Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Hào Môn Kinh Mộng 1 – 99 Ngày Làm Cô Dâu » Phần 18

Hào Môn Kinh Mộng 1 – 99 Ngày Làm Cô Dâu

Phần 18

Tin này đăng trên mảng xã hội của báo, tiêu đề thật to nổi bật cả trang đặc biệt: Từ công chúa thành nàng lọ lem, vợ mới cưới của người ứng cử chức bộ trưởng kinh tế Lệ Minh Vũ lại là người giữ trẻ!

Tô Nhiễm bị sự quan tâm bất ngờ này dọa sợ, vội vã đọc lướt phần tin bên dưới. Cô càng xem càng lạnh người, hơi lạnh rét buốt từ cột sống tản rộng ra toàn thân. Bài báo đăng tin Tô Nhiễm đang dạy học ở một nhà trẻ kèm theo một bức ảnh chụp cô từ trên xuống dưới. Ở dòng nhận xét cuối cùng còn trắng trợn hạ thấp uy tín của anh hơn, hôn nhân của Lệ Minh Vũ chẳng qua là vở hài kịch cưới nàng lọ lem làm vợ.

Xem đến chữ cuối cùng, cả trái tim Tô Nhiễm đều chua xót. Thấy Lệ Minh Vũ đứng dậy đi khỏi phòng ăn, cô vội vàng chạy theo.

Anh trầm tĩnh cầm cravat để trên sofa. Tô Nhiễm nhìn không ra rốt cuộc anh có giận hay không, chuyện này đổi lại là người khác đều sẽ không vui? Dù sao anh cũng sắp tranh cử, mỗi lần tuyển cử nhiệm kỳ mới, tin đồn kiểu này tuy là quá mức khoa trương, nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hình tượng người ứng cử, nên giải thích trước sau vẫn phải giải thích.

“Minh Vũ…” Tô Nhiễm khẽ gọi, rồi cẩn thận nhìn anh, “Em không ngờ ký giả sẽ chụp ảnh em. Thực ra, chuyện này là như vậy. Trước khi kết hôn, quả thực có một đoạn thời gian em làm ở nhà trẻ nhưng lúc đó em dạy thay bạn mình. Sau khi kết hôn thì em chuyển sang làm bán thời gian. Em, em thật sự không cố ý gây phiền phức cho anh.”

Trước gương, Lệ Minh Vũ đang cài cúc áo sơmi, nghe cô nói vậy, anh trầm giọng, “Chăm lo gia đình không phải việc em muốn làm.”

“Minh Vũ, không phải em có ý này. Em…”

“Từ hôm nay trở đi, mọi phí sinh hoạt của em đều do tôi phụ trách. Nghỉ việc nhà trẻ đi.” Anh cầm cravat, giọng điệu hết sức kiên quyết.

Tô Nhiễm cắn môi, thấy anh muốn thắt cravat, liền vội vã đón lấy, nhón chân lên thắt giúp anh. Anh không cự tuyệt, cô cũng thoáng thả lỏng, thử ướm lời, “Anh cho em thẻ và xe, chính là vì không muốn để em ra ngoài làm việc?”

Lệ Minh Vũ nhăn trán, còn Tô Nhiễm chỉ thấy trên đỉnh đầu mình thoáng lạnh. Lúc này, cô mới phát hiện ra người này dù chỉ cau mày liền tựa như một con báo, cả người tản đầy mùi nguy hiểm, ngón tay đang thay anh thắt cravat khẽ run.

“Lệ Minh Vũ tôi không muốn bị người ngoài nói nuôi không nổi vợ của mình. Anh hơi nheo mắt, quan sát người phụ nữ như đóa sen trắng đang đứng rất gần mình.

Trái tim cô theo những lời này của anh mà đập mạnh. Cô ngẩng đầu nhưng phát hiện đôi mắt trầm tĩnh của anh không biết từ lúc nào đã nhuộm đầy sự cương quyết không thỏa hiệp.

Tuy rằng rất nhanh nhưng vẫn khiến Tô Nhiễm khiếρ sợ.

Phòng khách rộng rãi, chỉ có một mình cô và anh, thoáng chốc trở nên nhỏ hẹp. Tuy lời anh nói làm tâm cô không ngừng kinh hoàng, nhưng sắc mặt anh thay đổi làm cô thêm hoang mang. Ánh mắt anh như vậy cô chưa bao giờ gặp qua.

Không dám tiếp tục đề tài này, chuyện đi làm còn nhiều thời gian để nói, lúc này nhắc tới cũng không phải dịp tốt. Suy nghĩ một chút, hồi lâu sau cô lên tiếng phá vỡ yên lặng, “Minh Vũ, chúng ta kết hôn lâu rồi nhưng chưa từng về thăm ba mẹ. Hai ngày trước, ba gọi điện nói…nếu có thời gian thì về nhà một chuyến.” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn thì thào.

Lệ Minh Vũ cúi đầu nhìn cô. Cô cũng cố lấy hết dũng khi ra nhìn thẳng anh. Hai đôi mắt đối diện nhau phản chiếu ra hình ảnh mờ nhạt của đối phương. Hồi lâu sau anh lên tiếng, “Tôi rất bận.”

Thất vọng vấn vít lấy Tô Nhiễm, cô chỉ còn biết gật đầu, sửa sang cravat chỉnh tề cho anh, ngón tay thon dài buông lỏng, cố gắng đè nén tủi thân trong lòng.

Cô cầm cặp đưa anh. Lệ Minh Vũ liền xoay người đi, bóng lưng cao lớn tản ra khí thế mờ ảo.

“Minh Vũ…” Tô Nhiễm không kìm được ở phía sau kêu anh.

Anh ngừng lại, quay đầu nhìn cô.

Tô Nhiễm hít sâu một hơi, nỗi đau trong lòng như những đợt sóng lăn tăn xô vào nhau…

“Trên người anh, có mùi nước hoa phụ nữ…” Cô dừng một chút, nhìn người đàn ông mà cô vô cùng yêu thương đang đứng trước mặt, cố nén xót xa trong lòng, khẽ khàng nói, “Nếu trong phòng nghỉ có cravat sạch, anh nên thay cái mới.”

Mùi hương của “Trầm Luân”, cô đã từng ngửi được mùi này một lần trên người anh. Lần này, thậm chí cô còn có thể ngửi ra vị thơm mát nhiệt tình của hoa cam vùng Grasse và mê hoặc của cây mạt dược! Là của người phụ nữ đó? Là của Hạ Đồng phong lưu tình tứ kia sao? Bởi vì anh chưa bao giờ ở nhà nên không có quần áo để thay sau khi tắm rửa. Vì vậy, anh vẫn mặc nguyên bộ đồ ngày hôm qua. Mùi hương chí mạng đó không chỉ dính trên cravat mà còn phảng phất trên cả áo khoác ngoài màu tối của anh.

Trong đầu cô lại lần nữa hiện lên cảnh Hạ Đồng nhiệt tình kéo anh rời khỏi câu lạc bộ, rốt cuộc hai người họ đi đâu? Quãng thời gian trước khi tiệc bắt đầu, anh và Hạ Đồng đã làm gì?

Đôi mắt Lệ Minh Vũ hơi ngẩn ra nhưng mau chóng che lấp. Ánh mắt anh âm thầm đánh giá người vợ mà anh lấy còn chưa tới ba tháng lần nữa.

Lúc này, Tô Nhiễm không né tránh ánh mắt của anh, bàn chân trần lặng lẽ đứng đó, đôi mắt cô tĩnh lặng như hồ nước mùa thu, mạnh dạn đón lấy cái nhìn dò xét của anh, gương mặt cô dịu dàng không nổi giận cũng không phát điên như những người phụ nữ khác, cô chỉ vô cùng yên lặng, tựa như một đóa hoa lan thanh nhã tươi mát, lặng lẻ nở rộ giữa đêm khuya, không nhiễm hạt bụi nào.

“Suýt chút nữa thì tôi quên. Trời sinh em ra là nhà điều chế hương, bất luận mùi gì đều không tránh khỏi khứu giác nhạy của em.” Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng lộ ra nguy hiểm. Anh không xoay người đi mà lại hướng tới gần cô hơn.

Tô Nhiễm theo bản năng lui về sau, trái tim cũng theo biến hoa trên gương mặt anh mà run rẩy. Cô làm sao lại cho rằng anh chỉ là người đàn ông trầm tĩnh? Giây phút này, loại nguy hiểm trên gương mặt anh cô chưa bao giờ gặp qua, xa lạ làm cô hoảng sợ.

Lệ Minh Vũ chăm chăm nhìn cô, rồi thẳng thắn cầm cặp trong tay để sang một bên. Thấy anh không vội đi mà trái lại còn đến gần hơn, cô hoảng sợ thót tim, lại vô thức lui về sau vài bước, gót chân cô va phải sofa, thân thể nhất thời mất đi thăng bằng, ngã ngồi lên sofa.

Cả người cô liên tục lui về sau, lưng dính sát vào sofa. Cô hồi hộp nuốt nước bọt.

Lệ Minh Vũ hiển nhiên không dự định buông tha cô, cánh tay dài dang ra nhốt cô giữa ngực anh và sofa. Anh nhìn cô từ trên cao, độ cong lạnh lùng trên khóe miệng anh cô chưa bao giờ gặp qua, cho dù miệng anh chỉ khẽ cong cũng tràn đầy mùi dã tính. Quần áo anh ngay ngắn chỉnh tề, cho dù anh đang ở tư thế này đối diện với cô, anh vẫn rõ ràng trầm ổn ung dung, nắm trong tay đại cuộc.

Ánh nắng từ người anh rọi xuống, cơ thể cô xinh xắn nhỏ nhắn hầu như bị gắn chặt vào thân hình cao lớn cường tráng của anh, cánh tay rắn chắc chống đỡ vóc người anh đang từ từ ép xuống vì hơi dùng sức mà cô mơ hồ thấy phần lưng cơ bắp to lớn của anh, đủ thấy vóc người của anh rất đẹp.

Gương mặt anh ở rất gần cô, hương hổ phách dịu nhẹ hòa quyện vào hơi thở của cô, khiến cô đầu váng mắt hoa…

Ánh nắng lặng lẽ lưu chuyển trên gương mặt anh, trái tim Tô Nhiễm đã ngừng đập từ lâu. Cho tới bây giờ, cô mới phát hiện thì ra Lệ Minh Vũ rất nguy hiểm!

“Mũi của em chỉ biết ngửi chồng mình thôi sao?” Anh nở nụ cười nhưng một chút ý cười cũng chưa từng hiện lên trong mắt anh. Đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm mờ mịt, đầu anh tiến sát lại như muốn chiếm lấy bờ môi cô, Lệ Minh Vũ nhìn chăm chú vào đôi mắt trong vắt như nước mùa thu đang ở trong lòng anh, thấp giọng hỏi, giọng điệu anh trầm ấm quyến rũ.

Hơi thở khác thường của anh mê hoặc cô. Nhưng đáng tiếc anh không phải người lương thiện!

Chuông báo động mãnh liệt vang lên trong đầu Tô Nhiễm, cô bỗng dưng bừng tỉnh, dồn hết sức đẩy anh ra. Cô vừa muốn đứng dậy lại bị một bàn tay của anh vững vàng đè lại, rồi chặn ngang cô giữ nguyên tư thế và khoảng cách vừa rồi.

“Minh Vũ…” Cô sợ, thực sự rất sợ. Tuy rằng cô biết anh không phải con người đơn giản như vậy nhưng những lần ở chung anh đều trầm tĩnh ổn trọng, chưa bao giờ tràn ngập tính công kich như hôm nay.

Ngón tay anh thon dài chạm vào đôi má cô, chậm rãi lướt xuống, khẽ giữ lấy chiếc cằm nhọn tinh tế, nâng lên, rồi kéo gần đến hầu như khít chặt vào bờ môi mỏng của anh…

“Em yêu tôi không?”

Câu hỏi bất ngờ khiến toàn thân Tô Nhiễm chấn động. Đôi mắt đẹp trừng to nhìn anh, cô nghe lầm đúng không? Anh vừa hỏi cái gì?

“Trả lời tôi.” Thần sắc Lệ Minh Vũ vẫn điềm tĩnh sắc bén, khóe miệng anh giữ nguyên ý cười sâu xa khó đoán, đôi mắt đen thẫm lặng im lại nhuốm đầy tàn ác.

“Em…” Anh tiến gần cô nhưng không giống vẻ mặt giữa những người yêu nhau. Vẻ mặt anh lúc này làm cô nghẹt thở, anh rất gần cô, đôi mắt anh đen láy khiến cô hoa mắt mê man, đầu cô cũng mơ hồ đau nhức, đôi môi anh đào khẽ run rẩy, “Yêu.”

Cô yêu anh, không cần che giấu.

“Tốt.” Sau khi nghe cô trả lời, anh bất ngờ xoa nhẹ đầu cô, ánh mắt anh dần u ám, “Tôi không biết em, nhưng em hẳn là hiểu tôi nên mới nhờ ba em giúp đỡ gả cho tôi, có phải không?”

“Không…” Đầu Tô Nhiễm nổ vang, cô vô thức lẩm bẩm. Nỗi bất an trong lòng cô lại bắt đầu lan rộng vô tận.

Trong đầu cô vang lên những lời Giả Ny từng nói ở buổi tiệc: Lệ Minh Vũ người này tâm cơ rất nặng, lòng dạ thâm sâu, ngay cả tôi cũng lật thuyền trong mương theo kế của anh ta. Anh ta bề ngoài ôn hòa trầm lặng, nhưng trên thực tế lại như một con báo, sẽ canh lúc cô không chú ý hung hãn cắn cô, cái cắn này thường ở nơi chí mạng của đối phương…

Lệ Minh Vũ nghe xong, ánh mắt tối sầm lại, bàn tay giữ lấy khuôn mặt của cô, “Như vậy, tôi cần phải thẩm định chữ yêu của cô ba nhà họ Hòa đáng giá bao nhiêu rồi?” Khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn cúi xuống, môi mỏng gần sát vành tai mềm mại thơm mát của cô. Mùi hương ấm áp của anh khiến cô không thể không co rúm lại vì sợ, cô nghe rõ từng câu từng chữ anh nói…

“Không – đáng – một – đồng!”

Nói xong, anh đứng dậy cầm cặp, từ đầu đến cuối không hề nhìn đến cô. Dù là sắc mặt hay ánh mắt anh đều khôi phục lại vẻ trầm tĩnh của mọi khi. Anh tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, “Vì vậy, cô chỉ cần đóng cho tốt vai bà Lệ. Còn chuyện khác, cô không có quyền can thiệp.”

Tô Nhiễm vẫn không nhúc nhích ngồi trên sofa nhìn anh, nhìn anh như nhìn người xa lạ.

Đối với cô mà nói anh vốn là xa lạ, anh của ngày hôm nay càng thêm xa lạ.

Đau đớn thoáng chốc lan tràn khắp toàn thân, thẩm thấu vào máu…

Lệ Minh Vũ đi, đến khi tiếng xe chạy truyền đến bên tai, Tô Nhiễm cuộn tròn hai chân mình lại ôm chặt trước ngực, mái tóc dài xõa xuống hai bên vai, đôi mắt đẹp mờ mịt mà bất lực. Cô như một con búp bê bị nghiền nát vừa trải qua đả kich to lớn, chỉ còn chút khí lực cuối cùng để hô hấp. Lời anh nói khiến cô buốt lạnh, Dù cho cả người cô đều cuộn tròn trên sofa nhưng vẫn không thể xua tan đi lạnh lẽo nơi đáy lòng.

Tình yêu của cô, anh xem thường.

Đúng rồi, thứ không đáng một đồng, làm sao lại đòi hỏi anh coi trọng?

Ngón tay cô mảnh khảnh báu chặt vào lòng bàn tay. Nước mắt cuối cùng cũng rơi nơi hốc mắt, lăn dài xuống khóe miệng, chua xót dị thường..

Yêu, hóa ra chỉ là việc của một mình cô…

PS: Mọi người đã thấy ngược nhẹ chưa ạ? ^^!

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất