Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 2 » Phần 67

Kiều Thê Như Vân – Quyển 2

Phần 67

Đồng Quán xác thực oan uổng, Chế tạo cục tuy là hắn chủ trì, nhưng khi đó, hắn còn chưa được thân thuộc với vua, toàn bộ dựa vào Thái Kinh tiến cử mới có thể lợi dụng Chế tạo cục từng bước một trèo lên, cho nên tính ra thực tế, Thái Kinh bên kia lại chính là đại ca cầm đầu, còn có Thái Du, Lương Thành cùng với Hộ bộ, Ngự Sử đài, Hình bộ, Hồng Lư Tự, chính thức, rơi xuống trong tay Đồng Quán, tổng cộng cũng không quá mấy trăm vạn quan.

Kỳ thật đạo lý này là người người đều minh bạch, một châu phủ, chính thức có thể lấy nhiều nhất, không nhất định là Tri Phủ, nói không chừng chỉ là Đô đầu, Áp ti, đều nhiều hơn với so với Tri Phủ, bởi vì bất kể là tố tụng hay là đo đạc đồng ruộng, thu thuế má, cũng không phải Tri Phủ tự mình hỏi đến.

Đồng Quán đâu phải là cái dạng coi tiền như rác, vô cùng oan uổng.

Thẩm Ngạo viết thư, ý tứ lại rất minh xác rõ ràng, liền một cung phụng Chế tạo cục đều soát nhà ra hơn một ngàn 300 vạn quan, Đồng công công tự mình định giá, rốt cuộc định nhả ra bao nhiêu tiền đây.

Đồng Quán hơi có chút dở khóc dở cười, lấy thiếu đi, Thẩm Ngạo bên kia có trời mới biết sẽ dùng biện pháp gì để xử mình, hoàng đế ngay tại trước mặt Thẩm Ngạo, muốn bố trí như thế nào liền bố trí như thế đó, dựa vào trình tự Thẩm Ngạo sửa trị Thái Du, Đồng Quán tự biết mình sắp hỏng bét, nhưng nếu phải cho nhiều, tiền này lại nên lấy từ đâu tới đây?

Đồng Quán thở dài, nói với Đồng Hổ: “Hổ nhi, ngươi đi Biện Kinh, mấy cái gì đó có thể bán lấy tiền mặt liền bán hết lấy tiền mặt, gom góp cái 1200 vạn quan, thật sự không được, liền nài nỉ mượn tiền một ít, tiền này, chúng ta chi ra, nhưng lại không thể trì hoãn, ta lập tức hồi âm cho Thẩm Ngạo, thỉnh tội bệ hạ bên kia còn chưa đủ thành khẩn, dâng lên một bản tấu nữa.”

Ngữ khí Đồng Quán kiên quyết, rất thực dụng, còn cảm thấy có chút không an toàn, lại nói: “Không bằng như vậy, ngươi tự mình đưa tiền qua, đi gặp Thẩm Ngạo, cung kính đối với hắn một ít, nên dập đầu thì dập đầu, phải chân thành ăn năn. Ngoài ra còn phải đi tìm Dương Tiễn, ta và hắn từng cùng làm trong cung, chuẩn bị nhiều lễ vật một ít, xin Dương công công thay ta nói chuyện, hắn cùng với Thẩm Ngạo là người thân, có hắn ra mặt, liền dễ làm hơn.”

Đồng Hổ nghe xong, rất là không cam lòng nói: “Cha, chúng ta tại sao phải sợ một mình Thẩm Ngạo? Nên chúng ta trả tiền, đây chính là nhân nhượng, cần gì phải ăn nói khép nép như thế.”

“Ngươi không hiểu!” Con ngươi Đồng Quán lập loè, một đôi tròng mắt ngay thẳng trên mặt, lập lòe lúc sáng lúc tối, lạnh lùng nói: “Người này, chúng ta không thể trêu vào, ngươi không thấy được kết cục của Thái Du sao? Đây là vết xe đổ, thật sự giống như đánh bạc, ở phía trong cuộc đánh bạc lại chọn chỗ tỷ lệ thắng quá thấp, bây giờ hắn đang ngồi trước mặt vua, khí thế như cầu vồng, chúng ta phải tránh khỏi mũi nhọn.”

Đồng Hổ có vẻ không vui mà gật gật đầu: “Ta lập tức đi đến Biện Kinh trước, lại đi vòng Tô Châu, cha còn có cái gì phân phó nữa không?”

Đồng Quán nghĩ nghĩ, nói: “Hổ nhi, cha ngươi đời này chỉ có thể ở Trắc trấn, ngươi còn có tiền đồ tốt, Thái Kinh bên kia ta càng ngày càng cảm giác không đáng tin cậy, Thái Kinh này quá tham, tuy làm việc cẩn thận, nhưng sớm muộn gì cũng bị té nhào. Cho nên một chuyến này gọi ngươi đi không chỉ là muốn loại bỏ liên quan từ Chế tạo cục, còn muốn ngươi đối mặt cùng Thẩm Ngạo kia, nên nịnh bợ thì phải nịnh bợ, Thẩm Ngạo này, tiền đồ bất khả hạn lượng, hôm nay hắn là chiếm hết thiên thời địa lợi, ngươi không cần phải có lòng dạ gì phản loạn, đến đó không thể so với Trắc trấn, đã hiểu chưa?”

Trong lòng Đồng Hổ biết Đồng Quán là nghĩ cho tiền đồ của hắn, cảm giác kich động, rơi nước mắt nói: “Hài nhi minh bạch.”

“Đi thôi.” Đồng Quán phất phất tay, lập tức lại nói: “Cha ở chỗ này bắc cầu cho ngươi, biên quân yên lặng quá lâu, hôm nay lại là thời buổi rối loạn, người Tây Hạ nhiều lần khiêu khích, nên cho bọn hắn một bài học, đợi cho tin chiến thắng truyền qua, bệ hạ và Thẩm Ngạo bên kia cũng dễ nói chuyện một ít.

Liên liêu là quốc sách Thẩm Ngạo nói ra, là chỗ dựa gốc rễ của hắn, chúng ta vì hắn thúc đẩy việc này, cho người Tây Hạ một chút giáo huấn, lại để cho đại kế liên Liêu của hắn có thể thuận lợi, hắn nên bán cho chúng ta nhân tình này.”

“Phụ thân đã có nắm chắc mười phần rồi sao?”

Đồng Quán cười lạnh một tiếng nói: “Nắm chắc? Hừ, chuyện này ta đã sớm mưu đồ tốt rồi, người Tây Hạ từ lúc cùng người Kim ký kết minh ước, nhiều lần chia quân đến quấy nhiễu, ta nghiêm lệnh tất cả bộ không được xuất chiến, người Tây Hạ hiện tại hơn phân nửa cho là chúng ta sợ bọn hắn, lá gan càng lúc càng lớn rồi, mấy ngàn người liền dám xâm nhập nội địa, ngày mai ta liền nghiêm lệnh tất cả bộ chặn đường, chém thủ cấp ngàn người xuống, chính là đại công. Ngươi an tâm đi đi, nơi này đã có ta.”

Đợi thư Đồng Quán viết ngôn từ khẩn thiết đưa trở về, Thẩm Ngạo cực kỳ phấn chấn, cái này gọi là đánh chó mù đường, Chế tạo cục bên này là xong rồi, nhưng vô số sợi tơ căn bản thông đến Biện Kinh còn chưa cắt đứt hết, Thẩm Ngạo hôm nay một bên luyện chữ viết, một bên bảo người ta viết thư bốn phía.

Trong thư ghi cho Hộ bộ Thượng Thư chính là nói như vậy, Đồng công công đã nhanh chóng tỉnh ngộ, nguyện trả lại 1200 vạn quan nhét vào quốc khố, hôm nay có người nào đó trong bộ phận nào đó của Chế tạo cục, nói đại nhân cũng có liên quan cùng Chế tạo cục, đại nhân phẩm hạnh cao thượng, sao có thể đi làm loại sự tình này, kẻ hèn này là quả quyết không tin, không nhưng như thế, ta còn biện hộ cho đại nhân, vân vân và vân vân.

Người ta nhìn cái thư này, tự nhiên muốn đã giật mình, ngay cả Đồng công công đều phải mềm mỏng, Thái đại nhân đều bại té ngã, ngươi dựa vào cái gì đi đấu cùng người ta? Đây là tội không nhẹ, người ta không phải đã nói rồi sao?

Người nào đó ở bộ phận nào đó đã muốn cắn lên trên người của ngươi, nhân chứng vật chứng đều có sẵn, còn nói muốn lên tấu đến hoàng đế, biện hộ nơi nào đây, biện hộ là ở nơi này, vốn chuyện gì cũng đều không có, Thẩm điên cuồng dâng một đạo tấu chương biện hộ cho ngươi, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Nhìn về phía trên vị Thẩm điên cuồng này biện hộ cho ngươi, nhưng thật ra là đẩy ngươi vào trong hố lửa đó.

Vì vậy không ai dám trì hoãn, lập tức ghi hồi âm, nói đa tạ hảo ý của Thẩm đại nhân, kỳ thật tiền này… Ha ha… ta nói lời nói thật, lúc ấy nhất thời hồ đồ, xác thực cầm một ít, tiền đương nhiên phải trả lại, tiền đang kiếm, xin cho thư thả vài ngày.

Sau đó còn nói tệ nạn hoa thạch cương thật sự là có hại đối với quốc gia, mất công Thẩm đại nhân động thân ra, để quốc gia còn một ngày bình an. Ngôn từ trong thư, đương nhiên phải khẩn thiết, tốt nhất có lẽ là dùng khẩu khí lão bằng hữu pha trò, dấu liên quan giữa mình và Chế tạo cục, cuối cùng nhất định còn phải dặn dò một câu: “Thẩm đại nhân trượng nghĩa, kẻ hèn này sớm đã nghe thấy, sự tình đưa lên triều biện hộ thì không cần, thật sự cảm tạ hảo ý của Thẩm đại nhân.”

Đương nhiên, kết giao quan hệ tự không thể thiếu, nếu là có thể kéo quan hệ gần nhau, nhất định phải tận lực mà làm, nói thí dụ như mấy ngày nữa Chu quốc mời uống rượu, công vụ bề bộn, vốn không muốn đi, nhưng Quốc công và kẻ hèn này là thế giao, từ chối liền không xong.

Hay hoặc là nói: “Chu tiến sĩ (sư phụ Quốc Tử Giám) mấy ngày nay luôn đề cập về ngươi, nói có thể dạy ra ngươi đệ tử như vậy, cả đời không uổng, kẻ hèn này và Chu tiến sĩ là quen biết từ rất lâu rồi, ha ha, Chu tiến sĩ bác học, thấy nhiều biết rộng, dạy dỗ được người đệ tử ta rất ưa thích…”

Những cáo già này, nguyên một đám vô cùng giảo hoạt, một người ngửi thấy hướng gió không đúng, lòng bàn chân lập tức chuyển động, cái này gọi là quân tử không đâm đầu vào tường, bọn họ đều là đệ tử giỏi thánh nhân, thánh nhân nói lời nào, bọn hắn một câu đều không quên.

Vì vậy thành ở phía trong Biện Kinh nhấc lên sóng gió bán tống bán tháo nhà cửa, còn có các loại đồ cổ kỳ trân, đồ gia truyền, trước kia đều là ôm trong nhà, đến nhìn đều không cho người nhìn, hôm nay đều lấy ra bán, nhất thời không bán được, đến bán vãi cũng muốn đổi thành tiền mặt.

Kỳ thật rất nhiều người sớm đã quên mình cầm bao nhiêu tiền từ Chế tạo cục, lại nên trả về bao nhiêu, chỉ là mỗi người đều sợ biến thành người hiểu biết ít, số lượng báo hơn so với người khác, nếu làm không tốt, Tô Châu bên kia không hài lòng, vậy thì tiền mất tật mang, mất chức vứt bỏ tước không nói, đến tính mệnh có thể lưu lại hay không còn là một chuyện khó nói.

Bên này đang bán nhà bán cửa, ở phía trong Hàn Lâm viện cũng không dám nhàn rỗi, bất kể là cái gì Đại học sĩ, học sĩ, thị đọc, đợi chiếu, thị giảng, công việc mỗi người đều lu bù lên, một bản sách cổ nhảy ra, tất cả đều là nghiên cứu về đồ cưới, ví dụ như đồ cưới lúc Hán quy cách là bao nhiêu, Công Chúa nào xuất giá, đồ cưới nào nhiều nhất, tính toán đến hiện tại, tiền hẳn là không ít, những sổ sách lung tung này rút ra đọc hết, không có mười ngày nửa tháng, chỉ sợ ngay cả đầu mối đều không thể tìm được.

Cho nên cả Biện Kinh, ai cũng đang bận bịu, bình thường thấy người nào, đều ngửa đầu đủng đỉnh, mang theo một chút bộ dạng nhàn nhã chào hỏi: ăn chưa? Hoặc là nói hôm nay rảnh rỗi nên làm những thứ gì? Nhưng hôm nay, soi mặt cũng chỉ là một câu, huynh đài tha thứ, kẻ hèn này còn có chút công việc phải xử lý.

Kể từ đó, sinh ý Thúy Nhã Sơn Phòng rõ ràng thiếu đi một ít, các đại phủ đệ đều bề bộn, đám công tử ca thấy phụ thân như thế, đương nhiên cũng không thể nhàn rỗi.

Ngô Tam nhi kia thấy sinh ý thưa thớt vài phần, trong đầu có chút khó chịu, nhưng khi vắng lại có người đến, người đến là cái nữ tử tuyệt mỹ, ăn mặc trang phục bình dân, dáng người kiện tráng, sau lưng vác lấy một vật vải bọc cán dài, để cho người ta xem xét, chỉ biết đây là hung khí, không thể nghi ngờ.

Nữ tử như vậy, người thủ miệng cửa không dám ngăn đón, nàng trực tiếp đi đến trước sân khấu, duyên dáng gọi to một tiếng: “Người nào là Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm Ngô Tam nhi Ngô tiền bối.”

Ngô Tam nhi trừng mắt, cao thấp dò xét trên người cô gái kỳ lạ: “Cô nương phải..”

Tay tuyết trắng hung hăng vỗ một cái trên đài: “Nói chuyện lanh lẹ một chút, gọi Ngô lão tiền bối đến.”

Ngô Tam nhi run lên, đánh mắt về phía mấy tiểu nhị trong tiệm, gọi bọn họ tới giúp mình giải vây, mấy tiểu nhị coi như không trông thấy, tránh voi chẳng xấu mặt nào, đừng nhìn người ta là tiểu cô nương, nhưng miệng đầy tiếng lóng, xem xét cũng không phải là cái loại lưu manh phố phường tầm thường, tiến lên không là muốn chết sao?

“Cô… Cô nương…, tại đây không có Ngô lão tiền bối, chưởng quầy Ngô Tam nhi lại có một, chính là ta.”

Nữ hiệp cao thấp dò xét Ngô Tam nhi, mắt đẹp hoảng hốt một chút: “Thật sự là người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, thì ra ngươi chính là Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm? Kính đã lâu kính đã lâu, tiền bối ẩn thân tại thành phố, chắc đã sống qua cuộc sống tịch mịch tu luyện, thật sự làm cho người ta khâm phục.”

Không nói hai lời, nữ hiệp nhẹ nhàng run lên, tay kéo một phát qua sau vai, vải bao vây lấy trường kiếm kia rơi xuống, lộ ra chuôi kiếm, lôi trường kiếm ra, nắm ở trong tay, ánh mắt nữ hiệp óng ánh lập loè, như lâm đại địch: “Như vậy xin mời Ngô lão tiền bối chỉ giáo, bổn cô nương muốn nhìn xem, Biện Kinh đệ nhất kiếm lợi hại, hay là Yến Vân kiếm thủ chúng ta càng tốt hơn, mời chỉ giáo.”

Hai tay Ngô Tam nhi đặt ở trên bàn tính, con mắt trừng lớn như muốn trồi ra, miệng há đủ để nuốt quả trứng, vẫn không nhúc nhích: “…”

“Như thế nào? Tiền bối khinh thường động thủ cùng bổn cô nương sao?”

“…”

“Tiền bối chớ khinh người quá đáng, mặc dù bổn cô nương là người hiểu biết ít, thực sự vẫn tự nhận có tư cách so chiêu cùng tiền bối.” Khuôn mặt xiết chặt, nữ hiệp đã là giận không kềm được, trường kiếm trong tay xoay lên, một đóa hoa kiếm hiện ra, mũi kiếm thẳng cổ họng Ngô Tam nhi.

Ngô Tam nhi rơi lệ đầy mặt, hắn hai đầu gối mềm nhũn, lớn tiếng gào khóc: “Nữ hiệp tha mạng, tiểu nhân trên có lão mẫu tám mươi, dưới có…”

Án hoa thạch cương, giống như một hồi cuồng phong, thổi cả đất Giang Nam dậy sóng, trăm lỗ ngàn vết lở loét, mỗi người trong quan trường đều cảm thấy bất an, cuối cùng là hành quân lặng lẽ, tự nhiên dừng lại.

Mấy trăm quan viên có xử lý theo tội nhẹ, không hề truy cứu, có xét nhà diệt tộc, cường ngạnh mà thêm mười triệu tài phú vì kho nhà nước tăng, nhất thời quốc khố tràn đầy, phảng phất lại nhớ tới thời điểm lúc Triệu Cát vào chỗ.

Xoá hoa thạch cương, không những gia tăng quốc khố thu vào, quan trọng nhất là kênh đào có thể bình an, thương thuyền lại không cần vì tránh né hoa thạch thuyền mà đông trốn tây.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng kênh đào thương thuyền một buồm nối tiếp một buồm, du thuyền dần dần tăng nhiều, đội thuyền trước kia tình nguyện đi đường biển cũng không nguyện chạy vận chuyển đường sông, hôm nay ào ào lựa chọn kênh đào, giương buồm ngàn dặm, thương mậu vãng lai không dứt.

Thẩm Ngạo làm xong việc, lập tức ý chỉ mới đi đến, sắc phong Thẩm Ngạo vì Hồng Lư Tự tự khanh, nhậm chức Thiếu phó.

Thiếu phó, chỉ là hư chức, thực chức còn chưa biến, vẫn là chức quan sự tình trong Hồng Lư Tự, Thẩm Ngạo nhận được ý chỉ, lập tức đi tạ ơn, đến nha môn Tri Phủ, Triệu Cát bên kia để cho người ta truyền lời, không gặp!

Không gặp thì không gặp, Thẩm Ngạo rất dứt khoát, lập tức muốn trở về chỗ ở, vừa mới lật thân lên ngựa, lại có thái giám đuổi theo nói: “Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân, bệ hạ nói, mời ngươi yết kiến.”

Một hồi nói không thấy, một hồi nói muốn nhìn, như thế nào lại dong dài như vậy, Thẩm Ngạo trừng trừng mắt, lại xuống ngựa lần nữa, tiến đến yết kiến.

Triệu Cát còn đang xem tấu chương, thấy Thẩm Ngạo đến, cố ý không để ý tới hắn, Thẩm Ngạo cũng chỉ có thể đứng, trọn vẹn qua một canh giờ, chân đã muốn nhức mỏi, Thẩm Ngạo bất tri bất giác suy nghĩ, mới biết được hoàng đế đây là trả thù, liền dứt khoát so sức chịu đựng cùng Triệu Cát, cắn răng đứng.

Thời gian không sai biệt lắm, Triệu Cát tự cho là mình chiếm được tiện nghi, mới vẫy tay: “Đến đây ngồi đi.”

Thẩm Ngạo ngồi xuống, nắn nắn đùi nhức mỏi, cười ha hả nói: “Bệ hạ, vi thần tới để tạ ơn.”

Triệu Cát gật gật đầu, nói: “Tất nhiên sẽ không cần cám ơn, Trẫm không trông cậy vào ngươi tạ ơn.” Một câu này rất không bình thường, Triệu Cát tiếp tục nói: “Lúc này đây ngươi thanh lý hoa thạch cương vì Trẫm, là một cái công lớn, Trẫm cũng không có gì thưởng ngươi, tất cả sự tình, có lẽ là đợi trở về Biện Kinh rồi nói sau! Lúc này đây gọi ngươi tới, là thương lượng sự tình nam tuần cùng ngươi.”

“Bệ hạ cứ nói, vi thần xin nghe.”

Triệu Cát gật gật đầu: “Trẫm mặc dù là đã ra khỏi cung, nhưng đến Tô Châu, còn chưa được tự tại, vẫn như cũ là, nhiều con mắt như vậy nhìn chằm chằm vào, Trẫm rất không được tự nhiên, cho nên, Trẫm định cải trang đi Lư Sơn.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất