Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Phượng Tù Hoàng » Phần 215

Phượng Tù Hoàng

Phần 215

Như gió mạnh sét đánh, chữ “Được” còn khuếch tán giữa không trung, hai kiếm đã va chạm.

Cuối thân kiếm của Hạc Tuyệt có một phần đúc rỗng. Khi vung kiếm tốc độ nhanh, ma sát với không khí tạo thành âm thanh như tiếng hạc kêu. Tạo nên tiếng động như thế đối với một thích khách là chuyện không nên, nhưng Hạc Tuyệt lại là sát thủ quang minh chính đại, không bao giờ giết người lén lút. Bởi vậy, tiếng hạc kêu không ảnh hưởng gì đến hắn, ngược lại còn làm phân tán sự chú ý của địch thủ. Dung Chỉ lấy vải bọc kiếm lại, tỏ ý không muốn lợi dụng điểm này để tạo áp lực tinh thần cho Hoa Thác.

Lần đầu tiên, Sở Ngọc được chính thức chứng kiến Dung Chỉ so chiêu với người khác. Nàng cứ như bị thôi miên trước những đường kiếm tuyệt mỹ của hắn. Tuy không thể nhìn rõ từng động tác của hai người, nhưng xem tình hình cũng có thể đoán được đại khái.

Hoa Thác tả xung hữu đột quanh Dung Chỉ, kiếm quang dày đặc như mưa. Thế nhưng Dung Chỉ cứ đứng yên tại chỗ, hai chân không buồn nhúc nhích, dường như cực kỳ thoải mái thư giãn, khẽ đỡ đường kiếm của Hoa Thác bên này bên kia chút ít. Động tác của hắn rất tùy hứng, dường như không phải Dung Chỉ đang đỡ những đòn tấn công sấm sét, mà là vô tình giơ kiếm ra đúng chỗ Hoa Thác đâm tới.

Hạc Tuyệt đứng chắn trước mặt Vũ Văn Hùng, xác định hắn sẽ không tiến tới nữa bèn quay lại xem diễn biến trận đấu. Ở đây ngoại trừ Dung Chỉ, thì hắn là người có kiến thức võ học thâm sâu nhất. Nhưng theo dõi những đường kiếm tung hoành của Dung Chỉ, hắn không khỏi say sưa đến ngây ngẩn cả người.

Về kiếm pháp này, mấy năm trước hắn và Hoa Thác đã biết tới. Nhưng điều khiến hắn say mê, chính là cách mà Dung Chỉ triển khai kiếm pháp đó. Bộ kiếm pháp không hẳn là nhanh, nhưng mang ý vị không sao diễn tả nổi, khiến một cao thủ tuyệt đỉnh như Hạc Tuyệt cũng phải sững sờ.

Từ trước đến nay, Hạc Tuyệt luôn hướng kiếm thuật của mình đến mục đích dứt điểm lợi hại nhanh chóng, và hầu như đã đi đến tận cùng của phương diện này. Nhưng thời gian gần đây, hắn cảm thấy kiếm thuật của mình không tiến triển chút nào. Bây giờ xem Dung Chỉ dùng kiếm, khiến hắn như được khai sáng một con đường mới.

Nhưng trong tất cả mọi người, cảm thấy kinh ngạc nhất vẫn là Hoa Thác. Bản thân đang giao đấu trực tiếp, hắn càng cảm nhận được sâu sắc hơn ai hết sự nguy hiểm của Dung Chỉ, khiến hắn mơ hồ có cảm giác ngột ngạt như bị ai trói chặt tay. Tốc độ và sức lực trong từng đường kiếm của Dung Chỉ không lớn, nhưng đáng sợ là mỗi kiếm của hắn lại đúng chỗ một cách hoàn hảo, đánh vào chỗ yếu nhất của đối phương.

Hoa Thác kết giao nhiều năm với Dung Chỉ, không hề đề phòng, nên đã sớm bị đối phương thông tỏ hết các chiêu thức. Nhưng cách Dung Chỉ thi triển kiếm thuật lại rất khác so với những gì bọn họ bàn luận, cho thấy từ ngày xưa hắn đã rắp tâm giấu diếm bản thân để âm mưu hại người.

Hoa Thác di chuyển quá nhanh khiến Sở Ngọc không thể nhìn rõ. Nhưng nàng vẫn có thể thấy, Dung Chỉ đứng giữa những luồng kiếm tấn công như cuồng phong vũ bão, vẫn nhàn nhã bình thản mỉm cười. Dường như hắn không phải trong cuộc giao tranh sinh tử, mà đang chậm rãi thưởng ngoạn phong cảnh ngày xuân.

Sở Ngọc nhìn không chớp mắt, hỏi Lưu Tang bên cạnh: “Ai sẽ thắng?”

“Hả?” Lưu Tang sực tỉnh, thì thào: “Chắc là Dung ca ca. Em thấy Hoa ca ca đã mất sức khá nhiều. Còn Dung ca ca thì khác!”

Quả nhiên, chỉ một khoảnh khắc sau, Dung Chỉ vung trường kiếm quét vài đường chéo quanh người. Hoa Thác vội vàng lùi lại, mới lùi khoảng bốn, năm thước, cả người đổ sụp, quỳ xuống nền tuyết. Hai vai và hai chân hắn phun máu, tóe xuống mặt tuyết trắng.

Tuyết trắng tuyết đỏ, đan xen cực kỳ mỹ lệ, cực kỳ thê thảm.

Hoa Thác kịch liệt thở gấp, lồng ngực nhấp nhô bất định. Cả người ướt đẫm mồ hôi bị gió lạnh thổi qua, khiến hắn như rơi xuống hầm băng. Giương mắt nhìn Dung Chỉ, cõi lòng đầy hận ý, hắn quát lớn: “Ta tài nghệ không bằng người, muốn giết cứ giết! Bây giờ ta đã là quân cờ vô dụng, có chết cũng chẳng ảnh hưởng đến ai!”

Dung Chỉ trả kiếm lại cho Hạc Tuyệt, nhìn Hoa Thác cười dài, nói nhẹ nhàng: “Giao đấu chẳng qua để thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, ta giết ngươi làm gì?”

Lời nói không có chút nào hòa khí, nhưng ngữ điệu vẫn bình thản. Hoa Thác nhìn thẳng vào cặp mắt nhu hòa tĩnh lặng kia, đột nhiên cất tiếng cười bi phẫn đau đớn: “Dung Chỉ, ta nguyền rủa ngươi. Rồi sẽ có một ngày, ngươi phải nếm trải nỗi đau khổ tột cùng, tan nát cõi lòng đến chết đi sống lại. Ông trời sẽ không để mặc cho ngươi ung dung tự tại như thế đâu! Nhất định sẽ có ngày đó!”

Hắn dừng một chút, ngữ khí hơi hòa hoãn đi, nhưng lời lẽ lại cay độc đến cực điểm: “Ta nguyền rủa ngươi, sẽ có một ngày… ngươi vì ao ước có một thứ mà ngày đêm trằn trọc trăn trở, có được rồi lại ngày đêm sợ hãi mất đi”.

Con người này… kẻ không có trái tim.

Ai có thể làm tổn thương hắn?

Hắn nhìn Dung Chỉ chằm chằm, như muốn khắc sâu hình ảnh kẻ này trong lòng, miệng gằn từng chữ một: “Ta nguyền rủa ngươi, sẽ có một ngày…Ngươi trả giá bằng tấm chân tình, lại bị người giày xéo. Cầu không được, yêu mà phải xa cách, đau đến vỡ nát tâm can!”

Con người này… kẻ chưa bao giờ biết khóc.

Ai có thể lấy đi nụ cười của hắn, xé bỏ sự ung dung ngạo mạn của hắn?

Hoa Thác nhắm mắt rồi lại mở mắt, loạng choạng đứng dậy, kéo y phục để cầm máu vết thương. Dung Chỉ xuống tay vẫn còn nương tình, chưa thương tổn đến gân cốt của hắn, có thể băng bó cầm máu dễ dàng. Hắn băng vết thương xong, lần thứ hai nhìn về phía Dung Chỉ, trên mặt là vẻ quyết tâm sắt đá: “Ta còn sống, toàn bộ quãng đời còn lại sẽ để báo thù ngươi. Nếu ta chết, hóa thành ma quỷ cũng ngày đêm dây dưa ám ảnh ngươi. Ngươi không giết ta, sau này nhất định sẽ hối hận!”

Dung Chỉ mỉm cười: “Xin cứ tự nhiên!” Đối với sự uy hiếρ của Hoa Thác, hắn không bận tâm.

Hạc Tuyệt tiếp nhận kiếm từ Dung Chỉ, xé bỏ vải quấn quanh thân kiếm, đột nhiên vung kiếm lên. Từ thân kiếm phát ra tiếng hạc kêu thê lương. Hắn đã quen với âm thanh này, không hiểu sao lúc này không tài nào vui nổi. Lần này đến đây, mục đích là ly gián Dung Chỉ và Hoa Thác đã đạt được, cũng nhân tiện trả thù Hoa Thác. Đáng lẽ hắn phải vui mừng, nhưng không hiểu sao trong lòng chỉ có cảm giác chán chường buồn bã.

Lưu lại cũng vô ích, hắn tra kiếm vào vỏ, xoay người rời đi.

Hoa Thác hít một hơi thật sâu, nhìn bốn phía chung quanh. Lúc này người hắn như đúc từ căm hận, nên ánh mắt chỉ có lạnh lẽo rét buốt. Nhưng khi nhìn đến Lưu Tang và Sở Ngọc, ánh mắt mới ấm áp lên đôi chút. Người thứ nhất là đứa trẻ không biết gì, còn người thứ hai, theo như hắn biết, cũng là một nạn nhân đáng thương bị Dung Chỉ lừa gạt.

“Công chúa!” Hoa Thác nhìn Sở Ngọc, khẩn thiết nói: “Dung Chỉ là kẻ tàn nhẫn vô tình. Dù có dành cho hắn bao nhiêu tâm huyết, cũng sẽ không nhận lại được một chút thật lòng nào đâu! Trước đây Hoa Thác bị Dung Chỉ lừa gạt, nhiều lúc bất kính với công chúa. Không dám hi vọng được công chúa lượng thứ, chỉ mong công chúa đừng giống ta, để mình bị lừa dối lâu như vậy!”

Nói dứt lời, hắn cầm kiếm lên, tập tễnh rời đi. Bóng áo đỏ biến mất dần giữa màn tuyết trắng xóa, cuối cùng chỉ còn là một chấm đỏ, giống như một giọt máu đọng lại giữa vùng tuyết trắng hoang vu.

Mặc Hương hơi bất an, đến gần Dung Chỉ hỏi nhỏ: “Công tử, cứ để hắn đi như vậy sao?” Trong lời nói hàm chứa sát ý.

Không phải vì Mặc Hương có ân oán cá nhân với Hoa Thác, mà hắn lo Hoa Thác có thể gây thương tổn cho Dung Chỉ. Vừa rồi Hoa Thác thề trả thù đầy oán hận khiến hắn lo lắng. Những năm qua, đa số mưu tính kế sách của Dung Chỉ do Mặc Hương tiến hành thực thi, nhưng có nhiều lúc cần nhờ đến chân chạy là Hoa Thác, như vậy Hoa Thác biết không ít nội tình. Trước đây tin tưởng Dung Chỉ hoàn toàn, nhưng bây giờ hắn lại trở thành kẻ thù. Nếu hắn cố tình, có thể phá hoại không ít kế hoạch của Dung Chỉ.

Dung Chỉ khẽ mỉm cười: “Ta hiểu băn khoăn trong lòng ngươi! Nhưng ta đã nói không giết hắn, thì cũng hi vọng ngươi đừng tự ý âm thầm xuống tay. Nếu Hoa Thác muốn báo thù, cứ hướng về phía ta là được, chẳng lẽ ta sợ hắn hay sao? Vừa rồi giao đấu với hắn, ta đã sử dụng kiếm pháp mà phải mất bốn năm mới lĩnh ngộ hết chiêu thức. Đợi hắn tĩnh tâm lại, có thể đúc rút được những điều bổ ích. Nếu trong vòng năm năm hắn có thể thành công, thì cũng xem như ta báo đáp ân tình bốn năm làm bạn tri kỷ… Hả? Công chúa, nàng làm gì vậy?”

Sau khi giao trả kiếm cho Hạc Tuyệt, một lần nữa ánh mắt Dung Chỉ lại hướng về phía Sở Ngọc. Mặc dù đang nói chuyện với Mặc Hương, nhưng hắn vẫn phân tâm chú ý từng cử chỉ động tác của nàng. Lúc này, thấy nàng đến bên xe ngựa, nhặt bội kiếm của Hoàn Viễn lên, hắn không khỏi kinh ngạc bèn cất tiếng hỏi.

Sở Ngọc giơ kiếm của Hoàn Viễn lên, xoay ngang xoay dọc ngắm nghía một hồi, rồi cầm kiếm chậm rãi đi về phía Dung Chỉ.

Chẳng những Dung Chỉ, mà tất cả đều sợ đến ngây người. Nàng sẽ không giống Hoa Thác, cũng xông tới đòi giao đấu với Dung Chỉ chứ?

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất