Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 1 » Phần 226

Kiều Thê Như Vân – Quyển 1

Phần 226

Tiếng chuông cổ quanh quẩn trong lầu, sáng sớm mặt trời mọc, bầu trời trồi lên một tia ánh sáng.

Trong cửa Chính Đức, một người nội thị nắm lấy ý chỉ trong tay, người này lại là Lương Thành, Lương Thành gầy gò hơn vài phần so với trước đây, đôi mắt hiện ra vẻ tro tàn, nhưng vẫn là tận lực mà làm ra một hình dáng trang trọng, đi đến dưới cổng tò vò, cất cao giọng nói: “Nghe tuyên chỉ: các cống sinh vẽ thử ở đâu?”

Đám cống sinh vẽ thử ào ào đi qua, Thẩm Ngạo cũng ở trong đó, Lương Thành nhẹ nhàng liếc liếc Thẩm Ngạo, mặt không biểu tình nói: “Chư vị, mời đi theo nô gia đến diện thánh.”

Hắn đi vào trước, ven đường qua nghi môn, xuyên qua cầu hình vòm đá bạch ngọc lót nền, cống sinh sau lưng nhắm mắt theo đuôi, theo hắn tiến vào sâu bên trong.

“Trầm công tử…” Triệu Bá Kiêu không biết lúc nào đã ra hiện tại bên cạnh thân Thẩm Ngạo, mang theo vẻ tươi cười yếu ớt nói: “Bá Kiêu đã xem qua bức tranh Trầm công tử vẽ, quả nhiên không giống người thường.”

Thẩm Ngạo thản nhiên nói: “Đâu có! Đâu có!”

Bá Kiêu tiếp tục nói: “Chỉ là lúc này đây thi đình, ta không thể lại bại bởi ngươi, nhất định sẽ toàn lực ứng phó đánh bại ngươi.”

Người trẻ tuổi vẫn khí thịnh như trước, đôi mắt lộ ra hào quang cực nóng, loại tính tình hung hăng vênh váo, nghé con mới đẻ không sợ cọp này lại rất hợp khẩu vị Thẩm Ngạo, người làm nghệ thuật, đúng là phải dũng cảm tiến tới, vứt bỏ tất cả các tác phẩm kinh điển, mới có thể dung hợp phong cách của mình, từ đó mới đi vào cảnh giới đại sư.

Thẩm Ngạo khẽ cười nói: “Thẩm mỗ rất chờ mong Triệu công tử khiêu chiến.”

Triệu Bá Kiêu toàn lực phát ra quyền này, vốn là cho rằng Thẩm Ngạo sẽ trả lời lại một cách mỉa mai, lại thấy bộ dạng Thẩm Ngạo nhẹ nhàng như không, cảm giác này liền như một quyền nện trên vải bông, trên mặt trồi lên một chút quái dị.

Triệu Bá Kiêu không nhịn được, nói: “Thẩm Ngạo, kỳ thật ta rất bội phục ngươi, ngươi rất giống huynh trưởng của ta, ta nói không phải làm cái mặt, mà là khí chất, chỉ là huynh trưởng của ta hôm nay đã hơn ba mươi, ngươi lại giống ta, cùng là tuổi trẻ, thật không biết ngươi vì cái gì mỗi ngày có thể bày ra loại sắc mặt này, quá trang trọng, làm cho người ta không dễ thân cận.”

Thẩm Ngạo muốn cười trong lòng, trang trọng? Thời điểm bạn thân điên cuồng có thể hù chết ngươi đó!

Chỉ là, hắn đã là người của hai thế giới, mặc dù chợt có lúc điên cuồng, nhưng khí chất thành thục trên mặt kia cũng không phải bạn cùng lứa tuổi có thể so sánh, hắn khẽ mỉm cười nói: “Đợi thi xong trận thi đình này, ta và ngươi phân ra thắng bại, chúng ta tìm một cơ hội ngồi uống một ly, như thế nào?” Cái này xem như ném cành ô-liu ra ngoài, re vẻ chiêu an Triệu Bá Kiêu.

Triệu Bá Kiêu suy nghĩ một chút nói: “Đợi ngươi thắng ta rồi nói sau.”

Ý là chỉ có chiến thắng hắn, ngươi mới có tư cách đối ẩm cùng hắn, cái khí cuồng ngạo kia một tia cũng không thu liễm.

Lương Thành dừng lại tại một chỗ cung điện, điện này nằm đối diện cửa cung Chính Đức, hai bên trái phải có thiên điện, bậc thang Hán bạch ngọc lát từ trên xuống dưới, cùng sở hữu chín bậc nhỏ, năm cái bậc lớn, thật ứng với số lượng cửu ngũ, dưới điện và trên đài đầy cấm vệ vô cùng trang nghiêm đang đứng, cấm vệ đều là chọn lựa khéo léo, cho dù là thân thể cao thấp cũng giống nhau, cả điện, bao phủ một cỗ không khí khắc nghiệt.

Lương Thành tiến vào điện phục mệnh, không bao lâu, liền có nội thị cao giọng quát: “Tuyên các cống sinh tiến vào điện…”

Thẩm Ngạo đợi bảy tám người đi trước rồi mới cất bước đi vào, trong cái điện rộng lớn này, có vẻ hơi điêu lương, kim bích huy hoàng, hai bên là triều thần, lên trên một ít, chính là bảy tám người cựu thần có công lớn ngồi xuống, lại hướng lên, chính là ngự đài Vân Long thạch điêu khắc chế tạo mà thành, trên ngự đài, Triệu Cát đang ngồi, ánh mắt nhu hòa, nhìn gì đó chung quanh, liền không khỏi cười một tiếng.

Những cống sinh này, từ một khắc tiến vào điện, phần lớn đã là kich động đến phát run, có người hai đầu gối run rẩy, có người câu nệ khẩn trương, có người cúi đầu nín hơi, có người làm ra vẻ trấn định.

Vì ruộng đất và nhà cửa, đường lên trời mở rộng, nhân sinh cuộc sống trên đời, đối với chút ít cống sinh này mà nói, có thể tiến vào Giảng Võ điện, đã là một khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời.

Có thể đứng dưới bậc thang nơi đây, chính là họa sĩ tài năng tốt nhất thiên hạ rồi, Triệu Cát hơi gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi, cuối cùng ánh mắt kia rơi vào trên người Thẩm Ngạo bên trong cống sinh, Triệu Cát hơi kinh hãi, lại chứng kiến vẻ mặt Thẩm Ngạo thong dong trấn định, loại thong dong này cũng không phải tận lực văn vê chế tạo, cả người mặc công phục sắc bích lục, có vẻ trầm ổn chắc chắn, con mắt của hắn vừa mới nâng lên, đối diện cùng ánh mắt Triệu Cát.

Triệu Cát không khỏi thở dài trong lòng: “Vinh nhục không sợ hãi, núi thái sơn sụp đổ trước mặt mà sắc không thay đổi, người như thiếu niên này, thật sự hiếm thấy.”

Lúc này Thẩm Ngạo đã là nhận ra Triệu Cát, sắc mặt hơi có vẻ thay đổi, không nhịn được, nói: “Vương tướng công…”

Vương tướng công, một tiếng này kêu gọi rất không nhỏ, Triệu Cát không nhịn cười được, cười cười, không đáp lại đối với cái liếc mong mỏi của Thẩm Ngạo, vẫn là ngồi ngay ngắn bất động.

Trong điện, Đoan Chính nhìn không chớp mắt, Thạch Anh đang ngồi, chỉ có Tấn vương trên ghế ngồi lại là một bộ dáng buồn ngủ, lúc bọn người Thẩm Ngạo tiến vào điện, cũng không quá hời hợt mà liếc nhìn, tiếp theo liền đóng mí mắt, ngồi yên dưỡng thần.

Đối diện cùng Tấn vương, chính là Thái sư Thái Kinh về hưu đã lâu, Thái Kinh đã già nua, nhưng ngồi ở trên ghế ngồi, lại nghiêng về sau cái bàn Triệu Cát, ngồi hạ thấp người, từ đầu đến cuối biểu hiện ra là rất kính cẩn.

Xuống chút nữa chính là chư vị quan viên, những người này có người Thẩm Ngạo nhận thức, cũng có người không nhận thức, chỉ là vừa rồi Thẩm Ngạo nói ra một câu Vương tướng công, lại hấp dẫn ánh mắt của vô số người, có người quăng đến con mắt khinh miệt, có người lộ ra vẻ mong đợi, nhiều ánh mắt phức tạp đan vào cùng một chỗ, lại đều không hẹn mà cùng đảo qua trên người thiếu niên tuấn lãng này.

Cả điện, chỉ có một người thủy chung bảo trì mỉm cười, người nọ chính là Dương Tiễn, Dương Tiễn đứng ở bên cạnh Triệu Cát, thấy Thẩm Ngạo hô lên câu Vương tướng công kia, trên mặt mang dáng tươi cười thần bí sớm đã đoán trước, một tiếng Vương tướng công này, trong điện chỉ có ba người biết rõ ý tứ trong đó, Dương Tiễn là một người trong số đó.

Trong lòng Thẩm Ngạo minh bạch, Vương tướng công chính là hoàng đế, hoàng đế chính là Vương tướng công, đổ mồ hôi, chính mình tinh thông nhìn mặt mà nói chuyện, đoán được Vương tướng công đích thị là quan lại quyền quý, dù như thế nào cũng không nghĩ ra, người này là hoàng đế.

Trong lòng xấu hổ không thôi, thấy bộ dạng Triệu Cát thờ ơ, cũng lập tức minh bạch, tại đây, trong cung điện nghiêm túc và trang trọng, những sự tình này chỉ có thể vùi dấu ở trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra cho ngoại nhân biết, hắn cười nhạt một tiếng, lại khôi phục dáng tươi cười vinh nhục không sợ hãi kia, đôi mắt hướng về Đoan Chính, Thạch Anh, cuối cùng rơi vào trên người Tấn vương buồn ngủ kia.

“Đang ngủ? Không có vương pháp mà!” Thẩm Ngạo cảm thán trong lòng, người này ở đâu không ngủ, hết lần này tới lần khác, tại đây, trong cung điện không có một thanh âm tạp nham, nơi trang trọng như thế, Tấn vương lại nghịch ngợm ngủ gật, chỉ là từ hoàng đế, cho tới triều thần, lại lơ đễnh đối với cử động khác người của Tấn vương, không có một tia kinh ngạc nào, chắc hẳn Tấn vương trước kia đã làm không ít.

Đám cống sinh đã thành lễ, tâm tình Triệu Cát thật tốt, giơ tay lên nói: “Đã nhập thi đình, chính là môn sinh của Trẫm, lễ sư đã xong, cũng không cần câu nệ, đến đây, ban thưởng ngồi cho môn sinh của Trẫm.”

Môn sinh của Thiên tử, là vinh quang bực nào, đám cống sinh dần dần tiêu tán câu nệ, mà chuyển biến thành kich động khó nói lên lời, đám nội thị chuyển ghế ngồi lên, mọi người cùng hạ thấp người ngồi xuống, bờ mông Thẩm Ngạo còn chưa kịp nóng, liền nghe được một triều thần sau lưng đi ra khỏi chỗ, cất cao giọng nói: “Thần có việc muốn tấu.”

Mọi người nhìn lại, sắc mặt Triệu Cát hơi bất mãn, theo như lễ chế, sau một khắc này chính là do chính mình ra đề mục, tự mình chủ trì thi đình, lúc này lại có người muốn tấu, vì sao thời điểm trước khi triệu cống sinh nhập điện không nói? Chỉ là, hắn có lẽ là làm ra một bộ dạng vua anh minh, nhàn nhã, nói: “Ái khanh cứ nói, không sao.”

Quan viên tấu bẩm chính là Thái Thường Tự Mệnh lễ lang, chức trách là đốc thúc lễ nghi, chào theo nghi thức quân đội, các nghi thức gia lễ, cát lễ, hung lễ, hắn thong dong nói: “Bệ hạ, thần nghe thấy lúc này đây khai mở khảo thi nghệ thuật, Thẩm cống sinh một người liền trúng bốn cuộc thi, Thẩm cống sinh học thức tài trí rất cao, thần vô cùng bội phục. Chỉ có điều Đại Tống khai quốc đến nay, lại không có người nào khảo thi hai khoa, chỉ sợ khảo thi bốn khoa nghệ thuật, trên mặt lễ là không hợp.”

Thân là Tự Mệnh lễ lang, hắn đưa ra cái nghi vấn này cũng không có gì không ổn, trên thực tế khảo thi vài khoa, đừng nói là Đại Tống, ở thời Đường cũng là sự tình điên cuồng, chỉ có điều luật pháp cũng không có làm ra quy phạm, dù sao người điên cuồng liên tục báo mấy cuộc thi đều trượt hết.

Thẩm Ngạo liền trúng bốn khoa, hơi có chút ý tứ hàm xúc chui vào chỗ trống của pháp luật, nhưng lễ phép và luật pháp bất đồng, Tự Mệnh lễ lang cầm sự tình lễ để nói, cũng là nói rất đúng. Chỉ là, một Tự Mệnh lễ lang nho nhỏ, cầm vấn đề này đến tấu, ý tứ hàm xúc sau lưng đã làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, nếu không có người thao túng phía sau hắn, ai dám tại đây, nơi đầu sóng ngọn gió, nghị sự vấn đề lễ nghi, mà sự tình trúng bốn khoa, hoàng thượng là sớm đã biết, cũng tức là nói đã ngầm đồng ý, lúc này lật lại bản án, chỉ sợ sự tình không đơn giản.

Triệu Cát hừ lạnh một tiếng, đôi mắt tại băn khoăn trên người Lương Thành và Vương Tiêu, thấy thần sắc hai người thờ ơ, một bộ dáng vô tội, Triệu Cát mới lộ ra vẻ nghi ngờ, lâm vào trầm tư.

Tự Mệnh lễ lang vừa dứt lời, lại có mấy người đứng ra nói: “Bọn thần tán thành, Ngô đại nhân nói không sai, nếu là một người tham gia bốn khoa, tương lai thí sinh chen chúc tới, khó bảo toàn người dự thi không tốt xấu lẫn lộn, tạo thành sự khó khăn cho triều đình, xin bệ hạ tước bỏ ba khoa của Thẩm cống sinh.”

Mấy người kia phần lớn cũng là vô danh tiểu tốt, ngoại trừ mấy chủ sự bộ đường và mấy Ngự Sử, cũng không có đại thần trụ cột trọng yếu.

Trên mặt Triệu Cát hơi có vẻ tái nhợt, Đoan Chính và Thạch Anh đều hai mặt nhìn nhau, bọn hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, sẽ có người tại thi đình đột nhiên làm khó dễ, chỉ có điều, càng là lúc này, hai người càng nhàn nhã, phảng phất tất cả sự tình trước mắt không quan hệ đến mình, chỉ là vẫn là không hẹn mà cùng liếc nhìn Thái Kinh kính cẩn ngồi một bên.

“Thần tán thành”, lúc này đây dần dần có nhân vật cấp quan trọng đứng ra, như bọn người Thượng Thư hữu thừa Vương Thao, Hình bộ Thượng Thư Vương Chi Thần, Thái Thường tự khanh Chu Mang, đều là đại quan quyền nghiêng vua và dân, một mình đảm đương một phía.

Ánh mắt Triệu Cát rơi vào trên người Thẩm Ngạo, trong lòng không khỏi cười khổ, cái tên Thẩm Ngạo này, còn chưa làm quan, liền không duyên cớ rước nhiều đối thủ như vậy, Triệu Cát thở dài trong lòng, nhất thời cũng khó quyết định.

Đúng lúc này, ở phía sau, một thanh âm ngáp truyền ra, nhưng lại là Tấn vương đột nhiên tỉnh, hắn hơi gãi con mắt, vẻ mặt sương mù nhìn qua quan viên đứng ra, dựng râu trừng mắt mà đứng lên nói: “Hoàng huynh, thần đệ rất tức giận, có người làm nhục tôn thất, không đếm xỉa lễ phép, là tội đại bất kính, xin hoàng huynh làm chủ vì thần đệ.”

Vị Tiêu Dao Vương gia này đột nhiên làm khó dễ, làm cho tình thế trong điện càng thêm mơ hồ, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt nghi hoặc, không biết đầu mâu Tấn vương muốn chỉ hướng nào.

Làm nhục tôn thất, không đếm xỉa lễ phép, đại bất kính, cái tội này, bất luận đỉnh đầu ngươi mang mũ quan to đến đây, hay kể cả là người đang ngồi, ai dám mang? Vương gia phát uy phong, quả nhiên không giống người thường!

Triệu Cát bất động thanh sắc mà hỏi thăm:”Hoàng đệ cứ nói, đừng ngại…”

Triệu Cát và Tấn vương Triệu Tông, hai người chính là thân huynh đệ một mẹ sinh ra, quan hệ tất nhiên là vô cùng thân thiết, Tấn vương nói mình bị khi dễ, trên đại điện, Triệu Cát làm sao ngồi yên được?

Cần biết Triệu Cát là hoàng đế cực kỳ có cảm tình, nếu không Cao Cầu cùng hắn đá cầu kia, Dương Tiễn, Lương Thành tùy tùng theo hắn kia, còn có Thái Kinh, những cận thần này, không bị người nào áp chế, đều là quyền lực tuyệt đối.

Cận thần đã như thế, thân là ruột thịt của hoàng đệ, Triệu Cát tất nhiên là vô cùng dung túng.

Tấn vương Triệu Tông nói: “Hoàng huynh, khảo thi nghệ thuật tuyển cống sinh mới, chính là tổ tiên thiết luật định ra, tổ tiên hoàng đế từng nói, người thử nghệ ghi danh không hỏi xuất thân, không hỏi nghèo hèn, phàm là có thành thạo một nghề, là được cầu lấy quan hàm, bổng lộc. Những lời này vẫn còn đang bên tai, vì sao hôm nay có người lại dùng lễ áp chế, đây không phải là không đếm xỉa lễ phép, đại bất kính sao?”

Hắn nói ra mấy cây, người cũng hạ thấp ngồi xuống, liền không nói gì nữa.

Quan viên tấu chương dùng bọn người Vương Thao, Vương Chi Thần làm Chủ, nghe Tấn vương nói lời này xong, đều là im lặng không lên tiếng, Tấn vương dùng lý do tốt để phản bác, hoàng đế chỉ nói không hỏi xuất thân, không hỏi nghèo hèn, cũng không nói một người có thể ghi danh bốn cuộc thi.

Vấn đề lớn nhất là đang ở Tấn vương, Tấn vương lên tiếng biện hộ vì Thẩm Ngạo, cái này ý vị như thế nào? Ý nghĩa là, nếu bọn họ lại làm rối rắm việc này, chính là đắc tội vị Vương gia thân cận tôn thất, Tấn vương thích hồ đồ, thật sự bắt đầu náo loạn lên, ai chống đỡ được?

Đang tại lúc tiến thoái lưỡng nan, Thẩm Ngạo ho khan một tiếng, con mắt nhìn lại hướng Dương Tiễn, hơi cười cười về hướng Dương Tiễn, lập tức nói với Triệu Cát: “Bệ hạ, có thể để cho đệ tử tự biện hộ hay không.”

Triệu Cát một mực bảo trì công bằng trung lập, nhưng trong lòng, có chút không vui đối với mấy triều thần đột nhiên làm khó dễ này, thấy Thẩm Ngạo mở lời, không khỏi nghĩ lúc hắn cải trang thành Vương tướng công nói chuyện cùng Thẩm Ngạo, khẽ mỉm cười nói: “Ái khanh cứ nói đừng ngại.”

Thẩm Ngạo ho khan một tiếng, rất là xấu hổ nói: “Đệ tử là người rất lười, tham gia khảo thi nghệ thuật, có lẽ là Dương Tiễn Dương công công suy nghĩ vì tiền đồ đệ tử, chính là sự tình ghi danh, cũng là Dương công công thay đệ tử làm, ta nói hết lời rồi.” Hắn nín hơi cắn môi, liếc liếc Vương Thao, Vương Chi Thần kia, cười nhạt không nói gì nữa

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất