Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử » Phần 93

Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Phần 93

Mọi chuyện diễn ra rất đột ngột.

Trương Tam cùng Hầu Tử đồng thời bị cảnh vệ hạ gục, các cảnh vệ khác cũng lập tức bao vây quán cà phê. Hai gã cảnh vệ hộ tống Thẩm Đốc Lễ tới nơi an toàn, mà Trương Tam cùng Hầu Tử thì bị còng tay , nhanh chóng bị đưa vào phòng an ninh của sân bay để thẩm vấn.

Trương Tam, Hầu Tử kêu khóc như đang giết heo, hét lớn: “Anh Hoan, em sai rồi, cứu em với!”

Diệp Hoan mặt mũi biến sắc, cầm chén trà trong tay ném về phía cảnh vệ, mắng to: “Dám bắt huynh đệ của ta, ta liều mạng với các ngươi!”

Sân bay càng lúc càng loạn.

Nửa giờ sau.

Diệp Hoan, Hầu Tử, Trương Tam ủ rũ đứng trước mặt Thẩm Đốc Lễ vẻ mặt lúng túng, xấu hổ.

Thẩm Đốc Lễ lạnh lùng nhìn bọn hắn, ánh mắt quét tới quét lui lên người cả ba.

“Nói như vậy, cái này thật sự chỉ là hiểu lầm, bọn họ chính là người sống từ nhỏ đến lớn cùng với con ?”Thẩm Đốc Lễ lạnh nhạt nói.

Diệp Hoan cũng lạnh lùng liếc bọn hắn, sau đó thở dài: “Tuy rằng tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật lại đúng là như vậy. Tôi cũng rất hận chính mình, tại sao lại quen biết hai con hàng này!”

Thẩm Đốc Lễ lắc đầu thở dài, nói với cảnh vệ: “Hủy bỏ báo động cấp 1, không nên làm dân chúng ở trong sân bay bất an.”

Cảnh vệ cúi chào rời đi.

Lúc này thư ký riêng Lưu Tư Thành đi tới báo cáo, chuyên cơ đã chuẩn bị tốt bất kỳ lúc nào cũng có thể cất cánh.

Thẩm Đốc Lễ gật đầu, nhìn thoáng qua phía Chu Dung.

Đứng dậy đi tới lối đi dành cho khách VIP, Thẩm Đốc Lễ quay người lại nhìn Diệp Hoan, trong nội tâm có chút không cam lòng, cũng có chút tức giận.

Ngưng mắt nhìn về sau hơn nữa ngày, Thẩm Đốc Lễ trong lòng thầm quyết định.

Nhất định phải nghĩ biện pháp khiến Diệp Hoan quay về khu nhà cũ Thẩm gia.

Nó là con trai của Thẩm Đốc Lễ ông, tương lai là người nối nghiệp Thẩm gia, làm sao có thể để cho nó một mực lưu lạc ở bên ngoài, thậm chí ngay cả cửa nhà mình mở về hướng nào cũng không biết.

Mấy năm nay ông vất vả sắp đặt, bày mưu tinh kế hoàn toàn là vì ngày trở về của Diệp Hoan, hiện tại đường đi đã được dọn dẹp xong rồi nhưng Diệp Hoan lại không chịu đi lên con đường mà ông đã chuẩn bị, cái này làm sao có thể được.

Thẩm Đốc Lễ cả đời sát phạt quyết đoán không có chuyện dễ dàng tha thứ cho sự nổi loạn nhất thời của con trai . Hai mươi năm khổ tâm sắp xếp, bố trí càng không thể uổng phí.

Thẩm Đốc Lễ trầm tư nhìn Diệp Hoan thật lâu, rồi cùng thư ký riêng và đám cảnh vệ tiến vào lối đi riêng.

Đưa mắt nhìn chuyên cơ từ từ cất cánh, Diệp Hoan lúc này mới quay đầu lại.

Hầu Tử cùng Trương Tam đầu cúi xuống thật thấp, đầu quả thực sắp chui vào trong quần rồi.

Diệp Hoan thở dài, vỗ vai Trương Tam nói lời thấm thía: “Tiểu Tam à, sau này đừng có thiếu não như thế nữa được không ?”

Trương Tam từ từ nhắm hai mắt, xấu hổ gật đầu.

Ngồi trên xe trở về thành phố, Chu Dung lôi kéo Nam Kiều Mộc cùng Chu Mị ngồi chung một xe, Diệp Hoan cùng Hầu Tử, Trương Tam ba người ngồi một chiếc xe khác.

Chiếc Mercedes-Benz màu đen phóng nhanh như bay trên đường. Hầu Tử và Trương Tam háo hức sờ soạng các đồ vật cao cấp được bài trí trong xe, miệng khen tấm tắc, bọn hắn cả đời cũng chưa có ngồi qua một chiếc xe nào cao cấp như vậy, lúc nãy nhìn ông Lưu tiến vào vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Diệp Hoan cũng có ngồi xe này mấy lần, lên xe liền nhìn xung quanh tìm kiếm quầy bar nhỏ.

“Anh Hoan, anh tìm cái gì vậy?”

Diệp Hoan không ngẩng đầu lên, vừa lần sờ vừa nói: “Lần trước ngồi trên xe Chu Mị anh sờ một cái liền lấy ra một hộp xì gà CuBa, lần này sờ mãi không thấy gì hết là sao ?”

“Đại ca tìm xì gà làm gì vậy? Không lẽ anh thích cái hương vị đó?”

“Anh mày không thích, nó không như thuốc lá, khó ngửi chết được. Anh muốn biếu cho lão viện trưởng mấy điếu để ông ấy nếm thử một lần. Bao năm nay, mỗi ngày ông ấy đều ngậm cái tẩu thuốc giả bộ làm Kỷ Hiểu Lam, chắc chắn ông sẽ thích mấy điếu xì gà CuBa này”

Ba người sờ soạng hết các chỗ trong xe, tài xế ngồi phía trước nhịn không được đành phải hảo tâm nói cho bọn hắn biết, xì gà ở phía sau quầy bar trong ngăn kéo nhỏ.

Tìm ra xì gà, Diệp Hoan cho cả cái hộp đựng vào trong áo khoác

Ba người lúc này mới dừng lại.

Diệp Hoan nhìn hai người nói: “Anh em chúng ta đã lâu ngày không có đi tới viện rồi ha? Hai ngày này có phải hay không nên bớt chút thời gian đi thăm lão viện trưởng và các em trai em gái của chúng ta. Chuẩn bị bước sang năm mới rồi, xem trong viện còn thiếu thứ gì chúng ta tới giúp chuẩn bị một chút”

Hầu Tử không nói hai lời, lập tức gật đầu đồng ý, ba người đều từ Viện Phúc Lợi đi ra, đối với viện phúc lợi cảm tình sâu đậm vô cùng

Trương Tam vẻ mặt như gặp nạn nói: “Anh Hoan, kỳ thật em cũng muốn trở về đó, nhưng lão viện trưởng lại nói em không có việc gì thì đừng trở về.”

“Vì cái gì? ”

Trương Tam mặt đưa đám nói: “Lão già nói dáng em lấm la lấm lét nhìn không may mắn, nhìn nhiều dễ gặp tai vạ”

Nghe vậy ba người đều trầm mặc.

Thật lâu, Diệp Hoan vỗ vai Trương Tam, thâm trầm nói: “Lão viện trưởng lo lắng cũng có lý do của lão, còn mày, đợi chúng ta đi vào trong viện sẽ bày một lư hương hướng phương Bắc để lễ bái”

“Không vấn đề gì! “Trương Tam rất sảng khoái đáp ứng “ Em có thể nhân tiện đem ảnh đen trắng của anh bày ở chính giữa không ?”

Diệp Hoan cười mắng: “Dm! Tám mươi năm sau cho mày tha hồ đem ảnh anh treo lên mà bái.”

Trong xe không có phụ nữ, mỗi người phì phèo một điếu thuốc, vừa hút vừa nói chuyện phiếm.

Hàn huyên vài câu, Diệp Hoan bỗng nhiên sắc mặt nghiêm chỉnh nói:

“Hầu Tử, Trương Tam chúng ta về sau đừng chơi bời lêu lổng nữa, trước mắt có một chuyện, ba chúng ta phải cùng nhau làm tốt nó.”

“Chuyện gì? ”

Diệp Hoan trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, chậm rãi nói: ”Chúng ta sẽ xây dựng thêm viện phúc lợi, sau đó mời nhiều giáo viên, thầy thuốc, bảo mẫu. Cho lão viện trưởng thăng chức để cho lão quản lý đám người đó, sẽ làm cho lão rất là vui vẻ đây.

Hầu Tử cùng Trương Tam ngây ra một lúc, sau đó hoan hô lên.

“Anh Hoan, từ nhỏ đến lớn cuối cùng anh cũng đã làm được một việc có ích.” Trương Tam trên mặt vui mừng nói .

Diệp Hoan giận dữ, bóp cổ Trương Tam ra sức gõ đầu hắn: “Lão tử trước kia không phải là một người có ích sao? Thằng nhóc mày ngứa da hả?”

Hầu Tử hưng phấn xoa tay cười nói: “Anh Hoan, chuyện này anh định làm thế nào đây?”

“Ý của anh là như vầy, anh sẽ đến tòa thị chính và cục nhà đất mua lại hơn mười mẫu đất xung quanh viện phúc lợi, sau đó gọi đội xây dựng đến tiến hành đo đạc, quy hoạch. Xây ba tòa ký túc xá, một tòa lầu dạy học, còn xây dựng một vườn ươm ah, phòng phục hồi chức năng, phòng chữa bệnh, phòng chăm sóc sức khỏe, nhà ăn, phòng làm việc… làm cho hoàn chỉnh. Những đứa trẻ bị vứt bỏ về sau có chuyên gia chăm sóc, mấy đứa bị tàn tật cũng có phòng chuyên môn để khôi phục lại, bị bệnh cũng không cần phải đi tới bệnh viện, chúng ta có bệnh viện riêng của mình, chúng ta có thể mua một ít thiết bị chữa bệnh cao cấp, mời một vài chuyên gia trong nước, về sau bệnh nặng cũng không cần đến bệnh viện.”

“Còn gì nữa không? ”

Diệp Hoan ánh mắt càng ngày càng sâu xa, đắm chìm trong tưởng tượng về tương lai của viện Phúc Lợi.

“Còn có nhà ăn, phải xây lớn một chút, về sau hằng năm viện phúc lợi sẽ tiếp rất nhiều những đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, về sau mỗi ngày ba bữa cơm, bữa nào cũng có thịt có đồ ăn. Có những phòng đọc sách rộng rãi, sáng sủa, phòng ngủ trong ký túc xá phải thỏai mái, dễ chịu.

Sau này những đứa trẻ này trưởng thành, đứa nào năng khiếu học hành, chúng ta sẽ cho bọn chúng học tiếp Đại học tiếp tục đào tạo cho tốt. Còn những đứa không có thiên phú thì chúng ta sẽ cho nó học một nghề nào đó có thể nuôi sống chính mình, tất cả học phí chúng ta sẽ trả, tương lai từ trường học đi ra bọn nó sẽ đường đường chính chính đứng ngang hàng với những người khác trong xã hội, không bao giờ vì bản thân là cô nhi không có chỗ dựa mà bị người ta khinh bỉ, bắt nạt..”

Hầu Tử cùng Trương Tam lẳng lặng lắng nghe, hốc mắt dần ẩm ướt.

Bọn hắn đã hiểu được suy nghĩ của Diệp Hoan, kỳ thật rất đơn giản, Diệp Hoan chẳng những muốn cấp cho tụi em trai, em gái một cái áo, chén cơm, còn muốn cho bọn chúng quyền làm người.

Nghĩ đến những ủy khuất và đau đớn cả ba tự mình trải qua nhiều năm qua, Trương Tam bỗng nhiên gục đầu xuống khóc lớn thành tiếng.

Hầu Tử dùng sức lau mước mắt, nói: “Anh Hoan, anh cần chúng em làm cái gì, anh cứ việc nói một tiếng.”

Diệp Hoan nói: “Trước mắt mẹ anh sẽ thành lập một ngân sách cho viện phúc lợi, thủ tục này rất phức tạp nên giao cho Chu Mị xử lý, sau đó đợi tập đoàn Đằng Long rót ngân sách vào, ba người chúng ta, còn có Chu Mị và Nam Kiều Mộc, đều phải giám sát chuyện này cho tốt. Không cho phép có chuyện tham ô hay là công trình kém chất lượng xảy ra.

Những người khác anh không tin tưởng, chỉ tin được hai đứa, trước mắt việc quản lý ngân sách này anh đoán chừng hai đứa mày xem cũng không hiểu nên để cho Chu Mị cùng Nam Kiều Mộc quản lý. Về phương diện xây dựng công trình, hai đứa phải cố gắng kiểm soát cho tốt. Đây là xây nhà ở cho em trai em gái chúng ta. Nếu ăn bớt ăn xén là làm hại bọn chúng.”

Hầu Tử cùng Trương Tam không chút do dự liền gật đầu.

“Yên tâm đi anh Hoan, em trước kia cũng đã làm công nhân ở công trường, đứa nào dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu thì em sẽ tát chết nó.”

Hầu Tử hiếu kỳ hỏi: “Chúng ta đều được phân công công việc, anh Hoan sẽ làm cái gì?”

Diệp Hoan gác hai chân lên ghế, ra dáng như con nhà giàu, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhả khói, nói: “Anh sẽ quản lý bốn đứa mày.”

Xe ô tô chạy băng băng trên con đường ra khỏi sân bay, Trương Tam nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cách đó không xa là Phổ Tế Tự thấp thoáng trên lưng chừng núi, bỗng nhiên nói: “Anh Hoan, anh có cảm thấy chúng ta gần đây rất xui xẻo hay không ?”

Diệp Hoan cùng Hầu Tử đồng thời ngẩn người, hồi tưởng lại việc đầu tiên là đụng phải nữ cảnh sát, sau đó là vụ ở ngân hàng, tiếp theo bị xã hội đen tìm tới cửa, tiếp nữa là chuyện của bé Ái bị bệnh, bất đắc dĩ phải bắt cóc tống tiền. Hai lần bị ám sát , chân bị trúng đạn… cả ba cân nhắc cẩn thận những chuyện xui xẻo đã gặp gần đây.

Hai mặt nhìn nhau một hồi, Trương Tam chỉ về phía Phổ Tế Tự nói: “Chúng ta liên tục xui xẻo như vậy, có nên đi vào miếu Bồ Tát đốt nén hương, cúng chút tiền nhan đèn không? Bồ Tát nhận tiền rồi sẽ giúp chúng ta trừ họa, về sau sẽ không gặp chuyện xui xẻo nữa.”

Hầu Tử mắng: “Bồ Tát nghe được lời này của mày sẽ vả cho mày toác miệng ra đấy.”

Diệp Hoan vỗ vào đùi: “Đúng là gần đây quá xui rồi, phải đi vào trong miếu đốt hương thôi.”

Chiếc Mercedes theo lệnh mới rẽ vào con đường đi tới Phổ Tế Tự

Cả ba hào hứng bước vào trong chùa, liền cảm giác thấy bầu không khí không đúng, sau khi nghe ngóng cả ba đều xanh mặt quay đầu đi ra ngoài.

Một phương trượng vừa mới viên tịch (chết)

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất