Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Hào Môn Kinh Mộng 3 – Đừng Để Lỡ Nhau » Phần 673

Hào Môn Kinh Mộng 3 – Đừng Để Lỡ Nhau

Phần 673

Trông Cố Lâm rất căng thẳng. Chuyện này cũng bình thường thôi. Cho có là một người có tố chất tâm lý cao đến mức nào, bị lạc trong một khu rừng mênh mông như thế này cũng sẽ sụp đổ. Họ đã mất một ngày trời để tìm được Cố Lâm, rồi lại lãng phí thể lực cả một ngày, nhưng vẫn không thể có được liên lạc với bên ngoài.

Không có tín hiệu, không có vệ tinh định vị di động. Ban ngày còn đỡ, chí ít có thể tránh được những nguy hiểm nhìn thấy. Nhưng khi tối trời, các loại côn trùng độc, rắn rết sẽ xuất hiện. Dọc đường, họ nhìn thấy không ít xương động vật, trên xương vẫn còn mấy con nhện đen đang bò.

Đó là nhện độc, một khi lại gần sẽ mất mạng.

Hà Minh cố gắng lấy một chai nước từ trong ba lô ra. Khi anh ta vừa bật ra, đang định uống thỏa thuê thì nghe Tố Diệp nói: “Uống tiết kiệm một chút. Khi nào chúng ta còn chưa tìm ra nguồn nước thì không được lãng phí dù là một giọt nước.”

Hà Minh gật đầu một cách khó khăn. Môi anh ta đã khô cong, sắc mặt nhợt nhạt.

Cố Lâm mơ màng hỏi Tố Diệp: “Chúng ta phải làm sao đây? Còn ra ngoài được không?”

Còn chưa đợi Tố Diệp trả lời, Phương Bội Lôi đã hung dữ đáp: “Chẳng phải là vì cô cả sao? Khi còn chưa điều tra rõ ràng hướng đi của thằng bé đã liều lĩnh xông vào biển rừng. Nếu không phải vì tìm cô, liệu chúng tôi có lạc đường trong biển rừng không? Còn nữa, cô có tý kiến thức nào không? Trước khi đi vào biển rừng, cô không chuẩn bị thứ gì sao? Nếu không có chúng tôi, cô đã chết đói hoặc chết khát từ lâu rồi!”

“Cái gì gọi là vì muốn tìm tôi? Mục đích của mấy người vào trong biển rừng này là gì, đừng tưởng tôi không biết.” Cố Lâm vốn dĩ đã sốt ruột và lo sợ. Mà con người trong lúc sợ hãi tột độ thường sẽ trở nên phẫn nộ: “Tôi muốn đi vào trong này sao? Đều là vì thằng nhóc chết tiệt đó. Tôi đúng là xui xẻo tám kiếp mới chọn đi tới Tây Tạng này!”

Tố Diệp nghiêm mặt: “Cố Lâm! Sao cô có thể ăn nói như vậy?”

“Vậy tôi phải nói thế nào đây? Bây giờ người hại chết các người không phải tôi, có trách thì các người phải trách thằng nhóc đó!” Cố Lâm điên cuồng gào lên.

Hà Minh bất lực khuyên nhủ: “Được rồi, đừng có ồn ào nữa…”

Tiếc là thanh âm của anh ta quá nhỏ.

Phương Bội Lôi nhìn Cố Lâm với vẻ khinh bỉ rồi nói: “Cô tưởng ai cũng giống như cô sao. Không thích tới khu vực thiên tai thì đừng có tới. Ban đầu tại sao cô còn cố tranh một suất làm gì? Không thích bọn trẻ thì nói thẳng ra, giả vờ giả vịt trước mặt người khác thì giống thế, ghê tởm!”

“Tôi ghê tởm? Phương Bội Lôi! Chị có dám nói chị tới đây không có mục đích gì không? Chị tới đây chỉ vì muốn cống hiến lòng hảo tâm của mình ư? Đừng có đứng đây giả làm thánh nhân trước mặt tôi!”

“Tôi tới đây đúng là có mục đích, nhưng khác với mục đích của cô!” Phương Bội Lôi lạnh lùng phản bác, rồi nhìn về phía Tố Diệp: “Vì tôi không muốn thua cô ta thôi.”

Tố Diệp sững sờ, Cố Lâm cũng nghẹn lời.

“Thật ra lâu nay tôi vẫn không phục cô.” Lần này Phương Bội Lôi nói với Tố Diệp. Ánh mắt chị ta có sự không khuất phục, không chịu thua: “Vừa vào Tinh Thạch, cô đã được làm tổ trưởng, trưởng phòng còn tin tưởng cô như vậy. Dựa vào đâu? Chỉ vì cô có mấy năm kinh nghiệm ở nước ngoài ư? Hay vì thầy hướng dẫn của cô là con trai của trưởng phòng Đinh? Cô có bản lĩnh gì mà nháy mắt đã được làm “lính nhảy dù”, đứng trên đầu chúng tôi? Thế nên bao lâu này tôi vẫn không phục. Những gì cô làm được tôi cũng làm được!”

Tố Diệp nhìn thẳng vào mắt chị ta, có thể nhận ra lần này Phương Bội Lôi không nói dối. Cô thở dài nặng nề: “Thế nên, lúc đó chị mới chỉ xem xét chuyện tới Tây Tạng, khi biết tôi cũng tới chị mới hạ quyết tâm? Cũng tức là lúc đó tôi định vào biển rừng, chị cũng theo vào, chỉ vì chị cảm thấy chị đương nhiên phải giỏi hơn tôi, đúng không?”

“Vì cớ gì tôi lại không bằng cô?” Phương Bội Lôi nghiến răng hỏi lại.

Tố Diệp không phản bác. Ánh mắt cô trở nên nặng nề. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi khẽ nói: “Tính háo thắng của chị nên dùng để đối phó với tự nhiên, chứ không phải để đối phó với tôi.”

Cơ mặt của Phương Bội Lôi co rúm lại.

Đúng vào lúc này, có một tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai mọi người. Bầu không khí xung quanh dường như cũng giá lạnh hơn. Cố Lâm giật mình hoảng hốt: “Tiếng gì vậy?”

Không riêng gì Cố Lâm, ngay cả Phương Bội Lôi và Hà Minh cũng ngập tràn cảnh giác.

Tố Diệp đã từng nghe tiếng kêu này. Cô thót tim, cố gắng đợi cho tiếng kêu yên lặng: “Sói đấy!”

“Cái… Cái gì? Sói ư?” Chân Cố Lâm mềm nhũn, bỗng chốc ngã rạp xuống đất.

Dáng vẻ kiêu căng ban nãy của Phương Bội Lôi thấm thoắt cũng tan biến, ánh mắt trở nên hoảng sợ và rối loạn. Hà Minh căng thẳng nuốt nước bọt, vội vàng đứng dậy nói: “Chúng ta phải tranh thủ thời gian rời khỏi đây. Sói sẽ không xuất hiện một con đâu. Một con kêu thì chắc chắn có cả bầy!”

“Đúng là sẽ có bầy sói, nhưng chúng ta không thể rời khỏi đây.” Ý kiến của Tố Diệp trái ngược với Hà Minh.

“Tại sao chứ?” Hà Minh thất thanh.

Tố Diệp quan sát xung quanh. Ánh nắng đã dần trở nên mông lung và mỏng manh. Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Trong rừng đã bắt đầu có sương rồi. Nếu bây giờ dỡ lều xuống thì ắt sẽ phải đi trong sương, như thế càng nguy hiểm hơn. Trên đường đi, mọi người cũng nhìn thấy xác động vật rồi đấy. Những con rắn và nhện độc đó chỉ cần cắn bừa chúng ta một cái trong sương, là chúng ta chết chắc.”

“Lẽ nào đợi ở đây làm mồi cho sói?” Hà Minh sợ đến nỗi lắp bắp.

Tố Diệp ngẫm nghĩ rồi vội lật túi ra. Cô sờ soạng, lôi ra hai cây đuốc đã chuẩn bị, đưa một cây cho Hà Minh, rồi nói với mọi người: “Sói sợ lửa và khói. Nếu có đàn sói tấn công, chúng ta dùng lửa để phòng vệ thì muốn qua đêm nay không thành vấn đề. Tới sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ tìm một nơi thích hợp để nghĩ cách. Hà Minh! Anh bị thương rồi, anh cầm đuốc phòng thân. Phương Bội Lôi, Cố Lâm! Lát nữa hai người chợp mắt một lúc đi, rồi dậy thay tôi và Hà Minh.”

Phương Bội Lôi còn chưa lên tiếng, Cố Lâm đã xông tới, cướp lấy cây đuốc của Hà Minh: “Tôi cầm đuốc!”

Tố Diệp cau mày nhìn cô ta.

Cố Lâm cũng ý thức được hành vi của mình quá lộ liễu, ngượng ngập giải thích: “Chẳng phải Hà Minh bị thương sao? Tôi sợ anh ấy không cầm được đuốc.”

Hà Minh cũng chẳng thèm tính toán với cô ta, bèn mặc kệ cô ta. Phương Bội Lôi cũng không nói gì, chỉ hừ một tiếng.

“Bốn người chúng ta giờ như kiến bò trên cùng một sợi dây. Càng vào những lúc thế này, càng phải giúp đỡ lẫn nhau. Nếu không chẳng ai ra ngoài được cả.” Tố Diệp quát. Trong cuộc sống leo núi trước đây, cô đã trải qua không ít khó khăn lớn nhỏ, đương nhiên cũng đã được chứng kiến những mặt ác độc nhất của con người. Khi cô còn chưa leo núi, thường nghe kể về câu chuyện có những người tới núi tuyết thám hiểm, cuối cùng chỉ biết dựa vào việc ăn xác của đồng đội để tiếp tục duy trì sự sống. Cô tưởng tất cả chỉ là đồn đại mà thôi, nhưng tới khi cô và đội leo núi đi qua vô vàn đỉnh núi tuyết, cô mới thật sự ý thức được một người khi đối mặt với nguy hiểm mới có thể thể hiện bản tính của mình.

Tại ranh giới giữa sự sống và cái chết, chẳng ai làm được thánh nhân.

Thế nên giờ phút này đây, cô bắt buộc phải nhấn mạnh tầm quan trọng của việc đoàn kết.

“Bây giờ, tổng cộng số chai nước trong ba lô của chúng ta còn chưa tới mười bình, bánh mỳ và lương thực cũng có hạn. Chẳng ai biết chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa. Thế nên chúng ta cố gắng tiết kiệm thức ăn và nước uống, cố gắng nói ít thôi. Nếu có thể tìm được nguồn nước hoặc thứ gì ăn cầm chừng, chúng ta cố gắng nhét được bao nhiêu thì nhét. Tối nay chúng ta sẽ qua đêm tại đây. Nhớ kỹ, phải tới thay người đúng giờ. Mọi người cầm dao trong người, nhất định không được bỏ ra.”

Cố Lâm sốt sắng: “Tôi không có dụng cụ phòng thân!”

Tố Diệp lập tức vứt cho cô ta con dao Thụy Sỹ trong túi của mình: “Tuyệt đối đừng để mất đó!”

“Thế cô thì sao?” Người hỏi là Hà Minh.

Tuy rằng Tố Diệp mang theo nhiều đồ nhưng dao thì chỉ có một. Suy nghĩ một lát, cô nhặt mấy cành cây xù xì bên cạnh: “Dùng cái này!”

Ba người họ không hiểu.

“Nhân lúc trời còn chưa tối, chúng ta có thể vót nhọn đầu của mấy cành cây này để làm công cụ hoặc khi cần đốt lên cũng được.” Tố Diệp bình tĩnh nói: “Nhất định phải tìm cành cây có kich cỡ phù hợp mới được. Chúng ta phân công nhau. Hai người ở đây vót, hai người đi loanh quanh nhặt nhạnh.”

Hà Minh đứng dậy: “Tôi đi nhặt.”

Cố Lâm vội vàng ngồi xuống cầm cành cây lên nói: “Tôi vót cành cây.”

Tố Diệp liếc nhìn Cố Lâm, không nói gì rồi đứng dậy: “Hà Minh! Tôi đi cùng anh! Phương Bội Lôi! Chị biết vót chứ?”

“Tôi không phải trẻ con.” Phương Bội Lôi bực bội đáp.

Tố Diệp không cần nói nhiều nữa. Cô cùng Hà Minh đi quanh đó nhặt cành cây.

Đêm xuống, nhiệt độ cũng hạ.

Sương mù đã bao phủ khắp khu rừng. Hai người phải ngồi sát nhau mới nhìn rõ. Cả hai căn lều cũng dựng rất sát, trở thành nơi nghỉ ngơi luân phiên.

Vết thương của Hà Minh đã bị viêm, tới tối anh ta lên cơn sốt.

Tố Diệp bèn sắp xếp lại lịch trực. Phương Bội Lôi và Cố Lâm cùng trông, Tố Diệp trông một mình, hai tiếng đổi ca cho nhau một lần.

Lại là một đêm dài đằng đẵng và giá lạnh.

Điều may mắn là, đàn sói không đi về phía họ, khiến cho “cuộc hành trình” vốn đã thê thảm vô cùng của họ được bình yên hơn chút.

Cứ thế, họ nhìn thấy mặt trời ló dạng.

Khi Tố Diệp tỉnh lại, mở cửa lều ra thì thấy Phương Bội Lôi đang nằm bò trên một đống củi ngủ thiếρ đi, nhưng không thấy Cố Lâm. Cô vươn vai đi tới, cúi xuống đánh thức Phương Bội Lôi.

Phương Bội Lôi mở mắt ra, trông chị ta có vẻ rất mệt mỏi, đôi mắt còn những tia máu đỏ.

“Cố Lâm đâu?” Tố Diệp hỏi.

Phương Bội Lôi đứng dậy, vươn vai mạnh một cái. Sau khi xua đi cái mệt mỏi, chị ta nói: “Chắc là đi vệ sinh rồi!”

“Mau đi gọi cô ấy đi. Chúng ta phải xuất phát rồi.” Tố Diệp ra lệnh xong bèn đi gọi Hà Minh.

Năm, sáu phút sau, lúc Tố Diệp đang kiểm tra vết thương cho Hà Minh thì thấy Phương Bội Lôi hoảng hốt xông vào trong lều: “Cố Lâm mất tích rồi!”

Cái gì?

Cả Tố Diệp và Hà Minh đều chết sững.

“Tôi đã đi xung quanh tìm kiếm mà đều không thấy cô ta.” Phương Bội Lôi vô cùng lo lắng. Chị ta cuộn chặt tay lại: “Liệu có phải cô ta bị sói tha đi rồi không?”

“Chị đã ngủ bao lâu rồi?” Tố Diệp hỏi.

“Trời vừa tảng sáng, tôi trụ không nổi nữa nên mới ngủ. Cố Lâm nói để cô ta trông cho. Tôi nghĩ bụng cũng sáng rồi, đến giờ mọi người tỉnh dậy nên chắc là không sao.” Phương Bội Lôi kể lại có chút lộn xộn.

Tố Diệp kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ: “Có lẽ không phải là sói, nếu không đã chẳng yên ắng như vậy.”

“Vậy…”

“Hà Minh!” Tố Diệp bất ngờ gọi tên anh ta: “Anh mau kiểm tra xem, nước trong ba lô của anh còn không?”

Hà Minh lập tức phản ứng lại, nhào tới trước ba lô của mình.

Phương Bội Lôi cũng hiểu điều Tố Diệp lo lắng. Chị ta lẩm bẩm: “Xin đừng…”

Hà Minh lôi quần áo xếp bên trên ra, ngay sau đó lập tức đờ đẫn. Phương Bội Lôi cũng liếc thấy, gương mặt lập tức trắng bệch như quét vôi. Hô hấp của Tố Diệp trở nên dồn dập. Cô không nói năng, xông về lều của mình. Hà Minh và Phương Bội Lôi cũng vội vàng đi theo.

Tố Diệp ngẩn ngơ đứng đó. Chỗ để chiếc ba lô lúc trước, giờ trống trải không còn thứ gì.

“Con tiện nhân đó! Uổng công chúng ta mạo hiểm xông vào cứu cô ta!” Phương Bội Lôi tức giận, nội trận lôi đình.

Hà Minh lập tức ngã ngồi xuống đất, miệng còn lẩm bẩm: “Chết rồi… Tiêu đời rồi! Cô ta mang hết thức ăn và nước uống của chúng ta đi rồi. Chúng ta phải làm sao?”

Tố Diệp không ngờ Cố Lâm lại làm vậy, nhất thời cũng nổi da ga trong lòng.

Không còn lương thực, không còn nước uống, họ phải thoát ra khỏi biển rừng này bằng cách nào đây?

Lúc đó để thống nhất quản lý, lương thực và nước uống chủ yếu để cả trong ba lô của Tố Diệp và Hà Minh. Giờ cả hai ba lô của họ đều bị mất, công cụ bên trong cũng mất theo. Tố Diệp lập tức đi tìm ngọn đuốc, phát hiện một trong hai ngọn cũng đã biến mất.

Phương Bội Lôi cũng có ba lô. Trong đó chỉ có thuốc cấp cứu, nhưng cũng bị Cố Lâm lấy đi quá nửa.

“Cô ta nhất định nghĩ rằng chúng ta không thoát khỏi đây được nữa. Thức ăn cũng có hạn, nước uống cũng sắp cạn, bốn người cùng chết nên cô ta chiếm hết để sống thêm mấy ngày!” Phương Bội Lôi tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Tố Diệp cũng kich động muốn giết người. Cố Lâm này, làm vậy không những hại chết chính cô ta mà còn hại chết mọi người.

“Chúng ta nhất định phải tìm ra cô ta. Rất nhiều dụng cụ nằm cả trong ba lô. Chúng ta tay trắng thế này, càng nguy hiểm hơn.”

Phương Bội Lôi khí thế ngút trời: “Không sai! Chúng ta phải ra được biển rừng này, có chết cũng không thể chết tại đây!”

Hà Minh ôm cánh tay. Chắc chắn anh ta cũng giận lắm, giọng nói còn run rẩy: “Bây giờ chí ít cô ta cũng đi được nửa tiếng đồng hồ rồi. Biển rừng lớn như vậy, lẽ nào chúng ta còn phải mất thời gian mấy ngày tìm cô ta sao? Lần trước tìm được là ăn may thôi.”

“Cô ta chắc chắn sẽ không đi vô đích, chúng ta đi theo những dấu hiệu đã từng đánh, chưa biết chừng lại tìm được cô ta. Nếu may mắn, chúng ta còn ra ngoài được.” Tố Diệp đề nghị.

Hai người họ suy nghĩ rồi gật đầu.

Lúc này họ đã hết cách rồi.

Thu dọn lều bạt xong, cô bèn dùng dây thừng buộc cố định vào lưng. Lều của Phương Bội Lôi cũng bị Cố Lâm cướp mất. Dọc đường, Phương Bội Lôi không ngớt lời mắng mỏ: Cầm lắm đồ như thế mà cô ta không bị đè chết đi!

Tố Diệp chỉ khẽ nói: “Chị cũng làm tâm lý mà, nên hiểu những lúc thế này ai cũng ích kỷ.”

“Tố Diệp! Có lúc cái vẻ cố tình tỏ ra bình tĩnh của cô thật sự rất đáng ghét!” Phương Bội Lôi bực bội nói.

Tố Diệp mặc kệ chị ta, tiếp tục đi về phía trước.

Trong khu rừng rậm rạp, thời gian chỉ là một vật trang trí, mặt trời có mọc hay lặn hình như cũng chẳng thay đổi được gì. Điều duy nhất thay đổi là thể lực của họ. Vì không có thức ăn và nước uống cung ứng, họ càng lúc càng yếu.

Họ lại lặn lội thêm hai ngày nữa trong rừng. Trong hai ngày này, Hà Minh đã ngất xỉu mấy lần, Phương Bội Lôi mấy lần ăn nhầm quả độc. Nếu không có Tố Diệp chống đỡ tới cùng, hai người họ đã sụp đổ từ lâu.

Bọn họ thử đi bắt thỏ hoang hoặc con thú gì đó có thể ăn no bụng. Nhưng điều khiến họ thất vọng là ở đây rất nhiều thực vật nhưng động vật lại ít. Những động vật sống ở đây đều có tính công kich. Họ chỉ còn cách chạy trốn, làm gì có bản lĩnh đánh trả?

Không có thức ăn, chỉ còn cách cố gắng giữ được lượng nước trong cơ thể. Con người có thể nhịn đói hơn hai mươi ngày nhưng không thể nhịn khát. Qua kinh nghiệm, Tố Diệp đã đặc biệt đi tìm những nơi rễ cây rậm rạp để đào lên. Càng đào sâu, cô thật sự đã đào được một ít nước.

Họ cố gắng thu gom nước lại, sau đó dùng khăn tay lọc qua.

Cả ba đều là những người lớn lên ở thành phố, dạ dày dĩ nhiên đã quen được nuông chiều. Tuy rằng uống chút nước này có thể giải khát nhưng hậu quả vẫn là đau bụng ỉa chảy. Nhất là Phương Bội Lôi, sau mấy lần gần như xuất hiện dấu hiệu hạ đường huyết.

Cứ như vậy, chẳng biết họ đã đi bao lâu. Những ký hiệu trên cành cây càng lúc càng mờ. Ánh nắng trên đỉnh đầu rất gay gắt, khiến họ mồ hôi ròng ròng. Họ sợ thời tiết này. Mồ hôi ra nhiều, lượng nước mất đi càng nhanh. Nguồn nước của họ vốn đã ít, lúc này nước còn quý hơn cả kim cương giá trị.

Họ đi qua một rừng hoa rất rực rỡ, muôn hoa khoe sắc, điểm xuyết cho nền khí hậu vốn dĩ là mùa đông này một vẻ kỳ lạ.

Phương Bội Lôi tuyệt vọng: “Lúc chúng ta tới không hề thấy rừng hoa này. Xem ra chúng ta lại lạc đường rồi.”

Tố Diệp không nói gì, chỉ ngẩng đầu không biết đang nhìn thứ gì. Hà Minh lấy làm lạ, nhìn theo hướng cô đang nhìn, nhưng chẳng thấy gì cả. Anh ta bèn hỏi: “Cô nhìn gì vậy?”

Tố Diệp chỉ tay lên trời.

Hà Minh lại quay đầu lại lần nữa.

“Có nhìn thấy ong không?”

Phương Bội Lôi nghe vậy liền tiến lên, ngẩng đầu nhìn kỹ: “Phải rồi! Có ong!” Sau đó nhìn Tố Diệp: “Không phải cô định học Tiểu Long Nữ, khắc chữ lên cánh ong để cầu cứu đấy chứ? Đấy là tiểu thuyết nhé!”

Tố Diệp lườm chị ta: “Có ong tức là có mật ong, chúng ta chí ít có thể ăn một bữa no rồi.”

“Hả?” Phương Bội Lôi kinh ngạc, chỉ tay lên trên: “Cái cây này cũng phải cao tới hai mươi, ba mươi mét. Cứ cho là có ong, chúng ta cũng lấy sao được?”

Tố Diệp bắt đầu nghĩ cách. Ánh mắt cô dừng lại ở một loại thực vật dạng dây leo trong rừng hoa rồi phấn khích nói: “Có cây mây!”

Hà Minh trợn tròn mắt: “Cô định leo lên á? Hay định bắt tôi leo?”

“Tôi leo!” Việc này hoàn toàn không làm khó được cô. Bao nhiêu ngọn núi như thế cô cũng đã leo qua. Cái cây có hai, ba mươi mét thì có là gì? Cô vừa nhìn thấy rừng hoa đó, phấn hoa rất khả quan, đủ để chứng minh mật ong ở đây cực ngon.

Cô không nói gì nhiều, bắt đầu đốn cây mây. Phương Bội Lôi và Hà Minh cũng nhớ ra sở thích của cô, trong lòng ít nhiều cũng yên tâm, bèn vội vàng giúp cô làm dây.

Rất nhiều dây mây được kéo xuống, sau đó bện lại thành một sợi dây thừng vững chắc.

“Này Tố Diệp! Cô đừng có cố quá nhá!” Khi Phương Bội Lôi thấy Tố Diệp buộc dây mây vào người mình và cái cây, trong lòng bắt đầu run lên. Cái cây cao thế kia, ngoại trừ dây leo ra, Tố Diệp không có dụng cụ bảo đảm an toàn nào khác. Lỡ như ngã xuống thì làm sao? Cành cây cao như vậy, ngã xuống không chết cũng tàn phế.

“Yên tâm đi! Tôi phải giữ lại mạng sống tranh chức trưởng phòng với chị chứ.” Tố Diệp nói rồi thắt chặt dây leo vào eo, bắt đầu bò dần lên.

Phương Bội Lôi toát mồ hôi.

Hà Minh nhìn rất rõ. Khi Tố Diệp bò lên hơi cao một chút, anh ta mới nói: “Nếu Tố Diệp chết thì chức trưởng phòng chắc chắn là của cô rồi.”

Phương Bội Lôi hừ một tiếng: “Tố Diệp mà chết, cơ hội để anh tranh cũng rất lớn.”

“Nếu có thể, tôi mong sống sót ra ngoài hơn.” Hà Minh ngẩng đầu lên.

Phương Bội Lôi cũng ngước lên nhìn Tố Diệp. Chị ta im lặng rất lâu rồi nói: “Bất luận thế nào tôi cũng phải sống. Còn cả Tố Diệp, cô ấy cũng phải sống, như thế mới có mục tiêu để tranh đấu.”

Hà Minh bật cười.

Vì muốn ngăn không cho cây mây đứt rời, gây ra nguy hiểm, Tố Diệp đã phải mất hơn hai tiếng mới lấy được mật ong. Khi cơ thể cô từ từ hạ xuống, Phương Bội Lôi bỗng reo lên một tiếng.

Khi Tố Diệp xuống, cả gương mặt bị khói hun đen hết cả, hệt như một mèo. Phương Bội Lôi chỉ vào mặt cô, không nhịn được cười. Không có gương, Tố Diệp chẳng nhìn được bộ dạng của mình, nhưng cũng đoán chắc chẳng tử tế gì cho cam, nhưng cô cũng mặc kệ.

Cô lần lượt dốc bánh mật ong trong túi ra, có khoảng mười bảy, mười tám miếng.

“Trời ơi! Đây đúng là báu vật trời ban.” Hà Minh cực kỳ kich động. Anh ta cầm lấy miếng bánh mật, cắn quá nửa.

Trong hoàn cảnh thế này, những thứ ngọt có thể nhanh chóng bổ sung năng lượng đi khắp cơ thể, thậm chí còn giúp họ sống lại.

“Không phải của trời đâu, của ong đấy.” Phương Bội Lôi cũng đói gần chết, ăn nhồm nhoàm.

Hà Minh ăn rất ngon lành, sửa lại: “Nên nói là của Tố Diệp. Nếu không có cô ấy, chúng ta chết đói rồi.”

Phương Bội Lôi liếc nhìn cô một cái, nụ cười mỉm hiện lên trong ánh mắt, nhưng một người tính tình kiêu ngạo như chị ta sẽ chẳng nói gì. Tố Diệp không quan tâm được nhiều như thế. Cô cũng đói sắp chết tới nơi, ăn đến nỗi mật ong dính đầy quanh miệng. Trước đây cô chẳng cảm thấy mật ong là thứ gì ngon lành. Bây giờ mới thật sự cảm nhận được như những gì Hà Minh nói… báu vật!

Mật ong bổ sung thêm năng lượng, cũng giải tỏa hiện tượng thiếu nước trong cơ thể họ.

Ăn no rồi, sau khi cất kỹ những miếng bánh mật ong còn lại, ba người họ tiếp tục lên đường.

Ánh nắng đổ nghiêng, lại một ngày nữa sắp trôi qua. Tịch dương nhuộm dần khắp biển rừng. Mỗi một phiến lá đều đỏ rực khiến người ta nhìn cũng phải đau lòng.

“Tôi có linh cảm chúng ta có thể không tìm được Cố Lâm nữa rồi.” Phương Bội Lôi nhìn cánh rừng đỏ rực một màu trước mặt, ủ dột nói.

“Cho dù không tìm được Cố Lâm, chúng ta cũng phải tìm đường ra.” Hà Minh nói.

Tố Diệp hơi lạnh. Cô cuộn chặt quần áo lại, khịt mũi nói: “Đi thôi! Trước khi trời tối, chúng ta phải tìm được nơi thích hợp để nghỉ ngơi.”

Phương Bội Lôi cũng hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh. Chị ta đi đầu tiên. Vừa giơ chân lên, không biết đã giẫm phải thứ gì, liền trượt chân một cái. Chị kêu lên một tiếng rồi cả người đổ về phía sau.

Hà Minh và Tố Diệp nhanh tay nhanh mắt, lập tức giữ người chị ta lại rồi đỡ thẳng dậy. Nhân đó, một thứ tròn tròn cũng lăn từ trên xuống.

Một giây sau, Phương Bội Lôi hét lên kinh hoàng.

“Đây… Đây là…”

Hà Minh nhìn thứ dưới đất, cũng sợ đến ngây người.

Tố Diệp định thần lại, một tiếng nổ bỗng vang lên trong đầu. Cô bước lên, nuốt nước bọt nhặt nó lên, làm Phương Bội Lôi hoảng hốt kêu la inh ỏi.

“Là đầu người?” Hà Minh kiềm chế sự sợ hãi, lên tiếng hỏi.

Tố Diệp gật đầu. Sắc mặt cô trở nên rất nặng nề. Cô đưa mắt nhìn qua. Đâu chỉ có xương đầu người? Còn có xương chân, xương sườn…

“Chúng ta không đi vào đây được.” Tố Diệp vứt xương đầu trong tay xuống, dứt khoát nói: “Mau quay đầu lại!”

Ở đây có xương người, chứng tỏ cực kỳ nguy hiểm.

Lúc này Phương Bội Lôi tự nhiên không dám cãi Tố Diệp nữa, lập tức quay ngược trở lại.

Nhưng Hà Minh bỗng chỉ về phía không xa, kêu lên một tiếng: “Là Cố Lâm!”

Tố Diệp dừng bước, nhìn về phía tay Hà Minh chỉ. Quả nhiên đó là Cố Lâm. Cô ta cách họ một quãng, quay lưng về phía họ không. Cô ta đứng im, ba lô rơi vãi bên cạnh.

Đó là ba lô của Tố Diệp và Hà Minh. Khóa của ba lô bị mở ra. Có bình nước rơi xuống đất. Chiếc áo đỏ của Cố Lâm bay bay trong gió, trông hơi kinh dị.

Phương Bội Lôi đã đầy một bụng tức với Cố Lâm từ lâu. Bây giờ nhìn thấy cô ta, cơn giận của chị ta lại bốc lên. Tố Diệp còn chưa phản ứng lại, chị ta đã lao về phía trước như một mũi tên: “Cố Lâm! Cái đồ…”

“Cẩn thận đấy!” Đúng vào lúc Phương Bội Lôi sắp tới gần thì Tố Diệp lao tới, đẩy Phương Bội Lôi ra.

Phương Bội Lôi chỉ kịp cảm thấy có một sức mạnh bất ngờ nào đó ập tới. Một giây sau, cơ thể của Tố Diệp bay ra trước mắt chị ta. Chị ta nghe thấy Hà Minh kêu lên một tiếng điên rồ, xuất phát từ sự sợ hãi thực sự trong lòng.

Tiếng hét của Tố Diệp bị tiếng của Hà Minh áp đảo.

Sau khi Phương Bội Lôi đứng vững lại mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Chị ta chỉ thấy Tố Diệp bị một loài thực vật khổng lồ kẹp chặt. Tua của nó lan ra như những cái chân giữ lấy Tố Diệp, rồi treo cô lên giữa không trung.

“Tố Diệp…” Phương Bội Lôi bị dọa không hề nhẹ. Chị ta chưa bao giờ nhìn thấy loại thực vật này, cũng quên mất có nguy hiểm, định lao tới.

“Đứng yên đó!” Tố Diệp dốc toàn bộ sức lực còn sót lại để ngăn cản: “Đây là hoa nhật luân khổng lồ, loại hoa ăn thịt người. Nguy hiểm lắm! Không được tới đây!”

Vừa nghe tới “hoa ăn thịt người”, hai chân Phương Bội Lôi đã mềm nhũn, bỗng chốc ngồi sụp xuống đất, kinh hoàng nhìn Tố Diệp, đôi môi run đến nỗi không nói nên lời.

Hà Minh cũng bị dọa đến đờ đẫn. Lúc này anh ta mới nhận ra, xung quanh đây có rất nhiều loại thực vật này. Chúng tồn tại như những gã khổng lồ. Còn Cố Lâm bên cạnh thì đã không còn nhúc nhích, cũng vì đã bị loài hoa này bám chặt.

“Tố Diệp! Cô thử cử động xem sao. Cô biết gì về nó không? Làm sao để thoát ra?” Hà Minh run rẩy hỏi.

Tố Diệp lắc đầu: “Tôi không thể động đậy được, càng động sẽ càng thít chặt. Nếu nó chỉ bám vào quần áo của tôi thì còn dễ. Tôi mới từng nghe nói về nó thôi, không ngờ ở đây cũng có. Bản thân nó không ăn thịt người nhưng những nơi nó xuất hiện sẽ có những con nhện độc màu đen như chúng ta nhìn thấy dọc đường. Chúng chuyên môn ăn thịt những người hoặc động vật bị hoa nhật luân bắt lấy.”

Tại cô quá sơ ý. Cô đã từng nhìn thấy nhện đen trong khu rừng này. Tại sao lại không nghĩ ra sẽ có loài hoa hoặc loài cây ăn thịt người cơ chứ?

“Phải làm sao đây? Vậy hai chúng tôi phải làm gì mới cứu được cô xuống?” Phương Bội Lôi bật khóc: “Đều tại tôi cả. Nếu không phải vì cứu tôi cô đã chẳng bị như vậy. Cố Lâm… Cố Lâm…”

“Đừng gọi nữa!” Từ góc độ của Tố Diệp vừa hay có thể nhìn được một bên mặt của Cố Lâm. Cô cố nín nhịn cảm giác buồn nôn, khó khăn thốt lên một câu: “Cô ta chết rồi. Nhện đen đang ăn xác của cô ta…”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326Phần 327Phần 328Phần 329Phần 330Phần 331Phần 332Phần 333Phần 334Phần 335Phần 336Phần 337Phần 338Phần 339Phần 340Phần 341Phần 342Phần 343Phần 344Phần 345Phần 346Phần 347Phần 348Phần 349Phần 350Phần 351Phần 352Phần 353Phần 354Phần 355Phần 356Phần 357Phần 358Phần 359Phần 360Phần 361Phần 362Phần 363Phần 364Phần 365Phần 366Phần 367Phần 368Phần 369Phần 370Phần 371Phần 372Phần 373Phần 374Phần 375Phần 376Phần 377Phần 378Phần 379Phần 380Phần 381Phần 382Phần 383Phần 384Phần 385Phần 386Phần 387Phần 388Phần 389Phần 390Phần 391Phần 392Phần 393Phần 394Phần 395Phần 396Phần 397Phần 398Phần 399Phần 400Phần 401Phần 402Phần 403Phần 404Phần 405Phần 406Phần 407Phần 408Phần 409Phần 410Phần 411Phần 412Phần 413Phần 414Phần 415Phần 416Phần 417Phần 418Phần 419Phần 420Phần 421Phần 422Phần 423Phần 424Phần 425Phần 426Phần 427Phần 428Phần 429Phần 430Phần 431Phần 432Phần 433Phần 434Phần 435Phần 436Phần 437Phần 438Phần 439Phần 440Phần 441Phần 442Phần 443Phần 444Phần 445Phần 446Phần 447Phần 448Phần 449Phần 450Phần 451Phần 452Phần 453Phần 454Phần 455Phần 456Phần 457Phần 458Phần 459Phần 460Phần 461Phần 462Phần 463Phần 464Phần 465Phần 466Phần 467Phần 468Phần 469Phần 470Phần 471Phần 472Phần 473Phần 474Phần 475Phần 476Phần 477Phần 478Phần 479Phần 480Phần 481Phần 482Phần 483Phần 484Phần 485Phần 486Phần 487Phần 488Phần 489Phần 490Phần 491Phần 492Phần 493Phần 494Phần 495Phần 496Phần 497Phần 498Phần 499Phần 500Phần 501Phần 502Phần 503Phần 504Phần 505Phần 506Phần 507Phần 508Phần 509Phần 510Phần 511Phần 512Phần 513Phần 514Phần 515Phần 516Phần 517Phần 518Phần 519Phần 520Phần 521Phần 522Phần 523Phần 524Phần 525Phần 526Phần 527Phần 528Phần 529Phần 530Phần 531Phần 532Phần 533Phần 534Phần 535Phần 536Phần 537Phần 538Phần 539Phần 540Phần 541Phần 542Phần 543Phần 544Phần 545Phần 546Phần 547Phần 548Phần 549Phần 550Phần 551Phần 552Phần 553Phần 554Phần 555Phần 556Phần 557Phần 558Phần 559Phần 560Phần 561Phần 562Phần 563Phần 564Phần 565Phần 566Phần 567Phần 568Phần 569Phần 570Phần 571Phần 572Phần 573Phần 574Phần 575Phần 576Phần 577Phần 578Phần 579Phần 580Phần 581Phần 582Phần 583Phần 584Phần 585Phần 586Phần 587Phần 588Phần 589Phần 590Phần 591Phần 592Phần 593Phần 594Phần 595Phần 596Phần 597Phần 598Phần 599Phần 600Phần 601Phần 602Phần 603Phần 604Phần 605Phần 606Phần 607Phần 608Phần 609Phần 610Phần 611Phần 612Phần 613Phần 614Phần 615Phần 616Phần 617Phần 618Phần 619Phần 620Phần 621Phần 622Phần 623Phần 624Phần 625Phần 626Phần 627Phần 628Phần 629Phần 630Phần 631Phần 632Phần 633Phần 634Phần 635Phần 636Phần 637Phần 638Phần 639Phần 640Phần 641Phần 642Phần 643Phần 644Phần 645Phần 646Phần 647Phần 648Phần 649Phần 650Phần 651Phần 652Phần 653Phần 654Phần 655Phần 656Phần 657Phần 658Phần 659Phần 660Phần 661Phần 662Phần 663Phần 664Phần 665Phần 666Phần 667Phần 668Phần 669Phần 670Phần 671Phần 672Phần 673Phần 674Phần 675Phần 676Phần 677Phần 678Phần 679Phần 680Phần 681Phần 682Phần 683Phần 684Phần 685Phần 686Phần 687Phần 688Phần 689Phần 690Phần 691Phần 692Phần 693Phần 694Phần 695Phần 696Phần 697Phần 698Phần 699Phần 700Phần 701Phần 702Phần 703Phần 704Phần 705Phần 706Phần 707Phần 708Phần 709Phần 710Phần 711Phần 712Phần 713Phần 714Phần 715Phần 716Phần 717Phần 718Phần 719Phần 720Phần 721Phần 722Phần 723Phần 724Phần 725Phần 726Phần 727Phần 728

Tags: , , , , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất