Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 2 » Phần 266

Kiều Thê Như Vân – Quyển 2

Phần 266

Vừa rồi thăm dò, đã để cho Chu Tử Ngạn đại khái rõ ràng thực lực của Thẩm Ngạo, công phu người này trên kinh nghĩa rất sâu, mà tư duy lại cực kỳ nhanh nhẹn, thực lực không thể khinh thường.

Lúc này cũng không dám có lòng khinh thị, suy nghĩ hồi lâu, mới nói:” Không dùng quy củ, lần này phá đề như thế nào?

Không dùng quy củ, một câu này xuất xứ từ « Chiến Quốc sách », toàn văn là không có quy củ thì không thể thành vuông tròn, chỉ dùng để khuyên người phải tự giác tuân thủ điều lệ pháp luật.

Một câu này coi như là đề thi hiếm thấy, bởi vì ra đề mục kinh nghĩa, thường thường đều là dùng đạo lý làm chủ, cái gọi là đại đạo, một câu nói kia, tuy do Mạnh tử nói ra, lại không phải là tư tưởng chủ yếu của Nho gia, chính là khóa trên kinh nghĩa, phần lớn tiến sĩ giáo sư cũng lẩn tránh những văn vẻ này.

Trong lòng Chu Tử Ngạn, hắn ra đề thi hiếm thấy, ta cũng ra đề thi hiếm thấy, nhìn hắn ứng đối như thế nào.

Nếu hắn biết rõ, Thẩm Ngạo am hiểu nhất, chính là đề thi hiếm thấy, một ít kinh nghĩa chính thống, lại không giỏi lắm, chỉ sợ sẽ thổ huyết ra mất.

Thẩm Ngạo trầm ngâm một chút, lập tức lộ ra dáng tươi cười, ngón tay chỉ Chu Tử Ngạn nói:” Chu tiên sinh, vừa rồi Tiểu Vương ra đề dễ cho ngươi, ngươi ra một đạo đề này, có phải là cố ý muốn đa tạ ta?” Lập tức cười nói:” À, Tiểu Vương biết rồi, Chu tiên sinh cũng là người Hán, tuy ủy thân làm tặc, nhưng ở Tào doanh, lòng mang nhà Hán, là cố ý muốn thả Tiểu Vương một nước.

Một câu nói kia, xem như mắng tất cả mọi người trong điện, Hán Thần quanh co lòng vòng, bị mắng là Hán gian, chính là người Đảng Hạng, cũng thành tặc, chỉ là, miệng Thẩm Ngạo này không nhả ra được ngà voi, mọi người sớm thành thói quen, ngay cả Lí Càn Thuận cũng lười so đo cùng hắn, chỉ coi như không nghe thấy.

Nhưng Chu Tử Ngạn lại bất đồng, bị người chỉ vào cái mũi nói như vậy, liền giận tím mặt, nói:” Nếu ngươi có đáp án, cứ nói ra là được, đánh trống reo hò làm cái gì?

Thẩm Ngạo cười ha hả, nói:” Cái này đơn giản đến cực điểm, phá đề chính là: Quy củ mà không dùng. Chỉ cầm lần này là rõ ràng. Chu tiên sinh, ta nói đúng hay không đúng? Còn có, nếu phá đề không đủ, ta còn muốn thừa đề, thừa đề chính là: phu nhân nói vậy. Nghĩa là vậy. Phải có người dùng. Phải có dùng mà không dùng, lần này sẽ biết.

Chu Tử Ngạn mất hết can đảm, thoáng trầm mặc một tý, lập tức thở dài, nói:” Bồng Lai Quận Vương tài cao, Chu mỗ không bằng.” Đến trình độ này, người nào cũng biết Thẩm Ngạo phá đề, thừa đề hợp quy tắc, mà lại không tìm được một chút khuyết điểm nhỏ nhặt, nếu lại không biết tốt xấu, chỉ là tự rước lấy nhục.

Thẩm Ngạo cười nói:” Như vậy, xin mời Chu tiên sinh buông yết hầu ra, kêu to lên.

Chu Tử Ngạn ngây người tại chỗ, sắc mặt không ngừng biến ảo, tuy đã nhận thức đánh bạc chịu thua, nhưng những lời kia, thật sự không hô ra khỏi miệng được, càng không nói đến là trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt cực kỳ hổ thẹn.

Thẩm Ngạo thấy hắn biểu hiện cái dạng này, thở dài một hơi, nói:” Da mặt mỏng như vậy, khó trách chỉ có thể làm tiến sĩ, không thành được đại sự, mà thôi, hôm nay lại bỏ qua cho ngươi, không cần kêu nữa.

Chu Tử Ngạn ngây ngốc một chút, thậm chí là tất cả mọi người, cũng có chút không thích ứng, dùng giải thích của mọi người đối với Thẩm Ngạo, người này nhất định phải bắt Chu Tử Ngạn khó chịu nổi, mượn lần này để làm nhục Đại Hạ, ai ngờ hắn vừa rồi là người gây sự, giơ lên cao cao, nhưng lúc này lại thoáng cái lại nhẹ nhàng rơi xuống.

Trong lúc đó, cũng có không ít người sinh ra một chút hảo cảm đối với hắn, tuy người này miệng lưỡi bén nhọn, nói hươu nói vượn, lại coi như hiểu được đạo lý, khuyên người phải có lòng khoan dung, không tính là người quá xấu.

Lí Càn Thuận cũng ngây ngốc một chút, ngay cả Công Chúa cũng không khỏi thấp giọng hô nói:” Thực sự là làm cho người xem không hiểu nổi.

Chiêu thức thủ đoạn ấy, là dáng một gậy trước, rồi sau đó, lại cho một quả táo ngọt, Thẩm Ngạo quen thuộc đến cực điểm, bức người đến vách núi, mới có thể làm người sinh ra tuyệt vọng, mà người đang ở đây, sẽ cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại đột nhiên buông tha đối phương, biểu hiện ra là có ý tứ hàm xúc mèo đùa giỡn chuột, lại cũng không khỏi không là cho người ta cảm kich.

Câu cá, đại khái chính là ý tứ này.

Thẩm Ngạo ngồi xuống lần nữa, Chu Tử Ngạn kia hướng hắn trịnh trọng hành lễ, nói:” Quận Vương nhân từ, Chu mỗ cảm tạ.” Dứt lời, liền lui về trong ban.

Có sự việc này xen vào giữa, không khí lại trở nên bình tĩnh hơn, người ta không quá bức, chính là cho ngươi một bậc thang xuống đài, Lí Càn Thuận cười ha hả nói:” Đại Tống đệ nhất tài tử, quả nhiên danh bất hư truyền, trước đây Trẫm còn không tin, hôm nay đã tin tưởng rồi.” Dứt lời, liền tiếp tục nói:” Chỉ là, sớm nghe nói về thi họa của Thẩm tài tử, Trẫm lại muốn mở mang tầm mắt một chút.

Lí Càn Thuận đã mở miệng, quốc học viện Tư nghiệp Thạch Luận đứng ra, cười ha hả nói:” Kẻ hèn này hiểu sơ về phương pháp hội họa, xin Bồng Lai Quận Vương chỉ giáo.

Thẩm Ngạo lúc này thay đổi một tư thái mới, không thấy ngạo mạn nữa, loại khi nắm khi buông này, tuy làm người không đoán ra, nhưng là ấn tượng xấu trước kia đã biến đổi, làm cho người ta khó có thể thích ứng, cũng chính bởi bì cái này, mới càng làm cho người ta không đoán ra.

Giống như một người ác, xưa nay tất cả mọi người là đứng xa mà trông, tính tình đột nhiên vòng vo, thành người hào hoa phong nhã, sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác thân cận.

Thẩm Ngạo cười ha hả nói:” Thạch tiên sinh vẽ, lúc Tiểu Vương tại Biện Kinh đã từng nhìn thấy, có thể luận bàn cùng Thạch tiên sinh, Tiểu Vương rất vinh hạnh.

Thạch Luận vuốt chòm râu, trong lòng cực kỳ vui mừng, vừa rồi Thẩm Ngạo dám vô lễ đối với bệ hạ, nhưng ngữ khí đối với mình lại tôn sùng như thế, có thể thấy được, hai chữ vinh hạnh này cũng không phải làm ra vẻ, Thạch Luận tốt xấu cũng là đại nho đương đại, lúc này không tranh cường háo thắng, vui vẻ nói:” Mới vừa rồi là Bồng Lai Quận Vương ra đề mục trước, trận này, để cho Thạch mỗ khai bút trước đi.

Nội thị đã bưng giấy và bút mực tới, Thạch Luận không nói chuyện, vén tay áo lên, bắt đầu cầm bút, vẩy mực viết, hắn vẽ tranh, rất có khí chất bình ổn, hạ bút cặn kẽ, Thẩm Ngạo chắp tay ở bên quan sát, chỉ nhìn bố cục, là nhìn ra được đối phương rất lão luyện, không nhịn được, nói:” Bố cục tốt.

Thạch Luận giơ con mắt lên, thưởng thức liếc nhìn Thẩm Ngạo, danh gia chính thức, chỉ nhìn bố cục, là nhìn ra được thật lực của đối thủ, Thẩm Ngạo này, chỉ nghe một câu bình luận đơn thuần, đã biết hắn là người có thực học.

Đợi hắn thoăn thoắt vẽ, trong lúc đó, vài con đại bàng liền rơi vào bên trong bức vẽ, đại bàng giương cánh bôn ba, kich động, để cho người ta nhìn thấy, không khỏi sinh ra cảm giác bay xa vạn dặm.

Trọn vẹn nửa canh giờ, đã có rất nhiều người nóng lòng, Thạch Luận mới dùng khăn gấm lau đổ mồ hôi, nâng người lên, nói:” Mời Bồng Lai Quận Vương chỉ giáo.

Lí Càn Thuận trên cung vàng điện ngọc nhiều hứng thú nói:” Để cho Trẫm nhìn trước.

Nội thị cầm bức vẽ, lên cung vàng điện ngọc, triển khai đặt tại trước bàn, Lí Càn Thuận vuốt râu, gật đầu cười nói:” Quả nhiên là tác phẩm của Thạch tiên sinh, không giống người thường.”

Cả kia Công Chúa cũng gật đầu nói:” Thạch tiên sinh vẽ thật tốt.

Vẽ lại lấy ra đến, cho Thẩm Ngạo xem, Thẩm Ngạo cười nói:” Dùng bút tinh xảo, làm cho người xem thế là đủ rồi, bố cục hạ bút lại càng lão đạo, người bình thường chính là lãng phí trăm năm khổ công, chỉ sợ cũng đến không được tình trạng này.

Sắc mặt Thạch Luận hơi tốt, nói:” Nói giỡn, nói giỡn, như vậy, xin mời Bồng Lai Quận Vương vẽ một bức tranh.

Thẩm Ngạo lắc đầu:” Cái này không cần, mắt thấy sắp đến giữa trưa, ta còn tưởng rằng Tây Hạ quốc chủ sẽ ban thưởng yến, để cho Tiểu Vương hưởng thụ mỹ thực trong nội cung một tý, nếu lại làm một bức, bụng sẽ đói lắm.

Hắn nói đủ chân thành, giống như tiến cung là muốn kiếm cơm ăn, mọi người không nhịn được, cười rộ lên, ngay cả Lí Càn Thuận cũng phải mỉm cười.

Thẩm Ngạo tiếp tục nói:” Tuy Thạch tiên sinh vẽ tốt, nhưng Tiểu Vương cho rằng, cảnh giới chí cao ở chỗ thần, Thạch tiên sinh dùng bút độc đáo, bình ổn, hết lần này tới lần khác, thiếu đi một chữ thần.

Một câu nói kia ngược lại đánh trúng chỗ hiểm của Thạch Luận, Thạch Luận lắc đầu cười khổ, nói:” Thần vận Cố Khải Chi, há lại lão hủ có khả năng học được, Bồng Lai Quận Vương nói không sai, lão phu tập vẽ hơn mười năm, mới có thể nhìn trộm vẽ tranh tinh diệu, chỉ là tuổi già sức suy, ngay cả tâm cũng già rồi, hai chữ thần vận, vô luận như thế nào cũng học không được.

Thẩm Ngạo gật gật đầu, Thạch Luận không phải thiên tài như Cố Khải Chi, có thể có thành tựu như ngày hôm nay, chính là bằng khổ công ngày đêm không ngừng, loại người này nội tình vô cùng tốt, bất kể là hạ bút, bố cục, miêu tả, đều không tìm ra chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, nhưng so với những nhân vật trên đám mây kia, vẫn có khiếm khuyết, cái khiếm khuyết này, nói toạc ra chính là tuệ căn theo lời Phật gia, cũng tức là thần vận.

Thẩm Ngạo cười nói:” Không bằng như vậy, để cho Tiểu Vương đến thử một lần, thay Thạch tiên sinh sửa chữa bức họa này một tý.” Hắn cười nhạt một tiếng, trên mặt tràn đầy khiêm tốn, nhưng những lời này, lại khó tránh khỏi có chút ý tứ lên mặt, Thạch Luận vẽ, ngươi tới sửa chữa, đây không phải nói trình độ của hắn cao hơn so với Thạch Luận sao.

Thẩm Ngạo không để ý tới ánh mắt của mọi người, nhấc bút Thạch Luận vửa sử dụng tới, bay bổng chấm vài chấm trên bức vẽ, miêu tả cuối cùng, lại điểm trúng con mắt Đại bàng, mới nói:” Xin Thạch tiên sinh chỉ giáo.

Thạch Luận nhíu lông mày nhìn, lúc trước còn có một chút không cho là đúng, lúc này hít vào ngụm khí lạnh, liên tục nói hai chữ tốt.

Thì ra, trên tranh này, tuy chỉ rải rác vài nét bút, phác hoạ một đường vòng cung trên cánh đại bàng, lại dùng mực điểm nhẹ một tý trên đôi mắt đại bàng, cả bức họa càng lộ ra vẻ rất sống động, cánh đại bàng kia mở ra, đôi mắt như là không ngừng kéo dài về phía trước, một mực kéo dài đến bên ngoài giấy vẽ, bên ngoài giấy vẽ là cái gì? Ai cũng không biết, hết lần này tới lần khác, cái không biết này, cũng tức là không biết, thần vận đại bàng và bức vẽ dĩ nhiên sôi nổi trên giấy, hồn nhiên bay bổng.

Thạch Luận hô lên, lập tức làm Lí Càn Thuận hào hứng, có thể làm cho Thạch Luận trầm trồ khen ngợi như thế, chắc hẳn vài nét bút bay bổng của Thẩm Ngạo rất phi phàm, lập tức nói:” Trình lên, Trẫm muốn xem.

Nội thị lại đem vẽ trình lên đi, Lí Càn Thuận ngơ ngác nhìn một chút, nói:” Rất có bộ dạng thùy mị Lạc Thần phú đồ của Cố Khải Chi, nội tình Thạch tiên sinh, tăng thêm thần vận của Thẩm tài tử, bức họa này đủ để so sánh với Lạc Thần phú.

Công Chúa cũng hiếu kỳ, gom góp sang xem bức vẽ, không nhịn được, nói:” Con đại bàng này như sống lại, vừa rồi không phải như vậy, chỉ phác hoạ vài nét bút, cùng là một bức họa, lại giống như là hai bức, liếc mắt liền nhận ra.

Lí Càn Thuận tán thưởng Thẩm Ngạo, trận luận bàn hội họa này, kỳ thật không cần hắn nói ra, liền có thể phân ra cao thấp.

Thạch Luận hổ thẹn mà hướng Thẩm Ngạo chắp tay hành lễ, nói:” Đệ nhất tài tử thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ bội phục đến cực điểm.

Thẩm Ngạo mà hướng hắn mỉm cười gật đầu, nói:” Thạch tiên sinh khách khí.

Hàn huyên một hồi, không khí lại hòa hoãn xuống, Thẩm Ngạo nói đùa một tý, từ đó về sau, chữ viết cũng không cần so nữa, tài nghệ kinh nghĩa, hội họa đều trấn áp Tây Hạ đại nho một đầu, lại so chữ viết, sẽ chỉ làm người ta cười.

Trong lòng Lí Càn Thuận lại muốn nhìn Thẩm Ngạo viết chữ một chút, nhưng những lời này như nghẹn ở cổ họng, lại không thể phun ra, chỉ cười ha ha một tiếng, nói với Thẩm Ngạo:” Tài tử đệ nhất thiên hạ xác thực không phải hư danh, buồn cười, học viện quốc gia của ta tự cao tự đại, đúng là múa rìu qua mắt thợ.

Thẩm Ngạo lại cười nói:” Quốc chủ triệu kiến, Thẩm mỗ không có chỗ nào kính dâng, liền đưa một phần đại lễ lên.

Lí Càn Thuận nhiều hứng thú nói:” Là lễ vật gì? Trẫm muốn biết một chút.

Thẩm Ngạo lại bày ra một tờ giấy trắng, bắt lấy bút vẽ tranh vừa rồi, tiếp theo hạ bút dính mực, thoăn thoắt, vốn là một hành chữ tiểu Khải, tiếp theo lại là một hàng thể chữ lệ, từ đó về sau, lại là hạc đề, Thái thể, một hành đi xuống, một hàng thư pháp mới lại xuất hiện, giữa những hàng chữ, có phiêu dật linh động, có đoan trang vừa vặn, có như hạc giương cánh, có thanh lệ thoát tục.

Nửa nén hương công phu, một lời chúc mừng dào dạt đi ra, Thẩm Ngạo mỉm cười, bỏ xuống bút, nói:” Xin quốc chủ vui lòng nhận cho.” Dứt lời, tràn đầy tự tin mà quay về nguyên vị, mang trên mặt dáng tươi cười nhàn nhạt.

Đợi người ta đưa lời chúc đến trên bàn Lí Càn Thuận, Lí Càn Thuận vốn ngẩn ngơ, lập tức cúi đầu nhìn, không biết qua bao nhiêu lâu, văn võ cả Sùng Văn điện đều có chút không nhịn được, hắn mới nâng con mắt lên, mừng rỡ nói:” Đây là lễ vật tốt nhất Trẫm thu được.

Lí Càn Thuận vừa dứt lời, mọi người mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt ào ào rơi vào trên người Thẩm Ngạo, không hiểu ra sao.

Thẩm Ngạo cười nhạt, nói:” Quốc chủ ưa thích là đủ rồi.

Lúc này, mặt trời đã lên cao, ánh nắng mặt trời vàng rực rơi trên ngói ngọc, trên ngói lưu ly, ngay cả Sùng Văn điện, cũng mang vài phần ấm áp.

Lúc giờ Thìn đi qua, từ ghen ghét đến thưởng thức đối với Thẩm Ngạo, quá trình này không hề khó khăn trắc trở, rồi lại thuận lý thành chương, trước kia, mọi người ghen ghét rất sâu đối với Thẩm Ngạo, hiện tại, tất cả đã đều bình thường trở lại, tài tử khó tránh khỏi việc kiêu ngạo một ít, hợp tình lý nha, chẳng lẽ muốn đi so đo cùng một thiếu niên?

Vừa rồi Thẩm Ngạo đề cập tới việc muốn dùng bữa trong cung, mặc dù chỉ là lời nói vui đùa, nhưng lúc này, Lí Càn Thuận thu được của ‘đại lễ’ Thẩm Ngạo, ấn tượng với hắn rất có đổi mới, thời điểm bãi triều, lại chủ động nói:” Thẩm Ngạo lưu lại, Trẫm ban thưởng ngươi ăn trưa.

Thẩm Ngạo chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không cảm ơn, cũng không từ chối, phảng phất như là theo lý thường.

Đám người đến một chỗ cung điện này giấu ở trong vườn hoa xanh um tươi tốt, lại đặc biệt lịch sự tao nhã.

“ Không ngờ Tây Hạ còn có nơi này, xem ra cũng không hoàn toàn là nơi chim không thèm ỉa.” Thẩm Ngạo oán thầm một phen, nào đó nội thị dẫn hắn vào cung điện, liền chứng kiến hai hàng cung nữ bưng các loại đồ ăn, rượu thịt nín hơi chờ, phía trên một hàng bậc thang là cung điện chính, trên bậc thang đặt bàn ăn, trên bàn cơm to như vậy chỉ lẻ loi trơ trọi một người, Thẩm Ngạo dạo bước đi qua, khom người nói:” Thẩm Ngạo bái kiến quốc chủ.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất