Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ Tổng Tài Hư Hư Hư » Phần 70

Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ Tổng Tài Hư Hư Hư

Phần 70

Thân Hạo Khiêm đợi cô đã ba năm. Cho đến khi sự kinh doanh của gia tộc xuất hiện khủng hoảng, ông nội quỳ xuống cầu khẩn, không thể không cùng nhà họ Lương kết thân, vì gia tộc tìm một cây đại thụ che chở. Thế nhưng trong ba năm, từng ngày, hắn đều nhớ nhung Mạc Tiểu Hàn.

Trong danh sách nằm viện, Thân Hạo Khiêm liếc mắt liền thấy tên Mạc Tiểu Hàn. Một nỗi vui mừng như điên dấy lên không dứt!

Dùng đôi tay run rẩy gõ của phòng bệnh của Mạc Tiểu, tâm trạng Thân Hạo Khiêm thấp thỏm mong đợi gặp lại Mạc Tiểu Hàn đã xa cách ba năm nay.

Nghe tiếng gõ cửa, Mạc Tiểu Hàn còn tưởng là Vú Trương. Trong tay bưng một ly trà nóng đi tới mở cửa.

Cửa mở ra. Đập vào mi mắt, là gương mặt nho nhã anh tuấn của Thân Hạo Khiêm, trong mắt mang theo vui mừng cùng thấp thỏm, mỉm cười nhìn Mạc Tiểu Hàn. Ly trà trong tay rơi trên mặt đất ‘xoảng” một tiếng, mảnh sứ vỡ bắn ra bốn phía, phát ra thanh âm chói tai. Nhưng Mạc Tiểu Hàn và Thân Hạo Khiêm dường như hoàn toàn không nghe thấy.

Bốn mắt nhìn nhau thật sâu, ngàn vạn ngôn ngữ, lại không biết bắt đầu từ đâu…

“Tiểu Hàn, em có khỏe không?” Một lúc lâu sau, Thân Hạo Khiêm mới mở miệng hỏi. Giọng nói khẽ run, vẫn là giọng nói ấm áp từ tính như trong trí nhớ của Mạc Tiểu Hàn.

Nước mắt bị câu thăm hỏi này lập tức trào ra ngoài, mở to đôi mắt đẫm lệ, Mạc Tiểu Hàn cứ nhìn Thân Hạo Khiêm như vậy, cứ ngây ngốc nhìn như vậy.

Khuôn mặt của hắn, tuấn dật lịch sự, trên người của hắn, có mùi Bạc Hà thoang thoảng thơm ngát, thấm vào tận ruột gan, nhẹ nhàng khoan khoái mà thuần khiết, cùng với khí chất ôn hòa của hắn, đúng là xứng đôi.

Cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào kỳ lạ. Căn bản không nói được bất kỳ câu nào.

“Tiểu Hàn, Tiểu Hàn… Rốt cuộc anh đã tìm được em…” Giọng nói Thân Hạo Khiêm dịu dàng có chút khàn khàn, giống như nói thầm, gọi tên cô không biết bao nhiêu lần. Đôi tay gắt gao ôm chặt cô vào trong ngực.

Giống như sợ cô có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào, ôm chặt như vậy, chặt đến nỗi cô gần như dán vào lồng ngực ấm áp của hắn, chặt đến nỗi cô rõ ràng có thể cảm nhận được trái tim hắn đang rung lên cuồng nhiệt.

Mạc Tiểu Hàn ngơ ngác bị hắn ôm, đầu tựa vào ngực của hắn, trong mắt chua xót khó có thể kiềm chế.

“Tiểu Hàn, mấy năm nay em chạy đi đâu? Anh tìm em khắp nơi…” Giọng nói Thân Hạo Khiêm mang theo sự trách cứ nhẹ nhàng, nhưng nhiều hơn là sự mừng rỡ khôn xiết vì mất mà tìm lại được.

“Em … Thật xin lỗi…” Giọng nói của Mạc Tiểu Hàn chua xót nghẹn ngào không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Không cần xin lỗi, vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với học trưởng Hạo.” Bàn tay Thân Hạo Khiêm ấm áp chậm rãi vuốt ve mái tóc dài đang xõa ra của cô, giống như nói thầm, “Tiểu Hàn, em sống có tốt không?”

Em sống có tốt không?

Tiểu Hàn, em sống có tốt không?

Nước mắt càng trào ra mãnh liệt. Mạc Tiểu Hàn khóc lặng lẽ.

Cô sống có tốt không? Trong bụng của cô đang mang một bào thai không biết ba là ai, cô trở thành một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bị người ta nuôi nhốt. Khi tâm trạng ông chủ tốt, thì ban cho cô một chút cưng chiều, khi tâm trạng không tốt, thì chờ cô chính là giận dữ cùng sỉ nhục.

Cô sống có tốt không?

Cô sống không tốt. Thật sự là không tốt.

“Tiểu Hàn, em có điện thoại của anh, tại sao không đến tìm anh?” Thân Hạo Khiêm hỏi có chút gấp gáp, giọng nói dường như hơi run rẩy, đôi tay ôm cô thật chặt, hận không thể đem cô khảm vào thân thể của hắn, không tách ra được nữa.

Đôi tay thon mảnh của Mạc Tiểu Hàn dường như muốn giơ lên, ôm lại hắn.

Nhưng, ngập ngừng một lúc, cô vẫn nhẹ nhàng rút tay trở về.

Cô không xứng với hắn. Đúng vậy, cô không xứng với hắn. Cô rất nhơ nhuốc.

Thân Hạo Khiêm xuất thân trong một gia tộc có tương lai rực rỡ, công ty kinh doanh phát đạt nhất nhì cả nước, dáng người anh tuấn nho nhã, tác phong luôn luôn nhanh nhẹn. Mà cô đây? Cũng chỉ là một tình nhân bẩn thỉu đáng xấu hổ, một bà mẹ đơn thân không có đường về…

Cô được Thân Hạo Khiêm ôm cũng không xứng…

Nước mắt rơi xuống như mưa, Mạc Tiểu Hàn gắt gao cắn môi kiềm chế thanh âm nức nở, hồi lâu, mới khó khăn nói: “Em, em rất khỏe.”

Em rất khỏe, em đã bình tĩnh đón nhận vận mệnh của em. Em rất khỏe. Thân Hạo Khiêm, anh đừng nhớ thương em nữa.

Nghe Mạc Tiểu Hàn trả lời, cơ thể Thân Hạo Khiêm chấn động mạnh.

Trong giọng nói của cô, hắn cảm thấy có sự xa cách.

Khách sáo, đúng vậy, là khách sáo. Cô gái luôn điềm đạm nhìn hắn mỉm cười, giọng nói trong trẻo gọi hắn là “Học trưởng Hạo”, chưa bao giờ có vẻ xa cách và khách sáo như vậy khi nói chuyện với hắn.

Đúng vậy a, dù sao cũng đã ba năm trôi qua… Thân Hạo Khiêm từ từ thả lỏng tay, buông cô ra.

Theo phản xạ Mạc Tiểu Hàn muốn lau nước mắt trên mặt. Cô không muốn Thân Hạo Khiêm nhìn thấy dáng vẻ cô khóc, nhất định sẽ rất xấu.

Trong đáy mắt thoáng qua sự đau lòng, Thân Hạo Khiêm thận trọng nâng mặt cô lên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hàn, làm sao em khóc?”

Giống như đang nâng bảo bối trân quý nhất, Thân Hạo Khiêm đang nâng mặt của cô, thay cô lau sạch nước mắt, dịu dàng dụ dỗ cô: “Đừng khóc nữa …, nhiều năm không gặp như vậy, sao giờ vừa thấy anh liền khóc đây? Anh đáng sợ như vậy sao?”

Nghe hắn nói, nước mắt Mạc Tiểu Hàn vừa ngừng lại tiếp tục trào ra.

Bởi vì, ba năm nay cô luôn nghĩ đến hắn. Bởi vì, hắn đã trở thành một cái gai trong đáy lòng cô, vừa chạm vào sẽ đau nhức.

Mạc Tiểu Hàn khó khăn nhìn hắn nở nụ cười, giơ tay lên lau sạch nước mắt.

Thân Hạo Khiêm khẽ mỉm cười, nụ cười của Mạc Tiểu Hàn, khiến hắn như thấy lại bóng dáng cô gái năm đó. Trong lòng ấm áp, hắn cầm tay Mạc Tiểu Hàn, “Tiểu Hàn…”

Mạc Tiểu Hàn cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay vô danh của hắn.

Chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, nhưng biểu hiện cho lời thề và tình yêu.

Thân Hạo Khiêm và Lương Noãn Noãn đã đính hôn. Còn chờ đến lượt mi sao?

Mạc Tiểu Hàn chợt rút tay của mình về. Thân Hạo Khiêm cúi đầu, ngạc nhiên nhìn bàn tay mình dừng lại giữa không trung.

Mới chỉ là ba năm mà cô đối với hắn đã xa lạ đến mức này sao?

Muốn nắm tay của cô, cô cũng né tránh?

“Thật xin lỗi, anh xúc phạm em sao?” Thân Hạo Khiêm đứng ở cửa, miệng nói xin lỗi với Mạc Tiểu Hàn. Đáy mắt dịu dàng lóe lên tia sáng như bị tổn thương.

Trái tim Mạc Tiểu Hàn đột nhiên đau thắt lại.

Làm sao mà hắn lại xúc phạm cô đây? Dù hắn có làm cái gì cũng không xúc phạm cô.

Nhưng, cô có thể nói điều đó sao?

Nói rằng, Thân Hạo Khiêm, anh đã đính hôn. Mà em, cũng đã là tình nhân của người khác? Giữa chúng ta, căn bản là không thể nào?

Không, cô không thể để cho Thân Hạo Khiêm biết sự được thật này. Cô hy vọng, ở trong lòng của hắn, cô vĩnh viễn là Mạc Tiểu Hàn năm đó, một mạc Tiểu Hàn thuần khiết, trong sáng, vui vẻ dưới ánh mặt trời.

Yên lặng…

Hai người ở cửa phòng bệnh nhìn nhau, lúng túng không biết nói gì.

Không thể rời hắn đi được, chỉ muốn cho thời gian dừng lại thêm một lát.

Mạc Tiểu Hàn lịch sự làm một tư thế mời: “Đi vào ngồi một lát.”

Thân Hạo Khiêm nhẹ nhàng gật đầu.

“Tiểu Hàn, em bị bệnh sao? Là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?” Thân Hạo Khiêm lo lắng hỏi.

“A, không có gì, chỉ là cảm mạo nóng sốt mà thôi.” Mạc Tiểu Hàn có chút lúng túng. Cửa phòng đóng lại, một mình ở cùng Thân Hạo Khiêm trong khoảng không gian kín. Cô đột nhiên có chút không thoải mái.

“Ừ, vậy thì tốt.”

Nói xong lời thăm hỏi, hai người lại rơi vào yên lặng, một sự yên lặng làm người ta lúng túng.

Thân Hạo Khiêm dịu dàng nhìn Mạc Tiểu Hàn, mái tóc dài đen nhánh xõa nhẹ nhàng, một cái quần trắng rộng thùng thình, khiến cô có vẻ thoải mái thanh thoát, giống như một Tiên nữ nhỏ bé trong rừng.

Tiểu Hàn của hắn, vẫn đẹp như thế.

Mạc Tiểu Hàn cũng thầm quan sát Thân Hạo Khiêm, ba năm đã qua, ngũ quan của hắn có phát triển thêm một chút, không còn là một thiếu niên trẻ trung năm nào, giờ có vẻ thành thục chính chắn hơn, phong thái lịch sự và khiêm tốn hơn so trước kia, hương bạc hà quen thuộc luôn khiến cho cô trầm mê…

Yên lặng trong chốc lát, Mạc Tiểu Hàn rốt cuộc lấy dũng khí mở miệng: “Học trưởng Hạo, nghe nói anh sắp kết hôn?”

Mạc Tiểu Hàn vốn là chỉ là muốn tìm một đề tài nào đó để phá vỡ không khí yên tĩnh này, không nghĩ tới, lời nói vừa bật thốt lên, lại là hỏi về vấn đề này.

Nghe Mạc Tiểu Hàn hỏi, nụ cười trên mặt Thân Hạo Khiêm từ từ tan mất, giống như thuỷ triều rút xuống khỏi bờ cát, lộ ra lòng sông hoang vu.

Lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tiểu Hàn, lần đầu tiên hắn cảm thấy khó có thể mở miệng.

Một lúc lâu sau, Thân Hạo Khiêm mới khó khăn trả lời: “Phải, anh đã đính hôn.”

Trái tim Mạc Tiểu Hàn như ngưng đập, đau nhói, nhưng trên mặt lại vẫn phải làm bộ mỉm cười. Bộ dạng cường điệu giống như mình vừa nhớ tới chuyện gì đó, giọng nói giả tạo khiến bản thân mình cũng khó chịu: “À, mấy bữa trước em thấy trên ti vi có thông báo, anh cùng con gái của thị trưởng, Lương Noãn Noãn đính hôn. Hai người rất xứng đôi, trai tài gái sắc, chúc mừng chúc mừng a!”

Chúc mừng?

Mạc Tiểu Hàn chúc mừng hắn sao?

Thế nhưng hắn không cảm thấy vui sướng.

Nghe được lời chúc phúc, vẻ mặt Thân Hạo Khiêm không có biểu hiện gì, chỉ chăm chú nhìn cô, không nói câu nào.

Thân Hạo Khiêm yên lặng khiến Mạc Tiểu Hàn càng không biết nên nói gì.

Nụ cười trên mặt duy trì rất vất vả, cả cơ thể cũng trở nên cứng ngắc.

Trong đầu cô đã từng hình dung vô số lần về cảnh tượng gặp mặt Thân Hạo Khiêm, mỗi cảnh tượng đều là hạnh phúc cùng kich động, nhưng không nghĩ sẽ lúng túng như thế này.

Lúng túng tìm đề tài: “Anh cùng cô ấy, chuẩn bị lúc nào thì kết hôn đây?” Mạc Tiểu Hàn cố gắng khiến biểu hiện của mình tự nhiên như bạn bè lâu năm gặp lại vậy.

“Tiểu Hàn, em biết không? Ba năm nay, anh vẫn một mực tìm em.” Thân Hạo Khiêm nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, trong ánh mắt dịu dàng lộ ra sự quật cường và cố chấp mơ hồ.

“Anh hỏi lần lượt những bạn học cùng em trước kia, hỏi hàng xóm lân cận của em, anh còn đăng tin tìm em trên Đài Truyền Hình thành phố A và qua báo chí.”

Hắn tìm cô ba năm, đợi cô ba năm.

Cho đến khi cảm thấy không còn hy vọng, cho đến khi ông nội quỳ xuống trước mặt hắn, nhìn hắn nói, Hạo Khiêm, hãy cứu sản nghiệp của nhà họ Thân.

Hắn không hề ngờ rằng, một tháng sau khi đính hôn, hắn gặp lại Mạc Tiểu Hàn.

Ánh mắt Mạc Tiểu Hàn có một chút né tránh, cố làm ra vẻ tự nhiên hỏi: “Tìm em? Em còn tưởng rằng anh đã sớm quên mất em rồi đấy.”

Thân Hạo Khiêm cười khổ một tiếng, “Tiểu Hàn, anh làm sao có thể quên em được? Em nên biết, anh mãi mãi cũng không bao giờ quên em.”

Dừng một chút, hắn nhướng mắt, có chút lo lắng, có chút căng thẳng mà hỏi: “Tiểu Hàn, ba năm nay, em có nhớ anh không?”

Có nhớ tới anh không? Tiểu Hàn, em có nhớ anh không?

“Đúng vậy! Đúng vậy! Học trưởng Hạo, em rất nhớ anh!” Mạc Tiểu Hàn cắn chặt đôi môi, sợ những lời này bật thốt lên.

Cô có thể nói gì đây? Cô có tư cách gì để nói nữa đây?

“A, đương nhiên rồi, cũng có lúc em nhớ tới anh a!” Những lời này, Mạc Tiểu Hàn nói không thật chút nào, hời hợt, phảng phất giống như chỉ là một chuyện thoáng qua, không quan trọng, không đáng giá để cô nghiêm túc trả lời.

Thân Hạo Khiêm nhìn không chớp mắt thẳng vào ánh mắt của Mạc Tiểu Hàn, trong thoáng chốc đó, cô gần như cho rằng hắn đã nhìn thấu sự giả dối của cô.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159

Tags: , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất