Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Giả Yêu Làm Thật » Phần 122

Giả Yêu Làm Thật

Phần 122

Hiển nhiên là Minh Thành Hữu cũng đoán ra được, theo lời Phó Nhiễm thì chuyện hắn nằm viện sớm đã truyền ra ngoài gây xôn xao, thật không tồi.

Dù thế nào đi nữa, danh tiếng Minh Tam Thiếu của hắn đã mang tiếng xấu cũng không phải là ngày một ngày hai.

Nhưng những lời ruồng bỏ từ Phó nhiễm nói ra, trái tim Minh Thành Hữu như đột nhiên kich động nhất thời không kịp né tránh.

Hắn cầm điện thoại, buông thõng trên đầu gối, lần trước chuyện hắn giải thích ở khu biệt thự, Minh Thành Hữu nhìn vẻ mặt Phó Nhiễm.

“Bụng cũng không lập tức giấu đi không thể đi ra nước ngoài, tốt nhất vẫn nên tìm chỗ ở đây.”

Hai ngày nay, Phó Nhiễm cũng suy nghĩ về vấn đề này, cô nhíu mày suy nghĩ.

Minh Thành Hữu nói giọng ôn nhu.

“Tìm chỗ ở bên ngoài cho cha mẹ em cũng không thể thuận tiện ra mặt. Hơn nữa, ngộ nhỡ điều tra ra họ cũng không phải là chuyện đùa. Em cũng đừng hành động theo cảm tính, sáng sớm nay tôi đã chuẩn bị chỗ ở cho em, tất cả đã sắp xếp xong xuôi, ở nơi này sẽ không có người nào quấy rầy. Em yên tâm.”

Phó Nhiễm thu lại ánh mắt, nhìn về gương mặt Minh Thành Hữu.

“Được, vậy anh trả lại tôi hai thỏa thuận đã ký.”

Sắc mặt Minh Thành Hữu không thay đổi, cứ thế nhìn Phó Nhiễm từ trên cao xuống.

“Có thể, hiện tại một bản sẽ trả lại cho em, bản kia sẽ đưa khi đứa con sinh ra.”

“Tốt lắm, tôi muốn lấy bản thỏa thuận sinh đứa bé.”

Phó Nhiễm không chút do dự nói.

“Được.”

Minh Thành Hữu cũng làm vẻ nhượng bộ.

“Vậy hai ngày nữa em chuẩn bị đi, tôi sẽ cho người qua đón em, vật dụng hằng ngày với quần áo đều không cần thiết. Tất cả mọi thứ ở đó đã có sẵn.”

“Còn thêm một chuyện nữa.”

Giọng nói của Phó Nhiễm trong trẻo.

“Anh, bao gồm cả người của Minh gia đều không được phép tới gần một bước. Để đứa nhỏ an toàn, bọn họ không được biết nếu không tôi sẽ dời đi, chuyện đó theo vậy cũng chấm dứt. Việc kiểm tra khám thai, tôi sẽ tự đi. Tóm lại, việc anh phải làm là biến mất khỏi cuộc sống của tôi.”

Sắc mặt của Minh Thành Hữu vẫn như cũ, Phó Nhiễm nhìn về tầm mắt của hắn thấy bình tĩnh lạ thường, chút thù hận cuối cùng cũng không còn nữa, bọn họ trong lúc này đây chỉ còn duy trì quan hệ nhờ bản thỏa thuận này. Có phải nếu không còn bản thỏa thuận mối quan hệ này sẽ không còn nữa?

“Được.”

Hắn khó khăn trả lời, trong lòng cũng buông lỏng, cơ thể chợt thấy nhẹ nhõm nhưng cảm giác cũng không chân thật.

Xe vẫn như cũ chạy đến con đường, đợi xe dừng hẳn, ở đằng sau Phó Nhiễm đưa tay ra mở cửa xe.

Minh Thành Hữu gọi cô. “Đợi chút.”

Phó Nhiễm đã bước một chân ra ngoài, Minh Thành Hữu đưa mấy chiếc túi về phía cô.

“Về sau tôi sẽ không mua nữa, đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất, tôi cũng muốn mua vài đồ dùng cho con.”

Phó Nhiễm không quay đầu lại nói.

“Anh cảm thấy hiện tại tôi không chấp nhận ở trước mặt anh mà ném xuống đất, điều gì khiến người ta có thể khó chịu như vậy?”

Cô dập mạnh cửa xuống xe, ánh mắt thoáng qua một cái, vừa kịp nhìn thấy trong ánh mắt của Minh Thành Hữu tràn đầy lạnh lẽo và thương cảm. Thế nhưng vì màu của kính xe quá tối nên đã chắn mất tầm mắt của Phó Nhiễm.

Cô vốn định nhìn đến cùng, nhưng màu sắc ấy đã che hết bóng dáng của Minh Thành Hữu, Phó nhiễm lắc đầu một cái, xoay người, trong nháy mắt hướng về một chiếc xe đang đi tới.

Sau khi không gian mọi thứ giao hòa, tài xế lên tiếng.

“Tam Thiếu?”

Minh Thành Hữu không lên tiếng, hắn cũng không ra hiệu khởi động xe.

Chiếc xe chở Phó Nhiễm đã đi xa, ánh mắt tối tăm của hắn cũng dịu đi, trong tay hắn vẫn còn cầm vài cái túi đựng quần áo và đồ dùng hàng ngày.

“Lái xe thôi.”

Phó Nhiễm về nhà sắp xếp lại mọi thứ, hai cái vali quần áo, còn có laptop cùng sách các loại, ăn mặc theo mùa sau đồ còn có thể mua thêm. Phạm Nhàn đi vào thấy bên trong gian phòng bày mấy vali hành lý.

“Tiểu Nhiễm, con đang làm gì vậy?”

“Mẹ.” Phó Nhiễm kéo khóa. “Cha ở dưới lầu sao ạ?”

“Ừ, vừa mới trở về.”

Phó Nhiễm cùng Phạm Nhàn lần lượt xuống lầu, bàn cờ của Phó Tụng Đình đặt bên cửa sổ, gần mấy ngày gần đây ông cũng không đụng tới.

Phó Nhiễm đi tới, vào trong phòng khách nói với Phó Tụng Đình.

“Cha, chúng ta đánh một ván cờ đi.”

“Được”.

Hai người phụ nữ ngồi hai bên, thật ra mỗi người đều không có ý đánh cờ, Phó Nhiễm liên tục đắn đo, có mấy lời vẫn phải nói.

“Cha, con muốn dọn ra ngoài ở.”

Phó Tụng Đình hạ con cờ xuống, tầm mắt khẽ nhướn lên.

“Tiểu Nhiễm, con quyết định thật sao?

Ánh mắt Phó Nhiễm sáng lên, nhưng lại kiên định lạ thường.

“Vâng”.

“Sau khi con sinh ra đứa bé, sẽ gặp rất nhiều khó khăn, cái gì con cũng nghĩ đơn giản vậy sao? Bao gồm sau này con đường con đi có thể sẽ không được thuận lợi, có thể nó sẽ không cho con được hạnh phúc, cha không muốn sau này con lại hối hận, vì thế mà oán hận nó”.

“Sẽ không đâu ạ!”

Phó Nhiễm nhìn chằm chằm vào bàn cờ, trong tay có con cờ lại không biết nên đặt ở đâu, cô dừng lại.

“Cha, tự con lựa chọn con đường này, không ai ép con cả, vì thế con cũng sẽ không oán trách người khác.”

Phó Tụng Đình nhìn Phạm Nhàn, ông thở dài.

“Tiểu Nhiễm, chúng ta không ngăn cản con, điều duy nhất có thể làm, là bằng mọi giá cũng phải bảo vệ tương lai của con”.

Phạm Nhàn rót trà cho Phó Tụng Đình.

“Tiểu Nhiễm, nếu con phải dọn ra ngoài ở, mẹ sẽ ở cùng con.”

“Mẹ, không cần đâu.”

Phó Nhiễm khẽ xoa đầu gối, gần đây cô luôn nhanh cảm thấy mệt mỏi.

“Con ra ngoài mục đích cũng chỉ là tránh sóng gió. Bên ngoài có thể nói rằng con đi xa nhà hoặc đi nước ngoài, còn mẹ vẫn nên ở cùng cha ở nhà, khi nào rảnh rỗi có thể đến thăm con.’’

Phạm Nhàn ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó cũng gật đầu một cái.

“Mẹ sẽ bảo má Trần qua ở với con, bằng không nói gì m không yên lòng.”

“Vâng.”

Phó nhiễm đáp, có mấy lời đến miệng, không nói ra, lại nuốt trở vào.

Phạm Nhàn đứng ở bên cạnh, hai khóe mắt ửng hồng.

Phó Nhiễm giọng nói khàn khàn, khó khăn lắm mới có thể nói tiếp.

“Cha, mẹ, con thật xin lỗi.”

Sau khi Minh Thành Hữu xuất viện, còn Vưu Ứng Nhụy tạm thời ở lại Minh gia, Lý Vận Linh cũng không dám để cho cô trở về Y Vân Thủ Phủ.

Phòng của Minh Vanh,Tiêu quản gia sáng sớm ra đã chuẩn bị xong, đặc biệt Minh Thành Hữu lại bất ngờ gặp chuyện không may, Lý Vận Linh liền gọi điện tới hỏi thăm, nhưng cuối cùng hắn vẫn cứ gạt đi, bên ngoài có nhiều tin đồn nhưng cũng chỉ nói uống thuốc phá hủy cơ thể.

Minh Vanh cứ cách hai ba ngày lại ở lại một đêm, sự nghiệp của mình trọng tâm tại khác thị lý, nhưng là cố ý ở thị trấn Nghênh An, dù sao thị trấn Nghênh An là kinh tế đại thị, trước mắt hắn đang làm bố trí công việc.

Bầu không khí bên trong Minh gia quỷ dị, từ khi Lý Vận Linh ở bệnh viện về, con người như thay đổi, cơ thể gầy gò, tinh thần cũng không được tốt. Còn Vưu Ứng Nhụy chỉ trốn ở trong phòng mà khóc, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể suy sụp.

Văn phòng làm việc của tập đoàn Hào Khôn.

La Văn Anh khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào phía sau hai bả vai cô.

Minh Tranh mở cánh cửa phòng làm việc tiến vào, La Văn Anh nghe thấy động tĩnh cũng không quay đầu lại, cô đưa tay khép kín cửa chớp lại khiến cho không khí trong phòng nhất thời rơi vào trạng thái tĩnh mịch nặng nề.

La Văn Anh trở lại trước bàn làm việcMinh Tranh cũng đã ở đối diện cô, ngồi vào chỗ của mình.

Cô rút ra một tập tài liệu đưa cho hắn.

“Đây là báo cáo tiêu thụ của tháng trước”.

Minh tranh tiện tay mở ra mấy tờ.

“Tôi xem qua rồi.”

“Tiếp tục như vậy không được.”

La Văn Anh đau đầu mà hai tay day day trán.

“MR không chỉ là tự tiện hành động, hắn kéo theo bao nhiêu công ty nhỏ hành động. Hôm nay toàn bộ chú ý lực tập trung đến người của Hào Khôn, mà chúng ta không thể không lựa chọn thủ đoạn tương ứng, nếu không lâu ngày chúng ta cũng bị hắn kéo theo. MR không sao cả nhưng Hào Khôn không thể như vậy trắng tay chờ chết.

Tất nhiên là Minh Tranh cũng biết sự tình nghiêm trọng.

” Nhưng theo tình hình trước mắt hiện nay, Hào Khôn chỉ có thể đối phó, chứ không thể lùi bước”.

“Lão đại.” La Văn Anh thử dò xét: ” Tôi có câu này..”

“Em nói đi.”

‘‘MR cùng Hào Khôn không cần thiết phải cạnh tranh với nhau như vậy, cả hai người đều thuộc Minh gia, theo tôi thấy bên ngoài sẽ có rất nhiều kẻ ngư ông đắc lợi…”

Cặp tài liệu trong tay Minh Tranh lay động, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan nổi bật: “ Điều ấy đương nhiên là tôi biết, nhưng Minh Thành Hữu sẽ không chịu dừng tay mà bỏ qua cho chúng ta..”

“Lão đại.”

La Văn Anh đem suy nghĩ ở trong lòng bấy lâu nay nói ra: ” Nếu như có thể, anh phải tìm hắn nói chuyện, tôi không hi vọng các anh tranh đấu mà giết địch một nghìn còn mình tự tổn hai đến tám trăm.”

“Không thể nào!”

Minh Tranh lại cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.

“Không thể được, hắn muốn đấu tôi đương nhiên cũng phải đấu đến cùng, Minh Thành Hữu muốn phá hủy Hảo Khôn, thật sự là dễ dàng như thế sao?”

La Văn Anh định nói, hai người năng lực tương đương nhau, tài năng lại hơn người, cứ thế này mãi e rằng MR cùng Hào Khôn sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng, về sau chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

La Văn Anh di chuyển con chuột, ánh mắt nhìn chăm chú về phía màn ảnh máy vi tính.

Cô chống tay trái lên cằm, dáng vẻ an tĩnh khác xa với dáng điệu thường ngày.

Minh Tranh nhớ tới ngày bọn họ đính hôn, mỗi ngày nhìn thấy La Văn Anh tính cách yên tĩnh, không nóng không lạnh, làm sao có nửa phần dáng vẻ của phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường?

Hắn đem tài liệu đến tay La Văn Anh.

“Eve?”

“Làm cái gì vậy?”

Ánh mắt của cô nhìn để ý tới hắn, hắn đều không quan tâm chuyện đó, cô để ý kĩ như vậy là có ý gì?

“Tôi nghe nói, trong nhà gần đây cũng đang vội vàng mai mối cho cô?”

Nhắc tới chuyện này, La Văn Anh lại cảm thấy đau đầu, cô cau mày.

“Không lấy chồng thì còn có thể làm cái gì, từng tuổi này không suy tính chuyện này, tôi cũng thành gái ế rồi.”

Minh Tranh cầm bút đặt trên mặt bàn cô quay quay, thần sắc mang theo như có như không buồn bã cùng phức tạp.

“Cô có tin rằng, nếu xem mắt mà có thể tìm được người thích hợp, còn không bằng ra đường tùy tiện bắt lấy một người đàn ông.”

Tầm mắt cô từ máy tính thu lại.

“Nếu tùy tiện bắt mà có thể bắt được người, ngày ngày tôi sẽ đứng ở đường dành riêng cho người đi bộ, ai đi qua cũng tóm.”

Minh Tranh cười yếu ớt ra tiếng, có chút không kiềm chế được.

“Buổi tối cùng nhau ăn cơm thôi.”

La Văn Anh nghĩ đến bị hắn bỏ rơi mấy lần, mất hết hứng thú.

“Tôi còn phải đi xem mắt, công việc có lớn cỡ nào cũng không bằng chuyện cả đời.”

Minh Tranh như có điều suy nghĩ.

“Có thích hợp không, nếu không tôi dẫn em đến một nơi.”

“Không đi.”

La Văn Anh từ chối không chút khách khí.

“Anh cứ quản tốt bản thân mình đi đã, nếu Hào Khôn đi đời toi lại phải đi tìm công việc mới, phiền.”

Phó Nhiễm dọn tới Vân Thủy Thiên Sơn, bên trong đầy đủ thiết bị cần thiết, lại gần bệnh viện, chủ yếu nhất là môi trường rất tốt, vả lại hệ thống an ninh rất tốt, các chủ biệt thự bên trong đều dùng bằng thẻ căn cước VIP, đi vào cửa phải quẹt thẻ, sau khi qua hệ thống kiểm định mới có thể vào.

Tống Chức bị chặn ở ngoài cửa, có nói hết lời nhưng nhân viên an ninh nhìn cũng không chịu nhìn cô.

Gọi điện thoại cho Phó Nhiễm, cô cầm thẻ căn cước VIP của mình, sau đó Tống Chức mới được vào.

Tống Chức đem đồ cho bé mới mua túi lớn túi nhỏ thả vào trên ghế sa lon, nhìn ra ngoài coi mắt trở nên sáng ngời, biệt thự có kiến trúc đón ánh sáng rất tốt, không gian lại lớn.

“Tiểu Nhiễm, ở nơi này đã quen thuộc chưa?”

“Tạm được.”

Phó Nhiễm ý bảo má Trần rót hai ly trà mật ong.

“Mua nhiều như vậy đồ làm cái gì, bây giờ còn không cần tới đấy.”

“Sớm muộn sẽ có ngày dùng đến.”

Tống Chức đi tới ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, cô co hai chân lại, không biết nói gì, mới vừa còn sôi nổi bây giờ lại trùng xuống.

“Tiểu Nhiễm, Mộ Mộ đang hỏi cậu đi đâu, tớ tới cũng không nói cho cô ấy biết, trải qua chuyện lần trước, trong lòng tớ cảm giác có chút vướng mắc, tớ gạt cô ấy, có thể cũng bởi vì là không tin tưởng, cậu nói giữa chúng ta tại sao lại có thể có ngày hôm nay?”

Phó Nhiễm đang cầm trà mật ong trong tay, tầm mắt hơi rũ xuống.

“Tớ hiểu biết rõ cậu là vì tốt cho tớ, Xèo Xèo, chuyện này tớ cũng hy vọng những người khác không biết được, dù sao nhiều người liền nhiều miệng, việc đời khó liệu.”

“Tớ hiểu.”

Tống Chức thấy trên bàn bày quyển sách dạy nuôi con.

“Tiểu Nhiễm, tớ vẫn muốn hỏi cậu, là nguyên nhân gì để cho cậu thay đổi ý định?”

Nét mặt Phó Nhiễm lạnh nhạt, tiện tay cầm lấy quyển tạp chí.

“Xèo Xèo, mang thai hạnh phúc sao?”

“Hạnh phúc.”

Tống Chức nói không chút nghĩ ngợi, nhưng với hoàn cảnh của Phó Nhiễm, khuôn mặt nhỏ nhắn lại xị xuống.

“Tiểu Nhiễm, là cậu không bỏ được sao?”

Phó Nhiễm không nói gì, cả bạn bè và người nhà của cô, cho là Phó Nhiễm cố ý muốn giữ lại, nhất định là trong lòng không muốn thế, cô gấp cuốn tạp chí lại, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cô cùng đứa bé về sau bị đặt vào địa vị như thế nào, cô biết rõ ràng hơn so với tất cả mọi người.

Tâm tư Phó Nhiễm phức tạp, trong lòng cô, không giữ lại, vĩnh viễn chiếm nhiều ưu thế hơn so với giữ lại. Cô lại che giấu rất tốt, ở trước mặt bất kỳ người nào cũng không để lộ điều đó.

Mấy ngày này Vưu Ứng Nhụy ít ra cửa, Vương Nhứ Đình gọi cho cô không dưới mười cuộc điện thoại cũng bị cô tắt máy, nếu không phải là do phương pháp kia của Vương Nhứ Đình, làm sao mọi chuyện lại xảy đến như hôm nay.

Thật vất vả về những tin đồn đã qua, Vưu Ứng Nhụy cầm bản thảo đưa cho Lí Vận Linh về yêu cầu chiếc sườn xám. Lí Vận Linh đã nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt, nhưng dù sao đi nữa, thời điểm quan trọng này bà cũng giúp cô một phen.

Vưu Ứng Nhụy lấy chiếc sườn xám xong đi vào tiệm cà phê. Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, người phục vụ đã ra chỗ cô.

”Có người muốn gặp cô.”

Vưu Ứng Nhụy nhảy dựng lên, dáng vẻ đề phòng: ”Ai?”

”Anh ta nói cô sẽ biết, thấy cô mặt mày cau có, nói sẽ có cách giúp cô.”

Cô theo bản năng nắm chặt chiếc túi xách, xách lấy gói bộ chiếc sườn xám, rời khỏi chỗ ngồi.

Người bán hàng nói với cô: ”Anh ta nói cô đi sẽ không hối hận.”

Sau đó chỉ cho cô chiếc ghế lô đằng kia, biết ý rời đi.

Vưu Ứng Nhụy bước nhanh tới cửa, bước chân như bị điều khiển. Lúc cô vừa bước một chân ra, mới thấy ánh nắng mặt trời sáng chói. Cô dừng lại, siết chặt chiếc túi xách, xoay người không thấy người bán hàng đi theo nhưng cô vẫn thấy được chiếc ghế lô kia.

Vưu Ứng Nhụy thấy xung quanh im ắng, giơ tay gõ cửa.

”Vào đi.”

Giọng người đàn ông xuyên qua cánh cửa lọt vào tai cô khiến cô có cảm giác hết sức quen thuộc. Vưu Ứng Nhụy vặn nắm cửa đi vào.

Vừa lúc mở cánh cửa,cô ngỡ ngàng nhìn về người đang ngồi ở bên trong

”Là anh?”

Song rèm cửa kia như ngăn cách với ánh sáng bên ngoài khiến cho người đàn ông kia sắc mặt lộ ra tia mất tự nhiên, hắn gần như ẩn mình trong bóng tối.

”Ngồi

Vưu Ứng Nhụy nhẹ nhàng tiến tới,ngồi đối diện hắn.

Cô trong lòng thầm kinh ngạc, thậm chí ngồi lúc lâu không nói câu gì.

Người đàn ông liền mang cốc cà phê đặt lên tay cô.

”Ngạc nhiên vậy sao?”

”Những lời anh nói với người bán hàng là có ý gì?”

”Minh Thành Hữu nằm viện, chỉ đơn giản là uống thuốc như vậy sao?”

Hắn không trả lời câu hỏi của cô ngược lại nói về vấn đề hắn để ý.

Vưu Ứng Nhụy toát ra sự đề phòng, chuyện này Lí Vận Linh có dặn cô không được phép truyền ra ngoài.

”Chỉ là uống thuốc thôi, chẳng phải tôi cũng vào bệnh viện sao?”

Người đàn ông nhấp ngụm cà phê, không nói gì.

Trong lòng Vưu Ứng Nhụy lo lắng như lửa đốt: ”Anh gọi tôi đến đây, rốt cục là có chuyện gì?”

”Cô cùng Minh Thành Hữu kết hôn là một tay luật sư sắp xếp?”

Mặt cô khẽ biến sắc. ”Anh rốt cục muốn nói chuyện gì?”

Người đàn ông đi tới chỗ ngồi, cầm lên hai bản thỏa thuận ném tới chỗ cô.

”Cô tự xem

Nét mặt Vưu Ứng Nhụy khó hiểu, cô mở ra xem một bản thỏa thuận,chính là bản sao chép thỏa thuận giữa cô và Minh Thành Hữu kết hôn, kéo ra còn có một bản khác.

Ánh mắt nhìn từng câu chữ, Vưu Ứng Nhụy trợn tròn mắt lên, lộ ra kinh hãi khiếρ sợ.

”Điều này sao có thể xảy ra?”

”Vậy mà còn lựa chọn tin tưởng hắn ta sao?”

Ánh mắt hắn hiện ý cười, đôi mắt phản chiếu hình ảnh khiếρ sợ của Vưu Ứng Nhụy.

”Đây chắc chắn là giả, tôi không tin, tôi là vợ anh ấy, ở trước mặt mọi người anh ấy đã thừa nhận, làm sao có thể chúng tôi đã ly hôn?”

Vưu Ứng Nhụy vứt bản thỏa thuận kia, hai tay ôm lấy đầu, cảm giác như muốn nứt tung ra.

“Cô đừng vội.”

Người đàn ông lên tiếng an ủi cô.

”Cũng giống như bản kết hôn, bản ly hôn cũng tự tay cô ký, cho nên sẽ chịu sự bảo hộ của pháp luật, nhưng thay vì Minh Thành Hữu bảo vệ thì cũng như luật sư nói, hắn đem bản thỏa thuận gửi lại chỗ luật sư, cứ cho rằng hiện tại cô là vợ anh ta nhưng chỉ cần anh ta gọi một cú điện thoại, anh ta và cô sẽ chỉ còn là vợ chồng trong quá khứ mà thôi, cô can tâm tình nguyện như vậy sao?”

”Ý của anh là chúng tôi vẫn chưa ly hôn?”

Người đàn ông gật đầu.

”Hiện tại Phó Nhiễm đang mang thai mà việc cô mang thai giả đã bị mọi, cô còn không thấy việc ly hôn sớm sẽ thành hiện thực sao? Huống hồ, quả bom hiện giờ này đang nằm trong tay anh ta, cô không sợ một ngày nào đó nó sẽ phát nổ sao?”

Trái tim Vưu Ứng Nhụy vừa mới bình ổn lại dựng lên lần hai

’’Đến tột cùng anh muốn gì?”

”Tôi có thể hiểu được nên sớm nói cho cô biết, sớm muộn gì cô và anh ta cũng sẽ ly hôn, đến lúc đó khi Phó Nhiễm sinh đứa bé ra sẽ lại trở về Minh gia, cô cùng chỉ được hưởng chút lộ phí mà thôi.”

Người đàn ông càng ngày nói rõ ràng, không đế ý tới sắc mắt Vưu Ứng Nhụy đã sớm tái nhợt.

”Thành Hữu sẽ không đối xử với tôi như vậy, anh ấy muốn cùng tôi tới cuộc hôn nhân này.”

Người đàn ông cảm thấy như nghe câu chuyện cười, khoanh tay nói.

”Hắn không phải dựa vào bản thỏa thuận kia sao? Cô cũng chưa nói hắn có thể đòi lại.”

Vưu Ứng Nhụy bưng mặt khóc to.

Người đàn ông không nhanh không chậm nói.

”Nếu thực sự hắn lo cho cô thì lúc trước bắt cô ký thỏa thuận làm gì?”

Vưu Ứng Nhụy nhất thời không nói được gì.

”Hắn đối cô như vậy, cô còn vì hắn mà giữ bí mật sao?”

Đúng lúc hắn chêm vào một câu.

Vưu Ứng Nhụy không giấu được ánh mắt

”Tôi không hiểu, vì sao anh lại làm như vậy…”

”Không liên quan gì tới cô, tốt nhất không nên hỏi.”

Người đàn ông lớn tiếng ngắt lời cô.

”Tôi muốn cô lúc này, thừa dịp cô và hắn ta vẫn còn là vợ chồng nên tranh thủ vơ vét một chút, tránh cho tương lai về sau khổ cực.”

Vưu Ứng Nhụy thoáng chút do dự.

Dù sao lúc trước Minh Thành Hữu cũng cho cô không ít của cải.

”Cô có biết Phó Nhiễm đang ở đâu không?”

Ứng Nhụy lắc đầu.

”Nghe nói đi nước ngoài.”

Người đàn ông bật cười thành tiếng.

” Minh Thành Hữu sớm đã tìm điều kiện tốt nhất cho đứa trẻ, cô cho là thời gian này họ không thể quay trở lại với nhau?”

Vưu Ứng Nhụy như tỉnh ngộ thốt lên: ”Chẳng trách anh ta kiên quyết giữ đứa bé trong bụng Phó Nhiễm, vốn dĩ anh ta muốn đây là đứa bé cuối cùng của anh ta! Anh ta cái gì cũng không nói cho tôi biết, nói cách khác…”

”Sao lại đứa bé cuối cùng?”

Vưu Ứng Nhụy hoàn toàn chìm trong suy tư khó tự kiềm chế nói.

”Đúng vậyta nằm viện không phải vì thuốc.”

Vưu Ứng Nhụy đem ngọn nguồn câu chuyện kể cho người đàn ông kia.

Đối phương sững sờ trong giây lát, lông mày giãn ra.

”Vậy cô cần phải cân nhắc rõ ràng, nếu như trước khi hắn ta làm thủ tục ly hôn, đem hết số toàn bộ tài sản cho đứa bé kia, nói cách khác, sẽ ở hết trong tay Phó Nhiễm, như vậy mấy năm nay cô làm cho người ta đổi lại được cái gì?”

”Đừng nói nữa.’’

Vưu Ứng Nhụy không khỏi cảm thấy đau lòng.

”Tôi không muốn nghĩ tới, không muốn nghĩ tới.”

Ánh mắt người đàn ông hướng về phía cửa sổ, bức rèm đã chắn hết tầm nhìn khung cảnh bên ngoài, hắn để cho cô thời gian trấn tĩnh.

Một lát sau, cô rút trong túi giấy lau khô nước mắt.

”Anh gọi tôi đến đây là để nhắc nhở tôi chuyện này sao?”

Hắn ta xoay người lại, ánh mắt nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của Vưu Ứng Nhụy.

”Cô không biết là chúng ta có thể hợp tác với nhau sao?”

Vưu Ứng Nhụy hoảng hốt, ra khỏi quán cà phê, đi xe trở về Minh gia. Lí Vận Linh đang ở trên lầu nghỉ ngơi, cô đến ngồi trên ghế sa lon phòng khách.

Bên ngoài có tiếng ô tô truyền đến, Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu lên nhìn Thành Hữu, vội lau khô nước mắt đứng dậy.

>Thành Hữu.”

Minh Thành Hữu nhìn quanh gian phòng khách.

”Mẹ tôi đâu?”

”Mẹ ở trên lầu nghỉ ngơi.”

Minh Thành Hữu đi được vài bước lên tầng, Vưu Ứng Nhụy theo sau kéo tay hắn.

”Thành Hữu, chúng ta dừng lại đi, đi một nơi xa thích hợp để sống. Chúng ta sống cùng nhau, em sẽ ở lại bên anh.”

Hắn nhìn chằm chằm về phía Vưu Ứng Nhụy.

”Cô theo tôi để làm gì?”

”Thành Hữu, em đi theo anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tâm tư của em anh không hiểu chút nào sao?”

Minh Thành Hữu dùng sức gạt tay Vưu Ứng Nhụy ra, cô bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía đằng sau, bả vai đập mạnh vào tường.

”Tìm một nơi để chờ chết cùng tôi sao?”

Trong mắt vốn yên tĩnh nay phút chốc cuộn lên sóng lớn.

”Vưu Ứng Nhụy, cô có thể tùy thời cơ mà chạy, cửa kia luôn rộng mở, không ai ngăn cản cô đâu.”

Vưu Ứng Nhụy ôm chặt lấy vết thương trên bả vai. Hắn có thái độ thờ ơ, y như những gì cô nghe lúc ở quán cà phê.

Cô vẫn chưa bỏ cuộc, mắt đ ngấn lệ.

”Thành Hữu, anh sẽ ly hôn cùng em sao?”

Vưu Ứng Nhụy vẫn mong chờ đáp án kia.

ÁNh mắt Thành Hữu nhìn thẳng vào cô, con ngươi toát lên vẻ u ám khiến người ta thấy không rét mà run. Lý Vận Linh vừa lúc nghe thấy âm thanh ở cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng “đầy mùi thuốc súng”, nhất thời liền đi đến.

“Nhụy Nhụy, không phải con quên lời dặn của bác sĩ rồi đấy chứ?”

Vưu Ứng Nhụy hiếm khi dám làm ngơ với Lý Vận Linh, cô tiến lên phía trước lại kéo tay Minh Thành Hữu.

”Anh đã đáp ứng với em, anh và Phó Nhiễm không thể quay lại với nhau, cho dù có đứa bé của hai người đi nữa. Em có thể chấp nhận, chỉ cần là con của anh, con của Minh Thành Hữu này, vậy chừng nào anh có thể chấp nhận em?”

Lý Vận Linh thấy Minh Thành Hữu biến sắc, biết là không có chuyện gì tốt, kéo tay Vưu Ứng Nhụy.

”Nhụy Nhụy, con câm miệng lại cho mẹ!”

Minh Thành Hữu đột nhiên vung tay, lực không lớn, nhưng cũng đủ để thân hình mảnh mai của cô mất thăng bằng, cô bước lảo đảo xuống vài bước bậc thang, cuối cùng vấp chân ngã mạnh xuống đất.

Lý Vận Linh chạy nhanh xuống.

”Thành Hữu, không có việc gì chứ?”

Vưu Ứng Nhụy hai mắt đã đẫm lệ nhìn thấy dáng vẻ Lý Vận Linh khẩn trương như vậy, mắt cá chân truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, nhưng dù càng đau dữ dội thì trong lòng đã nguội lạnh.

Cô chịu ủy khuất không ai để ý tới.

Minh Thành Hữu đi rồi, Lý Vận Linh lại giáo huấn cô một lần nữa, Vưu Ứng Nhụy nghe không cảm thấy khó chịu, so với việc cô bị Minh Thành Hữu làm thế kia thì đây có là gì?

Khi Minh Thành Hữu đi tới biệt thự Vân Thủy Thiên Sơn, hắn không để tài xế lái, chỗ điều khiển để hai bản thỏa thuận. Hắn đi xe thật chậm, cái xe này lúc phóng nhanh hết tốc lực cũng rốt cuộc chả gì để hưởng thụ. Minh Thành Hữu đi vào lối trong, men theo đến biệt thự của Phó Nhiễm.

Lúc xuống xe, hắn đem theo hai bản thỏa thuận, nghĩ một lát lại chỉ cầm theo một bản đi vào phía trong.

Trước mắt hôm nay đưa bản này, hắn lấy chìa khóa, nghĩ nghĩ lại thôi, ấn chuông cửa.

Lúc Phó Nhiễm mở cửa nhìn thấy Minh Thành Hữu cầm trên tay bản thỏa thuận kia.

Hai người đi đến trên chiếc sô fa. Phó Nhiễm nhận lấy bản thỏa thuận, cẩn thận xem kĩ, xác nhận là bản gốc, lúc này mới đi về phía phòng trà.

Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn quanh.

”Ở đây có quen không?”

Phó Nhiễm không trả lời ngay.

”Anh còn có việc gì sao?”

Ánh mắt lạnh nhạt của cô khiến trái tim hắn lạnh giá, lạnh tới thấu xương.

Phó Nhiễm không có ý giữ lại.

”Anh còn cầm chiếc chìa khóa dự phòng nữa sao?”

Mười ngón tay Thành Hữu đan vào nhau, khuỷu tay dựa

”Không có.”

Cô đã đứng dậy.

”Vậy nhớ kĩ những gì anh nói, về sau đừng có đến đây.”

Phó Nhiễm cầm bản thỏa thuận đi lên lầu, trong lúc đó ngay cả lúc ký cái thỏa thuận kia, càng không nói thêm lời nào.

Vô thức, tay cô sờ xuống bụng.

”Phó Nhiễm.”

Minh Thành Hữu gọi cô từ phía sau lưng.

”Anh đem trả lại cho em không phải muốn em lại lần nữa xóa bỏ tâm niệm về đứa bé.”

Phó Nhiễm ngừng bước, tay đặt trên bụng buông thõng chợt nắm chặt.

Cô không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đi lên phía trước.

Minh Thành Hữu vẫn ngồi lại trong phòng khách, má Trần tự mình thu dọn lại cũng không có để ý tới hắn, ước chừng nửa giờ sau, hắn mới đứng dậy rời đi.

Chạy nhanh ô tô ra khỏi Vân Thủy Thiên Sơn, lại nhìn về phía bản thỏa thuận để ở chỗ ghế lái phụ kia, Minh Thành Hữu đánh tay lái, sau đó dừng lại ở ven đường.

Hắn cầm lấy bản thỏa thuận xuống xe, bên đường có thùng rác liền lấy chiếc bật lửa đốt cái thỏa thuận kia.

Trong chốc lát ngọn lửa nhanh chóng lan ra, đến khi sắp cháy hết, hắn liền bỏ vào thùng rác phía trước.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220

Tags: , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất