Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 1 » Phần 274

Kiều Thê Như Vân – Quyển 1

Phần 274

Trong một sương phòng Nhập Tiên tửu lâu, trên xà nhà treo một sợi dây thừng, Tằng Phán Nhi vừa rồi vẫn còn khóc lóc đã xâu ở giữa không trung, bộ dáng khủng bố không nói nên lời.

Bọn người Thẩm Ngạo đẩy cửa đi vào xem xét, Địch Man Nhi lập tức sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, vội vàng né ra ngoài.

“Nhanh, buông hắn xuống!” Thẩm Ngạo ôm lấy chân Tằng Phán Nhi, Lưu Tuệ Mẫn cũng tới hỗ trợ, buông Tằng Phán Nhi xuống, Thẩm Ngạo kiểm tra vệt dây dưới cổ rồi Tằng Phán Nhi, lại tra xét mạch đập, biết rõ Tằng Phán Nhi đã chết không thể sống lại được rồi, lắc đầu, ảm đạm đứng dậy.

Đợi ra khỏi phòng, Triệu Cát lắc đầu nói: “Tằng Phán Nhi sợ tội tự sát, kể từ đó, muốn tìm về chén rượu kia, chỉ sợ không thể tiếp tục hi vọng, ai, sớm biết như thế, lúc ấy nên ép hỏi.”

Thẩm Ngạo từ chối cho ý kiến, gọi Lưu Tuệ Mẫn tới hỏi: “Hắn tự sát lúc nào? Không phải đã bảo ngươi coi chừng hắn sao?”

Lưu Tuệ Mẫn cười khổ nói: “Tiểu nhân áp giải Tằng Phán Nhi trở về phòng, Tằng Phán Nhi nói muốn một người ngẫm lại, ta liền trông coi tại cửa ra vào, đây là lầu bốn, ta thì ra tưởng rằng chỉ cần bảo vệ cho cái cửa này, cho dù hắn đẩy cửa sổ cũng không trốn thoát, ai ngờ đợi đã lâu, ta thấy bên trong không có động tĩnh, liền gõ cửa đến hỏi, về sau phá cửa phòng ra, Tằng Phán Nhi đã chết rồi, Thẩm công tử, là ta lơ là, sơ suất, thật sự đáng chết.”

Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi ở chỗ này trông coi trước, ta còn có một việc cần xử lý.”

Thẩm Ngạo gọi Địch Man Nhi đang kinh hoàng tới, hỏi Địch Man Nhi: “Tại trong phòng từ đường tầng năm, những chén rượu tế tự kia tổng cộng dùng mấy loại rượu?”

Địch Man Nhi ngạc nhiên, lập tức nói: “Chỉ có một loại, là loại bình thường nhất, khi ông nội của ta còn sống, uống loại rượu này ngon nhất, cho nên lúc tế tự, chỉ dùng loại rượu này.”

Thẩm Ngạo cười cười, nói: “Là ta nhất thời sơ sẩy, đúng là hại chết Tằng Phán Nhi.”

Địch Man Nhi không nghe hiểu lời Thẩm Ngạo là có ý gì, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Thẩm Ngạo quay đầu đi, lúc này đây mặt sắc trầm xuống, ánh mắt như người gây sự mà nhìn Lưu Tuệ Mẫn, nói: “Lưu Tuệ Mẫn, ta hỏi ngươi, ngươi cất chén rượu kia ở đâu?”

Một câu nói như sấm sét giữa trời quang, Lưu Tuệ Mẫn cả kinh, kinh hãi mất sắc, ở một bên, Triệu Cát, Dương Tiễn, Địch Man Nhi cũng đều là không hiểu ra sao.

Lưu Tuệ Mẫn kinh ngạc, một lúc sau, mới trấn định, nói: “Thẩm công tử nói lời này là có ý gì? Tiểu nhân oan uổng quá.”

Triệu Cát ở bên nói: “Đúng vậy, Thẩm Ngạo có phải là đã đoán sai? Lưu Tuệ Mẫn này đến chữ to cũng không nhìn được, làm sao có thể phân biệt ra được chén rượu kia là thật hay giả?”

Thẩm Ngạo thong dong cười một tiếng, nói: “Lưu Tuệ Mẫn đã quên sự tình mình đi trộm, như vậy không ngại để cho đệ tử đến giúp hắn nhớ lại thoáng một tý sự tình phát sinh lúc ấy. Lúc ấy giao dịch chén rượu kia, ngươi cũng ở đây, nghe xong chén rượu kia giá trị ba vạn quan, ngươi liền nổi lên tâm tư, trong đêm ngày đó, lúc đóng cửa tiệm, An thúc thúc tự mình dẫn ngươi cùng Địch tiểu thư đến phòng từ đường, che một tầng sáp cho chén rượu kia…”

“Đợi một chút…” Địch Man Nhi ngắt lời nói: “Làm sao ngươi biết An thúc thúc che sáp?”

Thẩm Ngạo mỉm cười: “Bởi vì trên bàn thờ có dấu vết sáp, bôi quét rất đều đều, nên chỉ dùng để đến bảo vệ chén rượu kia. Cả vài món đồ dỏm kia đều che sáp, như vậy chính phẩm tự nhiên phải bảo vệ tốt.”

Địch Man Nhi gật đầu gật đầu, không thể không bội phục Thẩm Ngạo cẩn thận quan sát.

Thẩm Ngạo tiếp tục nói với Lưu Tuệ Mẫn: “Từ đó về sau, An thúc thúc bảo ngươi lấy rượu đến, ngươi đi hầm rượu, lấy rượu, chỉ có điều, rượu này cũng không phải loại Điêu Hoa Võ Tương công khi còn sống thích uống, mà là rượu Hải Đường trong tiệm, Điêu Hoa và Hải Đường mùi vị tương tự, ngay lúc đó An thúc thúc bởi vì được chén rượu này, tâm tình có chút kich động, hơn nữa có chút mệt mỏi, cũng không phát giác.

Sở dĩ ngươi cầm rượu Hải Đường thay thế Điêu Hoa, chính là muốn làm ký hiệu, bởi vì theo ý của ngươi, vài món đồ dỏm trên bàn thờ rất khó phân biệt, nhưng nếu như thay đổi rượu Hải Đường, dùng năng lực phân biệt rượu của ngươi, chỉ cần tìm được một chén rượu Hải Đường kia là được rồi, căn bản cũng không cần phải đi xem xét chén rượu kia là thật hay giả.”

Triệu Cát bừng tỉnh đại ngộ, không tự chủ được mà: “Thì ra là thế, chỉ là, Thẩm Ngạo làm sao biết được?”

Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng: “Rượu Hải Đường và rượu Điêu Hoa, tuy mùi không sai biệt lắm, nhưng vẫn có khác nhau, ở bàn thờ trên, bị ta ngửi thấy được.”

Không hề để ý tới Triệu Cát, Thẩm Ngạo cười một tiếng về hướng Lưu Tuệ Mẫn, chỉ là nụ cười kia không để cho Lưu Tuệ Mẫn cảm giác được nửa điểm thiện ý, Thẩm Ngạo tiếp tục nói: “Trong đêm cùng ngày, ngươi quét sạch phòng xong rồi, rõ ràng trên người có cái chìa khóa từ đường, lại cố ý đi cạy mở khóa, lại trộm chén rượu kia đi, đây là bởi vì ngươi muốn cố ý bố trí ra một mê trận, bởi vì người khác sẽ nhớ, ngươi đã có cái chìa khóa, vì cái gì còn muốn nạy ra khóa phiền toái như vậy?

Chính thức đặc sắc là ở phía sau, chờ lúc ta tới hỏi ngươi, ngươi cố ý liên lụy Tằng Phán Nhi vào, bởi vì ngươi biết rõ, lúc ấy tiểu nhị ở trong phòng nghe được ta phân tích giá trị chén rượu kia chỉ có ba người, Vương Khải và người ngủ cùng một phòng, rất dễ dàng tìm được chứng nhân rửa sạch chính mình, chỉ có Tằng Phán Nhi độc thân một chỗ, dễ dàng vu oan nhất.

Cho nên ngươi cố ý nói trong đêm nhìn thấy Tằng Phán Nhi đi tiểu, mà Tằng Phán Nhi nghe xong, lại nhất thời không phân biệt rõ, bởi vì ngươi một mực chắc chắn, lại làm cho hắn sinh ra ảo giác, dù sao thời điểm người ta thanh tỉnh, rất khó nghĩ tới sự tình trong lúc ngủ mơ, cho nên Tằng Phán Nhi cho là mình thật sự đi tiểu đêm, chỉ là, ngày hôm sau không nhớ rõ mà thôi.

Cho nên hắn mới phủ nhận ngay từ lúc đầu, nhưng về sau, rồi lại thề thốt phủ nhận nói có lẽ là đã đi cũng không chừng. Hắn đổi giọng như vậy, vừa đúng đủ để đem lực chú ý của chúng ta chuyển dời đến trên người hắn.”

Thẩm Ngạo dừng một chút, lại nói: “Đã hoài nghi Tằng Phán Nhi, ta gọi ngươi đi coi chừng hắn, tâm ngươi có quỷ, trong lòng biết sớm muộn gì sự tình Tằng Phán Nhi cũng sẽ điều tra rõ ràng, huống hồ nếu Tằng Phán Nhi giao không ra được chén rượu kia, chuyện này nhất định sẽ truy xét đến ngọn nguồn, cho nên ngươi dứt khoát chặt đứt mắt xích, sát hại Tằng Phán Nhi, lại làm ra tư thế để cho hắn thắt cổ, vu oan Tằng Phán Nhi sợ tội tự sát, kể từ đó, manh mối Tằng Phán Nhi vừa đứt, tất cả mọi người chỉ cho rằng Tằng Phán Nhi chết, chén rượu kia mất tích cũng không người nào biết.”

Thẩm Ngạo kể câu chuyện này, nói rất logic chặt chẽ, ba người Địch Man Nhi và Triệu Cát, Dương Tiễn đều lắp bắp kinh hãi, cảm thấy có chút hoang đường, lại cảm thấy câu chuyện này dường như có thể giải thích thông tất cả chuyện.

Trong đôi mắt Lưu Tuệ Mẫn hiện lên một tia kinh hãi, lập tức cười to nói: “Ha ha… Thẩm công tử, câu chuyện rất êm tai, chỉ tiếc, cái này hoàn toàn là suy đoán của ngươi.”

Thẩm Ngạo lắc đầu, chính khí nghiêm mặt nói: “Đây không phải suy đoán, bởi vì chân tướng sự tình, Tằng Phán Nhi đã nói cho ta biết.”

Tằng Phán Nhi… Lưu Tuệ Mẫn sợ tới mức mặt như màu đất, nhìn một cái, còn tưởng là quỷ hồn Tằng Phán Nhi đến rồi, miễn cưỡng mà trấn định nói: “Hừ, ngươi nói hươu nói vượn, tại đây nào có hồn vía Tằng Phán Nhi.”

Thẩm Ngạo mỉm cười, nói: “Bởi vì ta biết rõ, Tằng Phán Nhi bị mưu sát, tuy là hắn hít thở không thông mà chết, nhưng không có dấu hiệu thắt cổ tử vong, bởi vì người thắt cổ tử vong, đầu tiên là não tử vong, sau đó cơ chi phối lưỡi trong cơ thể không thể khống chế được, đã mất đi khả năng khống chế.

Lúc này lưỡi trong cơ thể biểu hiện là trạng thái mềm yếu lỏng lẻo, gia tăng thêm việc quai hàm bị ép, khoang miệng mở ra, đầu lưỡi tự nhiên sẽ trượt ra bên ngoài cơ thể, cho nên đây cũng là vì cái gì quỷ thắt cổ thường thường là đưa lưỡi dài ra trước.

Vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy, tuy Tằng Phán Nhi bị treo trên xà nhà, cũng không lè lưỡi, hiển nhiên là bởi vì hắn bị ngươi làm cho hít thở không thông mà chết trước, sau đó lập tức đem treo hắn ở trên xà nhà rồi mới hướng chúng ta báo tin. Ai, đáng tiếc, đáng tiếc, vốn là một kế hoạch không chê vào đâu được, có lẽ là cẩn thận mấy cũng có sơ sót, Lưu Tuệ Mẫn, ngươi trộm bảo trước, giết người sau, còn muốn chống chế sao?”

Thẩm Ngạo phân tích, có sức thuyết phục rất cao, coi như là không tố cáo hắn trộm bảo, chỉ tính riêng cái sự tình mưu sát này, Lưu Tuệ Mẫn cũng khó có thể giải thích rõ ràng, bởi vì vừa rồi Lưu Tuệ Mẫn tự mình nói Tằng Phán Nhi vào sương phòng, mình ở ngoài cửa trông coi, như vậy liền tuyệt đối không có người ngoài đi vào, Tằng Phán Nhi chết vì bị mưu sát, ngoại trừ Lưu Tuệ Mẫn, tuyệt đối không có người hiềm nghi, chính là đưa đến quan phủ, Lưu Tuệ Mẫn cũng cũng đủ tội để bị phán chém đầu, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Đến trình độ này, con ngươi Lưu Tuệ Mẫn đảo một vòng, trong lòng biết sự tình bại lộ, mà Thẩm Ngạo lại có chứng cớ xác thực, vội vàng quay người, vung chân muốn chạy trốn.

“Tốt, thì ra là ngươi” Địch Man Nhi đã giận không kềm được, một bước xa tiến lên, một tay vung tới sau cổ hắn, bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh kia nắm chặt lại, hướng phía gáy hắn đập tới, công phu Địch Man Nhi xác thực không kém, mà Lưu Tuệ Mẫn không chú ý tới Địch Man Nhi ở sau lưng, Địch Man Nhi mang theo một quyền trùng kich xuống dưới, Lưu Tuệ Mẫn à nha một tiếng, buông mình ngã xuống đất, sợ hãi liếc nhìn Địch Man Nhi, vội vàng nói: “Tiểu bà nội, tiểu bà nội tha mạng à… Chén rượu kia đã bị ta giấu đi rồi, nếu là tiểu bà nội muốn tìm chén rượu kia về, xin hãythả ta ra, tiểu nhân là cái rắm, không đáng để giết, như thế nào?”

Lưu Tuệ Mẫn này quả nhiên tâm cơ thâm trầm, đến lúc này, còn mong đợi dùng chén rượu kia đổi mạng của mình.

Thẩm Ngạo cười lạnh: “Nếu ngươi chỉ là đi trộm, còn có thể thả ngươi, nhưng giết người thì đến mạng, thi cốt Tằng Phán Nhi chưa lạnh, ngươi còn muốn tìm đường sống sao?”

Lưu Tuệ Mẫn bị một quyền của Địch Man Nhi đập trúng, khóe miệng đã tràn ra đầy máu, cố nén đau nhức quỳ rạp trên mặt đất nói: “Như vậy, chén rượu kia các ngươi liền vĩnh viễn đừng mong tìm trở lại… vì báo thù cho Tằng Phán Nhi kia, liền phải mất đi bảo vật giá trị liên thành.. Ha ha… Lưu Tuệ Mẫn ta cam nguyện chịu chết.”

Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng: “Chỉ sợ ngươi tính toán sai rồi, ta chẳng những muốn trói ngươi vào dây thừng pháp luật, càng có thể tìm chén rượu kia về, Man Nhi, áp giải hắn đứng dậy, lên trên từ phòng đường tầng năm.”

Vừa rồi một phen phân tích kia, đã làm cho ba người cực kỳ tôn sùng Thẩm Ngạo, chính là Địch Man Nhi, cũng không tiếp tục tranh cãi cùng hắn, nhấc Lưu Tuệ Mẫn lên, áp giải hắn lên trên tầng năm.

Đến phòng từ đường nơi này, Thẩm Ngạo nói: “Man Nhi ở chỗ này để ý, chúng ta cẩn thận tìm là được.”

Nói xong, Thẩm Ngạo trước xoay người đi đến bàn thờ, Địch Man Nhi thấy thế, vội vàng kêu lên: “Này, tại đây bày biện linh vị ông nội của ta, ngươi không nên lộn xộn…”

Thẩm Ngạo lại không để ý tới nàng, cùng Triệu Cát, Dương Tiễn tìm tòi trong phòng, một phen tỉ mỉ tìm tòi, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Lưu Tuệ Mẫn thấy bọn họ tìm tòi không được gì, dương dương đắc ý mà ha ha cười nói: “Ta nói rồi, nếu là ta không nói, ngươi vĩnh viễn không tìm được chén rượu kia đâu.”

Thẩm Ngạo vốn là người không chịu thua, căn cứ phán đoán của hắn, Lưu Tuệ Mẫn là người như vậy tinh tế, tuyệt đối không thể đem chén rượu kia trở lại trong phòng của mình, ai cũng không thể cam đoan bảo vật mất trộm về sau có thể tra ra từ trong phòng hắn điều hay không.

Nếu đưa ra bên ngoài, dùng sự chú ý của Lưu Tuệ Mẫn, là tuyệt đối không thể phó thác cho người khác, như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, bảo vật này vẫn còn trong phòng từ đường, giấu ở một chỗ ai cũng chưa từng nghĩ đến, đợi gió êm sóng lặng về sau, hắn lại lấy chén rượu này ra, sau đó có thể lén lút chuyển bán chén rượu kia.

Tiếp tục sưu tầm, Thẩm Ngạo cắn răng, con mắt rơi vào xà nhà: “Cầm một cái thang đến.”

Cuối cùng, tại trên xà nhà, chén rượu kia bị Thẩm Ngạo tìm được, Lưu Tuệ Mẫn mặt xám như tro, không hề tức giận, giống như một bãi bùn, trong mắt lộ vẻ vẻ tuyệt vọng.

Đem Lưu Tuệ Mẫn đi quan phủ, hắn vốn là trộm bảo, về sau là giết người, hai hạng tội danh này đủ để cho hắn tìm được trừng phạt xứng đáng.

Mà lúc này, An Yến cũng tới, Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng: “An tiên sinh không bị thương sao?” Kỳ thật điểm này hắn sớm đã dự liệu được, lúc ấy ở đây chính là tám người, ngoại trừ quái nhân kia và Địch tiểu thư, kỳ thật An Yến cũng có hiềm nghi, sở dĩ ủy thác Thẩm Ngạo đi ra ngoài tìm ra bảo vật, An Yến thứ nhất là không hi vọng việc này phát triển quá lớn, không muốn nhiều hơn một người nữa biết rõ cái bảo vật này, thứ hai là vì tị hiềm bản thân kém cỏi.

Cho nên cố ý ngụy trang bị thương, là hi vọng Thẩm Ngạo xem trọng chút tình mọn, cố gắng giúp việc này.

An Yến cười cười, có chút xấu hổ nói: “Làm phiền Thẩm công tử rồi, An mỗ đã sớm nghe nói về đại danh Thẩm công tử, Thẩm công tử quả nhiên không để lão hủ thất vọng.”

Về phần Triệu Cát, chính là thưởng thức chén rượu có chữ Vương Hi Chi, như si mê như say sưa.

Đợi bọn người Thẩm Ngạo cáo từ, An Yến tự mình đưa bọn họ ra ngoài, sắc trời đã tối, Thẩm Ngạo và Triệu Cát nói lời tạm biệt, Triệu Cát mong mỏi liếc Thẩm Ngạo nói: “Sự tình hôm nay, Trẫm sẽ nhớ ở trong lòng, ngươi từ từ khoa cử đi.”

Thẩm Ngạo trở lại Quốc Tử Giám, trong lòng đối với việc Tằng Phán Nhi chết oan hơi có chút tự trách, hắn vốn là muốn cố ý đem tội danh gán trên người Tằng Phán Nhi trước, lại để cho hung phạm buông lỏng cảnh giác, đợi hung phạm trồi lên mặt nước. Nhưng hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra Lưu Tuệ Mẫn lại dám giết người, trong lòng thổn thức một phen, tâm tình cũng rơi xuống đáy cốc.

Cuối cùng, một bảng kết quả cũng đưa ra, Thẩm Ngạo đi xem bảng, đệ nhất danh rõ ràng là Trình Huy, Trình Huy dù sao cũng là cả đời đọc sách, làm kinh nghĩa nửa đời người, trình độ của hắn có thể nghĩ, Thẩm Ngạo tự nhận kinh nghĩa văn vẻ chính mình cũng không kém, nhưng so với Trình Huy, chỉ sợ còn kém một chút.

Tên thứ hai là Thẩm Ngạo, cái thành tích này, có chút vượt quá ngoài dự liệu của hắn, chỉ học được một năm kinh nghĩa, có thể đạt tới trình độ này, đã làm cho hắn cảm thấy thập phần thấy đủ.

Danh thứ ba là Ngô Bút, Ngô Bút là cùng Thẩm Ngạo đến xem bảng, chứng kiến chính mình nổi tiếng thứ ba, lập tức kinh hô một tiếng, vừa mừng vừa sợ.

Về phần thứ tư, thì là Từ Ngụy, kỳ thật, trình độ Từ Ngụy nên đứng trên Ngô Bút, đây là sự tình học tài thi phận, rất nhiều Thái Học sinh không khỏi cảm thấy tiếc hận cho Từ Ngụy, kỳ thật chỉ có Thẩm Ngạo mới biết được, sở dĩ Từ Ngụy này ngã ngựa, toàn bộ là bởi vì nguyên nhân chính mình, tâm háo thắng người này quá mạnh mẽ, nhìn thấy chính mình sớm nộp bài thi, đã là đại loạn, vừa loạn xong, văn vẻ làm ra tự nhiên giảm bớt đi nhiều.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất