Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Ngày hôm qua… đã từng… » Phần 49

Ngày hôm qua… đã từng…

Phần 49

Xe rẽ vào một nhà hàng nhỏ nằm ven đường, nhà hàng tuy nhỏ nhưng khá ấm cúng, từ đây có thể hướng mắt nhìn xuống phía dưới thành phố. Tranh thủ lúc nhỏ Hân và anh Phong chọn món chị kéo tôi chạy ra ngoài để tự sướng. Thật không thể hiểu nổi chị của tôi đang nghĩ gì mà kéo một thằng đang thất tình như tôi ra để chụp hình cho chị. Đưa máy ảnh cho tôi, chị leo lên cái xích đu đặt trong ở góc sân bên cạnh nhà hàng ngồi cười toe toét để tôi chụp. Cầm máy ảnh thì được rồi đó nhưng mà tay quấn 2 cục to đùng như giờ lấy ngón nào đâu ra mà bấm nút chụp.

Tôi giơ hai cái tay băng ra hiệu cho chị “như dzầy sao mà chụp bà cô”. Chị chẳng những không thèm thông cảm cho hoàn cảnh của tôi mà còn giơ cú đấm ra chu chu mỏ uy hiếm tôi “kệ ngươi không chụp ta cho ăn đấm”. Tôi đành đặt máy ảnh xuống tự tháo cái khăn choàng ra khỏi tay. Nãy giờ cũng bớt rát và máu không chảy nửa rồi, vết thương cũng chẳng có gì nghiêm trọng, hơi khó cử động bàn tay tí thôi mà. Không tháo ra giờ chút cũng phải tháo để còn ăn trưa chứ em đi rồi đâu còn ai chịu khó ngồi đút cho tôi ăn như con nít nửa đâu.

Chụp khoảng 3 – 4 kiểu ảnh ngây thơ vô số tội cho chị xong tôi đem máy lại cho chị kiếm tra. Người đẹp chụp hình đúng là ăn ảnh, cái mặt cười toe toét của chị ăn gần hết cái hình chả thấy cảnh đẹp sau lưng đâu nửa mà. Có vẻ thỏa mãn với màn chụp ảnh và tra tấn hai bàn tay tôi xong, chị tung tăng cầm máy đi vào nhà hàng khoe với anh Phong. Tôi im lặng đi sau lưng mỉm cười nhìn theo chị. Người ta cũng đã dọn đồ ăn ra gần đủ. Tôi ngồi xuống, nhỏ Hân phát hiện tay tôi không còn băng nửa giật mình cầm tay tôi hỏi:

– Trời ơi sao tháo khăn ra chi vậy hả?

– Ờ tháo ra mới chụp hình cho chị Phương nè.

Tôi cười chỉ qua chị. Nhỏ Hân vẫn hơi lo lắng.

– Nhưng tay M đang bị thương mà…

– Có gì đâu, xước có chút. Không tháo lấy gì ăn trưa!

– Pleee. Cho nhox chết. Phạt cái tội hồi nảy dám nói xấu chị.

Chị chen vào, có vẻ vẫn hả hê vì nãy giờ được đày đọa hai bàn tay bị thương của tôi giữa cái giá rét mùa đông ở thành phố này. Mà đúng là để tay trần không mang găng một tí mà đã lạnh cóng cả tay. Sắp không còn cảm giác gì nửa rồi, chốc chốc vài cơn gió lùa qua khung cửa sổ khiến người tôi nổi cả gai ốc. Chị xuýt xoa cầm đũa ngon lành thưởng thức món ăn nóng hổi trên bàn. Chẳng thèm chia sẻ một chút nào với tôi cả. Nhỏ Hân cũng im lặng gắp đồ ăn cho cả bàn. Tất nhiên là không thể thiếu phần của tôi rồi. Nhỏ Hân chọn toàn những món nóng rất hợp với không gian xung quanh của quán.

Tự nhiên thèm một chút nước lẩu nóng cho vào chén, hai bàn tay bị thương lạnh cóng áp chặt vào chén đưa lên miệng húp trực tiếp thì còn gì tuyệt bằng. Nghĩ là làm, tôi đưa cái giá lên múc nước lẫu cho vào chén. Bổng tôi vuột tay, chén rơi xuống, nước lẫu bắn tung tóe. Cũng may tôi chưa múc được nhiều nước lẫu nên không đến nổi văng vào 3 người còn lại tuy nhiên tay tôi thì hưởng hoàn toàn nước lẫu vừa nóng vừa làm vết xướt trên tay tôi đau rát kinh khủng. 3 người còn lại giật mình…

– Nè nè tên nhox kia tính phá chị ăn hử?

Chị cốc nhẹ lên đầu tôi. Anh Phong cười nhẹ quay qua gọi phục vụ đến vệ sinh lại bàn và mang chén mới cho tôi trong khi đó nhỏ Hân lại thay thế vai trò của em đó là lo lắng cho tôi.

– M! M có sao không? Sao không cẩn thận gì hết vậy hả. Đưa tay đây Hân lau cho!

– M… ờ M không sao đâu. Để M đi rửa tay cái.

Tôi gượng cười vội vàng đứng dậy vùng ra khỏi tay nhỏ Hân chạy ào vào toilet. Tôi chạy vội vàng vào toilet loạng choạng xả dòng nước mát lạnh ào ạt vào hai bàn tay đau rát của tôi. Nhưng cái đau rát ấy không liên quan gì đến thái độ vội vàng của tôi cả vì tay tôi đang nhức và không thể cử động các ngón tay được nửa. Cảm giác như hai bàn tay tôi đang co rút hết mức có thể… đó là lý do tự nhiên tôi làm rơi chén nước lẩu. Dòng nước mát lạnh làm cơn rát từ vết xước hạ đi thì cái đau buốt nhói lên từng cơn làm tôi gần như quỵ xuống đất. Chợt có tiếng bước chân, thoáng thấy qua gương anh Phong đang bước vào, tôi vội vàng chạy ào vào toilet riêng sau lưng đóng sập cửa lại. Anh Phong đứng ngoài lo lắng cho tôi.

– M em không sao chứ. Phương kêu anh vào xem em có sao không.

– Dạ không… không… sao đâu anh… Em rửa rửa sạch tay rồi ra liền… anh cứ ra trước đi…

Tôi gắng gượng cố nói bằng giọng bình thường hết sức có thể. Anh Phong nhẹ giọng…

– Thiệt hả… ừ vậy anh ra ngoài trước đây…

– Dạ!

Tiếng bước chân anh Phong xa dần. Tôi ngồi hẳn xuống bồn cầu hai tay đan vào nhau siết chặt cố kìm nén cơn đau buốt đang tăng dần. Tôi cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng hét đau đớn, gương mặt tôi lúc này đỏ bừng, cả người gồng cứng run rẩy. Có lẽ vết thương cũ gặp lạnh lại tái phát. Mấy ngày nay tôi cũng đã vài lần bị như thế này rồi, chỉ là mỗi lần như vậy tôi đều tránh chỗ khác không cho mọi người biết, nhất là em. Nghĩ đến em, lòng tôi lại nhói lên, cái đau buốt của hai bàn tay làm sao so sánh được với ý nghĩ tôi đã không còn em bên cạnh nửa.

Những hình ảnh của em tràn về… như đoạn phim cũ chạy ào qua trước mặt… mãi đến khi tiếng mở cửa của ai đó vào toilet đánh thức tôi trở về thực tại, tôi mới bừng tỉnh khỏi hình ảnh của em. Không biết tôi đã ngồi đó bao lâu nửa. Chỉ biết mồ hôi trên người tôi đang tuôn ra, hai tay tôi không còn đau buốt nửa. Khẽ cử động thử mấy ngón tay, tôi thở phào ngửa mặt lên trần nhà mỉm cười nhẹ nhõm. Tự nhiên lại muốn cơn đau buốt ấy trở lại… vì như vậy tôi sẽ nghĩ đến em… và sẽ lại mỉm cười… Tôi đứng dậy, rút khăn giấy lau mồ hôi trên mặt rồi bình thường bước ra ngoài. Mọi người dường như không còn ăn nửa mà im lặng ngồi chờ tôi.

– Sao… sao M đi lâu vậy. Có sao hông?

– Ờ M không sao. Tại nước lẩu dầu mỡ nhiều quá rữa hoài hông hết.

– Xí… đồ nói dóc!

Chị cốc lên đầu tôi một cái rồi gắp đồ ăn vào chén mới của tôi.

– Nè ăn đi. Hông chi ăn hết ráng chịu à…

– Ờ cảm ơn nha… tốt bụng bất tử dữ…

– Haha có gì đâu tại chị ăn no rồi mà. Có hai người kia chưa ăn no đó nhox.

– Sax… tưởng tốt lành gì ai dè…

– Nói gì hả… hừ hừ.

– Ờ ờ có gì đâu.

Tôi cười lấy muỗng múc đồ ăn ăn ngon lành trước ánh mắt khác nhau của 3 người còn lại.

– Hai người cũng ăn đi… đồ ăn còn nhiều nè…

– Ừ ừ… Hân ăn tiếp đi em…

– Dạ…

Phần còn lại của buổi ăn diễn ra yên lặng. Thi thoảng chị và anh Phong trò chuyện vài điêu vu vơ nào đó. Còn tôi như thường lệ vẫn im lặng ăn, nhỏ Hân thì không ngừng nhìn tôi với anh mắt khá lo lắng. Từ khi chuyện xảy ra đến giờ, nhỏ Hân vẫn luôn nhìn tôi như vậy. Có điều lúc ấy tôi cũng chẳng quan tâm nhiều cho lắm.

Ăn uống xong xuôi cả đám kéo nhau ra phía sau nhà hàng để ngồi uống nước thư giãn. Anh Phong có đề nghị đi đâu đó chơi cho thoải mái nhưng nhỏ Hân và chị từ chối. Có lẽ họ vẫn lo cho tôi và họ hiểu điều tôi cần bây giờ đó là im lặng như tính cách của tôi. Nhà hàng tuy nhỏ nhưng khuôn viên sân sau để khách uống cafe thì khá rộng, được bày trí đẹp theo kiểu sân vườn đặc trưng của Đà Lạt. Nhiều hoa, nhiều cây lại có view nhìn về thành phố.

Tôi gọi một ly cafe đá không đường… tuy nhiên nhỏ Hân không cho tôi uống cafe đá, vậy là đành thưởng thức ly cafe đen đặc, không đường, không đá. Tôi cầm ly cafe đi ra gần lan can nhìn xuống phía thành phố. Buổi trưa mà sương mua vẫn giăng đầy, trên những tán lá vẫn còn đọng lại những giọt nước li ti… dù sao mùa này cũng là mùa lạnh, mặt trời chẳng bao giờ ló dạng được ra khỏi những rừng thông mênh mông phía trước. Cũng như giờ này không biết chiếc xe hoa ấy đã đưa em đi đến đâu giữa thành phố phía dưới kia. Em đang làm gì… em đã rời khỏi Đà Lạt chưa và bao giờ em sẽ rời khỏi đây để theo chồng về bên ấy… Hàng tá câu hỏi tôi tự đặt ra trong lòng rồi lại tự trả lời bằng một câu duy nhất “Ừ thì sao… em là vợ người ta mất rồi”. Tôi bật cười đưa ly cafe nghi ngút khói lên miệng nhấp nhẹ một ngụm, vị đắng lan trong miệng… đắng nghét… đắng đến nao lòng. Nếu ai đó hỏi lúc này cafe có đắng không tôi sẽ trả lời: “Ừ tất nhiên là đắng”.

– Đưa tay đây.

Tiếng chị nhẹ nhàng sau lưng. Tôi mỉm cười quay lại đứng dựa lưng vào lan can nhìn chị.

– Chi vậy.

– Còn hỏi nửa. Đưa đây chị thoa thuốc cho nè.

– Thuốc gì.

– Khờ quá… thuốc chị mua sẵn cho nhox thoa lên vết thương mà. Nhox con hư quá, tối ngày bị thương suốt vậy hả.

– Ờ… có phải nhox muốn đâu.

– Không muốn thì phải cẩn thận. Nhox cứ làm chị lo hoài như vầy sao chịu nổi.

– Nhox…

– Nhox mau mau lành lại đi. Lành vết thương ấy. Nhox hứa đi…

Chị vừa nói vừa lấy chai thuốc xịt lên tay tôi rồi nhẹ nhàng thoa đều xung quanh 2 bàn tay của tôi. Tôi biết chị đang cố chia sẻ nổi đau của tôi, tôi cũng biết chị đang bắt tôi hứa nhanh lành vết thương lòng. Ừ thì chắc chắn sẽ khó khăn để đứng lên sau khi em đi… nhưng sớm muộn gì tôi cũng phải đứng lên, sớm muộn gì tôi cũng phải mạnh mẽ để đi tiếp con đường phía trước. Ít nhất tôi không thể cứ mãi chôn mình trong cái vỏ ốc buồn bã tội nghiệp này để chị của tôi lo lắng nửa.

– Ừ! Nhox hứa… cho nhox buồn hết ngày hôm nay nhé…

– Hihi buồn mà cũng trả giá nửa…

– Ừ… lở buồn rồi. Buồn hết hôm nay thôi. Ngày mai lại vui cho chị coi…

– Thật không… cụng mũi hứa đi. Đứa nào nói dóc đứa đó làm con heo…

– Uhm… chơi luôn!

Chị nhẹ nhàng cúi đầu đưa mũi chị chạm nhẹ vào mũi tôi. Hơi thở chị nhè nhẹ luồn vào môi tôi như muốn xua đi cái không khí lạnh lẽo đang ngự trị… Cái cụng mũi này có lẽ không đơn giản chỉ là thỏa thuận của một lời hứa, mà còn mang nhiều ý nghĩa hơn ít nhất là với tôi, vì dù lạnh lùng tôi cũng cần lắm sự chia sẻ trong lúc này. Nỗi đau của tôi có lẽ đã bị chị mang đi một phần nào đó mất rồi.

Rời tôi ra, chị bỏ chai thuốc vào túi áo khoác mỉm cười nhìn về phía thành phố. Tôi cũng xoay người lại dựa vào lan can mỉm cười. Mọi thứ có lẽ vừa đi qua như một giấc mơ, ừ thì giấc mơ có thật và bây giờ tôi đăng đứng đây kế bên chị, sau lưng tôi còn có Hân, có anh Phong, có ông Kha, có bạn bè… còn em… còn em về bên ấy… sau lưng em rồi sẽ có những ai?

Một tiếng, hai tiếng đồng hồ trôi qua. Tôi vẫn đứng đó. Ly cafe hết sạch tự lúc nào. Bên cạnh tôi tiếng chị gõ gõ muỗng vào ly cafe tạo nên tiếng lanh canh vui vui tai nhưng cũng làm tăng cái không khí nhàm chán. Bất giác tôi mỉm cười. Bất giác mọi thứ xung quanh tôi nhẹ nhàng, lãng đãng một cái gì đó không tên. Nếu cố đặt tên, tôi chỉ có thể gọi đó là cảm giác “xa”. Quay qua cầm kéo chị đi về phía bàn cafe tôi cười:

– Thôi kiếm chỗ nào đi chơi đi ngồi một chỗ hoài hok chán hả?

– Ai nói hổng chán. Ai bỉu nhox cứ ngồi im hoài sao dám nói gì.

– Ủa bữa nay tự nhiên sợ nhox dữ vậy.

– Đừng có mơ. Tại nhox nói cho nhox buồn hết hôm nay chị mới nhịn đó.

– Èo làm tưởng nay đổi tính hiền bất tử chứ.

– Ý gì đó. Nói chị dữ hả…

– Ờ ờ hok có à nha.

– Hok gì mà hok… muốn ăn đấm hok hả… hihi đứng lại…

Chị bật cười dứ dứ nắm đấm đuổi theo tôi, tôi chạy lại bàn chỗ anh Phong và nhỏ Hân ngồi nãy giờ ngồi ào xuống bên cạnh Hân bún nhẹ lên má Hân một cái cười.

– Nè hai người ngồi một chỗ chán không. Kiếm chỗ nào đi chơi đi.

Nhỏ Hân hơi bất ngờ vì thái độ của tôi ngẩn người ra nhìn tôi chằm chằm. Anh Phong thì cười nhẹ đưa ly cafe lên miệng uống một ngụm gật đầu. Lúc đó chị cũng vừa đuổi tới nơi đúng sau lưng nghịch tóc tôi.

– Làm gì ngẩn người ra dữ vậy cô nương? Không muốn đi chơi hả…

– Đi… đi đâu…

– Thì đi vòng vòng kiếm gì chơi đi. Đâu phải lúc nào cũng được lên Đà Lạt đâu.

– Uhm. Cũng được!

Nhỏ Hân gật đầu, ánh mắt vẫn ra vẻ ngạc nhiên. Có lẽ nhỏ hơi bất ngờ với thái độ phải nói là tưng tửng của tôi lúc này. Tôi cười quay qua hỏi anh Phong’

– Anh ở đây có chỗ nào chơi được?

– Mình đi cáp treo đi Phong, đi ăn hàng, đi chơi trò chơi nửa. Hen nhox!

Chị cười tít mắt ngồi xuống vừa bẹo má tôi vừa hưởng ứng nhiệt tình.

– Làm gì sung dữ vậy? Nghe tới đi chơi là… haizzz…

Tôi nhìn chị trề môi trêu. Chị lại dứ nắm đấm trước mặt tôi đe dọa. Anh Phong gọi tính tiền rồi đứng dậy đi ra cho xe quay lại…

– Rồi giờ mình đi cáp treo trước rồi về công viên chơi trò chơi.

Tôi đứng dậy đi theo anh Phong. Chị kéo tay nhỏ Hân đang ngồi ngẩn người ra đi sau lưng. Thiệt bình thường đanh đá thông minh vậy mà giờ nhỏ vẩn chưa hiểu thái độ của tôi là sao mà còn ngồi đó ngẩn người nửa. Ngốc!

Cả đám kéo nhau qua chỗ cáp treo. Anh Phong đậu xe xong đi mua vé theo lệnh nữ hoàng còn tôi thì cùng chị với nhỏ Hân đi lại căn – tin mua đồ ăn vặt. Chị và tôi vẫn nhí nhố trêu đùa cãi nhau chí chóe làm náo động cả khu mua sắm đồ ăn, hàng lưu niệm của người ta. Mua đồ ăn nước uống xong chị cầm đồ ăn chạy trước đi kiếm anh Phong để lấy máy chụp hình. Tôi với Hân đứng tại quầy bán hàng lưu niệm, nhỏ vẫn im lặng chắc là đang xác định thái độ của tôi đây mà. Tôi quay qua lấy tay áp lên mặt nhỏ. Trời Đà Lạt đầu giờ chiều tuy có một ít nắng nhẹ nhưng vãn không đủ làm cho Đà Lạt bớt lạnh đi chút nào. Hai bàn tay trần của tôi lúc nảy cầm mấy chai nước ướp lạnh cho nên giờ cũng khá lạnh. Tất nhiên nhỏ Hân giật mình rùng mình đứng lùi lại vì bất ngờ bị lạnh ở mặt.

– Trời làm gì vậy đồ khùng! Biết lạnh hôn.

– Ờ lạnh mới có người tỉnh. Làm gì ngây người ra hoài vậy?

– Mệt có gì đâu thấy M lạ lạ.

– Lạ chỗ nào?

– Thì lạ lạ thui. Mà làm gì tay lạnh dữ vậy? Lại đây!

Nhỏ Hân nhăn mặt kéo tôi đi lại quầy bán đồ lưu niệm. Tôi im lặng đi theo mặc cho nhỏ làm gì thì làm. Lựa lựa, chọn chọn cuối cùng nhỏ cũng lựa mua một cặp găng tay màu đen có thêu hoa hòe lá họe xanh xanh đỏ đỏ và một cái khăn choàng cổ.

– Nè đeo vô đi để cái tay lạnh ngắt thấy ghê quá à. Quỷ hay gì mà hok biết lạnh hả.

– Ờ ờ thì đeo làm dữ không biết.

Tôi lắc đầu. Quan tâm thì quan tâm đi còn nói xấu tôi chi không biết nửa. Tôi im lặng đeo găng tay vào, găng tay làm bằng leo hay gì không rõ nhưng mềm mại và ấm lắm. Đeo găng vào rồi mới thấy thương cho cái tay mình, suốt từ sáng đến giờ quên mất là đang ở giữa mùa đông Đà Lạt lạnh tê tái. Trong lúc tôi đeo găng tay nhỏ Hân vừa ra vẻ khó chịu vừa quấn khăng choàng cổ cho tôi.

– Người gì đã nhỏ con ốm yếu mà không biết lo sức khỏe. Lớn rồi mà không tự chăm sóc mình gì hết. Để lạnh về bệnh rồi ai chăm sóc hả…

Trời đất ai mượn quấn khăn choàng dùm đâu mà vừa quấn vừa siết muốn nghẹt thở mà còn cằn nhằn tôi nửa. Không có tinh thần chia sẻ với người thất tình chút nào hết…

– Rồi rồi… biết rồi đừng la M nửa mà…

– La gì mà la. Xoay người lại coi coi…

– Xoay chi…

– Thì xoay đi…

Vừa nói nhỏ vừa xoay người tôi một vòng xem xem xét xét rồi tự gật đầu…

– Uhm… hợp màu đó…

– Hợp gì…

– Khăn choàng hợp màu với đồ M đang mặc chứ gì.

– Trời lựa khăn nào ấm hok lựa đi lựa cho hợp màu.

– Khùng! Khăn ấm sẵn rồi. Phải lựa cho tôi đẹp biết chưa. Nói nhiều quá trả tiền kìa.

– Hả!

– Hả gì. Mua đồ cho mấy người chứ mua cho Hân đâu bắt Hân trả tiền!

– Ờ ờ!

Tôi lắc đầu. Làm nãy giờ tính cảm động vì sự quan tâm của nhỏ rồi đó chứ. Tôi đành lục túi lấy tiền ra trả. Nhưng mà trời đâu có thương tôi. Lục túi áo, túi quần, túi sau… thiếu điều lột quần ra lục luôn mà có thấy cái bóp tiền của tôi đâu. Nhỏ Hân đứng khoanh tay nhìn tôi chằm chằm…

– Gì nửa đó…

– Ờ ờ chết rồi bóp tiền của M… đâu mất rồi…

– Gì hok giỡn à nha.

– Thiệt nè không tin kiểm tra đi. Đâu mất tiêu rồi…

– Sáng giờ bỏ bóp ở đâu mà giờ mất hả…

Nhỏ vừa nói vừa xoay người tôi lại lục kiếm.

– Có bóp tiền cũng làm mất nửa là sao.

– Ờ thì sáng giờ chở Thy đi…

Tôi ngừng lại một vài giây suy nghĩ, thôi chết nhắc bóp tiền mới nhớ còn một thứ còn quan trọng hơn bóp tiền của tôi nửa. Sáng giờ lo thất tình quên hết mọi thứ kỳ này chắc tán gia bại sản luôn rồi.

– Thôi chết rồi Hân ơi…

– Nói lảm nhảm gì đó?

– Bóp tiền M bỏ trong cốp xe…

– Trời vậy ra xe lấy đi…

– Không phải xe anh Phong…

– Rồi xe nào nửa?

– Hix xe… xe máy. Sáng chở Thy qua nhà thờ bỏ trong cốp xe rồi…

– Hả! Trời ơi!!! Đầu óc lơ ngơ gì đâu không vậy hả! Sáng giờ lo mấy người buồn quên mất tiêu. Bỏ xe bên nhà thờ luôn rồi trời!!!

– Ờ ờ… M có cố ý đâu…

– Mệt M ghê. Mất xe một cái cho mấy người ở lại làm ôsin luôn…

– Ực! Nỡ lòng nào…

– Cho chết luôn! Mệt ghê. Giờ chạy qua bên nhà thờ kiếm xe liền nửa nè. Sợ M luôn!

Nhỏ lắc đầu cốc một cái lên đầu tôi rồi quay qua lấy tiền trong ví nhỏ trả tiền găng tay với khăn choàng. nãy giờ hồn nhiên đối thoại như trong phim trước mặt chị nhân viên làm nhỏ trả tiền mà chẳng đứa nào dám ngẩng mặt lên một chút nào. Hix lạy trời giờ qua nhà thờ xe tôi vẫn còn đó. Xe thuê của khách sạn chứ phải xe tôi đâu giờ mà mất xe một cái là có nước bán thân làm ôsin thiệt luôn chứ giỡn à. Vừa thất tình giờ thất tiền nửa là đúng thảm. Không lẻ thảm tới vậy thiệt sao ta @@. Lúc này anh Phong với chị cũng quay trở lại chỗ tôi và Hân đang đứng.

– Có chuyện gì hai người căng dữ vậy.

– Đó anh coi cái tên này nè. Bóp tiền thì hok chịu giữ trên người. Giờ còn bỏ xe máy ở bên nhà thờ nửa kìa.

– Hả! Thôi chết trưa giờ anh cũng quên mất tiêu. Vậy giờ chạy qua đó kiếm xe liền.

– Nhanh nhanh dùm đi. Hai ông tướng mấy người đầu óc để đâu đâu không hà. Đàn ông con trai gì ngơ ngơ thấy sợ luôn.

Nhỏ Hân vẫn đanh đá chỉ trích cái nhân phẩm chưa kịp phục hồi của tôi. Còn chị thì đứng nghịch nghịch tóc tôi cười tủm tỉm. Người ta mất xe mà bà cô này còn tỉnh bơ đứng nghịch nửa, hết nói nổi sự vô tư của chị.

– Ờ ờ biết rồi giờ đi nè. La hoài.

– Đi nhanh đi ở đó cãi nửa hả!

– Thôi đi nhanh M. Vậy hai người ngồi đây chơi đi. Để tụi anh qua nhà thờ kiếm xe được rồi.

– Tất nhiên rồi. Làm biếng đi theo hai tên khờ tụi anh lắm. Hen chị!

Thật không ngờ hai người con gái này chẳng có tí đoàn kết nào hết. Nghe anh Phong kiu ở lại là chịu liền hông thèm đi kiếm xe phụ tôi luôn, vậy mà sáng giờ cũng bày đặt quan tâm lo lắng cho tôi nửa. Thất tình mà cũng hok được ưu tiên, chút nữa đi nhảy hồ Xuân Hương luôn cho rồi. Anh Phong chạy ra bãi xe, tôi tiu ngỉu đi theo sau lưng. Hồi sáng chở em tới cổng nhà thờ, tùm lum người đứng nhìn, đầu óc mãi lo nghĩ đến em xe tôi quăng đâu cũng không nhớ nửa. Kỳ này bán thân ở Đà Lạt chứ khỏi về Sài Gòn nửa rồi. Anh Phong quay xe lại, tôi leo vào trong ngồi kế anh, hai anh em mặt người nào cũng tỏ vẻ lo lắng khẩn trương. Xe chưa kịp lăn bánh ra khỏi cổng thì chị đi lại bên cạnh xe gõ cửa. Phù thì ra người này cũng còn có chút nhân đạo nên muốn đi theo phụ kiếm xe đây mà.

Anh Phong mở kính xe thò đầu ra hỏi:

– Sao Phương…

Chị không nói gì cười tủm tỉm kéo tay nhỏ Hân lại kế bên.

– Hihi hai tên ngốc đi đâu dzạ.

– Đi qua nhà thờ kiếm xe máy nè.

Ôi dầu sôi lửa bỏng thế này mà chị của tôi còn cười toe toét, nhỏ Hân cũng có kém gì đâu, ngồi trong xe mà vẫn nhìn rõ vai nhỏ run run, tay che miệng cười nhẹ kìa.

– Hihi hai tên ngốc cất xe đi. Hồi sáng bé Hân gửi xe cho chú bảo vệ nhà thờ rồi. Nhox khùng coi cái này là cái gì nè.

Chị vừa cười vừa lấy trong túi xách nhỏ Hân ra cái bóp tiền và chìa khóa xe máy của tôi trước ánh mắt ngẩn người ra của tôi và anh Phong. Nhỏ Hân cố kìm không cười ra tiếng chui đầu qua khung cửa kính xe:

– Đồ ngốc. Ngồi đó chi nửa. Ra nhanh đi cáp treo nè. Đi trước nha hihi…

Nói rồi nhỏ kéo tay chị quay lưng đi về phía cổng vào cáp treo bỏ lại sau lưng hai thằng con trai đần mặt ra nhìn nhau không nói nên lời. Anh Phong nhìn tôi nhún vai lắc đầu đau khổ lui xe trở vào bãi. Đáng giận, đáng hận nhưng mà hông dám nói gì hai cô gái này luôn. chút nữa lên cáp treo chắc phải rủ anh Phong gieo mình xuống vực để giữ tròn tiết hạnh mới được, bị lừa ngon lành @@. Đậu xe trở vào bãi xong hai anh em im lặng đi về phía cổng cáp treo, càng đến gần hai cô nương xinh đẹp kia càng nghe rõ tiếng cười, càng nhìn rõ vẻ mặt hả hê khi lừa được tôi. Kệ quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ghi sổ chờ dịp tính sau.

– Cười hoài nha… dzui lắm chứ gì.

– Chứ sao! Hihi ai bỉu mấy người ngốc quá chi…

– Nhưng mà anh đâu liên quan gì đâu…

Anh Phong chen vào.

– Sao hok. Tại Phong cũng ngốc như nhox M mà. Hen Hân…

– Đúng rồi! Đáng đời. Lớn rồi mà còn bị lừa…

– Nhớ đó! Thù này sẽ trả.

Tôi làm mặt nghiêm rồi quay lưng đi vào khu vực soát vé trước khi lên cáp treo. Chị kéo tay nhỏ Hân chạy theo sau lưng tay nghịch nghịch lên tóc tôi, còn anh Phong cũng cười trừ đi cuối cùng.

Chiếc ca – bin cáp treo dần đưa tôi và 3 người còn lại ra phía ngoài. Bên dưới những hàng thông già xanh ngắt lặng im trong những màn sương mù mùa đông Đà Lạt. Tôi lặng im nhìn về phía xa xăm. Bên trong anh Phong, chị và Hân vẫn trò chuyện, ăn uống cười đùa. Thi thoảng tôi cũng góp vui tranh giành đồ ăn, góp vui vài câu trêu chọc, góp vui vài cái mỉm cười. Rồi mắt tôi vẫn nhìn về phía xa, nơi thành phố hoa lấp ló giữa tán thông già, chẳng nhìn rõ những con đường phía dưới, chẳng nhìn rõ gác chuông nhà thờ nơi tôi tiễn em đi, chẳng nhìn rõ hình dáng em ở đâu đó giữa thành phố này. Tôi không có thói quen suy sụp quá lâu, cũng không có thói quen để những người xung quanh biết tâm trạng thật của tôi. Chiếc mặt nạ hề vô hình tôi đang đeo vào ngay lúc này âu cũng đã đem lại nụ cười cho ba người bạn kế bên tôi. Nụ cười mỉm nhưng ánh mắt tôi liệu có ai đủ kiên nhẫn nhìn vào, để nhân ra sau lưng chiếc mặt nạ hề… tôi đang cười hay đang khóc. Tất nhiên là không có nước mắt như gương mặt hoảng hốt của em lúc cánh cửa xe hoa khép lại rồi, con trai mà, làm sao khóc trước mặt người khác được. Có người nói rằng phụ nữ khi khóc nước mắt họ sẽ chảy ra ngoài, còn đàn ông nếu khóc nước mắt họ đều chảy vào trong. Bất giác tôi mỉm cười, bất giác tôi đưa tay áp lên khung cửa kính:

– Tiểu thư à! Xin lỗi! Phải để em ngoài đó một mình mất rồi.

Tags: , , , , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất