Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Hóa Đơn tam khúc » Phần 20

Hóa Đơn tam khúc

Phần 20

Đang ngủ ngon, nghe tiếng tóc vàng gọi dậy dậy đi, hư đốn quá giữa ơi, dậy ngay, sáng rồi. Mở mắt, nắng đã chiếu qua khe cửa. Nhíu mày. Nhìn bên cạnh, ơ đệt, em Giữa đang nằm ôm tao ngủ ngon lành. Tóc vàng lại kéo tay giữa lôi dậy, tao cũng ngồi dậy, cuối cùng thì cũng gọi được giữa ngồi dậy mở mắt. Lại câu hỏi ơ sao huynh ở đây. Tao bảo sao em lại ngủ trên giường anh. Giữa ra chiều đăm chiêu nghĩ 1 lúc rồi nói, ờ tối qua lúc đi bar về em thấy huynh trong phòng. Giữa cúi mặt nhìn xuống ngực, rồi lại nhìn tao. Ngực ẻm hở 1/3 vì mặc áo dây ngủ. Mặt Giữa đỏ, nhưng mồm vẫn mạnh miệng hỏi tối qua huynh có làm gì muội không đấy.

Tao lắc đầu bảo ngủ say, chắc chắn không làm gì. Tóc vàng nghe vậy bảo Giữa ơi bà ảo ít thôi, hôm qua lúc các người đi bar, tôi sợ vãi đái nên bảo huynh ở đây cho đỡ sợ. Không rõ bà về lúc nào nhưng với tôi huynh còn không làm gì, có lý gì mà làm gì bà. Giữa gật gù rồi nói, biết đâu tôi hấp dẫn hơn bà thì sao, tóc vàng kêu mơ đi, cùng lắm là bằng thôi… Nhường lại không gian cho 2 đứa tranh luận. Tao về phòng tao, phòng khép cửa, 2 thằng nhãi vẫn ôm nhau ngủ 1 giường. Tao lại lay lay gọi gọi, 2 thằng trở mình lại dạng chân dạng tay ngủ tiếp. Tao kệ.

Đánh răng rửa mặt xong xuôi, thay quần áo. Sang phòng 2 ẻm gái thì 2 ẻm cũng thay đồ xong rồi. Tao lại lên giường nằm bảo 2 đứa đi sang mà gọi 2 ông nhãi kia, anh chịu không gọi được. Giữa hung hăng bảo để muội đi, 5p sau quay lại kêu bó tay rồi. Thôi kệ, hôm qua ngủ muộn, tao lại làm 1 giấc nữa, 2 đứa con gái kêu đi chợ, tao không để ý.

Về Hà Nội, mua được vài con mực, rủ Bắc Ninh sang uống beer, Bắc Ninh không uống mà chỉ ngồi ăn, tao với thằng thông làm hết can 4 lít, 2 thằng bảo nhau bước vào năm học mới phải nghiêm túc, chỉn chu. 2 thằng trong cơn beer, quyết tâm cao lắm.

Vào năm học, may mắn thằng thông học chiều, vậy là 2 thằng chia nhau up bài, vụ vẽ cad thì nhờ có công việc mà 2 thằng cùng lên tay trình cad khá nhiều, tự mày mò, tự học thêm. Việc cũng đơn giản, 2 thằng còn bảo nhau nâng trình độ để đi làm thêm đúng nghiệp xây dựng. Ý tưởng có, ấp ủ kế hoạch cũng có nhưng đời không như ý nghĩ.

Tóc vàng và Giữa học kinh tế, 1 tuần phải chạm mặt tao 3 lần là ít, có khi đang giờ học cũng nhắn tin bảo ra trà đá đi, thế là lại gặp nhau trà cháo, buôn chuyện. Hôm nọ đang ngồi trà đá với Giữa thì Hải Dương gọi điện hỏi anh đang ở đâu, tao thật thà bảo đang trà đá gần cổng trường, ẻm hỏi ngồi với ai, tao bảo với bạn, ẻm lại hỏi nam hay nữ, tao bảo có nữ có nam. Hải Dương nói em thấy anh ngồi với con bé này không ít lần, còn 1 đứa tóc vàng nữa, chúng nó là thế nào với anh. Tao bất ngờ, nhìn ngang nhìn dọc bảo em theo dõi anh đấy à. Hải Dương kêu cái đó không quan trọng, em cần lời giải thích. Nói vài câu thì tắt máy. Đéo mẹ, chả nhẽ theo dõi mình.

Tối Hải Dương qua, không vào nhà mà gọi tao ra ngoài, 2 đứa ra ngồi trà đá và em bắt đầu truy hỏi, tao nói không dưới 5 lần rằng đó là học sinh cũ của anh, bạn bè thôi, không có gì. Hải Dương không tin, bảo tao không chơi với bọn kia nữa. Vậy là cãi nhau. Bỏ về…

Từ lần Hải Dương bảo cãi nhau với Luật, tao cũng ít liên lạc với Luật, thỉnh thoảng gặp online thì chat chit vớ vẩn, chưa gặp nhau lần nào. Nay lại được 2 học sinh cũ, tao bảo Hải Dương rằng anh cũng phải có cuộc sống của anh, anh cũng có bạn bè. Ẻm nói anh bạn bè ai thì bạn bè nhưng mấy người đấy em thấy không giống bạn bè bình thường. Nhức đầu…

Rồi một hôm tao đang ngồi với tóc vàng+ giữa thì Hải Dương xuất hiện, Hải Dương vào bảo em đã nói với anh rồi, anh không coi em ra gì phải không, hay anh thích mấy đứa này hơn, nói đi nói lại mấy câu hì Hải Dương vùng vằng ra về. Tao thấy buồn, thấy bực. Tóc vàng và giữa ngơ ngác, Giữa hỏi người yêu huynh đấy à, tao gật, Giữa bảo người yêu mà làm như mẹ người ta không bằng. Tao không nói gì. Đứng dậy về lớp…

Yêu đương mệt mỏi nhất là lúc cãi nhau. Trong người cứ khó chịu dấm dứt, nói cũng không được và không nói thì khó chịu. Rơi vào cảnh đó, tao lại căng buồm ra khơi. Bối cảnh cuối tháng cạn tiền, chán chán ra văn nghệ 10 điểm. Trúng thì có lẽ không sao vì hôm sau nghỉ luôn cũng được, đằng này lại trượt. Nghĩ tự dưng mất oan hơn 200k, phải đòi lại chứ, thế là hôm nay hỏi thằng thông, của nải còn bao nhiêu phang sạch, tao bảo mấy hôm nữa lấy lương rồi. Thằng thông cũng gật gù.

Đương nhiên là lại trượt.

Vật vã mấy ngày thì cũng lấy được lương, 2 thằng tì tụp đánh lô buổi được buổi mất, nửa tháng trời thì ăn ra vài triệu, tự tin lắm. Dạo ấy chán, không liên hệ với gái gú gì hết, chỉ thỉnh thoảng gặp em Phấn ở quán cơm thì chuyện chuyện trò trò, sau lần được choạch em, sợ em bám nên tao cũng giữa 1 khoảng cách nhất định. Ẻm thì thái độ vẫn bình thường, có phần tình cảm hơn với tao.

Cuối tuần Hải Dương gọi điện, sau nửa tháng không liên lạc gì thì ẻm gọi điện, ẻm bảo anh giỏi lắm, thi gan với em phải không. Tao bảo không, thực tế là không muốn liên lạc nữa. Hải Dương bảo giỏi, có người yêu mới rồi phải không, tao bảo không. Mệt mỏi yêu đương rồi. Tao tắt máy. Mệt mòi yêu đương thật đấy. Hải Dương gọi lại vài cuộc, tao không nghe. Hải Dương nhắn tin anh muốn chia tay phải không, tao im lặng. Tao chưa nghĩ đến chuyện chia tay, hoặc nếu có chia tay thì cũng để nó diễn biến tự nhiên, cần gì phải nói, khi yêu mới cần nói để xác lập quan hệ, khi chia tay thì cứ để nó nhạt dần thì chia tay, có gì phải nói.

Và rồi nhạt dần thật. Độ nhạt tăng dần đều như mức độ phang lô. Khi người ta đã say mồi, đã trúng đến trăm điểm thì đánh 10 – 20 điểm thấy nhạt lắm, có trúng cũng thấy nhạt. Hết tháng đó vẫn duy trì được vốn khoảng 5 – 6 củ. 2 thằng đời sống nâng cao, rượu thịt đều đều, phải chăng đúng là đen tình đỏ bạc? Thứ 7 cuối tháng, đi lấy lương về. Thằng thông bảo cũng chia tay em ở Mỹ Đình rồi, nó bảo 2 thằng mình vô tình mà cùng chia tay người yêu nên đánh lô đỏ vãi, tao cười, đỏ đen liên quan đéo gì. Thằng thông kêu đang để ý đứa bạn của đứa em họ học hành chính, đang ở trọ khu yên hòa.

Thấy bố cháu chăm chỉ đi câu lắm. Tao cũng đéo để ý, đợt này không vướng tình yêu tình báo bỗng thấy nhẹ đầu, chăm chỉ tính lô, thắng nhiều hơn thua…

Thằng thông té đi. Trưa muộn tao mới đi ăn cơm, lại gặp Phấn, Phấn hỏi han đủ thứ, tao ậm ờ.

Rảnh rỗi, phấn rủ đi cafe, tao đi. Quán cafe ở cùng trong ngõ đấy, khá rộng, buổi trưa thứ 7 vắng bỏ mẹ. Ngồi cafe phấn hỏi chuyện tình cảm, tao bảo chia tay rồi, phấn bảo sao mà chia tay, tao nói không hợp tính cách hoàn cảnh abc xyz thì chia tay. Phấn không hỏi thêm gì. Rủ phấn về phòng chơi, phấn đi theo. Về đến cổng thì gặp Bắc Ninh, Bắc Ninh ngườm nguýt. Tao vô tình nhìn khoảnh khắc Bắc Ninh đứng cạnh phấn, nhìn giống như giữa đứng cạnh tóc vàng. Tao cười, Bắc Ninh hỏi cười gì, tao bảo cười em, Bắc Ninh kêu em có gì mà đáng cười, tao trả lời em đáng yêu nên anh cười. Bắc Ninh bĩu môi. Vào phòng, Phấn bảo anh cứ như vậy thì đứa nào mà chẳng thích anh.

Tao hỏi thế em có thích anh không, phấn nói luôn có ạ.

Bị Bắc Ninh để ý rồi nên tao đề phòng, tao ngồi ghế, mở cửa. Đúng như dự đoán, cỡ 10p sau thì Bắc Ninh mò sang, kêu em mượn máy anh tí, nó bật máy, thản nhiên đọc báo, ngồi lỳ ở đấy không về. Vậy thì còn làm ăn đếu gì nữa đây, mẹ con hãm này, mày mà không xinh thì ông đã đuổi thẳng cổ về rồi. Phấn ngồi cỡ 30p thì về, tao tiễn ra cổng, phấn nói lần trước hẹn anh đi xem phim mà mưa, tối nay đi nhé được không. Tao bảo không mưa thì được.

Vào phòng, túm tóc Bắc Ninh giật giật bảo nhà cô không có máy à, Bắc Ninh kêu em thích ngồi máy anh, giật nhẹ thôi hỏng nếp tóc của em giờ. Cũng là vì cái tấm chân tình lần trước Bắc Ninh góp tiền cùng Luật cho tao vay nên tao cũng trân trọng ẻm, không đôi co làm gì. Tao cười nói anh biết ý đồ của em, em sợ anh làm gì không trong sáng chứ gì. Bắc Ninh kêu việc của anh thì kệ anh, em đơn giản là sang mượn máy chơi game, thôi, anh với ả kia làm gì cứ làm… Mẹ mày, mày ngồi chình ình đấy thì tao làm được gì nữa. Bắc Ninh hỏi anh chia tay người yêu à, tao hỏi sao em biết, Bắc Ninh bảo nghe chị Luật kể. Ơ hay, thế nào tao tưởng chỉ người trong cuộc và thằng thông biết là cùng, giờ đến cả hàng xóm của người trong cuộc cũng rành rọt thế…

Ừ thì mây cũng buồn, núi cũng buồn. Nhưng mây là mây mà núi là núi, gió cuốn mây trôi, tuyết phủ trắng núi. Những rạn nứt không thể gắn liền đặt dấu chấm hết cho 1 cuộc tình. 2 năm, không dài, không ngắn, cũng đủ để khắc 1 vết trong trái tim. Mối tình đầu đã trôi đi như vậy.

Hồi đó không có facebook nên không biết Hải Dương có kêu ca than vãn gì không, chỉ biết sau hôm đó và sau nhiều hôm nữa nàng không nhắn tin, không gọi điện. Chị gái Hải Dương có 1 lần nhắn tin rằng khi xa anh, em đã cầu chúc cho anh và em gái em hạnh phúc, thật lòng mong như vậy. Tao không nhắn gì lại.

Tao vẫn đều đặn đánh lô cùng thằng bạn giao thông. Lúc tiến lúc lùi, lúc gần hết tiền thì lại trúng.

Thỉnh thoảng vẫn gặp mặt tóc vàng, giữa ở trường, nhiều hôm còn gọi thêm 2 thằng nhãi ra cà kê cả buổi. Năm thứ 4, đã làm một số đồ án nhưng bận tính lô hơn là bận học, sự học hành không được quan tâm đúng mức, đây là 1 điều mà về sau tao nhìn lại thấy nuối tiếc khác nhiều.

Tags: , , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất