Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 2 » Phần 35

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 2

Phần 35

Ôn Uyển tính toán lợi nhuận của những sản nghiệp trong tay, hàng năm thu nhập của những sản nghiệp này, loại trừ việc buôn bán ở hải ngoại ra, theo đà này sang năm tới đoán chừng cũng được tới ba bốn trăm vạn, mặc dù không có tác dụng nhiều, nhưng cũng là khoản tiền có tác dụng lớn khi dùng ở những chỗ cần thiết, cũng có thể giúp Hoàng Đế giải quyết không ít vấn đề.

Ôn Uyển đánh quyền xong nhìn quả lựu đầy trên cành cây, nghĩ tới năm nay chắc cũng được mùa thu hoạch đây. Nàng liền đi ra phía trước, nhẹ nhàng rung cây, đầu cành lung la lung lay, nhìn rất vui mắt. Đáng tiếc quả lựu còn chưa chín mọng, nên không có quả rụng xuống, trái lại bị lá cây rụng đầy cả đầu. Hạ Dao nhìn Ôn Uyển thường hay làm chút hành động của trẻ con thì không nhịn được cười. Nhìn lại một đầu toàn lá cây của Ôn Uyển, Hạ Dao chua xót trong lòng. Thật ra Quận Chúa rất cô đơn. Bởi vì cô đơn nên thỉnh thoảng mới làm một số hành động như tiểu hài tử.

Hạ Dao đi đến tới giúp Ôn Uyển nhặt lá trên đầu xuống. Kêu người lấy nước rửa mặt một lần nữa.

Sắc mặt Hạ Ngữ khó coi vội vã đi tới nói “ Quận Chúa, nha hoàn hồi môn của Vu phu nhân chạy đến trước cửa phủ nói với thị vệ canh cửa là Vu phu nhân đã xảy ra chuyện. Còn nói Vu phu nhân sắp bị người Vu gia hại chết. Xin Quận Chúa cứu mạng”.

Ôn Uyển tựa vào ghế. Suy nghĩ một lúc mới quay đầu hỏi Hạ Dao đứng bên cạnh “Ngươi cảm thấy ta có nên nhúng tay vào hay không?”

Hạ Dao lạnh lùng nói “Quận Chúa không phải cha mẹ của Tưởng Ngọc Tú, thanh quan khó quản việc nhà (ý nói là cho dù là thanh quan ở bên ngoài xử án như thần nhưng về nhà đối với việc nhà cũng không thể giải quyết). Quận Chúa nếu người hỏi ý kiến của nô tỳ, nô tỳ khuyên người không nên nhúng tay vào. Dù sao Tưởng Ngọc Tú là người thích bảo vệ nhà chồng nàng ta. Vậy thì Quận Chúa có đưa ra ý kiến gì cũng không hợp ý nàng ta”.

Ôn Uyển có chút không yên lòng nói “Vạn nhất, vạn nhất gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?”.

Hạ Dao thấy dáng vẻ này của Ôn Uyển thì biết, vạn nhất Tưởng Ngọc Tú có chuyện gì, Quận Chúa sẽ hối hận cả đời “Nô tỳ sẽ cho người đi xem một chút, nhưng không ra mặt”.

Ôn Uyển gật đầu.

Kết quả người trở lại báo cho Ôn Uyển biết, Ngọc Tú không có chuyện gì. Chẳng qua chỉ cùng mẹ chồng nàng đấu một trận, bị mẹ chồng nàng mắng, sau đó đem người nhốt vào phật đường, đã một ngày một đêm chưa được ăn gì. Vu Tự Du là một người con có hiếu, không nói gì với Vu phu nhân, chỉ bảo Ngọc Tú thỏa hiệp. Ngọc Tú nghĩ đến lời nói của Ôn Uyển. Lần này thỏa hiệp rồi thì đợi chờ mình chính là cơn ác mộng mà thôi. Cho nên chết cũng không nhượng bộ, kết quả hai vợ chồng cũng ầm ĩ một trận. Chẳng qua Vu Tự Du có một ưu điểm duy nhất là không động thủ với Ngọc Tú.

Ôn Uyển cảm thấy rất kỳ quái “Vì chuyện gì mà bất cứ giá nào Ngọc Tú cũng không đồng ý?”

“Vu lão phu nhân muốn Vu Tự Du lấy cháu gái nhà mẹ của bà làm Bình thê. Chính là chuyện lần trước Vu phu nhân nói đến. Vu phu nhân không đồng ý, nên cùng Vu lão phu nhân náo loạn lên”. Hạ Dao đối với Ngọc Tú đưa ra biện pháp đi vào tử địa rồi mới có đường sống này, cũng cho rằng Tưởng Ngọc Tú đã thay đổi, có lẽ đây cũng là một chuyện tốt.

Lấy Bình thê, nghe xong mặt Ôn Uyển liền tỏ ra chế giễu, ban đầu Tưởng phu nhân đến tận cùng là tìm nhà chồng loại gì cho Ngọc Tú thế? Ngày ngày ngược đãi con dâu gần chết a, nàng ấy mà chết đi thì sẽ chết tử tế sao? Tìm một mẹ chồng như vậy, quả là lầm to rồi.

Trên mặt Ôn Uyển lộ vẻ châm chọc “Cho người tiết lộ tin tức này với Tưởng gia. Mặc dù Tưởng gia đã bị bãi nhiệm chức quan, nhưng còn chưa rơi vào đường cùng. Nhưng đừng cho người khác biết là người trong phủ chúng ta truyền tin”.

Tưởng phu nhân được tin mang theo con dâu xông vào Vu gia, Ngọc Tú bị giam trong phật đường, thân thể cực kỳ yếu. Chỉ còn dư lại một hơi thở. Tưởng phu nhân đại náo Vu gia. Khiến cho Vu lão phu nhân hổ thẹn. Chuyện này sau đó bị truyền ra ngoài, Vu Tự Du vốn được thăng cấp, lại bị đối thủ cạnh tranh biết được nắm lấy cơ hội, nên bị tuột mất.

Ôn Uyển cảm thấy rất kỳ quái “Mẫu thân có thể phá hủy tương lai thăng quan tiến chức của con mình, đúng là chuyện hiếm có. Chẳng lẽ Vu Tự Du không phải nhi tử ruột thịt của bà ta. Cho nên ra sức mà hủy hoại”.

Hạ Dao lạnh lùng nói “Quận Chúa không nên vì nàng ta mà lo lắng nữa. Vu phu nhân không có tuyệt thực thật sự. Đây chỉ là khổ nhục kế thôi”.

Ôn Uyển nặng nề thở dài một hơi, bị bức đến nỗi phải dùng khổ nhục kế. Thời gian này đoán chừng đã bị bức đến không chịu nổi nữa. Mặc dù Ôn Uyển nói là lần cuối cùng, nhưng đến nước này, trong lòng vẫn thấy khó chịu. Nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn Hạ Dao nói “Hạ Dao, cuộc sống của Ngọc Tú hôm nay không tốt, dù sao ta cũng không thể an lòng. Nếu như ban đầu nguyên nhân không phải do ta, Tưởng phu nhân cũng không vội vội vàng vàng tìm Vu gia, Ngọc Tú tất nhiên có thể tìm được người trong sạch để gả, nếu Ngọc Tú có bất trắc gì, cả đời ta cũng không an lòng”.

Hạ Dao im lặng, Quận Chúa lại tự ôm lấy trách nhiệm rồi. Ban đầu là do Tưởng phu nhân đổi ý, Quận Chúa không trách tội đã là rộng lượng rồi. Tự bọn người Tưởng gia, vội vội vàng vàng không có mắt nhìn tốt, không có chuyện gì liên quan đến Quận Chúa. Lại nói, chuyện mẹ chồng độc ác khắp thiên hạ đều có rất nhiều, gặp phải thì chỉ có thể nhận mình xui xẻo. Có điều Hạ Dao nhìn dáng vẻ Ôn Uyển cũng biết, thật ra Quận Chúa muốn giúp, lại sợ mình không đồng ý. Nhìn Quận Chúa như vậy, Hạ Dao còn có thể nói gì. Chỉ có thể vô lực nói “Quận Chúa, nếu người cảm thấy bất an thì tốt nhất là giúp nàng ta đi. Nhưng mà trải qua chuyện lần này, Quận Chúa phải hoàn toàn tuyệt giao với nàng ta”.

Ôn Uyển gật đầu “Được, nếu như có biện pháp làm một lần vất vả suốt đời nhàn nhã là tốt nhất”.

Hạ Dao nói “Đương nhiên là có, chỉ cần Vu Tự Du không phải là con của Vu phu nhân, ngược lại còn có mối thù giết mẹ, như vậy sẽ để lại hiềm khích. Mà theo quan sát của nô tỳ, Vu Tự Du là người rất coi trọng con đường làm quan của mình, cho dù hắn biết cũng sẽ không đi điều tra chuyện mẫu thân của mình chết như thế nào, cũng không đi hỏi Vu lão phu nhân. Có điều sau khi Quận Chúa muốn giúp Tưởng Ngọc Tú giải quyết hậu họa này xong, người cũng đừng xen vào nữa”.

Ôn Uyển cảm thấy làm như vậy thì có chút thất đức. Nên không đồng ý, chỉ cho người đi tra chuyện này. Có lẽ chuyện không phải mẹ con ruột thịt không phải sự thật.

Hạ Dao từ trước đến bây giờ, đối với một vài tính tình của Ôn Uyển cũng đành bất lực. Để cho đường đường phó thủ lĩnh Thần cơ doanh như nàng phải đi thăm dò chút chuyện nhỏ như lông gà, lông vịt.

Chẳng qua mệnh lệnh của quận chúa còn lớn hơn cả trời. Kết quả Hạ Dao đã cho Ôn Uyển đáp án đúng như ý muốn. Vu Tự Du quả thật không phải do Vu lão phu nhân sinh ra. Mà là con của thiếρ sinh ra, bị bà ta ôm về nuôi, còn người thiếρ kia thì bị độc chết.

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao “Ngươi thật đúng là trắng cũng có thể biến thành đen”. Ở đâu có chuyện trùng hợp như vậy, nàng mới không tin. Tất nhiên, đúng là Hạ Dao ra tay.

Hạ Dao cũng không có phủ nhận “Quận Chúa, qua chuyện lần này, cuộc sống của Tưởng thị sẽ tốt hơn trước kia. Người không cần xen vào chuyện của Tưởng thị nữa. Lần này, chúng ta đã hao tổn không ít công sức. Người của nô tỳ không phải dùng vào những chuyện này. Đã vì Quận Chúa phá lệ một lần rồi”.

Ôn Uyển ngạc nhiên “Không phải dùng người của ta, mà là dùng người của Thần cơ…..”.

Hạ Dao im lặng “Người của chúng ta cũng không phải để dùng như vậy”.

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng “Bị ảnh hưởng từ chuyện lần này, việc thăng chức của Vu Tự Du sẽ gặp khó khăn. Ngươi hãy sai người âm thầm chuẩn bị một chút. Nếu đã nói, chỉ cần không mắc sai lầm gì sẽ để cho hắn thăng một cấp thì không thể nói mà không giữ lời. Về sau ta sẽ không quản vấn đề này nữa”. Đã giúp đỡ đến bước này rồi, Ôn Uyển tự thấy mình cũng đã cố hết sức.

Hạ Dao gật đầu, Quận Chúa luôn luôn nói là làm được. Chính miệng nói mặc kệ, thì sẽ không xen vào nữa.

Ngọc Tú đúng là dùng khổ nhục kế. Nàng quả thật chịu đựng đủ rồi. Nàng chỉ là muốn hạ bớt khí thế của Vu lão phu nhân. Nhưng không ngờ lại có thể biết được một sự thật kinh người như vậy. Phu quân lại không phải là con của mẹ chồng sinh ra, mẹ đẻ của phu quân bị mẹ chồng hại chết.

Ngọc Tú để tâm phúc của Vu Tự Du nói cho Vu Tự Du biết. Nàng ra mặt nói sẽ có hiềm khích xảy ra.

Vu Tự Du không tin, nhưng hắn cũng đi điều tra, tất cả chứng cứ đều chỉ ra như vậy. Vu mẫu chính là hung thủ giết mẹ đẻ của hắn. Hơn nữa cùng ngày hôm đó, Vu Tự Du nhận được cáo buộc nói hắn trị gia không nghiêm.

Ngọc Tú rốt cuộc cũng nắm được cơ hội, liền thuật lại lời nói của Ôn Uyển cho hắn nghe. Mặc dù mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần nàng đi cầu tình, thì việc thăng lên một cấp không phải vấn đề. Nhưng mà, Ngọc Tú có yêu cầu, là phải ra ngoài ở.

Ý của Ngọc Tú rất rõ ràng, nếu nàng không đi cầu tình Ôn Uyển thì chuyện thăng cấp sẽ chỉ là hư ảo. Nàng đi xin Ôn Uyển giúp đỡ, cũng có điều kiện, nàng không muốn ở lại đây để bị mẹ chồng áp chế nữa. Về phần tiểu thiếρ, nàng có thể từ từ thu thập.

Không qua bao lâu, quả thực có một vị trí trống là Ngũ phẩm tri châu. Địa phương đi nhậm chức không tệ, Vu Tự Du khơi thông quan hệ, lại có lời nói lúc trước của Ôn Uyển nên vị trí này đã rơi vào người Vu Tự Du. Vu lão gia và Vu lão phu nhân mãi cho đến khi Vu Tự Du được nhận chức vụ này, mới biết con bọn họ phải đi nhậm chức mà họ chẳng hay biết gì.

Vu Tự Du còn nói, muốn dẫn cả thê tử cùng con gái đi nhậm chức. Vu lão gia đồng ý, nhưng Vu lão phu nhân thì sống chết không đồng ý, thậm chí còn lấy cái chết ra uy hiếρ. Nhưng lần này Vu Tự Du kiên quyết, quyết tâm, nửa chữ cũng không nói. Về phần chuyện cưới biểu muội làm Bình thê, Vu Tự Du lại càng kiên quyết không đồng ý. Hiện tại Vu Tự Du rất hoài nghi, mẫu thân muốn hắn cưới biểu muội, có phải là muốn kiềm chế hắn hay không ?

Vu lão phu nhân thấy Tự Du không đáp ứng, lại dùng trò cũ, hai nháo ba thắt cổ. Vu Tự Du sợ bị ngự sử buộc tội nên đồng ý lấy làm quý thiếρ. Về phần làm Bình thê thì tuyệt đối không đồng ý. Nhưng đối với chuyện sẽ mang con gái đi cùng lại rất kiên quyết.

Vu lão phu nhân rất hoang mang sợ hãi, nhưng đã đến bước này bà chỉ có thể đồng ý. Trời sinh nữ nhân luôn nhạy cảm, bà cảm thấy có chuyện khác lạ gì đó đã vượt qua tầm tay của bà.

Đúng như Hạ Dao dự liệu, Vu Tự Du thật sự giấu chuyện này trong lòng, không đi chứng thực với Vu lão phu nhân. Hắn sợ nếu làm như vậy, sau này kể cả ngoài mặt hiền hòa với hắn, Vu lão phu nhân cũng không làm. Cho nên hiểu lầm cứ như vậy kết thành, mãi mãi cho đến già, cho đến chết.

Trước khi Vu Tự Du đi nhậm chức đã đón Nhan tiểu thư về làm thiếρ. Lúc đi nhậm chức thì chỉ dẫn theo thê tử cùng con gái, quý thiếρ và con gái thứ xuất vân vân đều để lại kinh thành. Một lần đi ra ngoài mất mười mấy năm. Dĩ nhiên đây là chuyện sau này.

Ngọc Tú đến nói lời từ biệt với Mai nhi, trong lòng nàng rất khó chịu “Ta lần trước thật sự là…”. nàng dùng kế lần này, có thể nói là khổ nhục kế, cũng có thể nói là một lần thăm dò cuối cùng. Nàng thăm dò Vu Tự Du có giống với lời nói của Ôn Uyển hay không? Kết quả đã làm cho nàng tuyệt vọng.

Một nữ nhân sau khi tuyệt vọng, sẽ trở lên lãnh tĩnh. Cho nên khi nàng nói muốn ra ngoài sống. Vu Tự Du nhìn tâm tình rất phức tạp, có ngăn cách của phu nhân mình, cộng với lần này nếu không thăng chức thì phải ba năm sau mới có cơ hội. Con người có bao nhiêu cái ba năm để trì hoãn. Hơn nữa làm việc ở bên ngoài không hẳn là không có đường ra.

Mai nhi khẽ than thở “Ngọc Tú ngươi nên biết thỏa mãn, Ôn Uyển đã vì ngươi làm đến nước này, nếu ngươi còn oán hận nàng, thì ngươi đúng là người không có lương tâm”.

Ngọc Tú lấy làm khó hiểu.

Mai Nhi không suy nghĩ giống như Ôn Uyển, nàng sẽ không hao hết tâm tư và sức lực để trợ giúp Ngọc Tú mà không cho Ngọc Tú biết. Cho nên lắc đầu nói “Sao ngươi không nghĩ đến ở đâu có chuyện trùng hợp như vậy. Ngươi chân trước bị giam, chân sau Ôn Uyển liền tra ra Vu lão phu nhân không phải mẹ ruột của phu quân ngươi”.

Ngọc tú mở to hai mắt “Này……….”

Mai Nhi thở dài nói “Người người đều nói Ôn Uyển lãnh tình lãnh ý, thật ra thì Ôn Uyển là người trọng tình nhất. Ngọc Tú, bất kể tương lai như thế nào? Có thể quen biết Ôn Uyển là may mắn của chúng ta”.

Ngọc Tú ngẩn ngơ hồi lâu, nàng ở trước mặt Ôn Uyển, tâm tình rất phức tạp. Không phải chỉ nàng là người gả chỗ kém cỏi nhất, địa vị cách xa làm cho nàng tự ti, cũng bởi vì nguyên nhân ban đầu do cha mẹ nàng gây ra, làm cho lòng nàng áy náy. Thật không nghĩ tới, Ôn Uyển lại chịu giúp nàng. Sao nàng lại may mắn có một bằng hữu thật lòng lo lắng cho nàng như thế?

Ngọc Tú ôm Mai Nhi khóc rống lên, cầu khẩn Mai Nhi, nàng muốn gặp Ôn Uyển, muốn xin lỗi Ôn Uyển.

Hạ Dao nhận được tin tức thì do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói với Ôn Uyển. Ôn Uyển đối với chuyện Vu Tự Du muốn ra ngoài nhậm chức cũng có chút hiếu kỳ.

Khi nghe được tin, Ngọc Tú rốt cuộc cũng tỉnh ngộ. Nhưng trong lòng Ôn Uyển lại khó chịu. Hiện thực rất tàn khốc, vì sinh tồn mà mài dũa mọi người không giống như lúc ban đầu. Ngay cả nàng cũng không ngoại lệ.

Ôn Uyển để Hạ Dao truyền lại một câu “Sau nay gặp lại là người dưng”.

Ngọc Tú khóc một trận rồi không cưỡng cầu nữa. Trong mấy ngày tới sẽ theo trượng phu mang theo hài tử đi nhậm chức.

Ngày hôm đó Ôn Uyển lại bị triệu kiến vào cung nói chuyện phiếm với Hoàng Đế. Hoàng Đế tùy ý cùng Ôn Uyển hàn huyên ngay sau đó lại nói một ít chính vụ. Thật ra thì liên quan đến chuyện chuẩn bị động thủ ở Giang Nam, Ôn Uyển suy nghĩ một chút liền hỏi “Cậu, lần này động thủ có thể thu tiền bạc lúc trước về sao?”

Giọng điệu Hoàng Đế đầy căm hận nói “Muốn thu hồi tất cả là chuyện không thể. Nhưng hẳn là không ít. Cậu đã chuẩn bị một năm rồi, cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Lần này nhất định có thể một kich từ bên trong quét sạch những dơ bẩn ở Giang Nam. Mạnh mẽ phát triển nông nghiệp, khởi công xây dựng thủy lợi, cậu tin tưởng sẽ càng ngày càng tốt. Như vậy, trong tương lai cậu có thể bắt đầu trù tính quét sạch Mãn Thanh thát tử. Một ngày nào đó Cậu sẽ đánh cho lũ Mãn Thanh thát tử kia không còn sức mà đánh nữa, cúi đầu xưng thần với Đại Tề ta, nhập vào lãnh thổ của Đại Tề”.

Ôn Uyển vì khích lệ Hoàng Đế liền mạnh mẽ gật đầu. Trong lòng lại nói thầm, ngàn vạn lần đừng trách ta, không phải ta muốn thay đổi lịch sử đâu. Dĩ nhiên, cho dù muốn nàng thay đổi lịch sử, vì người chí thân của mình, nàng cũng sẽ làm.

Buổi trưa hôm đó, Ôn Uyển cùng Hoàng Đế dùng bữa, Ôn Uyển nhìn lên bàn tám mươi mốt món ăn thật là lãng phí.

Hoàng Đế không biết Ôn Uyển đang suy nghĩ gì “Ôn Uyển, sao vậy? Món ăn không hợp khẩu vị của con ư?”

Ôn Uyển lắc đầu, có chút ghét bỏ nói “Cậu, món ăn thật ngon. Con biết người Hoàng gia thì phải phô trương, nhưng con cảm thấy như vậy rất lãng phí. Con ở trong phủ mỗi bữa cũng chỉ là một món mặn, một bát canh, nhiều như vậy sẽ ăn không hết. Cậu một bữa tám mươi mốt món, một năm ăn nhiều như vậy, tốn rất nhiều bạc. Cậu phải nhớ nếu muốn sớm quét sạch tệ nạn tham ô, đổ đầy quốc khố, không chỉ biết khai mở buôn bán, còn phải biết tiết kiệm, không tiết kiệm, dù có mở rộng cũng vô ích”.

Hoàng Đế sửng sốt nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển cũng không quan tâm Hoàng Đế ngạc nhiên như thế nào, tiếp tục nói “Cậu hoàng Đế, con cũng biết, làm như thế, một năm không tiết kiệm được bao nhiêu bạc. Nhưng đem một chút tiền không nên tiêu tiết kiệm lại, ít nhất để cho dân chúng trong thiên hạ thấy thái độ, quyết tâm của mình. Nói không chừng có thể tiết liệm không ít”. Nói đúng lương tâm thì nàng thật cảm thấy lãng phí. Tám mươi mốt món ăn, chỉ ăn một bữa thôi, tính toán tiền bạc tiết kiệm được khi bớt món ăn, một năm cũng có thể tiết kiệm được mười mấy, hai mươi vạn lượng bạc (Một bữa ăn của Hoàng Đế không thể thấp hơn một trăm lượng bạc).

Hoàng Đế đặt đũa xuống cười ha hả “Hay cho một cái tăng thu giảm chi. Trong thiên hạ cũng chỉ có con là có can đảm nói những lời này”. Ôn Uyển chép miệng, thế này là có ý gì, dường như nói nàng bủn xỉn nhất đi.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất