Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử » Phần 30

Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Phần 30

Văn phòng chủ nhiệm họ Trần, là một người nam thanh niên trạc ba mươi tuổi, sắc mặt vàng như nến, dáng người gầy còm, hốc mắt có chút sâu, nụ cười rất thân thiết, nhưng ánh mắt có chút âm trầm, Diệp Hoan lần đầu tiên gặp hắn đã cảm thấy hắn là một người đùa bỡn với tâm tư người khác.

Trần chủ nhiệm cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của Diệp Hoan, đặc biệt sau khi nghe hắn nói hắn là trợ lý mới tới của chủ tịch, càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, sau khi ngây người ra, nhanh chóng nở nụ cười, nhiệt tình giúp hắn chạy ngược chạy xui để làm thủ tục.

In CMND, ký hợp đồng lao động, đăng ký ở bộ phận nhân sự, lãnh đồ dùng văn phòng như là bàn làm việc, máy tính… ở bộ phận hậu cần, Trần chủ nhiệm đều đích thân đi làm, thái độ nhiệt tình đối với Diệp Hoan giống như thân huynh đệ vậy.

Sắp đến buổi trưa, tất cả những thủ tục của Diệp Hoan đã hoàn tất hết, bàn ghế văn phòng và máy tính cũng nhanh chóng chuyển đến văn phòng của Liễu Mi.

Chỗ làm việc của Diệp Hoan ngay tại văn phòng của Liễu Mi, có lẽ Liễu Mi chẳng muốn cho hắn một gian phòng khác, có lẽ cần cho công việc trợ lý chủ tịch, tóm lại, hai người không hợp nhau cứ ở như vậy trong một căn phòng để làm việc.

Sau khi kỹ sư lắp đặt Internet xong, Diệp Hoan rốt cuộc cũng được ngồi trước chính bàn làm việc của chính mình, mặt mỉm cười thỏa mãn thở phào một cái.

Từ nay về sau, ta cũng là thành phần tri thức rồi đấy, mỗi sáng đuổi theo xe buýt, sau khi tan ca tháo cà vạt ra để đi bar, những ngày nghỉ ở nhà nhâm nhi ly cà phê, nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ, nghe tiếng đàn Piano du dương, gợi lên nỗi nhớ giống như là nhớ về quê hương tách biệt với bên ngoài vậy… Piano nghe không hay, đổi cái khác, đổi đàn nhị hồ.

Liễu Mi nhìn vẻ mặt cười ngớ ngẩn của Diệp Hoan, khuôn mặt xinh đẹp hai bên lập tức đỏ ửng lên, trong mắt lửa giận bắt đầu ngưng tụ, phun trào…

Cái thằng quỷ háo sắc không biết xấu hổ này, rõ ràng nhìn lén dưới váy lão nương dưới váy, đã vậy còn nói ra nữa chứ, bây giờ còn giống như không có việc gì làm ngồi ngây ra đấy…..

Liễu Mi bình thường luôn nghiêm khắc với thuộc hạ, thế mà lúc này lại có cảm giác bất lực đối với Diệp Hoan .

Trung Quốc là xã hội nhân tình, xã hội nhân tình coi trọng tình cảm, hơn nữa loại tình cảm này được duy trì từ thế hệ này sang thế hệ khác, phụ thân Liễu Tứ Hải của nàng nợ ân của người khác, thì món nợ này nhất định phải do nàng trả thay, phần ân tình này giờ đây lại trở thành món ràng buộc ném chuột sợ vỡ bình của Liễu Mi.

Bây giờ Diệp Hoan trong mắt Liễu Mi, không thể nghi ngờ là đang nắm trong tay một thanh thượng phương bảo kiếm, chuôi bảo kiếm này có tên là “Ân cứu mạng”, do ân nhân cứu mạng của phụ thân nàng, một vị vương thế bá không biết từ góc nào chui ra, truyền lại cho cháu hắn Diệp Hoan, có nó trong tay, Liễu Mi bây muốn trừng phạt hắn cũng không được, chửi cũng không được, cho dù muốn làm ra vẻ oai phong của cấp trên, cũng cảm thấy khí thế yếu đi vài phần..

Hận nhá !

… Thật muốn sai mấy tên huynh đệ nửa đêm trừ khử hắn.

Khẽ ho hai tiếng, Liễu Mi ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói: “Diệp Hoan, đi pha cho ta ly cà phê.”

Diệp Hoan suy nghĩ viễn vong, không chút phản ứng, hắn vẫn đắm chìm trong hạnh phúc của cuộc sống thành phần tri thức, vẻ mặt cười thích thú, hồi lâu không thể nào tự thoát ra được…

“Diệp Hoan!” Liễu Mi cắn răng, ngữ khí tăng lên.

Diệp Hoan như sực tỉnh, phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác nhìn chăm chú vào Liễu Mi.

Liễu Mi nhìn hắn giận dữ, mắt xếch thanh tịnh bên trong bắt đầu sung huyết…

Hai người im lặng…….

Một hồi lâu, Diệp Hoan đột nhiên vỗ bàn một cái, mặt kinh hãi nói to : “Không xong rồi!”

Liễu Mi giật bắn người lên: “Làm sao vậy?”

“… Quên làm thẻ cơm rồi!”

Vèo!

Một cơn cuồng phong gào thét quét qua, trong văn phòng đã không thấy bóng dáng Diệp Hoan.

Liễu Mi: “….”

Cơn tức giận xông lên đầu, Liễu Mi hai lời không nói gọi điện thoại cho Liễu Tứ Hải.

“Cha, cái tên Diệp Hoan kia con thật sự chịu không nổi hắn! Con muốn cho hắn xéo đi!”

Đầu bên kia điện thoại âm thanh Liễu Tứ Hải truyền đến lạnh lùng nói: “Ân nhân cứu mạng đã cho ta một cái tát rồi, chẳng lẽ con muốn tát cha lần hai nữa? Một công việc thôi mà, chuyện như vậy cũng làm không xong, thì sao có thể chèo lái Hồng Hổ chứ?”

Tạch…!

Điện thoại cúp cái rụp, Liễu Mi mơ hồ nghe thấy tiếng bận rộn trong điện thoại, khóc không ra nước mắt…

Nửa giờ sau, Diệp Hoan cuối cùng khoan khoái trở về, vẻ mặt cười thỏa mãn.

“Ha ha, Liễu tổng, công ty chúng ta quá nhân đạo rồi, lầu bốn mươi tám có cái căn tin chuyên dành cho nhân viên công ty, vừa rồi tôi đi hỏi thăm một chút, buổi trưa hôm nay có thịt kho tàu, đùi gà, thịt viên tứ hỉ, mướp trượt dây, gan heo xào….”

Diệp Hoan giống như tiểu nhị hát hài trong tướng thanh (hát hài hước châm biếm) một hơi nói ra hết mười mấy món ăn, càng nói càng cao hứng, mặt cười như hoa cúc nở rộ.

Liễu Mi kinh ngạc bởi trí nhớ kinh người của hắn, đồng thời nhịn không được hỏi mình …Chẳng lẽ ta đã mời phải một tên ăn hàng?

“Diệp Hoan… Đi pha cho ta ly cà phê.” Liễu Mi vuốt trán, toàn thân bất lực nói.

“Hư —— đừng lên tiếng.” Diệp Hoan trở nên nghiêm chỉnh, thần sắc nghiêm túc mà trang trọng, đôi mắt mở ra như lục lạc vậy, nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ cổ lớn kiểu Châu Âu ở góc tường văn phòng .

Liễu Mi thật sự muốn khóc : “Anh lại nhìn cái gì thế?”

Diệp Hoan im lặng không nói, hai mắt thẳng ngoắc nhìn chằm chằm vào đồng hồ lớn…

Một hồi lâu…

Đinh đong đong đong —————

11:30, cả tầng lầu vang lên tiếng chuông nghỉ trưa dễ nghe.

“YES!” Diệp Hoan hưng phấn nắm lấy tay: “Ăn cơm thôi!”

Vèo!

Một luồng cuồng phong gào thét phóng qua, lại không thấy hắn nữa rồi.

Liễu Mi: “……”

Khách sạn Hilton thành phố Ninh Hải trong phòng dành cho tổng thống.

Chu Mị mặc bộ đồ ngủ màu hồng bóc lửa, thân thể thong dài như ẩn như hiện dưới bộ đồ ngủ dài thướt tha bào, mê hoặc lòng người, da thịt lộ ra bên ngoài trắng nõn óng ánh như sữa bò, toàn thân tỏa ra khiến đàn ông phạm tội phong tình, vũ mị mà ưu nhã.

Giờ phút này Chu Mị tay phải bưng một ly rượu đỏ, chân trần đứng trước cửa sổ, móng tay gót sen lung linh xinh đẹp tuyệt trần sơn một chút đan khấu, rất xứng với làn da màu trắng như tuyết, giống như những bông mai vàng nở trên đống tuyết vậy, một đôi con mắt thanh tịnh mê người xuất thần nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành phố Ninh Hải ngoài cửa sổ, ánh mắt mê ly mà thâm thúy.

Ly rượu thủy tinh chạm vào môi anh đào, Chu Mị uống một ngụm rượu nho nhỏ, cặp môi đỏ và màu đỏ của rượu hòa vào cùng một màu sắc, như ngọn lửa mãnh liệt, như hoa hồng.

Chu Mị từ nhỏ được phu nhân thu dưỡng, nuôi dưỡng nàng như con gái của mình, từ nhỏ dạy cho nàng tri thức, lễ nghi, dạy thi từ thi họa, dạy cầm kỳ trà tửu, dạy nàng thượng vị giả ngăn được quyền mưu, dạy nàng ngàn vạn thủ đoạn và mưu trí cá cược trong thương trường, nàng biết âm nhạc, biết văn học, biết nghệ thuật, những thứ mà tiểu thư khuê các, danh môn thục viện biết, nàng điều biết cả, hơn nữa còn biết nhiều hơn người khác.

Trong việc xã giao ở thủ đô, nàng giống như là một đóa Thiên Sơn tuyết liên thánh khiết, ai cũng không dám khinh thường.

Phu nhân dạy cho nàng rất nhiều, nhưng dạy nhiều hơn cả là dạy cho nàng sao hiểu được đàn ông, cả đời này nàng chỉ cần hiểu một người đàn ông, người đàn ông này thân giờ hiện giờ so với nàng mà nói, quả thật giống như một con cóc vậy, nhưng Chu Mị hiểu rõ, nàng sinh ra là để chuẩn bị cho người đàn ông này, đó cũng chính là ỳ nghĩa duy nhất mà nàng tồn tại.

Cuộc đời này tuy rằng đã cao cao tại thượng, nhưng ở trong mắt phu nhân và gia chủ, tiểu thiếu gia mới là người quan trọng nhất trong lòng bọn họ, là hết thảy hi vọng và sự mong chờ của bọn họ.

Trong phòng điện thoại bỗng nhiên vang lên, Chu Mị từ trong trầm tư bừng tỉnh.

“Phu nhân.” Chu Mị cung kính nói với người trong điện thoại, cho dù phu nhân không ở trước mặt, nhưng Chu Mị cũng tự giác đứng thẳng người.

“Hoàn cảnh của tiểu thiếu gia như thế nào?” Đầu bên kia điện thoại, âm thanh của phu nhân hiện lên nỗi nhớ con vô cùng.

Chu Mị biết, nỗi nhớ này không phải dành cho mình.

“Trước mắt con không trực tiếp tiếp xúc với tiểu thiếu gia, dù sao có sự nguy hiểm nhất định, tiểu thiếu gia sinh hoạt hiện tại có chút túng quẫn, hối hả mưu sinh, nhưng ngài rất kiên cường, … Rất có tâm huyết.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, loáng thoáng có tiếng khóc truyền đến.

“Nó… hai mươi năm chịu khổ ah, người làm mẫu thân ta đây… Ta…”

“Phu nhân, người giữ gìn sức khỏe, nếu như người thật sự muốn gặp tiểu thiếu gia, con có thể đẩy nhanh tiến độ hơn nữa, dốc hết sức đưa tiểu thiếu gia trở về…”

“Đừng, đừng đẩy nhanh tiến độ, trước mắt thời cơ chưa tới, gần đây trong nhà đấu đá ngày càng lợi hại, lão gia tử không hỏi thế sự, đã lâu không ra mặt, gia chủ có chút chịu đựng không được, bây giờ tuyệt đối không thể để tiểu thiếu gia xuất hiện trước mặt bọn họ, tình thế quá hiểm ác …”

“Vâng, phu nhân.”

“Ngày mai con hãy bí mật tiếp xúc với Vương Quế Đống Vương thúc… Hắn trông coi con giùm ta và gia chủ, cũng đã được hai mươi năm rồi, chúng ta thật sự có lỗi với hắn, lúc con thấy hắn nhất định phải cung kính, giữ lễ nghĩa vãn bối, không được chậm trễ.”

“Vâng.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất