Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 2 » Phần 253

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 2

Phần 253

Ôn Uyển không chỉ có bụng to lên giống như khí cầu. Toàn thân cũng bắt đầu như thổi ra. Ôn Uyển mỗi lần nhìn mình trong gương, một ngày so sánh với một ngày càng mượt mà hơn ( do bi phù ), thì tinh thần chán nản ( sợ sau này mình Dung Nhan khó khôi phục ).

Mỗi lần Hạ Dao đều kinh hãi đảm chiến .

Ôn Uyển thì mập ra, còn mấy người chiếu cố nàng là Hạ Dao và Hạ Ảnh, còn có Hạ Hương và Hạ Nhàn thì gầy đi một vòng lớn. Các nàng không chỉ lo lắng chuyện sinh con của Ôn Uyển, còn phải lo lắng trạng thái của Ôn Uyển.

Bụng Ôn Uyển càng lúc càng lớn. Càng khiến cho Ôn Uyển thường hô hấp không được, đau đớn do chân rút gân mỗi ngày tăng thêm, đến buổi tối, bởi vì bụng quá lớn, không thể nằm đè ép hài tử. Ôn Uyển chỉ có thể nằm nghiên bên trái hoặc là phía bên phải để ngủ, đợi nàng thật vất vả mới có chút buồn ngủ thì hài tử đá chân một cái làm cho nàng hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa. Ngoài ra phải đi tiểu nhiều lần do trướng khí , khiến toàn thân không còn chút sức lực nào. Những ai chưa sinh hài tử , tuyệt đối sẽ không biết nỗi khổ trong đó.

Giấc ngủ của Ôn Uyển càng ngày càng ngắn, tính tình thì càng lúc càng không tốt. Tuần hoàn ác tính khiến cho khí sắc cũng kém đi. Nếu không phải Ôn Uyển một mực thật tình học tập công việc của phụ nữ có thai, ví dụ như kiểu hô hấp của bụng vân vân, cộng thêm những gì mình biết. Cũng không biết có thể chống đỡ tiếp hay không.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển bị khó chịu như vậy, có một lần không nhịn được nói: “Vẫn là sinh sớm một chút mới tốt.” Ôn Uyển bị chịu tội thế khiến các nàng nhìn thấy đều khó chịu và kinh hãi đảm chiến .

Ôn Uyển giận trách : “Nói nhảm, hài tử ở trong bụng thời gian càng dài, thân thể mới càng khỏe mạnh.” Hài tử sinh non không dễ nuôi. Còn chưa nói đến điều kiện chữa bệnh ở thời đại này rất lạc hậu. Tốt nhất vẫn là sinh đủ tháng. Nhưng lời thái y nói vô cùng chính xác, hài tử tám chín phần mười có thể sinh non. Bảo Ôn Uyển phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Ôn Uyển có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn hi vọng hài tử có thể ở trong bụng nhiều ngày nào thì hay ngày đó. Có thể dài hơn một ngày là tốt một ngày.

Hạ Dao cười làm lành không nói bậy nữa. Ôn Uyển vuốt bụng nói: “Cục cưng, đừng nghe lời dì của con…, phải ngoan ở trong bụng lâu một chút. Mẹ không thấy mệt đâu.” Ôn Uyển bắt đầu xưng mẹ, về sau lại bị Hạ Dao hỏi làm sao lại để cho hài tử gọi nàng là mẹ. Cái này không giống với bên ngoài! Được rồi, Ôn Uyển nghĩ sau này nên sửa thành nương rồi.

Ôn Uyển vừa nói một trận, hài tử trong bụng đặc biệt an tĩnh. Cũng không đá nàng nữa. Cứ an tĩnh như vậy mà nghe nàng nói: “Cục cưng, Nương chịu khổ cho các con nhiều như vậy. Chờ sau khi các con sinh ra, lớn lên phải hiếu thuận với nương thật nhiều. Nếu nghịch ngợm gây sự không nghe lời, Nương sẽ uổng công chịu khổ. Về phần cha các con, đừng để ý đến hắn. Người cũng không nhìn thấy bóng dáng đâu .”

Hạ Dao và Hạ Ảnh ở bên cạnh cười nhìn Ôn Uyển một mình hướng về phía hài tử lải nhải hồi lâu. Có đôi khi nói mệt mỏi, sẽ cho hai nha hoàn tới nói tiếp.

Ngày hôm đó Ôn Uyển không nhịn được nói: “Theo ta thì nhất định là một trai một gái. Con trai đặc biệt nghịch ngợm gây sự, con gái đặc biệt văn tĩnh. Thích nghe ta kể chuyện xưa.”

Người bên cạnh đương nhiên là phụ họa theo lời của Ôn Uyển nói: “Nhất định là một trai một gái. Quận chúa, người sẽ có trai gái song toàn, chờ tướng quân trở lại thì điều người mong muốn tất cả cũng đạt thành rồi.”

Ôn Uyển nghe nói như thế, cười đặc biệt ngọt ngào: “Đúng vậy a, trai gái song toàn rồi. Đến lúc đó hai người bọn họ giống nhau như đúc, hơn nữa làm cho bọn hắn mặc quần áo giống nhau, chỉ có ta là mẹ mới nhận ra được. Ngay cả cha bọn hắn cũng không nhận ra được.”

Hạ Nhàn bưng tới một bàn hoa quả, bóc vỏ xong đưa cho Ôn Uyển ăn. Ôn Uyển ăn mấy miếng. Thì người đấm bóp tới đây, lại bắt đầu xoa bóp cho Ôn Uyển.

Trên người Ôn Uyển đau đến co lại, nhưng Ôn Uyển vẫn híp mắt, chỉ có thể từ trên vẻ mặt của Ôn Uyển nhìn ra sự đau đớn lúc này.

Hạ Dao hiện tại rốt cục cũng hiểu lời nói trước kia của Ôn Uyển. Sau này sinh con xong còn muốn tự mình nuôi lớn. Nói thì dễ dàng, đến lúc mình thực sự làm mới biết được cực khổ thế nào. Hiện tại nàng có thể cảm nhận được phần cực khổ này nàng mới hiểu. Quận chúa nói câu nói kia là bất đắc dĩ. Những thứ này Quận chúa đã sớm đoán trước. Bây giờ nàng có thể hiểu tại sao lúc ấy Quận chúa phải do dự. Một người phải ở lại chịu khổ, còn người cần thiết ở cạnh mình nhất lại đang ngoài ngàn dặm, không thể dựa vào. Cảm giác như vậy, chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận được.

Quận chúa làm việc nội liễm, nhưng nói chuyện với con, thường thường lấy giọng trêu chọc để nói về tướng quân. Đây cũng là do Quận chúa thất vọng vô cùng.

Trương thái y bí mật nói với Hạ Dao “Mặc dù Quận chúa không có xuất hiện dấu hiệu sinh non. Nhưng vẫn phải chuẩn bị tốt. Hiện tại đã tám tháng rồi, phải đặc biệt coi chừng.”

Hạ Dao rất hi vọng Ôn Uyển sớm một chút sinh hạ . Vậy thì không cần chịu tội nữa. Nhưng nhiều lần nghe Ôn Uyển nói thầm, tình nguyện để mình chịu tội, cũng hi vọng hài tử được đủ tháng sinh hạ. Nên Hạ Dao cũng hi vọng hài tử có thể đủ tháng sinh hạ . Như vậy thân thể hài tử có thể khỏe mạnh hơn, tố chất có thể cường hãn hơn người bình thường.

Đáng tiếc chuyện như vậy không phải muốn là được. Hài tử lúc nào đi ra ngoài, không ai biết cả. Điều các nàng có thể làm , chính là chuẩn bị đầy đủ thật tốt.

Ôn Uyển nghe nói Mai nhi đã tới, thì cười để cho nàng đi vào. Mai nhi nhìn thấy khuôn mặt phù thũng sưng vù của Ôn Uyển thì rất lo lắng. Nàng mang thai hai lần rồi, hiện tại đang có đứa thứ ba, tình trạng đều rất tốt, mặc dù mang thai lần thứ nhất có một chút khó chịu, nhưng không có khoa trương như Ôn Uyển.

Ôn Uyển nhìn Mai nhi cười nói: “Ngươi cũng thiệt là. Bụng đã to như vậy rồi còn đến đây, sao không ở nhà mà dưỡng thai? Trên đường xóc nảy như vậy, ngươi cũng không biết yêu quý mình một chút.”

Hài tử của Mai nhi cũng có bốn tháng rồi, thắt lưng đều đội lên . Nghe được lời nói của Ôn Uyển…, liền cười nói: “Ta không sao, còn có thể bước đi như bay. Chuyện trong phủ đệ ta còn không có bỏ xuống đó. Đều ngủ rất ngon. Chỉ có ngươi, ta đã có ba hài tử cũng không chịu tội như ngươi đâu. Hai đứa nhỏ này thật là hành hạ người.”

Ôn Uyển vuốt cái bụng cao cao, nói: “Đúng vậy a, đoán chừng sau này là đứa trẻ nghịch ngợm. Cần phải quan tâm nhiều hơn.” Trên miệng vừa nói, khóe miệng cũng nhếch lên. Cho dù có làm ầm ĩ, có cần quan tâm, thì cũng chỉ có mình có thể quan tâm. Đến lúc đó nhìn hài tử ngày từng ngày lớn lên, vậy thì vẫn có hạnh phúc trong phiền não.

Mai nhi chỉ tới đây phụng bồi trò chuyện với Ôn Uyển, Ôn Uyển nói suy đoán của mình: “Có lúc an tĩnh, có lúc làm ầm ĩ. Lúc an tĩnh ta có giấc ngủ rất ngon. Lúc làm ầm ĩ phải thức dậy, để cho ta một buổi tối đều không thể ngủ ngon. Đoán chừng là một trai và một gái rồi.”

Mai nhi nghe cười to: “Vậy thì tốt rồi. Nữ nhi ngươi gả cho Thế Tử Thuần Vương làm vợ, con trai thì cho ta làm con rể. Ngươi không biết đâu, lúc đầu hai người họ đều tranh giành đến mặt đỏ tai hồng. Kể từ khi biết ngươi mang thai đôi, hai người đã không hề cãi nhau nữa. Thế tử nhà ta nói, nếu là một trai một gái, ta sẽ được đúng như ước nguyện, có thể gả nữ nhi cho ngươi làm thông gia. Thế tử Thuần Vương cũng nói, dù sao sau này hôn nhân hai nhà đoán chừng ngươi chạy trốn không xong”

Ôn Uyển mất hứng nói: “Lại hồ nháo. Lần trước hắn một mình hồ nháo, gây ra bao nhiêu chuyện. Cũng không biết yên tĩnh lại.”

Đối với tin đồn trong cung. Mai nhi cũng mơ hồ nghe được một chút. Nên lập tức cười nói: “Thế tử Thuần Vương náo muốn lấy con gái của ngươi kết làm thông gia, vậy những lời đồn kia không phải tự sụp đổ rồi à. Ta xem lần náo này rất tốt.” Không thể có chuyện con của Ôn Uyển là của Yến Kỳ Hiên , mà Yến Kỳ Hiên còn muốn kết làm thân gia với Ôn Uyển. Cho nên Yến Kỳ Hiên muốn kết thông gia với con gái của Ôn Uyển vừa truyền ra. Không còn người tiếp tục nghị luận nửa lời nữa.

Ôn Uyển khinh thường: “Chỉ cần Bạch Thế Niên tin tưởng ta, những lời nói rắn rết kia, ta căn bản không cần . Dù sao từ nhỏ đến lớn, ta bị nói không phải ít. Nếu ta cứ quan tâm thì đã sớm tức chết. Còn có thể sống tốt đến bây giờ sao?” Cũng tại một số người có ý đồ không tốt, mới khiến cho những người đó tung ra lời đồn buồn nôn kia.

Hạ Nhàn bưng tới cho Mai một chén nước trái cây, Mai nhi uống một hớp xong liền thoải mái cười: “Ta đã nói với ngươi. Ta ở nhà uống nước trái cây, làm sao cũng không ngon miệng như trong phủ đệ của ngươi. Thế tử nói, ta uống đồ nhà của ngươi không mất tiền, cho nên cái gì cũng ngon.”

Ôn Uyển nghe xong liền cười ha ha.

Mai nhi uống xong nói: “Nhưng nói thật, ta làm sao lại cảm thấy nước trái cây của ngươi ở đây ngon hơn thế? Chẳng lẽ thật là uống không lấy tiền liền cảm thấy tốt.”

Ôn Uyển cười mắng: “Ngươi đừng nghe La Thủ Huân nói. Nước trái cây kia cũng có bí quyết, ngươi hỏi Hạ Nhàn một chút là biết. Cái quá trình làm này ta nghe đến đau cả đầu luôn. Đầu tiên phải chọn loại trái cây ngon nhất vừa hái xuống, rồi cho một ít nước và rượu vào, cuối cùng là bỏ đường. Hơn nữa còn phải cho nhiều đá một chút, lúc đó uống mới có vị ngon nhất. Nóng quá hoặc lạnh quá thì mùi vị đều kém đi rất nhiều”

Mai nhi lắc đầu: “Đồ ăn nhà ta đã coi là rất tinh tế rồi. So sánh với ngươi không biết là kém cỡ nào. Nhưng ngươi cũng có có lộc ăn a, có một người nấu nướng giỏi như Đại nha hoàn Hạ Nhàn. Cho dù đồ giống nhau nhưng không phải nàng chính tay làm thì mùi vị cũng kém đi.”

Ôn Uyển gật đầu. Vô cùng đồng ý: “Cho nên nói a, sau này người nào cưới được nàng thì thật có phúc phận a!”

Hạ Dao và Hạ Ảnh hai mắt nhìn nhau, Quận chúa lại tới nữa .

Quả nhiên, Ôn Uyển mà Mai nhi trò chuyện là chuyện chung thân đại sự của Hạ Nhàn. Ôn Uyển cảm thán, bắt đầu từ thị vệ ở trong phủ đệ tìm kiếm, mấy người phụ nhân này ánh mắt quá cao, đều không nhìn trúng. Sau lại hỏi tới phía ngoài , không phải là làm vợ kế thì chính là hướng về phía phủ Quận chúa, có nữa thì thật sự khó coi. Không chỉ có như thế. Hạ Hương và Hạ Nhàn còn luôn chê Ôn Uyển nhiều chuyện.

Nói gần nửa ngày, Mai nhi nói đến chuyện làm ăn: “Ôn Uyển, ta muốn tích góp đồ cưới cho nữ nhi. Ngươi là mẹ chồng tương lai thì phải nghĩ nhiều kế hơn đó.”

Ôn Uyển vung tay lên: “Không làm. Ta không thiếu mấy thứ đó.” Cười trêu chọc nhau một chút rồi nói: “Có phải người ở phía ngoài bắt đầu đối với việc buôn bán nước ngoài nóng lòng muốn thử, nên La Thủ Huân cũng ngứa mắt đúng không?” Triệu Đại quản gia cho dù có năng lực hơn nữa, cũng không chịu nổi thế lực khắp nơi bức bách. Lúc này mới hơn ba tháng, đã có chút gánh không được nữa.

Mai nhi vô cùng kính nể nói: “Ngươi nha ngươi. Không ra khỏi cửa mà có thể biết chuyện thiên hạ rồi. Thế tử nhà ta đúng là có cái ý nghĩ này, nhưng chúng ta cũng không có mong muốn nhiều, chỉ muốn gom góp cho nhi tử chút của cải, nữ nhi nhiều thêm chút ít đồ cưới. Ôn Uyển, nếu ngươi làm ăn thì cũng cho chúng ta chút cổ phần nhé?”

Ôn Uyển không có phản đối: ” Nếu các ngươi chuẩn bị từ cửa biển nhập hàng đến kinh thành hoặc là những thành thị phồn hoa khác, kiếm tiền từ chênh lệch giá hẳn là vấn đề không lớn. Nhưng nếu muốn đi biển thì tiền kỳ đầu tư vào sẽ rất lớn, mặc dù lợi nhuận cao, nhưng nguy hiểm cũng tương đương. Nếu chỉ là muốn tích góp chút của cải, ta đề nghị vẫn nên chọn đường ổn thoả mới tốt. Nếu muốn kiếm nhiều tiền, thì phải chuẩn bị tâm lý việc bỏ ra nhiều máu mà vốn một đi không trở lại. Ta cũng không sợ nói thật với ngươi, lúc đầu khi ta xây dựng thương hành, đã định ra mục tiêu là ba năm sau mới bắt đầu kiếm tiền . Cũng may là vận khí tốt, chỉ một năm đã buôn bán lời. Cho dù như thế, hàng năm ta vẫn phải chuẩn bị một số bạc lớn, để phòng cho sự cố bất ngờ xảy ra.”

Hạ nhàn nghe đến đó liền chen vào nói: “La phu nhân, ngài không biết đó thôi. Đại chưởng quỹ của chúng ta vẫn một mực nói quận chúa nhà của ta được thần tài chăm sóc. Mấy năm này, thương hội chưa từng gặp phải cơn bão tố nào, mấy lần gặp phải toàn là sóng gió nhỏ, và đều hữu kinh vô hiểm vượt qua. Khương chưởng quỹ còn nói, quận chúa nhà của ta là trời sinh mang theo tiền tài, giống như là khuê nữ của thần tài vậy”

Ôn Uyển nghe xong lời này liền vui vẻ.

Mai nhi lại rất tin tưởng những lời này: “Không nói Khương chưởng quỹ nhà các ngươi, mà ta cũng tin quận chúa nhà các ngươi là khuê nữ của thần tài. Nhiều cơ hội thấy là không thể nào lại để cho nàng kiếm được núi vàng núi bạc.” Nói xong thì ngừng một lát rồi tiếp “Ôn Uyển, thương hội của ngươi, ngươi thực sự cam lòng cứ thế mà giao cho người khác sao? Cái này là ngươi cực khổ từng chút từng chút một gầy dựng nên. Lại dễ dàng chắp tay để cho người ta quản lý, ta thật là đau lòng thay ngươi.”

Trừ một tí chuyện cơ mật, thì đối với Mai nhi Ôn Uyển gần như không có gì giấu diếm cả. Nên bình thường chuyện gì có thể nói đều nói hết, những gì không thể nói thì không đề cập đến. Hiện tại kéo tới cái đề tài này, nàng liền cười sờ soạng bụng của mình: “Ngươi nói xem, nếu hiện tại ta không cho người khác giúp đỡ, chẳng lẽ lại bắt một bà bầu như ta đi quản lý sản nghiệp lớn như vậy. Trong khi hiện tại đi đường còn cần phải có người dìu.”

Mai nhi sửng sốt một giây, cái này đúng là cần có người giúp. Nhưng đồng thời nàng đã hiểu được một ít: “Ôn Uyển, ý của ngươi là, Triệu đại quản gia chỉ là, chỉ là giúp đỡ quản lý thôi sao? Không phải nói. Hoàng Thượng đã đem những này sản nghiệp thu về rồi sao? Như thế nào lại…?”

Ôn Uyển đang muốn mở miệng, thì tiểu gia hỏa trong bụng lại làm ầm ĩ: “Ai nha nha, tiểu gia hỏa lại ở bên trong lộn nhào rồi.”

Hạ Dao tranh thủ thời gian tới giúp đỡ nàng, một lát sau liền an tĩnh lại. Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Đứa nhỏ này, đoán chừng là trong lúc ngủ lộn nhào. Bằng không nó mà bắt đầu làm ầm ĩ…, thì mất đến nữa ngày” Những…cái này đều là do Ôn Uyển suy đoán thôi.

Nói xong hài tử. Ôn Uyển quay lại chuyện chính: “Cái gì mà Hoàng Thượng thu hồi? Những cái này cũng không phải là sản nghiệp của quốc gia, đều là ta tự tạo ra ( chỉ có điều lúc trước hoàng đế ra tiền nhiều, chiếm được đại phần. Hơn nữa hoàng đế là đại BOSS thiên hạ, chiếm phần nhiều cũng phải thôi ). Lần này bởi vì ta mang thai bất tiện, nên mới mời người giúp đỡ quản lý. Đợi hài tử hơi lớn hơn, ta khẳng định sẽ thu hồi lại.” Không chỉ có khế đất khế ước mua bán nhà của thương hội, Ôn Uyển còn mua một mảng lớn khế đất vườn trà những cái này đều là nàng giữ. Ngay cả ngân hàng, những chứng từ mấu chốt nhất của nó cũng đều trong tay nàng. Cái duy nhất không có quyền sở hữu là Minh Nguyệt sơn trang và Lưu Ly phường. Hai cái sản nghiệp kia nằm dưới danh nghĩa của phủ nội vụ.

Ôn Uyển cũng có thể đem những cái này nhượng ra, nhưng không phải hiện tại. Không nói đến chuyện không có người để nàng yên tâm bàn giao, còn vì hòn đảo của nàng chưa xây dựng hoàn thành. Thì không có khả năng giao ra chuyện buôn bán của thương hội. Không có mậu dịch thương hội. Sẽ tốn không ít tiền, ngoài ra còn phải tốn nhiều thời gian và tinh lực hơn.

Mai nhi bất ngờ rồi, nàng nghe La Thủ Huân nói, mấy cái hoàng tử Vương gia và đám quyền quý đều nghĩ tất cả biện pháp đưa người của họ đi vào, để chia một chén canh. Hiện tại nếu như thế, thì họ đánh chủ ý này chỉ uổng công. Bởi vì những… sản nghiệp này, cuối cùng vẫn về lại trong tay Ôn Uyển cả.

Mai nhi rất có chừng mực, Ôn Uyển nói với nàng những chuyện này, đó là vì tín nhiệm nàng. Nàng vẫn một mực ghi nhớ lời của mẫu thân nàng. Tín nhiệm là sự qua lại lẫn nhau, Ôn Uyển có thể tín nhiệm nàng. Đó là bởi vì nàng đáng giá tín nhiệm. Mai nhi vẫn giữ vững quy tắc này.

Nói trở lại, nữ nhân bình thường đều không thích mạo hiểm. Mai nhi cũng không ngoại lệ. Vừa nghe Ôn Uyển nói đến mua thuyền biển phải tự mình chạy lo buôn bán có nguy hiểm cực lớn, một khi làm không tốt sẽ táng gia bại sản. Dù có gom tất cả của cải của La gia cũng không đủ ( vừa mua thuyền, lại phải mua hàng, còn phải mời người. Theo kinh tế phát đạt ở hải khẩu, giá cả của những thứ này cũng tăng dần lên nhiều lần). Của cải không đủ mà muốn làm thì nhất định phải vay mượn bên ngoài, nên một khi gặp chuyện không may, không nói mất cả chì lẫn chài, mà còn phải thiếu một khoản nợ lớn. Mai nhi khẳng định không muốn.

Mai nhi đi rồi, trùng hợp chính là Ôn Uyển đồng thời nhận được thiếρ mời của cả Như Vũ và Vũ Đồng. Thiếρ mời của hai người Ôn Uyển đều không tiếp. Hôm nay tinh thần của nàng rất ngắn, không còn khí lực đối mặt với những cái…quanh quanh quẹo quẹo kia nữa. Nên trực tiếp không gặp.

Mai nhi sau khi trở về đã nói cùng La Thủ Huân, ý của Ôn Uyển là tốt nhất nên đi theo con đường ổn định. Tự mình mua bán trên biển nguy hiểm sẽ rất cao.

La Thủ Huân vốn cũng không có ý tự mình mua bán trên biển, hôm nay hắn tuổi cũng lớn rồi, đảo mắt một cái nhi tử đã sắp làm mai (Ôn Uyển đổ mồ hôi dữ dội: tiểu lão hổ của nhà ngươi giống như mới sáu tuổi thôi), nếu hắn trẻ lại mười tuổi còn được, nên hiện tại hắn không có can đảm đi mạo hiểm tiếp. Lại để cho Mai nhi đến hỏi, xem một chút ý của Ôn Uyển ra sao. Nếu là thành, dù hắn không thể đi chia chén canh của thương hội Quảng Nguyên để uống, cũng có thể tự mình đóng thuyền đi biển “Ôn Uyển có nói thương hội Quảng Nguyên sẽ xử trí như thế nào hay không? Thực sự mặc kệ à?”

Mai nhi lắc đầu: “Ôn Uyển mang thai không tốt, tinh thần lại nhanh mệt, nói mấy câu là đã không có tinh thần rồi. Nên thiếρ không tiện mang việc này ra làm phiền nàng. Ngược lại nha hoàn bên người nàng nói Ôn Uyển là thần tài. Từ lúc Ôn Uyển sáng tạo thương hội đến bây giờ, mấy năm này đều không có gặp phải thiên tai. Còn cười xưng Ôn Uyển là khuê nữ của tài thần, nên được chiếu cố đặc biệt.”

La Thủ Huân có chút do dự: “Vậy phu nhân, nàng thấy sao?”

Mai nhi đương nhiên là không muốn: “Ý của thiếρ, vẫn là đừng lẫn vào đó. Chàng có nhớ, nếu không phải lục bá của chàng lẫn đi vào thì nhà của chúng ta đâu có bị sung công nhiều sản nghiệp như vậy. Hao hết tâm tư mới có được sản nghiệp, kết quả là làm tràn đầy quốc khố. Còn không bằng chỉ kiếm chút đỉnh tiền. Dù sao đời này chúng ta cũng áo cơm không lo. Về phần sính lễ cùng đồ cưới của Hổ ca nhi bọn hắn, hôm nay ta có mấy cái cửa hàng tiền lời không tệ. Hàng năm cũng có mấy ngàn lượng tiền lời. Tương lai đồ cưới và sính lễ của nhi tử và con gái, cũng sẽ không kém.” Mai nhi nói mấy ngàn lượng là nói ít rồi. Cái cửa hàng son phấn hùn vốn cùng Chân Chân, tiền lời hàng năm có năm sáu ngàn lượng. Ngoài ra quản sự của nàng kết giao với nhiều người, Mai nhi và Chân Chân lại mở một cửa hàng bán đồ Tây Dương, hàng nhập trực tiếp từ thương hội Quảng Nguyên, giá so với người khác thấp hơn một thành, cho nên buôn bán cũng không tệ. Lợi nhuận hàng năm của Mai nhi so với Ôn Uyển chỉ là giọt nước với mưa phùn, nhưng Mai nhi đã rất thỏa mãn. Phải biết, tất cả tiền lời hàng năm của Phủ Quốc Công cũng chỉ cao bằng Mai nhi.

Mai nhi kiếm tiền, đều nghe theo Ôn Uyển nói. Phải đem tiền đi vận hành mới có thể càng lăn càng nhiều. Nhưng tương đối mà nói, Mai nhi vẫn khá bảo thủ. Tiền kiếm được đều cầm lấy đi mua điền sản ruộng đất, mua cửa hàng, mở rộng đồ cưới của nàng. Hôm nay đồ cưới của nàng so với lúc mới gả tới tăng hơn một nửa. Vì cái này, mấy chị em dâu của nàng không ít lần đỏ mắt.

Nhưng cũng chỉ có thể đỏ mắt, ai bảo nàng chiếm được hào quang của Ôn Uyển. Muốn hùn vốn , có thể, nhưng phải được phía đối tác đồng ý. Về phần đi đến chỗ Quốc Công Gia khóc lóc muốn kiểm toán, được. Sau khi Mai nhi bỏ gánh không làm nữa, ai thích quản thì quản, nàng còn không muốn quản đây này. Hàng năm đều phải trợ cấp không ít bạc để đi nuôi những thứ sâu hút máu đó ( cái từ này là học theo Ôn Uyển). Không thể không nói, có tiền lưng cũng cứng hơn người ta.

Mai nhi vừa nói bỏ gánh vác, quốc công phu nhân cũng vô cùng có khí phách, nói với quốc công gia, đã không hài lòng Mai nhi quản gia. Vậy ông muốn cho ai quản gia thì để cho người đó quản gia. Kết quả, không đến hai tháng. Quốc công phủ tất cả đều lộn xộn. Người ở phía dưới tiếng oán than dậy đất, có nói cắt xén bạc lợi tức hàng tháng, có nói cắt xén thức ăn. Có nói xiêm y vải vóc so với năm trước kém một mảng lớn. Trong phủ đệ loạn thành một đoàn, quốc công gia còn không có lên tiếng, thì La Thủ Huân đã nổi giận.

Cuối cùng quốc công gia bất đắc dĩ, chỉ có thể mời Mai nhi tiếp tục quản gia. Về phần tại sao không đến hai tháng lại ầm ĩ như vậy, là kết quả do quốc công phu nhân và Mai nhi làm ra. Nếu quốc công phủ thật để cho con dâu con vợ kế làm đương gia, còn không để cho người ta chê cười chết sao? Đối với quốc công phu nhân mà nói, Mai nhi có lợi nhuận nhiều hơn nữa, đều sẽ để lại cho cháu trai cháu gái ruột thịt của bà, bà vui mừng còn không kịp sao lại có chuyện phải trách móc nặng nề. Chớ đừng nói chi là để cho những cái… con vợ kế bà nhìn chướng mắt đi quản gia.

La Thủ Huân nghe xong lời này, có chút ngượng ngùng: “Cũng không thể một mực dựa vào chút ít đồ cưới của nàng mãi. Đến lúc đó, …” Đến lúc đó mặt của hắn phải để vào đâu.

Mai nhi trắng mắt liếc La Thủ Huân: “Nói cái gì vậy, của thiếρ còn không phải là của chàng à? Nếu chàng nói thế, thì Ôn Uyển có tiền nhiều như vậy, Bạch Thế Niên ở trước mắt Ôn Uyển đã không ngẩng đầu được lên rồi. Thiệt là. Lại nói chuyện phủ đệ, trong trong ngoài ngoài gì đều cần nhờ chàng, những đồ cưới kia của thiếρ, nếu không phải có chàng chống đở, đừng nói kiếm tiền, những thứ gây sự kia đến làm khó dễ cũng phải đóng cửa, ở đâu mà có thể kiếm tiền.” Mặc dù có cái đại kỳ là Ôn Uyển bày ở đằng kia, nhưng chiêu bài của quốc công phủ cũng có tác dụng. Hơn nữa lúc có chuyện tranh chấp, đều là La Thủ Huân ra mặt giải quyết cả.

La Thủ Huân nghe xong, một chút không vui trong lòng, thoáng một phát liền biến mất. Mai nhi nhìn bộ dáng La Thủ Huân rời đi mà lắc đầu, nam nhân này thật đúng là phải dụ dỗ.

Bình nhi có chút không có thể hiểu được: “Phu nhân, vì cái gì lại không nói cho thế tử biết. Những sản nghiệp đó kỳ thật đều là của quận chúa cả. Nếu thế tử biết rõ, sẽ triệt để cắt đứt ý muốn này rồi.” nếu Ôn Uyển quận chúa là chủ nhân của những sản nghiệp này, đợi sinh xong hài tử, khẳng định sẽ thu hồi lại. Thế tử cũng không nghĩ cách xen vào nữa. Xem cái bộ dáng này, khẳng định là thế tử chưa từ bỏ ý định đâu.

Mai nhi đối với cái này không để ý: “Trong sổ sách công không có nhiều tiền bạc, hơn nữa hắn muốn ở trên công lấy khoản tiền bạc lớn, quốc công gia khẳng định sẽ biết rõ. Quốc công gia đã nếm qua nhiều thiệt thòi, nên chỉ muốn cả nhà yên vui là phúc khí. Làm gì mà chịu đi mạo hiểm như vậy. Yên tâm, cái mong muốn này của hắn không thành được.” Nhìn thần sắc của Bình nhi liền cười nói: “Ta cũng không phải cố ý muốn giấu diếm thế tử. Chỉ là tất cả mọi người biết rõ ta và Ôn Uyển thân như tỷ muội. Nếu ta có động tác gì quá lớn, thì mọi người nhất định sẽ suy đoán được. Ôn Uyển có thể nói cho ta biết, là tín nhiệm ta. Ta không muốn trong lúc vô tình lại gây ra phiền toái cho nàng.”

Bình nhi rất cảm xúc: “Phu nhân quá cẩn thận rồi.” Quận chúa đã có thể nói ra, thì sẽ không sợ lan truyền ra ngoài. Có thể phu nhân không muốn lộ ra một chữ. Những năm gần đây đều là thế này, chỉ cần chuyện có liên quan đến Ôn Uyển quận chúa, phu nhân đều nói năng thận trọng. Ví dụ như đối với chuyện Ôn Uyển quận chúa là Phất Khê công tử, tuy phu nhân thề thốt phủ nhận mình biết được sự thật. Nhưng thân là thiếρ thân nha hoàn của phu nhân, làm sao có thể nhìn không ra chuyện phu nhân đã biết trước. Nếu không lúc ấy sao lại không có một điểm khiếρ sợ nào? Đương nhiên, phu nhân có thể giữ bí mật là tốt, có điều cứ giữ bí mật đối với thế tử, giống như không được tốt. Bình nhi rất sợ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.

Mai nhi đối với cái này rất đồng ý: “Cho nên phải cẩn thận mới tốt. Tình nguyện ổn thỏa, cũng không thể gây ra chuyện gì. Bằng không, ta sẽ không có mặt mũi đi gặp Ôn Uyển. Những năm này, ta chiếm được không ít lợi ích từ Ôn Uyển. Đã không giúp được Ôn Uyển cái gì, thì cũng không thể rước lấy phiền toái cho nàng.” Nàng không phải là không muốn nói cho La Thủ Huân biết, chỉ là La Thủ Huân người này, nàng cũng không biết nói như thế nào. Tóm lại là trượng phu của mình nói không tốt cũng không phải. Nhưng Mai nhi vẫn lo lắng.

Bình nhi đối với việc phu nhân nhà nàng luôn chú ý cẩn thận với những chuyện của Ôn Uyển quận chúa, cũng không tiện nói cái gì nữa: “Lại nói tiếp, Bình đại nhân mới là người nhận hết ơn nghĩa của Quận chúa. Tuổi còn trẻ đã là nhị phẩm đại quan. Đại tướng nơi biên cương, có bao nhiêu người cả đời đều bò không đến được chỗ cao như vậy. Lúc này mới 30 tuổi thôi, tương lai khẳng định sẽ nhập các làm tướng.”

Mai nhi khẽ thở dài: “Ngươi biết Ôn Uyển đã nhiều năm rồi. Ngươi có bao giờ nhìn thấy qua nàng làm việc khoe khoan chưa? Ta có thể khẳng định, chuyện này tuyệt đối không phải ý của Ôn Uyển. Hẳn là Bình Thượng Đường tự mình tìm kiếm vị trí này.”

Bình nhi ngạc nhiên: “Không thể nào? Quận chúa không đáp ứng, mà hắn lại tự mình tìm kiếm sao? Vì cái gì?” Tại sao phải chính mình tìm kiếm? Quận chúa chẳng lẽ đã mặc kệ hắn hay sao? Nếu không tại sao phải tự mình tìm.

Nói đến cái này, Mai nhi cũng không biết nói cái gì cho phải. Nàng thật không rõ Bình Thượng Đường và Tô Chân đang suy nghĩ gì. Cho rằng cánh của mình đã đủ cứng cáp, nên không cần Ôn Uyển giúp đỡ nữa. Vì vậy cũng tự mình không lui tới với Ôn Uyển nữa. Nếu Ôn Uyển có bộ dạng cao cao tại thượng thường xuyên ra lệnh bọn họ, muốn bọn hắn làm cái này làm cái kia, bọn hắn bị đè nén quá nên muốn thoát ly khống chế thì cũng thôi đi. Ngược lại theo Mai nhi biết, cho tới bây giờ Ôn Uyển không có bắt Bình Thượng Đường làm một chuyện gì. Về phần răn dạy thì càng không có, với tính tình của Ôn Uyển thì không có khả năng nói nặng lời với ai. Chỗ dựa tốt như vậy, lại tự mình đánh mất. Mọi người đều muốn tìm một đại thụ tốt để dựa lưng hóng mát, vậy mà còn bất hoà với nhau. Người khác ôm đều ôm không được đây này! Mai nhi thật sự không có cách nào lý giải.

Bình nhi thấy Mai nhi có chút đau buồn liền nói: “Phu nhân, lúc quận chúa mang thai, bộ dáng kia để người ta nhìn thấy là phải lo lắng. Nô tỳ chưa thấy qua phu nhân nhà ai mang thai lại có bộ dạng này.” Nhìn như vậy, nàng đều kinh hãi lạnh mình. Thường nghe nói mang thai đôi khó sinh, nàng quả thật rất lo lắng. Nhưng ngẫm lại Ôn Uyển quận chúa là người có phúc khí thâm hậu, nên tận lực để cho chính mình thoải mái, buông lỏng tinh thần.

Mai nhi cũng có chút bận tâm, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ngươi đã xem qua bao nhiêu nữ nhân mang thai, lại thấy được bao nhiêu người mang thai đôi chứ? Ta nghe nói mang thai đôi chịu khổ nhiều, thật không ngờ lại chịu khổ lớn thế.” Nhìn thấy Ôn Uyển khẽ cử động là nàng phải lo lắng cả buổi đấy. Nhìn thôi đã như vậy, thì khổ sở mà bản thân phải chịu là không cần nói.

Một lát sau Mai nhi lại cảm khái: “Lại nói tiếp, lúc trước Ôn Uyển không muốn gả cho Bạch Thế Niên, ta còn nói nàng đang ở trong phúc mà không biết phúc. Thế nhưng hôm nay xem ra, chịu khổ lớn như vậy mà Bạch Tướng quân lại không có ở bên cạnh. Cả người để bản thân tố khổ cũng không có. Không biết trong nội tâm Ôn Uyển khổ sở thế nào nữa? Khục, trên đời này sẽ không có chuyện thập toàn thập mỹ đâu.” Cái này là với tư cách nữ nhân ai cũng phải bất đắc dĩ. Nam nhân muốn kiến công lập nghiệp, nữ nhân chỉ được ở sau lưng yên lặng mà trả giá hết thảy, thừa nhận hết thảy. Ngay cả Ôn Uyển cũng như thế. Nghĩ đến hiện tại, Mai nhi thật sự không biết lúc trước mình khích lệ Ôn Uyển là đúng hay sai.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất