp khách, ngắm hoa ngắm chim đâu.

Vũ Đồng đối với việc Ôn Uyển không tới cũng không có cảm giác gì, nhưng tam hoàng tử phi vẫn muốn gây dựng quan hệ tốt cùng với Ôn Uyển. Đáng tiếc Ôn Uyển không có làm một yến hội nào, càng không để cho nàng gửi tới một tờ thiệp, mình muốn mời thì tất cả đều lấy cớ là bận rộn nhiều việc, không rảnh để từ chối. Tam hoàng tử phi cũng có chút thất bại. Đáng tiếc trượng phu lại coi trọng, rất muốn cùng Ôn Uyển đánh tốt quan hệ. Khụ, đối mặt với người dầu muối không ăn như vậy thì nàng quả thật không có đường lui.

Kỳ Phong về tới Vương Phủ thấy sắc mặt của Vũ Đồng tương đối kém, hỏi: “Làm sao mà khí sắc kém như vậy? Có ai ức hiếρ nàng sao?”

Vũ Đồng lắc đầu, cẩn thận hỏi: “Không có. Vương gia, hôm đó gửi thiệp cho Ôn Uyển, vốn muốn mời nàng tới cùng nhau ngắm hoa nhưng Ôn Uyển từ chối.”

Kỳ Phong nghe xong cũng không thèm để ý nói: “Tính tình của Biểu tỷ chính là như vậy, nàng biết tỷ ấy nhiều năm rồi mà thấy tỷ ấy có đi yến hội của nhà ai không? Hơn nữa tỷ ấy cũng không có thời gian, phải để ý tới chuyện gian hàng lớn như vậy, không đến liền không đến đi, nàng đừng để ý.”

Vũ Đồng thấy Kỳ Phong giống như không để ý liền có vẻ lo lắng hỏi thăm: “Vương gia, hôn sự của Ôn Uyển cho tới bây giờ đều khiến phụ hoàng buồn rầu không vui, hôm nay Ôn Uyển nói ra chút điều kiện kia thiếρ cũng lo lắng cho nàng. Dựa theo yêu cầu của Ôn Uyển thì tìm đâu cho được một vị hôn phu như vậy. Phụ hoàng và mẫu hậu đều nói thiếρ cùng với thái tử phi là bạn tốt của Ôn Uyển, hẳn nên để ý hơn, thiếρ đang lo lắng thay nàng nè, bây giờ phải tìm được người thỏa mãn được điều kiện của Ôn Uyển quả thật là khó khăn a!”

Kỳ Phong không biết là Vũ Đồng đang thử dò xét thái độ của hắn đối với Ôn Uyển, liền cười nói: “Theo ý ta thì nàng không nên làm những chuyện cố sức lấy lòng này nữa, nam nhân trong thiên hạ có thể khiến biểu tỷ ta coi trọng lại còn có can đảm muốn cưới nàng thì theo như ta đoán, hẳn là không có ai. Tốt lắm, chuyện này nàng đừng quản nhiều, cứ giao cho phụ hoàng và mẫu hậu lo lắng đi.” Cứ như tính tình của Ôn Uyển thì nam tử được nàng nhìn trúng đoán chừng là không có.

Vũ Đồng nghe thấy lời nói của Kỳ Phong liền ngẩn ra, sau lại nói: “Vương gia, Ôn Uyển tài giỏi, không phải là rất tốt sao? Hiện tại ai không khen Ôn Uyển có tài năng. Hơn nữa Ôn Uyển càng ngày càng đẹp. Hôm nay thiếρ cũng nhìn đến ngây người.”

Kỳ Phong nghi ngờ nhìn về phía Vũ Đồng, không phải hai người là bạn tốt à, làm sao lại không biết bộ dáng lúc riêng tư của Ôn Uyển? Có điều Kỳ Phong cũng không suy nghĩ nhiều, cười nói: “Ôn Uyển biểu tỷ đúng là càng ngày càng đẹp. Nhớ ngày đó, ta cảm thấy tướng mạo của nàng cùng với phụ hoàng giống như là khắc ra vậy. Nhưng có xinh đẹp hơn nữa thì cũng không có mấy nam nhân dám cưới. Ôn Uyển biểu tỷ thật sự rất lợi hại.” Kỳ Phong chỉ cần vừa nghĩ tới Ôn Uyển vung kim tiên xuống, còn có thủ đoạn không biểu lộ sắc mặt đã khống chế nội cung kia, lại còn có thể điều binh khiển tướng, khống chế cả kinh thành thì trong lòng hắn liền run lên. Nếu ai mà muốn cưới Ôn Uyển biểu tỷ thì cả đời nhất định là một thê nô (không thể không nói, ngươi cũng đoán được chân tướng rồi).

Vũ Đồng thấy Kỳ Phong có bộ dáng vô tâm, liền buông xuống lòng dạ hẹp hòi của mình, còn đối với hôn sự của Ôn Uyển cũng để người khác đi lo.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất