Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Thú Phi » Phần 133

Thú Phi

Phần 133

Edit : Ong MD

Beta : Vô Phương

“Nhưng mà cái thai không ổn.” Nhìn khuôn mặt dạt dào ý cười của Vân Khinh, Phi Lâm cắn răng trầm giọng nói.

Xem mạch tượng của cô thì thai nhi hẳn là khoảng ba tháng, ba tháng đầu mang thai là thời điểm nguy hiểm nhất đối với đứa bé, là khoảng thời gian nền tảng bắt đầu cho tất cả mọi thứ. Mà trong khoảng thời gian này, Vân Khinh lại mệt nhọc quá độ, việc cô đã bôn ba ngàn dặm cũng chưa đáng gì, rồi ‘thưởng thức’ bao nhiêu là loại độc cũng chưa ăn thua, bị chìm trong nước suýt chút nữa chết đuối cũng vẫn an ổn, nhưng lần bị ngã từ trên ngọn núi tuyết xuống này đã khiến cho cái thai bị động, kết quả là giọt nước tràn ly, đem hết tất cả mọi thứ bất lợi vốn vẫn tiềm tàng tồn tại trong thời gian qua bùng phát cùng một lúc.

Vân Khinh nghe thấy vậy không thốt nên lời, sắc mặt tái nhợt đột nhiên chấn động, như đau đớn tột cùng, đưa tay nắm chặt cánh tay Phi Lâm, cắn chặt môi đến mức bật máu.

“Sao vậy? Sao vậy?” Tiểu Hữu thấy vậy cũng hơi hoảng loạn, cầm lấy cánh tay kia của Vân Khinh, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, lớn tiếng hỏi.

Đỏ, một vệt như ánh lửa đỏ tràn ra dưới người Vân Khinh, hết sức nổi bật. Ở giữa thế giới toàn một màu trắng xóa của tuyết thế này, màu đỏ ấy sao lại kiều diễm đến vậy, đẹp đẽ đến vậy, nhưng lại làm cho lòng người run sợ đến mức này – bởi đó là máu.

Đau, những cơn đau không thể kiềm chế được từ trong bụng bắt đầu lan tràn khắp nơi, giống như có cái gì đó đang rơi xuống, như có một nguồn lực mạnh mẽ giằng xé, làm cho tâm can Vân Khinh cũng phát đau.

“Sư phụ, sư phụ.” Vân Khinh nắm chặt tay Phi Lâm, môi dưới bị cắn đến mức bong da tróc thịt, ánh mắt ngập tràn sợ hãi lẫn không thể chấp nhận được, đầu ngón tay của cô dường như đã bấm vào trong da thịt Phi Lâm, nhìn Phi Lâm không ngừng lắc đầu nói: “Không được, sư phụ… con của con…”

Phi Lâm vội ôm lấy Vân Khinh, sắc mặt vốn trầm đến mức dọa người lúc này lại chen lẫn hỗn loạn và đau lòng, cất lời: “Liên tiếp gặp nạn, bị động thai quá mạnh, có thể …” Những lời kế tiếp dường như không nói ra được nữa, tình trạng này có dấu hiệu hư thai.

Vân Khinh bị Phi Lâm ôm vào trong ngực, nhìn chằm chằm vào mắt Phi Lâm, cả người cô dường như đã đau đến mức không nói ra lời được nữa nhưng vẫn nắm thật chặt tay Phi Lâm, ráng sức nói một hơi: “Xin sư phụ cứu con… con của con, sư phụ…” Trong đôi mắt lúc nào cũng lạnh lùng kia, lúc này ẩn chứa một thứ tình cảm sâu sắc nhất, lại vô cùng sợ hãi và lo lắng. Đó là con của cô và Độc Cô Tuyệt, cô không thể để cho nó xảy ra chuyện gì được, không thể.

Cô còn quá trẻ, trước kia không ai nói cho cô biết những việc này, ngay cả khi thân thể có điều bất thường cô cũng không mấy chú ý. Huống chi trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, căn bản đã làm cho cô không còn thời gian quan tâm đến chuyện gì khác, hoàn toàn xem nhẹ những phản ứng bất thường trong cơ thể mình. Vả lại cô không thể nào ngờ được con của cô và Độc Cô Tuyệt lại đến trong thời điểm này, vào đúng lúc cô không ngờ đến nhất, đứa trẻ lại từ từ hình thành trong thân thể cô. Cô đã không hề để tâm đến việc đứa trẻ đến khi nào, nếu bây giờ cô lại không đảm bảo cho nó được an toàn nữa, thì cô còn mặt mũi nào để đi gặp Độc Cô Tuyệt, cô làm sao để không oán hận bản thân mình cho được.

Phi Lâm thấy Vân Khinh đau đến mức cả người co rúm, nhưng vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt mình, đành âm thầm cắn răng một cái, sau đó trên mặt lộ ra một chút kiêu ngạo, tươi cười nói: “Ngươi thật đúng là đem sư phụ ngươi biến thành vạn năng mất rồi. Nhưng mà, thực không may, sư phụ của ngươi quả thật đúng là vạn năng.”

Nói đến đây y hơi dừng lại một chút, nhìn Vân Khinh cười nói: “Yên tâm, ta thân làm sư phụ tất nhiên sẽ bảo vệ chu toàn cho các ngươi.”

Vân Khinh nghe Phi Lâm nói như vậy, bất giác thở phào một hơi thật nhẹ nhõm. Phi Lâm lợi hại thế mà, người đã nói không thành vấn đề thì nhất định sẽ không thành vấn đề.

Một tay vuốt ve trên bụng, ánh mắt Vân Khinh hết sức dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.”

Giọng nói hết sức mềm nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên quyết.

Tiểu Hữu vẫn đứng bên cạnh nhìn Phi Lâm và Vân Khinh, cậu khẽ nhíu mày rồi lại nhìn thoáng qua Phi Lâm đang ôm Vân Khinh. Sư phụ của cậu quả thật đã học qua một chút y thuật, nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong việc bắt mạch gì đó mà thôi, nói trắng ra vốn cũng chẳng phải đại phu gì, cho nên càng đừng nói đến cái gì mà thai nghén này nọ, Phi Lâm chưa từng học qua thứ này mà. Huống chi hiện nay ở nơi này thứ gì cũng không có, thuốc để trị thương thì bọn họ có, nhưng thuốc dưỡng thai biết tìm ở nơi nào đây, rõ ràng là sư phụ chỉ đang dỗ dành Vân Khinh thôi mà.

Phi Lâm bắt gặp ánh nhìn của Tiểu Hữu, nhưng thấy cậu không nói gì, bất giác Phi Lâm khẽ gật đầu với Tiểu Hữu. Tiểu Hữu không giống như Tiểu Tả, tâm tư cậu trầm ổn hơn nhiều.

“Rời khỏi đây thôi.” Phi Lâm ôm Vân Khinh vào trong lòng, ánh mắt hướng xuống phía dưới cẩn thận xem xét.

Ở vùng băng tuyết lạnh lẽo này, nhất định phải nhanh chóng rời đi, nếu không Vân Khinh chảy máu nhiều như vậy, đừng nói thai nhi không bảo đảm được, mà khả năng ngay cả chính cô cũng phải bỏ mình ở nơi này.

“Sư phụ, hoa.” Sắc mặt tái nhợt, Vân Khinh cắn chặt răng cố gắng duy trì sự tỉnh táo, thấy Phi Lâm và Tiểu Hữu bắt đầu tìm đường đi xuống phía dưới, hoàn toàn quên béng bông hoa trên vách đá, không khỏi quay đầu nhìn đóa Hỏa Liên trên vách đá cách đó không xa. Đó là dược liệu để pha chế thuốc giải cứu Độc Cô Tuyệt, không thể vứt bỏ được, không thể.

Phi Lâm nghe Vân Khinh nói, trong mắt hiện lên một tia thâm sắc. Sau cùng, Vân Khinh vẫn đem Độc Cô Tuyệt đặt ở nơi sâu nhất trong lòng, tình cảm này rốt cuộc là sâu đến mức nào đây.

Mà Tiểu Hữu nghe vậy không hề nói một câu nào, trực tiếp phóng người nhảy lên, thật cẩn thận leo lên tảng đá bên cạnh vách núi.

“Cẩn thận một chút.” Phi Lâm thấy vậy trầm giọng nói.

Tại nơi những kỳ hoa dị thảo sinh trưởng, tình hình chung là đều có những vật kịch độc cùng sinh sống để bảo vệ chúng. Tuy rằng chung quanh đóa Hỏa Liên này nhìn qua chỉ toàn là băng là đá, nhưng mọi sự nên cẩn thận vẫn hơn.

Lời vừa dứt, Tiểu Hữu đã nhanh tay lẹ chân đi đến bên bông Hỏa Liên, tám cánh hoa lớn đang bung nở, tản ra hương thơm nhẹ nhàng, nhưng không giống mùi hương của hoa sen, mà ngược lại hơi giống mùi hoa quế. Trên mỗi cánh hoa vẫn còn sót lại những bông tuyết trắng nhè nhẹ, lửa đỏ và tuyết trắng hòa trộn vào nhau, hết sức linh động.

Tiểu Hữu một tay bám ở một tảng đá trên vách núi, tay còn lại rút ra một con dao găm hướng về phía bông Hỏa Liên. Ngay tại thời điểm con dao găm tiếp xúc với đóa Hỏa Liên, thì bất ngờ bên dưới đóa hoa kia đột nhiên phóng ra một con rắn nhỏ màu đỏ rực như lửa, màu sắc giống y như màu của Hỏa Liên, bởi vậy ngay cả Phi Lâm thị lực cực kỳ tốt cũng không hề thấy gì.

Con rắn đỏ kia to khoảng đầu ngón tay, nhìn qua vô cùng tinh tế và khéo léo, nhưng mà rắn là loài có màu sắc càng kiều diễm thì lại càng độc, mà con rắn nhỏ này toàn thân là một sắc đỏ rực như lửa, đỏ đến mức giống như một giọt máu tươi đang bắn ra.

Tiểu Hữu được Phi Lâm nhắc nhở nên đã sớm có sự đề phòng, lúc này vừa thấy con rắn đỏ vọt ra, lập tức cổ tay khẽ chuyển động, không kịp đào gốc Hỏa Liên, liền xoay tay chém con dao về phía con rắn.

Lưỡi dao nhanh như chớp, sát khí hỗn loạn đến rùng mình nhắm vào con rắn nhỏ kia, con rắn nhỏ gần như đã bị con dao của Tiểu Hữu chém trúng thì bỗng nhiên nó hết sức lanh lẹ phóng người một cái xoay giữa không trung, đầu khẽ nghiêng qua lắc mình né tránh đòn tấn công của Tiểu Hữu. Miệng há rộng ra táp vào cánh tay Tiểu Hữu đang bám ở trên vách đá, tốc độ so với Tiểu Hữu còn nhanh nhẹn, linh hoạt hơn rất nhiều.

Trên nét mặt lạnh lùng của Tiểu Hữu chợt lóe lên sự kinh ngạc, biến chiêu cực nhanh, đảo tay chém tới con rắn nhỏ lần nữa.

Phía dưới, Phi Lâm ôm Vân Khinh đang cúi đầu tìm cách để đi xuống con đường nhỏ ở dưới vách núi, Tiểu Hữu theo y bao nhiêu năm rồi, một thân bản lĩnh là do y dạy dỗ mà ra, một con rắn nho nhỏ như vậy tuy rằng có lợi hại nhưng hẳn là cũng không làm khó được Tiểu Hữu, bởi vậy cũng không cần phải lo lắng cho Tiểu Hữu. Ngược lại, y càng vội vàng việc làm sao xuống dưới hơn, bởi lúc này trong lòng y, từ thân dưới của Vân Khinh, máu chảy dọc theo vạt áo rớt đầy lên mặt tuyết, trông giống như những đóa mai đỏ nở rộ, cực kỳ tiên diễm nhưng lại làm cho người ta hoảng sợ.

“Sư huynh, cẩn… Cẩn thận.” Vân Khinh không chú ý đến đường đi xuống, chỉ bình tĩnh nhìn Tiểu Hữu, cô đau đến mức trên mặt không một chút huyết sắc, nhưng từ sâu trong đáy mắt lại cất giấu một sự lo lắng khôn nguôi.

“Không sao.” Trên vách đá Tiểu Hữu nghe vậy, không quay đầu, chỉ đáp lại Vân Khinh một tiếng, lưỡi dao trong tay xoay chuyển rất nhanh, nhưng còn chưa kịp xoay về hướng con rắn kia chém lần nữa thì bất chợt con rắn nhỏ há miệng ra, một màn như sương mù màu đỏ dày đặc tỏa ra bay về phía Tiểu Hữu.

Độc rắn, Tiểu Hữu nhanh chóng nín thở, nhưng thân thể vẫn nhoáng lên một cái, đầu óc quay cuồng chóng mặt, động tác lập tức chậm lại. Rõ ràng cậu không hít khí độc vào mà, vậy mà vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, quả là kịch độc.

Nhưng chỉ hơi chậm lại một chút như vậy mà con rắn nhỏ đã bay tới nhanh như chớp, hướng thẳng cổ họng Tiểu Hữu mà táp tới.

Vân Khinh vẫn nhìn Tiểu Hữu, tuy rằng Tiểu Hữu đưa lưng về phía cô, nhưng khi nhìn thấy màn sương mù màu đỏ bất thường kia, cùng lúc đó động tác của Tiểu Hữu trong khoảnh khắc chậm hẳn lại, tất cả đều được thu vào đáy mắt Vân Khinh. Cô vốn đang cố gắng giữ tỉnh táo, giây phút nhìn thấy tình cảnh này bỗng trở nên hoảng hốt, không quan tâm đến cơn đau trong bụng, cả người chấn động khẽ nhỏm dậy, đồng thời thét lên: “Tiểu…” Nhưng lúc này thân thể cô làm sao còn có đủ sức để cử động được nữa, chỉ khẽ nhổm lên một chút lại rơi xuống, khiến Phi Lâm hoảng hốt.

Phi Lâm ngẩng phắt đầu nhìn lên Tiểu Hữu trên vách đá, chỉ một cái liếc mắt sắc mặt đã đại biến, xoay người định vọt lên vách đá.

Nhưng mà khoảng cách giữa con rắn và Tiểu Hữu quá gần, cho dù võ công của Phi Lâm có cao cường thì cũng nằm ngoài tầm tay với.

Nhìn thấy con rắn nhỏ màu đỏ kia gần như đã cắn vào cổ Tiểu Hữu, đột nhiên từ phía sau lưng Tiểu Hữu một thứ gì đó màu đen chợt chớp lên, rồi một vật bắn tới nhanh như chớp, há miệng táp con rắn nhỏ màu đỏ kia. Con rắn đỏ thấy địch đến, đương nhiên là vội vàng dừng thế tấn công lại, từ giữa không trung chuyển hướng đáp trả con vật màu đen kia. Chớp mắt chỉ thấy hai con vật đó lao vào cắn xé nhau thành một nùi.

Tiểu Hữu đang đứng ở gần đó lúc này đã bị dọa cho sợ đến toát mồ hôi lạnh, sau giây phút lấy lại chút bình tĩnh, cậu nhìn chăm chú vào hai con vật đang điên cuồng cắn xé nhau ở trước mặt. Vừa liếc mắt một cái thì thấy ngay con vật màu đen đang cắn nhau kịch liệt với rắn nhỏ kia chính là Điêu nhi của Vân Khinh.

Phi Lâm vốn muốn bay lên thấy vậy bất giác thở dài một hơi thật nhẹ nhõm, mà trong lòng y Vân Khinh nhìn thấy cũng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi dài, may mắn là có Điêu nhi.

Nhưng vừa mới thở hắt ra một cái, vừa rồi thân thể cố gắng động đậy, lúc này càng thêm đau đớn mệt mỏi, cả người bắt đầu ngất lịm đi, tựa vào trong lòng Phi Lâm hít thở không ngừng.

Điêu nhi vốn sợ lạnh, cho nên từ lúc đó đến giờ vẫn nằm ngủ trong lòng Vân Khinh, đang ngủ ngon lành, khi Vân Khinh bị ngã đã đè luôn Điêu nhi khiến nó bị nghẹn thở đến choáng váng đầu óc, mãi mới hồi phục lại tinh thần. Nhưng vừa tỉnh lại thì đã thấy con rắn độc kia, đúng là thứ nó thích nhất, cơ thể bị đè ép phát đau cả lên, phải nhanh chóng tẩm bổ mới được.Thế là cu cậu lập tức nhảy bổ ra, không nghĩ rằng lại vừa vặn cứu Tiểu Hữu một mạng.

Nhìn Điêu nhi và con rắn nhỏ màu đỏ điên cuồng cắn xé nhau, khóe miệng Tiểu Hữu khẽ co rút. Điêu nhi vốn là khắc tinh của rắn, thế mà hiện tại con rắn nhỏ này lại dám cắn ngược lại Điêu nhi, thực sự dũng mãnh đấy.

Tiểu Hữu vừa nhìn hai tên nhóc đang đánh nhau đến chết sống kia, vừa nhanh chóng đào lấy cây Hỏa Liên mang đi, cậu biết thân thể của Vân Khinh không chịu được bao lâu nữa rồi.

Sau một vết cắn, trên thân thể con rắn nhỏ lại xuất hiện thêm một miệng vết thương nữa, trên mình con rắn màu đỏ xinh đẹp đã trải đầy vết thương. Mà ngược lại Điêu nhi cũng không tốt đẹp như vẻ bề ngoài, trên người nó dưới lớp lông đen bóng đã thấy lộ ra mấy vết thương màu đỏ, máu ri rỉ chảy ra từ miệng các vết thương đó. Trước một con rắn nhỏ tí mà lại bị thiệt thòi thế này ư, khác nào chọc giận Điêu nhi cơ chứ, thế là răng nanh móng vuốt đưa hết cả ra – Điêu nhi nổi giận thật rồi.

Lại lao vào cắn xé nhau điên cuồng.

Phi Lâm nhìn thấy Tiểu Hữu nhanh chóng đào đóa Hỏa Liên kia rồi thả người nhún hai ba cái đã nhảy xuống tảng đá chỗ mình đứng – bất giác lại ngẩng đầu một lần nữa liếc nhìn Điêu nhi và con rắn nhỏ đang đánh nhau trên vách đá. Loại rắn kịch độc như vậy, hôm nay y cũng mới được gặp lần đầu, quả nhiên là lợi hại.

“Đi hướng này, cẩn thận một chút.” Phi Lâm lấy đai lưng cột chặt Vân Khinh trên người, rồi ngã người ra nhìn xuống vách đá phía dưới để định hướng mà đi, đồng thời hướng về phía Tiểu Hữu dặn dò.

Vị trí của tảng đá bọn họ rơi xuống nằm giữa lưng chừng núi, cách mặt đất không quá cao, nhưng cũng phải không thấp, cho nên vẫn phải hết sức cẩn thận.

Tiểu Hữu cất Hỏa Liên vào người, vâng một tiếng.

Lời nói vừa mới rơi vào giữa không trung, đột nhiên thân ảnh đỏ rực trên vách đá khẽ chớp một cái, phóng vào trong không trung hướng thẳng về phía bọn họ. Phi Lâm nhìn thấy cảnh này mặt mày bỗng trở nên dữ tợn, ngón tay vung ra như mũi kiếm, hai ngón tay nhanh như chớp tấn công trực diện vào con rắn nhỏ.

Phi Lâm nhanh, nhưng không ngờ con rắn nhỏ còn nhanh hơn, nó né khỏi đầu ngón tay Phi Lâm, lao thẳng tới Vân Khinh đang nằm trong lòng Phi Lâm lúc này đã muốn lịm đi vì mất máu quá nhiều.

Phi Lâm thấy vậy hoảng hốt, vội vàng xoay tay tiếp tục tấn công con rắn nhỏ. Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, chỉ nghe νút một tiếng đã thấy nó lao thẳng tới trên người Vân Khinh, nhanh chóng quấn quanh một vòng trên cổ Vân Khinh, cái đầu nho nhỏ của nó đặt ngay trên cổ cô.

Sắc mặt Phi Lâm đại biến, y vốn muốn dùng một chưởng đánh bay con rắn nhỏ trên người Vân Khinh ra, nhưng giây phút này chưởng lực lại phải dừng lại để quay ngược lại ngăn cản Điêu nhi đang đuổi theo con rắn, sắc mặt y lúc này xanh mét quay sang nhìn con rắn nhỏ màu đỏ đang quấn quanh trên cổ Vân Khinh.

Răng nanh sắc nhọn ẩn chứa kịch độc liền dán trên cổ Vân Khinh, vị trí đó nào giống các vị trí khác, những vị trí khác nếu bị cắn trúng còn có thể hút độc ra được, còn vị trí này vốn là chỗ hiểm. Huống hồ tình trạng trước mắt của Vân Khinh lại như thế, nếu bị cắn trúng một cái thì hậu quả Phi Lâm gần như không thể tưởng tượng ra nổi.

“Vân…” Tiểu Hữu ở phía sau cũng nhìn thấy, trên mặt tuy vô cùng hoảng sợ, nhưng phải cố gắng giữ bình tĩnh đứng yên tại chỗ, không dám động đậy, chỉ sợ nhúc nhích chỉ một chút mà chọc giận rắn nhỏ kia, thì Vân Khinh…

Yên tĩnh, giống như cả trời đất bao la đều đọng lại tại một khắc này.

Giữa không gian tĩnh lặng và lạnh lẽo, Vân Khinh vốn đang lịm người đi lại bị cảm giác lạnh lẽo ở trên cổ kich thích, thần trí hơi tỉnh táo hơn một chút, cố gắng áp chế cơn đau đớn, chậm rãi đưa tay sờ sờ lên thứ lạnh lẽo trên cổ.

“Đừng nhúc nhích…” Phi Lâm thấy vậy cực kỳ hoảng sợ vội quát lên.

Vân Khinh nghe vậy khẽ mở mắt ra, khuôn mặt tái nhợt không còn một chút máu nào, há miệng thở dốc hỏi: “Sao vậy… ?” Nhưng tay cô cũng đã sờ lên cổ rồi.

Phi Lâm và Tiểu Hữu rúng động cả người, lập tức ra tay cùng một lúc. Một người nắm lên cánh tay Vân Khinh, một người nhắm con rắn nhỏ kia chộp tới.

Nhưng con rắn nhỏ đang quấn quanh trên cổ Vân Khinh kia căn bản là không để ý tới ngón tay của Phi Lâm, thân hình chợt ngóc lên, cái đầu nhỏ trườn qua tay Vân Khinh, toàn bộ thân người quấn quanh trên tay Vân Khinh, thân mình nho nhỏ của nó quấn chặt lấy tay cô, giống như một chiếc vòng mã não tuyệt đẹp.

Phi Lâm, Tiểu Hữu thấy vậy đồng thời ngẩn người, cánh tay dừng lại giữa không trung.

Vân Khinh cố nén đau đớn, nâng cánh tay lên đưa mắt nhìn con rắn nhỏ trên tay, thân thể nho nhỏ đang chiếm cứ cổ tay cô, cả người đầy vết thương, nhưng nhìn qua rất điềm đạm và cực kỳ đáng yêu, sau đó cô lại ngẩng đầu nhìn Điêu nhi đang ngồi trên vai Phi Lâm, nếu không phải Phi Lâm ngăn lại, thì Điêu nhi đã phóng tới cắn chết con rắn nhỏ này mất rồi. Vân Khinh cố gắng mỉm cười, hướng về phía Điêu nhi nói: “Đừng ăn nó.” Vừa nói vừa thu tay về vuốt ve bụng mình rồi nhắm mắt lại, ngất đi.

Mà con rắn nhỏ kia vẫn quấn quanh trên tay Vân Khinh, dán chặt vào bụng cô nằm im bất động, chỉ có cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm Điêu nhi.

Phi Lâm, Tiểu Hữu thấy vậy liếc nhau, trên mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Sao lại được động vật yêu thích đến vậy nhỉ.” Phi Lâm thu hồi sự cảnh giác lại, nhìn Điêu nhi nhảy đến trên vai Vân Khinh, hung hăng trừng mắt nhìn con rắn nhỏ đang quấn quanh tay Vân Khinh, nhưng lại không cắn nhau với nó nữa, chỉ đứng nhìn chằm chằm nó không rời. Phi Lâm lắc đầu, không nói gì nữa, ôm Vân Khinh liền hướng bên dưới chân núi nhảy xuống. Lúc này không phải thời điểm nói chuyện lung tung, nếu không chữa trị kịp thời để cứu lấy Vân Khinh, cho dù y không chết, cũng sẽ bị Độc Cô Tuyệt phanh thây.

Trong lúc nhất thời, từ trên lưng chừng núi cao cao, hai bóng người phóng xuống bên dưới rất nhanh, còn nhanh hơn cả khỉ.

Mà lúc này trong cung thứ ba ở trong thánh nữ cung, Độc Cô Tuyệt đang ngồi ở trên một chiếc ghế dựa lớn màu đỏ, đột nhiên bỗng cảm thấy hoảng hốt mà không rõ nguyên do, cả người cảm thấy như thế nào cũng không ổn, phiền chán đến mức muốn giết người, ngồi cũng không yên, lập tức đứng dậy đi tới đi lui, rồi lại đi qua đi lại, quanh hắn là một vùng sát khí ngút trời.

Mặc Ngân nhìn biểu hiện luống cuống trước nay chưa từng có của Độc Cô Tuyệt, khẽ nhướng ày, có chuyện gì thế này? Bệ hạ của bọn họ có thể khống chế cảm xúc cực kỳ tốt, chưa bao giờ có biểu hiện buồn bực đến mức này, rốt cuộc là có chuyện gì?

“Bệ hạ, người…” Mặc Ngân còn chưa nói hết câu, Độc Cô Tuyệt đột nhiên đưa tay ôm ngực, Mặc Ngân biến sắc, xông về phía trước vài bước, vội vàng hỏi: “Có phải là độc phát hay không?” Ở trong cung thứ ba này đã hơn hai tháng, nhưng Độc Cô Tuyệt chưa từng bị độc phát, làm sao hôm nay có thể bị độc phát được kia chứ?

Độc Cô Tuyệt ôm lấy ngực, sắc mặt xanh mét. Đau quá, tâm can của hắn trong khoảnh khắc chợt co rút thật đau đớn, đây không phải là sự đau đớn do bị độc phát, mà chính là lòng đang đau, lòng đang hoảng hốt, không ổn rồi.

“Vân Khinh đã xảy ra chuyện.” Chớp mắt, bàn tay siết chặt lại, thần sắc trên mặt Độc Cô Tuyệt dữ tợn đến mức dọa người, sát khí như bão táp ngay lập tức kéo đến bao trùm lên bầu không khí trong cung thứ ba này.

Mặc Ngân vừa nghe thấy không khỏi nao nao người, sau đó hỏi lại: “Làm sao có thể?” Y không hề thu được tin tức gì nói rằng vương hậu gặp chuyện không may, làm sao bệ hạ của y có thể biết được?

Suy nghĩ trong đầu còn chưa dứt, Mặc Ngân đã vội vàng ngăn ở trước người Độc Cô Tuyệt, rồi nói rất nhanh: “Bệ hạ, vương hậu đã có bọn Phi Lâm bảo vệ, thực lực của bọn họ nếu không thể bảo vệ cho vương hậu chu toàn, thì thiên hạ này vốn không người nào có thể bảo vệ cho vương hậu được nữa. Người phải tin tưởng bọn họ, càng phải tin tưởng vào vương hậu, vương hậu không phải người yếu đuối.

Quan tâm quá sẽ rối loạn, bệ hạ, người không thể chỉ bằng cảm giác đã phán đoán vương hậu có xảy ra chuyện hay không được. Hơn nữa, quan trọng hơn là, cho dù lúc này vương hậu đã xảy ra chuyện, nhưng lại cách xa đến vạn dặm như thế, nếu người ra khỏi nơi này, có đuổi theo vương hậu cũng không làm được gì.”

Vài câu nói đã đem sự thật phơi bày ra hết, trong nháy mắt làm cho sắc mặt Độc Cô Tuyệt vốn đã xanh mét nay lại càng thêm khó coi.

Nện một đấm thật mạnh trên chiếc ghế dựa lớn màu đỏ, khiến chiếc ghế lập tức gãy vụn vỡ toang ra. Chết tiệt, hắn không bảo vệ được Vân Khinh, hắn đã từng nói hắn sẽ bảo vệ cô, hắn muốn cô từ nay về sau chỉ có hạnh phúc và vui sướng, hắn phải làm chiếc ô che gió chắn mưa, hắn sẽ mãi mãi vì cô mà mang đến một bầu trời trong xanh tươi đẹp. Mà hiện tại hắn lại bị nhốt ở đây, Vân Khinh của hắn lại phải bôn ba ngàn dặm xa xôi đi tìm thuốc giải cho hắn. Hắn đã không làm được gì để bảo vệ cho cô, mà còn để cô vì hắn mà phải liều mạng. Chết tiệt, thật chết tiệt, đồ vô dụng này.

Mặc Ngân thấy vậy yên lặng đứng một bên, không biết phải nói thêm gì.

“Tìm Tuyết Cơ đến cho ta.” Móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, từng giọt máu tươi nhè nhẹ từ trong kẽ tay rơi xuống, mỗi giọt rơi trên mặt đất, lập tức bị hơi nóng cực độ làm bốc hơi, hóa thành một mảnh sương khói biến mất ở trong không trung.

Độc Cô Tuyệt hung hăng nắm chặt tay. Không được, hắn phải rời khỏi nơi này, hắn không thể ở lại đây được, hắn không thể nào thả lỏng tâm trạng được, hắn…

Mọi suy nghĩ đang còn hỗn loạn trong đầu hắn, đột nhiên từ gian ngoài truyền đến một tiếng thét dài.

Đó là một thét để cảnh báo – có kẻ thù.

Sắc mặt Độc Cô Tuyệt và Mặc Ngân trong nháy mắt trầm hẳn xuống, có người xông vào Thánh nữ cung? Không đúng, mặc kệ có người xông vào Thánh nữ cung hay không, cũng không thể có khả năng lại bắt đầu ngay từ nơi của hắn, hơn nữa tiếng thét kia vừa sắc nhọn vừa thê thảm, ý bảo rằng địch đến và xâm nhập bất ngờ trở tay không kịp. Rõ ràng không phải là xâm nhập vào Thánh nữ cung, mà chỉ đơn giản là nhằm vào cung thứ ba nơi hắn ở.

Nhằm vào hắn? Độc Cô Tuyệt và Mặc Ngân liếc nhau, ngoại trừ vài kẻ thân tín của Thánh Thiên Vực và đám người Tuyết Lê, Tuyết Cơ biết, thì toàn bộ thế lực của Thánh nữ không ai biết hắn ở trong này. Hơn nữa, nơi mà hắn đang ở này người bình thường căn bản là không thể vào được, thế mà đám người này đã vượt qua mấy cung khác, trực tiếp xông vào tập kich hắn, kẻ này rốt cuộc là ai?

Tiếng chém giết kịch liệt vang lên ở gian ngoài của cung thứ ba, thanh âm của trường kiếm va chạm vào nhau, ở trong phòng này Độc Cô Tuyệt và Mặc Ngân nghe rất rõ. Hai người không khỏi nhíu chặt chân mày, ở bên ngoài kia là hai trăm thiết kỵ của hắn, là đội ngũ tinh nhuệ nhất của hắn, nhưng lại đánh nhau kịch liệt đến thế, rốt cuộc có bao nhiêu người đến đây?

“Rầm.” Giữa lúc Độc Cô Tuyệt còn đang trầm ngâm suy tính, cánh cửa lớn của cung thứ ba đột nhiên bị mở tung ra, vài bóng người mang trang phục màu đen, diện mạo che kín chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo không chút biểu cảm, vung trường kiếm lên liền phi thân đánh về phía Độc Cô Tuyệt.

Hai trăm thiết kỵ ở bên ngoài quả nhiên đã không bảo vệ được cánh cửa này, trong mắt Độc Cô Tuyệt nhất thời chợt lóe lên một ánh nhìn tàn khốc, hắn ưỡn ngực đưa tay sang bên hông rồi vung lên, nhuyễn kiếm chém vào trong không trung, tấn công trực diện vào hai tên mặc đồ đen đang xông tới. Cùng lúc đó, ở bên cạnh Mặc Ngân cũng vung kiếm xông lên, một kiếm đối đầu với một tên khác.

Một tiếng keng chát chúa vang lên, ba kiếm giao nhau khiến cho nơi tiếp xúc bắn ra một tia lửa. Trong lòng Độc Cô Tuyệt rùng mình, hai người trước mặt thế mà lại có thể chiến đấu ngang tay với hắn, võ công cao cường như vậy, nếu tất cả những kẻ đến lần này đều như vậy thì cũng khó trách hai trăm thiết kỵ của hắn ở bên ngoài không ngăn cản được. Những kẻ này là ai, chẳng lẽ là…

Xem ra mục đích đến đây là nhằm vào hắn, hôm nay bọn chúng muốn lấy mạng của hắn.

Sắc kiếm sáng choang lóe lên khắp nơi, mỗi chiêu đều là tuyệt sát, ánh sáng ghê người loang loáng như bão táp ở trong cung thứ ba, nơi nơi đều ngập trong sát khí.

Lúc này ở bên ngoài cung thứ ba, tiếng kêu càng lúc càng kịch liệt.

Liên tiếp lại là mười mấy tên đồ đen từ bên ngoài cung thứ ba xông vào, mũi kiếm trên tay chúng chỉa tới, tất cả đều là nhằm vào Độc Cô Tuyệt. Trong nháy mắt lập tức thành thế trận một mình Độc Cô Tuyệt đối đầu với mười mấy người.

Độc Cô Tuyệt cho dù có tài giỏi cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy.

Mặc Ngân bị ba tên vây quanh, vung kiếm chống trả kịch liệt, nhưng y hoàn toàn không thể thoát ra khỏi vòng vây của ba kẻ đó. Đảo mắt một cái bắt gặp ngay tình thế của Độc Cô Tuyệt ở bên cạnh, không khỏi phát cuồng lên, kiếm sắc trong tay y mỗi chiêu xuất ra đều là liều mạng.

Hai trăm thiết kỵ ở gian ngoài không có người nào xông vào để yểm trợ cho Độc Cô Tuyệt, xem ra bọn họ cũng không thoát thân được, trong lòng Mặc Ngân lại càng khẩn trương hơn.

Kiếm trong tay Độc Cô Tuyệt điên cuồng vung lên, thân hình tung lên không trung liền lui về phía chiếc ghế dựa lớn màu đỏ, nhiều cao thủ như vậy, thảo nào ngay cả Thánh Thiên Vực cũng không làm gì được, hắn cũng nuốt không trôi, thế lực này quá mạnh mẽ.

Nhưng hắn muốn lui, mười mấy tên đồ đen kia sao có thể cho phép hắn lui kia chứ, mười mấy người lập tức làm thành một vòng tròn, tiến công lui giữ hoàn toàn hợp lý, giống như đã được huấn luyện qua cả trăm ngàn lần rồi, dũng mãnh như Độc Cô Tuyệt thế mà cũng liên tục ăn mấy kiếm, máu tươi từ trên cánh tay trượt theo thân thể rớt xuống, lập tức bị thiêu đốt thành hư vô.

Nếu đến hai tên hắn chắc chắn đối phó được, đến ba tên hắn vẫn đủ sức, đến bốn hắn cũng có thể diệt hết bọn chúng. Nhưng lúc này lại đến gần mười mấy tên trong khi chỉ có một mình hắn. Hắn không phải thần thánh, đã thế lại ở trong không gian nhỏ hẹp mà bị vây quanh như vậy thì phải đối phó thế nào đây.

Máu tươi chảy ra từng chút từng chút một rồi lan ra, tung tóe khắp nơi, lúc này cục diện mạnh yếu đã rất rõ ràng.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174

Tags: , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất