Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Giả Yêu Làm Thật » Phần 50

Giả Yêu Làm Thật

Phần 50

Đến lạy chiếc quần lót Tống Chức tặng, ngày hôm sau Phó Nhiễm lại không dậ

Minh Thành Hữu bắt cô đem đi giấu thật kỹ, nếu bị Tiêu quản gia hoặc Lý Vận Linh trông thấy, hắn có còn mặt mũi nữa hay không? Phó Nhiễm muốn vứt bỏ, đề phòng thấp thỏm lo sợ. Hết lần này tới lần khác vị gia gia này lại sống chết không chịu, lại muốn giả vờ thanh cao, bức Phó Nhiễm hận không thể đào ra cái hang ở trên tường.

Đêm 30, Minh gia đoàn tụ một nhà, hơn một lần Lý Vận Linh không tránh khỏi nhắc tới Minh Vanh một mình cô đơn, không khí cũng coi như náo nhiệt.

La Văn Anh vẫn như trước, không nói nhiều lắm, nhưng cuối cùng lại nói chuyện với Phó Nhiễm rất hợp ý.

Lý Vận Linh đưa đũa gắp lên miếng cá bạc trứng gà hướng vào trong chén của La Văn Anh, Minh Tranh đưa đồ ăn tới chỗ mình.

“Mẹ, cô ấy dị ứng với trứng gà.”

“Thật không?”

Lý Vận Linh giật mình.

“May mắn là lão Đại biết rõ, nếu không ta đã gây họa rồi.”

Ở trong mắt người khác, bọn họ nghiễm nhiên đã là một đôi tâm đầu ý hợp.

Phó Nhiễm ăn từng món Minh Thành Hữu đưa cho cô, chính cô cũng không phát hiện ra những món ăn hắn đưa tới đều là món bình thường cô thích ăn.

Sau một năm, mọi người có thể buông lỏng những lo toan suy nghĩ vất vả thường ngày. Minh Vân Phong đã giao cho thư ký đặt vé máy bay, buổi sáng mùng một năm mới, người một nhà có mặt đông đủ ở sân bay cùng Minh lão gia đi nghỉ phép.

Suối nước nóng thiên nhiên ở đỉnh núi Cao Vân, đường núi khó đi không được như giẫm trên đất bằng, không có gì thì nửa giờ có thể lên đến đỉnh.

Cả nhà ăn cơm trưa tại nhà hàng phong cách Nhật rồi đều tự về phòng nghỉ ngơi, đến ba, bốn giờ mới từ trong phòng đi ra.

Phó Nhiễm thấy xa xa trong suối nước nóng, Minh Tranh cùng Minh Vanh bên trái bên phải ngồi ở cạnh Minh Vân Phong, Minh Thành Hữu thì ngồi đối diện bọn họ, hai tay dang ra, đắp tấm khăn lông khô trên mặt, đầu gối để dọc theo, một bộ dạng thản nhiên tự đắc.

La Văn Anh cầm lấy hai ly rượu đỏ ở bên cạnh, một ly đưa cho Phó Nhiễm.

“Uống chút rượu sẽ giúp lỗ chân lông thư giãn, hiệu quả sẽ tốt hơn.”

“Cảm ơn.”

Phó Nhiễm cảm giác toàn thân nóng lên, tùy ý dùng khăn lông bao lấy tóc.

“Sao mẹ còn không qua đây?”

“Bà gặp lại người bạn cũ, không chừng lúc này đang tán gẫu vui vẻ.”

Phó Nhiễm không chịu được sức nóng, mới nửa giờ mà toàn thân giống như trứng tôm nấu chín. Cô đứng cạnh bờ suối phủ thêm áo choàng tắm.

“Chị dâu, em đi về trước, nơi này cực kỳ buồn bực.”

“Được, tôi sẽ về sau.”

Phó Nhiễm đeo dép mềm giẫm nát đá cuội trên đường nhỏ, rất thoải mái, giống như là đang làm đấm bóp chân.

Cảnh trí bên bờ suối nước nóng rất phù hợp, khắp nơi đều là những lá thông xanh lục, cùng kiến trúc bê tông sắt thép ở cuộc sống nơi thành thị không giống nhau.

Phó Nhiễm nhận biết phương hướng không tốt, cô đi đến trước một lối nhỏ, thấy trên tấm biển viết: Khô phải là nhân viên làm việc chớ vào.

Phó Nhiễm đứng ở bên ngoài nhìn vào, chỉ là khu rừng mà thôi, hai tay cô cắm vào trong túi quần, thừa dịp không có người chú ý đi vào.

Không khí tươi mát khác thường, chỉ là đi một đường sau đó từ từ có cảm giác thấy không thích hợp, đường đi tới thỉnh thoảng xen lẫn một lối nhỏ đi ra ngoài, giống như là một mê cung bí mật.

Càng nóng lòng lại càng không đi ra được. Mới vừa ngâm qua nước nóng nên không cảm thấy lạnh, nhưng dù sao nhiệt độ thời tiết bên ngoài cũng là dưới 0 độ thì hầu như toàn bộ ấm áp không còn nữa.

Phó Nhiễm ôm hai tay trước ngực, đứng nguyên tại chỗ lạnh run cầm cập.

Cô tìm được một chiếc ghế gỗ liền ngồi xuống, thấy bầu trời trên đỉnh đầu từ từ đen tối, quang cảnh trong rừng như toàn ánh đèn sáng ngời, nhiều bụi cây giống như có ma quỷ cử động.

Trong lúc cô có cảm giác không nhịn được lạnh nữa, bỗng nhiên thấy ấm áp trên vai, một chiếc chăn phủ giường rộng thùng thình khoác lên cô. Phó Nhiễm ngẩng đầu, hai chân vô thức khép lại.

“Đại ca?”

Minh Tranh kéo tay cô.

“Đi, em muốn ở đây bị đông cứng thành người chết sao?”

Người đàn ông này, nói cái giọng cười lạnh đó thật có thể làm chết rét người. Phó Nhiễm đứng dậy đi theo hắn, lại dùng sức giãy tay ra.

“Tại sao anh lại ở đây?”

Minh Tranh đi ở trước, thấy cô bất động, dứt khoát quay đầu lại cầm tay Phó Nhiễm, lúc này sẽ đảm bảo cô có giãy giụa như thế nào cũng không buông ra.

” lúc này còn nhớ rõ thời gian sao? Cha mẹ cùng Thành Hữu đi tìm em khắp nơisắp điên lên rồi. Nếu không phải anh biết rõ em chuyên chui vào trong góc, chỉ sợ đêm nay em sẽ đông lạnh chết rét tại đây.”

Phó Nhiễm cúi đầu nhìn hướng mũi chân của mình, bị Minh Tranh kéo lên phía trước.

“Tại sao không nói chuyện?”

Ngẫu nhiên có xuyên qua rừng truyền đến tiếng gió, Phó Nhiễm không cần phải suy nghĩ nên chạy đi đâu.

“Không biết nói cái gì.”

“Không có lời nào để nói cùng anh?”

Minh Tranh dừng bước, nhất thời Phó Nhiễm không kịp dừng lại, thiếu chút nữa đụng vào trong ngực hắn. Cô vội vàng lấy tay ngăn khoảng cách giữa hai người.

Minh Tranh không mong chờ điều gì ở cô, cũng không miễn cưỡng Phó Nhiễm, tiếp tục dắt cô về phía trước.

Lúc sắp ra khỏi cánh rừng, đúng như dự đoán của Phó Nhiễm, Minh Tranh buông tay cô ra. Hai người vừa ra tới nơi, liền thấy cách đó không xa La Văn Anh đang bước đến.

“Cuối cùng cũng tìm được rồi.”

Không đến một lúc sau, Minh Thành Hữu nghe nói vậy tới ngay. Phó Nhiễm chú ý tới quần áo hắn thay xong, một gương mặt khẩn trương lo lắng đi về hướng cô. Trong lúc đó ánh mắt hắn lại băn khoăn nhìn cô cùng Minh Tranh, La Văn Anh nhanh chóng tiến lên ôm cánh tay Minh Tranh.

“Tiểu Nhiễm, may mắn là em đã trở ra từ trong rừng, bằng không Thành Hữu lại phải tìm một lúc nữa.”

Phó Nhiễm cảm kich nhìn cô cười một tiếng, La Văn Anh vỗ nhẹ tay Minh Tranh.

“Đi thôi.”

Minh Thành Hữu nghe vậy, nhưng lại nhếch cánh môi hấp dẫn, căn bản không thấy vui vẻ trong đáy mắt. Chờ hai người đi xa sau đó gương mặt tuấn tú mới khôi phục thần sắc.

“Em đi đâu?”

“Em lạc đường.”

Hắn khẽ nhíu đôi mắt đào hoa.

“Thế làm sao lại đi về được?”

Phó Nhiễm không muốn tranh cãi với hắn, chỉ ôm chặt hai tay, cô không

ngừng giậm chân vì lạnh, nâng tầm mắt tội nghiệp lên chằm chằm nhìn Minh Thành Hữu, mũi cũng đỏ bừng vì lạnh. Minh Thành Hữu nắm tay của cô.

“Em — ”

Hắn vội vàng cởi áo khoác xuống phủ thêm cho cô, thuận thế ôm chặt cô

vào trong ngực. Tay chân Phó Nhiễm lạnh buốt, nói chuyện lắp bắp.

“Này… anh… khẩn trương như vậy làm gì… sợ em… không về được sao?”

Minh Thành Hữu đưa tay của cô tới bên môi hà hơi.

“Anh sợ đêm nay thiếu người làm ấm giường.”

Đốt ngón tay như chạy qua một dòng ấm áp, sau đó khôi phục sự linh hoạt,

Phó Nhiễm đưa mắt lên nhìn từng động tác Minh Thành Hữu làm đi làm lại, từ nơi khác lo lắng mới chạy tới, bóng dáng này sẽ che chở cho cô. Phó Nhiễm từ nhỏ đến bây giờ, khoảng cách gần gũi quan tâm như vậy đúng là chưa bao giờ có được.

“Còn lạnh không?”

Thậm chí cô còn cười như ánh mặt trời.

“Không lạnh nữa rồi.”

“Lần sau còn dám sao?”

“Anh thật hung dữ.”

Minh Thành Hữu lại đưa tay cô lên bên môi hà hơi lần nữa. Trong mắt Phó Nhiễm đáy đầm thâm thúy từ từ mập mờ kết tụ.

“Không có, ngực của anh thật tốt.”

Một đại gia đình trở lại thị trấn Nghênh An, lúc này đã là mùng bốn.

Phó Nhiễm nhận được điện thoại của Vưu Dữu gọi tới, bất luận thế nào cô cũng nên cùng Minh Thành Hữu tới nhà, chú thím đã thu xếp vài ngày nên Phó Nhiễm không tiện từ chối.

Không nghĩ được là Minh Thành Hữu sẽ vui vẻ đồng ý, cho nên hôm sau hai người chuẩn bị quà xong, hôm sau tới làm khách.

Minh Thành Hữu đem xe dừng tại trong khu nhỏ, trong mắt lướt qua một bóng xe lao ra thật nhanh, vội vàng liếc nhìn biển số thấy có chút quen thuộc.

Hắn cũng không nghĩ nhiều, dù cho thật sự thấy rõ ràng biển số xe, chủ nhân chiếc xe cũng sẽ không thể nào xuất hiện ở nơi này.

“Thành Hữu, mở cốp sau ra.”

Minh Thành Hữu hoàn hồn.

“Em gọi anh cái gì?”

Phó Nhiễm đứng ở chỗ đuôi xe, vừa thấy hắn nghiêm túc như vậy, ngược lại lại có chút thẹn thùng.

“Em kêu tên của anh.”

Minh Thành Hữu khẽ nhếch đôi môi mỏng, hắn mở cốp phía sau lấy ra, sau đó đến bên cạnh Phó Nhiễm, đưa tay phải cầm tay cô.

“Vào đi thôi.”

Phó Nhiễm quay lại cầm, động tác đã vô cùng tự nhiên.

Đứng ở cửa, Phó Nhiễm hướng chuông cửa giơ tay lên.

Cô không biết, cô duy trì tất cả vui vẻ đến nay lại sẽ bị vùi tan hơn thế, thời gian cũng chỉ là nửa ngày, từ đó cuộc sống của cô hoàn toàn bị thay đổi!

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220

Tags: , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất