Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Phượng Tù Hoàng » Phần 138

Phượng Tù Hoàng

Phần 138

Nhìn thoáng qua thì chỉ là một thiếu niên, nhưng quan sát kỹ hơn thì thấy đó là một người trưởng thành. Hàng lông mày sắc bén giương lên nhuệ khí bức người, khiến cho hắn trông trẻ hơn vài tuổi.

Gã áo đen đâm một kiếm chưa trúng, lắc lắc thanh kiếm trên tay, vẻ mặt thản nhiên, mắt gườm gườm nhìn hai người đứng trên bờ tường.

Sở Ngọc nhìn rõ khuôn mặt hắn, trong đầu vụt hiện lên hai chữ: người xấu.

Hóa ra trên đời này, có những kẻ bẩm sinh đã mang khuôn mặt ác độc. Tướng mạo gã áo đen thực ra không hề xấu, ngược lại, hắn còn đẹp đẽ anh tuấn là khác. Nhưng dù trông cặp mắt hẹp dài sắc bén, chiếc mũi cao thẳng, hay làn môi mỏng mím chặt, thì cũng gây cho người ta cảm giác xấu xa.

Không phải diện mạo không anh tuấn, mà trong đó ẩn chứa sát khí ngùn ngụt và càn rỡ, như dã thú giương nanh múa vuốt chực vồ người. Lúc hắn gườm gườm nhìn, người ta liền cảm thấy bụng dạ con người này chỉ chứa toàn mưu đồ phóng hỏa giết người.

Mà thực tế đúng là hắn đang giết người.

Trước vẻ thoải mái của đối phương, Việt Tiệp Phi lại rất tập trung căng thẳng. Sau khi rút kiếm ra, hắn để Sở Ngọc dựa vào nhánh cây ven bờ tường, rồi chăm chú nhìn gã áo đen, một khắc cũng không rời.

Cảm giác được sự nghiêm trọng qua thái độ của Việt Tiệp Phi, Sở Ngọc không nhịn được hỏi hắn: “Kẻ địch rất mạnh?”

Việt Tiệp Phi ừ một tiếng, vẫn cảnh giác nhìn không chút buông lỏng.

Thế là rõ rồi!

Biết gặp chuyện chẳng lành, Sở Ngọc không quấy rầy Việt Tiệp Phi, ngoan ngoãn lùi lại ôm thân cây để quan sát cuộc giao chiến.

Việt Tiệp Phi nắm chặt thanh kiếm, vẫn nhìn chằm chằm gã áo đen và hất hàm hỏi hắn: “Ngươi là ai?” Nhát kiếm vừa rồi thật đáng sợ! Tốc độ đường kiếm khiến hắn kinh ngạc. Vừa rồi theo trực giác, hắn cảm thấy có nguy cơ nên đưa công chúa rời vị trí theo bản năng, và vì thế mới khó khăn tránh được một kiếm. Xem bộ dạng của đối phương, một đường kiếm thất thủ vừa rồi chẳng hề làm hắn ta nao núng, có thể tiếp tục thi triển kiếm thuật mạnh mẽ hơn.

Người này là cao thủ, Việt Tiệp Phi thầm nghĩ.

Gã áo đen không trả lời câu hỏi của Việt Tiệp Phi, mà khinh mạn liếc nhìn Sở Ngọc đang ôm thân cây, cất tiếng: “Dụ Tử Sở?” Không đợi Sở Ngọc trả lời, hắn nói tiếp: “Có người trả tiền, thuê ta giết ngươi!” Lời nói chưa dứt, trường kiếm trong tay hắn lại vung lên.

Sở Ngọc chỉ cảm thấy thân hình gã áo đen mơ hồ lóe lên rồi biến mất, giống như một tia chớp đen giữa không trung. Tiếng gió rít dài và sắc nhọn, rồi một luồng khí lành lạnh ép thẳng về phía nàng khiến cả người nàng cứng ngắc bất động. Kiếm còn chưa chạm đến người mà toàn thân nàng lạnh toát.

Trong phút chốc, cảm giác cái chết cận kề khủng bố tâm trí Sở Ngọc, khiến cho tim nàng như muốn ngừng đập.

May là chỉ trong khoảnh khắc, đúng lúc Việt Tiệp Phi kịp cản đường kiếm của gã áo đen. Hai người vung kiếm trong không trung, tốc độ cực nhanh, tiếng binh khí giao thoa trùng điệp. Trong nháy mắt, bọn họ cùng rơi xuống đất.

Ngay sau đó, cả hai lại tiếp tục giao đấu. Sở Ngọc không nhìn rõ động tác, chỉ nghe tiếng kim loại va chạm dày đặc như tiếng mưa rơi. Trong tiếng kim loại va chạm, bất chợt xen vào đó một hai âm thanh kêu to sợ hãi.

Sở Ngọc nhíu mày. Nàng nhìn sang phía tường bên kia, là đám cỏ mềm mại. Cuối cùng nàng lo lắng nhìn Việt Tiệp Phi, hai người vẫn đánh túi bụi, rồi nàng quyết tâm nhảy xuống bên kia tường.

Vừa rồi Việt Tiệp Phi quay lại kêu to với Sở Ngọc hai chữ “Chạy mau!”, khiến cho nàng hiểu tình hình nguy cơ thế nào. Võ nghệ của Việt Tiệp Phi ra sao, nàng đã chứng kiến trong lần đầu bị ám sát, và lần hắn giao đầu với Hoa Thác. Bản thân Việt Tiệp Phi cực kỳ tự tin, đối phương chỉ có một gã áo đen. Về lý mà nói, đứng bên cạnh hắn là an toàn nhất. Thế nhưng vừa rồi Việt Tiệp Phi hét bảo nàng chạy trốn, cho thấy hắn không tin tưởng có thể đánh bại gã áo đen. Sau khi kẻ kia chiến thắng, sẽ tiếp tục giết nàng.

Sở Ngọc không có ý định bám trụ lại đồng sinh cộng tử với Việt Tiệp Phi. Nàng không biết võ, ở lại không giúp được gì mà chỉ thêm gánh nặng. Nếu bây giờ nàng chạy trốn, ngược lại Việt Tiệp Phi còn rảnh tay và yên tâm đối phó hơn.

Trốn!

Sau khi rơi xuống đất, ý nghĩ này chiếm cứ đầu óc Sở Ngọc. Nàng vén vạt áo, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy. Tiếng kim loại giao tranh xa dần. Nhưng càng chạy, nàng càng phát hiện Sở viên đang chìm trong bầu không khí tịch mịch đáng sợ.

Yên lặng hoàn toàn.

Bởi vì tất cả những người khác trong Sở viên, đều đã chết.

Tất cả bọn họ…những người hầu thanh tú, lễ độ, cư xử đúng mực do chính tay nàng dạy dỗ, cùng với toàn bộ thị vệ trong tòa nhà. Chung Niên Niên tuy có xuống tay, nhưng chỉ làm choáng hoặc đánh ngất bọn họ. Còn hôm nay, tất cả đều chết dưới lưỡi kiếm của gã áo đen.

Thi thể nằm ngang dọc trên mặt đất, nhưng vết thương thì giống nhau: một vết đâm chí mạng trên cổ, máu tươi chảy xối xả. Một kiếm đoạt mệnh.

Sở Ngọc dường như có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó. Gã áo đen nghênh ngang xâm nhập Sở viên, thấy ai là giết người đó, không bận tâm, không thương hại, mỗi người hắn chỉ dùng một đường kiếm là xong.

Sở Ngọc cảm thấy đầu óc mình đông cứng, không kịp cảm thấy phẫn nộ, cũng không kịp đau lòng. Chỉ có duy nhất một cảm giác, sợ hãi, chạy trốn. Mỗi lúc thấy một người chết, lại có một con số vang lên trong đầu nàng.

Một, hai, ba…

Bảy, tám, chín…

Mười lăm, mười sáu, mười bảy…

Từ lúc nhảy khỏi tường cho đến khi ra cổng Sở viên, tổng cộng ba trăm bốn mươi tám bước, tổng cộng bốn mươi bảy mạng người.

Run lập cập tháo một con ngựa khỏi cỗ xe, bị gỗ đâm xước hết da tay, Sở Ngọc nhảy lên yên ngựa: “Đi!” Giọng nói khàn khàn.

Sở Ngọc đã từng học cưỡi ngựa, nhưng học ít quá! Ngồi chẳng bao lâu thấy lưng ngựa chà xát hai bên đùi rất khó chịu, không còn hứng luyện tập nữa. Nhưng lúc này, nàng thật hối hận vì đã không chịu khó học.

Ngựa mới cất bước, Sở Ngọc đã suýt té ngã xuống. Nàng lại phải cố dùng lực phủ phục trên lưng ngựa, xác định cân bằng rồi mới nâng người lên. Nàng quay lại nhìn thoáng qua, cổng Sở viên lúc này mở rộng giống như chiếc miệng lớn. Bên trong vốn là đình viện thanh nhã an tĩnh, mà giờ đây ngập máu.

Sở Ngọc cắn răng vung roi, dùng lực kẹp chặt hai chân. Bị ngã chết và bị đuổi giết, hai tầng sợ hãi vây kín tâm trí nàng suốt dọc đường về phủ. Cuối cùng nàng cũng về đến nơi, tóc tai tán loạn, y phục bẩn thỉu.

Kinh hồn khiếρ vía. Lúc nàng rời khỏi Sở viên, Việt Tiệp Phi vẫn còn đánh nhau với gã áo đen, giờ đây không biết lành dữ thế nào. Nàng vội chạy đi tìm Hoa Thác, nhân tiện gọi cả A Man. Trong lúc đang định triệu tập vệ binh, người khiến nàng lo lắng đã xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Việt Tiệp Phi nặng nề dựa vào cánh cửa, vai trái và bụng đã trúng kiếm. Vết thương ở vai trái nặng hơn, máu nhuộm đỏ hết tay áo và vẫn không ngừng rỏ giọt. Cặp mắt vốn sáng trong, giờ đây bị bao phủ một màu xám tro, ánh mắt dường như tan rã.

Nhìn thấy Sở Ngọc, hắn trợn mắt một cái rồi gục xuống.

Sở Ngọc nóng ruột định chạy lên xem Việt Tiệp Phi thế nào, bỗng bờ vai bị giữ lại. Dung Chỉ đã tới từ lúc nào, đang giữ chặt vai nàng, mắt hướng về phía trước: “Cẩn thận!”

Theo hướng nhìn của hắn, Sở Ngọc thấy trên bờ tường cổng lớn, một bóng đen tử thần đang đứng thẳng.

Bởi vội vàng, chưa kịp triệu tập hộ vệ, xung quanh Sở Ngọc chỉ có Hoa Thác, Dung Chỉ và A Man mà thôi.

Trong nháy mắt, toàn thân nàng lạnh ngắt.

Vẻ mặt gã áo đen khinh mạn tà ác, lạnh lùng tàn nhẫn, tay nắm chặt kiếm. Hắn nhìn thoáng qua mấy người xung quanh Sở Ngọc. Khi ánh mắt quét đến bên cạnh nàng, nụ cười trên mặt hắn bỗng đông cứng, vẻ mặt chấn kinh biến sắc.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất