Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Hóa Đơn tam khúc » Phần 114

Hóa Đơn tam khúc

Phần 114

Thứ 7 đéo đi làm, Em Vợ Sếp nhấm nhéo gọi điện bảo sao không đi, tao cười cười bảo nhân viên dám hạch sách trưởng phòng à, con bé bảo nhân viên này có cổ phẩn không hề nhỏ trong công ty đâu đấy nhé.

Vkl, đây là đe dọa hay gì. Tao cười thế thì anh nghỉ luôn, sợ công ty gia đình nhà em lắm, con bé xuống giọng bảo không, em trêu tí thôi chứ em là nhân viên của anh, anh bảo gì em nghe hết… Hehe, em còn non lắm. Tao giả vờ bảo báo cáo với nhân viên hôm nay trưởng phòng mệt nên nghỉ, con bé bảo thế em lại làm người ship hàng nhé, bảo thôi khỏi, anh đang ngủ.

Cứ nằm thế lướt điện thoại, vẫn không thấy Hóa Đơn nhắn lại gì, thế đéo nào ấy nhỉ. Hơn 10h thấy tiếng còi pip pip ở dưới, điện thoại kêu, người ship hàng đây. Bố khỉ, chưa cả đánh răng rửa mặt, tao bảo tự lên đi, anh đi đánh răng. Tao mở cửa rồi vào đánh răng, con bé vừa bước vào đã kêu ôi giời ơi có ai ngủ đến giờ này bao giờ không.

Mẹ nó, nhớ cái hôm 3 đứa nó ngủ ở nhà Hóa Đơn, 10h vẫn lăn lóc, tao dọa dâm tặc đây còn đéo đứa nào buồn gì. Tao kệ mẹ, đánh răng rửa mặt xong mới mò ra hỏi em trốn làm à, nhân viên này phải phạt. Con bé nhe nhẻn đây là em được công ty cử đi thăm người ốm, phạt gì mà phạt. Tao chỉ nhìn chằm chằm vào đùi nó rồi nói, thấy chân giò là đỡ rồi, được ăn chân giò là khỏe luôn. Cho ôm thuần khiết cái nào.

Đang định ôm thì mụ kính cận ở đâu chạy xuống thò đầu vào nghé nghé… Mụ buông 1 câu rằng cô cậu đóng cửa vào rồi làm gì thì làm nhé. Con mụ vô duyên thế là cùng, Em Vợ Sếp hơi đỏ mặt. Tao dừng lại không ôm nữa. Ngồi xuống bảo không hiểu sao lên văn phòng mà không thấy anh cứ thiếu thiếu ấy, sắp tới sang văn phòng mới mà anh lại đi dự án thì buồn chết.

Tao cũng không giải thích nhiều, trò chuyện lăng nhăng tí đã gần trưa. Vĩnh Yên nhắn tin hỏi anh ăn chưa, em mua pizza qua ăn cùng nhé. Chết mẹ, Em Vợ Sếp đang ở đây, nếu đụng hàng thành ra tình ngay lý gian bỏ mẹ. Tao không nhắn lại gì, phải nghĩ cách đuổi Em Vợ Sếp. Đéo có cách nào lại giở bài cũ cho ôm thuần khiết cái, đứng dậy, em cũng đứng dậy, tao ôm thuần khiết cơ mà con bé thì không thuần khiết, nó đẩy đầu tao ra và đưa tay áp mặt tao, vít đầu tao xuống và hôn. Bạo dạn lắm.

Tao vô tình đáp lại khoảng 3 giây, hoàn toàn là vô tình rồi dừng lại. Em cũng dừng lại, đi thẳng ra cửa đi về, không nói gì. Thật rắc rối, lý trí cũng không kịp xoay sở với tình huống kiểu này. Tự dưng thấy mình không còn là mình nữa, bực dọc với chính mình. Nhắn lại với Vĩnh Yên rằng anh ăn rồi, không cần mua cho anh. Anh hơi mệt muốn nghỉ ngơi chút.

Không thấy Hóa Đơn nhắn tin, thấy khó chịu… không hiểu lý do là gì. Cả ngày thứ 7 vật vờ, mụ phiên dịch thi thoảng lại xuống thò đầu vào hỏi mấy câu vớ vẩn rồi lại quẩy mông đi ra, nhìn mông của mụ hôm nay tao cũng không thấy có hứng lắm dù nó vẫn tròn như thế. Gần 5h chiều mụ lại thò đầu xuống bảo tối ăn cơm không chị nấu luôn cho. Tao bảo mỗi câu có. Mụ bảo mày thế nào đấy, tao bảo thiếu hơi gái, bí bách. Mụ không nói lại gì lẳng lặng đi. Tao nói thật, thiếu Hóa Đơn, mấy hôm nay rồi không có liên lạc gì, cũng chả nói lý do…

Tắm giặt xong vác mồm lên ăn trực, bữa cơm mụ bảo lão chồng kêu dự án kéo dài thêm mấy mục nên chưa về được, nhất quyết phải xong mới về, rồi thì tết thế nọ thế kia, rồi thì đi làm đầu năm Sếp lì xì ít… Tao chỉ ậm ừ cho qua. Ăn xong bảo em cảm ơn, rồi lại về phòng, cứ bồn chồn trong lòng. Ra trà đá ngồi đánh xèng, đánh đỏ vãi, lần đầu trong đời thắng, đang thắng ấn bừa cũng trúng, lãi hơn trăm nghìn, cầm về còn lại bảo bo luôn nhé, mụ chủ quán bảo bo đéo gì, không tính tiền nước 3 nghìn 1 cốc à mà bo.

Mụ vui tính phết. Đi lang thang ngắm đường, ngắm gái. Khu này nhiều sinh viên, nhiều gái ngon, cũng vui mắt. Mai là chủ nhật, tối thứ 7 các em tấp tới ra đường. Vĩnh Yên gọi điện hỏi anh đang làm gì, tao thật thà bảo anh đang lang thang đi bộ ngắm gái, em hỏi đi với ai, bảo 1 mình mà.

Em tắt máy xong gọi facetime như kiểu không tin ấy, em bảo sao lang thang 1 mình thế. Tao lảng chuyện bảo tối thứ 7 đông thật… Vĩnh Yên cau mày rồi tắt máy. Tao đi tí lại kiếm quán trà đá ngồi, hôm nay thắng xèng 100k, uống tẹt. Ngồi rồi lại đi, ngó điện thoại đã gần 10h, mong chờ tin nhắn hay cuộc gọi của Hóa Đơn nhưng vẫn không thấy… Lại lang thang định về thì thấy còi xe bip bip phía sau, tao đang đi trên vỉa hè mà beep cái loằn gì, quay lại thì ra là Vĩnh Yên.

Em bảo đồ hâm kia, đi đâu 1 mình thế, đi về đi. Tao lại trèo lên xe ngồi sau em, thấy em mặc quàn sooc jean cũng rất ngắn, khoác ngoài chiếc áo len mỏng. Chắc vội đi nên không kịp thay quần áo. Tao vòng tay ôm eo em, dựa đầu vào vai… Vĩnh Yên chở tao về nhà, tao bảo đi lượn đã, ngồi thế này đang thoải mái. Em hỏi đi đâu, tao bảo tùy em, anh đang hưởng thụ đi đâu cũng thế.

Đi lòng vòng ra khu Mỹ Đình, đường vắng hơn, yên tĩnh, thanh mát, em hỏi vài câu, tao không trả lời. Bỗng dưng xồ đâu ra mấy ông cơ động. Giật hết cả mình… Anh chị xuất trình giấy tờ, Vĩnh Yên bảo nhà em gần đây đi vội quá không mang, thế anh chị nộp phạt không mũ bảo hiểm 2 người 300k. Lúc này mới để ý đúng là không mũ thật. Vĩnh Yên bảo em là cháu chú x ở đội y, mấy ông cơ động nghe nghe.

Tao ra xòe mẹ tờ 200k bảo các anh thông cảm, em đi vội quá… 2 ông nhìn nhau không biết xử lý thế nào… 2 chú cơ động không cầm tiền mà chỉ bảo lần sau đi thì úp cái mũ vào rồi lên xe bỏ đi, hình như đang bận vụ gì khác chăng. 2 chú đi rồi tao mới bảo Vĩnh Yên rằng em chú x với chú Y làm gì, những việc nhỏ như thế này cần gì phải nhờ, phiền phức mà lại chịu tiếng mang ơn.

Vĩnh Yên khẽ cười bảo thì tại chú X mấy lần đến nhà em chơi bảo có vấn đề gì cứ alo cho chú. Rồi em kể chú X là bạn thân của bố em, thân nhau từ lúc em còn bé tí, 2 gia đình qua lại với nhau như người nhà, chú đang làm ở y z gì đó, nghe chừng cũng có tí cứt sắt. Tao không quan tâm, bị cắt mạch cảm hứng nên tao bảo Vĩnh Yên đi về thôi. Em chở tao về, tạm biệt em với câu nói quen miệng là lên phòng anh chơi đã, Vĩnh Yên bảo thôi muộn rồi, mai chủ nhật nó qua.

Tao về phòng, ngả tấm lưng gầy xuống đệm cho đỡ mỏi. Trong đầu lại lan man suy nghĩ về Hóa Đơn, về Vĩnh Yên rồi lân la sang cả Hà Đông với Em Vợ Sếp…

Giấc ngủ không tròn, sáng dậy thấy hơi uể oải, thói quen cầm điện thoại, không thấy tin nhắn nào. Nằm lười nhác thêm mấy phút thì vùng dậy. Trời nắng nhẹ, chắc còn đợt rét nàng bân nữa là hết hẳn mùa đông, nghĩ đến mùa hè mà đi làm công trường cũng hơi kinh kinh. Đánh răng rửa mặt xong, cầm điện thoại gọi cho Vĩnh Yên định rủ đi ăn sáng thì ẻm kêu đang qua nhà anh rồi nhé. Cách nhau có vài km nên 5p sau đã thấy mặt, nàng tự tin lên thẳng phòng cười tươi như hoa bảo anh dậy sớm thế.

Tao bảo ngủ không ngon, mấy giấc mơ không đẹp, Vĩnh Yên bảo kể nghe xem thì tao uể oải kể anh mơ thấy em với Hóa Đơn cãi nhau vì anh, không hiểu có chuyện gì. Vĩnh Yên khẽ nhíu mày, mặt trầm xuống 1 chút rồi hỏi anh có nhớ Hóa Đơn không. Tao thành thật trả lời có. Vĩnh Yên không nói gì, trầm ngâm 1 lúc lâu hỏi anh có thích em không, tao cũng trả lời có. Vĩnh Yên hỏi tiếp nếu sau này Hóa Đơn về thì anh chọn em hay chọn Hóa Đơn. Cái này tao cũng đã suy nghĩ đến rồi nên nói luôn rằng: Chuyện về sau khó có thể nói trước, tình cảm với ai nhiều hơn thì ở bên người ấy thôi.

Không khí nặng nề. Tao phải đùa rằng sao em không hỏi anh liệu anh có chọn Em Vợ Sếp hay là Hà Đông không, 2 đứa đấy cũng xinh đẹp ra phết đấy, Vĩnh Yên mới giãn nét mặt ra khẽ cười và dứ dứ bàn tay vào tao bảo anh vớ vẩn thì em cắt cắt… Tao cũng không kể chuyện Hóa Đơn không liên lạc với tao mấy hôm nay, chả kể làm gì.

Đưa Vĩnh Yên đi ăn sáng rồi lại ngồi cafe lê la hết buổi sáng. Vĩnh Yên bảo cuối tuần sau thì dọn về Mỹ Đình ở, rồi tính lịch ngày nào ngày nào. Tao bảo hôm nào chuyển thì anh làm bốc vác cho, nhớ chọn ngày chủ nhật, anh bốc vác không tính công, chỉ cần ngủ với cô chủ nhà 1 tối là được. Vĩnh Yên nhe răng cười bảo thế thì công anh cao quá rồi…

Tao không nghĩ là có vấn đề gì về việc bận hay không cầm điện thoại của Hóa Đơn, vì đã mấy hôm rồi, tao nghĩ Hóa Đơn đã đọc nhưng không phản hồi, lý do tại sao thì tao không hiểu, tại em muốn loãng ra thì tao nghĩ không phải vì với tính cách ấy, niềm yêu ấy có loãng thì cũng phải cần thời gian không ngắn như vậy… Thật là không hiểu nổi.

Sang tuần làm việc mới, miệt mài làm khối lượng cho dự án mới, đây là làm cho công ty Sếp chứ sang tháng tao là quản lý dự án rồi có cc mà bảo tao ngồi gõ excel xoành xoạch nữa. Thứ 3 lên văn phòng tổng thầu theo cuộc hẹn của lão giám đốc hàn gặp phía chủ đầu tư. Chủ đầu tư là 1 ông người Việt, to béo nhưng cũng rất có nét trí thức, ông giới thiệu ông với 1 lão người hàn nữa đứng ra làm chung, chủ yếu là lão hàn còn ông thì hiện vẫn đang sinh sống bên hàn quốc.

Thật là ngược đời, thằng hàn thì sang việt còn thằng việt lại ở bên hàn, nhưng kệ mẹ chúng nó. Đại khái là chả có thầu bè đéo gì hết, thằng tổng thầu được giao cho làm luôn. Các vấn đề liên quan đến báo giá thì thằng hàn đầu tư sẽ chốt. Trong quá trình làm việc thì tổng thầu phải lo tất thủ tục pháp lý nọ kia, chủ đầu tư chỉ ký thôi. Cái này thì tao không lạ, trong đầu nghĩ chỉ ngại vấn đề thanh toán thôi. Chủ đầu tư kiểu này ghê răng lắm. Cơ mà đấy là việc của giám đốc với nhau. Tao chỉ quan tâm về mặt quy mô, tiến độ yêu cầu…

Đợt không khí lạnh về cũng là cuối tuần, được mấy ngày nắng ấm thì giờ lại lạnh, mưa. Não hết cả nề. Tối thứ 6 nằm đắp chăn ngủ từ 9h tối. Vậy là 1 tuần rồi Hóa Đơn đéo liên lạc gì cả. Mẹ nhà nó. Đang trùm chăn kín đầu lên TruyenTv.net đọc truyện thì mụ kính cận gọi cọc cọc bảo nhờ tí, nhờ cái mẹ gì không biết. Mụ nhờ lên lấy hộ cái chăn để ở nóc tủ, hôm trước nóng cất mẹ mất mà giờ lạnh lại phải lôi xuống, tao bảo thôi lôi xuống làm gì, xuống đây ngủ tạm với em vài hôm, chắc giờ chỉ lạnh vài hôm thôi. Mụ bảo tao mà chưa chồng con gì thì mày không phải nói, cười hé hé.

Tao lên với hộ cái bịch chăn, bụi bay mẹ vào mắt. Chạy luôn vào nhà tắm của mụ để rửa mặt, rửa một hồi mới hết, tìm khăn lau tay thì thấy ren rủng dây dợ linh tinh ở móc, và bất ngờ hơn là thấy 1 cái toy ở chỗ để dầu gội đầu…

Đi ra thấy mụ đang gỡ gỡ chăn ra, tao bảo trong nhà tắm nhà chị có con gì nhìn ghê vãi. Mụ tròn mắt ngẩng mặt lên bảo con gì đâu, chị vừa tắm xong mà. Tao vẫy vẫy mụ với vẻ mặt sợ sợ rồi chỉ chỉ vào trong nói chị lại ngay đây mà xem, nhìn ghê vãi. Mụ đứng vội dậy chạy lại, có vẻ tưởng thật nên đứng nép nép phía sau tao, 2 tay ôm lấy cánh tao tao.

Tao chỉ chỉ bảo chị nhìn kìa, cạnh chai dầu gội có con gì trong trong đấy. Tao quay xuống nhìn mụ, mụ khi này đã hiểu ý, mặt đỏ bừng đưa tay vỗ bộp bộp và lưng tao bảo vớ va vớ vẩn. Tao hỏi tiếp con đấy là con gì. Mụ bảo bình thường mà, nhu cầu thôi, giống như cánh đàn ông bắt sóc bỏ lọ thôi, mặt mụ vẫn chưa hết đỏ. Tao chêm thêm câu nữa bảo ơ em hỏi nó là con gì sao chị trả lời đi đâu đấy.

Mụ quay ra chỗ gỡ chăn thủng thẳng bảo nó là dương vật giả, chị mua lâu rồi. Tao tiến lại gần rồi bảo cảm giác thế nào, mụ bảo không thích bằng thật, tao lại dày mặt hỏi sao thế, mụ trả lời thì mày cảm giác giống như khi mày quan hệ và khi mày được handjob ấy, mà hỏi lắm thế. Cái này là bình thường mà.

Tao cười cười nhìn mông mụ, vẫn tròn lẳn, hôm nay trời trở lạnh, mụ mặc quần legging dạng len, đứng thì không sao nhưng khi cúi làm quần giãn ra thì tao nhìn rõ nội y, mụ mặc cái quần lót ren màu đen thì phải, lộ hết nửa mông. Mụ lấy chăn xong quay ra bảo tao cất hộ chị cái túi lên nóc tủ cái, tao bảo thế không có em thì chị lấy xuống cất lên thế nào. Mụ kêu bắc ghế chứ sao nữa, tao bảo thế giờ chị cũng bắc ghế đi, cái gì cũng nhờ thế. Mụ nhìn nhìn lườm lườm rồi bảo éo thèm nhờ nữa rồi ra lấy cái ghế, đứng lên ghế vẫn phải kễnh chân 1 chút mới đẩy được hẳng cái túi vào trong. Tao cười trêu đấy, làm được mà cứ nhờ… Mụ không nói gì, mặt xì xì.

Hỏi mụ có thích loại gai góc không thì mụ bảo dở mà dùng loại đấy à, ghê bỏ mẹ, 2 chị em đàm đạo dâm dật 1 lúc, mụ lại kê ghế để với với cái túi lẩm bẩm rằng quên mẹ không thay vỏ gối, tao tiến lại bảo thôi để em với cho, mụ bảo khỏi khỏi. Tao vẫn tiến lại, mụ đứng ghế kễnh chân, mông tròn rõ mồn một. Ghế cũng chỉ thấp thấp thôi nhưng mụ đứng lên kễnh chân thành ra mông nhô cao.

Đứng cách mụ cỡ 30cm thì dừng lại, mụ với với, thé nào lại trượt ghế, tao tiện tay đỡ bảo đấy để em lấy cho thì không nghe. Mụ chỉ bảo mẹ tí thì ngã. Tao với cho mụ xong, mụ rút vỏ gối ra rồi đưa túi lại bảo quẳng lên hộ chị phát. Xong mụ đi ra giường với với gối tít ở cạnh trong. Chổng nguyên bộ mông vào phía tao. Tao lại gần hỏi chị mặc quần lót ren à, mụ giật mình đứng dậy, mặt lại đỏ lên rồi. Tao cười bảo khi nào cần thì em giúp chị được mà dùng con vật ghê ghê kia làm gì. Mụ hít thở vài hơi rồi bảo cậu còn non lắm, cười hihi.

Tao tiến lại, ôm nhẹ nhàng, tay xoa xoa mông rồi từ từ luồn vào trong. Quá là nhớp nháp. Mụ kính cận nhắm mắt, chủ động dạng chân, tao vuốt vuốt khe cỡ 5 phút rồi đưa ngón tay vào móc móc 1 hồi, nước đẫm bàn tay, mụ bắt đầu lùa tay vào thằng nhỏ của tao nhưng tao giữ tay lại. Tao khẽ nói vào tai mụ là chị hưởng thụ đi.

Mụ bỗng đẩy tao ra, mụ ngồi xuống giường, tao hỏi sao thế, mụ không nói gì. Tao tiến lại khẽ bóp bóp ngực mụ qua lớp áo. Tao bảo để em thử con vật kia xem thế nào nhé, tao vào lấy cái toy ra, bắt đầu đẩy nhẹ mụ xuống giường, lột quần mụ ra. Quả là 1 con bướm xinh. Tao sử dụng toy mà giã, mụ rên ư ử, nước ướt 1 mảng ga. Kể ra nghịch thế này cũng vui phết. Đến khi mụ giữ tay tao, khép đùi lại thì tao dừng.

Mụ nằm im cỡ 3 phút mới mở mắt, nhìn tao cười bảo sao chị tự làm không được như thế này nhỉ. Rồi mụ ngồi dậy bảo để chị chiều em nhé, rồi lần mò định cởi quần tao, thằng nhỏ của tao dường như qua cơn kích thích nên giờ ỉu xìu. Tao giữ tay mụ lại bảo để khi khác chị nhé…

Tags: , , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất