Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối » Phần 151

Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối

Phần 151

Vẫn là người lạnh lẽo vô tình, giờ phút này nàng lại giống như đứa nhỏ bất lực. Nàng cũng không biết chính mình cũng có một mặt yếu ớt như thế này.

Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh. Mặc dù tầm mắt mơ hồ, nhưng còn có thể rõ ràng thấy nam tử đối diện kia ôn nhu như gió, đôi mắt lộ ra tràn đầy quan tâm cùng yêu thương.

Bất giác lui lại mấy bước, quật cường lắc đầu. Không thể động tình! Không thể lại động tình!

Bích Hiên như trước cười đến ôn nhu, bước lên hai bước với tay ôm nàng vào lòng.

Tim đập mất quy luật. Bối rối, muốn đẩy ôm ấp ấm áp này, lại lo lắng lực đạo của mình quá nặng, làm hắn bị thương. Trong lúc do dự, chợt tỉnh ngộ.

A, nàng cười tự giễu. Sao lại sợ làm hắn bị thương? Kỳ thật trong lúc bất tri bất giác, nàng đã luyến tiếc cổ cảm giác ấm áp này.

Nguyệt Nhi…

Đỉnh đầu vang lên một tiếng than nhẹ.

“Nguyệt Nhi, ta đối tốt với nàng, là vì nàng là vợ ta. Nếu ta đã cưới nàng, liền có trách nhiệm chiếu cố nàng, trân trọng nàng. Muốn ta nói bao nhiêu lần nàng mới hiểu được? Không phải đồng tình! Không phải thương hại! Hết thảy chỉ là vì trong lòng ta có nàng. Ta muốn nàng khoái hoạt một chút, vui vẻ một chút, quên hết những chuyện không thoải mái. Chuyện nàng tạo nghiệt, ta giúp nàng gánh. Hạnh phúc về sau, vì nàng mới có.”

Nàng nắm chặt vạt áo hắn, vùi đầu vào lòng hắn không hé răng. Nước mắt sớm tràn ra không dứt.

Bích Hiên tăng thêm lực đạo ở tay, gắt gao ôm nàng.

“Nàng nhiều lần hỏi ta vì sao, đáp án kỳ thật rất đơn giản. Chỉ có một, chỉ vì ta thích nàng, yêu nàng. Nhưng nàng thì sao? Vì sao thủy chung không chịu tin tưởng lời ta? Vì sao vẫn không chịu đối mặt với tình cảm của ta? Trong lòng nàng kỳ thật hiểu rõ, cảm tình ta dành cho nàng, chưa bao giờ là thương hại. Là nàng luôn luôn trốn tránh, là nàng vẫn không dám đối mặt. Nguyệt Nhi… Kỳ thật nàng thật sự thực tàn nhẫn… Chẳng lẽ… Thật sự không cần ta sao?”

“Ta…”

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hoàn toàn quên trên mặt còn chảy lệ. Muốn mở miệng giải thích. Đã thấy Bích Hiên cười nhẹ, vươn ngón tay đặt ở trên môi nàng, lắc lắc đầu, một tay kia giúp nàng chà lau nước mắt.

“Nàng luôn thích mắng ta khờ, nói ta bất trị. Nói nhị ca cho dù y thuật siêu tuyệt, cũng không chữa được loại ngu ngốc này. A, kỳ thật nàng cũng không biết, mỗi lần nghe thấy nàng nói những lời này, trong lòng ta liền thật cao hứng. Nàng vẫn đều mang bộ dáng bất cần, biểu tình trên mặt ngoài lạnh nhạt chính là lạnh nhạt. Chỉ có thời điểm nàng mắng ta, mới có thể lộ ra vẻ mặt của nàng.”

Bích Hiên nói xong, không tự giác cúi đầu. Bộ dáng lúc này của nàng rõ ràng là bộ dáng hối lỗi, mỗi khi mỗ ngốc cảm thấy chính mình làm sai hoặc là áy náy cái gì, sẽ lộ ra thần sắc như vậy.

“Ta biết mình không có ưu điểm gì. Lúc trước cưới nàng tuy rằng là kế sách tạm thời, nhưng cũng là cố ý, cũng là muốn đem nàng giữ lại bên người. Ta biết mình làm như vậy hơi ti bỉ, hơn nữa, luôn chọc nàng tức giận mất hứng. Mấy ngày nay ta cẩn thận nghĩ nghĩ. Có phải cho tới nay kỳ thật đều là ta đơn phương tình nguyện hay không? Nàng sở dĩ muốn tránh né ta, muốn tìm các loại nguyên cớ trốn tránh cảm tình của ta, là vì nàng chưa từng yêu ta… .”

Quả nhiên, mỗ ngốc bắt đầu hối tiếc tự oán. Nàng không khỏi trợn trắng mắt, không rõ rốt cuộc là cha mẹ thế nào mới có thể sinh ra kẻ ngu ngốc bất trị như thế?

“Nhị ca từng nói với ta, tính tình nàng lạnh nhạt, không dễ dàng tin tưởng người khác, cũng sẽ không dễ dàng cùng người ở chung. Cho nên hắn khuyên ta, nếu như thật sự thích nàng, nên dùng hết kiên nhẫn bảo hộ, chờ đợi. Ta không có ưu điểm gì khác, chỉ là rất nhẫn nại. Nhưng hiện tại ta đột nhiên hiểu được. Thì ra cho tới nay, là ta đối với nàng quá mức chấp nhất. Thực xin lỗi, Nguyệt Nhi… .”

Bích Hiên nói xong, lại ôm chặt lấy nàng. Như là hạ quyết tâm thật lớn, ở bên tai nàng hít sâu một hơi nói: “Về sau nếu nàng trốn đi, ta sẽ không lại đi tìm nàng. Cũng sẽ không lại làm phiền nàng. Nguyệt Nhi… Ta để nàng tự do. Ta sẽ ở chỗ này chờ nàng. Chờ nàng cảm thấy mệt mỏi, buồn chán, tức giận hoặc là muốn mắng người, nàng hãy trở lại. Ngày còn rất dài, ta chờ nàng.”

Ba ngày ba đêm!

Nàng cùng kẻ dưỡng du͙c nàng, đem nàng huấn luyện thành công cụ giết người tốt nhất, kẻ gọi là nghĩa phụ, ác đấu suốt ba ngày ba đêm.

Đương nhiên, với bản lĩnh của nàng, đương nhiên không phải là đối thủ của lão quái vật. Nàng chờ đợi thời cơ tốt nhất, che giấu hết thảy tâm tư. Ngay lúc lão quái vật bế quan tu luyện, ra tay khiến hắn trở tay không kịp.

Võ công mạnh yếu, cũng không thể chứng tỏ thắng bại cuối cùng. Nàng tự biết chính mình hoàn toàn không phải là đối thủ của lão quái vật, nhưng vẫn hạ quyết tâm liều chết không từ.

Nàng không nghĩ sẽ thất bại, ít nhất nàng nghĩ tệ nhất là, lôi kéo lão quái vật kia cùng chết.

Sự thật chứng minh ý tưởng của nàng là chính xác. Lão quái vật bị một chưởng của nàng đánh rơi xuống vách núi đen, không may, nàng cũng dùng hết khí lực cuối cùng, bị lão quái vật kéo cùng nhau ngã xuống vách núi đen

Ngay khi rơi vào vách núi đen, cái thứ nhất toát ra trong đầu nàng, dĩ nhiên là khuôn mặt tươi cười của mỗ ngu ngốc.

Nàng từng đáp ứng hắn, sau khi làm xong một chuyện, nàng sẽ trở về gặp hắn. Nàng vốn muốn nói với hắn, nếu nàng có thể trở về, về sau sẽ không bao giờ trốn tránh nữa. Nàng sẽ chú tâm làm vợ hắn, đem toàn bộ thua thiệt trước kia của hắn bù đắp.

Hiện tại ngẫm lại, may mà lúc ấy không nói ra. Bằng không mỗ ngu ngốc đợi không được nàng, nhất định sẽ nói nàng gạt người. Nói nàng không tuân thủ chữ tín.

Ý thức mê man, bên tai bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu gọi quen thuộc.

Nàng cười cười, thì ra không có thuốc chữa không chỉ có là kẻ ngu ngốc kia. Chính mình sao cũng như thế.

… ..

“Nguyệt Nhi? Nguyệt Nhi? …..”

Giọng nói quen thuộc ở bên tai một tiếng lại một tiếng vang lên.

Nàng nhắm mắt, bất giác nhăn mi lại. Nàng mệt chết đi, muốn ngủ một giấc, có thể đừng gọi nàng hay không?

“Nguyệt Nhi? Nguyệt Nhi nàng đừng ngủ nữa được không? Tỉnh lại đi… Xin nàng, tỉnh lại nhìn ta liếc mắt một cái…”

Trong giọng nói quen thuộc mang theo vài phần đau thương, lập tức trầm mặc một lúc lâu, lại nghe có người nói: “Đại ca? Ngươi nói nam nhân kia có lừa chúng ta hay không? Cũng đã mấy ngày, sao Tứ đệ muội còn chưa tỉnh lại?”

“Gấp cái gì! Lúc đi không phải hắn đã nói, hồn phách Tứ tẩu rời thân thể đã lâu, vừa hồi hồn, hôn mê vài ngày là bình thường .”

Mị Nguyệt nghe thấy lời của hai người, cực lực nhớ lại. Đây là? Tam ca và Ngũ đệ?

Ai nha! Đuôi lông mày của Hồng Lệ nhướng lên, trừng mắt nhìn Túc Thanh đứng ở bên cạnh hắn. Tính tình lão ngũ trở nên nóng nảy như vậy từ khi nào?

Vẻ mặt Túc Thanh xanh mét, rất giống có người thiếu hắn mấy vạn lượng bạc. Lần trước khi nam nhân chết tiệt kia xuất hiện, không chỉ bị hắn trêu đùa một phen, còn bị đại ca mắng không nhẹ. Lần này vốn định dùng hoàn hồn thuật thử nghịch thiên cứu sống Tứ tẩu, không nghĩ tới lại gặp nam nhân kia. Mắt thấy nam tử diện mạo tuấn mỹ kia chỉ vung tay lên, tùy tiện kết vài đạo ấn (bùa chú). Đã nói không có việc gì, chờ tứ tẩu ngủ vài ngày sẽ tỉnh lại. Tiếp theo liền nghênh ngang rời đi. Rốt cuộc hắn là người phương nào? Xem ra vẫn là một vị quan không nhỏ ở Địa phủ?

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất