Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Mua dây buộc mình » Phần 16

Mua dây buộc mình

Phần 16

Thời Lâm luôn tin rằng một người có thiên bẩm ở một phương diện nào đó, ở những mặt khác mà người khác không biết nhất định sẽ thiếu sót, ví dụ bản thân anh.

Từ nhỏ đến lớn anh đều là học sinh ngoan đẳng cấp, đa tài ở nhiều mặt, được thầy cô và bạn bè tán dương . Anh là thiên tài trong môn toán học vật lý và hóa học, môn văn lại cũng đạt được giải lớn; môn văn hóa của anh đạt trình độ cao nhất, thành tích thể du͙c cũng ưu tú lạ thường; anh học hành xuất sắc, sở thích sở trường nhiều, cầm kỳ thi họa không gì không biết. Thậm chí anh không có dáng vẻ điềm nhiên như học sinh loại ưu Trịnh Hài, càng tỏ ra lễ phép nhiệt tình, thì lại càng thấy lãnh đạm xa vời. Hoàn toàn ngược lại với cậu ấy, tính cách anh ôn hòa dễ chịu, nụ cười ấm áp. Nhưng thứ càng khiến người ta tức giận đó là, anh còn có một vẻ ngoài đẹp trai.

Tóm lại, trong trường Thời Lâm là học sinh hoàn hảo phát triển toàn diện các mặt đức trí thể mỹ lao, trong xã hội Thời Lâm là thanh niên trụ cột với tài đức vẹn toàn.

Thời Lâm nghĩ trên thế giới vạn vật đều bình đẳng, có được tất có mất, cùng với quy luật trăng tròn thì thường dễ bị nguyệt thực, cho nên luôn cẩn thận đi tìm nhược điểm của bản thân mình.

Trước đây anh không hề tìm thấy nhược điểm thật sự của mình, bởi vì anh luôn có thể dùng thời gian ngắn nhất để khắc phục. Nhưng bây giờ anh đã biết, năng lực yếu nhất nhất của anh, đó là theo đuổi con gái.

Tuy gia thế nhà anh không bằng Trịnh Hài, nhưng vì nụ cười ấm áp và tính cách ôn hòa của anh, con gái theo đuổi anh ngược lại nhiều hơn. Nhiều năm qua đi, từ trong nước đến nước ngoài, ngoài việc nghiên cứu học vấn, liền toàn tâm toàn ý trốn những hoa đào mùa xuân và rau chân vịt mùa thu mà anh tiêu hóa không nổi đó, trong sự bận rộn như thế, bản năng theo đuổi phụ nữ của anh lại hoàn toàn bị thoái hóa.

Thời Lâm vừa nhìn vào màn hình máy tính, vừa dùng ánh mắt còn lại nhìn Tiêu Hòa Hòa đang vùi đầu chăm chú làm việc, ở nơi sâu thẳm trong lòng chia buồn thương tiếc thay cho bản thân mình.

Anh chưa từng tin tình yêu sét đánh, mà Tiêu Hòa Hòa dường như cũng không hề có phẩm chất đặc biệt gì khiến bản thân mình không thể quên nổi.

Nhưng ngày hôm đó, anh vốn cũng chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm, mới cứ bắt chuyện với cô gái khiến người khác cảm thấy thoải mái đó, lại vì lịch sự mà đưa cô về nhà. Sau đó anh rất muốn gặp cô lần 2.

Muốn gặp cô lần thứ 2 cũng không hề dễ dàng, anh hẹn cô mấy lần mới hẹn được, sau đó phát hiện cô gái này so với lần trước càng khiến anh cảm thấy thoải mái hơn. Do đó anh lại muốn gặp cô lần thứ 3, lần thứ 3 này lại càng khó hẹn hơn.

Thời Lâm nghĩ lại một lúc, bản thân mình dường như cũng phạm phải cái lỗi thường gặp ở đàn ông, đó chính là càng không đạt được thì lại càng muốn đặt được, càng không coi trọng thì càng muốn gặp.

Có một dạo anh khinh thường bản thân mình. Kết quả chính lúc anh đè nén cái xuân tình đang đâm trồi nẩy lộc đó của mình xuống, cơ hội lại đến trước mặt anh.

Lần về nước này của Thời Lâm là tiến hành một hạng mục nghiên cứu về kiểu mẫu hành vi của trẻ con, cần phải có người chuyên về hội họa phối hợp.

Bạn bè giới thiệu cho anh một công ty nghe nói có phong cách thiết kế và phong cách làm việc đều hợp với anh, mà ông chủ của công ty đó lại giới thiệu mấy người cho anh chọn, trong đó có đúng Tiêu Hòa Hòa.

Lần này Thời Lâm không muốn tin duyên phận cũng không được.

Cuối cùng anh có rất nhiều cơ hội quan sát Tiêu Hòa Hòa. Dựa vào đầu óc sở trường chuyên nghiên cứu về học vấn, anh rất nhanh liền đưa ra kết luận: Tiêu Hòa Hòa cô gái này quả thật có đặc điêm nổi bật thu hút anh, mà quyết không phải là hứng thú nhất thời của anh.

Trông cô rõ ràng rất bình thường, mũi nhỏ mặt nhỏ, xương bả vai mỏng manh, lạc vào giữa dòng người cũng không thể tìm thấy, nhưng chính là không giống với những cô gái anh quen.

Cô tươi mới ngọt ngào, đối xử với người khác ôn hòa, giống như cô bé hàng xóm khiến người ta cảm thấy gần gũi, nhưng hễ đi vào khoảng cách an toàn của cô, cô liền toàn thân phòng bị giống như một con mèo.

Trông cô luôn luôn vui vẻ cởi mở, đơn giản thuần khiết, lúc không nói cũng hơi hơi mỉm cười, nhưng khi nhìn kỹ đôi mắt cô, lại có điều không thể hiểu nổi, dường như đang giấu một bí mật mà người khác không biết.

Cô mơ mơ hồ hồ, chậm chạp lề mề, nhưng thứ cô làm ra lại gọn gàng xinh xắn, tràn đầy linh khí và tính sáng tạo.

Cô không ồn ào, hễ có người có ý kiến không đồng nhất lập tức liền không nói, mà không giống với những cô gái trong ngành của anh bất kể việc gì cũng phải tranh phải trái trắng đen với người khác, bất cứ lúc nào cũng không chịu thua đàn ông, cô rất có thần thái của một cô con gái nhỏ, dịu dàng, nhưng lại không hề thuận theo, có chủ kiến riêng của bản thân mình.

Tóm lại, cô gái trông rất trong sáng thuần khiết đó, ngược lại kiến người ta mê hoặc.

Thời Lâm trình bày và chứng minh khả năng bản thân mình và Hòa Hòa có thể ở bên nhau ở mọi góc độ, chính diện, phản diện, trắc diện, càng cảm thấy đó là một hạng mục đáng để khai phá. Đáng tiếc nhân sĩ chuyên gia như anh, mỗi lần muốn bắt đầu một cách tài tình, lại đúng vào lúc Hòa Hòa bỗng nhiên dùng ánh mắt trong veo nhìn anh lảnh tránh. Ánh mắt trong trẻo không vướng chút bụi trần nào đó, lại khiến anh cảm thấy, cái ý nghĩ bản thân mình muốn tranh giành Hòa Hòa rất bẩn thỉu.

Tối ngày hôm nay anh và nhóm họp xong, phát hiện Hòa Hòa vẫn đang làm tăng ca ở phòng nghiên cứu, liền hợp tình hợp lý vào giúp đỡ cô. Lúc kết thúc mới 7h, khi anh đưa Hòa Hòa về hỏi: “Chắc em chưa ăn cơm nhỉ, muốn đi đâu ăn?”

“Em ăn rồi.” Thấy Thời Lâm nhìn cô không tin, lại bổ sung, “Ăn một bát mỳ, bây giờ vẫn còn no.”

Thời Lâm cười đau khổ: “Đây là cố ý khiến anh áy náy phải không?”

Hòa Hòa mỉm cười: “Hay là, mời em ăn kem. Món nợ trước đây coi như hòa nhé.”

“Cô bé lương thiện thế này, anh nợ em mấy bữa cơm, dễ dàng cho anh như thế sao?”

“Em không phải người lương thiện đâu, em muốn đưa anh đi nơi có giá cao nhất không chút thương lượng.”

Tiệm kem đó nổi tiếng một cách kỳ lạ với giá thành và phong cách, sàn nhà ô vuông kỳ quái, giấy dán tường ô vuông, đâu đâu cũng trang trí ô vuông lập thể, đi vào giống như là mê cung, hoa mắt chóng mặt.

Hòa Hòa nói: “Anh ăn kem không?”

“Không ăn, lấy đâu ra con trai ăn kem chứ?”

“Thật đáng tiếc, vậy em không thể gọi kem thuyền chuối rồi.”

“Tại sao? Gọi là được mà.”

“Vậy làm sao được? Một mình em vốn ăn không hết.”

“Ăn bao nhiêu thì ăn.”

“Rõ ràng biết rằng sẽ lãng phí vẫn cố tình lãng phí, cái hành vi này rất đáng xấu hổ đó.” Hòa Hòa chau mày.

“Lúc nãy không phải em vừa nói, đến đây vốn để lãng phí sao, cho nên cũng không kém quá lãng phí một lần.”

“Không giống nhau. Bán đắt là vấn đề nhân phẩm của nhà hàng, nhưng em ăn không hết chính là vấn đề nhân phẩm của em.”

Thời Lâm bị bộ dạng nghiêm túc của cô làm cho vô cùng thích thú, giúp cô gọi kem thuyền chuối: “Anh ăn giúp em. Em ăn không hết đưa hết cho anh.”

Dáng vẻ ăn đồ ăn của Hòa Hòa rất dễ thương, giống như một con vật nhỏ, đem theo vẻ mặt hài lòng. Thời Lâm âm thầm uống nước, thường thường rời ánh mắt đi nơi khác, tránh khỏi việc quá vô lễ, sau đó anh nhìn thấy Trịnh Hài và Dương Úy Kỳ ở một góc khác trong cái lồng ô vuông hoa mắt đó.

Trịnh Hài tựa vào trên ghế, nho nhã nghiên cứu chiếc ly thủy tinh đầy nước ở trong tay, lúc thì dùng chiếc thìa gõ một nhẹ quan sát âm thành mà nó phát ra, lúc thì đặt ngón tay vào sau chiếc cốc thủy tinh phóng to ra quan sát vân tay mình.

Dương Úy Kỳ nhìn thấy rất buồn cười. Rõ ràng giống như một đứa trẻ làm mấy động tác linh tinh, nhưng cái dáng ngồi đoan trang đó của Trịnh Hài, cùng với vẻ mặt trầm tĩnh, khiến cái động tác nhỏ trẻ con đó có một cảm giác trang nghiêm của thí nghiệm khoa học.

Cô nhất thời không chú ý liền nói cách nghĩ của mình ra: “Em rất ít khi thấy con trai nghịch cốc lại có thể chuyên tâm như vậy.”

Trịnh Hài nhẹ nhành nhếch khóe môi lên: “Anh cũng ít khi thấy phụ nữ ăn một đĩa kem lớn như vậy vào buổi tối mà còn cố sức ăn.” Trên thực tế những người phụ nữ anh quen trước đây chỉ có một người sa đọa như vậy. Phụ nữ? Trong đầu anh lại hiện ra mấy chữ đó một lần nữa.

“Thật ra em cũng không phải lúc nào cũng sa đọa như thế.” Dương Úy Kỳ đang chiến đấu với một chiếc thuyền kem chuối cực lớn, cô lại dùng sức múc một thìa, trước khi nhét vào trong miệng nói, “Hôm nay gặp một việc trong văn phòng khiến em phiền muộn cực độ, em cần phải giảm nhiệt xuống.”

“Lần trước em nói vì gặp một chuyện vui, cho nên ăn kem chúc mừng.”

“Anh không hiểu phụ nữ.” Dương Úy Kỳ trong miệng vẫn còn đồ ăn, nói hơi lờ mờ, cô dùng khăn ăn che đi nuốt mãi mới nuốt trôi, hít một hơi không khí lạnh nói: “Vui vẻ và buồn phiền đều cần phải giải thoát, hơn nữa cách thức thường giống nhau, ví dụ như tiêu tiền, còn có tự mình hành hạ.” Cô quan sát chiến cuộc một lát, nói với Trịnh Hài, “Anh thật sự không ăn một miếng sao? Mùi vị thật sự rất ngon, ăn nó sẽ nhớ lại lúc nhỏ. Bên đó em chưa động vào.”

“Lúc nhỏ anh ăn cái này một lần bị đau dạ dày, cho nên không bao giờ động vào đồ này nữa.”

“Lần anh bị bệnh đó cũng chưa chắc là vì nó, có lẽ là do socola mà thôi.” Dương Úy Kỳ thán phục: “Khả năng ngăn chặn sự mê hoặc của anh quả thật quá mạnh.”

Thời Lâm đợi cho đến tận lúc họ rời đi, mới đến chào Trịnh Hài, đúng lúc Trịnh Hài bọn họ cũng phải ra về.

Bởi vì trong đó có rất nhiều người là lần đầu gặp mặt, cho nên bắt đầu luôn giới thiệu khách khách sáo sáo. Lúc giới thiệu đến Hòa Hòa, Trịnh Hài nói: “Đây là Tiêu Hòa Hòa.” Hòa Hòa cứ cúi đầu liền ngẩng lên thẹn thùng cười cười với Dương Úy Kỳ. Trịnh Hài hơi khựng lại mấy giây, nói bổ sung: “Em gái anh.”

Trong mắt Dương Úy Kỳ lóe lên một chút kỳ lạ, dường như tìm kiếm gì đó trong trí nhớ. Sau đó cô mỉm cười, nhẹ nhàng bắt tay Hòa Hòa: “Rất vui được làm quen với cô, Hòa Hòa. Cái tên thật đặc biệt.” Cô lại quay mặt về phía Trịnh Hài, dò xét một lát, “Kỳ thự hai người trông thật sự hơi giống nhau.” Những người còn lại đều cười.

Thời Lâm vẫn theo kế hoạch đưa Hòa Hòa về nhà. Trước khi đi Trịnh Hài dường như có điều muốn nói với Hòa Hòa, nhưng lại nhịn lại. Hòa Hòa quay đầu nhìn anh, anh dừng lại một lúc, nói một câu: “Đừng thức đêm, ngủ sơm chút. Mắt em vừa sưng vừa thâm rồi đấy.”

Lúc Thời Lâm lái xe nhớ đến câu nói đó lại cười: “Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. A Hài cái tên đó xưa nay đều có một dáng vẻ mọi thứ đều không liên quan gì đến cậu ta, không ngờ lúc làm bà mẹ già cũng chuẩn mực đến vậy.”

Hòa Hòa cúi đầu cười một lát: “Từ nhỏ anh ấy đã thích giả làm phụ huynh trước mặt em.” Buổi tối cửa kính xe giống như là mặt gương, Hòa Hòa liếc nhìn mặt mình, “Em thật sự hơi giống anh ấy sao?”

Thời Lâm quay mắt lại nhìn cô mấy cái: “Tai là giống nhất, kiểu dáng vàng tai hai người dường như y hệt nhau.”

Hòa Hòa thật sự phì cười.

Thời Lâm bổ sung thêm: “Em tin không? Rất nhiều đôi vợ chồng sống với nhau cả đời, dung mạo sẽ càng ngày càng giống nhau. Em và Trịnh Hài chắc là ở bên nhau quá lâu, đứng gần nhau, cái cảm giác đó lại giống như là hai anh em thật sự, vô cùng hài hòa.”

“Ồ.” Hòa Hòa không biết phải nói cái gì tiếp, nghĩ lúc lâu nói một câu: “Vị Dương tiểu thư hôm nay đó, khí chất rất được, lại thân thiện, giống như là những tiểu thư quý tộc thật sự trong phim vậy. Anh không thấy sao?”

“Không chú ý lắm.” Thời Lâm lại phát hiện ra Hòa Hòa có một ưu điểm nữa, cô tràn đầy thiện ý và sự tán thưởng đối với đồng tính, chứ không bài trừ như anh thường thấy, “Anh chỉ là không ngờ rằng Trịnh Hài tên tiểu tử ấy lại đưa phụ nữ đến nơi như thế, cậu ta xưa nay không thích nghe theo người khác, chỉ có người khác nghe theo cậu ấy thôi.”

“Anh ấy thích cốc ở đây.” Hòa Hòa đáp một câu không hề để ý.

Thời Lâm bỗng nhiên rất muốn thỉnh giáo vấn đề về phụ nữ với Trịnh Hài, nhưng anh rất nhanh chóng ý thức được, kinh nghiệm bạn gái ba tháng đó của Trịnh Hài, không hề thích hợp với anh, do đó lập tứ xua tan cái ý nghĩ đó.

Ba tháng. Anh nghĩ lại một lát, trong ấn tượng của anh những người bạn gái mà Trịnh Hài qua lại, ở trung học, còn cả quen biết ở nước ngoài, quả thật không có một người nào quá ba tháng. Trịnh Hài là người có tính nguyên tắc rất mạnh, thời kỳ học sinh bản thân cậu ta lúc đầu thuận miệng nói ra một câu đùa kỳ lạ “hạn giữ tươi mới là ba tháng”, đã có thể trở thành kim chỉ nam hành động cương quyết và chân lý vững vàng trong những ngày tháng sau này của cậu ta.

Chắc là anh không cẩn thận nói ra cách nghĩ trong lòng minh, Hòa Hòa nghĩ một lát, lắc lắc đầu: “Em cảm thấy vị Dương tiểu thư đó sẽ là một trường hợp ngoại lệ.”

“Chẳng lẽ lần này Trịnh Hài nghiêm túc?”

“Ừ, trực giác. Vị Dương tiểu thư này, vừa đúng là kiểu người mà anh ấy từ nhỏ đến lớn đã rất thích và ngưỡng mộ, bất kể là ngoại hình vóc dáng hay là tính cách.” Hòa Hòa nói về Trịnh Hài với giọng điệu của chuyên gia.

Thời Lâm muốn ngất đi. Anh nhận thức được một việc, Hòa Hòa nói ít, một vấn để thường chỉ nói mấy câu, cô liền mất đi hứng thú. Nhưng có liên quan đến Trịnh Hài lại là một trường hợp ngoại lệ, ví dụ như bây giờ, cô nghiên cứu vấn đề tương lai của Trịnh Hài còn chuyên tâm hơn cả bản thân Trịnh Hài.

“Vậy em biết kiểu người em thích là như thế nào không?” Thời Lâm cố gắng hỏi với giọng điệu ung dung tự nhiên nhất.

“Em?” Hòa Hòa sững lại một lúc, không ngờ rằng câu chuyện lại chuyển đến hướng này, “Chỉ cần không giống Trịnh Hài là được.” Cô mập mờ bỏ qua vấn đề này một cách thoải mái.

“Hả?”

“Nếu không cả đời em sẽ không thể được làm chủ gia đình.”

Tags: ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất