Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Hào Môn Kinh Mộng 1 – 99 Ngày Làm Cô Dâu » Phần 202

Hào Môn Kinh Mộng 1 – 99 Ngày Làm Cô Dâu

Phần 202

Lệ Thiên nhìn Lệ Minh Vũ chăm chú, một hồi sau ông nói, “Con biết từ khi nào?”

“Con đã biết từ lâu nhưng con không nói. Con luôn mong ba dừng lại, có điều con không ngờ Đinh Minh Khải lại chết.”

Hơi thở của Lệ Thiên nặng nề.

“Bốn năm trước, con rất muốn Hoà Tấn Bằng chết.” Lệ Minh Vũ ngồi xuống, tiếp tục nói, “Vì vậy con không ngừng thu thập bằng chứng phạm tội của ông ta, con cũng không ngờ mình lại tìm được. Ngày đó con đã mang nó đến gặp Hoà Tấn Bằng.”

“Nhưng cuối cùng con không cầm bằng chứng uy hiếρ ông ta.”

“Vì vậy ba đã đi.” Lệ Minh Vũ nói rõ ràng từng chữ.

Lệ Thiên nhìn anh rất lâu. Ông đột nhiên bật cười, “Nếu ba và con tiếp tục đứng chung một chiến tuyến, chúng ta sẽ mau chóng đạt được mục đích. Minh Vũ, đúng là không có gì gạt được con.”

“Con tin ba mẹ con không muốn thấy ba như thế này.” Lệ Minh Vũ nói, “Ba cho rằng Hoà Tấn Bằng chết rồi là thôi sao?”

“Sau này ba ra sao, ba không quan tâm. Tiền đồ và tính mạng hiện giờ của ba là nhờ ba con ban cho! Ba tuyệt đối không để ông ấy chết không nhắm mắt.” Lệ Thiên cất giọng quả quyết.

“Một mình Hoà Tấn Bằng là đủ lắm rồi.” Lệ Minh Vũ lắc đầu bất lực.

Lúc trước, anh định dùng chứng cứ phạm tội của Hoà Tấn Bằng, buộc ông ta giao quyền quản lý Hoà thị cho anh. Anh muốn ông ta mất hết tất cả, nhưng sau đó anh thay đổi chủ ý, không dùng đến nữa. Ngày hôm sau, anh lại phát hiện bằng chứng biến mất. Anh bất ngờ nhận được tin Hoà Tấn Bằng đã nhảy lầu tự tử. Mãi đến sau này, anh âm thầm điều tra sự tình, mới phát hiện người lấy đi chứng cứ là ba nuôi Lệ Thiên của anh. Lệ Thiên đã chủ động lấy chứng cứ uy hiếρ ông ta. Vậy nên Hoà Tấn Bằng mới nhảy lầu tự tử.

Khi biết tin anh chỉ biết than vãn thế sự trêu người.

Thấy anh nhìn mình, ông nói, “Con muốn bắt đầu lại với con đó? Con có nghĩ nếu một ngày nào đó nó biết sự thật sẽ thế nào không?”

“Con sẽ không để cô ấy biết sự thật.” Ánh mắt Lệ Minh Vũ hết sức nghiêm túc.

Lệ Thiên cười nhạt, “Con đừng quên, giấy không bọc được lửa.”

“Con muốn được nhìn thấy cô ấy mỗi ngày, che chở cô ấy cả đời!”

“Con muốn đối nghịch với ba?”

“Con không muốn ba mẹ con chết không nhắm mắt.”

Lệ Thiên thở hổn hển không nói tiếng nào.

“Ba, dừng lại đi. Mẹ rất muốn sống yên ổn.”

Lệ Thiên hơi sững sờ, ông nhìn Lệ Minh Vũ, “Con cũng muốn?”

“Con cũng muốn.” Anh nói cương quyết với Lệ Thiên.

***

Hoàng hôn ở khu Hoa Phủ rất tĩnh lặng. Một vùng ngoại ô thanh bình, không ồn ào náo nhiệt như nội thành.

Hôm nay là lần đầu tiên Tô Nhiễm dụng tâm tận hưởng không khí ở khu Hoa Phủ.

Buổi hoàng hôn vào cuối thu như điểm sắc màu lên toàn bộ bầu trời, hắt ánh đỏ xuống gương mặt của những người qua đường. Họ cười vui vẻ, gặp nhau sẽ chào hỏi, thậm chí có người còn mang đồ ăn mình nấu qua tặng hàng xóm.

Phố xá ở đây trong lành thoáng đãng. Trời về thu, lá cây ngô đồng rơi rụng phủ mặt đường vàng rực, phối cùng những căn nhà màu trắng, trông càng ấm áp và sang trọng.

Tô Nhiễm nắm chặt khăn choàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Khoé miệng cô cong lên hạnh phúc. Có lẽ trải qua quá nhiều đau khổ, cô mới cảm nhận được bình yên là niềm hạnh phúc lớn nhất.

Có ba thanh niên căng tràn sức sống thanh xuân đạp xe ngang qua. Mỗi con đường ở đây đều hao hao giống nhau, vì vậy Tô Nhiễm luôn có gắng ghi nhớ đường đi, cô sợ mình đi lạc.

Thoạt đầu, cô có cảm giác như mình đang dậm chân tại chỗ, nơi nào nhìn cũng giống nhau. Về sau cô bước đi theo quán tính lại không còn thấy như vậy.

Tiếng kèn xe đột nhiên truyền đến đằng sau Tô Nhiễm. Cô quay đầu lại, chiếc xe đậu bên cạnh cô. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Lệ Minh Vũ.

Dưới ráng chiều đỏ rực, Tô Nhiễm đứng yên nhìn anh. Sắc màu diễm lệ chiếu đôi đồng tử trong mắt cô đỏ lên, nhìn rất đẹp. Trông thấy Lệ Minh Vũ, cô giơ tay xem đồng hồ, tò mò hỏi anh, “Anh về nhà sớm vậy?”

“Hôm nay, anh đã từ chối hết mọi tiệc tùng xã giao.” Lệ Minh Vũ cười trả lời cô.

Tô Nhiễm hiếu kỳ nhìn anh.

Anh lại đáp, “Anh muốn về sớm gặp em.”

Đôi má Tô Nhiễm trông có vẻ đỏ bừng, không rõ là do lời nói của anh hay những đám mây đỏ hồng nơi chân trời.

Lệ Minh Vũ mở cửa xe bước xuống. Anh khoá cửa xe lại, nắm tay cô.

“Làm gì nữa?”

“Đi dạo với em.” Lệ Minh Vũ mỉm cười.

Tô Nhiễm hơi ngớ ra. Thấy cô ngần ngừ, ý cười trên mặt anh càng đậm, “Em sao thế?”

“Không có, không có gì…” Tô Nhiễm cúi mặt không nhìn anh. Kỳ thực vừa rồi nhìn thấy anh, lòng cô bỗng rung động mãnh liệt.

Lệ Minh Vũ cười nắm tay cô, bước từng bước về trước.

“Xe của anh…”

“Để đó không sao. Ở đây không có ăn trộm.” Anh nháy mắt với cô.

Trái tim Tô Nhiễm đập nhanh một nhịp. Cô cắn môi, cố gắng không nhìn đôi mắt thấp thoáng ý cười của anh.

Lúc này, có người ra ngoài mua đồ ăn, cũng có người nấu nướng xong xuôi ở nhà. Trong không khí phảng phất mùi thức ăn thơm nức mũi. Cảm giác này rất hạnh phúc, rất an toàn.

Có một người phụ nữ đẩy xe em bé đi ngang qua. Đứa bé ngồi trong xe nhìn Tô Nhiễm và Lệ Minh Vũ cười khanh khách. Người phụ nữ dừng lại, dịu dàng vén chăn gọn gàng cho đứa bé.

Tô Nhiễm ngây người nhìn đứa bé trong xe đẩy. Một nỗi đau nhức vô ngần cấp tốc lan tràn tim cô. Lệ Minh Vũ đứng cạnh hiểu thấu suy nghĩ của Tô Nhiễm, anh giang tay ôm vai cô trấn an.

Đứa bé trong xe đẩy rất đáng yêu và lanh lợi. Đứa bé quơ tay lấy một quả banh nhỏ, nhưng sức trẻ con có hạn nên nắm thế nào cũng không được. Quả banh trượt khỏi, rớt ra ngoài.

“Đứa bé này nghịch quá.” Người phụ nữ nói khẽ.

Lệ Minh Vũ lại cười đi tới chỗ đó. Anh lượm quả banh lên, đặt vào xe đẩy em bé. Người phụ nữ vội vàng cám ơn, anh mỉm cười giơ tay nựng đứa bé.

Đứa bé tươi cười, miệng không ngừng ê a.

Tô Nhiễm bùi ngùi nhìn Lệ Minh Vũ khom người cạnh xe đẩy em bé. Trông thấy ánh mắt anh ấm áp nhìn đứa bé lúc này, sẽ chẳng ai nghĩ anh là người khôn khéo trong giới chính trị.

Có lẽ anh thật sự rất thích trẻ con.

Cô nhớ đến dáng vẻ của anh khi biết mình có con. Anh mua nhiều đồ cho con, tỉ mỉ trang trí phòng em bé. Đến lúc này, cô vẫn không cách nào xoá đi ám ảnh về hai đứa con đã mất, vì thế cô không dám quay lại phòng làm việc.

Người phụ nữ cười nói, “Hai anh chị là vợ chồng mới cưới?”

Tô Nhiễm sững sờ, Lệ Minh Vũ lại nở nụ cười, “Đúng vậy.”

Người phụ nữ cười tươi hơn, “Hai anh chị nhìn rất xứng đôi. Gia đình tôi vừa từ nước ngoài về đây. À, chúng tôi sống ở căn nhà đằng trước. Có thời gian mời hai anh chị đến chơi.”

Lệ Minh Vũ đứng dậy, khoé miệng anh ẩn hiện ý cười, anh gật đầu, “Cám ơn chị.”

Người phụ nữ cười chào rồi đi về.

Tô Nhiễm nhìn theo, cô không khỏi giật mình, “Chị ấy nhiệt tình quá, chị ấy không sợ chúng ta là người xấu ư?”

“Khu này không có người xấu, mọi nhà đều như nhau. Ở đây khác với nội thành. Trong nội thành, dù em sống chung ở một toà nhà, hàng xóm gặp nhau cũng chẳng cười chào tiếng nào. Nhưng ở đây thì ngược lại. Hàng xóm quan tâm lẫn nhau. Người mới đến sống sẽ nấu nhiều đồ ăn ngon chiêu đãi mọi người.” Lệ Minh Vũ nói với Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm gật gù, trong lòng lại dâng tràn muôn vàn cảm xúc.

Hai người tiếp tục tản bộ.

Khi hai người đi ngang qua một căn nhà lớn màu trắng, cửa sân mở toang, họ thấy có một bà cụ ngồi cạnh con mèo, chẳng biết loay hoay làm gì.

“Bà, bà làm gì thế?” Lệ Minh Vũ đứng lại, anh gọi bà cụ bên trong.

Bà cụ ngẩng đầu, thấy Lệ Minh Vũ, bà cười toe toét vẫy tay với anh, “Ơ kìa, mau vào đi. Bà đang làm bánh gạo.”

Lệ Minh Vũ cười kéo Tô Nhiễm đi vào sân. Sau đó anh ra vòi nước ngay góc sân rửa tay, rồi ngồi xuống ghế đá vo bánh gạo phụ bà, “Sao hôm nay bà làm nhiều bánh vậy?”

“Cháu bà sắp về. Ba mẹ nó đã ra sân bay đón. Cháu bà vừa xuống máy bay thì gọi nói thèm bánh gạo. Cháu Cố lát nữa cũng cầm một ít về ăn. Bên này bà làm xong rồi, cháu nếm thử đi.” Nói hết lời, bà lại nhìn Tô Nhiễm, cười hi hả, “Cháu Cố gái càng lúc càng đẹp. Lại đây ăn thử nào. Chẳng phải cháu thích ăn bánh gạo bà làm lắm sao, cháu thử xem hôm nay bà làm có ngon hơn ngày thường không.” Bà cụ đưa bánh gạo cho Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm đờ đẫn, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lệ Minh Vũ kéo cô ngồi xuống, anh nói thầm, “Bà biết ba mẹ ruột của anh.”

Tô Nhiễm loáng cái hiểu ra. Bà cụ xem hai người họ thành Cố Hoài Dương và Giang Lăng. Tô Nhiễm mỉm cười nhận bánh gạo. Cô nghĩ thầm bà cụ này chắc chắn biết nhiều về ba mẹ anh.

“Cháu Cố gái, sao không ăn?” Bà cụ quan tâm cô.

Tô Nhiễm vội cắn một miếng. Bánh gạo rất ngon, vị ngọt ngào lan khắp miệng cô.

“Bà ơi, bánh ngon lắm.”

“Hai cháu thích là bà vui rồi. Bà làm nhiều lắm. Hai cháu mà không tới, bà cũng định mang qua. À, Tiểu Vũ của hai cháu đâu? Lâu rồi bà không gặp nó.” Bà cụ hỏi thăm.

Tô Nhiễm trầm lặng.

Lệ Minh Vũ cười, “Tiểu Vũ đi học rồi bà.”

“Ồ, thời gian qua nhanh quá, mới chớp mắt mà Tiểu Vũ đi học rồi.” Bà cụ than thở.

Tô Nhiễm cảm thấy nghi ngại. Có vẻ như Lệ Minh Vũ là con một của Cố Hoài Dương và Giang Lăng, vậy đứa con gái mà mẹ nói là sao?

Tô Nhiễm hoàn toàn mù mờ…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất