Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Phượng Tù Hoàng » Phần 182

Phượng Tù Hoàng

Phần 182

Sở Ngọc không nhớ mình đã trở về nơi ở như thế nào.

Sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, bước chân phiêu diêu mềm nhũn như đi trên mây. Nàng cứ bước thấp bước cao như thế, chậm rãi mà đi.

Sở Ngọc giẫm chân lên bao bụi hoa cây cỏ quý giá trong hoa viên, giày lấm lem đất cát và lá mục. Suýt sa chân xuống rãnh nước, nàng chỉ hờ hững cúi đầu liếc mắt một cái, rồi lại duy trì y nguyên điệu bộ mộng du, tiếp tục đi về.

Dáng vẻ này của Sở Ngọc rất giống biểu hiện mất hết sức lực sau một loại vận động nào đó. Bởi vậy, khi thấy Thiên Như Kính vui vẻ sảng khoái đủ mười phần tinh lực đi ra, tất cả mọi người nhìn hắn với ánh mắt kinh sợ đến mức không thể kinh sợ hơn. Từ đó, nội uyển phủ công chúa xuất hiện lời đồn, rằng thiên sư đại nhân tinh thông pháp thuật, biết “thái âm bổ dương”, chuyên môn hấp thụ tinh khí của người khác để bồi bổ cơ thể. Hôm nay công chúa đã bị thiên sư “hái hoa”, vân vân và vân vân…

Sở Ngọc không rảnh rỗi chú ý đến ánh mắt người khác, dường như phó mặc cho bản năng dẫn dắt cơ thể trở về. Đến trước cửa phòng, nàng hờ hững nhìn mấy người hầu vẫn còn đang đào xới trên khu đất gần đó: “Hôm nay làm thế thôi, các ngươi lui hết ra!”

Đợi bọn họ đi hết, Sở Ngọc mới chậm rãi rút chìa khóa từ trong tay áo, mở chiếc khóa đồng, kéo cửa ra.

Xung quanh không còn tiếng đào bới nào. Những nơi mà Sở Ngọc yêu cầu đào ao thả cá là bốn phía quanh nơi ở của nàng. Âm thanh trùng điệp sẽ khiến người ta không dễ dàng phát hiện ra động tĩnh trong phòng nàng.

Cửa vừa mở, bên trong ló ra một cái đầu. Lưu Tang thấy người mở cửa là Sở Ngọc bèn thở phào: “Công chúa, Lưu Tang vẫn canh giữ chỗ này cẩn thận. Không có ai vào đâu!”

Để đề phòng có kẻ đi nhầm hoặc cố ý vào phòng, Sở Ngọc không chỉ khóa cửa, mà còn bố trí Lưu Tang đứng canh bên trong. Rút kinh nghiệm trước đây bị Lưu Tang oán giận, nàng không coi cậu bé là trẻ con chưa biết gì nữa, thậm chí còn cho cậu bé biết một số thông tin trong chừng mực nhất định và sai cậu đảm nhiệm một vài việc.

Bình thường, chắc chắn Sở Ngọc sẽ cười cười xoa đầu Lưu Tang, khen ngợi một vài câu. Nhưng bây giờ, nàng chỉ nhìn cậu bé, gật gật đầu như người mất hồn, bước vào trong liền đóng cửa lại.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, dường như mọi sức lực trong người Sở Ngọc bay biến đâu hết. Nàng dựa lưng vào cửa gỗ, hoa văn chạm khắc trên cửa cọ vào sống lưng đau nhói, nhưng bây giờ nàng cũng chẳng buồn để tâm nữa.

Phát hiện Sở Ngọc có vẻ khác thường, Lưu Tang khẽ kéo tay áo nàng: “Công chúa, người sao vậy?”

Cậu bé gọi mấy lần, Sở Ngọc mới như từ trong mộng du bừng tỉnh lại. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên một chút nhưng chẳng giống nụ cười chút nào, dường như muốn nói: “Không sao!”

Không sao mới là lạ đó!

Lưu Tang lo lắng nhìn Sở Ngọc. Biết nàng không muốn nói, cậu bé cũng không thể cố tình tò mò gợi chuyện, chỉ thầm buồn bã. Bỗng nhiên Sở Ngọc đứng thẳng dậy, đi vào phòng ngủ. Cậu bé vội vàng bước theo.

Sở Ngọc đến bên giường. Gầm giường phát ra tiếng đào bới, dưới chân hơi rung rung, nhưng với bộ dạng thẫn thờ lúc này, dường như nàng không nghe, không cảm giác được gì hết. Lẳng lặng đứng một hồi, nàng mới cúi người nói vọng xuống cái hố đen trong gầm giường: “A Man, nghỉ tay thôi, đừng đào nữa!”

Nghe tiếng nàng, Lưu Tang nhanh chóng đẩy chiếc giường sang một bên, để lộ một miệng hố sâu có đường kính khoảng hai thước. Hố sâu chừng sáu mét, dưới đáy chính là cửa mở ra một đường hào rẽ sang hướng khác. Chẳng bao lâu, một bóng đen mạnh mẽ nhảy vọt lên. Phần thân trên của hắn để trần, hông quấn một tấm vải bố, cánh tay ngăm đen dính đầy bùn đất.

Một tay A Man cầm cuốc sắt, một tay gạt mồ hôi và bùn đất trên trán. Nhìn hắn bẩn lem luốc, Sở Ngọc lấy một tấm khăn lau mặt cho hắn: “Hôm nay làm đến đây thôi, ngươi về trước đi, ta có việc cần suy nghĩ. Các ngươi chia nhau ra về, trên đường nhớ cẩn thận đừng để ai nhìn thấy, ngày mai lại tiếp tục. Nhớ là phải giữ bí mật! Chuyện này chỉ ba chúng ta biết, đừng để kẻ khác dò la được!”

Hôm qua sau khi về phủ, Sở Ngọc đã quyết định thực hiện việc này. Nàng cho đào một đường hầm ở dưới gầm giường thông với bên ngoài. Phương pháp này nghe qua thì khá vớ vẩn, vì phủ công chúa rộng mênh mông, muốn đào đường ra ngoài không dễ dàng gì. Nhưng dựa vào sức lực phi thường của A Man, không phải là không làm được!

A Man đào đất, Lưu Tang vốn nhàn rỗi giờ được phân công chuyển đất lên trên. Hiện giờ, trong phòng Sở Ngọc đã có một đống đất đá chiếm một phần ba diện tích phòng, đợi đến đêm khuya sẽ xử lý sạch sẽ.

Hố sâu và đống đất đá, hiện tại trong mắt Sở Ngọc dường như mất đi ý nghĩa. Nàng đảo mắt quanh phòng. Mặc dù mọi việc vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch, nhưng lúc này nàng không có chút hào hứng nào.

A Man ngạc nhiên: “Ta vẫn chưa mệt mà!” Không phải nàng muốn nhanh chóng đào đường ra ngoài sao? Bây giờ vẫn còn sớm, có thể đào thêm nửa ngày nữa!

Sở Ngọc miễn cưỡng mỉm cười: “Không mệt cũng cứ về nghỉ đi! Ngoan, hãy nghe lời!”

Thấy Sở Ngọc cương quyết, A Man cũng thành thật gật đầu, kéo giường nàng về vị trí cũ, bỏ cuốc xuống rồi xoay người đi ra ngoài. Lưu Tang vẫn đứng nguyên tại chỗ, chần chừ một lát rồi mới nói ngập ngừng: “Công chúa…nếu có chuyện gì, thì đừng ngại nói ra! Tuy em còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn có thể chia sẻ với công chúa phần nào đó…”

Nghe Lưu Tang nói những lời này, rốt cuộc Sở Ngọc mới nở nụ cười thật sự. Nàng xoa đầu cậu bé, thấp giọng: “Được rồi, ta tự có chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

Lưu Tang cắn môi: “Đã thế thì…em đi!” Cậu bé đi được hai bước, liền ngoái lại, ngóng nhìn Sở Ngọc. Thấy nàng không giữ mình ở lại, cậu bé thất vọng, chậm rãi rời đi.

Cho đến khi tiếng bước chân xa dần, bên ngoài có tiếng đóng cửa lại, Sở Ngọc mới khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Nếu chuyện này có thể nói ra được…thì tốt biết bao!”

Sở Ngọc nằm xuống giường, thả lỏng cơ thể. Nàng khẽ nhắm mắt, trong đầu lại hiện ra tình hình lúc trước.

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Trong vòng tay của Thiên Như Kính, có một mục gọi là “Thời”. Nàng vốn cho rằng cái đó tương tự như lịch vạn niên, đánh dấu trình tự thời gian. Nhưng hôm nay khi mở ra xem cụ thể, nàng mới biết đó là hình nổi minh họa cho thuyết “tam duy” (*)

(*) Thuyết tam duy: Theo học thuyết này, vũ trụ biến động không ngừng. Đơn vị vũ trụ như tế bào, con người, gia đình, xã hội, quốc gia, thế giới cũng biến động không ngừng. Tam duy gồm duy lý, duy vật và duy tâm, tác động trên mỗi đơn vị vũ trụ cũng liên tục thay đổi. Một khi đạt được sự cân bằng giữa tam duy, vũ trụ phát triển điều hoà; mất cân bằng tam duy sẽ đưa đến xáo trộn, huỷ diệt. Sống thuận hoà theo sự cân bằng, biến động tam duy, loài người sẽ đạt được hạnh phúc, thế giới sẽ bình yên.

Mặt ngang là bản đồ thế giới, mặt dọc là sự giao thoa phức tạp giữa các đường thẳng, đường cong. Trên các đường cong có những đoạn đánh dấu thời gian.

Ngoài ra, còn có các lỗ hổng thời gian, cú nhảy vượt thời gian, thứ tự không gian. Tổng hợp tất cả các tư liệu có được, Sở Ngọc đi đến một kết luận khiến bản thân nàng cũng kinh hãi: chiếc vòng này còn có công dụng…

Xuyên qua thời gian và không gian.

Khi những chữ này hiện ra trong đầu, trái tim Sở Ngọc dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất