Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử » Phần 171

Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Phần 171

Cầm lên hay bỏ xuống là do con người lựa chọn nhưng được hay mất lại là quyết định của ông trời.

Có lẽ có một đôi mắt vô hình ở đâu đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngươi, nó sẽ phán xét thiện ác, báo ứng nhân quả của ngươi

Nam Kiều Mộc nằm trên giường, mệt mỏi yếu ớt nhìn Diệp Hoan, nở nụ cười buồn bã:

“Tốt rồi, cuối cùng em cũng hiểu rõ rồi, em cũng có lai lịch, nửa đời trước của em không còn trống rỗng nữa, dù lai lịch này khiến cho người ta đau khổ…” Nam Kiều Mộc mệt mỏi nhắm mắt lại, nước mắt tuôn xuống như mưa.

Diệp Hoan cầm lấy tay cô, bàn tay nhỏ lạnh lẽo như băng.

“Kiều Mộc, em vẫn còn có anh, anh mãi mãi sẽ không để em phải đau khổ, anh thề!” Diệp Hoan nhìn sâu vào mắt Nam Kiều mộc, nỗ lực truyền cho sinh mệnh của cô một chút sức sống.

Nam Kiều Mộc nắm tay hắn, khóc không thành tiếng: “Đúng vậy, em vẫn còn anh, em chỉ còn có anh thôi, Diệp Hoan, anh không được phụ em…”

“Không phụ em, nhất định không phụ em…” Diệp Hoan ôm Nam Kiều Mộc, thì thầm hứa.

Nam Kiều Mộc cười cười với Diệp Hoan, nụ cười nhạt dần, ngủ thật say trên vai hắn.

Lòng Diệp Hoan dâng lên cảm giác yêu thương, Nam Kiều Mộc say ngủ giống như Thiên Sứ rơi lạc vào nhân gian, ông trời sao lại để cho vị Thiên Sứ không dính phàm trần này chịu nhiều cực khổ như vậy?

Diệp Hoan cúi người hôn nhẹ lên tóc mai của cô, trong miệng đều là hương vị đắng chát.

Hóa ra nước mắt không phải vị mặn, mà là vị đắng.

Ra khỏi phòng đã thấy lão viện trưởng cùng Hầu Tử Trương Tam đang đứng ngoài hành lang, ánh mắt lộ vẻ quan tâm lo lắng

Diệp Hoan khoát tay với bọn họ, khẽ nói: “Cô ấy mệt mỏi quá, đã ngủ rồi.”

Lão viện trưởng gật đầu, thở dài nói: “Ta già rồi nên hồ đồ, ông trời đã định trước con bé cùng người nhà không có duyên phận, sao ta lại bắt các con đi theo chứ? Là ta tạo nghiệt…”

“Viện trưởng, ông quyết định như vậy cũng là bình thường thôi. Bọn con chỉ có mong muốn đơn giản là tìm được lai lịch của mình, dù là đau khổ hay vui sướng cũng đều do chúng con tự lựa chọn.” Diệp Hoan chăm chú nhìn lão viện trưởng, nghiêm túc bào chữa cho ông.

Lão viện trưởng vẫn lắc đầu, vẻ mặt hối hận quay về phòng.

Hầu Tử cùng Trương Tam tâm tình sa sút, cúi đầu yên lặng.

“Trách ai được đây? Ai ta cũng không trách, ai cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình, muốn trách thì trách lòng người và thói đời chó má này đi” Diệp Hoan lẩm bẩm mắng một câu, quay lại nói với Hầu Tử: “Hầu Tử, buối tối mày gặp mặt đại minh tinh, còn không tranh thủ thời gian chuẩn bị đi?”

Hầu Tử lắc đầu nói: “Anh cảm thấy bây giờ em còn có tâm tình theo đuổi phụ nữ sao?”

Diệp Hoan đi đến cuối hành lang, thản nhiên bỏ lại một câu: “Thời gian vẫn cứ trôi đi, ai tìm cha mẹ thì cứ tìm cha mẹ, tìm vợ cứ tiếp tục tìm vợ, đi chuẩn bị đi, tối nay anh đi cùng mày.”

Ra khỏi khách sạn, đứng trên đường cái, Diệp Hoan mờ mịt nhìn xung quanh, không biết nên làm gì.

Nghĩ một lúc, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Chu Dung.

“Mẹ…” Âm thanh của Diệp Hoan trầm khàn.

Mẫu tử liền tâm, Chu Dung ngay lập tức phát hiện Diệp hoan có tâm sự, vội vàng hỏi: “Sao vậy con? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là nhớ mẹ thôi, mẹ…mẹ nói xem nếu năm đó con đi một nơi vĩnh viễn không tìm được, vậy cha mẹ có tiếp tục tìm con không?”

Chu Dung không nghĩ ngợi gì nói ngay: “Tất nhiên là tìm rồi, cho dù là lên trời xuống đất, sức lực kiệt quệ, mẹ và cha con đều sẽ đi tìm con, con là con của chúng ta, là máu thịt do ta sinh ra, nếu mất đi con, chúng ta sống còn ý nghĩa gì?”

Hốc mắt Diệp Hoan lập tức đỏ lên.

Lời nói đơn giản nhẹ nhàng như vậy nhưng lại lộ ra thân tình sâu sắc, sưởi ấm trái tim kẻ tha hương.

Bản thân mình thật may mắn, có thể có được cha mẹ tốt đẹp như thế, nhưng Kiều Mộc thì sao?

“Mẹ, cha mẹ trên thế gian đều nghĩ giống như vậy sao?” Diệp Hoan thấp giọng hỏi.

Chu Dung trầm mặc một lúc, nói: “Ta và cha con nghĩ như vậy, cha mẹ người khác nghĩ thế nào mẹ không biết. Tương lai con trở thành cha mẹ rồi con sẽ hiểu, vì hạnh phúc của con cái, cái gì cha mẹ cũng bằng lòng làm, đau khổ nào cha mẹ cũng sẵn sàng gánh chịu, điều gì cha mẹ cũng cam lòng bỏ ra, vì tình yêu của cha mẹ dành cho con cái là sâu sắc nhất. Chúng ta dốc lòng cố gắng chưa bao giờ mong được báo đáp, trên đời này có tình cảm nào có thể so sánh được với thứ tình cảm không vụ lợi, không hối hận như thế?

Diệp Hoan, mẹ vẫn còn nhớ rõ thời điểm mẹ mới gặp con vào mùa đông năm ngoái, con dẫn chúng ta đến quán cơm, ông chủ hung dữ hỏi con có phải lại đi ăn chịu không, một cảnh đó mẹ vẫn luôn ghi nhớ, vừa nghĩ đến con đau khổ giãy dụa tìm kế mưu sinh ở bên ngoài, lòng mẹ bây giờ vẫn còn đau đớn…”

Nói xong, nước mắt Chu Dung đã dồn dập chảy xuống, âm thanh nghẹn ngào.

Diệp Hoan nghe thấy đầu bên kia điện thoại khẽ vang lên khóc thút thít, cũng cầm lòng không được chảy nước mắt.

Thân tình trong lòng ngày càng sâu đậm, sôi trào, lấy tay chạm tới cảm nhận được nóng bỏng.

Sáu giờ tối, Diệp Hoan ngậm thuốc, lười biếng đi ra khỏi phòng.

Hầu Tử ở ngoài cửa đứng ngồi không yên, thấy Diệp Hoan đi ra, Hầu Tử lắp bắp nói: “Anh Hoan, đã… đã sáu giờ rồi…”

“Thì sao?”

Hầu Tử cúi đầu thấp giọng nói: “Không phải anh hẹn Liễu Phỉ lúc bảy giờ tại khách sạn Shangri-La sao?”

Diệp Hoan cười mắng: “Thằng đần này, mày bảo không có tâm tình hẹn hò còn gì?”

Hầu Tử xấu hổ nói: “Buổi chiều vừa ngủ một chút, tự nhiên có tâm tình rồi…”

“Vậy thì đi, đi gặp đại minh tinh vợ tương lai của mày.”

Đi xuống lầu, mấy tên bảo tiêu lẳng lặng đứng chờ trước hai chiếc xe Mercedes đỗ ở cửa khách sạn.

Hầu Tử và Trương Tam thường hay cười bảo những người hộ vệ này cùng với xe Mercedes là nghi thức của Thái tử. Diệp Hoan rất ít khi dùng đến, hồi còn sống ở phố phường hắn không có thói quen ra ngoài ầm ĩ, khoe khoang như thế rất vô vị.

Có điều hôm nay không giống mọi khi, Diệp Hoan vẫn phải gọi bảo tiêu cùng xe Mercedes.

Có mấy lời buồn bực trong lòng Diệp Hoan vẫn chưa nói với Hầu Tử. Liễu Phỉ nhìn qua thì xinh đẹp thuần khiết nhưng khuôn mặt xinh đẹp cũng không nhất định trái tim cũng xinh đẹp, Liễu Phỉ này không giống cô gái tốt cho lắm. Từ lần đầu tiên Diệp Hoan thấy Liễu Phỉ đã cảm giác cô ta mang nặng vẻ phong trần, ngoài việc thường xuyên được người ta theo đuổi tán tụng sinh ra kiêu ngạo, Liễu Phỉ còn có hơi hướm bợ đỡ nịnh nọt. Ngày đó thấy được ánh mắt Liễu Phỉ khinh miệt nhìn bọn hắn thì hắn đã biết cô ta xem thường bọn hắn là những kẻ dân dã tầm thường, nói gì đến việc cùng cô ta phát triển thành quan hệ nam nữ gì đó.

Người phụ nữ như vậy chỉ có thể dùng quyền thế và phô trương để tiếp cận cô nhưng tương lai nếu như cô cùng Hầu Tử thật sự thành một đôi, vậy thì Hầu Tử làm sao nắm bắt được người phụ nữ cao ngạo rực rỡ như vậy?

Trên mặt Diệp Hoan nở nụ cười sáng lạn, trong lòng lại cảm giác ưu sầu.

Tương lai làm sao bây giờ? Hầu Tử liệu có thể hiểu được khi nó chạm tay đến ước mơ, thật ra ước mơ cũng không hoàn toàn tốt đẹp như trong tưởng tượng của nó?

Diệp Hoan lòng đầy tâm sự lôi kéo Hầu Tử lên xe.

Mercedes khởi động, chậm rãi đi tới khách sạn Shangri-La.

Hôm nay Hầu Tử ăn mặc thật nghiêm túc … quá nghiêm túc rồi.

Âu phục Armani cao cấp, giày da đen bóng loáng, trên tóc còn bôi một lớp dầu không biết là thứ quỷ quái gì, con ruồi đậu lên cũng có thể trượt chân ngã chết.

Trong xe, Diệp Hoan bất đắc dĩ nhìn Hầu Tử, không nhịn được thở dài: “Mày nha, lúc này ăn mặc thật là…”

Hầu Tử cẩn thận vuốt tóc, hồi hộp nói: “Sao? Đẹp trai không?”

“Chỉ là đi ăn một bữa cơm, mày phải hóa trang thành cái dạng này à? Ai không biết còn tưởng mày đến nhà hàng làm ảo thuật…”

Hầu Tử oan ức nói: “Không phải anh bảo em ăn mặc nghiêm túc một chút sao?”

“Được rồi được rồi, nghiêm túc một tí cũng tốt, có thể để lại ấn tượng tốt cho người ta, người ta dù sao cũng là đại minh tinh, nhìn mày bây giờ toàn thân âu phục cao cấp, chắc chắn sẽ đánh giá cao mày.”

Hầu Tử trầm mặc một lúc, nói: “Anh Hoan, tục ngữ có câu người đẹp nhờ lụa, ngựa tốt nhờ yên, nếu tương lai nàng thích em, vậy là nàng thích cái yên ngựa trên lưng em hay là thích con ngựa là em đây?”

Diệp Hoan lập tức trở nên nghiêm túc: “Không mấy khi thấy mày hỏi được một vấn đề nghiêm túc có chiều sâu như vậy… Vậy thì chúng ta phân tích một chút đi, nếu mày là con ngựa, vậy tương lai nàng muốn cưỡi mày thì đầu tiên nàng phải ngồi trên cái yên ngựa đã, đúng không? Vậy phải xem nàng là người thế nào, nếu như nàng là một phụ nữ sâu sắc thì nàng coi trọng chính là con ngựa mày đây, có yên ngựa hay không với nàng cũng không quan trọng, còn nếu nàng là người phụ nữ nông cạn, vậy thì trong mắt nàng chỉ nghĩ đến yên ngựa có đủ tráng lệ hay không, về phần con ngựa dưới yên, tao nói thật, dù mày là con la nàng cũng vẫn cứ cưỡi, người ta là cưỡi yên ngựa mà… đương nhiên cũng không chắc nàng chỉ coi trọng yên ngựa, có những phụ nữ tương đối thẳng thắn, cái các nàng coi trọng chính là roi ngựa…”

Hầu Tử sắc mặt khó coi, nói: “Lời nói rất có đạo lý, nhưng em nghe có chút kỳ quặc…”

Diệp Hoan cười đập vai hắn: “Không cần biết có kỳ quặc hay không, mày cứ vác cái yên ngựa này lên… không, là vác bộ âu phục Armani đi làm màu, dù là lừa hay ngựa, ít nhất mày cũng có một bộ yên tốt rồi nha.”

Hầu Tử bĩu môi nhăn nhó: “…vẫn rất khó nghe”

Diệp Hoan nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, không để ý đến hắn.

Quan tâm đến cảm xúc của anh em là rất quan trọng nhưng cũng không thể quá nuông chiều Hầu Tử, dù sao chỉ là anh em, cũng không phải cha hắn

Xe đến khách sạn Shangri-La cũng gần bảy giờ, trong hành lang của khách sạn Chu Mị mặc một bộ quần áo thoải mái đang im lặng ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ bọn họ.

Với việc Diệp Hoan dặn dò, Chu Mị luôn luôn chú ý, không những tự mình chuẩn bị tốt, còn sợ xảy ra sơ suất nên phải đích thân tới khách sạn.

Vừa thấy Diệp Hoan, Chu Mị liền nở nụ cười ngọt ngào.

“Hai người xem như đúng hẹn, cũng gần đến giờ rồi.”

Diệp Hoan cười cười nhìn khách sạn Tây kia, nhíu mày: “Vị đại minh tinh kia…”

Chu Mị cười quyến rũ nói: “Đang ngồi đợi trong nhà hàng rồi.”

Diệp Hoan lập tức yên tâm, cười nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, anh còn tưởng vị minh tinh này rất kiêu ngạo, không thể mời nổi cô ấy tới đây.”

Chu Mị cười nhạt một tiếng, trong nụ cười đầy vẻ tự tin cùng cao ngạo.

“Cũng chỉ là một ngôi sao ca nhạc mà thôi, thái tử Đằng Long cho gọi, cô ấy dám không đến sao? Nếu đã muốn kiếm cơm trong ngành giải trí thì em tin rằng cô ấy vẫn phải có chút tầm mắt, chúng ta có khả năng đưa cô ấy lên cao, tất nhiên cũng có khả năng đạp xuống dưới thấp…”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất