Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Thú Phi » Phần 135

Thú Phi

Phần 135

Edit : Ong MD

Beta : Như Bình

Thư của Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt mở choàng mắt ra, hắn lộn nhào trên chiếc ghế dựa đỏ một cái rồi phóng người lên, phi thân xông lên trước. Vội vàng đoạt lấy bức thư bồ câu đưa tới từ tay Mặc Ngân, lướt mắt nhìn con dấu trên mảnh vải, trái tim đang treo cao bao lâu nay của Độc Cô Tuyệt bình ổn lại ngay tức khắc, là con dấu của Vân Khinh, Vân Khinh vẫn ổn, Vân Khinh của hắn không sao cả.

Độc Cô Tuyệt nắm chặt lá thư trong tay, khuôn mặt nặng nề bấy lâu nay của hắn, bỗng chốc như mây tan mưa tạnh, ánh dương chiếu rạng rỡ.

Mặc Ngân vừa tiến vào, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng an tâm, vương hậu của bọn họ không xảy ra chuyện gì cả. Thấy vẻ mặt Độc Cô Tuyệt như thế, bèn nở nụ cười nhanh chóng lên tiếng giục: “Bệ hạ, người mau xem thử trong thư viết gì đi?”

Mặc Ngân còn chưa dứt lời, Độc Cô Tuyệt đã bắt đầu mở thư đọc, lướt mắt nhanh như gió đảo qua nội dung trên thư, tia sáng vui sướng chợt lóe trong đáy mắt Độc Cô Tuyệt, khóe miệng tràn ngập ý cười và sự khen ngợi: “Đã tìm được Hỏa Liên, Vân Khinh của ta thật…”

Còn chưa nói hết câu, Độc Cô Tuyệt đột nhiên nghẹn lời, nụ cười đông cứng trên khóe miệng hệt như ngày thường nó vẫn nằm trên miệng như vậy. Hai mắt hắn đột nhiên trợn trừng, lặng lẽ nhìn chằm chằm bức thư trên tay, giống như hắn muốn trừng thủng một lỗ to trên tờ giấy, toàn thân cứng đờ lại.

“Vương hậu đã tìm thấy Hỏa Liên thật quá tuyệt vời.” Mặc Ngân nghe thấy Độc Cô Tuyệt nói như vậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ, bọn họ đã có được Long cân ở sông Cửu Khúc Long, còn rễ cây Bà Sa song thụ lâu năm thì không cần nói nhiều, chỉ cần đi thẳng đến gốc Bà Sa song thụ trong cung thứ chín lấy là được. Mà bây giờ thứ khó lấy nhất là Hỏa Liên trên Tuyết sơn nằm trong lãnh thổ của Nam Vực vương cũng đã nằm trong tay. Vậy chẳng phải là đã có thể phối chế thuốc giải ngay lập tức ư, độc Thiên Mạch cuối cùng đã không đủ sức ảnh hưởng đến bệ hạ bọn họ nữa rồi.

Nhất thời Mặc Ngân vui sướng khó nói nên lời, thần sắc trên khuôn mặt cực kỳ mừng rỡ: “Vương hậu quả là lợi hại, vậy có lẽ… bệ hạ, người làm sao vậy?” Những lời ngạc nhiên, vui mừng, ca ngợi vẫn chưa kịp nói xong, Mặc Ngân giương mắt nhìn dáng vẻ Độc Cô Tuyệt đang cực kỳ quái dị. Sau khi ngạc nhiên đến ngẩn người, y thu lại nụ cười trên khóe miệng, khó hiểu nhìn Độc Cô Tuyệt. Lúc này, đôi mắt Độc Cô Tuyệt sáng bừng bừng, trợn trừng trừng nhìn chằm chằm vào bức thư trên tay, ngọn lửa nóng bỏng trong đáy mắt giống như muốn đốt một cái lỗ to trên bức thư, trần đầy thứ tình cảm nồng nhiệt, nóng rực.

Mặc Ngân thấy Độc Cô Tuyệt không có bất kỳ phản ứng gì mà chỉ chăm chú nhìn vào bức thư trong tay, nói là ngây ra thì lại không giống ngây ra, tức giận thì càng không giống tức giận, vui sướng lại không giống vui sướng, hình như có chút giống bị sét đánh trúng mà ngu người. Trong mắt y không kiềm được mà hiện lên một tia kinh ngạc, bệ hạ của bọn họ mà cũng có lúc hóa thành kẻ ngốc sao, rốt cuộc trong bức thư này còn nói gì nữa?

“Hắc hắc, hắc hắc!!!” Đúng lúc này, hai tiếng cười ngây ngô đột ngột bật ra khỏi miệng Độc Cô Tuyệt vẫn đang hóa ngốc dọa cho Mặc Ngân nhảy dựng, cái kiểu cười gì vậy trời.

“Bệ hạ!” Khóe miệng Mặc Ngân hơi hơi co giật mấy cái ngước nhìn Độc Cô Tuyệt đang cất tiếng cười kỳ dị ở trước mắt, y lên tiếng cực kỳ cẩn thận.

“Hắc hắc hắc hắc!!!” Độc Cô Tuyệt không thèm để ý tới Mặc Ngân đang gọi hắn, cười hắc hắc không ngừng, khóe miệng hắn cong lên càng ngày càng cao, kéo ra càng lúc càng rộng, đôi mắt híp lại gần như biến thành một đường chỉ, cả khuôn mặt vui như hoa nở, cười thật ngây ngô.

Mặc Ngân cực kỳ kinh hoàng, rốt cuộc trong bức thư kia có những gì, lại trực tiếp khiến bệ hạ bọn họ hóa đần thế này. Nếu năng lực hiểu biết của y không sai thì đây chính là cười ngây ngô, đời này y chưa bao giờ dám tưởng tượng ra Độc Cô Tuyệt lại có vẻ mặt thế này.

Nuốt một ngụm nước bọt, Mặc Ngân thật cẩn thận và cũng rất to gan nhẹ rút bức thư trong tay Độc Cô Tuyệt ra. Thế mà nhìn lại Độc Cô Tuyệt vẫn cứ giữ cái tư thế buồn cười kia, cười ngớ ngẩn đến mức chỉ còn thiếu chảy cả nước miếng ra nữa mà thôi. Trong lòng Mặc Ngân dâng lên một cơn hoảng sợ, là tin tức gì có thể khiến bệ hạ bọn họ hóa thành cái dạng này?

“Đồ tế à, vợ con đã mang thai rồi.” Lướt mắt nhìn thấy một câu ở cuối thư, Mặc Ngân vẫn luôn duy trì tâm tính cẩn thận và sự trầm ổn trong lòng, sau khi đọc đến câu này, khoảnh khắc đó sắc mặt y vẫn vô cùng bình tĩnh. Chẳng qua sự bình tĩnh này cũng chỉ giữ được trong chốc lát, một lát sau Mặc Ngân dường như mới kịp phản ứng lại, hai mắt đột nhiên sáng ngời, vội đọc lướt nội dung trên thư một lần nữa, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, vẻ mặt Mặc Ngân cực kỳ mừng rỡ kêu lớn: “Bệ hạ, vương hậu hoài thai, người có con rồi, bệ hạ, chúc mừng, chúc mừng người.”

“Vân Khinh mang thai, ta có con rồi.” Độc Cô Tuyệt cứ lẩm bẩm mãi một câu, lúc đó đột nhiên hắn thu lại vẻ ngớ ngẩn vừa rồi, rồi ngửa đầu thét một tiếng: “Ta có con.”

Tiếng thét truyền đi rất xa, xen lẫn trong niềm vui mừng như điên là sự hưng phấn không gì có thể sánh kịp, tiếng thét xuyên mây phá trăng bay ra, vang vọng trong cung thứ ba rồi truyền ra ngoài, dọa cho đám thiết kỵ còn lại canh giữ bên ngoài cung điện giật mình một phen.

“Vân Khinh của ta, Vân Khinh của ta, mau chuẩn bị thuốc dưỡng thai tốt nhất cho ta, nhanh chóng sửa soạn tẩm cung cho con ta ngay.” Lấp lánh trong đôi mắt hắn là tình cảm nồng nhiệt bùng cháy và sự vui mừng như điên, nhưng Độc Cô Tuyệt vẫn giữ nét mặt bình tĩnh như trước, liên tiếp ban lệnh xuống.

Mặc Ngân nghe thấy đầu toát đầy mồ hôi, những thứ đó đi đâu mà chuẩn bị đây, dù có muốn chuẩn bị cũng phải chuẩn bị ở Tần vương cung, nơi này vẫn là Nam Vực mà. Hơn nữa, lúc này Vương Hậu chỉ mới mang thai, thế mà lại chuẩn bị tẩm cung cho Vương tử, rốt cuộc bệ hạ bọn họ có biết mình đang nói cái gì hay không.

Không đợi y kịp đưa ra ý kiến, Độc Cô Tuyệt xoay người lại, giống như rất điềm tĩnh nói với Mặc Ngân: “Ta muốn báo tin cho đại ca biết, ta đã có hậu duệ, con của ta và Vân Khinh.”

Mặc Ngân nghe thấy vậy gật đầu liên tục, lời này còn có chút đáng tin, xem ra bệ hạ bọn họ quả là có sức mạnh ý chí kinh người, với một việc đáng vui mừng như vậy, vẫn có thể khống chế tốt cảm xúc của mình.

Tuy nhiên chút đánh giá của y còn chưa kịp biểu đạt trọn vẹn, Mặc Ngân đưa mắt bắt gặp dáng vẻ của Độc Cô Tuyệt, y lập tức thầm gào thét trong lòng một tiếng, đưa tay ôm trán.

Trước mắt y Độc Cô Tuyệt mỗi khi bước nếu giơ tay trái thì đồng thời nhấc chân trái, nếu giơ tay phải thì lại bước chân phải lên, cái người có kiểu đi đường đồng tay đồng chân này là bệ hạ của y sao? Là vị Tần vương uy chấn tám phương ngay cả khi đối diện với tử thần cũng không hề chớp mắt ư?

Nhìn Độc Cô Tuyệt rõ ràng không hề phát giác ra, cách đi đứng kỳ dị trong chuỗi hành động có vẻ thật thản nhiên đó, Mặc Ngân không còn cách nào thầm lắc đầu ngừng cười, rốt cuộc thì bệ hạ của bọn họ cũng chỉ là người phàm.

“Nhanh đi gọi người đến chi viện …”

“Gọi Tuyết Cơ tới đây…”

“Vân Khinh…”

Những mệnh lệnh liên tiếp được ban truyền ra từ cung thứ ba trong Thánh nữ cung, mà mỗi mệnh lệnh dường như đều có trăm ngàn chỗ sơ hở, không thể thực hiện được.

Gió xuân lướt qua tán lá, những mầm xanh non mơn mởn đâm chồi chi chít trên cành, sắc xanh tươi tỏa ra khắp non nước, mọi chốn bừng bừng sức sống.

Bước chân mùa xuân nhanh đang lướt nhanh qua khắp đất trời, đảo mắt đã thấy trên mặt đất ngập tràn một màu xanh biếc, nhiệt độ cũng dần dần ấm lên, không giống với thời điểm đầu xuân khí trời trong sạch nhưng lạnh lẽo. Tiết trời lúc này thật ôn hòa, từng làn gió tươi mát nhẹ nhàng thổi lướt qua trên người, khiến người ta nảy sinh cảm xúc lười biếng, cực kỳ khoan khoái, dễ chịu.

Tại một nơi sắc xuân tràn ngập, mới đó đã trôi qua hai tháng, ngọn lửa chiến tranh càng ngày càng lan rộng trên lãnh thổ Nam Vực vương.

Thánh Thiên Vực tiến quân một đường bừng bừng khí thế, áp thẳng đến vùng nội địa của Nam Vực vương, cờ chiến tiến tới nơi nào, lập tức đánh đâu thắng đó không gì cản nỗi, đánh Nam Vực vương liên tục bại trận lui binh.

Bạch thành cách kinh đô Bình thành của Nam Vực vương một khoảng cách nhất định, tương đối gần sông Cửu Khúc Long, cũng chính là tòa thành thứ ba bảo vệ vòng ngoài Bình thành, một thành trấn khá phồn hoa của Nam Vực vương.

Ngày hôm nay, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống Bạch thành, soi rọi bóng dáng những người dân vội vã qua lại ở bên dưới và cả bầu không khí chiến tranh đã nổi lên khắp nơi trong Bạch thành, sự ấm áp và khẩn trương hòa lẫn trong bầu không khí hôm nay thật không phù hợp.

Trong tửu lâu lớn nhất Bạch thành – Yến Bạch Cư – trong giờ cơm trưa không còn một chỗ ngồi nào trống, đáng lẽ không khí vốn phải ồn ào náo nhiệt lúc này lại có vẻ hơi căng thẳng. Tuy rằng có nhiều người ngồi ở đây như vậy, nhưng khi nói chuyện mọi người không ai bảo ai lại tự hạ thấp giọng, khiến khung cảnh nơi này thật yên lặng.

Cũng phải thôi, vì ngọn lửa chiến tranh đã sắp lan đến Bạch thành, tuy rằng có một đội quân hùng hậu canh giữ bên ngoài Bạch thành, nhưng không cách nào làm dân chúng Bạch thành an tâm được. Nếu không phải vì muốn tìm hiểu tin tức, biết được tình hình mới nhất, có lẽ nơi này cũng đã đóng cửa cài then từ lâu rồi, làm sao còn có nhiều người đến nơi này ngồi nghe ngóng như vậy.

Trong một góc của tửu lâu, lúc này có hai nam tử đang ngồi, một béo một gầy, dung mạo rất tầm thường không có gì đáng chú ý.

“Ăn nhiều một chút, nhìn xem ngươi gầy như vậy, nếu ta không bồi bổ cho ngươi trắng trắng tròn tròn thì khi trở về ta chắc chắn không thoát khỏi tay hắn.” Nam tử gầy gầy lướt một lượt trên bàn thức ăn, chỉ gắp vài đũa đã chất đầy cái chén của nam tử mập mạp kia.

Nam tử kia còn béo hơn cả y, mà y lại nói gầy, cũng không biết y nghĩ thế nào nữa, cũng may những người dân Bạch thành ngồi bên cạnh, đều đang chú ý đến tình hình chiến sự, không có người nào để ý tới những lời nói rõ ràng rất không hợp lý này.

Vân Khinh hóa trang thành nam tử mập mạp nghe thấy vậy chỉ có thể cười khổ một cái với Phi Lâm, nhẹ giọng nói: “Con sao có thể ăn hết nhiều thế này được.” Còn chưa dứt lời đã thấy Phi Lâm trừng mắt nhìn cô, Vân Khinh chỉ còn nước cười khổ bắt đầu cố sức ăn. Cô đã mang thai năm tháng, bụng hơi nhô ra, lúc này đang là tiết xuân ấm áp, che giấu không được nữa nên đành phải giả dạng thành một kẻ mập mạp.

Ý tốt của Phi Lâm, sao cô có thể phụ lòng được chứ.

Sau khi cô tỉnh lại trên Tuyết sơn hai tháng trước, Phi Lâm và Tiểu Hữu đối xử với cô hệt như với búp bê bằng sứ, cả ngày khiến cô hết ăn rồi lại ngủ, không cho cô làm bất cứ việc gì. Mặc dù có mật của Bách Niên Ô Kiền bảo vệ cô và thai nhi, nhưng vì cô mất máu quá nhiều, sức lực không đủ, chỉ cử động một chút là đầu lập tức choáng váng. Nếu điều dưỡng không tốt, thân thể cô có khỏi hay không là một chuyện, mà đứa bé sợ rằng không thể giữ được.

Bởi vậy cô cũng không dám phản kháng lại, thân mình cô hư nhược cô cũng có thể cố sức chịu đựng, cũng không quan trọng, nhưng nhất định phải bảo vệ đứa bé. Hơn nữa, đã tìm thấy Hỏa Liên, cô cũng không còn chuyện gì phải nóng vội nữa, nên cô liền nằm trong sơn động hơn một tháng trời, ăn vô số tay gấu và thịt của những con rắn đang ngủ đông bị tiểu hồng xà bắt được. Cho đến khi khí huyết tốt hơn nhiều mới được Phi Lâm cho phép đi lại.

Trong thời gian cô tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, Tiểu Hữu trực tiếp mang theo Hỏa Liên xuống Tuyết sơn về Thánh nữ cung. Hỏa Liên một khi hái xuống phải dùng ngay, tuy rằng bọn họ có năm cái hộp chuyên dùng để bảo tồn đóa hoa, nhưng cũng không cứ mãi kéo dài thời gian ra được. Hoa héo rồi thì tình hình rất nghiêm trọng, sẽ không còn hiệu quả gì nữa, bởi vậy Phi Lâm không dám để Tiểu Hữu chậm trễ hơn nữa.

Sau khi Tiểu Hữu rời đi, chỉ còn lại cô và Phi Lâm, nên ban ngày Phi Lâm vừa tìm kiếm thức ăn, vừa tìm tung tích đám người Mộ Ải. Nhưng dù có tìm sâu xuống dưới vách núi kia ba thước cũng không gặp được ba người Mộ Ải, Đinh Phi Tình và Tiểu Tả, ngay cả Bạch Hổ vương và tiểu Xuyên Sơn Giáp cũng không biết đã chạy đi đâu.

Không thấy thi thể ba người bên dưới lớp tuyết đọng ở đáy vách núi, vậy có nghĩa là bọn họ không có ở đây. Nếu quả thật họ rơi xuống đúng nơi này, mà lại không tìm thấy người, chắc chắn ba người kia không xảy ra chuyện gì. Vậy tất nhiên là vào lúc bọn họ đi tìm huyệt động để ở tạm, thì ba người kia đã rời khỏi đây rồi. Bởi vậy cả cô và Phi Lâm đều có thể an tâm, nếu đám người Mộ Ải không chết vậy sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại thôi. Chỉ là, lúc cô có thể đi lại được, lúc đi sáu người cùng đi, nhưng lúc về chỉ còn lại hai người là cô và Phi Lâm mà thôi.

Lại tiếp tục tìm kiếm hơn một tháng nữa, bọn họ mới ra khỏi Tuyết sơn, đi thẳng một mạch tới nơi này.

“Đúng rồi có nghe thấy tin tức gì chưa, hình như cái tên Thánh tử đã đánh gần tới bờ sông rồi.” Trong lúc cô đang ăn, một giọng nói bị đè thấp hết mức lọt vào tai Vân Khinh, Vân Khinh nghe vậy cũng không tỏ vẻ gì, chỉ chầm chậm ăn cùng Phi Lâm, dỏng tai lên cố gắng nghe ngóng.

“Sao mà lại không nghe chứ, y liên tiếp đoạt hai thành trì của chúng ta, sắp đánh đến thành trấn này rồi.”

“Thật sự là trời gieo ác nghiệt, bệ hạ sao lại giam giữ Thánh nữ của bọn họ chứ. Bây giờ thì hay rồi, Thánh tử đánh tới đây người chịu khổ chịu tội còn không phải là chúng ta hay sao, mẹ ơi, gia sản cả đời ta đều ở Bạch thành, nếu Bạch thành bị công phá thì ta toi đời rồi.”

“Hừ, ngươi nhỏ miệng một chút, chuyện như vậy mà ngươi cũng dám lớn tiếng sao.”

“Sao lại không dám, ngày thường Nam Vực vương chính là thần thánh của chúng ta, ta kính trọng y tôn sùng y, thế mà y chỉ mang đến cho chúng ta chiến tranh, lại còn không thể bảo vệ chúng ta nữa. Vậy vì sao ta lại phải kính cẩn y, tôn trọng y nữa chứ.” Giọng nói thô lỗ xen lẫn oán hận ngập trời vang lên.

“Nói cũng phải, Thánh tử Nam Vực kia đã nói rất rõ ràng, chỉ cần bệ hạ trao trả Thánh nữ Nam Vực, y lập tức mang binh trở về. Thế nhưng bệ hạ của chúng ta cứ giữ mãi không buông, mà lại không đánh lùi được Thánh tử Nam Vực, kẻ gặp họa không phải chúng ta thì còn là ai.” Giọng nói khuyên nhủ người nói năng thô lỗ lúc nãy cũng nhỏ giọng nói một câu ẩn chứa sự bất mãn.

“Cũng không phải chỉ có vậy, nghe nói bên Lý Thành đã ban lệnh phong tỏa cửa thành, chỉ cho người tiến vào, nếu muốn rời khỏi thành, thì có công văn ra cửa thì đừng hòng nghĩ tới, cho dù chúng ta có trốn cũng không được phép nữa là.”

“Vậy đó.”

Nhất thời, lời nói nam tử thô lỗ kia giống như mở ra sự bắt đầu, những người xung quanh nghe thấy ai ai cũng dần dần thì thào bàn tán nhau.

Vân Khinh nghe thấy tin tức Lý thành đã bị phong tỏa, bèn ngẩng đầu đưa mắt nhìn qua Phi Lâm, trong mắt hai người đều hiện vẻ thấu hiểu.

Lý thành, là thành trấn gần với sông Cửu Khúc Long, là con đường duy nhất đi đến lãnh thổ Thánh nữ, Nam Vực vương phong bế cửa thành e rằng không phải vì sợ người dân của y bỏ trốn mà là chặn đường bắt cô lại. Dù sao nếu có thể bắt được cô trong tay thì trận chiến này sẽ xảy ra biến đổi lớn.

Có điều, bọn họ vốn sẽ không đi Lý thành để đến phạm vi thế lực Thánh nữ, đó không phải là con đường duy nhất.

Nhẹ nhàng đút hết một chén rượu cho con tiểu hồng xà quấn trên tay cô, trong lòng Vân Khinh cực kỳ căng thẳng, trên đường quay về vùng đất của Thánh nữ, không chỉ có Nam Vực vương tìm cách chặn cô lại mà Thánh Thiên Vực chắc chắn cũng sẽ ngăn cản cô trở về. Nói thế nào đi nữa, nếu cô đột ngột quay về, tin tức truyền ra ngoài, y còn mượn cớ kiểu gì đây. Tấn công Nam Vực vương cũng đã đi đến nước này, tất nhiên y sẽ không để cô bình an quay về phạm vi thế lực Thánh nữ. Hai phe thế lực, ở trên mặt này lại hoàn toàn có chung lập trường, nhưng cô há có thể để cho bọn chúng dễ dàng nắm bắt như vậy. Bọn chúng không muốn cô quay về, vậy phải xem bản lĩnh của chúng thế nào đã. Thám thính rõ tình hình chiến sự mới nhất, Vân Khinh và Phi Lâm dùng bữa xong, đứng dậy tính tiền rồi bỏ đi ngay.

“Này này, tin tức mới nhất, Bạch Thành bị phong tỏa.” Hai người đứng lên chưa kịp đi ra khỏi tửu lâu, liền thấy một nam tử vóc dáng nhỏ bé vội vàng vọt vào lớn tiếng thông báo, đó là người truyền tin. Sau khoảnh khắc không gian chợt lặng ngắt như tờ, rầm một tiếng tất cả mọi người trong tửu lâu bắt đầu ồn ào huyên náo.

“Cái gì”

“Giỡn chơi sao…”

Trong khoảnh khắc, có người mắng chửi, có người hoảng sợ, lại có người không nói một lời lập tức chạy ra ngoài tửu lâu, cũng có người kinh hãi đến ngẩn người cả ra.

Toàn bộ tửu lâu chỉ trong giây lát trở nên thật hỗn loạn.

“Thật đó, ta nghe được Thánh tử đã dẫn đầu binh mã cách Bạch thành khoảng trăm dặm nữa thôi. Cho nên, bệ hạ truyền lệnh phong tỏa thành, nhằm tránh gian tế trà trộn vào trong”. Nam tử vóc dáng nhỏ bé vừa vọt vào, vẻ mặt lo lắng lớn tiếng thông báo.

Vừa dứt lời, khắp tửu lâu vừa ồn ào, náo nhiệt lập tức trở nên im ắng, không tiếng động nào vang lên nữa. Một lát sau, những người trong quán đều liều mạng chạy ra ngoài, nét mặt mọi người cực kỳ sợ hãi. Ngọn lửa chiến tranh đã thực sự lan đến Bạch thành rồi.

Phi Lâm bảo vệ đưa Vân Khinh vượt qua dòng người đang lao ra ngoài từ tửu lâu, hai người thoáng đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, cả hai đồng loạt nhíu mày, Bạch thành cũng bị đóng kín, vậy có chút phiền phức rồi.

Trên ngã tư đường, vốn là cảnh kẻ đến người đi tấp nập, một tin tức như thế chợt bùng lên, trong phút chốc mỗi người như chim sợ cành cong, thét lên một tiếng điên cuồng tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Chỉ trong khoảnh khắc trên đường lớn đều là những người lao đi như điên, giống như ngọn lửa chiến tranh đã vây ngoài cửa thành bọn họ, giống như lửa đã sắp xém đến lông mày, một khung cảnh hỗn loạn, thực sự hỗn độn.

“Phải làm sao đây?” Vân Khinh nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt rồi trầm giọng nói.

Phi Lâm cũng nhíu nhíu mày sau đó hạ thấp giọng buông bốn chữ nói: “Yên lặng quan sát.”

Thánh Thiên Vực còn cách xa trăm dặm thế mà Nam Vực vương đã ban lệnh đóng cửa thành, xem ra không phải vì gian tế, mà vì ngăn cản Vân Khinh và Thánh Thiên Vực tụ hợp lại. Vậy là y biết Vân Khinh không cùng một phe với Thánh Thiên Vực, đội quân tình báo của tên Nam Vực vương này thật nhanh nhạy.

Phi Lâm vừa dứt lời, trên ngã tư đường hỗn loạn, một đội quân từ xa xa tiến đến, người đứng đầu với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm trang lớn tiếng: “Rối loạn cái gì? Các người ngày thường làm gì bây giờ cứ làm đó, ai dám đổ dầu châm lửa, tung tin đồn nhảm, bản tướng quân sẽ giết kẻ đó trước. Đóng kín cửa thành là vì sự an toàn của các ngươi, cấm hoảng loạn, có nghe chưa?” Quát lạnh một tiếng, vung roi lên quất lên trên người dân chúng đang hoảng sợ và bối rối chạy trốn ở xung quanh, đàn áp bọn họ thật đẫm máu.

Vân Khinh thấy vậy đưa mắt nhìn Phi Lâm rồi khom người xuống, vờ tỏ bộ dáng thật khúm núm, bước chân lùi về phía sau.

“Nghe đây, phía Nam Bạch thành đang trưng binh, chiêu nạp thanh niên trai tráng, tiền lương một lượng bạc một tháng, chiến tuyến tiền phương chiến sự rất căng thẳng mà hậu phương không đủ người điều động, muốn chiêu tập binh lính để hộ tống lương thảo, ai muốn đi, có thể lĩnh trước tiền lương.” Tên tướng quân vừa dùng thủ đoạn đàn áp dã man dân chúng hoảng loạn trên ngã tư đường, vừa cao giọng quát.

Tiền lương một lượng bạc một tháng, đám thanh niên trai tráng muốn tản ra khắp bốn phía trốn khỏi Bạch thành lập tức dừng bước, được lĩnh tiền trước khi gia nhập quân ngũ. Đây quả là một việc vô cùng tốt, phải biết rằng tiền trang trải cho cuộc sống của một gia đình bình thường, cũng không quá mấy quan.

Lập tức, có người nhanh chóng chạy tới hướng cửa nam Bạch thành. Chỉ là áp tải lương thảo, không phải ra trận giết giặc, có kinh nghiệm hay không cũng chẳng sao. Hơn nữa chỉ là ở hậu phương, không cần phải đi giết địch.

Vân Khinh nhẹ nhàng nhướng mày lên, một lượng bạc, bổng lộc một tháng của binh sĩ bình thường nhiều lắm cũng chỉ một hai đồng bạc, sao có thể nhiều như vậy được? Cho dù chỉ là trưng binh tạm thời cũng sẽ không có mức tiền lương cao như vậy. Chắc chắn là có vấn đề, chẳng qua đây cũng là một cơ hội tốt không phải sao. Cô ngẩng đầu liếc nhìn Phi Lâm một cái, Phi Lâm cũng cúi đầu nhìn thoáng qua Vân Khinh, hai người trao nhau một ánh nhìn lòng hiểu rõ không cần nhiều lời.

“Một lượng bạc một tháng, đi, đi, chúng ta cũng đi, đừng chậm chạp không lại mất cơ hội của chúng ta.” Phi Lâm gọi to một tiếng, nắm tay Vân Khinh chạy về hướng cửa nam Bạch Thành.

Tướng quân đang trấn áp dân chúng thấy vậy gật đầu quát to: “Muốn báo danh thì đi mau, chỉ tuyển một vạn người, chậm chạp sẽ không còn nữa.”

Ngay tức thì, những thanh niên trai tráng vẫn đang do dự đứng một bên, lập tức chen chúc nhau chạy về phía cửa nam Bạch thành.

Một vạn người thật ra cũng chỉ bằng số lượng người ghé ngang qua một thành trấn lớn trong một năm mà thôi. Trong ba mươi vạn người, một vạn quả không nhiều lắm, nhưng cũng không tính là ít.

Vừa nghe thấy những lời này, lòng Vân Khinh hơi hơi rung động, áp tải lương thảo mà cần đến một vạn tân binh. Có tới bao nhiêu lương thảo đây.

Suy nghĩ vừa lướt qua đầu, Vân Khinh lại đưa mắt liếc nhìn Phi Lâm thêm lần nữa, đoán chừng việc này không phải đơn giản chỉ là áp tải lương thảo. Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là việc này cho bọn họ một cơ hội quang minh chính đại ra khỏi Bạch thành. Cơ hội tốt như vậy đưa đến tận tay thì chẳng có lý do gì phải cự tuyệt cả.

Đám người đông đúc, dường như chỉ trong chốc lát tất cả thanh niên trai tráng ở Bạch thành đều tập trung tại nơi này, nơi nơi toàn là người với người. Phi Lâm dựa vào võ công cao cường mang theo Vân Khinh dễ dàng luồn lách lên phía trước. Rất dễ dàng lãnh một bộ trang phục binh sĩ bằng vải thô và hai lượng bạc, hai người đã trở thành binh lính Nam Vực vương.

Chỉ đơn giản như thế, không đòi hỏi chứng minh thân phận cũng không còn thủ tục gì khác. Vừa báo danh liền trúng tuyển, chuyện này không giống tuyển tân binh áp giải nguồn lương thảo cực kỳ quan trọng, mà ngược lại hệt như đang thu gom gia súc, chỉ cần góp cho đủ số. Trong lòng Vân Khinh chợt thoáng qua một cảm giác bất an.

Tại đại doanh đóng quân tạm thời, một Bách phu trưởng tùy tiện đến an bài chỗ ở cho đám người Vân Khinh. Hơn trăm người chung nhau một mảnh đất lớn, không có bất kỳ chiếc giường nào, chỉ một chiếc chiếu trải trên mặt đất như vậy, cho dù chỉ là chỗ nghỉ ngơi tạm thời nhưng lại đơn sơ đến đáng ngạc nhiên. Vân Khinh ôm bộ y phục vải thô trong tay, khẽ nhíu mày.

“Cái nơi rách nát gì đây?”

“Tiền lương cao như vậy, chấp nhận đi.”

Những âm thanh cự nự, bất mãn bắt đầu liên tục vang lên, sau khi Bách phu trưởng nhận bọn họ xong, cứ tập trung một trăm người một chỗ rồi bỏ đi. Hơn một trăm nam tử chen chúc nhau cùng một nơi, dù cho giờ đang là tiết xuân trong lành, hương vị nam nhân cũng tràn ngập khắp không gian nhỏ hẹp.

Phi Lâm kéo Vân Khinh chọn một chiếc chiếu ở ngoài cùng, đưa túi hành lý dùng để cải trang đang cầm trong tay cho Vân Khinh lót dưới người, thời tiết về đêm rất lạnh, Vân Khinh không thể chịu nổi.

Vân Khinh gật gật đầu với Phi Lâm, còn chưa kịp nói gì, Bách phu trưởng vừa rồi dẫn bọn họ đến đây chợt quay trở lại, vẻ mặt lạnh như băng quát to: “Hôm nay nghỉ một ngày, sáng sớm mai lương thảo đến, lúc đó các ngươi lập tức lên đường, nghe rõ chưa?”

“Đã rõ…” Những tiếng đáp lời đứt quãng vang lên.

Bách phu trưởng thấy vậy quét mắt liếc nhìn mọi người một lượt rồi lạnh lùng bước nhanh ra ngoài. Vân Khinh nhìn thấy nét mặt hơi thay đổi, khẽ trầm xuống. Sau đó cũng không có người nào đến quản lý bọn họ, chỉ là Vân Khinh tinh ý nhìn thấy, bên ngoài bản doanh binh lính tuần tra không ngừng, gặp ai sau khi vào đây lại muốn ra ngoài, thì không ột ai rời khỏi, đuổi hết trở về. Phát hiện này làm cho lòng Vân Khinh dấy lên một cảm giác bất ổn.

Một đêm tĩnh lặng không một tiếng thì thầm, sắc trời chưa sáng rõ, một tiếng còi lớn vang lên, mọi người đang ngủ mơ mơ màng màng, tất cả đều bị kéo đến quảng trường trong bản doanh.

Trên quảng trường có từng đống từng đống vải bố rất lớn. Những chiếc túi chồng chất nhau, liếc mắt nhìn qua giống như một ngọn núi nhỏ. Một vài tiếng ngựa, trâu thỉnh thoảng kêu lên không ngừng, nghe hết sức rõ ràng trong đêm tối.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng nói của tên tướng quân nào đó vọng tới, một vạn tân binh vừa được tuyển chọn, được chia làm những đội nhỏ, mỗi đội một trăm người sắp xếp xếp theo hình vuông bắt đầu hộ tống lương thảo ra khỏi Bạch thành. Đội quân chỉ vừa nhập ngũ lại lập tức áp tải lương thảo, mọi chuyện nhanh đến quá đáng.

Trong tiếng lộc cà lộc cộc, Vân Khinh và Phi Lâm bước ra khỏi cửa Bạch Thành một cách thản nhiên, ra ngoài thật dễ dàng.

Vừa ra khỏi Bạch thành, Phi Lâm lập tức nháy mắt với Vân Khinh một cái, vào lúc trời tối om om thế này thật đúng lúc nên rời khỏi đây.

Trong lòng Vân Khinh cũng hiểu, liền nhìn thoáng qua xung quanh, xem xét đường đi. Dù chỉ vừa liếc mắt chưa quan sát kỹ, nhưng vừa lướt mắt qua Vân Khinh và Phi Lâm đã đồng loạt nhíu mày, thật không ổn.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174

Tags: , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất