Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử » Phần 287

Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Phần 287

Diệp Hoan ra khỏi cửa câu lạc bộ, trong lòng vẫn quanh quẩn một nỗi băn khoăn.

Thẩm Duệ đang làm cái trò gì? Dụng ý khi đưa tặng gốc Lương Chúc kia cho Thẩm Đốc Nghĩa đã làm người ta khó hiểu rồi, hiện giờ lại dẫn theo hai tên Bổng Tử và Quỷ Tử bà ngoại không yêu, cậu ruột không thương này đến, Thẩm Duệ đang ấp ủ âm mưu gì?

Diệp Hoan suy nghĩ thật kỹ càng, hàng lông mày xoắn vặn vào nhau.

Mỏ Uranium!

Thẩm Duệ rất có thể muốn bán mỏ Uranium cho Bổng Tử và Quỷ Tử kia. Mấy lời nói vừa rồi chẳng qua là diễn trò đưa đi đẩy lại mà thôi. Có lẽ Thẩm Duệ đã sớm đạt thành hiệp nghị với hai kẻ kia rồi. Y chẳng những muốn bán 9% cổ phần của y mà còn nhăm nhe cả 11% cổ phần trong tay Diệp Hoan. Có 20% cổ phần mỏ Uranium quả là một con số không nhỏ, quan trọng hơn, nó là tài nguyên chiến lược cấp quốc gia, mỗi khi đất nước nghiên cứu khoa học kỹ thuật hay phát triển vũ khí thì đều vô cùng cần loại khoáng sản này. Bắc Phi chiến loạn không ngừng, chính quyền thay đổi thường xuyên. Nếu như Bổng Tử và Quỷ Tử kia muốn một chén canh trong mỏ Uranium thì chính phủ Trung Quốc có năng lực ngăn cản hay sao?

Tuy rằng Diệp Hoan không rõ ràng tình hình thế giới nhưng cũng biết loại khoáng sản Uranium này trân quý thế nào, nó là tài liệu mấu chốt để chế tạo vũ khí hạt nhân. Đã là đồ của người Trung Quốc thì tuyệt đối không thể để ngoại nhân cướp đi, càng đừng nói đến chuyện bán đứng cổ phần.

Nếu thật sự Thẩm Duệ định bán cổ phần cho Bổng Tử và Quỷ Tử thì sẽ cấu thành tội danh ‘phản quốc’. Diệp Hoan có thể hiểu được tâm tình muốn báo thù của y nhưng có cần vì báo thù mà bán nước không?

Sau này sự việc bại lộ, Thẩm Duệ tuy không thể thoát khỏi bị nghiêm trị nhưng sau đó chính phủ sẽ đối xử với Thẩm gia thế nào? Hậu nhân của thế gia vọng tộc lại cư xử bại hoại như vậy, khiến quốc gia tổn thất một tài nguyên chiến lược như thế. Bao nhiêu cha ông Thẩm gia cống hiến công sức và máu xương hơn nửa thế kỷ mới gây dựng được danh vọng hiện nay, chỉ một chuyện này sẽ phá hủy tất cả. Sự việc này thậm chí sẽ gây nên sóng gió lớn ở Bắc Kinh, tất sẽ ảnh hưởng nặng nề tới quyền lực của Thẩm gia. Nếu như Thẩm Duệ muốn hủy diệt Thẩm gia thì một chiêu này liền đạt được mục đích.

Suy tư hồi lâu, trong lòng Diệp Hoan ngày càng nặng nề.

Nhìn bề ngoài, Thẩm Duệ chỉ dẫn theo hai người bạn nước ngoài tới thăm Trung Quốc nhưng trên thực tế thì y đã gõ lên hồi chuông tang đầu tiên cho Thẩm gia.

Diệp Hoan lôi điện thoại ra bấm số gọi Thẩm Đốc Lễ.

Thư ký riêng Lưu Tư Thành nghe điện, đợi thật lâu mới nghe thấy giọng Thẩm Đốc Lễ.

“Con lại gây ra cái họa gì nữa sao?” Giọng điệu Thẩm Đốc Lễ đầy bất đắc dĩ.

Diệp Hoan mất hứng: “Hảo tâm gọi điện thăm hỏi ba, chưa gì ba đã mở miệng nói con gây rắc rối? Con là loại người cả ngày nhàn rỗi đi gây chuyện thị phi sao?”

Thẩm Đốc Lễ ngẫm nghĩ một lát, khẳng định: “Đúng vậy, con đúng là loại người này đấy. Mỗi lần nhận điện thoại của con là ta liền có cảm giác hãi hùng khiếρ vía….”

Diệp Hoan tức đầy một bụng.

Lão tử nếu không phải nể mặt ông là cha của lão tử thì đã xách ông ném vào giếng cho ông biết thế nào mới gọi là đi gây rắc rối

“Có chuyện gì nói mau đi, ta cần phải chủ trì một cuộc họp ngay bây giờ, cho con ba phút!” Thẩm Đốc Lễ lúc nào cũng như một con quay, cứ xoay mãi không ngừng nghỉ.

“Ba, có việc muốn hỏi ba. Ba có cảm nhận gì với tên cháu trai Thẩm Duệ kia?”

Thẩm Đốc Lễ ngẩn người: “Thẩm Duệ? Hắn không phải đang ở Châu Phi sao? Chuyện gì xảy ra?”

Diệp Hoan không giấu diếm, lập tức nói hết việc Thẩm Duệ mang hai người ngoại quốc về nước và những suy đoán về mỏ Uranium cho Thẩm Đốc Lễ biết.

Chuyện này quá lớn, lớn đến mức Diệp Hoan cảm thấy mình gánh vác không nổi. Nhất định hắn phải nói cho cha hắn biết, việc này có nguy hại đến cả quốc gia, đã không còn đơn giản chỉ là ân oán cá nhân nữa rồi.

Giọng nói Thẩm Đốc Lễ trở nên nghiêm túc: “Những lời nói của con có chứng cứ gì không?”

Diệp Hoan trề môi: “Câu hỏi hay nhất trong ngày! Nếu con có chứng cứ thì đã sớm ra tay rồi, còn phải ở chỗ này đâm thọc ba sao?”

“Nói cách khác, tất cả đều là suy đoán của con?”

“Đúng, đều là suy đoán của con…suy đoán của con không đáng tin cậy như vậy à?”

Thẩm Đốc Lễ trầm mặc thật lâu rồi thở dài nói: “Lúc trước ta cùng chú hai con tranh đấu đã chấn động cả Bắc Kinh. Năm đó chú con chết lúc Thẩm Duệ mới bảy tuổi. Sau đám tang, thằng bé thường xuyên chạy tới mộ chú con ngồi thẫn thờ ở đó, không nói không rằng, lúc trở về lại luôn miệng gọi ta một câu bác cả, hai câu bác cả vô cùng thân mật. Ta không nhìn thấy bất cứ tia cừu hận nào trong ánh mắt của nó, chỉ có sự ngây thơ, khờ khạo. Lúc ấy ta không hề để trong lòng, về sau càng nghĩ càng kinh hãi, thằng bé đó tâm cơ sâu đến đáng sợ, hắn càng cười với ta, ta càng cảm thấy loại cừu hận này đã khắc sâu vào trong xương tủy không cách nào tiêu trừ được….”

“Thẩm Duệ vốn là một thằng bé nghịch ngợm, trước khi chú hai con gặp chuyện không may, nó rất hiếu động, còn vô cùng ghét đọc sách, chỉ thích đi gây rối khắp nơi giống như con vậy. Nhưng từ sau khi cha nó chết, nó bắt đầu khắc khổ học hành, bắt đầu từ năm đó, kỳ thi nào nó cũng giành hạng đầu, mười một tuổi đã học xong chương trình sơ trung, mười lăm tuổi đã học xong cấp ba, được tuyển thẳng vào đại học. Ở trong nhà cũng thay tính đổi nết như một người khác, trở nên nho nhã lễ độ, những động tác ưu nhã, ngôn ngữ khéo léo kia không có ai dạy nó, cũng không biết làm sao nó học được….”

Thẩm Đốc Lễ nói ra những chuyện vẫn cất giấu trong lòng:

“Khi đó, dù sao Thẩm Duệ cũng chỉ là trẻ con, nó cho rằng ẩn giấu hết thảy cừu hận đi, giả vờ thành bộ dạng ngây thơ sáng lạn thì ta sẽ không phòng bị nó, đáng tiếc nó không nghĩ tới nó càng ra vẻ điềm nhiên thì lại càng để lộ sự bất thường. Nếu như nó nhìn thấy ta mà nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phóng hỏa thì ta còn cảm thấy yên tâm. Những năm qua ta vẫn luôn đề phòng nó, ta biết rõ cừu hận trong lòng nó càng ngày càng sâu sắc, cũng dự đoán được nó sẽ tìm biện pháp trả thù Thẩm gia nhưng không nghĩ được rằng cuối cùng nó lại chọn con đường này….”

Diệp Hoan nói: “Cừu hận là thứ không dễ dàng tiêu trừ đâu, thật hiển nhiên Thẩm Duệ của hôm nay đã hoàn toàn nhập ma rồi. Nếu như cứ bỏ mặc thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”

Thẩm Đốc Lễ nặng nề nói: “Ân oán của thời chúng ta sao cứ phải kéo dài đến đời sau? Diệp Hoan, con đừng hành động gì thiếu suy nghĩ, Thẩm Duệ nếu thật có tâm tư báo thù thì hẳn là đã trù tính thật lâu rồi, muốn lật đổ Thẩm gia không dễ dàng như vậy, nếu không hắn cũng sẽ không ẩn nhẫn suốt hai mươi năm, chuyện này ta sẽ lo liệu, con đừng nhúng tay vào nữa”

Diệp Hoan bĩu môi: “Sẽ theo lời ba nói, con chẳng muốn nhúng tay vào đâu, con vốn không thích tham gia vào vũng nước đục Thẩm gia này”

“Trước mắt không có chứng cứ, ta không thể công khai hành động với Thẩm Duệ. Năm đó ta với cha Thẩm Duệ thành ra như vậy, rất nhiều người đã có định kiến về ta. Nếu như ta lại ra tay với thằng bé thì việc này không thể nào nói nổi, trừ phi chúng ta nắm giữ bằng chứng xác thực”

Diệp Hoan im lặng không nói, Thẩm Đốc Lễ có cố kỵ của ông, mặc dù ở địa vị cao nhưng mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận, nhầm một bước là vạn kiếp bất phục, thế nhưng mà….nếu như phải chờ tới khi tập hợp đủ chứng cứ rồi mới hành động thì….còn kịp sao?

…….

Nam Kiều Mộc dọn dẹp lại căn hộ bốn tầng mà Diệp Hoan mua cho Trương Tam, khắp nơi ngăn nắp, ngay ngắn, không dính một hạt bụi. Cô vẫn luôn là người phụ nữ đậm chất truyền thống.

Vốn dĩ Diệp Hoan và Hầu Tử đã thương lượng sẽ mua hai căn hộ nhỏ rồi chuyển ra ngoài. Căn nhà bốn tầng này vốn là mua cho Trương Tam, giờ Trương Tam đã có người trong lòng, ba anh em ở chung một chỗ sẽ có nhiều bất tiện.

Ai ngờ Trương Tam sau khi biết chuyện thì phản đối kịch liệt, cậu ta rất bất mãn với quyết định của Diệp Hoan và Hầu Tử. Từ nhỏ đến lớn, ba anh em chưa từng xa nhau, trước kia không, sau này cũng sẽ không. Ba người đã liền thành một khối rồi, thiếu đi ai cũng sẽ không hoàn chỉnh. Căn hộ bốn tầng rộng rãi sáng sủa này hoàn toàn có thể ở được nhiều người, hà tất phải tách riêng?

Vì vậy Diệp Hoan đành phải hủy bỏ dự định kia.

Cả bọn lại giống như trước kia, ban ngày mỗi người đều ra ngoài làm việc của mình, buổi tối trở về nhà, Kiều Mộc đã dọn sẵn cả bàn đồ ăn cho bọn hắn. Ba anh em xắn tay ngồi xuống vừa ăn vừa nhâm nhi, mỗi người nửa cân rượu, chém gió trên trời dưới biển, đến đoạn tức giận thì vỗ bàn chửi đổng, nói đến chỗ cao hứng thì ôm bụng cười rung cả xà nhà, động đến chỗ chua xót thì buồn bã rơi lệ, ôm đầu khóc rống.

Nam Kiều Mộc lẳng lặng ngồi một bên khẽ nở nụ cười nhìn ba anh em kia khóc khóc cười cười rồi cuối cùng đều say vật ra. Những lúc thế này, gương mặt cô đều đong đầy hạnh phúc.

Nam Kiều Mộc là một cô gái không màng danh lợi, hạnh phúc mà cô mong muốn chỉ đơn giản là như vậy. Nhìn người mình yêu thương ăn những món mình nấu, nhìn người ấy uống rượu trò chuyện vui vẻ với các anh em chí cốt, nhìn người ấy say quắc cần câu rồi nằm thẳng cẳng ngáy o o, sau đó cô sẽ chống má, ngồi si ngốc bên giường ngắm nhìn dáng ngủ của hắn.

Đây là hạnh phúc của Kiều Mộc.

Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Nếu chúng ta không biết bằng lòng với thực tại mà cứ muốn thêm nữa, nhiều nữa thì hạnh phúc sẽ lặng lẽ rời bỏ chúng ta. Trong lòng còn tham niệm thì sẽ không đạt được gì, nếu có được gì thì cái đó cũng không phải là hạnh phúc.

…..

Lúc Diệp Hoan tỉnh lại cảm thấy rất đau đầu.

Hai con hàng Hầu Tử và Trương Tam cứ dụ dỗ hắn uống quá tửu lượng, tối hôm qua cả ba người liều mạng uống đến tám lạng rượu, lưỡng bại câu thương. Từ lúc nào mà hai thằng kia lại trở nên lợi hại như vậy?

Diệp Hoan rên rỉ trên giường, trở mình mở mắt, trước mắt xuất hiện một ly nước ấm và nụ cười trong veo của Kiều Mộc.

“Say khó chịu lắm phải không? Lần sau uống ít đi một chút, bây giờ anh đã gia nhập vào hội ngâm mình trong bình rượu rồi đó. Mỗi khi tối trời là cứ như Túy Miêu, cứ như vậy mãi thì sớm muộn cũng nhiễm bệnh” Kiều Mộc vừa cẩn thận giúp Diệp Hoan uống nước vừa nhẹ nhàng trách cứ.

Diệp Hoan giận dữ nói: “Anh cũng không muốn đâu, hai thằng cháu trai kia tửu lượng ngày càng cao, thân là đàn anh, sao có thể thua kém bọn nó được. Kiều Mộc à, lấy chút rượu cho anh uống đi, khó chịu quá”

“Còn uống?”

Diệp Hoan khó khi được khoe khoang học vấn: “Lúc say rượu mà tỉnh lại thì tốt nhất nên uống thêm hai ngụm rượu nữa, như vậy có thể hóa giải sự thống khổ của say rượu. Cái này là lấy độc trị độc, dùng rượu để giải rượu. Em có biết Cổ Long đại sư trong tiểu thuyết võ hiệp không? Hắn gọi cái này là ‘Hoàn hồn rượu’ ”

Nam Kiều Mộc cười lạnh: “Nói có vẻ rất đạo lý đấy, vậy anh có biết Cổ Long kia chết như thế nào không?”

“Uống rượu đến chết…..” Diệp Hoan chán nản

“…Thôi, em lấy cho anh một cốc nước đi”

Nam Kiều Mộc đắc ý vỗ vỗ đỉnh đầu Diệp Hoan: “Thực nghe lời”

….

Căn phòng đầy hương vị kiều diễm, ý loạn tình mê

Diệp Hoan lưu luyến không muốn rời khỏi cánh môi ướt át của Kiều Mộc. Hô hấp của hai người dần nặng nề.

Bàn tay không thành thật của Diệp Hoan bắt đầu lần mò xuống dưới, Kiều Mộc cả kinh, nhanh chóng bắt được tay hắn, trừng mắt nhìn hắn

“Kiều Mộc à, thật là khó chịu ~~~” Diệp Hoan đáng thương nhìn cô.

“Em lấy cho anh thêm cốc nước nữa”

‘Chủ yếu là Nhị đệ khó chịu….”

“Em cắt giúp anh nhé?”

“Kiều Mộc à…em lúc nào thì cho anh?” Diệp Hoan liếm bờ môi khô héo, trong mắt đong đầy vị tình du͙c.

“Anh nói xem?” Kiều Mộc nửa cười nửa không nhìn Diệp Hoan.

Diệp Hoan vội vàng nói: “Tốt nhất là ngay bây giờ đi…Đương nhiên, nếu như em còn chưa sẵn sàng thì chúng ta có thể khởi động nhẹ nhàng trước, bất cứ lúc nào em cần, huynh đệ anh đều không chối từ”

Nam Kiều Mộc tức giận đập hắn một cái: “Sao anh lại vô lại như vậy! Cứ như là em thiếu nợ gì anh ấy….Nói cho anh biết, em thật ra bảo thủ lắm, chỉ có khi nào động phòng hoa chúc, chúng ta mới có thể….cái kia”

Diệp Hoan nóng nảy: “Đi, chúng ta đi đến Cục Dân Chính đăng ký ngay bây giờ đi, trở về ngay lập tức động phòng…”

Nam Kiều Mộc tức giận: “Đây là anh đang cầu hôn sao?”

Diệp Hoan rất chân thành nói: “Không phải cầu hôn chẳng lẽ là niệm chú?”

Nam Kiều Mộc ngửa mặt lên trời ấm ức nói: “Trước kia anh tung hoành tình trường, theo đuổi phụ nữ vô số. Chẳng lẽ ngay cả cầu hôn cũng không biết?”

“Oan uổng quá, anh tuy rằng theo đuổi vô số phụ nữ nhưng mà chưa từng cầu hôn nha, anh chỉ luôn cầu hoan thôi mà…”

…..

Hai người lẳng lặng ôm nhau, cùng hưởng thụ giây phút bình yên bên người mình yêu thương. Gian phòng thật yên tĩnh, lặng lẽ cảm nhận tiếng thời gian trôi.

“Kiều Mộc à, anh muốn quay về Ninh Hải” Diệp Hoan nỉ non

Nam Kiều Mộc ngẩn người: “Sao đột nhiên lại muốn trở về?”

“Anh nhớ các em trai em gái ở viện phúc lợi, muốn gặp lão viện trưởng, cả lão Vương mà trước đây hễ anh gặp là sợ tới mức run rẩy cả người nữa. Anh nhớ bọn họ.”

Trên mặt Nam Kiều Mộc hiện lên một nụ cười hoài niệm.

Phòng cũ, ngõ nhỏ, cuộc sống bình thản mà đầy màu sắc, kiếp này vĩnh viễn sẽ không quên….

“Diệp Hoan, em cũng nhớ họ….Nếu như gần đây anh không có việc gì ở Bắc Kinh thì chúng ta quay về Ninh Hải thăm họ đi”

Diệp Hoan nhìn vào mắt Nam Kiều Mộc, gật đầu: “Nói đi là đi, chúng ta đi luôn bây giờ, để anh bảo Hầu Tử, Trương Tam sắp xếp hành lý, chúng ta cùng nhau trở về”

Nam Kiều Mộc hơi bất ngờ: “Vội vã như vậy sao?”

“Loại chuyện trở về cố hương này cũng giống như động phòng vậy, càng nhanh càng tốt”

Vì sao phải vội vã mang Kiều Mộc, Hầu Tử, Trương Tam trở về Ninh Hải?

Ngoài lý do tưởng niệm mọi người ở viện phúc lợi thì Diệp Hoan còn che giấu một lý do không thể nói rõ.

Sau khi gặp Thẩm Duệ, Diệp Hoan luôn có một dự cảm giữa hắn và Thẩm Duệ sẽ không thể đội trời chung. Thẩm Duệ này lòng lang dạ sói, khó nói được y có ý đồ gì với những người thân thiết của Diệp Hoan hay không. Diệp Hoan đã từng mất đi Kiều Mộc, hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ. Sau khi ra khỏi quân ngũ, hắn luôn hiểu được phải dùng dũng khí và trí tuệ của chính mình để bảo vệ những người quan trọng nhất của mình.

Bắc Kinh sắp nổi lên phong ba bão táp, rời khỏi đây mới là lựa chọn tốt nhất. Không còn ràng buộc nữa, hắn có thể thoải mái quyết đấu với Thẩm Duệ.

Hai tiếng sau, mấy người Diệp Hoan đã bước lên tàu xuôi về phía Nam.

Lần xuất hành này Diệp Hoan rất cẩn thận, chẳng những che giấu hành tung với tất cả mọi người mà cũng không dám sử dụng máy bay riêng của Chu Dung, hắn lựa chọn rời đi bằng tàu hỏa.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất