Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Giả Yêu Làm Thật » Phần 208

Giả Yêu Làm Thật

Phần 208

Minh Tranh hình như có chút mơ hồ, rốt cuộc vẫn không hiểu được ý La Văn Anh: “Văn Anh.”

Cô cũng không ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì nói nhanh đi, lát nữa tôi còn phải tới buổi hội nghị.”

“Không phải hôm nay em tìm người đến đổi khóa chứ?” Minh Tranh chủ động hỏi chặn đầu. La Văn Anh đem mớ tài liệu chồng chất trong tay bỏ lên trên bàn: “Mắc mớ gì đến anh?”

“Anh ngủ ở nhà em rất ngon, anh nói thật.” Minh Tranh chưa có ý định muốn rời đi: “Căn nhà kia quá lớn, mẹ anh lại thường xuyên tới Y Vân thủ phủ, có nhiều lúc anh về nhà chỉ gặp mấy người giúp việc, họ luôn bận rộn đi tới đi lui, trong lòng lại cảm thấy càng thêm trống vắng, hơn nữa mỗi người đều có chuyện mình cần làm, đi theo anh là dư thừa.”

La Văn Anh lần đầu nghe được người đàn ông lấy khẩu khí như vậy nói chuyện với mình, cô không khỏi nâng tầm mắt lên nhìn thẳng vào hai mắt anh.

“Cho nên, nếu em đổi khóa thì cho anh một chìa luôn đi.”

La Văn Anh che dấu thần sắc còn chưa kịp biểu hiện ra ngoài: “Anh…” Cô dừng một chút: “Tôi không đổi khóa.”

“Thật sao?” Vẻ mặt anh không một chút dao động, cũng không biết là anh tin hay không tin.

La Văn Anh khẽ đáp: “Hôm nay anh không có việc gì làm sao?”

“Buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Đối với việc Minh Tranh bỗng nhiên theo đuổi không rời, kỳ thật La Văn Anh có chút không thích ứng kịp, người ta nói con gái hay thay đổi, cô thấy không phải là người đàn ông này còn dễ dàng thay đổi hơn so với cô sao?

“Tôi không rảnh, buổi chiều tôi còn phải giải quyết một hạng mục.”

Đáy mắt Minh Tranh lộ ra vẻ thất vọng, đứng dậy đi ra ngoài: “Được, anh không quấy rầy em nữa.”

Cũng không phải La Văn Anh thật sự muốn tìm cớ thoái thác, mà quả là hôm nay công việc tương đối nhiều, Tiểu Chu gõ cửa phòng làm việc của cô: “Eve, ăn cơm thôi.”

La Văn Anh nâng ngẩng đầu: “Đi liền.”

Có đôi khi, cô hay dẫn theo Tiểu Chu cùng mấy người khác đi ra ngoài khao một bữa, đối với La Văn Anh mà nói, có được vị trí như ngày hôm nay, hơn nữa trong nhà cũng có điều kiện, nhưng cô hoàn toàn không giống như người khác xài tiền như nước, phần lớn thời gian cô dùng chính là mua sắm quần áo và bảo dưỡng xe, cho nên một chút áp lực không có.

Hai người vào thang máy đi tới phòng ăn của Hào Khôn, về phương diện cơm trưa cho nhân viên, Hào Khôn luôn luôn có đãi ngộ đúng tiêu chuẩn, món rau món mặn đầy đủ, thêm một chén canh cùng hoa quả tráng miệng, thời điểm mùa hè còn có hồng trà đá.

La Văn Anh bưng khay ngồi vào bàn chung với mọi người, Tiểu Chu đói đến đầu óc muốn ngất đi, ăn một cái bánh chưng buổi sáng sao có thể lấp đầy dạ dày cô, uống trước chén canh xương, Tiểu Chu khen nức nở: “Mùi vị thật thơm.”

La Văn Anh liếc mắt qua cô: “Trước đây ai nói thức ăn công ty ăn không ngon?”

“Ui chao ôi, đó chẳng qua là do chị rủ đi ra bên ngoài ăn, làm cho em thấy thèm ăn thôi.”

Khi nói chuyện, ngẩng đầu nhìn thấy Minh Tranh cũng đang cầm một phần ăn tiến tới, Tiểu Chu không che dấu được giật mình chào hỏi: “Lão đại?”

La Văn Anh còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ cảm giác có một bóng râm tiến đến rồi ngồi xuống trong nháy mắt, thoáng nhìn thấy Minh Tranh ngồi ở bên cạnh mình, chọn món ăn cũng không khác lắm.

“Lão đại, không phải anh có đầu bếp nấu ăn riêng sao?”

“Rảnh rỗi cũng muốn tới đây tập hợp ăn uống, thuận tiện thể nghiệm và quan sát dân tình luôn.” Minh Tranh vui vẻ nói.

“Thật sao?” Ánh mắt Tiểu Chu xem xét chén canh xương: “Không biết là anh có hay không cảm thấy vị canh xương này phai nhạt một ít rồi?” Cách nói chuyện của cô khá giống mấy nhà bác học nghiên cứu ẩm thực.

“Tiền thưởng của em đều không có bị trừ, còn không nhân cơ hội này giảm béo đi?” La Văn Anh chen miệng nói.

“Lão đại, trong chén của anh cũng vậy, tổng cộng không được mấy khúc sườn, chúng ta đều là động vật ăn thịt.”

Minh Tranh ăn thức ăn trong bát: “Đây là canh đạt tiêu chuẩn rồi, người làm canh này có thể uống được, cũng có thể ăn được còn gì?”

Sâu sắc, thật sự sâu sắc.

Những lời kế tiếp Tiểu Chu muốn nói thật sự nghẹn lại giữa cổ họng, nhân viên công ty hiếm khi nhìn thấy Minh Tranh tới đây, giờ thấy anh và La Văn Anh ngồi cùng nhau, nhưng cũng không thấy kỳ quái, dù sao họ đều là cấp cao. La Văn Anh nghĩ tới những chuyện trong tay nhất định phải xử lý xong hôm nay, liền ăn nhanh có một chút, nhưng cử chỉ vẫn thanh tao nhã nhặn, chẳng qua không nói lời nào, chuyên chú đối mặt với thức ăn trong bàn ăn.

Tiểu Chu nghĩ thầm hôm nay có quá nhiều chuyện lạ, Minh Tranh kẹp đũa trong tay, gắp một khối sườn kho muối tiêu thả vào chén La Văn Anh: “Em thích ăn.”

Nét mặt La Văn Anh cùng Tiểu Chu hoàn toàn khác nhau, cặp mắt cô trừng lớn: “Ai nói tôi thích ăn sườn kho muối tiêu.”

“Anh nhớ được.” Minh Tranh tiếp tục ăn phần còn lại của anh, La Văn Anh kẹp đũa gắp phần sườn kho muối tiêu của Minh Tranh ra, định trả lại cho anh, nhưng chợt nghĩ tới hành động kiểu này càng lúc càng giống người yêu đang giận dỗi, sắc mặt cô hơi lạnh, đem món sườn đặt lên khay ăn: “Anh nhớ lộn, tôi không thích ăn.”

Không khí có chút căng thẳng, Tiểu Chu nhai lấy miếng thịt trong miệng nuốt ừng ực không lên tiếng, La Văn Anh trợn mắt, trên mặt không có chút biểu tình gì khác, nhưng trong lòng lại không thể che hết buồn bực, nên lấy đũa gắp loạn thức ăn ở trong bát.

Tiểu Chu định mở miệng, tìm tới tìm lui tìm không được đề tài để nói: “Chuyện đó, lão đại, cám ơn anh.”

Ánh mắt Minh Tranh còn nhìn chằm chằm vào miếng thịt sườn bị vứt bỏ trên bàn: “Chuyện gì?”

“Tôi biết rõ, nếu là ở công ty khác, khả năng tôi đã bị đuổi việc một trăm lần rồi.”

Minh Tranh cũng cảm thấy không có gì: “Cô cảm tạ Văn Anh đi, là cô ấy nói chuyện thay cô.”

Tiểu Chu kinh hãi, La Văn Anh ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt của cô: “Làm gì dùng loại này ánh mắt nhìn chị?”

“Eve.” Tiểu Chu buộc miệng gọi ra tên tiếng Anh của cô, La Văn Anh đã cảm thấy không được bình thường, Tiểu Chu bổ sung thêm vào câu nói: “Lão đại gọi tên chị.”

La Văn Anh đi giày cao gót, chân đá qua người bên cạnh: “Chị vốn tên gọi La Văn Anh, thế nào, đâu phải gọi tên nào khác?”

Không đúng, nơi này nhất định là có JQ.

Tiểu Chu cắn chặt đũa đầu, thấy sắc mặt Minh Tranh khẽ thay đổi, giống như đang nhịn đau, cô kỳ quái ngó hướng La Văn Anh, ánh mắt lơ đãng ngẩng đầu nhìn Tạ Nam đang lấy cơm cách đó không xa. Tiểu Chu vội vàng cúi mặt xuống, nhưng hiển nhiên Tạ Nam đã thấy mọi người bên bàn này, cô cười cười bưng cơm đi tới.

“Julie.” Tạ Nam đem khay ăn để tới bên cạnh Tiểu Chu, ra vẻ như mới nhìn thấy hai người đối diện: “A, Lão Đại cùng La quản lý cũng ở đây.”

Nếu đổi lại là trước đây, Tiểu Chu chắc chắn xác định giọng nói của người bên cạnh là không giống như giả bộ, nhưng lúc này lại cảm giác giả tạo muốn chết, cô ta liếc một cái nhìn sang đây có thể không nhìn thấy La Văn Anh cùng Minh Tranh sao?

Tạ Nam trực tiếp ngồi xuống cạnh Tiểu Chu, La Văn Anh cũng không tỏ vẻ thân thiết với cô, ăn vài miếng cơm đã muốn rời đi. Minh Tranh vặn mở nắp bình hồng trà đá, đem nước đưa cho La Văn Anh.

“Không uống.” La Văn Anh đem bình của mình đưa cho Tiểu Chu: “Tôi không thích uống đồ nóng.”

Thật sự như vậy, cô thà tình nguyện uống nước suối, đặc biệt là mùa hè.

Tạ Nam cầm đôi đũa trong tay, nhìn qua Minh Tranh, lại nhìn hướng La Văn Anh, cảm thấy không khí có phần quái dị, rồi lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào. Tiểu Chu nhanh chóng bỏ cơm, La Văn Anh cũng không tiện đi trước, liền bưng canh xương lên uống hai ngụm.

“Lão đại, lúc giữa trưa tôi định hỏi anh muốn đặt cơm hay không, vào phòng làm việc gặp của anh thì thấy anh không có ở đó, không nghĩ anh sẽ tới đây.” Ngôn ngữ của Tạ Nam muốn biểu lộ rõ ràng tình cảm gần gũi cùng Minh Tranh, La Văn Anh sao có thể nghe không hiểu ý cô được, Minh Tranh đang chậm rãi ăn cơm: “Không cần, tôi rất ít khi gọi đặt cơm.”

“Đúng rồi…” Tạ Nam vừa ăn cơm vừa nói: “La quản lý, mấy ngày nay sao lại không thấy bạn trai cô?”

Tiểu Chu cho rằng La Văn Anh sẽ không trả lời, lại nghe thấy thanh âm từ trước mặt truyền đến: “Anh ấy đi công tác.”

“Ồ…” Tạ Nam như có thâm ý ngó hướng Minh Tranh: “Muốn ganh tị cũng không được, La quản lý, cô thật hạnh phúc.”

Minh Tranh vừa nghe thấy, ý tứ của La Văn Anh trong lời nói này là còn thừa nhận Tống Cẩm Trác, lúc này sắc mặt anh khẽ thay đổi, lần nữa đánh rơi đũa, Tiểu Chu vội vàng thả đũa. La Văn Anh nhìn cô nói: “Không còn sớm nữa, đi thôi.”

“Được, được.”

Tạ Nam giữ lấy cổ tay Tiểu Chu: “Ăn xong rồi sao? Nhớ buổi tối hẹn gặp nhau nha.”

Tiểu Chu đồng ý lung tung mấy câu, đi theo La Văn Anh rời nhà ăn, Minh Tranh đối diện với vẻ ân cần của Tạ Nam cũng không để vào trong mắt, đứng dậy cùng đi ra ngoài. Anh bước nhanh đi theo phía sau La Văn Anh, Tiểu Chu vểnh tai lên nghe tiếng bước chân ngày càng trầm trọng, cô đâu có can đảm tiếp tục nói đùa: “Eve, hai bình hồng trà đá em quên cầm theo mất rồi, chị lên trước đi.”

La Văn Anh cũng không thể đi theo cô ấy quay ngược trở lại đi, làm như vậy quá lộ liễu. Cô đứng ở ngưỡng cửa chờ thang máy, không ít đồng sự Hào Khôn đang đứng chờ, ước chừng Minh Tranh cũng không thể làm ra chuyện gì khác.

Đinh, cửa thang máy rộng mở.

La Văn Anh theo mấy người đi vào, Minh Tranh không đi thang máy chuyên dụng mà theo đuôi cô vào, dịch bước di chuyển ra phía sau, đám người thấy tự động tránh ra, La Văn Anh cùng Minh Tranh vai sóng vai đứng dựa vào bên trong. Bởi vì thời gian ăn cơm nhiều người, bên trong thang máy có vẻ hơi chật chội.

La Văn Anh chuyên chú nhìn chằm chằm phím số đang nhảy, bỗng nhiên cảm giác được tay bị người bên cạnh nắm chặt, khí lực rất lớn, xương ngón tay đè ép làm cô thấy đau đớn, cô quay đầu trừng hướng Minh Tranh, lại thấy anh ra vẻ không có gì, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. La Văn Anh muốn tránh ra, nhưng không hiểu sao khí lực người đàn ông quá lớn, cô lại sợ bị người khác bắt gặp không tốt, chỉ phải để mặc anh cầm.

Thời tiết nóng bức, trong lòng bàn tay Minh Tranh lại khô ráo dị thường, cho đến khi người của công ty toàn bộ đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người. La Văn Anh ra sức rút tay, giữa hai người biến thành xô đẩy, anh rõ ràng đưa tay ôm cô vào lòng.

“Đây là công ty!”

“Ừ, là công ty của anh.”

Cửa thang máy mở ra lần nữa, La Văn Anh hô lên: “Minh Tranh, sao tôi lại không sớm phát hiện ra da mặt anh dầy như vậy.”

Minh Tranh trả lời: “Anh còn có những lúc không biết xấu hổ nữa, em muốn thử một chút không?”

La Văn Anh cho rằng đã đến tầng trệt, mới bước đi ra, lập tức nhìn thấy mười mấy người đứng bên ngoài, ai cũng trợn mắt há mồm, lâm vào tình trạng hóa đá, người đàn ông đứng đầu nhanh chóng đưa tay ấn phím đóng thang máy lại: “Hai người có việc gấp, có việc gấp.” Vốn dĩ do cuộc họp kéo dài, làm chậm trễ thời gian ăn cơm, không nghĩ tới còn có thể thấy một màn như vậy.

La Văn Anh còn bị Minh Tranh vòng chặt đôi vai, thấy khoảng cách khe cửa thang máy càng ngày càng nhỏ, sắc mặt La Văn Anh cũng dần dần trầm xuống.

Cả một buổi chiều, tâm trạng cô tụt dốc không khá hơn được. Tới gần lúc tan việc, nhận được điện thoại của Tống Cẩm Trác, anh nói vừa mới trở về Nghênh An.

Chiếc Lexus màu đen dừng ở ngưỡng cửa Hào Khôn, La Văn Anh không tăng ca theo thường lệ, đi ra đại sảnh, ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt gầy gò ảm đạm, cô cố điều chỉnh tâm tình tốt hơn một chút, Tống Cẩm Trác thay cô mở ra cửa ghế lái phụ. Lúc La Văn Anh đi tới bên cạnh, một tay kéo lấy cô ôm vào trong lòng: “Anh rất nhớ em.”

Đến giờ, La Văn Anh cũng không có thói quen như vậy, từ trong ngực anh lui ra ngoài: “Mệt lắm không?”

“Gặp em thì không còn mệt mỏi nữa.”

Trong mắt người ngoài, hành động của bọn họ đương nhiên là đang thân mật, Tống Cẩm Trác để cô ngồi vào ghế lái phụ, đứng ở ngoài xe săn sóc cài chặt giây an toàn cho La Văn Anh.

Minh Tranh lái xe ra ngoài, trước khi Tống Cẩm Trác khởi động xe, xuyên qua kính thủy tinh màu trà có thể thấy La Văn Anh bên trong, ánh mắt ôn nhuận cười yếu ớt, tình cảnh như thế này, có chỗ nào giống như là muốn đi tìm Tống Cẩm Trác lật bài?!

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220

Tags: , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất