Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 1 » Phần 297

Kiều Thê Như Vân – Quyển 1

Phần 297

Thẩm Ngạo cẩu tặc?

Thẩm Ngạo nhìn cái tên thích khách khôi ngô này, trong đôi mắt lộ ra hung quang, trong lòng không khỏi suy nghĩ: “Ngươi mới là cẩu tặc, cả nhà ngươi đều là cẩu tặc, bạn thân làm việc gì chọc giận ngươi sao? Mang theo đao kiếm đến, muốn chém giết, muốn róc thịt, ai là tặc còn chưa xác định rõ đâu!

Thẩm Ngạo cười cười, ánh mắt thanh tịnh, nói: “Thẩm Ngạo? À, thì ra các ngươi là tới tìm hắn, người này xác thực là rất xấu, mượn ta mười quan tiền đều một mực không thèm trả, bởi vậy có thể thấy được nhân phẩm của hắn rất ti tiện, phàm là người cho vay, mỗi người đều muốn giết.”

Thẩm Ngạo dừng một chút lại hỏi: “Xin hỏi nhị vị nghĩa sĩ, Thẩm Ngạo kia thiếu các ngươi bao nhiêu tiền bạc, vì sao các ngươi muốn giết hắn? Giết người cuối cùng vẫn là không tốt, ngươi xem, cái tên Thẩm Ngạo kia tuy vay tiền không trả, ta còn là khoan hồng độ lượng mà tha thứ cho hắn, cái này gọi là oan oan tương báo đến khi nào mới ngừng, nhị vị nhanh chóng rời thuyền đi thôi, đệ tử coi như không trông thấy cái gì, như thế nào?”

Thẩm Ngạo tận tình khuyên bảo một phen, trong lòng đã có so đo, từ thủ pháp thành thạo của hai người để xem xét, bọn hắn xác thực không phải tiểu tặc, nhưng lúc này đây ám sát, cũng không giống là người mua sát thủ giết người, nếu là mua, vì sao lại phải dùng trên người Thẩm Ngạo, lại còn ở trước mặt Thẩm Ngạo hỏi Thẩm Ngạo tại nơi nào?

Ngoài ra, nếu là lần thứ nhất có ý định mưu sát, rất nhiều sự tình bọn hắn nên sớm có chuẩn bị, ví dụ như hình dáng đặc thù của chính mình vân…vân.

Như vậy, khả năng duy nhất chính là tạm thời nảy lòng tham, thế cho nên bọn hắn sợ chậm trễ thời gian, không có làm bất luận chuẩn bị gì, lập tức lẫn vào trong thuyền, cái con thuyền này to đến kinh người, lại là thuyền hàng, chỉ tính riêng kho chuyên chở hàng hoá liền có vài chục gian, muốn giấu kín hai người là rất dễ dàng.

Nhưng tại sao, vì cái gì mà làm cho bọn họ tạm thời nảy lòng tham muốn giết mình?

Thẩm Ngạo lải nhải nói, thích khách khôi ngô kia hừ lạnh một tiếng, ngắt lời nói: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Mau nói cho ta biết, Thẩm Ngạo ở nơi nào?”

Thẩm Ngạo đang ở đây này…

Thẩm Ngạo mỉm cười nói: “Hướng góc rẽ thứ hai khoang thuyền bên trái chính là buồng của Thẩm Ngạo trên tàu, đến đó, rốt cuộc có ai hay không, ta liền không được biết rồi, chỉ là bên cạnh hắn có cấm vệ bảo vệ, các ngươi cũng phải cẩn thận, tốt nhất có thể lập tức chế ngự hắn, không cần dong dài cùng hắn. Nếu không, người trên thuyền tới, đến lúc đó liền không thoát được.”

Thích khách khôi ngô kia thấy Thẩm Ngạo hợp tác như thế, rõ ràng còn tràn đầy quan tâm mà chỉ điểm cho chính mình, ngạc nhiên nói: “Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Tại sao phải giúp chúng ta.”

Thẩm Ngạo mở to hai mắt nhìn nói: “Tên kia nợ tiền không trả, ta đã sớm muốn báo thù rồi, hai vị nghĩa sĩ có thể hành động, đệ tử vô cùng cảm kich, vì cái gì không giúp các ngươi?”

Tên thích khách nhỏ nhắn xinh xắn kia nhìn hắn, đôi mắt thanh tịnh lộ ra vẻ mỉm cười, nói: “Chúng ta không phải là vì sổ nợ của ngươi mới đi giết cẩu tặc này, cẩu tặc kia tư thông người Liêu, phá hư nghiệp lớn bắc phạt, phàm là người Tống, đều hận không thể ăn thịt của hắn, lột da của hắn, cẩu tặc này còn một ngày, đồng bào huynh đệ mười sáu châu Yến Vân liền đặt mình trong nước sôi lửa bỏng, ngươi có thể hiểu được lời ta nói không?”

Thanh âm của nàng êm tai giống như chuông bạc, thích khách khôi ngô một bên nhíu nhíu mày: “Sư muội, nói chuyện này cho hắn nghe để làm gì?”

Thẩm Ngạo nghe nàng như vậy vừa nói, trong lòng liên tục cười khổ, thì ra chính mình đã thành Hán gian mỗi người muốn giết rồi, không khỏi bắt đầu vừa mừng vừa lo, mừng chính là hai người này đã dùng cái cờ hiệu này tới giết người, tự nhiên không biết giết người ‘vô tội’ lung tung, an toàn của mình không thành vấn đề, lo chính là hắn tuy thấy rõ thời cuộc, làm gì được, sao có thể giải thích hắn cũng không phải vì mình hay người Liêu, cái gọi là mọi người đều say chỉ ta tỉnh, súc vật, người ta đều say, ngươi còn có bộ dạng thanh tỉnh, người ta còn có thể để cho ngươi sống tốt sao?

Con ngươi Thẩm Ngạo đảo một vòng, tràn đầy bi phẫn nói: “Nhị vị nghĩa sĩ nói từng chữ như châu ngọc, thực sự không dám đấu diếm, mỗi khi tại hạ nghĩ đến Yến Vân đình trệ, liền sớm đêm khó ngủ, không thể tự mình đi chém giết, chỉ tiếc ta là thư sinh, làm không được đại sự kinh thiên động địa. Thẩm Ngạo kia nhận giặc làm cha, tư thông tặc bên ngoài, phàm là người đàn ông tâm huyết…”

Ánh mắt Thẩm Ngạo rơi vào trên người thích khách nhỏ nhắn xinh xắn, dừng một chút, lại vội vàng đổi giọng: “Không, là anh hùng nhi nữ hay nam nhân, đều nghĩa bất dung từ.”

Thẩm Ngạo thở dài, lại tiếp tục nói: “Có một câu, đệ tử không biết có nên nói hay không.”

Thích khách khôi ngô kia có chút không nhịn được: “Muốn ”

Thẩm Ngạo nói: “Nghĩa sĩ đã muốn giết người, có thể tại sau khi giết người, đem hành lý của tên cẩu tặc kia về cho ta, ta lấy bọc của hắn, coi như hắn trả ta sổ nợ, được không?.”

“Phi! Thư sinh vô sỉ.” Thích khách nhỏ nhắn xinh xắn chửi nhỏ một tiếng, nói với thích khách khôi ngô: “Sư huynh, có lẽ là không cần phải để ý đến hắn nữa rồi, chúng ta lập tức động thủ đi.”

Hai người không hề để ý tới Thẩm Ngạo, không bao lâu liền biến mất ở trong màn đêm.

Thẩm Ngạo cười trộm trong lòng, liên tục không ngừng theo sau, thấp giọng nói: “Nghĩa sĩ chờ ta một chút, để cho ta nhìn bọn ngươi tự tay đâm hắn như thế nào.”

Đuổi tới trong khoang thuyền Ban Nhật Thanh, hai bóng người đã phá khoang cửa đi vào, Thẩm Ngạo chấm nước miếng, chọc mở giấy cửa sổ, Ban Nhật Thanh lộ ra là đang ngủ, đã tắt đèn, bên trong màn đêm đen sì, lập tức liền xuất hiện thanh âm của Ban Nhật Thanh: “Ai… Là ai… À, hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, không cần phải tổn thương tánh mạng của ta… Các ngươi đòi tiền sao? Ta… Chỗ này của ta có…”

“Hừ, Thẩm Ngạo cẩu tặc, ngươi cũng có hôm nay hả!” Một hồi quyền đấm cước đá, Ban Nhật Thanh vừa mới kêu đau, liền bị người dùng gì đó ngăn chặn miệng, kêu ô ô, tiếp theo liền nghe được thanh âm dao găm chém vào gió, nữ kia thích khách nói: “Sư huynh, có lẽ là mang hắn về cho sư phụ xử trí a, giết hắn như vậy, thật sự quá tiện nghi cho hắn.”

Nam thích khách hừ lạnh một tiếng, lập tức dẫn theo hắn đi ra, hai người giống như mị ảnh, dẫn theo Ban Nhật Thanh ra mạn thuyền cực kỳ nhanh, bịch một tiếng đã nhảy xuống sông.

Thẩm Ngạo xác nhận bọn hắn rời đi, hét lớn: “Thích khách, có thích khách.”

Tiếng gọi này, phá vỡ yên tĩnh trên thuyền, rất nhiều người khoác quần áo mang giày đi ra, đầu tiên đến chính là Thích Tiểu Hổ, về sau Trình Huy, Địch Man Nhi và người chèo thuyền, ào ào nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Ngạo rất cực kỳ bi ai mà vuốt khoang thuyền, thống khổ nói: “Ban Nhật Thanh bị kẻ trộm bắt đi rồi.”

Mọi người tiếp tục truy vấn, Thẩm Ngạo rất là tiếc hận nói: “Ta mới lên trên mạn thuyền xem những vì sao lóng lánh, đột nhiên nghe được động tĩnh, chư vị cũng biết, loại đàn ông có tâm huyết giống như ta đây, tất nhiên là thấy việc nghĩa liền hăng hái làm theo lý thường, bởi vậy liền muốn tìm tòi đến tột cùng, ai ngờ dọc theo thanh âm đến buồng Ban Nhật huynh trên tàu, liền nghe được hai thích khách thương nghị tại bên ngoài, nói là Ban Nhật huynh lấn nam hiếρ nữ, đúng là ngay cả lão thái bà sáu mươi tuổi đều không buông tha, nuốt sống thanh bạch người ta, hành vi như thế, đám hảo hán lục lâm đều không nhìn được, nhất định phải cướp hắn đi, còn nói cái gì thay trời hành đạo.

Lúc ấy ta nghe xong, trong lòng đã nghĩ, lúc này có lẽ là không cần phải quấy nhiễu bọn hắn, mà lại xem bước tiếp theo bọn hắn sẽ làm gì. Sau đó hai người này phá cửa vào, đối với Ban Nhật huynh chính là ra đòn hiểm một hồi, lại ngăn chặn miệng của hắn, để hắn không thể cầu cứu, lập tức trói gô hắn, mang hắn đi.”

“Ban Nhật huynh và ta là đồng liêu, ta há có thể để cho bọn họ mang Ban Nhật huynh đi, bọn hắn mới vừa đi ra ngoài cửa khoang, ta liền nhảy ra ngoài, trong lòng đầy quyết tâm xả thân vì nghĩa, cao giọng hét lớn:

Buông thư sinh kia ra. Sau đó… Sau đó hai thích khách muốn hành hung ta, chư vị xem cái cổ ta này, đây cũng là miệng vết thương những thích khách kia lưu lại, ai, đáng tiếc đáng tiếc, lực ta không đủ, đúng là vẫn còn thuộc về trường phái song quyền nan địch tứ thủ, để hai thích khách cưỡng ép Ban Nhật huynh nhảy xuống sông, Ban Nhật huynh rơi vào trong tay bọn họ, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”

Mọi người nghe hắn nói như lọt vào trong sương mù, giống như đang nghe sách, chỉ là, Ban Nhật Thanh không may, lại không có mấy người sốt ruột vì hắn, chính là Trình Huy, cũng chỉ nói: “Thẩm huynh, đã như vầy, chúng ta nên lập tức phái chiếc thuyền nhỏ lên bờ tìm phủ nha gần đây, bảo bọn hắn lùng bắt, Thẩm huynh còn nhớ rõ hình dáng hai thích khách kia không?”

Thẩm Ngạo nói: “Trong bóng tối, đâu nhìn rõ ràng được, huống chi bọn hắn còn mang theo mặt nạ bảo hộ.”

Trình Huy lắc đầu, liền không nói gì nữa, Thẩm Ngạo nói: “Ban Nhật huynh học rộng tài cao, nhân phẩm cao thượng, thật sự là mẫu mực của người đọc sách chúng ta, lần này hắn gặp nạn, chúng ta chỉ có lập một tòa trinh tiết vì hắn… À, không, là đền thờ tiết nghĩa, dùng để bày tỏ thương tiếc.”

Người cũng đã lành ít dữ nhiều, Thẩm Ngạo là người thứ nhất nghĩ đến việc đúng lập đền thờ cho người ta, mọi người im lặng, thực sự không thể nói điều đó không tốt, Thẩm Ngạo tiếp tục nói: “Trên thuyền này xem ra rất không an toàn, chúng ta sau này phải cẩn thận chút ít, tiểu Hổ…”

Thích Tiểu Hổ tại liếm láp mứt quả, u u a a nói: “Trầm đại ca…”

Thẩm Ngạo gõ vào cái đầu trọc của hắn: “Chỉ có biết ăn thôi, từ ngày mai trở đi, ngươi ngay ngủ tại bên ngoài khoang của ta, phải bảo vệ Trầm đại ca.” Thẩm Ngạo không biết lúc nào đối phương sẽ phát hiện Ban Nhật Thanh là hàng giả, nếu là lại giết trở về, vậy cũng nguy rồi, bởi vậy cần cẩn thận là hơn.

Thích Tiểu Hổ nói: “Tốt.”

Thẩm Ngạo lại cười toe toét mà nói với Địch Man Nhi: “Nghe nói Địch tiểu thư rất lợi hại, phải không?”

Địch Man Nhi hừ lạnh một tiếng: “Buổi tối ta rất buồn ngủ.”

Thẩm Ngạo nói: “Sẽ không để cho ngươi gác đêm, cô bé gác đêm nhiều sẽ sinh ra đau nhức thân thể, chỉ là ta định cho ngươi đến trong khoang thuyền phu nhân ta ngủ, được không?”

Địch Man Nhi nghĩ nghĩ, nói: “Ta còn nghĩ đã.”

Địch Man Nhi không kéo được mặt mũi xuống, nói câu còn để nghĩ tức là đồng ý rồi, Thẩm Ngạo lập tức nói với hạ nhận: “Nhanh đi giúp Địch tiểu thư chuyển hành lễ.”

Phen này phân phó xuống, cuối cùng cũng an tâm, Thẩm Ngạo nhân tiện nói: “Không biết Ban Nhật huynh có cái di vật gì, chúng ta có lẽ là dọn dẹp hộ hắn một chút, tương lai sẽ đưa trở lại trong nhà hắn.”

Nói xong, nhanh chóng đẩy cửa khoang Ban Nhật Thanh ra, gọi người đốt ngọn lửa đèn cầy, tìm bọc đồ của hắn, kiểm kê từng kiện từng kiện ra, vốn là vài xâu tiền, sau đó lại là một ít quần áo, lại không có gì thứ đáng giá, ngoài ra còn có thụ ấn, bằng dẫn, Thẩm Ngạo đem tất cả ra ngoài, gọi người ghi nhớ, đợi lật đến chỗ cuối cùng, một phong thư lại làm Thẩm Ngạo chú ý, phần thư này có chữ viết lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) rất hào phóng, Thẩm Ngạo nhận ra bút tích Ban Nhật Thanh, cái này rõ ràng không phải Ban Nhật Thanh ghi, phong cách hành văn, rất giống như là của Thái Kinh?

“Như thế nào? Một phong thư này là Thái Kinh ban cho Ban Nhật Thanh để làm thư giới thiệu?” Thẩm Ngạo nhìn nhìn lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ), trên đó viết Kim Thiếu Văn huynh thân ái.

Kim Thiếu Văn? Thẩm Ngạo có ấn tượng đối với người này, chính là Lưỡng Chiết lộ hiến tư dẫn hình quan, giám thị hình ngục bảy tám phủ Lưỡng Chiết lộ, lại nói tiếp, người này coi như là thủ trưởng của thủ trưởng Thẩm Ngạo, Thái Kinh gửi một phong thơ cho cái tên họ Kim này, hẳn là có quan hệ đến mình?

Thẩm Ngạo vừa động tâm niệm, cố ý nói: “Ban Nhật huynh có giọng nói và dáng điệu nụ cười rất hay, thời khắc xoay quanh trong đầu của ta, không khỏi thương tâm rơi lệ, hôm nay thấy hắn tự tay viết thư, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cái thư này để ta đảm bảo hộ hắn đi.” Dứt lời, Thẩm Ngạo lập tức đem thư nhét vào trong ngực, lại nói: “Được rồi, hiện tại gọi người đi thông báo nha môn dọc đường, bảo bọn hắn lưu ý thoáng một tý, có lẽ sẽ nhặt xác hộ cho Ban Nhật huynh.”

Thẩm Ngạo mang theo thư trở lại, nằm trong khoang thuyền, xé giấy dán, chữ viết Thái Kinh sôi nổi trên giấy, phía trước chỉ là một chút ít lời nói ôn chuyện, giữa những hàng chữ nhìn ra được Kim Thiếu Văn kia chính là môn sinh Thái Kinh, cho nên hỏi tới một ít chuyện, như Kim Thiếu Văn ngày gần đây đọc sách gì, về sau lời nói xoay chuyển, lại viết một ít sự tình thân thể, dường như Thái Kinh này lại có chút bình an tự tại, sau khi về hưu rất là vui mừng khỏe mạnh.

Lập tức, Thái Kinh lại khai báo vài câu về sự tình Ban Nhật Thanh, nói Ban Nhật Thanh cũng coi như tuấn kiệt, bảo hắn chiếu cố nhiều hơn, cuối cùng một đoạn lời nói là ghi về Thẩm Ngạo, hành văn trong lúc đó rất là kiêng kị, chỉ nói: “Ta xem Thẩm Ngạo, người này, tương lai hẳn là họa lớn trong lòng, ngươi cứ tự tiện.”

Hai chữ tự tiện này, rất đáng để nghiền ngẫm, Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, theo hành văn trong lúc đó, có thể thấy được Kim Thiếu Văn này là bạn bè tâm phúc của Thái Kinh, đã là như thế, tự nhiên nguyện ý cùng Thái Kinh đi đến con đường đen tối, như vậy, Thái Kinh nói hai chữ tự tiện này, liền có chút ý tứ hàm xúc hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Thẩm Ngạo thở dài một hơi, Đoan Chính và Dương Tiễn đều nói không sai, Thái Kinh không dễ đơn giản động thủ đối với chính mình, nhưng mượn tay người khác hay người khác nữa, lại không phải không có khả năng, ở phía trong huyện nha có một Ban Nhật Thanh, ở phía trong có hiến tư một Kim Thiếu Văn, một người là đồng liêu của mình, một người là thủ trưởng, thật sự muốn chơi kiểu bùng nổ chết bất đắc kỳ tử, cũng không phải là không thể được.

Chỉ là…

Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, Ban Nhật Thanh đã mất tích, có thể còn sống trở về hay không còn là một vấn đề, về phần Kim Thiếu Văn này làm như thế nào để đối phó đây?

Có rồi! Thẩm Ngạo vừa động linh cơ, lấy giấy bút, nghĩ nghĩ, lập tức hạ bút, hắn sử dụng chữ viết lại là Thái Kinh tự thể, nhân phẩm Thái Kinh bị người phỉ nhổ, nhưng thư pháp lại dương danh đời sau, ghi chữ Thái thể cũng coi như sở trường của Thẩm Ngạo, trừ phi là bản thân Thái Kinh, tuyệt đối không ai có thể nhìn ra sơ hở.

Thẩm Ngạo chiếu nguyên văn sao chép một ít lời, đều là dùng giọng điệu Thái Kinh nói, chỉ có điều có nội dung lại cố ý xuyên tạc, ví dụ như lúc Thái Kinh kia nói đến Ban Nhật Thanh, từ thưởng thức biến thành chán ghét, lúc nói đến Thẩm Ngạo, chỉ là nói vài câu lời nói không quan hệ. Cuối cùng, lúc viết lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ), lại tăng thêm vài câu ngữ điệu mịt mờ không hiểu thấu.

Đợi bút rơi xuống, Thẩm Ngạo vừa thổi khô nét mực, trong lòng vừa có chút đắc ý, hừ, Kim Thiếu Văn phải không? Bạn thân giả làm lão bất tử Thái Kinh, trị ngươi nghiêm chỉnh trước rồi nói sau.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất