Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 2 » Phần 226

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Quyển 2

Phần 226

Lời Ôn Uyển nói rất nhanh đã truyền đến chỗ hoàng đế. Ngoại trừ lời Hạ Ảnh nói, còn có tấu chương của Hạ Dao. Trong tấu chương Hạ Dao nói, lúc trước quận chúa sáng lập lên ngân hang Quảng Nguyên, không phải là vì kiếm tiền, mà là muốn cho ngân hàng khởi dậy điều tiết khống chế toàn bộ tiền trang thông đoái (ngân hàng) của Đại Tề. Nếu thật sự đi đến một bước này, thông đoái so hiện tại sẽ dễ dàng hơn, lợi ích và ảnh hưởng đối với triều đình là không thể so sánh được. Đề nghị cho hoàng đế suy nghĩ cẩn thận một chút.

Ôn Uyển có khả năng dự liệu, hoàng đế sao lại không biết. Những sản nghiệp này một khi được tiếp nhận từ tay Ôn Uyển, nhất định phải tách ra kinh doanh riêng, đến lúc đó tiền lời chắc chắn giảm đi nhiều. Thứ nhất là rất khó có người vô du͙c vô cầu như Ôn Uyển, cũng không nguyên tắc được như nàng; thứ hai là không có nhân tài như vậy; thứ ba là không thể có người khiến cho hoàng đế yên tâm. Chỉ là hoàng đế không mở miệng được, lúc trước Ôn Uyển vì giúp đỡ hắn mà cố gắng kiếm tiền. Hôm nay hài tử cũng đã có, hắn còn ép Ôn Uyển cố gắng kiếm tiền cho hắn thì chính hắn cũng cảm thấy không được. Nhưng mà chính Ôn Uyển đã có hứng thú này, cũng nguyện ý làm vậy tất nhiên là tốt rồi. Tảng đá vẫn treo trong lòng hoàng đế liền buông xuống. Nghĩ đến đợi lần sau Ôn Uyển tiến cung hai người sẽ cùng bàn bạc.

Dưới sự ngầm thoả thuận của hoàng đế và không biểu lộ thái độ gì của Ôn Uyển, việc này tiếp tục trầm mặc.

Trong lòng mọi người oán thầm không thôi, nhưng ai cũng không có dũng khí chủ động khơi mào chuyện này. Đến lúc đó không chỉ khiến hoàng đế cho rằng có ý đồ, bụng dạ khó lường mà ngay cả Ôn Uyển biết cũng sẽ ghi hận trong lòng. Bỗng chốc đắc tội hai người không thể trêu chọc nhất Đại Tề, về sau còn có ngày tốt lành qua sao? Chuyện này quỷ dị mà trong lòng mọi người bảo trì trầm tĩnh. Cái gọi là trầm tĩnh, đơn giản là tất cả mọi người đều đang đợi. Hiện tại Ôn Uyển tháng còn ít, đợi tháng càng lúc càng lớn rồi, Ôn Uyển hành động bất tiện, nhất định sẽ phải giao ra thôi.

Hiện giờ chuyện Ôn Uyển cần làm là cố gắng an thai. Những chuyện khác, tất cả đều đứng sau. Cho nên, ngoại trừ việc tưởng niệm trượng phu đang ở ngoài và nhẩm tính hôm nay Bạch Thế Niên tới nơi nào thì thời gian trôi qua vẫn tương đối thoải mái.

Thoáng cái đã đến tháng ba.

Tháng ba, Minh Chí bắt đầu khảo thí. Sau khi thi xong, Minh Chí cảm giác mình làm không tệ. Bạch Thế Hoa chần chờ hỏi Thanh Hà, phải chăng nên đi gặp Ôn Uyển nói trước một chút.

Thanh Hà trợn mắt nhìn trượng phu: “Hiện tại thành tích còn chưa có, đấy mới là cảm giác của Minh Chí. Cho dù muốn tìm Ôn Uyển nói tốt cho nó cũng phải đợi sau khi thành tích có rồi mới đi được. Nếu không, Ôn Uyển hỏi thiếρ, thiếρ biết đáp thế nào. Còn ba ngày nữa là có bảng thành tích rồi. Chờ thêm ba ngày nữa cũng đâu có sao?”

Cũng ở này ba ngày, người Bàng gia đã biết chuyện Minh Chí đi thi. Bàng đại nhân yêu cầu Bàng phu nhân lập tức theo Bạch gia thương lượng hôn sự. Bàng phu nhân có chút không tình nguyện.

Bàng đại nhân giận dữ, hung hăng khiển trách Bàng phu nhân một trận. Thậm chí còn uy hiếρ, nếu tính tình của nàng cứ ngang ngạnh như vậy. Hắn không hưu thê thì cũng đem bà đến Phật đường.

Trong lòng Bàng phu nhân vạn phần không tình nguyện. Từ sau khi nữ nhi thắt cổ uy hiếρ, bị Bàng đại nhân khiển trách một trận, bà đã càng không thích. Bàng phu nhân cho là mình luôn đào tâm đào phế vì nàng, không nghĩ tới con gái không chỉ không hiểu được, ngược lại còn đánh mất mặt mũi của bà. Nên trái lại ngày càng thích cháu ngoại nữ luôn nói ngọt với mình.

Dù không tình nguyện bà cũng phải mạnh mẽ dựng lại tinh thần đi đến Bạch gia. Kết quả vừa đến Bạch gia, Bàng phu nhân liền bị Thanh Hà ngoài sáng trong tối chèn ép một trận. Ý tứ của Bạch gia rất rõ ràng, các ngươi muốn từ hôn như vậy thì từ hôn luôn đi. Thanh Hà đã ở trong Hầu phủ lăn lộn hơn nửa đời người. Ban đầu đầu là ngại phân tình với thông gia, về sau là vì gia đạo sa sút nên không thể không nén giận. Hôm nay mắt thấy nhi tử có tiền đồ tốt, nhà mình cũng được khởi dậy, còn sợ không lấy được con dâu hay sao? Vì vậy, tuy rằng ngôn ngữ không quá sắc bén, nhưng cũng từng câu từng câu đốp chát lại.

Bàng phu nhân ở Bạch gia cả nước miếng còn chưa uống đã bị chửi đến mịt mù trở về. Lúc về tức giận đập nát một cái chén, nói: “Đi, đem thiệp mời thay đổi. Từ hôn thì từ hôn. Bạch gia hôm nay ỷ vào thế của quận chúa liền không đem chúng ta để vào mắt, muốn đi trèo cành cao. Chúng ta cũng không thèm.”

Việc này vừa xảy ra rất nhanh đã bị lan truyền đi. Thiếρ thân nha hoàn của Bàng đại tiểu thư mang tin tức thăm dò được nói cho Bàng đại tiểu thư. Tuy rằng trong lòng Bàng đại tiểu thư đau khổ, cũng không biết mẫu thân mình là bị làm sao? Tại sao lại bị dì cổ động, muốn lui thân Bạch gia mà gả nàng cho đại biểu ca.

Bàng đại tiểu thư thật không rõ. Vẫn biết bởi vì khó sinh nên mẫu thân không thương nàng nhiều, nàng không có một câu oán hận. Bàng phu nhân trên mặt luôn nhàn nhạt đối với nàng, không tốt giống như đối với đệ đệ và muội muội. Nhưng đệ đệ muội muội có gì nàng cũng có, ở mặt vật chất thì không có gì đáng nói, chỉ là luôn lạnh lùng với nàng, cái này nàng đành chấp nhận. Nhưng nàng không thể nghĩ ra, chính mình là con ruột của người. Tại sao lại bị dì cổ động dăm ba câu đã muốn cho nàng từ hôn mà gả cho đại biểu ca rồi?

Mặc dù nói đại biểu ca là một cử nhân, lớn lên bộ dáng đường hoàng, nhưng nàng lại một vạn lần chướng mắt. Đừng tưởng rằng nàng không biết, gia đạo dì sa sút, dì muốn đại biểu ca lấy nàng, còn không phải nhìn trúng đồ cưới phong phú của nàng và quan hệ với Bàng gia hay sao? Nếu thật gả cho hắn, với thanh danh của nàng, còn không biết sẽ gây khó dễ thế nào đâu! Nàng sao còn có ngày sống tốt lành?

Tuy rằng mẫu thân oán trách nàng không biết tốt xấu, nói đại thiếu gia Bạch gia là đồ trắng tay – cái gì cũng không tốt (kẻ vô dụng). Ngay cả tú tài cũng không phải, cùng đại biểu ca kém xa vạn dặm. Nhưng tiếc rằng, nàng biết rõ chân tướng sự tình không phải như thế. Cuộc hôn nhân này ngoài mặt là do mẫu thân định ra, bởi vì bà biết phụ thân hiểu lầm bà là một người thích trèo cao nên đã quyết định trong lúc nóng giận. Nhưng trên thực tế là tổ mẫu định ra vì nàng. Tổ mẫu thương nàng như vậy, sao có thể định cho nàng một vị hôn phu không có một điểm tốt được. Cho dù Bạch Minh Chí thực không chịu nổi như vậy, nàng cũng chấp nhận. Không nói nữ nhân cả đời nên chỉ theo một người, ít nhất biết rõ là hố lửa nàng tuyệt đối không nhảy vào, về phần một cái khác cũng là hố lửa thì nàng đành nhận mệnh.

Trong lòng nha hoàn bên người Bàng đại tiểu thư cũng rất khổ sở: “Đại tiểu thư, nếu Lão phu nhân còn thì tốt rồi. Lão phu nhân nhất định sẽ làm chủ cho người mà.” Bây giờ muốn từ hôn, đại tiểu thư phải làm sao bây giờ?

Bàng đại tiểu thư khóc đã đủ, nảy sinh ác độc nói: “Nếu thật sự từ hôn rồi, ta thà xuống tóc làm ni cô cũng tuyệt đối không gả cho đại biểu ca.”

Một nha hoàn khác có chút kiến thức nói: “Tiểu thư, người đừng quá khổ sở. Chuyện này còn chưa đến mức hỏng bét. Người chính thức quyết định làm chủ chính là lão gia. Hôm nay Bạch gia cưới Ôn Uyển quận chúa, tiền cảnh đang lên. Lão gia tuyệt đối sẽ không hủy môn thân này đâu.”

Một nha hoàn khác thì chần chờ nói: “Nhưng mà, Bạch gia muốn từ hôn. Lão gia đâu thể ngăn được.”

Nha hoàn nói mở đầu khẽ thở dài: “Phu nhân trước kia… đối với người Bạch gia trong lòng chung quy vẫn có một khẩu khí. Chỉ là theo lời từ hôn thì chúng ta ngay lúc Bạch gia gặp rủi ro không từ hôn, hôm nay Bạch gia sắp khởi dậy lại từ hôn. Khó coi chính là Bạch gia a.” Nói đến đây, nha hoàn này cũng có chút kiến giải, con mắt sáng ngời, dùng giọng điệu vô cùng khẳng định nói: “Tiểu thư, nô tì cảm thấy cửa môn thân này khó khăn trắc trở nhất định sẽ có, nhưng sẽ không bị hủy đâu. Tiểu thư năm đó vì không chịu từ hôn thậm chí còn tự sát. Người của Bạch gia sẽ không thể không có lương tâm như vậy. Nếu không họ đã sớm đến hủy. Hơn nữa nô tài nghe nói, quận chúa là một người vô cùng trọng lời hứa. Tuy rằng phu nhân như thế, ừm, nhưng tiểu thư đâu có làm gì sai. Đại phòng Bạch gia về sau còn phải phụ thuộc quận chúa, chắc chắn sẽ không làm chuyện qua cầu rút ván.” Đại danh của Ôn Uyển quận chúa không người không biết. Cho nên chuyện một nha hoàn lại biết tường tận tính tình của Ôn Uyển cũng không có gì kỳ quái.

Nha hoàn đứng bên cạnh lại có chút lo lắng: “Nhưng nếu miễn cưỡng gả đi như thế, cuộc sống sau này của tiểu thư sẽ không được tốt lành đâu.” Nhưng nếu không gả đi, thật phải đến Phạm gia thì cái này còn bết bát hơn. Trái cũng không được, phải cũng không xong.

Bàng tiểu thư cũng hiểu được cho nên rất nhanh đã bình phục cảm xúc: “Thời điểm tổ mẫu định mối hôn nhân này cho ta là do nhìn trúng thế tử phu nhân Hầu phủ là một người nhân từ. Gả đến Bạch gia, dù khó hơn nữa cũng tốt hơn so với gả cho đại biểu ca nhiều.” Thật cho là nàng không biết gì sao, người đại biểu ca kia chính là đồ sắc quỷ. Trong nhà phái ra hai nha hoàn để hầu hạ đều bị hắn thu dùng. Chỉ có điều ngại uy nghiêm của phụ thân nên mới không dám làm càn trong phủ đệ bọn họ, chỉ dám nhúng chàm hai nha hoàn e dè hầu hạ kia. Nhưng còn ở bên ngoài thì bẩn thỉu vô cùng. Cả dì cũng là người mặt nhân từ nhưng lòng dạ ác độc.

Lúc trở lại, Bàng đại nhân đã nghe được chuyện này, lạnh lùng hỏi Bàng phu nhân: “Ta cho nàng đi Bạch gia thương nghị hôn sự, có phải nàng đã nói gì không đúng hay không?”

Trong lòng Bàng phu nhân có chút chột dạ nhưng trên mặt vẫn không thừa nhận. Chỉ luôn miệng nói Bạch gia nhất định muốn hủy hôn. Bàng đại nhân nhìn Bàng phu nhân, lạnh lùng nói: “Bạch gia Đại phu nhân trước kia là thế tử phu nhân, kiến thức sẽ không hạn hẹp như vậy. Chuyện con ta thà chết cũng không hủy hôn sớm đã lan truyền ra ngoài, người của Bạch gia vừa mới có hi vọng khởi dậy, bọn họ nếu hủy hôn trở thành đầu đề câu chuyện cho người ta, sẽ phá hủy tiền đồ của Minh Chí. Đại phu nhân Bạch gia là người khôn khéo, sao có thể để lại một tai hoạ ngầm như thế cho nhi tử? Hơn nữa, Đại phòng Bạch gia về sau còn phải phụ thuộc vào Ôn Uyển quận chúa. Ôn Uyển quận chúa nặng tín nghĩa nhất, đại phòng Bạch gia sao lại làm ra chuyện phạm huý kiêng kị vậy. Nếu không phải nàng làm việc không suy nghĩ, như thế nào sẽ bị quở trách đuổi về.”

Bàng đại nhân không muốn để Bàng phu nhân lại gây ra chuyện xấu gì, trực tiếp phân phó đem Bàng phu nhân đưa đến tiểu Phật đường. Sau đó tự mình đến Bạch gia nhận lỗi.

Dự đoán của Bàng đại nhân vô cùng chính xác. Bạch Thế Hoa là có ý từ hôn nhưng đã bị Thanh Hà mãnh liệt phản đối. Lý do giống như Bàng đại nhân nói. Thanh Hà lấy việc làm đầu đề câu chuyện để Bạch Thế Hoa bỏ đi ý nghĩ.

Thanh Hà thấy Bạch Thế Hoa vẫn còn do dự thì hạ dược mạnh: “Bàng gia phu nhân đúng là quá đáng. Nhưng mà Bàng gia đại tiểu thư lại là một cô gái ngoan. Nếu lúc trước từ hôn thì cũng thôi đi, thế nhưng chàng lại muốn từ hôn trong lúc mấu chốt này. Tính tình Ôn Uyển thiếρ hiểu hơn chàng. Đó là người trong mắt không được phép có một hạt cát. Nếu Ôn Uyển biết chuyện này, nhất định sẽ cho rằng chúng ta qua cầu rút ván. Ôn Uyển nể mặt mũi Lục đệ nên mới giúp đỡ chúng ta. Nếu Ôn Uyển có hoài nghi với phẩm tính của chúng ta. Chàng cảm thấy nàng còn có thể giúp đỡ đại phòng chúng ta hay sao? Ta vô cùng khẳng định nói cho chàng biết, sẽ không, tuyệt đối sẽ không.”

Bạch Thế Hoa nhìn xem Thanh Hà: “Vạn nhất không thế thì sao?” Ý của Bạch Thế Hoa là, nhi tử đã có tiền đồ tốt, vậy thì nên tìm một người con dâu có thể trợ giúp lớn cho nhi tử. Nhưng cứ dính dáng đến Ôn Uyển, mạch máu hắn liền đông cứng lại. Đối với vị đệ tức phụ (em dâu) này, hắn từ trong lòng có chút sợ hãi.

Thanh Hà ngữ khí có chút lớn lên: “Ta nói sẽ nhất định là sẽ. Chàng muốn mang tiền đồ của nhi tử đi đánh bạc, ta thì không dám. Nếu chàng dám từ hôn, hủy tiền đồ của Minh Chí. Ta liền liều mạng với chàng.” Con dâu nếu tốt, vậy thì cứ yên tâm sống tốt, nàng cũng không hà khắc không ngược đãi. Nếu không phải tốt, vậy thì đừng trách nàng hung ác, hưu rồi tái giá là được. Nhưng nếu tiền đồ không có, vậy thì cái gì cũng mất. Nàng không muốn lại sống cái kiểu dựa vào cứu tế của nhà mẹ đẻ bị người ta chê cười nữa. Cũng không muốn để cho nhi tử phải kém một bậc.

Bạch Thế Hoa thấy Thanh Hà lần đầu tiên tức giận với mình cũng ngượng ngập, không dám nói thêm nữa. Lui không được, vậy thì không lui nữa. Cho nên đối với chuyện Bàng đại nhân tự mình đến nhà, tuy rằng Bạch Thế Hoa bày ra tư thái cao ngạo, nói chuyện cũng rất khó nghe, nhưng là không đề cập đến chuyện từ hôn nữa.

Bàng đại nhân tuy phải chịu một ít tức giận, nhưng thấy Bạch Thế Hoa không chủ động đề cập đến chuyện từ hôn thì cũng thở dài một hơi. Chỉ cần không lui thân là tốt rồi. Hắn nói chắc như đinh đóng cột với Bàng phu nhân nhưng cũng sợ cái vạn nhất. Hôm nay thấy Ôn Uyển quận chúa giúp đỡ Đại phòng Bạch gia, ngẫm lại Bình Thượng Đường chưa đến ba mươi tuổi mà chức vị đã tương đương với hắn, cũng Tam phẩm rồi. Được quận chúa giúp đỡ, những người muốn kết thân cùng Đại phòng Bạch gia có rất nhiều. Nếu thật từ hôn, tổn thất chính là Bàng gia rồi.

Ba ngày sau, thành tích có, Minh Chí trúng hạng thứ 9.

Ôn Uyển biết tin tức này đầu tiên: “Đứa nhỏ Minh Chí này cũng không tệ lắm. Tuy rằng không phải tiền tam (top 3), nhưng có thể vào tiền thập (top 10), vậy là đủ rồi.”

Hạ Dao đối với cái này không cho là đúng: “Chờ hài tử nhà chúng ta sinh ra. Đừng nói tiền tam, tương lai nhất định sẽ khảo trúng trạng nguyên.”

Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Vậy thì phải chuẩn bị tốt chịu khổ từ nhỏ rồi.” Bất kể là võ trạng nguyên, hay là văn khoa trạng nguyên, đều phải chịu khổ từ nhỏ. Văn Trạng nguyên phải gian khổ học tập, muốn khảo trúng võ trạng nguyên vậy cũng phải ngày ngày khổ luyện như cha nó.

Hạ Dao gật đầu: “Chuyện đó phải xem quận chúa có đành lòng hay không?”

Ôn Uyển khẽ thở dài: “Có cái gì mà không đành long. Khi còn bé không nỡ để nó chịu khổ, vậy thì chờ hắn lớn lên sẽ phải chịu nhiều đau khổ. Khi còn bé đã ăn đủ đau khổ rồi, đến lúc gặp phải sóng to gió lớn cũng có thể trụ vũng. Chỉ cần bọn nó tốt, ta sẽ không nương tay.”

Hạ Dao cười cười, vẫn nói nói thì dễ làm thì khó: “Quận chúa, bên kia đã chuẩn bị tốt rồi. Hôm nay khảo thi được tốt như vậy, cũng danh chính ngôn thuận.”

Ôn Uyển gật đầu: “Hạ bái thiếρ, mời Đại phu nhân đến quý phủ một chuyến.”

Đại phu nhân đang phiền não nghĩ nên đi gặp Ôn Uyển thế nào. Hôm nay Ôn Uyển bận rộn dưỡng thai, nàng tùy tiện đi đến quấy rầy thì có chút không tốt. Ở cổ đại xác suất sảy thai rất cao, cho nên người bình thường đều là qua ba tháng, mới có thể đưa tin thông báo cho thân nhân một tiếng.

Nhưng cái phiền não này rất nhanh đã được tiêu trừ. Bởi vì bái thiếρ của Ôn Uyển vừa đưa đến rồi, mời nàng đến phủ quận chúa một chuyến. Đại phu nhân dọn dẹp một chút rồi theo người tới cùng đến phủ quận chúa phủ.

“Quận chúa, Đại phu nhân đã tới.” Ôn Uyển nghe xong nhanh chóng cho mời tiến vào. Thấy Đại phu nhân đi tới mặc một thân y phục thêu hoa rộng rãi, tóc búi kiểu viên kế, cài thêm một chiếc trâm. Cùng thời điểm gặp Ôn Uyển lần trước, cả người tinh thần tốt không lên không ít a! Cho nên nói người gặp việc vui tinh thần thoải mái, không phải là không có đạo lí.

Hôm nay Ôn Uyển mang một bộ xiêm y điểm hoa văn rộng thùng thình. Kiểu tóc cũng là tùy ý vén lên, trên người không có lấy một kiện trang sức. Một bộ cách ăn mặc ở nhà.

Thanh Hà khụy thấp hành lễ với Ôn Uyển: “Chúc mừng quận chúa”

Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ là mình đang mang bầu nhưng không nói quá nhiều đến đề tài này. Tuy rằng Ôn Uyển không mê tín nhưng mà một ít phong tục truyền từ xưa tới nay vẫn tin tưởng không nghi ngờ. Trước ba tháng là lúc hài tử yếu ớt nhất, không thể thảo luận,cũng không nên nhắc tới.

Đại phu nhân sau khi ngồi xuống thì vừa cười vừa nói: “Lão gia một mực thúc giục ta tới hỏi. Bằng không trong lòng ta cũng không nỡ. Lục đệ đã đến nhi lập chi niên (tuổi xây dựng sự nghiệp) mà còn chưa có con nối dõi. Lão gia rất lo lắng. Vì vậy so với ai khác đều lo lắng hơn. Chỉ là sợ kinh động đến quận chúa cho nên không dám qua quấy rầy.”

Ôn Uyển lúc này mới cười chân tâm thật ý hơn: “Đa tạ đại ca đại tẩu quan tâm. Cũng là vì cẩn thận, cho nên gần đây đều cự tuyệt tiếp khách. Tuy vậy lần này ta nghe được Minh Chí khảo thi không tệ cho nên trong lòng rất vui mừng. Sao tẩu không mang Minh Chí tới chơi?”

Thanh Hà lắc đầu: “Chuyện nên làm mà. Nếu không có Lục đệ, chúng ta làm sao có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ. Hiện tại Minh Chí đang chuẩn bị tháng sau chân tuyển (cái gọi là chân tuyển cũng chỉ là đi xem lướt qua), Minh Quang lại theo bên cạnh cậu nó, Minh Hoài đã khắc khổ học tập, chuẩn bị năm nay đi thi xem sao?”

Ôn Uyển nhìn Đại phu nhân, vừa cười vừa nói: “Lần này là có một số việc muốn tìm đại tẩu hỗ trợ. Ta vốn bận bộn, giờ thân thể thế này càng không thể vất vả. Cho nên định đem sản nghiệp trên danh nghĩa và đồ vật trong phủ tướng quân giao cho đại ca và đại tẩu quản lý. Không biết ý đại tẩu như thế nào?”

Thanh Hà có chút kinh hỉ. Nếu là như thế, lão gia cũng không cần mỗi ngày không có việc gì làm. Hơn nữa, Ôn Uyển cũng không phải người hẹp hòi. Hàng năm tất nhiên có thể tăng thêm không ít tiền thu. Thanh Hà tuy rằng vui mừng, nhưng nghĩ đến Ôn Uyển bắt bẻ chuyện lão Tam lão Bát tham ô tài sản lớn trong hôn lễ, Thanh Hà trong lòng vẫn có chút do dự: “Lẽ ra ta không nên từ chối. Chỉ là chuyện đồ vật tiền bạc này, khó tránh khỏi xảy ra chút gút mắc. Vạn nhất có cái gì không đúng, ta sợ làm mất thể diện của quận chúa.” Kỳ thật càng sợ chính là chọc giận Ôn Uyển. So sánh với tiền bạc, tiền đồ của nhi tử vẫn quan trọng hơn.

Ôn Uyển nói rất ôn hòa: “Việc này đại tẩu băn khoăn cũng không phải không có đạo lý, nhưng ta đã giao cho mọi người quản lý, tự nhiên là yên tâm. Nếu mọi người lo lắng, vậy để Phùng quản gia hiệp trợ đại lão gia quản lý. Phùng quản gia đối với tướng quân rất trung thành và tận tâm, có hắn hiệp trợ đại lão gia quản lý những sản nghiệp kia, hẳn không có vấn đề gì. Đại tẩu, tẩu không cần cố kỵ quá nhiều. Nếu ta không tin được tẩu, ta cũng sẽ không chuyện này phó thác cho tẩu. Về phần nói đến tiền bạc, tẩu và đại lão gia giúp đỡ ta quản lý, ta sẽ không để cho mọi người phải thiệt đâu. Vậy trích ra hai phần từ tiền lời của sản nghiệp, tẩu xem thế nào?” Kỳ thật nếu Ôn Uyển thật muốn quản lý, phái hai quản sự đi là được. Chỉ là nàng nghĩ đến Bạch Thế Hoa cả ngày không có việc gì làm, đại phòng chỗ cần dùng tiền cũng nhiều. Trực tiếp đưa tiền bạc, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Đưa tiền đưa thành thói quen, thời gian lâu rồi sẽ bị coi là thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên). Nhưng trợ giúp trên danh nghĩa như thế này, không chỉ nghe êm tai mà còn giúp cho Bạch Thế Hoa có chuyện có thể làm.

Đại phu nhân thấy sững sờ. Sản nghiệp trên danh nghĩa của Bạch Thế Niên không ít. Điền sản ruộng đất và tiền lời của cửa hàng, còn có cho thuê phòng ở, một năm thì cũng hơn vạn lượng bạc. Đại phu nhân mặc dù có chút động tâm, nhưng quả thật cũng thấy xấu hổ. Bọn họ đã chiếm của Bạch Thế Niên không ít tiện nghi. Sao có thể hiển nhiên mà chiếm thêm tiện nghi như vậy: “Chuyện này sao được. Chỉ là giúp đỡ quản lý, sao có thể chia lợi nhuận cùng được.”

Ôn Uyển thấm thía nói: “Ta đối với tiền bạc từ trước đến nay thấy không quan trọng, điểm ấy đại tẩu hẳn là biết. Về phần chuyện trước đây, đại tẩu và ta không phải ngoại nhân, ta cũng không ngại nói lời thật với tẩu. Tam lão gia bọn họ cùng Thế Niên dù sao không phải thân huynh đệ, còn cách một tầng. Ta lo lắng bọn họ ở trong phủ tướng quân, về sau mượn thế phủ tướng quân ở bên ngoài làm xằng làm bậy. Thế Niên ở biên quan phục vụ quên mình để kiến công lập nghiệp. Bọn họ lại ở phía sau cản trở, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ. Đại tẩu, tẩu theo chân bọn họ ở chung đã hơn mười năm, bọn họ là tính tình gì tẩu còn không rõ ràng sao? Tẩu cảm thấy ta nói đúng, chuyện đó sẽ thật phát sinh hay chỉ là lo chuyện trên trời?” Điều Ôn Uyển lo lắng tuyệt đối không phải là buồn lo vô cớ. Những người này chính là cái loại vừa đánh hơi thấy mùi liền thè lưỡi ra liếm. Nếu họ ở tại phủ tướng quân, chọc tai họa đến lúc đó không phải do nàng đến chùi đít sao. Mơ cũng đẹp lắm! Còn phải xem nàng có đáp ứng hay không?

Đại phu nhân thành khẩn nói: “Lo lắng của người đích xác thực có đạo lý. Quận chúa người nói những lời này với ta, ta cũng không che giấu mà nói vài lời thật lòng. Con dâu Lão Tam từng mượn danh Thế Niên cùng người ta buôn bán, lão gia nhà ta luôn lo lắng người nọ tâm tư không tốt. Nhưng nói mấy lần cũng không có tác dụng. Lão Bát thì thường xuyên ở bên ngoài dùng danh nghĩa phủ tướng quân để khất nợ. Lão gia nhà ta cũng nói mấy lần, thậm chí còn khuyên Lục đệ. Nhưng Lục đệ vừa trở về mà nói chuyện này thì không tốt. Kỳ thật để cho bọn họ chuyển đi, lão gia nhà ta cũng rất vui mừng. Như vậy, cho dù bọn họ muốn làm chuyện ngu ngốc, cũng không liên lụy đến phủ tướng quân. Không thể gây ra sóng to gì.” Nếu Tam lão gia bọn họ mà nghe được nhất định là muốn phỉ nhổ. Các ngươi có thể được chỗ tốt lớn như vậy, tất nhiên là thấy bọn họ chuyển ra là tốt rồi. Bọn họ đến một cọng lông tiện nghi còn không chiếm được.

Ôn Uyển là không thể nào cầm tiền của mình đi làm người tốt. Nhưng cầm tiền của Bạch Thế Niên đi giúp đỡ thân đại ca của hắn ngược lại là không có nửa điểm đau lòng: “Vậy chuyện này đại tẩu càng không nên chối từ rồi. Những người khác thế nào ta có thể không quan tâm, nhưng mà đại lão gia là ca ca ruột thịt của Thế Niên, sao ta có thể nhìn cuộc sống của hai người trôi qua không tốt được? Hôm nay mọi ngươi đúng là thời điểm cần dùng tiền, nếu là người một nhà cũng đừng nói hai nhà gì nữa. Hiện tại mắt thấy đại chất tử sắp kết hôn, đến lúc đó Nhị điệt tử kết hôn, Tam điệt tử muốn đi thi, những chuyện này đều tiêu hao rất lớn. Hơn nữa, nếu mọi người có nhiều của cải, có căn cơ vững chắc cũng có thể chọn được con dâu có dòng dõi tốt. Không vì tẩu, thì cũng nên vì hài tử suy nghĩ.” Thời đại này nói là nói môn đăng hộ đối. Nhưng cũng nói cao môn thú phụ, đê môn giá nữ (gả cao cưới thấp?)

“Quận chúa, ta đây đành mặt dày nhận vậy.” Nói đến nước này, Đại phu nhân còn không biết Ôn Uyển cố ý phải giúp bọn họ thì đúng là ngốc. Sản nghiệp lớn như vậy Ôn Uyển còn có thể quản được, mấy chuyện vặt trong phủ tướng quân tất nhiên có thể quản. Suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng không nỡ từ chối. Không vì mình, cũng phải nghĩ cho hài tử. Đem phần nhân tình này ghi ở trong lòng là được.

Hai người nói chuyện một hồi, dần nhắc tới chuyện hôn sự của Minh Chí.

Đại phu nhân chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là đem chuyện xấu kết thân cùng Bàng gia nói ra. Thật lòng mà nói, Đại phu nhân cũng không muốn kết cái môn thân này. Trước kia sau khi Minh Chí phải chịu ủy khuất, bọn họ cũng đều đồng ý từ hôn. Nhưng tiếc rằng cuối cùng không lui thành công. Hiện tại từ hôn đối với Minh Chí nhất định sẽ có ảnh hưởng. Nhưng nếu Ôn Uyển không ngại thì ảnh hưởng cũng không lớn. Cho nên, Thanh Hà có chút thăm dò ngữ khí của Ôn Uyển.

Ôn Uyển nghe xong nhíu mày nói: “Bàng gia đại tiểu thư kia không phải thân sinh của Bàng phu nhân hay sao?” Ôn Uyển tuy rằng nghe qua chuyện mấy lần Bàng phu nhân không hài lòng hôn sự này, nhưng người thường không nỡ gả con gái đi chịu khổ là chuyện bình thường. Tuy vậy nghe xong những lời này, phản ứng đầu tiên chính là Bàng phu nhân là mẹ kế. Nếu là mẹ đẻ, dù gì cũng không thể làm đến mức khiến con gái phải khó cả đôi đường thế này.

Thanh Hà có chút xấu hổ, không nghĩ tới phản ứng đầu tiên của Ôn Uyển lại là cái này: “Không phải, Bàng phu nhân là mẹ ruột của Bàng gia đại tiểu thư. Chẳng qua là lúc trước thấy chúng ta gia đạo sa sút, liền coi trọng trưởng tử của muội muội nhà nàng. Nàng lúc trước nói cháu i nàng có công danh cử nhân, mọi thứ đều tốt hơn Minh Chí nên muốn từ hôn. Ta với lão gia thấy dòng dõi không tương xứng, cũng chuẩn bị đồng ý. Chỉ là Bàng đại nhân không đồng ý. Cho nên, Bàng phu nhân mấy lần làm khó dễ muốn từ hôn nhưng vẫn chưa thành.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất