Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Nụ cười tỏa nắng » Phần 31

Nụ cười tỏa nắng

Phần 31

Bước vào phòng, tôi đứng sững sờ tại chỗ, Vivi đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới sàn nhà, bên cạnh là chiếc ly mới vừa rơi vỡ tan tành đồng thời tạo nên một tiếng động hãi hùng ban nãy. Chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều nữa, tôi chạy ngay đến bế Vivi lên giường nằm để xem em có bị trầy xước chỗ nào hay không chứ em mà có mệnh hệ gì chắc tôi đến mà chết mất thôi. Chắc em té xuống trước rồi mới làm rơi cái ly thế nên em không bị xây xát ngoài da, tôi vỗ má em:

– Vi ơi, Vi nghe anh không, dậy đi, đừng làm anh sợ mà! – Tôi sốt sắng, tim đập liên hồi…

Vivi chợt hé mắt ra, tôi mừng quýnh cả lên, tôi ôm em vào lòng:

– Vi bị sao đấy, làm anh sợ hết hồn! – Khoé mắt tôi đã ướt, không lẽ tôi bị lây bệnh mít ướt từ cô bé này hay sao?

– Sao anh… khóc thế, hì, em có sao đâu – Vivi cố gắng gượng cười, nụ cười nhạt thếch chẳng còn sức sống…

– Anh cứ tưởng ba Vi làm gì Vi rồi!

– Ba thương em lắm, ba không làm hại em đâu!

Tôi đưa tay lên rờ trán Vivi, nóng như cái lò lửa vậy, tôi nghĩ rằng Vivi bị cảm do chiều hôm qua phơi nắng quá nhiều, tiểu thư đài các mà, dang nắng sao chịu nổi:

– Bé bị sao là anh chết luôn á! – Tôi xúc động…

– Hihi, anh không được khóc, chỉ có em được khóc thôi – Em đưa tay lên lau nước mắt cho tôi…

– Thôi, Vi đừng nói nữa, nằm nghỉ đi, Vi ăn sáng chưa? – Tôi vuốt tóc em như thường lệ

– Dạ em chưa ăn.

– Thế Vi ăn gì để anh đi mua cho?

– Hông cần ăn, anh ở đây với em đi – Vivi cười tươi rồi ôm tôi chặt cứng…

Mỗi lần mà em ôm tôi thế này, tôi lại có cảm giác rằng mình càng ngày càng yêu cái con bé mít ướt này hơn, nó dễ thương và còn rất ngoan nữa, tôi không chắc rằng liệu còn có một người con gái nào đối xử tốt với tôi như Vivi hay không, nhưng mà nếu người đó có tồn tại đi chăng nữa, thì tôi vẫn sẽ chọn Vivi bởi một lẽ đơn giản, tôi yêu em nhiều lắm, hơn cả những gì tôi muốn nói. Tôi sững người mất một lúc lâu, khi giật mình tỉnh lại, tôi đưa tay lên nhéo má Vivi:

– Không được nhịn ăn sáng, biết chưa? Ăn gì nói mau! – Tôi ra lệnh…

– Dạ ăn gì cũng được – Lại cười tít mắt…

– Ăn hun được hông? – Tôi chu môi ra gạ… hôn…

*Chụt*

Và em hôn tôi thật. Phải nói là lúc ấy chân tay cứ gọi là tê hết cả, chẳng còn ý thức được gì. Em cười nói:

– Em ăn rồi, hihi…

– Dạo này hư quá nhé, hôn trai mà còn cười, chậc, chắc phải cấm túc vài ngày! – Tôi đưa tay lên cằm tỏ vẻ đăm chiêu nhưng mà trong bụng sướng mê tơi.

– Đừng mà, lần sau em không dám nữa! – Cô bé xụ mặt xuống cầm tay tôi lắc qua lắc lại năn nỉ

– Ngoan, hì hì, không nhăn nhó nữa, cười cái coi! – Tôi cười xoa đầu Vivi…

– Hì – Cô bé cười thật tươi…

– Thôi ở nhà ngoan, anh đi mua đồ về cho ăn, cấm bước xuống khỏi giường biết chưa?

– Dạ, em biết rồi!

– Ừm, đi đây.

Tôi xách xe chạy xuống khu vực chợ Bình Tân, lòng vòng một hồi cũng kiếm được quán phở, chạy vô mua cho em một tô nhưng gặp ông chủ quán bị điên ổng kêu phải mang đồ đựng mới bán về, thế là tôi lại phải quay ngược đầu chạy về nhà lấy đồ đựng. Trên đường về, tôi có lướt qua nhà của Dung – tình yêu đầu đời, tôi thấy em đang cười nói khá vui vẻ với một ai đó, cả 2 đang ngồi trên chiếc xích đu trước cửa nhà, vì cả 2 quay lưng lại nên tôi không nhìn rõ mặt người kia nhưng chắc là một đứa con trai.

Chợt những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về. Còn nhớ ngày sinh nhật em cách đây 2 năm, tôi và em đã cùng nhau ngồi trên chiếc xích đu đó, 2 đứa chọc nhau một lúc lâu, em tựa đầu vào vai tôi và hát, bài hát “Ngồi bên em” của Phan Đinh Tùng mà em và tôi rất thích, đến giờ tôi vẫn còn thường xuyên nghe và tìm thấy lại những xúc cảm ngày nào tưởng chừng như đã lạc mất đi.

Nhớ ngày của 1 năm về trước, tôi đã quá nhút nhát và cũng chính vì thế, tôi và em đã mất nhau mặc dù tình yêu vẫn còn, từ phía em nhưng tôi thì cũng chưa chắc lắm. Hơn nữa thì sau khi tôi “lỡ tay” bấm nút chia tay trong Audition thì bọn tôi cứ như bị rơi vào một mê cung vậy, chẳng có lối nào thoát ra và cũng chẳng có cách nào giải quyết mớ rối rắm ấy để tìm thấy người kia. Buổi tối hôm đó, sau khi đi ăn sinh nhật em cùng đám bạn chung lớp, chúng tôi quay về lại nhà em. Sau một hồi chém gió, em kéo tôi vô phòng, ép tôi sát vào tường, hỏi:

– Hồi nãy ông kêu ai xấu?

Chẳng là hồi đầu sau khi đi ăn uống thì đám lớp em có rủ nhau đi chụp hình Hàn Quốc gì đấy, ngày đó khá nổi tiếng, em nó cũng hí hoáy lao vô chụp, tôi thì ở ngoài chê xấu đủ kiểu, sau đó ẻm viết tờ giấy quăng ra cho tôi “Không liên quan gì đến anh”, phải nói là lúc đó tôi tưởng như tình yêu của chúng tôi có thể sẽ lại được nhen nhóm một lần nữa, cộng thêm với hành động kéo tôi vào phòng rồi đóng của lại, tôi đã nghĩ chắc chắn như thế đấy.

Nhưng không, ngày đó tôi quá nhút nhát, nếu phải như bây giờ thì tôi đã đè em ra mà hôn lấy hôn để rồi. Thế nhưng hôm ấy, tôi lại chủ động rút lui vì… ngại.

Sau khi ra khỏi phòng, em chạy ra chiếc xích đu hôm nào, em ngồi tại đó và khóc một lúc rất lâu, tôi biết nếu lúc đó tôi đi ra và ngồi cạnh em thì tôi vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế.

Nhưng… một khi duyên phận đã hết thì chúng ta cũng không thể nào có thể giữ nhau ở lại nữa, tôi đã chủ động buông tay và sau đó, mọi chuyện tuột dần khỏi tầm với của cả 2 đứa, em cũng thôi không muốn tạo cơ hội cho tôi và tôi cũng chủ động rời xa em.

Có lẽ mối tình đầu ngày đó sẽ mãi là một kỉ niệm đẹp, tôi thầm cảm ơn Dung ngày đó vì em đã cho tôi biết rằng “Không được phép nhút nhát khi ở bên người mình yêu”, để rồi ngày hôm nay, tôi ở đây cùng một người con gái xinh đẹp, ngoan ngoãn và rất dễ thương, tình yêu của chúng tôi cũng rất đẹp và đang được xây những nền móng vững chắc.

Chợt mỉm cười khẽ, tôi đi thằng về nhà, lấy cái cặp lồng ra để mua phở cho con bé con đang nằm bẹp trên lầu kia. Khi vừa quay đầu đi ra, tôi thấy một chiếc Camry đen đang quẹo vào khu nhà của Vivi, tôi cũng không quan tâm lắm nên cắm đầu chạy thật nhanh và có lẽ tôi đã sai khi bỏ qua nó.

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất