Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử » Phần 207

Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Phần 207

Thất tình thật sự là một lý do nhảy lầu tự sát chính đáng, dù là ai đều không thể phản bác, không cách nào cười nhạo. Hơn nữa đa số thanh thiếu niên thời nay đều lấy danh nghĩa này để che đậy tính cách mẫn cảm và yếu đuối của bản thân. Hàng năm truyền hình đều có vài tác phẩm Thánh Tình vì tình mà chết, xúc động lòng người.

Cảnh sát trẻ vừa nghe Diệp Hoan thất tình, nhất thời trên mặt lộ vẻ đồng tình tiếc hận, giọng nói cũng càng nhỏ hơn.

“Người xưa có câu ‘rừng núi nơi nào không cỏ thơm’ ”

Câu khuyên nhủ này đã cũ rích rồi, hầu như đám người thất tình nào cũng từng xài qua, cơ hồ vị cảnh sát này không cần suy nghĩ đã phọt ra khỏi miệng.

“Động não đi! Đổi câu nào mới mẻ chút xem nào!” Diệp Hoan ngoài miệng ậm ừ, trong lòng lại đang yên lặng gào khóc.

Mẹ nó, chẳng qua anh đây chỉ uống chút rượu rồi đánh một giấc trên sân thượng, có quan hệ gì với tự sát chứ? Bây giờ làm sao đây? Dưới lầu vô số quần chúng vây xem nhìn Diệp Hoan, có tiếc hận, có lo lắng, đương nhiên cũng có ánh mắt háo hức xem náo nhiệt. Trên sân thượng cũng lục tục kéo lên không ít người, có cảnh sát và nhân viên cứu hộ, thậm chí còn có phóng viên vác camera…

Anh đây nổi danh rồi…

Đây là ý nghĩ vừa loé qua óc Diệp Hoan.

Lúc này viền mắt Diệp Hoan rơm rớm nước mắt, hắn là bị ép đến cuống lên rồi.

“Diệp tiên sinh này, tuy rằng tôi không biết giữa ngài và người yêu đến cùng phát sinh chuyện gì, nhưng chết không phải biện pháp giải quyết vấn đề, cùng nhau tháo gỡ mới là con đường duy nhất để tình cảm được lâu bền.”

Cảnh sát trẻ tận tình khuyên nhủ.

“Tôi….” Diệp Hoan hơi mở miệng, muốn nói với y là kỳ thực chính mình cũng không phải tự sát, chỉ là ngủ một giấc trên sân thượng mà thôi nhưng khi nhìn đến đoàn người tụ tập trên sân thượng càng lúc càng đông, mọi người đứng cách hắn hai mươi mét, lao nhao khuyên can hắn đừng coi thường mạng sống bản thân, Diệp Hoan không kìm lòng được run lên mấy lần.

Vào lúc này nếu như nói thật với bọn họ, e rằng sẽ bị lòng căm phẫn của đoàn người đẩy xuống lầu mất? Nếu không đoán chừng sẽ xúm vào đập hắn một trận.

Diệp Hoan ngửa mặt thở dài một hơi.

Làm sao bây giờ?

Thôi bỏ đi, không tự sát cũng phải tự sát, bao con mắt đang nhìn chằm chằm như vậy, lầu này không nhảy không được rồi………

“Tôi, tôi …chia tay với người yêu rồi.” Diệp Hoan dựa vào một bên lan can sân thượng, che mặt khóc thúc thít.

Cảnh sát trẻ hai mắt sáng ngời, thịt ngon đến rồi!

Cảnh sát trẻ sợ nhất chính là loại người hỏi cái gì đều không chịu nói, trong đầu chỉ ôm một chữ chết, chỉ cần Diệp Hoan chịu mở miệng nghĩa là còn có khả năng khuyên nhủ được, chính mình cũng xem như là tích một hồi âm đức.

“Ồ? Chia tay? Tại sao chia tay? Nguyên nhân bởi vì kinh tế sao? Hay vẫn là nguyên nhân tình cảm? Hoặc là người nhà không đồng ý?” Trong đầu cảnh sát trẻ lại đầu bắt đầu phân tích hàng loạt lí do khuyên bảo.

“Cô ấy, cô ấy chê tôi không phải hội viên của QQ. Còn có, đẳng cấp thấp hơn cô ấy” Diệp Hoan miệng chồn càng ngày càng khô rồi.

Cảnh sát trẻ: “…”

Mọi người vây xem cũng đều ngoác mồm, trợn mắt: “……”

Giời ạ, đây là cái lý do gì chứ?

“Các vị khán giả buổi sáng thân mến! Phóng viên của đài chúng tôi vừa gửi đến tin tức từ một tiểu khu chưa xác định được. Sáng sớm hôm nay, một thanh niên trẻ tuổi họ Diệp đứng ở trên sân thượng tiểu khu, vẻ mặt rất đau khổ, thỉnh thoảng còn bồi hồi đứng bên lan can sân thượng. Người qua đường phát hiện tình huống không đúng, lập tức gọi điện thoại báo động, đồng thời liên hệ với đài truyền hình. Phóng viên của đài chúng tôi lập tức chạy tới hiện trường, dùng camera trung thực nhất ghi lại hành động coi thường mạng sống của người thanh niên này. Hi vọng từ việc này sẽ gợi cho chúng ta suy nghĩ về sinh mệnh của chính mình, giá trị quan của giới trẻ ngày nay đã thay đổi như thế nào? Nên làm gì để giúp đỡ thanh thiếu niên đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống….”

Trên màn ảnh là Diệp Hoan ngồi khóc trên rào chắn lan can, vẻ mặt điên cuồng cùng đường mạt lộ, xua xua tay về phía camera.

“Đừng chụp! Đừng chụp! Nhảy lầu có cái gì tốt đẹp mà chụp? Muốn chụp thì đi tìm mấy chuyện vui vẻ của nhân dân quần chúng mà chụp, đừng ở nơi này chụp loạn!”

“Đám người xem náo nhiệt phía dưới kia! Giục cái gì mà giục! Lão tử lúc nào nhảy liên quan quái gì đến các người? Cút ngay! Cẩn thận cả tảng thịt bắn tung tóe lên người các ngươi bây giờ!”

“Cái tên mặc áo khoác trắng kia, cút xa một chút! Lão tử không quyên góp nội tạng!”

“…………”

Cao Thắng Nam đang ngồi ở nhà ăn sáng, lơ đãng quét mắt qua TV xem tin tức buổi sáng, tiếp theo đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên trợn to, cả người giống như vừa bị sét đánh, hoàn toàn dại ra.

Cùng lúc đó tại kinh thành, Chu Mị, Liễu Mi, Hà Bình cùng mọi người của đại đội đặc chủng Lam Kiếm đang hút thuốc trong phòng làm việc, bao gồm người quen hay không quen đều thấy được một màn vừa rồi trên TV.

Trong khói thuốc lượn lờ, nụ cười trên khóe miệng Hà Bình càng ngày càng sâu.

“Thú vị đó, hiếm thấy người nào muốn tự sát trước khi chết vẫn hoạt bát nhảy loạn như thế.”

Không trâu bắt chó đi cày là cái tư vị gì? Diệp Hoan cuối cùng cũng coi như nếm trải rồi, không thoải mái chút nào.

Trên sân thượng và dưới lầu càng ngày càng nhiều người vây xem và khuyên nhủ, Diệp Hoan dần dần hoảng sợ khi phát hiện sự tình càng náo càng lớn, có trời đất chứng giám, hắn thật sự chỉ là ngủ trên sân thượng mà thôi, thế giới tốt đẹp dường nào… Mẹ nó, ai không có chuyện gì lại đi nhảy lầu chứ?

Dưới lầu người người tấp nập, dường như đang cử hành hoạt động gì long trọng lắm vậy, tất cả mọi người cùng ngước đầu, tha thiết mong chờ mà nhìn hắn, kích động chờ mong thời khắc hắn kiên quyết thả người nhảy xuống.

Nếu không phải bởi vì chỉ có một cái mạng, Diệp Hoan thật không nỡ để cho mọi người thất vọng, ánh mắt của mọi người thật làm cho hắn không cách nào cự tuyệt…

“Diệp tiên sinh, lời tốt lời xấu tôi đều đã nói hết, lựa chọn thế nào là ở ngài. Ngài đi vài bước về phía tôi được không? Đừng đứng bên rào chắn nữa, rất nguy hiểm, nếu như ngài không ngại thì để tôi đi vài bước về phía ngài nhé, ngài thấy vậy được không?” Cảnh sát trẻ mồm miệng khô khốc, hắn đã khuyên nhủ nửa giờ rồi.

Diệp Hoan: “……”

Cuối cùng cũng có bậc thang để leo xuống, Diệp Hoan giả bộ ỡm ờ do do dự dự một hồi rồi quay đầu lại liền nói bị cảm động bởi thành ý của cảnh sát trẻ, quyết định sẽ không coi thường mạng sống bản thân, đồng thời tràn đầy hi vọng với cuộc sống tương lai, mơ mộng sẽ dùng đôi tay của mình tạo nên một ngày mai tốt đẹp…

Vở hài kịch đã hạ màn một cách hoàn mỹ

Chủ ý đã quyết, khoé miệng Diệp Hoan mới vừa hé ra một nụ cười nhẹ nhõm, chuẩn bị cất bước đi về hướng cảnh sát trẻ, chợt nghe một tiếng thét thảm thiết, tiếng kêu như vạn quân lôi đình, chấn động đến mức suýt chút nữa khiến Diệp Hoan thật sự lộn đầu từ sân thượng xuống đất.

“Diệp Hoan, anh… Anh vì cái gì lại ngốc như vậy?”

Định thần nhìn lại, Diệp Hoan nhìn thấy Cao Thắng Nam ăn mặc một thân cảnh phục, đầu tóc rối bời xuất hiện trên sân thượng, trên khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp làm rung động lòng người tràn đầy nước mắt, đang đau lòng đứt ruột mà nhìn hắn, trong mắt có biết bao thương tiếc và lo lắng, thật khiến lòng người nát tan.

Diệp Hoan ngẩn người, ngây ngốc nhìn cô chốc lát, sau đó thu hồi lại bước chân, mặt mày méo xẹo

Tốt rồi, tình huống càng lúc càng phức tạp rồi, thời điểm này mà diễn quảy ‘quay về nẻo chính’ có vẻ không ổn…hay là cứ tiếp tục tự sát đi.

Còn không đợi Diệp Hoan nói chuyện, trên sân thượng lại lục tục xuất hiện thêm vài bóng người quen thuộc, Liễu Mi, Chu Mị đang thở hổn hển, theo sau là gương mặt lạnh lùng của Hà Bình.

“Diệp Hoan, anh có chuyện gì nghĩ không ra đến nỗi phải nhảy lầu?” Liễu Mi lệ rơi đầy mặt mà hỏi.

Cảnh sát trẻ ở một bên hảo tâm cho biết: “Hắn nói hắn thất tình rồi.”

Liễu Mi, Chu Mị, Cao Thắng Nam, ba cô gái sững ra rồi trăm miệng một lời nói: “Thất tình rồi, anh còn có em mà!”

Vừa dứt lời, ba cô gái ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt không chịu thua ai, không khí như có một loại âm thanh của đao kiếm đang va chạm leng keng, bầu không khí rất ngưng trọng.

Diệp Hoan che mặt ai thán, lần này náo nhiệt hơn rồi. Hắn vốn không muốn chọc rách cái màng giấy ngăn cách giữa hắn và Cao Thắng Nam, hiện tại một lần xé thẳng ba tấm…

Vừa rồi Diệp Hoan không hề có ý định tự sát, hiện tại thật sự có một loại kich động muốn nhảy lầu, loại kich động này rất mãnh liệt.

“Các cô đều nghiêm túc một chút đi, tôi đang dự định nhảy lầu, đừng ở đây ồn ào càn rỡ!” Diệp Hoan bất mãn, phất tay với ba cô gái, giống như đang đuổi ruồi bọ.

Đội trưởng Hà Bình không biết lúc nào đã lặng lẽ đến gần hiện trường, vẫn bình thản nhìn hắn.

Diệp Hoan không kìm lòng được chăm chú nhìn Hà Bình, trong mắt lộ vẻ đáng thương cầu cứu.

Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu nhờ giúp đỡ của Diệp Hoan, Hà Bình âm thầm vui vẻ.

“Đội trưởng, thật trùng hợp nhỉ? Lại gặp anh ở chỗ này.” Diệp Hoan cười khan một tiếng.

Hà Bình nhàn nhạt gật đầu đáp lại: “Ừm.”

“Tôi đang định nhảy lầu ở chỗ này…”

“Ừm, tôi chờ đây, nếu mà cậu không chết, cậu theo tôi đi tòa án quân sự một chuyến.”

Sắc mặt Diệp Hoan càng khó coi hơn: “Anh đừng làm tôi sợ, tôi nhảy thật đó.”

“Nhảy đi, nhìn chuẩn rồi hẵng nhảy. Vừa nãy lúc tôi đến có quan sát rồi, cái túi hơi an toàn đặt phía dưới kia đặt không chuẩn, bị lệch hai mét so với vị trí hiện tại của cậu. Nếu như cậu từ chỗ đang đứng này mà nhảy xuống phía dưới, tuyệt đối sẽ nát thành một cái bánh thịt.” Hà Bình bình chân như vại nói.

Diệp Hoan mí mắt giật giật, lập tức quay đầu nhìn xuống dưới lầu, nhìn xong không khỏi làm hắn nổi trận lôi đình, cái túi hơi kia quả nhiên không đặt đúng vị trí…

Diệp Hoan gầm thét: “Này, phía dưới kia! Biết cứu người không hả? Túi hơi đặt sai chỗ rồi, đần độn! Các người định xem mạng người như cỏ rác sao? Giời ạ, muốn hại chết tôi à? Xảy ra án mạng mấy người chịu trách nhiệm nổi không? Còn đần mặt ra đấy làm gì? Dịch lại đây một chút mau lên! Sang trái một chút nữa, ừm, đúng, để ở chỗ đó đừng nhúc nhích… Đúng rồi, khí hơi đầy đủ chưa?”

Nhóm đội viên cứu hộ dưới lầu nghẹn một bụng tức giận, tên gia hoả này rốt cuộc là tự sát hay định chơi trò nhảy cầu?

Ba người Chu Mị đều không ngốc, có thể nói là ba cô gái cực kì thông minh, sau một hồi ngây ngốc, rốt cục phát hiện có gì kỳ lạ.

Theo như tính tình của Diệp Hoan, tên đàn ông này không thể nào có khả năng tự sát được, làm gì có ai muốn chết lại đi tiếc mạng, tiếc đến trình độ như thế này?

“Thằng khốn! Dám lừa gạt tôi hả?”

Cao Thắng Nam là người đầu tiên nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, trong con ngươi xinh đẹp bùng nổ lửa tức giận.

“Ai nói tôi lừa cô? Tôi thật sự dự định nhảy lầu.” Diệp Hoan trợn mắt nói.

“Anh nhảy đi, anh nhảy xuống dưới cho tôi nhìn một lần!”

“Đừng ép tôi a, tôi nhảy thật đó…”

……

Lúc hai người tranh chấp, Liễu Mi ở một bên không kiên nhẫn được nữa, cô cũng bị Diệp Hoan làm cho tức giận đến sắp nội thương rồi: “Lằng nhà lằng nhằng, tôi giúp anh một tay!”

Liễu Mi hiển nhiên cũng không phải là đại gia khuê tú dịu dàng, quyết đoán cởi giầy cao gót đang đi trên chân, cầm lên nép bốp vào trán Diệp Hoan.

Diệp Hoan bị tập kich bất ngờ, không kịp chuẩn bị, bị giầy đập ngay chính giữa trán, hai chân lảo đảo, thật sự lộn cổ xuống lầu.

Tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết vang vọng giữa không trung…

Phịch!

Một tiếng rơi nặng nề, Diệp Hoan không sai không lệch rơi lên túi hơi an toàn đã chuẩn bị từ trước.

Diệp Hoan cảm thấy như bị một cái búa thật lớn đập mạnh vào ngực, suýt chút nữa tắt thở tại chỗ, xương cốt cả người hứng chịu lực xung kêu ken két, đau đến Diệp Hoan liên tục hét thảm lên.

Oan, quá oan, tôi tìm ai để bắt đền đây?

Đây là ý nghĩ duy nhất của Diệp Hoan tại giờ khắc này.

Sau khi được đội viên cứu hộ khiêng xuống khỏi túi hơi an toàn, ba người Chu Mị và Hà Bình đều đã chạy xuống lầu.

Trên mặt ba cô gái đều hồng hồng, ngoại trừ buồn bực, phảng phất còn có một chút ý vị ngượng ngùng… tóm lại rất phức tạp, Diệp Hoan nhìn không hiểu.

“Diệp Hoan, anh không sao chứ?” Chu Mị đỏ mặt hỏi.

Tuy rằng rất tức giận nhưng cô lại không tự chủ được mở miệng quan tâm hắn, vừa nãy dưới tình thế cấp bách nói ra ý nghĩ chân thật nhất trong nội tâm, cho tới bây giờ cô vẫn còn mắc cỡ đỏ hồng hai gò má.

“Tôi không xong rồi, sắp chết rồi…” Diệp Hoan nhắm hai mắt hừ hừ, vẻ mặt rất thống khổ, lúc này không phải là giả bộ nữa. Dù là ai nhảy từ tầng cao xuống, dù cho phía dưới có túi hơi an toàn đón tiếp, mùi vị đó vẫn cứ rất khó chịu.

Mới sáng sớm vẫn chưa trêu chọc ai, làm sao lại náo loạn ra nông nỗi này?

Một phóng viên chạy đến, đem micro để trước miệng Diệp Hoan, nói: “Vị tiên sinh này, bây giờ ngài có cảm tưởng gì? Xin hỏi tại sao ngài phải nhảy lầu?”

Diệp Hoan được nhấc trên băng ca, nỗ lực bày ra dáng vẻ ngôi sao, rụt rè mà cao quý hướng về camera liên tục phất tay: “Chuyện cá nhân, không tiện trả lời. Cảm tưởng à… có chút phức tạp, tỷ như tốt nhất đừng uống rượu trên sân thượng, càng đừng ngủ trên sân thượng, hậu quả rất nghiêm trọng!”

“Vị tiên sinh này, cảm phiền đừng nhúc nhích được không? Không ngại để tôi chụp ngài một tấm hình chứ?”

Diệp Hoan bỗng cảm thấy phấn chấn, cố chống người lên, nhướng mặt về màn ảnh, lộ ra khuôn mặt tươi cười mếu máo còn khó coi hơn cả khóc, sau đó còn không quên giơ hai ngón tay làm thành hình chữ V, phi thường đáng yêu.

“A”

Đèn flash nháy lên, Diệp Hoan hư nhược nằm lại cáng cứu thương, thúc giục vị bác sĩ đang ngồi cạnh: “Nhanh, nhanh đưa tôi đi bệnh viện, tôi vẫn còn có thể cứu chữa được”

“……..”

Sau khi trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ tuyên bố Diệp Hoan không có chuyện gì, chỉ là màng xương lồng ngực hơi có vết nứt, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe rồi.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng bệnh xa hoa, Diệp Hoan há to miệng ăn quả táo, cái dáng dấp hưởng thụ kia thật làm người khác hận không thể lần nữa ném hắn từ sân thượng xuống.

Gây ra động tĩnh lớn như vậy, tên gia hoả này vẫn còn mặt mũi nằm ăn táo: “Nói! Tại sao giả bộ nhảy lầu lừa gạt chúng tôi?” Cao Thắng Nam không chút khách khí nhéo lấy lỗ tai Diệp Hoan, hung hăng hỏi.

“Thu tay! Đừng nói lung tung chứ, ai làm bộ nhảy lầu? Có tới hàng ngàn hàng vạn người nhìn thấy, tôi thực sự nhảy từ trên lầu xuống, điều này có thể gọi là làm bộ sao?”

“Còn nguỵ biện! Bốc phét một câu chuyện thất tình để lừa gạt cảnh sát, anh biết loại hành vi này mang tính chất gì không?”

“Mau dừng tay! Nếu không tôi lại lần nữa nhảy lầu chết cho cô xem.”

Khuôn mặt hung tợn nhưng xinh đẹp của Cao Thắng Nam bỗng nhiên xẹt qua một tia giảo hoạt: “Nhiễu loạn trị an xã hội, nhẹ cũng phải tạm giam nửa tháng. Hiện tại cho anh cơ hội lấy công chuộc tội, giúp tôi phá vụ án Lương Chúc, chuyện này tôi liền không truy cứu nữa, thế nào?”

“Tôi vẫn cảm thấy tạm giam mười lăm ngày còn tốt hơn.” Diệp Hoan không chút nghĩ ngợi từ chối!

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất