Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử » Phần 141

Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Phần 141

Đêm khuya, sân bay Ninh Hải vô cùng yên tĩnh.

Diệp Hoan sa sầm mặt, xuống xe đi vào bên trong sân bay.

Phía sau hắn là mấy tên vệ sĩ và đám người Kiều Mộc, Trương Tam, Hầu Tử cùng với hành lý đã thu dọn xong.

Chu Dung đứng trước lối vào phòng chờ VIP, đằng sau là đám vệ sĩ và vài thư ký, không ngờ có cả Chu Mị ở trong đó.

Chu Dung vừa thấy Diệp Hoan, bà liền ôm hắn rồi khóc, nước mắt không ngừng được.

“Lưu Tư Thành nói cha con được cảnh vệ đưa vào bệnh viện Quân khu, trước mắt đang được giải phẫu trong phòng cấp cứu, không rõ sinh tử…”

Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ oai phong trên thương trường nhưng lúc này đây bà cũng không biết phải làm gì. Tuy rằng, bà đã dọn ra ở riêng với Thẩm Đốc Lễ nhiều năm, khi nói chuyện với ông cũng không khách khí hay xảy ra cãi vã, nhưng dù sao hai người cũng là vợ chồng son sắt nhiều năm, Thẩm Đốc Lễ bị bệnh, Chu Dung hoàn toàn rối rắm.

Diệp Hoan vỗ vỗ vai mẹ mình, nhỏ giọng nói: “Mẹ, đừng suy nghĩ bi quan, có lẽ không nghiêm trọng như vậy đâu. Không được trì hoãn thêm nữa, chúng ta nhanh lên máy bay thôi.”

Chu Dung lau nước mắt, gật gật đầu. Cả đoàn người trầm mặc nhanh chóng đi qua lối dành cho khách VIP.

Sân bay trống trải tĩnh mịch chỉ có một chiếc máy bay tư nhân, đây là chiếc Boeing BBJ3 do tập đoàn Đằng Long mới sắm năm ngoái. Boeing BBJ3(Boeing Business Jet 3) là kiểu máy bay mới chuyên dụng cho tư nhân đi lại xử lý công vụ, nguyên lý dựa trên động cơ tuốc bin khí(Gas turbine engine), quãng đường dài nhất lên đến hơn một vạn km. Khoang máy bay có những tính năng ưu việt, được thiết kế hoa lệ xa xỉ, giá cả một chiếc xấp xỉ 6 tỷ nhân dân tệ. Trên máy bay được bố trí hai người cơ trưởng và ba tiếp viên.

Mọi người trầm mặc bước lên cầu thang để lên máy bay, ai nấy đều hết sức nặng nề.

Sau khi vào trong, Diệp Hoan căn bản không hề có tâm trạng để thưởng thức sự hoành tráng bên trong khoang máy bay, hắn bước về phía một cái ghế salon lớn rồi ngồi lên, hai mắt nhìn ra sân bay đèn đuốc sáng trưng qua ô kính, lặng lẽ không lên tiếng.

Đợi tất cả mọi người đều đã lên máy bay, Chu Dung mới ra lệnh cho cơ trưởng cất cánh. Rất nhanh, máy bay chậm rãi chuyển động trên đường băng thẳng tắp, gia tốc tăng dần dần, rồi ổn định giống như một mũi tên bạc nhọn hoắt bay về phía trời đêm.

Khi máy bay lên tới độ cao chỉ định, mọi người có thể cởi dây an toàn, máy bay bắt đầu bay thẳng theo đường biển.

Từ lúc Diệp Hoan nhận được tin đến bây giờ, Kiều Mộc vẫn luôn bên cạnh Diệp Hoan, thấy hắn buồn bực lòng cô cũng đau như cắt.

Cuộc đời của những người khác đều nhẹ nhàng đơn giản, nhưng vì sao cuộc sống của hắn lại giống như đứng giữa sóng to gió lớn, một đợt sóng qua đi, một đợt khác lại tiến đến.

Kiều Mộc nắm chặt tay Diệp Hoan, nhẹ nhàng nói: “Diệp Hoan, anh đừng có vội, không có chuyện gì đâu. Em thấy bác Thẩm không giống như là người đoản mệnh. Hơn nữa các lãnh đạo quốc gia hàng tháng đều có tổ y tế chuyên môn kiểm tra thân thể, hôm nay chắc hẳn chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Em tin rằng bác ấy không có việc gì đâu.”

Diệp Hoan đưa mắt ra nhìn những đám mây đen giữa bầu trời bao la bát ngát, tâm tình của hắn còn tăm tối hơn cả bầu trời đêm u ám.

“Con người là vậy luôn không trân trọng những thứ mình đang có. Suốt ngày hối hả truy tìm những cái mà chính họ cũng không rõ là gì. Mặc cho nó có như thế nào vẫn chỉ một mực tranh đoạt, đoạt được rồi vội vàng cất vào trong ngực, sau đó lại tiếp tục tranh đoạt cái kế tiếp. Việc này giống như là cẩu hùng Bổng tử đi xâm lược, chiếm được một chỗ ném một chỗ, một đường thẳng tới cuối cùng, nhìn lại hay bàn tay của mình những thứ chân chính thuộc về mình, không đánh mất còn lại bao nhiêu?

Diệp Hoan dường như cười tự giễu bản thân mình.

“Anh rất chán ghét những đạo lý to lớn mà ông ấy nói với anh. Nhưng mà kỳ thực suy nghĩ kỹ một chút những đạo lý kia cũng không sai, chỉ là do tâm lý bất mãn lấn át lý trí của anh. Ông ấy từng nói, con người sống cả đời không thể tránh khỏi sai lầm, nhưng đã làm sai thì không được lo lắng, ngàn vạn không được hối hận vì chuyện mình đã làm vì loại nuối tiếc này cả đời khó có thể bù đắp lại… Anh cảm thấy anh vẫn làm ra việc khiến mình hối hận. Ông ấy trong tay nắm nhiều quyền hành, ông được tiền hô hậu ủng, ông ấy phong vân một cõi nhưng rốt cuộc ông cũng là một người cha già cần sự quan tâm của con cái. Anh cho rằng ông ấy mạnh mẽ nên anh cố ý chọc giận ông, cố ý làm khó dễ ông, cậy mình là thanh niên tuổi trẻ nổi loạn cố chấp để báo thù sự tình hai mươi năm qua. Thế nhưng hiện tại anh mới phát hiện, tất cả những gì anh làm đáng cười cỡ nào, ấu trĩ cỡ nào..”

Diệp Hoan cúi thấp đầu, vô thần nhìn thảm đỏ dưới chân, nước mắt bất tri giác chảy xuống gò má.

“Anh sai rồi, không biết anh có thể gặp cha không chính miệng nói với ông ấy một câu: Con sai rồi! …”

Kiều Mộc nắm bàn tay run rẩy lạnh như băng của Diệp Hoan, nước mắt cô cũng không ngăn được rớt xuống.

“Diệp Hoan, không có chuyện gì, không cần nghĩ nhiều như vậy. Bác Thẩm nhất định không có chuyện gì, anh nhất định còn có cơ hội gặp cha và nói ra điều anh muốn thổ lộ. Cuộc đời con người tuy có nhiều điều hối tiếc không thể vãn hồi nhưng bác Thẩm tuyệt đối sẽ không phải là điều hối tiếc của anh…” Nam Kiều Mộc dừng lại một chút, thần sắc có chút bi thương, sau đó lại nức nở nói: “Chúng ta đều là cô nhi không cha không mẹ, có thể có được lại tình thân đã là chuyện may mắn nhất trên đời rồi. Diệp Hoan, anh vẫn còn thời gian để cả đời hầu hạ cha mẹ, không giống như em và Hầu Tử, Trương Tam, bọn em…”

Không khí thê lương tràn ngập bên trong khoang máy bay. Hầu Tử và Trương Tam chỉ biết cúi đầu, mặt không biểu tình ngồi sau lưng Diệp Hoan.

Diệp Hoan ngược lại nắm chặt tay của cô, trầm giọng nói: “Kiều Mộc, anh sẽ giúp em tìm cha mẹ, chúng ta không phải là cô nhi mới sinh ra đã đơn độc, chúng ta đều có cha mẹ. Em mất đi điều gì, anh sẽ giúp em tìm lại.”

Kiều Mộc ảm đạm lắc đầu, sự đau xót ẩn giấu trong tiếng cười: “Bỏ đi, không phải tất cả cha mẹ vất bỏ con cái đều có nỗi khổ tâm, cha mẹ anh có thể quay lại nhận anh đã là vạn phần may mắn. Em cho tới giờ không hề trong mong vào loại sự tình may mắn này phát sinh.”

Diệp Hoan kiên định nói: “Cố gắng tìm kiếm, nhất định có thể tìm được. Kiều Mộc, mỗi người trên đời đều có xuất thân lai lịch, nghèo khó cũng được, giàu có cũng tốt tóm lại không phải là một màu trắng xóa. Chúng ta không thể để xuất thân của mình trống không cả đời. Anh sẽ cố gắng hết sức, dùng tất cả các mối quan hệ, giúp bọn em tìm kiếm gốc rễ!”

Hơn một giờ sau, máy bay an ổn đáp xuống sân bay quốc tế ở kinh thành.

Bên ngoài sân bay có sẵn 10 chiếc Mercedes-Benz đỗ đợi sẵn. Lưu Tư Thành thư ký riêng của Thẩm Đốc Lễ đứng đợi trước sân bay, sau khi thấy đám người Diệp Hoan và Chu Dung đi ra khỏi cabin, hắn lập tức tiến tới chào đón, hơi cúi đầu trước hai người: “Phu nhân, Diệp tiên sinh, các vị đã tới.”

Thần sắc Chu Dung hoảng loạn, bà nói: “Ông ấy vẫn đang trong phòng phẫu thuật sao?”

Lưu Tư Thành nói: “20′ trước Thẩm tổng lý đã phẫu thuật xong, hiện tại đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát.”

Diệp Hoan cướp lời, hỏi: “Tình huống của ông ấy ra sao?”

Lưu Tư Thành cười khổ, lắc đầu: “Không quá rõ ràng, phải đợi tổng lý tỉnh lại mới biết được. Người bị bệnh trúng gió hôn mê dùng mắt và dụng cụ kiểm tra không thể nhìn ra được tình huống chính xác, có người sau khi tỉnh khôi phục như thường, cũng có người bị tê liệt nửa người, nhưng cũng có người… biến thành ngốc nghếch.”

Chu Dung và Diệp Hoan nghe xong sắc mặt càng trở lên đắng chát.

Mọi người sau khi xuống máy bay cũng không nói một lời, im lặng lên xe. Mười chiếc xe Mercedes-Benz ban đêm lao nhanh trên đường đi tới bệnh viện Quân khu.

Băng qua đường cao tốc sân bay, đoàn xe nhanh chóng đi vào kinh thành.

Kinh thành – cố đô ngàn năm phồn hoa, tang thương hùng vĩ, khí chất nguy nga giống như một ông già gian nan vất vả đang im lặng ngủ đông, ở ẩn. Bên trong vẻ tĩnh mịch hiển thị rõ khí tượng thiên cổ đế vương làm cho người ta kính sợ.

Đám người Diệp Hoan, Kiều Mộc lần đầu bước chân vào mảnh đất kinh thành này nhưng lần đầu tiên này lại không đúng lúc. Bọn họ không có tâm trạng thưởng thức cảnh phố xá nơi đất khách. Diệp Hoan trầm mặc vô thần nhìn ra ngoài cửa xe, lòng hắn lại hướng về phía bệnh viện, hướng về người mà không có bao nhiêu kỷ niệm với hắn.

Sau khi vào thành phố, đoàn xe xuyên qua rất nhiều đường lớn, nhanh chóng đã đến bệnh viện Quân khu. Xe chưa dừng hẳn Diệp Hoan và Chu Dung đã vội vàng mở cửa xe ra.

Khu phòng bệnh đã bị giới nghiêm, cảnh vệ trùng điệp được trang bị vũ khí đầy đủ vây quanh bệnh viện bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Dưới sự dẫn dắt của Lưu Tư Thành, đoàn người Chu Dung thuận lợi thông qua các trạm gác. Bên trong bệnh viện trừ phòng chăm sóc đặc biệt ra bên ngoài các phòng bệnh khác cảnh vệ tầng tầng lớp lớp đi lại như thoi đưa. Mặc dù người qua người lại nhưng lại không phát ra một tý âm thanh nào, chỉ có dụng cụ trong phòng bệnh phát ra tiếng tích tích có tiết tấu.

Hai người bác sĩ trưởng đang canh giữ ở bên ngoài cửa phòng, tùy tính huống phát sinh có thể ứng phó. Chu Dung đứng ở bên ngoài phòng bệnh, thông qua ô cửa thủy tinh bà nhìn thấy Thẩm Đốc Lễ đang nằm trên giường bệnh mặt đeo mặt nạ dưỡng khí. Ốm đau bệnh tật tra tấn làm cho thần sắc ông tiều tụy, mặc dù vẫn hôn mê nhưng lông mày ông nhíu lại.

Ngoài hành lang, mấy người cán bộ nhà nước đi qua đi lại, thậm chí có mấy người là nhân vật lớn thường xuyên xuất hiện trong tin tức trên TV.

Chu Dung nhìn Thẩm Đốc Lễ trên giường bệnh, nội tâm quýnh lên. Bà đang định đẩy cửa ra đi vào thì lập tức bị bác sĩ cản lại.

“Xin lỗi phu nhân, tổng lý vừa mới làm xong phẫu thuật, bệnh tình chưa ổn định, hiện tại không nên vào, xin phu nhân thứ tội.”

Chu Dung dừng bước lại, đừng ở bên ngoài, nước mắt bà trào ra.

“Lão Thẩm, tại sao tự nhiên lại ngã bệnh? Lão Thẩm, nửa đời hai chúng ta có nhiều chuyện ân oán thị phi như vậy, tôi còn chưa tính với ông, sao ông đã vội ngã xuống?” Chu Dung khóc không thành tiếng.

Diệp Hoan mím chặt môi, nhìn Thẩm Đốc Lễ qua cửa ô kính thủy tinh, giờ khắc này lòng hắn đau đớn như bị dao cắt.

Con cái muốn báo hiếu mà cha mẹ không đợi được. Cha hắn nằm trên giường bệnh mà hắn là một thằng con lại chỉ có thể đứng từ xa hối hận. Cuộc đời con người có còn điều gì tiếc nuối hơn!

Cái gì có thể vãn hồi được hết thảy?

Diệp Hoan đột nhiên phát hiện thân tình vốn xa lạ đối với hắn, thì giờ đây, không biết từ khi nào thứ thân tình này bao gồm tình thương của cha, tình yêu của mẹ đã khắc sâu tận xương tủy khó có thể buông bỏ.

Sau khi đón tiếp mấy vị lãnh đạo quốc gia ân cần hỏi thăm sức khỏe của chồng mình, Chu Dung ngây ngác ngồi ở hành làng bên ngoài. Kiều Mộc rất hiểu chuyện, cô tới phòng y tá rót cho bà một chén trà nồng đậm hương thơm. Chu Dung cũng ngồi cạnh bà, kéo tay nhẹ nhàng an ủi.

Diệp Hoan đứng trước cửa phòng bệnh trong chốc lát, sau đó xoay người vào nhà vệ sinh.

Phòng vệ sinh sáng trưng, Diệp Hoan đi vào, lấy ra một điếu thuốc trong túi quần, châm lên, sau đó hít sâu một ngụm rồi chậm rãi thở ra giống như thở ra buồn bực ủ dột tích tụ từ lâu, hốc mắt hắn đỏ lên.

Hít mấy ngụm khói thuốc, Diệp Hoan đột nhiên quay người, sau đó hắn hung hắn đá mạnh một cái vào cửa buồn toa-lét bên cạnh.

Phanh!

Tiếng vỡ vụn kèm theo tiếng kêu hoảng sợ vang lên. Chiếc cửa bị đá văng ra, một người đàn ông trung niên cuộc sống có vẻ an nhàn sung sướng đang ngồi trên bồn cầu, vẻ mặt ông ta đầy kinh hãi nhìn Diệp Hoan.

Sau khi phát tiết Diệp Hoan cũng trở nên thất thần.

Hắn không nghĩ giờ này trong nhà vệ sinh còn có người.

Rất xấu hổ…

“Ông… Ông là ai? Tầng lầu này đã bị giới nghiêm, ông vào bằng cách nào?” Người đàn ông cởi chuồng ngồi trên bồn cậu, thần sắc nghiêm túc và trang trọng giống hệt như đang báo cáo trong hội nghị, ngôn ngữ cũng lộ ra vẻ uy nghiêm.

Tâm tình Diệp Hoan vốn đã không tốt, sau khi nghe vậy hắn trừng mắt: “Ai cần ông lo! Ông là ai? Muộn như vậy không ở nhà, trốn trong nhà vệ sinh làm gì, ông có mục đích gì?”

Người đàn ông ngây người, kêu to: “Cảnh vệ…”

Diệp Hoan nổi nóng, tâm tình đang rất xấu, tự nhiên đụng phải một kẻ không hỏi rõ trắng đen đã hô cảnh vệ, muốn chết phải không?

Diệp Hoan vốn là lưu manh, lưu manh là loại ‘Quyền đả nam sơn kính lão viện, cước thích bắc hải ấu nhi viên’ (ý là khinh già bắt nạt trẻ con) đánh cho giang hồ hỗn loạn, ngoại trừ cha mẹ không hề có chút kính già yêu trẻ. Diệp Hoan nhìn người này không thuận mắt cho nên hắn cũng không khách khí. Người đàn ông còn chưa kêu xong, Diệp Hoan lập tức đạp một phát vào bụng ông ta, người đàn ông kêu lên thống khổ cả người gập lại.

Diệp Hoan tiến lên trước, năm chặt bả vai ông ta xoay lại sau đó ấn đầu ông ta xuống bồn cầu, rồi hắn hung dữ nói: “Hô to gọi nhỏ, lão tử cho ông ăn cứt!

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất