Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Tài năng tuyệt sắc » Phần 64

Tài năng tuyệt sắc

Phần 64

“Chờ một chút đã!” sắc mặt Ngõa Nhĩ Đa đại biến, kêu lên.

Nhưng đã chậm. Bột đã được rắc lên.

Khắc Lôi Nhã định thu tay lại nhưng bột đã rơi lên Linh Hồn Thể của Ngõa Nhĩ Đa. Một đạo ánh sáng chói mắt phát ra từ người hắn khiến cho người ta không thể mở mắt. Khắc Lôi Nhã khẽ hí mắt nhưng vẫn không nhìn được bên trong đạo ánh sáng xảy ra chuyện gì.

“A…” giọng Ngõa Nhĩ Đa truyền ra thật thấp từ trong ánh sáng trắng.

“Này, Ngõa Nhĩ Đa, ngươi không sao chứ? Vừa nãy ngươi muốn chờ cái gì?” Khắc Lôi Nhã thấy giọng Ngõa Nhĩ Đa rất bình thường. Vật kia không có gì bất thường chứ?

“Ta không sao.” Giọng nói thật thấp của Ngõa Nhĩ Đa truyền đến. Hắn chỉ trả lời vấn đề đầu tiên. Những chuyện sau hắn không nói gì.

Khắc Lôi Nhã ngồi xuống, chống cằm chờ ánh sáng trắng tản đi, nhìn xem chuyện gì xảy ra.

Ánh sáng trắng từ từ tản đi, thân hình của Ngõa Nhĩ Đa dần dần lộ ra. Đầu tiên là đầu, khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen nhánh rồi đến bả vai thon gầy. Khắc Lôi Nhã trợn to mắt mà nhìn. Thật thần kỳ! Ngõa Nhĩ Đa lại có thân thể! Những bộ phận khác của Ngõa Nhĩ Đa cũng lộ ra. Khắc Lôi Nhã cứ ngồi trên giường mà nhìn Ngõa Nhĩ Đa sống lại như vậy. Bả vai, lồng ngực, eo, phía dưới là… (chẹp, *chảy nước miếng*)

Khắc Lôi Nhã hóa đá. Dưới eo của nam nhân là cái gì…

Ngõa Nhĩ Đa che bộ phận quan trọng của mình, nhìn Khắc Lôi Nhã đã xanh mét mặt, ấp úng nói: “Ta mới vừa nói đợi đã không phải sao? Ta muốn ngươi đưa cho ta bộ quần áo. Ngươi rắc bột xong thì ngồi trong góc chờ.” Ngõa Nhĩ Đa giả bộ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

“Đi ra ngoài!” Khắc Lôi Nhã cầm gối, ném về phía Ngõa Nhĩ Đa. Hắn đưa tay tiếp được, dùng cái gối che bộ phận quan trọng của mình lại rồi lui lại. (ta chết, ta chết ))))

“Không liên quan tới ta. Vật đó chỉ có thể giúp ta sống lại nhưng không tặng thêm quần áo. Ta cũng không muốn như vậy.” Ngõa Nhĩ Đa uất ức nhìn Khắc Lôi Nhã đã tái xanh mặt mày, giải thích.

“Ta nói ngươi đi ra ngoài. Ngươi nghe không hiểu à?” Khắc Lôi Nhã phát cáu.

“Ngươi, ngươi đưa cho ta tấm thảm để ta bao thân thể lại đã.” Ngõa Nhĩ Đa trơ mắt nhìn Khắc Lôi Nhã.

“Cút ra ngoài.” Khắc Lôi Nhã tiện tay lột tấm thảm xuống, ném cho Ngõa Nhĩ Đa. Hắn bao kỹ lấy thân thể rồi chạy ra ngoài, nhìn cực kỳ nhếch nhác.

Khi hắn ra khỏi phòng thì liền nghe thấy tiếng đóng cửa đánh “cạch” một cái.

Ngõa Nhĩ Đa đứng trên hàng lang. Lúc này đã là rạng sáng. Thân thể Ngõa Nhĩ Đa tя͢ần ͙ȶя͢uồng, chỉ quàng một tấm thảm bên hông, sững sờ đứng trước cửa phòng Khắc Lôi Nhã. Gió lạnh thổi qua khiến hắn sợ run cả người. Lúc này hắn mới hồi hồn lại, xoay người gõ cửa, nói: “Khắc Lôi Nhã, ngươi cứ như vậy mà ném ta ở đây sao?” Không có tiếng đáp lại.

“Ngươi nhẫn tâm ném ta ở đây không thu xếp gì? Ngươi cũng nên giới thiệu thân phận của ta cho bọn hắn một chút chứ. Ta cứ nhô ra như vậy không tốt lắm đâu!” Ngõa Nhĩ Đa gõ cửa thật mạnh.

Bên trong vẫn im lặng như cũ.

“Lát nữa có người thấy một mỹ nam không mặc quần áo, sáng sớm đứng gõ cửa ở phòng ngươi thì sẽ nghĩ gì? Họ sẽ nghĩ rằng ngươi…” Ngõa Nhĩ Đa gõ cửa trong tuyệt vọng. Hắn cứ đứng cứng ngắc như vậy. Nhưng ngay sau đó khuôn mặt đen kịt của Khắc Lôi Nhã xuất hiện.

Ngõa Nhĩ Đa còn không biết sống chết mà còn cười mỉa: “Người khác sẽ nghĩ ngươi như thế nào, ta cũng không quan tâm.”

“A —–!” Ngay sau đó, tiếng kêu thê lương thảm thiết của Ngõa Nhĩ Đa phá vỡ bình minh. Mọi người đón ngày mới trong tiếng kêu gào thê thảm này.

Khi mọi người chạy tới phòng Khắc Lôi Nhã thì thấy một mỹ nam tử thanh tú mặt như bánh bao ngồi chồm hổm trên đất, ôm đầu kêu thảm thiết. Bên hông hắn chỉ quây một chiếc thảm. Khắc Lôi Nhã xanh mặt, dừng tay.

Mọi người ngổn ngang trong gió. Chuyện gì vậy?

Hạ Thiên tinh mắt, thấy bên hông Ngõa Nhĩ Đa quây thảm, cau mày, nhẹ nhàng nói: “Hình như đây là tấm thảm trên giường Khắc Lôi Nhã.”

Sau khi ngổn ngang trong gió là sấm sét giữa trời quang.

Ruột gan mọi người như bị đánh nát.

Ánh mắt lạnh lẽo của Khắc Lôi Nhã bắn về phía Hạ Thiên. Ý tứ trong đó rất rõ ràng. Ngươi không nói câu này thì sẽ chết à?

Hạ Thiên thấy ánh mắt này của Khắc Lôi Nhã, nuốt nước miếng một cái, sợ sệt lui lại.

Tẫn Diêm nhìn người ngồi chồm hổm trên đất, mở miệng, nhẹ giọng hỏi: “Ngõa Nhĩ Đa?”

Ngõa Nhĩ Đa ngẩng đầu nhìn Tẫn Diêm, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Tẫn Diêm, lấy cho ta bộ quần áo trước đã.”

“A, hiểu rồi.” Hạ Thiên chợt hiểu, “Nói như vậy là ngươi muốn đánh lén ban đêm, sau đó bị Khắc Lôi Nhã đánh cho thành như vậy rồi vứt ra đây phải không?” Hạ Thiên phát huy trí tưởng tượng, không biết sống chết mà nói.

“Ta đi ngủ. Không cho phép ai tới quấy rầy ta!” mặt Khắc Lôi Nhã càng đen hơn, xoay người đóng cửa “rầm” một cái, không hề để ý đến người bên ngoài.

Trên bàn cơm, Hạ Thiên vuốt cằm quan sát Ngõa Nhĩ Đa đang dùng cơm. Tóc đen nhánh như tơ, khuôn mặt thanh tú, con ngươi như nước, thật khiến cho người khác yêu thích. Người nho nhã yếu đuối như vậy, đánh chết Hạ Thiên cũng không tin nam tử thanh tú này dám tập kich Khắc Lôi Nhã ban đêm. Trừ khi là hắn không muốn sống nữa. Mới vừa rồi là mình nhất thời nhanh miệng nói bậy. Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút thì thấy nếu người này là bạn của Khắc Lôi Nhã, thì tuyệt đối sẽ không biết sống chết mà dám chạy đến đánh lén Khắc Lôi Nhã ban đêm như vậy. Theo tính tình của Khắc Lôi Nhã, nhất định sẽ chặt hắn làm tám khúc.

“Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện trong phòng Khắc Lôi Nhã?” Hạ Thiên chống cằm, nhìn Ngõa Nhĩ Đa đang ăn cơm, hỏi đầy nghi ngờ.

“Ta tên là Ngõa Nhĩ Đa, còn ngươi?” Ngõa Nhĩ Đa ăn xong, lấy khăn lau miệng, hỏi.

“Hạ Thiên. Ngươi vẫn chưa trả lời ta.” Hạ Thiên cau mày, tiếp tục truy vấn.

“Ta đến tối hôm qua. Nhưng một trận gió đã thổi bay quần áo của ta đi mất nên mới thành ra thế này.” Ngõa Nhĩ Đa nói đầy chững chạc đàng hoàng.

Hạ Thiên bĩu môi: “Không muốn nói thì thôi, hừ.”

Ngõa Nhĩ Đa chỉ cười không đáp. Chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Tạp Mễ Nhĩ bưng một mâm thịt lớn đi tới hậu hoa viên. Hắn chửi mắng không ngớt trong lòng. Xú nha đầu chết tiệt kia, nuôi một con ma thú sức ăn rất lớn trong hậu việc cũng coi như thôi đi, lại còn thêm một người sống. Nhà mình thành nơi làm từ thiện từ khi nào vậy? Chỉ là không ngờ nha đầu kia đi trộm vật Nữ Thần ban là vì chuyện riêng.

Lúc này Khắc Lôi Nhã đang ngồi xếp bằng trên giường, tĩnh tâm suy nghĩ.

Ngõa Nhĩ Đa có thân thể rồi, liên lạc tinh thần với nàng cũng biến mất. Vấn đề lớn nhất là hắn là Ma Pháp Sư Hắc Ám, sao có thể giấu kín hơi thở mà đi theo bọn họ đây? Trước khi nghĩ ra biện pháp thì chỉ có thể bảo hắn núp trong nhà. Hắn còn là đối tượng bị thần điện Quang Minh truy nã!

Lúc này, có người gõ nhẹ lên cửa.

“Không phải ta đã dặn đừng tới quấy rầy sao?” Khắc Lôi Nhã nói đầy hung tợn.

“Tiểu thư, là ta. Ta đưa đồ ăn tới cho người.” Giọng nói nhẹ nhàng của Tẫn Diêm nhẹ nhàng vang lên.

Khắc Lôi Nhã ngớ ngẩn, đứng dậy mở cửa cho Tẫn Diêm. Hắn bưng cái mâm, sắc mặt có chút cô đơn.

“Vào đi.” Khắc Lôi Nhã nói không hề vui vẻ.

“Tiểu thư…” Tẫn Diêm đóng cửa lại, đặt cái mâm trong tay lên bàn rồi ngồi xuống, nhìn Khắc Lôi Nhã chằm chằm.

“Còn chuyện gì?” Khắc Lôi Nhã khẽ nhíu mày, hỏi.

“Tiểu thư, ta muốn hỏi người. Người không tiếp nhận sự trung thành của ta?” sắc mặt Tẫn Diêm nặng nề khác thường.

Khắc Lôi Nhã ngơ ngẩn. Là sao?

“Ta không tiếp nhận thì lúc ngươi chiến đấu với con rồng lớn màu vàng đã bỏ ngươi lại.” Khắc Lôi Nhã lạnh lùng nói.

“Nhưng, tiểu thư, tại sao tối hôm qua người mạo hiểm hành động lại không nói với ta? Ta là kỵ sĩ bảo vệ người, không cầu đồng cam, chỉ cầu cộng khổ. Ta hy vọng có thể chia sẻ lo âu, mong có thể bảo vệ người khi gặp nguy hiểm.” Nét mặt Tẫn Diêm nặng nề, mang theo sự cô đơn nhàn nhạt. (đao lòng T.T)

Khắc Lôi Nhã không nói được gì, kinh ngạc nhìn ánh sáng trong mắt Tẫn Diêm.

“Tiểu thư, nếu lần sau còn có chuyện như thế, mặc dù ta không thể giúp gì nhưng người cũng nói cho ta một tiếng, được chứ?”, ánh mắt Tẫn Diêm sáng rực, nhìn Khắc Lôi Nhã, đề nghị.

“Được…” Khắc Lôi Nhã nhìn ánh mắt của Tẫn Diêm, phun ra một chữ.

“Tiểu thư ăn cơm đi. Ăn xong rồi nghỉ ngơi cho tốt.” Tẫn Diêm nhận được câu trả lời của Khắc Lôi Nhã, mỉm cười thản nhiên. Hắn nói xong liền đứng dậy, mở cửa rời đi.

“Mẹ, nam nhân này tuyệt đối có ý nghĩ không an phận với người. Nhưng con không thích tiểu tử này. Không chịu biểu đạt gì cả, thật khó chịu!” giọng của hoa sen vàng đầy vui mừng, nói tiếp: “Ngõa Nhĩ Đa kia đã biến đi rồi. Sau này mẹ chỉ là của mình con thôi.”

Khắc Lôi Nhã: “…”

“Hoa sen vàng, đừng ngủ. Ta muốn đột phá, ngươi phải giúp ta chịu đựng kiếp nạn của trời.” Khắc Lôi Nhã nhìn thức ăn trên bàn, tùy tiện ăn một chút, nói.

“Được. Ngay bây giờ sao?” hoa sen vàng đồng ý.

“Nơi này không được. Ra ngoài thành.” Khắc Lôi Nhã biết rõ phải nhanh trở nên mạnh mẽ mới được. Thánh nữ Liễu Tuyết Tình cũng có thể nhận ra được nàng đang ẩn thân.

“Được.” Hoa sen vàng nhao nhao muốn thử.

Khắc Lôi Nhã chìa tay cho Bạch Đế đang nằm trên gối. Bạch Đế chiêm chiếρ kêu hai tiếng rồi nhào lên tay nàng, sau đó thuận thế bò lên bả vai rồi nằm úp trên đầu nàng.

Khắc Lôi Nhã chuẩn bị ra cửa lại nhớ tới lời hứa vừa rồi với Tẫn Diêm, lại xoay người đi tới gõ cửa phòng hắn.

Cửa mở ra rất nhanh, Tẫn Diêm nhìn Khắc Lôi Nhã đang đứng ở cửa, nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”

“Ta muốn ra ngoài thành có chút việc. Không phải chuyện gì lớn. Ngươi không cần phải theo ta. Giữa trưa ta sẽ về.” Khắc Lôi Nhã nói đơn giản.

Tẫn Diêm nhìn Khắc Lôi Nhã, nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư đi có chuyện gì? Không nguy hiểm chứ?”

“Không có gì nguy hiểm. Ta sẽ trở về. Ngươi không cần theo ta. Ngươi canh chừng Hạ Thiên và Bản cho tốt, đừng để bọn họ gây chuyện. Ta ở ngoài thành, không có chuyện gì đâu.” Khắc Lôi Nhã hờ hững nói.

“Nhưng…” Tẫn Diêm chần chừ.

“Nếu có nguy hiểm, ta sẽ dẫn ngươi theo.” Khắc Lôi Nhã chặn Tẫn Diêm lại, “Ta đi nhanh về nhanh.”

Không đợi Tẫn Diêm trả lời, Khắc Lôi Nhã mang theo Bạch Đế đi tới hậu viện, cởi dây cho Phong Báo rồi đi ra từ cửa sau. Tẫn Diêm nhìn theo bóng lưng Khắc Lôi Nhã, trong mắt tràn đầy phức tạp.

Một thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, cưỡi con ma thú cấp bảy chạy băng băng trên đường, đương nhiên vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Cũng may bây giờ là rạng sáng, trên đường phố không có nhiều người, không gây ồn ào gì.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy trên ngã tư. Khắc Lôi Nhã cưỡi Phong Báo chạy qua. Ngựa bị dọa sợ, chồm lên. Phu xe mất rất nhiều sức mới trấn an được nó. Người trong xe ngựa tức giận đùng đùng, thò đầu ra ngoài định hỏi có chuyện gì, thì thấy bóng dáng quen thuộc đang chạy ra ngoài thành.

Là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã! Con ngươi của người trong xe mở lớn. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Người trong xe ngựa chính là La Môn Ái Lệ Ti – người từng khởi xướng quyết đấu với Khắc Lôi Nhã rồi thảm bại, đánh mất bảo vật gia truyền của nhà La Môn.

Ái Lệ Ti nhìn Khắc Lôi Nhã đã đi xa, nhíu mày. Sớm như vậy mà tiện nhân này muốn đi đâu?

“Ái Lệ Ti, sao vậy?” một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Ái Lệ Ti.

“Biểu ca, muội mới nhìn thấy kẻ thù của mình đang chạy ra ngoại thành.” Ái Lệ Ti hừ lạnh, nói.

“A, có phải người khiến muội thua mất Ma Pháp Kiếm không?”

“Đúng vậy.” Ái Lệ Ti không cam lòng mà nói.

“Đi. Biểu ca sẽ giúp muội hả giận.” giọng nói lạnh lùng của người kia vang lên.

“Thật ạ?” Ái Lệ Ti vui mừng mà hỏi. Nếu biểu ca ra tay thì tuyệt đối sẽ không có sai sót gì rồi. Biểu ca là Ma Đạo Sĩ nha! Hắn từ Lạp Cách Tạp tới để bàn bạc với gia gia chuyện gì đó. Với thực lực của mình, biểu ca có thể thừa sức dạy dỗ con tiện nhân kia.

“Tất nhiên rồi. Ta sẽ khiến nàng ta phải trả giá thật lớn vì dám khi dễ Tây Môn Ái Lệ Ti.” Trong giọng nói lạnh lùng tràn ngập sự khinh thường.

“Nhưng đó là người nhà Hi Nhĩ. Chúng ta dạy dỗ ả có gây phiền toái cho gia gia không?” Ái Lệ Ti cắn môi, do dự.

“Người chết thì không có khả năng tố cáo được.” giọng nói lạnh lùng đầy nham hiểm và tự tin.

“Biểu ca, có thể sao?” Ái Lệ Ti kinh ngạc.

“Sao lại không. Đi, nói phu xe quay đầu lại, theo sau ả.” Giọng nói đầy lạnh lùng và âm hiểm.

“Được.” Ái Lệ Ti cho phu xe quay đầu xe lại, đáy mắt hiện lên tia cười khó phát giác được. Nàng biết với tính tình của biểu ca thì sẽ làm như vậy.

Ái Lệ Ti nhìn cửa thành, cười lạnh trong lòng. Tiểu tiện nhân, lần này không đơn giản chỉ là chết.

Xe ngựa vội vã đi về hướng ngoại thành.

Lúc này Khắc Lôi Nhã đã thả chậm tốc độ. Nàng đang tìm một nơi thích hợp để đón kiếp nạn từ trời. Nàng không biết rằng nguy hiểm đang tới gần.

Canh thứ hai

Khắc Lôi Nhã ra khỏi thành, chạy đến nơi vắng lặng ở ngoại thành. Nàng không muốn người khác nhìn thấy cảnh tượng kinh thế hãi tục sắp xảy ra.

Trời rạng sáng, rừng cây yên tĩnh. Trên lá cây còn đọng lại những giọt sương long lanh.

“Tiểu Báo, chờ ta ở bên kia.” Khắc Lôi Nhã vỗ vỗ đầu Phong Báo, chỉ cho nó một tảng đá lớn cách đó không xa. Sau đó nàng lấy Bạch Đế đang ngồi trên đầu mình xuống, đặt lên đầu Phong Báo, “Bạch Đế, ngươi cũng qua đó đi.”

Phong Báo mang theo Bạch Đế đi tới tảng đá, ngoan ngoãn đợi.

Khắc Lôi Nhã tìm một nơi sạch sẽ, ngồi xếp bằng xuống, mở rộng thần thức, cảm nhận xung quanh. Xung quanh rất yên tĩnh, không có điều gì bất thường. Khắc Lôi Nhã bày bọc ma pháp, bắt đầu vận chuyển lực hoa sen, chuẩn bị đột phá điều quan trọng thứ ba.

Toàn thân nàng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng. Sau đó ánh sáng dần dần rõ ràng hơn. Khi đạt tới cảnh giới siêu nhiên, huyền diệu, tất cả mọi vật xung quang đều có thể cảm nhận rất rõ ràng.

Bỗng nhiên sinh ra một cỗ khí tự nhiên vô cùng thoải mái. Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Quả nhiên đúng như lời hoa sen vàng. Lúc này có vài Nguyên Tố Ma Pháp và Đấu Khí hỗ trợ cho nhau, đột phá rất dễ dàng. Hoa sen vàng từng nói nếu không sinh ra nó thì chỉ có thể luyện được điều quan trọng thứ mười của Liên Hoa Bảo Giám, tương đương với lực lượng của Pháp Thần. Theo đó, mình sẽ luyện được điều quan trọng thứ mười rất nhanh. Lúc đó mình sẽ trở thành Ma Đạo Sĩ. Thì ra là như vậy. Mới chỉ luyện thành điều quan trọng thứ hai của Liên Hoa Bảo Giám đã có thể mở rộng cảm nhận xung quanh. Không biết luyện thành điều quan trọng thứ ba thì có hiệu quả kỳ diệu như thế nào nhỉ?

Mà ngay lúc này, bầu trời trên đầu nàng dần dần tối lại, mây đen nhanh chóng tụ lại.

Kiếp nạn từ trời sắp đến.

Khắc Lôi Nhã không hề sốt ruột. Dù sao thì hoa sen vàng cũng sẽ cản giúp mình.

Phong Báo ở bên cạnh nóng lòng, lo lắng cào cào móng trước xuống đất. Mặc dù nó đã trải qua trường hợp như thế này nhưng sự lạ lùng trên bầu trời thật khiến cho tất cả đều sợ hãi.

Mây đen tụ lại càng ngày càng nhiều. Rất nhanh đã tụ thành một đám lớn trên đầu Khắc Lôi Nhã. Sấm sét vang lên trong mây đen, nhìn thấy mà phát hoảng.

“Sao đột phá được điều quan trọng thứ ba nhưng ta không thấy điều gì khác thường?”

“Lát nữa mẹ sẽ biết.” hoa sen vàng giả bộ thần bí, nói.

“À?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.

“Mẹ không nghĩ rằng con lợi hại như vậy nhưng thần công mẹ luyện được lại kém cỏi đấy chứ?” hoa sen vàng rắm thúi, sau đó lại nói đầy khinh thường, “Lát nữa con sẽ ăn hết sấm chớp này.”

Khắc Lôi Nhã chán đến chết chờ sấm sét giáng xuống. Lúc này nàng đã được một đóa hoa sen vàng khổng lồ bọc lấy.

Tiếng sấm vang lên ầm ầm phía chân trời, một cỗ áp lực khiến cho lòng người kinh hãi dâng lên.

“Biểu ca, chuyện này là sao?” giọng của Ái Lệ Ti run run.

“Không biết.” trong tiếng nói lạnh lùng mang theo tia nghi ngờ, “Người chúng ta muốn tìm ở phía bên kia. Đi.”

“Biểu ca, hay là thôi đi.” Ái Lệ Ti nhìn hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời, lo lắng mà nói.

“Chuyện ta đã quyết định sẽ không thay đổi. Đi!” trong giọng nói lạnh lùng mang theo sự mất kiên nhẫn. Hắn đi về phía trước.

Ái Lệ Ti nhìn theo bóng lưng biểu ca, trong lòng tràn đầy lo lắng. Nàng do dự hồi lâu rồi mới đi theo.

Cùng lúc đó, Liễu Tuyết Tình cũng đang cau mày nhìn hiện tượng kỳ lạ ngoài thành, lòng đầy nghi ngờ.

“Tình tỷ tỷ, có chuyện gì vậy? Sao ca ca còn chưa về?” Lãnh Huyên Huyên nhẹ nhàng kéo áo của Liễu Tuyết Tình, hỏi.

Sáng sớm hai người đã đến cửa thành để chờ Lãnh Lăng Vân. Hắn không tra được chuyện gì ở bên kia nên phải trở về. Sử dụng Trận Truyền Tống hao phí rất nhiều nên không có chuyện quan trọng thì thần điện Quang Minh sẽ không mở ra. Lãnh Lăng Vân chỉ có thể về bằng xe ngựa.

“Nhanh thôi. Huyên Huyên đừng vội.” Liễu Tuyết Tình an ủi nhưng vẫn quan sát hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Một chiếc xe ngựa đang đến gần đế đô. Người ngồi trong xe chính là Lãnh Lăng Vân. Hắn cũng chú ý tới hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

Lúc này Ái Lệ Ti và biểu ca của nàng đang đến gần Khắc Lôi Nhã chuẩn bị chịu kiếp nạn từ trời.

“Ơ, mẹ, có hai con kiến tới.” hoa sen vàng lên tiếng nhắc nhở.

Khắc Lôi Nhã nghe thấy liền nhắm mắt lại, mở rộng thần thức. Một lát sau, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười quỷ dị. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Là Ái Lệ Ti – cô gái quyết đấu thất bại.

Tiếng sấm vang lên lớn hơn, mây đen vần vũ.

Một tiếng nổ “ầm”, một tia chớp chói mắt cắt qua bầu trời, trực tiếp đánh xuống.

Tia chớp tràn đầy lực lượng hung ác đánh vào hoa sen vàng nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất không thấy đâu nữa. Khắc Lôi Nhã vẫn không nhúc nhích vì vẫn còn một tia chớp nữa.

Một tia chớp thoạt nhìn rất kinh khủng nữa cũng bị hoa sen vàng tiếp thu nhẹ nhàng.

“Đã xong. Mẹ, tiếp theo đến lượt người. Hai con kiến kia thật không vừa mắt.” đóa hoa sen lớn màu vàng bọc lấy Khắc Lôi Nhã chậm rãi biến mất.

Khắc Lôi Nhã đứng lên, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mây đen tản đi rất nhanh. Bầu trời lại trong xanh như cũ.

Khắc Lôi Nhã lại chỗ Phong Báo và Bạch Đế, vươn tay vỗ vỗ Phong Báo, mỉm cười: “Tiểu Báo thật biết nghe lời.”

“Ngươi chính là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã?” một giọng nói lạnh lẽo không có tí độ ấm nào đột ngột truyền đến từ phía xa.

Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu liền thấy một người trẻ tuổi mặc trang phục quái dị đang nhìn mình đầy lạnh lẽo. Bên cạnh hắn là Ái Lệ Ti với khuôn mặt lạnh lùng. Khắc Lôi Nhã nhẹ nhíu mày. Người trẻ tuổi này cho nàng cảm giác lạnh lùng hà khắc và khát máu. Chỉ có nhân tài thật sự trải qua quyết đấu sinh tử lâu dài mới có hơi thở như vậy.

“Nàng chính là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Ái Lệ Ti bên cạnh vội vàng nói. Phải nói biểu ca giết tiểu tiện nhân này nhanh một chút. Hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời vừa nãy hẳn cũng có người chú ý tới. Lát nữa sẽ có người đến đây tra xét. Lúc đó muốn ra tay sẽ khó hơn.

“Được lắm. Vậy ngươi đi chết đi.” Nam tử khát máu cười lạnh một tiếng. Hắn nhè nhẹ vung tay lên, không đọc một câu thần chú nào. Tảng đá bên cạnh Khắc Lôi Nhã biến thành vô số mảnh nhọn đâm về phía nàng, hoàn toàn vây nàng lại. Hắn là Ma Pháp Sư hệ Thổ, đã đạt tới trình độ thực hiện ma pháp trong chớp mắt.

“Hiện tại, hãy hưởng thụ đi.” Nam tử khát máu cười lạnh. Đáy mắt Ái Lệ Ti cũng hiện lên nụ cười dữ tợn, tàn nhẫn hung ác.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất