Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử » Phần 244

Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Phần 244

Ánh đèn sáng ngời từ đại sảnh lấp lánh như thủy ngân chiếu sáng mọi góc trong tiệc rượu.

Liễu Mi tay cầm ly rượu, dạ phục màu đen bao quanh cặp đùi thon dài, nhẹ nhàng đi đến đứng ở trước mặt Diệp Hoan, bên khóe miệng như cười mà không phải cười .

“ Trốn tránh tôi ? Sao ? Anh là ông chủ, tôi là người làm, trên cõi đời này lại có chuyện ông chủ trốn tránh người làm sao, chẳng lẽ anh nợ tiền lương của tôi ?”

Diệp Hoan lau mồ hôi cười khan:

“ Cô nghĩ nhiều quá, tôi không có trốn tránh cô, tôi nói thật, mới vừa rồi nói chuyện cùng với cái tên ngoại quốc chết tiệt ở bên ngoài kia về cách thức duy trì nền hòa bình của thế giới, chuyện liên quan đến hạnh phúc của nhân loại, chúng tôi không muốn bị quấy rầy ……”

James rất không có nghĩa khí vạch trần lời nói dối của Diệp Hoan :

“ Ồ, Hoan thân ái, nói láo là không đúng, đặc biệt là không nên nói láo trước mặt cô gái xinh đẹp như thế này, hơn nữa anh nên hiểu rằng chuyện làm sao để duy trì nền hòa bình thế giới, bằng với sức lực của chúng ta không giúp ích được gì đâu ……”

Vừa nói James vừa thức thời đi ra ngoài, trước khi đi còn chớp mắt vài cái với Diệp Hoan.

Diệp Hoan bị chọc tức, chỉ vào James nói với Liễu Mi:

“Cô nhìn đi, cô nhìn đi, chủ nghĩa đế quốc thật nhiều người vô sỉ, căn bản không biết từ “Nghĩa” viết như thế nào, chớp mắt một cái liền bán đứng người ta ……”

Liễu Mi hừ nói :

“ Người ta như vậy là thành thật, anh mới gọi là vô sỉ, há mồm nói dối không biết ngượng, cả tờ giấy nháp cũng không bằng. ”

Diệp Hoan đảo mắt:

“…… Cô ở đây mà ngồi một lát, trước tiên tôi phải đuổi theo tên kia đã. ”

Liễu Mi vừa nhấc tay ngăn cản hắn, sau đó lại hung hăng cấu véo phần thịt mềm ở bên hông hắn, nở nụ cười quyến rũ, thấp giọng hung ác nói :

“ Tại sao anh lại luôn muốn trốn tránh tôi? Chẳng lẽ tôi là hồng thủy mãnh thú* sao?, hay là tôi xấu xí đến anh không nhận ra?”

* Hồng thuỷ mãnh thú( 洪水猛兽): Cách ví von như là gặp phải tai hoạ rất lớn. Mãnh thú: dã thú tàn ác ăn cả người lẫn vật. Xuất phát câu nói của Mạnh Tử trong thiên thứ ba của phần Mạnh Tử thượng của sách Mạnh của Mạnh Tử:”Tích giả vũ ức hồng thủy nhi thiên hạ bình, chu công kiêm di địch, khu mãnh thú nhi bách tính trữ” [ Tức: Ngày xưa vua Vũ ( vua triều Hạ) dìm hồng thuỷ xuống mà thiên hạ bình, Chu Công hai lần giết giặc, đuổi mãnh thú mà bách tính yên].

Diệp Hoan than thở, dĩ nhiên hắn không muốn trốn tránh chỉ là không hiểu tại sao tối nay ba cô gái đều đến đông đủ, hắn lại không phải người ngu .Tình cảm của ba cô gái đối với hắn, hắn đã sớm biết rồi. Tối nay các nàng cùng lúc xuất hiện ở đây thì có quỷ mới biết sẽ phát sinh ra chuyện gì tiếp theo.

“ Theo tôi tới đây!” Liễu Mi không đợi Diệp Hoan nói chuyện, túm lấy vạt áo của hắn lôi ra khỏi sảnh tiệc .

Diệp Hoan một đường lẽo đẽo theo Liễu Mi đi thẳng đến bên ngoài đại sảnh .

Bên ngoài cửa kính đại sảnh phía tây có một thiên đài* nhỏ, trên sân thượng để vài chậu hoa, đem mười mấy thước vuông ban công tạo ra một không gian nhỏ. Xuyên qua ban công, có thể thấy được bầu trời đầy sao, dưới mặt đất ô tô cùng người đi đường như đàn kiến .

* Thiên đài: chỗ để ngắm cảnh.

Đứng ở trên sân thượng, cảm giác như đang trôi lơ lửng giữa trời đất, cách trời rất xa, cách mặt đất cũng rất xa, sinh ra cảm giác thoát tục.

Liễu Mi nếm một hớp Champagne, ngửa đầu ngắm sao trời, khẽ lẩm bẩm nói nhỏ :

“ Thật đẹp ……”

Diệp Hoan nghiêng mắt, không ngừng lướt về phía dưới dạ phục Liễu Mi, bắp đùi thon lúc ẩn lúc hiện, thuận miệng phụ họa :

“Đúng vậy……”

“ Những vì sao trên trời giống như những đôi mắt lấp lánh , thật sáng ……”

“ Thật trắng ……”

“ Hả ? ”

“ Thật đen, buổi tối thật đen ……”

Liễu Mi cúi đầu lẳng lặng nhìn xuống dưới ban công, xuyên qua dòng xe chạy cùng người đi đường, một lọn tóc đen cong cong rũ xuống, che đi nửa bên trên khuôn mặt trắng noãn của nàng, mi mắt nửa khép, đôi mắt phượng đẹp đẽ giờ phút này thoạt nhìn lại tràn đầy tia sáng thánh khiết .

“ Diệp Hoan, chúng ta quen biết bao lâu rồi? ”

“ Gần một năm đi. ”

Liễu Mi cười cười, trong mắt hiện ra tia sáng mê ly.

“ Một năm …… nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Nhớ lần đầu tiên gặp anh, tôi hận không được gọi người giết anh. Bởi vì cha tôi ép tôi tới nói lời xin lỗi với anh, Liễu Mi tôi đời này làm việc chưa từng nói nửa câu xin lỗi với người khác, anh là người đầu tiên ……”.

Diệp Hoan cười nói :

“ Thật ra thì lúc ấy cô căn bản không cần nói xin lỗi tôi, thật đó, cô cứ cho tôi mấy vạn đồng tiền tiền mặt, không cần biết cô làm bao nhiêu chuyện có lỗi với tôi, tôi đều tha thứ cho cô hết. ”

Liễu Mi bật cười :

“ Anh thật là, cái tật muốn tiền không muốn mạng, nghĩ lại trước kia, anh lại vì tiền đi chụp ảnh nude ……ha ha.. thật không biết xấu hổ! “.

Diệp Hoan cười khổ thở dài nói :

“ Không có cách nào khác, khi đó tôi quá thiếu tiền, nếu như tôi sinh ra ở gia đình bình thường, không có bọn trẻ trong viện phúc lợi, tôi nghĩ tôi sẽ sống rất thoải mái, nhưng là có những trách nhiệm đeo nặng trên vai, đừng nói là chụp ảnh nude, cướp ngân hàng tôi cũng phải kiên trì làm bằng được, cái gọi là thị phi trắng đen, cái gọi là ý thức pháp luật trước cuộc sống mưu sinh đều trở nên nhỏ bé , con người luôn luôn phải tìm cách sống . ”…

Liễu Mi trầm mặc không nói .

Đúng vậy.

Con người luôn luôn phải tìm đường sống.

Vì khi làm ra bất cứ chuyện gì đều có lý do của nó, là đúng hay không đúng, là trắng hay đen, ai có thể phán định ?

Khẽ nhấp một ngụm Champagne, Liễu Mi phá vỡ trầm mặc, thản nhiên cười nói :

“ Diệp Hoan, anh có nghĩ tới hay không, nếu như …… tôi nói là nếu như, tương lai nếu anh không tìm được Kiều Mộc, anh định làm như thế nào ? ” .

“ Tiếp tục tìm. ”

Diệp Hoan kiên định nói .

Liễu Mi sắc mặt ảm đạm, buồn bã nói :

“ Anh …… cũng chưa có cân nhắc qua cô gái khác sao ? ”

Giọng nói u oán làm Diệp Hoan đầu óc run lên, ánh mắt nhìn về nơi khác, tựa như trốn tránh nói :

“Tôi chẳng qua là một tên côn đồ cắc ké, trừ Kiều Mộc, ai lại đi thích tôi chứ ? ”

Liễu Mi chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt của Diệp Hoan, nói: “ Nói thí dụ như …… là em ? ”

Diệp Hoan nheo mắt, cười khan nói :

“ Liễu Mi, chớ nói giỡn, đêm hôm khuya khoắt đứng đây xổ mấy lời thổ lộ máu chó này thực hơi dọa người đấy. ”

“ Anh cảm thấy, em đang nói đùa sao ? ”

Diệp Hoan ho khan hai tiếng, nói:

“ Cô ……có hơi thẳng thắn quá không ? ”

Liễu Mi từng bước áp sát :

“Tối nay em uống nhiều, lấy rượu thêm can đảm không được sao ? ”

Diệp Hoan không chút lưu tình phơi bày cô :

“ Cô đùa cái gì vậy, cô mới uống có một ly, một chén Champagne đủ cho cô thêm can đảm sao? còn chưa đủ tráng bàng quang …… Liễu Mi, bên ngoài thực lạnh, tôi đi vào được không? rất nhiều người chờ đợi được bắt tay với tôi đấy. ”

Nhìn thái độ Diệp Hoan không ngừng trốn tránh, Liễu Mi lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng :

“ Tôi hiểu, Diệp Hoan, tối nay coi như tôi chưa nói cái gì, được không ?” Nói xong Liễu Mi cúi đầu, vội vã lướt qua Diệp Hoan, một mình trở lại đại sảnh .

Diệp Hoan đắng chát liếm môi một cái, hung hăng rót đầy một ly Champagne, trầm mặc nhìn về phía bầu trời.

Kiều Mộc, anh lại cự tuyệt một cô gái nữa .

Nhưng mà …… tại sao trong lòng khó chịu như vậy?

Kể từ lúc em rời đi, trong lòng anh dường như lại in bóng những cô gái này

Kiều Mộc, anh nên làm cái gì bây giờ ?

***

Một đám người mặc áo đen không nhanh không chậm đi lên cầu thang .

Vẻ mặt bọn họ phiêu hãn , mắt lạnh lẽo như điện, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo giống như lưỡi hái tử thần chuẩn bị gặt hái đầu người. Bọn họ tới chỗ tiệc rượu ở tầng mười, người phụ trách an ninh cùng với vài tên cận vệ ngăn cản bọn họ bên ngoài cửa.

“ Nơi này là tiệc rượu từ thiện, người nào không có giấy mời đều không được đi vào, xin mời rời đi. ” Người phụ trách an ninh lễ độ đưa tay ra cản .

Cầm đầu nhóm là một người trung niên khoảng ba – bốn mươi tuổi không nói gì chỉ toét miệng cười một tiếng.

Trả lời an ninh là một chuỗi tiếng súng chói tai.

Tạch Tạch Tạch! ……

Người phụ trách trợn to hai mắt ngã xuống vũng máu, mấy người an ninh cùng bọn cận vệ ở xung quanh ngẩn người. Bọn họ chưa kịp phản ứng, mười mấy tên áo đen vén áo khoác ngoài ra, mười mấy họng súng C-TAR 21 toát ra tia lửa .

Tạch Tạch Tạch! Tạch Tạch Tạch! ……

Ngoài cửa chính, tất cả người phụ trách an ninh cùng cận vệ toàn bộ ngã xuống, không một ai sống sót .

Tên cầm đầu toét miệng lạnh lùng cười một tiếng, nói:

“ Tôi cũng tới đây tham gia tiệc rượu. ”

Trong khi nói chuyện, mười mấy tên áo đen tựa như đã lên kế hoạch sẵn, lưu lại bốn người chia ra giữ được lối đi thoát hiểm, thang máy mở ra, mấy người còn lại vọt thật nhanh vào bên trong đại sảnh. Tên trung niên cầm đầu bình tĩnh bước vào cửa liền ngửa mặt lên trời, khẩu súng trong tay gã phát ra một loạt đạn. Trong tiệc rượu, các doanh nhân, phú thương vẫn còn ở nâng chén vui sướng nói chuyện với nhau, nhất thời bị tiếng súng chói tai này làm cho khiếρ sợ .

Tiếng nhạc ưu nhã cũng ngưng bặt đi, mọi người đang nói chuyện với nhau cũng ngừng lại, đại sảnh yên tĩnh như chết, tất cả mọi người chăm chăm nhìn mấy tên đột nhiên vọt vào đại sảnh, trên mặt của mỗi người tràn đầy vẻ khó tin cùng khiếρ sợ.

Trong đại sảnh tĩnh mịch không tiếng động, gã trung niên toét miệng cười một tiếng, dùng tiếng phổ thông cứng nhắc nói :

“ Các vị, buổi tối vui vẻ! Rất xin lỗi khi tôi là một kẻ không mời mà đến quấy rầy mọi người, mong các vị giữ yên lặng, không nên huyên náo, ồn ào, lại càng không nên thử báo cảnh sát , nếu không bọn tôi sẽ chọn lựa một vài người không biết nghe lời ……”…

Một người đàn ông dáng vẻ uy nghiêm, quý phái tiến lên một bước, cau mày nói :

“ Chúng mày là ai ? Ai cho chúng mày tiến vào ? An ninh, an ninh đâu ? Mau báo cảnh sát ……”

Lời còn chưa dứt, một loạt tiếng súng vang lên…cạch cạch cạch cạch… Người quý tộc đó trúng đạn ngã xuống đất, trước khi chết không cam lòng, cả người co quắp rên rỉ .

Tiếng súng làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh lộn xộn, một người đang sống sờ sờ cứ như vậy mà chết trước mắt bọn họ, chưa bao giờ trải qua việc này khiến cho từ sâu trong đáy lòng bọn họ cảm nhận được sợ hãi, run rẩy .

Giết một người để răn trăm người, mục đích đã đạt được, gã đàn ông lộ ra nụ cười hài lòng.

“ Tôi mới vừa nói qua, đừng có lớn tiếng ồn ào, cũng đừng cố gắng báo cảnh sát, thật đáng tiếc, vị tiên sinh này lại phạm vào cả hai điều, bây giờ, quý ông quý bà tôn quý, tất cả đều đến phòng nghỉ bên trong đại sảnh tập trung, giao ra tất cả di động trên người của các vị, còn nữa ……”

Gã mỉm cười, ánh mắt như lưỡi đao lướt qua đám người một lượt .

“…… còn nữa, xin hỏi Diệp Hoan tiên sinh ở chỗ này phải không ? ”

***

Thời điểm tiếng súng đầu tiên vang lên, với người từng trải qua cuộc chiến sinh tử, Diệp Hoan liền vô cùng bén nhạy nghe được .

Đồng thời sau khi tiếng súng vang lên, Diệp Hoan liền theo phản xạ có điều kiện* lăn xuống mặt đất, sau đó không lâu, xuyên thấu qua cửa kính ban công, Diệp Hoan thấy được một đám đàn ông mặc áo đen cầm trong tay C-TAR 21 dũng mãnh xông vọt vào đại sảnh, nổ súng giết một vị khách, tiếp theo tất cả tân khách bên trong đại sảnh bị tên cầm đầu dùng súng bức bách đi về phía phòng nghỉ phía trong đại sảnh.

* Phản xạ có điều kiện: là phản xạ được tạo ra nhờ quá trình luyện tập lâu dài.

Mí mắt Diệp Hoan nhảy mạnh, trong lòng mắng thầm không dứt .

Cái vận số của lão tử thật cứt chó, nơi nào cũng đụng phải giết người đổ máu, tối nay tên hung thần nào tìm đến đây vậy ?

Cửa kính ban công tuy là trong suốt nhưng thật may là có vài chậu hoa vây quanh bốn phía, mỗi chậu ước chừng cao hai – ba mươi centimét , Diệp Hoan nằm cong người núp sau mấy chậu hoa, bên ngoài liếc mắt nhìn qua sẽ không phát hiện được hắn .

Nhìn quan khách nối đuôi nhau đi vào phòng nghỉ, phản ứng đầu tiên của Diệp Hoan chính là chạy trốn .

Ban công mặc dù sảnh tiệc ở tầng mười nhưng nhảy qua lan can một cái liền có thể đến thẳng sân thượng tầng chín, khoảng cách bất quá chỉ là ba bốn thước mà thôi, động tác như thế đối với Diệp Hoan mà nói cũng không coi là khó khăn, hơn nữa tính an toàn còn cao hơn so với bỏ công ra liều mạng với mấy tên cướp ngoài kia.

Về phần các quan khách kia, thật xin lỗi, hắn không quen biết bọn họ, lão tử không đáng vì cứu các ngươi mà liều mạng trong tay lũ cướp.

Không thể trách Diệp Hoan lãnh khốc vô tình, hắn cũng chỉ là một người bình thường, trong người cũng có một phần nhu nhược, sợ hãi, người khác sợ súng, hắn cũng sợ ,nhấc tay giúp đỡ người xa lạ qua đường thì không có vấn đề nhưng vì người xa lạ mà bảo hắn liều mạng với lũ cướp thì không được, coi như là Lôi Phong* sống lại ,ngoại trừ âm thầm mắng đạo tặc, chỉ sợ cũng sẽ không ngu ngốc tay không vũ khí lại hăng hái nhiệt huyết đi vật lộn với lũ bọn cướp có súng đi ?

* Lôi Phong(18 /12/1940 – 15 /8/1962) là một chiến sĩ của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.

Vừa mới chuẩn bị đứng dậy chạy trốn, trong khóe mắt của Diệp Hoan lại thấy bóng lưng của Chu Mị, Cao Thắng Nam cùng Liễu Mi ba cô gái cúi đầu kinh sợ hướng đi phòng nghỉ .

Diệp Hoan ngây người .

Mẹ kiếp! thế nào lại quên ba cô gái luôn làm hắn đau đầu này còn ở đây !

Người khác không liên quan đến hắn nhưng ba cô gái này sao có thể không liên quan? Mấy ngày nay hắn một mực ở áy náy trong lòng. Trái tim hắn vốn luôn bị Kiều Mộc chiếm giữ, từ lúc nào dường như lại có thêm bóng hình khác in dấu vào, hơn nữa không phải một mà những ba ……

Tương lai họ có thể không trở thành người phụ nữ của hắn nhưng đó là việc sau này, trước mắt cũng không thể thấy chết mà không cứu, nếu không thì hắn còn gọi là đàn ông sao?

Diệp Hoan nằm ở trên sân thượng, lau nước mắt bi phẫn.

“ Mẹ kiếp, đúng là ép mình phải liều mạng mà!”

Đang lúc suy nghĩ, một tên áo đen đứng cạnh cửa kính đang dọn dẹp hiện trường, mấy tên còn lại giữ vững vị trí canh giữ cửa ra vào.

Một tên áo đen cầm súng đi tới ban công.

Diệp Hoan căng thẳng, nằm tại chỗ không nhúc nhích, cửa kính bị đẩy ra, gã áo đen bước ra một bước ngoài ban công. Ngay sau đó gã liền thấy được Diệp Hoan đang nằm trên mặt đất, ngẩn người một chút sau, tên áo đen cảnh giác chĩa họng súng vào người Diệp Hoan .

Diệp Hoan giống như ngủ thiếρ đi, nằm im không nhúc nhích. …

Tên áo đen thấy hắn không có phản ứng, không khỏi càng cảnh giác, cẩn thận ghìm súng từ từ đi tới .

Một bước, hai bước …… cho đến khi họng súng đã chạm vào phần lưng Diệp Hoan, Diệp Hoan vẫn không phản ứng gì, giống như là một người chết.

Tên áo đen cũng thấy kỳ quái, họng súng thoáng cách xa một ít, vừa mới đưa chân ra chuẩn bị đạp đạp đầu Diệp Hoan thì Diệp Hoan chợt có động tác, một tay bất ngờ chợt xuất hiện, bắt lấy nòng súng đen ngòm lạnh như băng, tiếp theo một chân từ dưới đất tung lên, cái tay còn lại nhanh như tia chớp đánh rơi khẩu súng, vừa đúng bổ tới cổ của gã áo đen, gã áo đen không kịp kêu cứu, chỉ cảm thấy cổ họng tắc nghẽn, bất luận gào thét như thế nào cũng không phát ra được một âm thanh nào .

Gã áo đen vẫn còn vùng vẫy, đồng thời Diệp Hoan lấn người tiến lên thật nhanh, một tay nâng cằm gã, một tay kia đè đầu, không đợi gã phản ứng, hai tay đồng thời phát lực bẻ một phát ……

C..rắc kk… .

Đốt sống cổ gãy lìa, thần kinh trung ương đứt đoạn, gã áo đen ngã xuống đất co quắp mấy cái, tiếp theo liền im lăng không có động tĩnh, rõ ràng đã thành một xác chết.

Nói ra rất dài dòng nhưng hết thảy chỉ vỏn vẹn vài giây .

Bởi vì động tác Diệp Hoan cẩn thận lại nhanh gọn nên tạm thời không làm kinh động tới bọn cướp đang dọn dẹp hiện trường bên trong đại sảnh.

Diệp Hoan trong lòng thầm nói may mắn, tiện tay đoạt lấy khẩu C-TAR 21 của tên cướp vừa chết đi, sau đó nghiêng người nhảy xuống ban công, giống như con linh miêu bàn chân lặng lẽ không tiếng động đáp xuống sân thượng tầng chín, thân thể rơi xuống đất liền lăn một vòng về phía sau, tạm thời thoát khỏi khu vực nguy hiểm.

Diệp Hoan tựa vào bên vách tường thở dốc kịch liệt, hắn cảm thấy giờ phút này buồng tim của mình nhảy lên, nhịp tim bây giờ tuyệt đối vượt qua 120 nhịp mỗi phút, từng giọt một mồ hôi lạnh từ đỉnh đầu chảy xuống phía dưới mặt đất.

Làm sao bây giờ ?

Diệp Hoan cũng không rõ ràng, hắn chỉ biết là muốn cứu cả ba cô gái kia nếu như chỉ dựa vào chính mình, tuyệt đối không có cách nào bảo đảm an toàn cho cả ba trừ khi có thể đánh gục tất cả lũ đạo tặc, bây giờ chỉ có thể tìm cứu binh.

Diệp Hoan móc ra điện thoại di động, bắt đầu gọi điện thoại.

Cú điện thoại đầu tiên liền gọi cho Lam Kiếm đại đội trưởng Hà Bình.

Nhìn những thủ pháp giết người cùng với bước chân trầm ổn của bọn cướp kia, có thể đoán được đây là một nhóm đạo tặc từng được huấn luyện nghiêm túc, một đám giết người chuyên nghiệp như vậy đoán chừng cảnh sát không có biện pháp bắt giữ bọn họ, chỉ có lính đặc chủng mới có thể đấu lại bọn chúng .

Điện thoại thông, giọng nói ngái ngủ của Hà Bình truyền tới .

“ Alo? ” Nghe được thanh âm của Hà Bình, Diệp Hoan giống như thấy trẻ con đi lạc tìm thấy người thân, nước mắt nước mũi sụt sùi.

“ Đội trưởng!…… ăn cơm chưa ? ”

Hà Bình ngẩn người một chút, hỏi :

“ Diệp Hoan? Thằng nhóc này, trễ như thế gọi điện thoại tới làm gì hả? ”

Diệp Hoan lau mồ hôi, lộ ra khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc:

“ Dù sao anh cũng rời giường đi tiểu chút đi …… đội trưởng, bây giờ có rảnh không ? Đem mấy ngàn người đại đội Lam Kiếm ra ngoài đi, tôi mời mọi người đi ăn khuya ……”

“ Cậu gọi điện thoại tới để nói mấy câu này à? ” giọng nói của Hà Bình ẩn chứa tức giận .

“…… thuận tiện tới cứu mạng tôi đi.. đội trưởng, không lừa anh, tầng mười nhà hàng Kinh Thành đã bị mười mấy tên cướp khống chế, bọn chúng ít nhất đã giết một tên quý tộc, toàn bộ khách mời cũng bị bắt làm con …… tút !tút ! tút ! ….”

Diệp Hoan không dám tin nhìn chằm chằm điện thoại di động .

Tên khốn Hà Bình này lại cúp điện thoại !

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất