Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Phượng Tù Hoàng » Phần 286

Phượng Tù Hoàng

Phần 286

Gò má kề sát gò má, khăng khít thân mật. Hơi thở Sở Ngọc gấp gáp, hai tay ghì trên bờ vai hắn, hơi ngẩng mặt, nàng thấp giọng gọi: “Dung Chỉ…”

Dung Chỉ thấy mắt nàng lấp lánh nước, giọng nàng lo lắng bất an. Trong lòng rõ ràng, hắn vững vàng bình ổn cất tiếng: “Ta ở đây!”

Sở Ngọc nhẹ nhàng thở phào, rồi lại gọi: “Dung Chỉ…”

“Ta ở đây!”

Cùng với tiếng trả lời của hắn, niềm hạnh phúc trào dâng vì thứ quý giá tưởng đã mất rồi lại quay trở lại, cảm giác nâng niu quý trọng chưa từng có, và về sau chắc sẽ không bao giờ có nữa.

Khẽ thở dài mãn nguyện, Sở Ngọc sờ nắn gương mặt Dung Chỉ. Hai mắt mở to rõ ràng, rồi lại như lâng lâng trong sương mù mờ ảo. Nàng từ từ nhắm mắt lại, vừa khiếρ đảm vừa dịu dàng, khẽ hôn lên má Dung Chỉ, chậm rãi phớt nhẹ như cánh bướm.

Gương mặt Sở Ngọc như bị hỏa thiêu. Hai gò má như dải mây hồng rực làm sáng bừng cả làn da trắng mịn, giống như san hô đỏ điểm xuyết trên bạch ngọc trân châu, khiến khuôn mặt nàng thêm mấy phần kiều diễm.

Dung Chỉ tùy ý nửa nằm, tiếp nhận từng động tác của Sở Ngọc. Hắn nhìn nàng chăm chú, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, hàng mi dài khẽ rung động. Rõ ràng là nàng ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, làn môi tươi thắm ướt át, hô hấp nóng bỏng.

Dung Chỉ chạm vào cổ nàng, ngón tay thon dài như chạm vào bông hoa đang hé nở, vừa vuốt ve vừa khai mở, đầu ngón tay lướt trên vùng da mịn màng nhạy cảm phía sau tai.

Tay Sở Ngọc ghì chặt vai Dung Chỉ, toàn thân căng thẳng, mọi cảm giác tập trung vào phía sau tai. Đầu ngón tay hắn chậm rãi trêu chọc, thỉnh thoảng da nàng lại ma sát với vết thương thô ráp.

Một lúc lâu sau, Sở Ngọc phát hiện dưới tay mình là bờ vai trần trụi, cùng với da thịt ấm áp là những vết thương sần sùi khiến nàng bối rối.

Mở mắt ra, Sở Ngọc nhìn thấy Dung Chỉ cơ hồ bị nàng đẩy nằm xuống nhưng vẻ mặt vẫn ung dung nhàn nhã.

Lúc này, Dung Chỉ không còn mang dáng vẻ thiếu niên, trông hắn trưởng thành hơn, khoảng hai hai, hai ba tuổi, người cao lớn. Nhưng hàng chân mày vẫn thanh lệ cao nhã, vẻ đẹp vẫn ưu mỹ như xưa, như lúc nàng gặp lần đầu tiên.

“… Dung Chỉ”

“Ta ở đây!”

Sở Ngọc nổi lên dũng khí, ghé sát mặt xuống, chăm chú nhìn vào cặp mắt đầy ý cười.

Hắn ở đây, vẫn dung mạo thanh tao này, tuyệt thế vô song.

Hắn không tan biến như bọt nước, như tuyết khi xuân về. Dù đã trải qua chuyện gì, hắn vẫn còn sống.

Gương mặt nóng bừng, lý trí nhắc nhở nàng phải dừng lại, nhưng trong lòng vẫn muốn ôm ấp như kẻ mất hồn.

“Dung Chỉ?”

“Ừ?”

“Dung Chỉ…”

“Ta ở đây!”

“Dung Chỉ, Dung Chỉ…”

“Ta ở đây!”

“Dung Chỉ, Dung Chỉ, Dung Chỉ…”

“Ta ở đây, ta ở đây, ta ở đây…”

Trong tiếng gọi nỉ non tha thiết, tình cảm đan xen giao hòa. Sở Ngọc hạ mắt nhìn những vết thương trên nửa thân trần của hắn, lại không chịu nổi rơi lệ xúc động.

Giữa rừng trúc xanh u trùng điệp, gió xuân se se, lòng Sở Ngọc nửa nóng bừng nửa lạnh buốt, vừa rụt rè e lệ muốn lùi lại phía sau, lại vừa muốn nhào đến ôm hôn quấn quýt.

Nhưng mà…thế này hình như quá thân mật…

Trong lúc luẩn quẩn thấp thỏm, Sở Ngọc thoáng nhìn thấy ánh mắt Dung Chỉ.

Con ngươi đen láy, khóe mắt hơi cong lên mang ý cười nhạo, còn có vẻ giễu cợt như có như không quen thuộc của hắn, hình như đang cười nàng lúc này không dám.

Sở Ngọc vốn không dám, nhưng đối diện với ánh mắt này, nàng bỗng nhớ đến những chuyện trước đây.

Bị tên này lừa gạt bao nhiêu lần?

Chuyện gì hắn cũng luôn biết rõ, như thể nắm mọi thứ trong tay …

Quá đáng giận!

Đầu nóng lên, lý trí giằng co suốt thời gian vừa rồi trong phút chốc tan thành mây khói. Sở Ngọc nghiến răng, dùng toàn lực ấn Dung Chỉ nằm xuống, nhấc chân qua eo hắn, cả người ngồi lên trên.

… Sau lúc vật đổi sao dời, Sở Ngọc lại hối hận. Lúc ấy sao nàng mất tự chủ thế cơ chứ? Tự nhiên lại chủ động xuất thủ với hắn? Chuyện này… chuyện này… sao lại là nàng gấp gáp?

Xúc động là ma quỷ.

Nhưng bây giờ, Sở Ngọc chỉ cảm thấy một ngọn lửa thiêu đốt bừng bừng quét sạch tất cả, mọi e lệ rụt rè cũng giảm bớt rất nhiều.

Từ trên cao nhìn xuống Dung Chỉ đang cười dài, Sở Ngọc cảm thấy đầu óc mờ mịt: bây giờ phải… phải… làm thế nào?

Nàng đã từng sống trong thời đại bùng nổ thông tin, sống hơn hai mươi năm, nếu nói không biết chút xíu kiến thức gì về phương diện này là hoàn toàn nói dối. Chưa kể đến tiết học sinh lý trong trường, mà phim truyền hình, tiểu thuyết cũng có rất nhiều đề tài liên quan. Nhưng dù sao nắm vững lý thuyết chưa chắc đã thực hành giỏi, dù chứa lý luận đầy bụng nhưng bây giờ đến lúc đi vào thực tế, Sở Ngọc vẫn lập tức… mơ hồ.

Trước hết là sờ người? Miệng hay là tay?

Bắt đầu từ chỗ nào?

Ánh mắt Sở Ngọc chuyển động rối ren hỗn loạn một lúc, rồi dừng lại ở lồng ngực Dung Chỉ. Tuy người hắn có vết thương nhưng da thịt vẫn khá hoàn hảo, màu da sáng loáng như châu ngọc. Dưới vai, đường nét xương quai xanh nhu hòa gợi cảm. Sở Ngọc cắn cắn môi, run tay sờ xuống.

Dung Chỉ cố gắng kiềm chế để khỏi phì cười thành tiếng. Sở Ngọc trước giờ không biết, dáng vẻ này của nàng thú vị thế nào, ngắm bao nhiêu cũng không chán mắt. Tất nhiên, về điểm này, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.

Đầu ngón tay tiếp xúc với làn da nhu nhuận ấm áp, nhưng vết thương sần sùi bên hông hắn khiến Sở Ngọc xót xa thương tiếc. Nàng mấp máy làn môi khô nóng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi Dung Chỉ, rồi trượt xuống cằm.

Dưới hơi thở nàng là da thịt mềm mại hơi lành lạnh. Lúc làn môi Sở Ngọc đi từ cổ hắn xuống bờ vai, tay Dung Chỉ lặng lẽ thăm dò vào cổ áo nàng, cảm giác mát mát. Bàn tay men theo cổ nàng kéo áo xuống, nhưng mới chỉ kéo được một nửa thì bị tay Sở Ngọc chặn lại.

“Chàng… đừng động đậy… “ Sở Ngọc đỏ mặt, lại cúi xuống hôn Dung Chỉ. Vẻ mặt hắn vẫn điềm tĩnh như thường, ánh mắt phẳng lặng trong veo như nước khiến nàng cảm thấy hơi khó chịu. Rõ ràng ở phương diện này, nàng chưa có kinh nghiệm nên bây giờ không khỏi buồn bực.

Gắt gao đè Dung Chỉ xuống, Sở Ngọc cúi xuống phủ phục hôn lung tung trên cơ thể hắn. Mãi cho đến khi, nàng nghe thấy trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng rên rỉ trầm trầm, mà dưới cơ thể đang buông lỏng kia, trong khoảnh khắc bỗng trở nên cứng ngắc.

Sở Ngọc ngẩng đầu lên, thấy trong cặp mắt bình tĩnh của Dung Chỉ rốt cuộc xuất hiện tia rung động. Lại cúi xuống, nàng thấy dưới lồng ngực Dung Chỉ là một vết sẹo mới, da non hồng nhạt có dấu môi ướt át.

Nhìn lại Dung Chỉ, rõ ràng vẻ dao động vừa rồi biến mất không vết tích.

Sở Ngọc kinh hãi nghĩ thầm, không hiểu vừa rồi hắn kêu lên vì đau đớn hay là vì sao? Rồi nàng duỗi tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chỗ có dấu hôn. Quả nhiên như nàng mong muốn, Dung Chỉ khẽ mím môi, trên má ửng đỏ, quay mặt sang một bên.

Bàn tay men theo mép vết thương của hắn nhẹ nhàng lần xuống dưới, Sở Ngọc rốt cuộc nghe thấy từ sâu trong cổ họng Dung Chỉ kiềm chế tiếng rên rỉ. Ngón tay hắn bấu chặt cạnh bệ đá, ánh mắt mờ mịt, hơi thở hơi dồn dập.

Xưa nay hắn luôn bình tĩnh, trầm ổn, khống chế mọi thứ một cách dị thường, giờ phút này lại mang vẻ buông xuôi phó mặc đầy quyến rũ khiến Sở Ngọc không thể rời mắt.

Tay tiếp tục đi xuống, chẳng bao lâu sờ đến chỗ có vải. Sờ vào gì đó, ngón tay hơi run rẩy, gương mặt Sở Ngọc lập tức tăng nhiệt độ, biết mình sờ vào cái gì…

Ngay tức khắc nàng chỉ muốn chạy trốn… Nhưng nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Dung Chỉ, trong đầu lại vang lên tiếng nói giận dữ: Không thể dừng lại! Bây giờ dừng lại chính là nhận thua!

Hít sâu một hơi, Sở Ngọc quay mặt đi, nhẹ nhàng cầm lấy, cách một lớp vải…

Lúc này, Dung Chỉ phản ứng mãnh liệt hơn. Cơ thể hắn như dây cung đang kéo căng, hơi thở càng dồn dập, trong mắt như có tinh quang chớp động, chân mày khẽ nhăn lại.

Sở Ngọc vốn đã cực kỳ thẹn thùng, nhưng lại bị dáng vẻ của hắn mê hoặc không tự chủ được, tiếp tục cúi xuống hôn cơ thể hắn.

Lúc rời môi, vẫn còn thở gấp chưa ổn định, Sở Ngọc ngồi thẳng dậy bỗng cảm thấy ngực chợt lạnh. Kinh ngạc cúi xuống, nàng thấy vạt áo trước ngực mở rộng, bầu ngực trắng nõn ấn hiện nhấp nhô, thắt lưng chẳng biết từ lúc nào đã rơi trên mặt đất.

Hạ tầm mắt, đối diện với ánh mắt giảo hoạt đầy ý cười của Dung Chỉ, Sở Ngọc cắn môi, không cam lòng yếu thế cũng đưa tay tháo thắt lưng của hắn. Trong lòng nàng ngượng ngùng xấu hổ, tay không nghe theo sự sai khiến cứ run rẩy, ngón tay yếu ớt nhiều lần không mở được.

Sở Ngọc run rẩy tháo bỏ đai lưng Dung Chỉ, y phục hắn càng rơi xuống triệt để. Giữa rừng trúc xanh ngắt, hai người quần áo bán khai, ánh mắt giằng co.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất