Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Ký ức buồn » Phần 51

Ký ức buồn

Phần 51

Đáng nhẽ tôi đã được xuất viện đúng theo như dự kiến ban đầu, nhưng tại bởi những cơn đau đầu cứ ngày một xuất hiện với tần suất tăng dần, muốn giấu cũng chẳng thể được nữa và pmá hai phát hiện ra là điều đương nhiên, sau đó bị má mắng cho một trận. Vì lo ngại sợ tôi bị di chứng từ cú va đập đó nên má hai đã đề nghị bác sĩ chữa trị dứt điểm tình trạng này… và tôi phải ngậm đắng ở lại đó thêm hơn một tuần nữa, khó chịu và bí bách vô cùng, phải đếm từng ngày một để thoát khỏi nơi quái quỷ này… mùi thuốc sát trùng nó ám ảnh từ nhỏ khiến tôi sợ vô cùng nhưng dù sao tôi cũng chịu đựng được còn hơn việc người thân mình phải chịu cảnh này.

Điều kỳ lạ chưa dừng lại, một lần nữa phải bất ngờ khi mọi chi phí phát sinh và thuốc men đều có người thanh toán trước đó, tôi chẳng phải bỏ ra một đồng nào hết… y tá nói lại thì vẫn là người con gái đó, không hề để lại tên tuổi hay bất cứ thông tin nào cả, càng khiến tôi thêm tò mò về người này, không biết đó là ai và có mục đích thực sự là gì vì trên đời này chả có ai cho không ai cái gì cả.

Sau sự chờ đợi mòn mỏi thì ngày xuất viện cũng tới, thoải mái vô cùng như kiểu vừa được mãn hạn tù vậy… về tới nhà định phi luôn ra quán xem tình hình ở đó thế nào nhưng bị má hai bắt phải ở nhà không cho đi đâu cả vì sợ tôi lại gây ra chuyện… biết là má lo lắng mới làm vậy nên tôi chẳng dám cãi lời. Suốt nửa tháng chỉ ăn với ngủ và ngủ với ăn, chả làm cái gì khiến tôi sắp phát điên lên, phải năn nỉ hứa hẹn các kiểu thì má hai mới cho phép tôi được ra ngoài…

Lúc này điều cần làm trước tiên là mau chóng trở lại công việc ở quán, mang tiếng chủ quán mà cứ suốt ngày để bà chị họ tất bật một mình thì chẳng ra sao cả… chỉ mới có 2 tháng trời mà công việc ùn lên như núi vậy, quyết toán bao nhiêu hóa đơn giấy tờ chất đống trên bàn, lại thêm việc phải sắp xếp lại và sửa sang với đổi mới một số thứ, phải luôn cập nhật những thứ mới mẻ và lạ để khách thấy hứng thú, khỏi chán… bận rộn đến mức tôi phải tắt luôn điện thoại đi để tập trung vào công việc… còn ông anh thằng P vẫn giữ lời hứa, mỗi tháng đều tới quán trả tiền đầy đủ, tôi thấy lão cũng tội nghiệp. Chuyện mấy thằng hôm đó chơi tôi thì tạm gác sang một bên vì chưa tới lúc xử lý việc này… trước sau gì thì cũng phải làm thôi chả khó khăn mấy khi tôi đã rõ chúng là ai.

Quãng thời gian sau thì quán bắt đầu có thương hiệu và số lượng khách quen tăng đáng kể nên công việc trở lên thuận lợi rất nhiều, vất vả một chút nhưng thấy kết quả đạt được vậy cũng khiến tôi vui mừng và có thêm động lực để tiếp tục làm. Cứ ngỡ rằng cuộc sống sẽ ổn định và yên bình mà trôi đi nhưng chết tiệt thay là lúc đó nhận được tin ba nuôi bị đột quỵ do một cú sốc lớn trong việc làm ăn với bọn Thái, bọn này vô cùng thâm hiểm và gian trá còn hơn cả lũ khựa nên không cẩn thận là bị chúng chơi liền… kéo theo chuyện đó thì mọi thứ trong địa bàn bắt đầu rối tung lên. Mấy bọn vô danh tiểu tốt thừa nước đục thả câu đua nhau nổi lên cấu xé lẫn nhau tranh cướp địa bàn. Do anh em trong nhóm không có ai đứng lên chỉ đạo nên chẳng thể nào khống chế nổi… một cơn bạo loạn theo đúng nghĩa.

Ba nuôi phải đưa sang tận bên Mỹ để điều trị… may sao qua được cơn nguy kịch nhưng hậu quả để lại vẫn rất nặng nề, ba nuôi bị cấm khẩu và liệt nửa người, quái ác thật. Đang khỏe mạnh là thế nay lại phải nằm im trên giường bệnh, thụ động trong mọi thứ… khi nào cũng cần phải có một người ở bên cạnh chăm lo, đúng là cái cuộc đời này nó chứa đầy những bất ngờ, dù có trí tưởng tượng phong phú đến mấy cũng chả thể nào nghĩ tới mức vậy… Chó chết! Chính lúc này mới rõ ai là bạn ai là thù vì hoạn nạn mới tỏ lòng người, quả đúng như vậy, bao nhiêu anh em thân tín sau khi biết tin thì lập tức quay lưng lại tiếp tay cho bọn khác và sẵn sàng triệt hạ những người từng cùng hội cùng thuyền với mình chỉ vì chút lợi ích, vài đồng tiền bẩn thỉu, đúng là chả có cái thước nào đủ dài để đo được lòng người.

Chứng kiến chị phải chạy đôn chạy đáo quán xuyến mọi việc khiến tôi không khỏi xót xa, sao có thể dương mắt đứng nhìn được cơ chứ… anh N với chú L người thầy đầu tiên của tôi đến nhờ tôi về để giúp đỡ một tay để vực dậy bang qua cơn giông tố này… đắn đo suy nghĩ một hồi thì tôi cũng quyết định trở lại con đường ngày trước mà mình từng cố gắng lắm mới có thể dứt ra được. Khoan hẵn nói tới chuyện đúng hay không vì dù sao thì tôi cũng chấp nhận… mặc kệ cho chị Linh và H với thằng K ra sức ngăn cản, sau đó nó từ mặt tôi luôn. Người làm tôi phải suy nghĩ nhiều nhất đó là má hai… không hề ngăn cấm mà chỉ im lặng, còn giúp tôi giấu không cho hai bác dưới quê biết… thà má cứ mắng chửi thậm trí là đánh đập còn hơn, má cứ làm vậy khiến tôi khó chịu vô cùng, một bên là gia đình một bên là anh em thân thiết đang gặp nạn… thật khó để chọn lựa. Tôi biết má hiểu tôi phải chịu sự dằn vặt lớn đến nhường nào, nếu lúc này mà làm ngơ thì sau này sao tôi có thể vác mặt ra đường được nữa.

Chẳng còn sự lựa chọn nào khác cả… tôi chỉ biết nói câu “Con xin lỗi”. Và rồi những vết nhăn, những sợi tóc bạc xuất hiện trên gương mặt xanh xao của má ngày một nhiều thêm… hằn sâu trong đôi mắt đó là một nỗi buồn vô tận, tất cả âu cũng chỉ vì tôi mà ra cả. Đau lắm, nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng cảnh má hai cố gắng tỏ ra bình thường thậm trí là vui vẻ để cho tôi khỏi phải nghĩ ngợi và dằn vặt… những đêm thức trắng lén đứng nhìn tôi rồi òa khóc và vội vàng lấy tay che miệng lại để ngăn không phát ra tiếng vì sợ tôi phát hiện… nhưng má đâu biết rằng thằng con của má vẫn còn thức, nước mắt nó rơi ướt đẫm gối… mẹ kiếp! Sao tôi có thể quên được, nó ám ảnh tôi mãi mãi, hình ảnh má hai vội vã che miệng lại để ngăn tiếng nấc nghẹn ngào… tội lỗi tôi gây ra là quá lớn… chó chết thật. Và trong một lần tôi trở về nhà với cái thân xác tàn tạ bộ quần áo bám đầy máu tanh, do hôm đó bị tụi nó đánh lén.

“Từ trước đến nay mẹ luôn để cho con quyết định mọi thứ vì biết con là đứa hiểu chuyện… điều gì nên làm và điều gì không chắc cũng không cần mẹ phải nhắc con đúng không? Con à… ở đời phải giữ cho mình một chút ích kỷ, một chút tư lợi cá nhân… đừng vì người khác quá nhiều. Có lẽ bây giờ con chưa thể hiểu hết ý mẹ nói nhưng sau này con sẽ hiểu và đó là một bài học… một bài học quý báu về cuộc đời này”

Tôi đã khóc như đứa con nít khi nhắc lại điều này… Đời đếch phải truyện cổ tích…

Quay lại khi đó… chú L là người thích hợp nhất để đứng ra lo liệu mọi thứ… tụ tập những anh em thân tín lại củng cố lực lượng để dành lại địa bàn, cũng như những mối làm ăn trước đây. Chả thể nào tránh được xô xát và máu đổ là chuyện đương nhiên…”tôi sẽ không kể rõ chi tiết về đoạn này vì sẽ là phiền phức rất lớn khi những thông tin này bị lộ ra”. Kết quả cuối cùng không như mong đợi nhưng cũng không đến nỗi nào… địa bàn rộng lớn trước đây nay bị chia làm ba, phần lớn và quan trọng vẫn thuộc quyền quản lý của bọn tôi. Để mọi thứ trở lại yên bình thì ba người đứng đầu đã tổ chức gặp mặt để thương thảo và rồi thống nhất quy định không bên nào được phép xâm phạm đến việc của bên kia, ai làm việc của người đó “nước sông không phạm nước giếng”. Chung quy cũng vì miếng cơm manh áo mà ra… ai chả muốn yên ổn làm ăn.

Từ đó thì mọi thứ đã tạm thời yên ổn trở lại… tổn thất cả người lẫn của không hề nhỏ nhưng cũng lực bất tòng tâm vì chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể. Chú L được ba nuôi ủy thác làm người tạm quyền, quyết định mọi việc lớn nhỏ… tôi và anh N được tin tưởng giao nhiệm vụ quản lý hai khu quan trọng nhất và tham gia vào nhiều phi vụ mờ ám, càng ngày tôi lại càng lấn sâu vào con đường tội lỗi… lý trí đã bị tham vọng gạt sang một bên… tiền tài, quyền lực làm lu mờ, tôi lại trở thành con thiêu thân ngu ngốc lao đầu không suy tính vào những đốm sáng lập lòe màu sắc. Vậy đấy… haizz…

Quán thì tôi giao chọn cho bà chị họ, họa hoằn tháng tới đó một hai lần để xem xét và giải quyết giấy tờ… thời gian bận bịu cũng không làm tôi quên mất đi việc phải tìm kiếm cô gái đã cứu mình, thật khó khi không biết một chút thông tin nào cả… mọi cố gắng đều đi vào ngõ cụt. Chắc người đó không muốn tôi biết nên cố tình che giấu, càng nghĩ càng thấy lạ… nhưng cũng đành phải gác lại.

Công việc vẫn diễn ra bình thường, cho đến khi tôi tình cờ gặp lại mấy thằng oắt con lần trước úp mình… tối hôm đó tôi cũng rảnh nên qua quán bar của chú L chơi, vẫn một mình ngồi ở góc khuất để có thể thoải mái quan xát mọi thứ diễn ra xung quanh, lát sau khoảng hơn 11h thì có một tụi choai choai cả trai lẫn gái khoảng tầm gần chục mạng hay hơn thì tôi không nhớ rõ đi vào ngồi kín 2 bàn vip… nhìn qua thì tôi đoán bọn này lại một lũ thiếu gia với công chúa đây, không quan tâm cho lắm nhưng bọn này ồn ào quá khiến tôi phải chú ý đến. Dưới cánh ánh đèn màu lấp lòe tôi nhận ra trong số đó có mấy thằng đợt nọ úp mình đang ngồi cười nói vô tư… không lẫn vào đâu được mấy cái bộ mặt đó. Đang tính kiếm tụi nó thì tự nhiên lại vác xác tới… lại có trò vui để xem rồi như không cần phải vội vàng làm gì cả, cứ cho bọn nó chơi bời vui vẻ đi đã, cá đã nằm trên thớt rồi. Có vẻ mấy đứa này uống phải thuốc liều nên dám mang cả “hàng cấm” vào trong đây, bọn nó nghĩ đây là chỗ quái nào mà ngang nhiên như vậy. Mẹ kiếp, nhỡ có cớm thì ăn cháo cả đám… tôi nhanh chóng đứng dậy tiến lại phía bọn nó.

– Mấy bạn biết chỗ này cấm mấy thứ đó không?

– Mày nói cái loz gì thế? – Một thằng ở gần tôi lên tiếng.

– Thế tay cậu đang cầm cái gì đó?

Tôi nhếch mép cười đểu vì có vẻ như mấy mấy thằng này không nhận ra mình, vậy cũng tốt… tôi bất ngờ túm lấy tay của một thằng mà tôi biết chắc là nó đang cầm thứ không thuộc về nơi này.

– Mày làm cái gì thế, bỏ tay ra ngay không đừng trách bố…

Thằng này vùng vằng, chửi um lên khiến khách trong quán đổ dồn mắt lại chỗ tôi… quay ra nháy mấy thằng em ra giải thích, việc làm ăn là hàng đầu, sau đó quay lại thì đã thấy bọn còn lại đứng dậy tay lăm le cái chai tính ăn thua luôn, đúng là mấy thằng trẻ ranh mới có vậy mà đã manh động rồi mà chả thèm quan tâm tới hậu quả, chắc là đang chứng tỏ mình là anh hùng với tụi con gái ở đó đây mà… thật nực cười, tôi chả lạ gì…

– Chúng mày ngồi hết xuống trong lúc tao còn nói nhẹ – tôi quát lớn rồi bẻ tay thằng kia lấy viên kẹo ra và giơ lên.

– … – cả bọn im re chả dám nói câu nào…

– Đừng nói với tao đây là thuốc đau bụng nhé… mẹ kiếp.

– Dm thằng chó…

Thằng lúc nãy bị tôi bẻ tay nổi khùng, vội vã cầm chai bia lên đập luôn nhưng may mà tôi kịp phản ứng đưa tay lên đỡ được chứ vào đầu thì có khi quay đơ luôn… cái chai vào tay cũng đã đủ đau lắm rồi… mẹ kiếp làm tím bầm mấy ngày sau mới đỡ đau. Thấy tôi lùi lại nên nó được đà lao tới định làm phát nữa thì…

– Dừng lại!

Tiếng quát lớn khiến nó dừng lại… tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì nghe “bốp” một cái thằng bé kia ăn nguyên cái tát như trời giáng của đứa con gái… ơ mà đứa con gái này chết tiệt thật khi tôi nhận ra đó là T. Thế là thế quái nào nhỉ, bọn này cùng hội mà tôi tự hỏi với mình như vậy… có lẽ nào bọn nó uống nhầm thuốc không?

– Chị T… sao chị lại đánh em…

Thằng kia ôm mặt nhăn nhó trả lời trông đến tội, T không nói gì quay sang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Mấy thằng em thấy động nên chạy ra nhưng bị tôi đuổi đi hết… chuyện nhỏ nhặt thế này không cần đụng tay chân làm gì phiền phức, phải vờn cho con mồi choáng váng mới vui.

– Lại gì nữa đây… trò hề? – Tôi lên tiếng…

– Đó không phải việc của anh – T gắt gỏng vẻ khó chịu…

– Thằng chó… tao nhớ ra mày rồi – một trong số những đứa úp tôi đợt trước reo lên rồi dút điện thoại ra gọi cho ai đó…

– Anh à tới ngay quán xxx, em bị tụi nó quây… dạ dạ anh tới liền đi ạ…

Khi kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại thì thằng này vênh mặt lên kiểu như bố đời… trò con nít. Lại sắp có kịch hay để xem rồi, cười nhạt rồi ngồi xuống bàn bên cạnh châm thuốc hút.

– Mày ngon thì cứ ngồi đó đi con chó… hôm nay bố cho mày vào nhà xác luôn chứ không nhẹ tay như lần trước đâu.

– Im ngay – T quát lớn…

– Chị cứ để mặc em…

– T cô cứ ở yên đó… không phải việc của cô đâu.

– Anh… anh hừ…

T bực bội ngồi xuống chỗ bọn kia… thật nực cười, không biết tụi nó gọi dân anh chị nào tới nữa mà trông có vẻ tự tin và tinh tướng đến vậy… coi như bữa nay giải tỏa chút bực bội trong lòng tiện thể đòi lại món nợ xưa. Mặc kệ mấy thằng kia dọa nạt chửi bới thả ga… tôi vẫn cứ ngồi im không nói gì, lát sau có một bọn kéo tới rất hùng hổ xông thẳng vào…

– Thằng nào… nó đâu…

– Nó ngồi kia anh à – thấy đồng minh tới là nó chạy ra xun xoe như kiểu mấy thằng thái giám bên khựa.

– Chó chết… đập bỏ mẹ nó cho tao…

Nghe có vẻ bá đạo… tôi ngẩng mặt lên xem là cái thằng chết tiệt nào mà dám vào nơi đây mà to tiếng đến vậy.

– Ơ… anh M… sao… sao anh – ra là thằng em, nhận ra tôi khiến nó bất ngờ…

– Sao… nhắm ăn được thì cứ chơi đi.

– Dạ anh… tụi em đâu dám ạ… tại em không biết là anh nên… nên…

– Dạo này hổ báo quá nhỉ… bảo kê cả cho tụi nhóc này rồi còn tới cả đây quậy phá.

– Dạ… tụi em lỡ…

– Lát tao xử chúng mày sau còn bây giờ cút ngay…

– Dạ… bọn em biết sai rồi ạ…

– Cút…

Cả bọn giật bắn rồi cúi chào và lượn mất… mẹ kiếp, chắc là do tôi dễ dãi quá nên tụi này mới vô phép như vậy…

– Rồi bây giờ chúng mày có muốn gọi ai đến nữa không?

– … – cả bọn im re…

– Anh thôi ngay cái trò đó đi được không? – T đứng dậy nhìn tôi rồi nói…

– Chuyện cô cùng tụi này tới phá quán tôi cho qua nhưng vụ úp tôi thì không để yên được.

– Vậy anh muốn gì?

– Tất cả chúng mày đứng hết dậy theo tao vào bên trong, ở đây ồn ào không tiện.

Có vẻ như bọn này đang định thử lòng Kiên nhẫn của tôi thì phải… vẫn cứ ngồi đó nhìn nhau.

– Chúng mày không nghe tao nói gì à?

Vừa dứt lời thì cả bọn đứng bật dậy khép nép dạ vâng rồi cùng đi theo tôi vào trong phòng quản lý… nơi đây yên tĩnh rất hợp lý để giải quyết, bên ngoài tiếng nhạc xen lẫn với hò hét rất ồn…

– Rồi tao cho chúng mày cử một thằng ra kể từ đầu đến đuôi câu chuyện – tôi ngồi xuống chỉ tay về phía tụi kia, tôi muốn biết rõ mọi thứ.

– Anh có thôi ngay đi không? Tụi nó đều theo lệnh của tôi hết… – T lên tiếng…

– Tôi không hỏi cô… nếu thích cô có thể dẫn theo mấy đứa con gái này về… tụi còn lại thì tôi vẫn chưa xong việc với chúng.

– Chị cứ kệ tụi em… để xem thằng chó này tính làm gì – thằng kia gân cổ lên nói… tính tỏ ra anh hùng đây…

– Được đấy… rồi thời gian thảo luận đã kết thúc và đến lúc chúng mày trình bày rồi đó.

– Tao nói… vì tao thấy mày ngứa mắt nên vào phá quán của mày rồi theo dõi đánh mày… tất cả là do tao không liên quan đến chị T.

– Q sao em lại nói vậy…

– Chị cứ kệ em… đó giờ muốn xử lý tao như thế nào tùy mày.

– Tao thấy nó không được hợp lý cho lắm thì phải… à mà thôi mày đã nói vậy thì chả còn cách nào khác.

Mẹ kiếp, mấy thằng này có vẻ như hiền quá nên được đà thì phải… tôi nhanh chóng ngồi dậy lấy con dao găm quen thuộc trong ngăn bàn làm việc ra rồi tiến lại… cả bọn sợ xanh mắt, miệng lắp bắp không nói lên lời.

– Tất cả là do mày đúng không?

Tôi nói dứt lời là nó ăn chọn một cú lên gối vào bụng, khụy xuống nền nhà… chắc là do bất ngờ quá nên tụi kia chẳng kịp phản ứng gì mà chỉ biết dương mắt đứng nhìn rồi ú ớ. Đã làm thì phải làm cho thật một chút nó mới vui… tôi lấy chân dẵm lên tay thằng bé rồi túm tóc nó nhấc lên, cúi đầu xuống nói…

– Chỉ cần mày nhúc nhíc một chút thôi là tao không biết ngón tay nào của mày sẽ đứt lìa đâu?

– Dừng lại… anh làm ơn thôi ngay cái trò đó đi có được không? – T sợ sệt hét lên, chắc nhìn mắt tôi lúc đó ghê tởm lắm thì phải…

– Kịch hay mới chỉ bắt đầu thôi…

Vừa nói dứt lời thì tôi nhẹ nhàng giơ con dao lên cao rồi ngay lập tức đâm mạnh xuống làm thằng bé cùng với tụi còn lại hét toáng lên… tay chân nó run bắn lên xém tè ra quần. Con dao cắm ngập xuống nền gỗ xát ngay cạnh ngón út của nó.

– Chết trượt mất rồi. Dạo này mắt kém quá… haizz chắc phải làm thêm vài lần nữa.

– Anh… anh… làm ơn tha cho em… huhu… em biết lỗi rồi ạ…

Nó khóc lóc xin tha, lũ còn lại thấy vậy cũng quỳ xuống van nài… T nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn… môi mím chặt, chả sao vì tất cả đều do tụi nó tự chuốc thôi… thật nực cười, mới có vậy thôi mà đã lộ rõ bản chất rồi.

– Ơ… chúng mày làm cái gì vậy…

– Anh… tha… tha cho tụi em lần này đi em hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa đâu ạ…

– Hahaaa… lại còn có cả lần sau nữa cơ à… dám chơi dám chịu…

– Em xin anh… để em khai hết ạ!

– Nhưng giờ tao đổi ý không muốn nghe mày giải thích nữa vì biết đâu mày lại nói dối…

– Không… em không dám…

– Tạm tin… nói dối lần nữa thì mày biết hậu quả rồi đó…

– Dạ! Em biết ạ…

– Tốt! Giờ ngoan ngoãn kể lại hết cho tao nghe.

Tôi thả thằng đó ra rồi đứng dậy đi ra bàn ngồi xuống hút thuốc… với cái bọn này thì nói cũng chả thấm được nên phải dọa nạt một chút mới nghe. Thằng kia kinh hãi ngồi bệt xuống nền nhà đưa cái tay của nó lên xem xét… giờ nghĩ lại cảnh đó vẫn thấy buồn cười. Nó bắt đầu kể… chiều hôm đó nó cùng tụi bạn đang ngồi đánh bài thì T điện thoại nhờ chúng tới quán của tôi gây sự, lý do gì thì T không nói… thằng này kể là T hay cho chúng tiền để chơi bời nên tụi này đồng ý giúp liền. Sau khi quậy phá xong tụi nó cùng T theo dõi tôi, ngạc nhiên nhất là lúc này… thằng này nói là đoạn từ nhà H về thì T không theo tôi nữa mà đi về… chuyện úp tôi là do bọn nó tự ý làm không liên quan đến T… và một điều nữa và bất ngờ nhất chính là việc người đã đưa tôi tới bệnh viện là T. Thế là thế quái nào nghe xong mà tôi vẫn như đang nằm mơ vậy… chưa thể nào tin đó là sự thật.

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất