Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cơn mưa vội

Cơn mưa vội

Truyện này được lấy từ nguồn truyenngontinh.net, nếu thấy hay thì nhớ share cho bạn bè cùng đọc nhé.

Có một thời như thế! Một thời mỉm cười với những thứ mà cuộc sống đã quá ưu ái cho mình, có một khoảng thời gian để yêu và được yêu, có đôi chút vị ngọt đến đắng lòng về mối tình đến như một giấc mơ, diễn ra đầy những điều hờn giận, nghi ngờ…

Thời học sinh của tôi, tôi viết lại từ cuốn nhật ký ngày nào, khi còn đang yêu trong sự ngây ngô ngộ nhận, đến khi tôi dừng bút và cất kín nó trong hộc tủ cũ kỹ… tôi để nó phủ bụi, thành quá khứ, nhưng tôi vẫn luôn giữ… giờ thì tôi muốn để nó sống dậy một lần nữa, để tặng một người, người con gái mà tôi đã từng yêu rất nhiều!

Bên những cơn mưa đầu tiên… và cả những cơn mưa cuối cùng còn dai dẳng… là những dấu vết tươi sáng về ai đó, những dấu vết mà tôi ngỡ mình đã đánh rơi nó từ lâu, nay đang cố gắng tìm lại…

Thực sự tôi vẫn luôn quên đi sự thật rằng…

Tôi quên mình đã chia tay từ lâu…

Vào buổi học thêm Lý đầu tiên, cũng là một buổi tối với nhiều điều để nhớ… khi tôi đã gặp một người, mà tôi sẽ ghi sâu mãi trong trái tim mình… một cảm giác đưa tôi đến những nỗi buồn còn buôn trải, là một sự bắt đầu đầy những thân quen, và cũng là kết thúc của một điều đến bên như một giấc mơ… và vì đó chỉ là giấc mơ, nên khi tỉnh dậy, tôi giật mình nhận ra, dấu vết còn lại chỉ là sự thẫn thờ mình tôi níu giữ…

Khi ca học thêm sắp được ra về, một cơn mưa cuối hạ trút xuống, nhanh và bất ngờ, thậm chí trước đó vài tiếng đồng hồ trời còn nắng khá to. Nhưng cũng không thể phủ nhận sự báo hiệu không hề lặng lẽ cùa nó, bằng những cơn gió mạnh, khiến cây cối hết phần ngả nghiêng… và không khí trở nên mát mẻ hơn, bớt oi bức như lúc ban ngày…

Từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tôi im lặng nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng gió rít bên ô cửa và làn mưa dầy đặc ngoài kia… tôi hơi trống rỗng và buồn đi một cách kỳ lạ…

– Nắng ấm xa dần… – Thằng Giang ngồi cạnh tôi bỗng kêu lên.

Tôi quay sang đáp lại thằng Giang, vì nó nghe nói mấy ngày sắp tới sẽ có bão về, mưa nhiều hơn nắng, mà anh chàng này lại rất thích mưa nên chắc chắn sẽ có một sự thích nặng với kiểu thời tiết này…

– Nắng nóng xa rồi…

– Mưa cho mát, nắng mãi da tao đen đi thì mất công đi tắm trắng… – Thằng Giang vừa nói vừa cười, nhìn “quyến rũ” không thể tả hết…

– Ờ, mưa thế này, mai cho mày ra công trường tắm bùn… – Tôi nhẹ nhàng đáp lại, vì gần đấy cũng đang xây cầu vượt, cứ mưa xuống là đường lại lầy lội, thảm hết nói.

– Thường thôi… anh là anh tắm nhiều rồi… – Nó trả lời tỉnh bơ, tôi nghĩ là nó không hiểu tôi nói gì.

– Ờ, thôi chép bài đi, mày đi học hay đi chơi đấy, éo có trách nhiệm gì… vô dụng đéo tả nổi… – Tôi bắt đầu chém gió, đôi khi hứng lên là tôi lại thích dạy đời người khác, nhưng lắm lúc tôi thấy mình nói triết lý hay đại…

– Thôi, xuống đê anh, mưa gió to quá rồi đấy… – Nó cười phì…

Đây là buổi học thêm lý đầu tiên của tôi tại lớp 10, trong lớp hầu hết là bạn cũ hồi lớp cấp 2 nên tôi không ngại ngần hay bỡ ngỡ điều gì… tuy nhiên có một người…

Cơn mưa chưa rứt nhưng buổi học đã tan, hầu hết đều đứng dưới hiên chờ mưa tạnh rồi về, phần vì mưa đến quá bất ngờ, nên chẳng ai có thể mang áo mưa hay ô để đề phòng…

Khoảng 30 phút sau, mưa vẫn vậy, nhưng chỉ còn khoảng vài người ở lại… Vì người nhà vẫn chưa mang áo mưa đến…

… tôi với mấy thằng bạn thân hồi cấp 2 rảnh rỗi đi đi đi lại vòng quanh mái hiên…

Có đôi khi, chớp lóe ngang bầu trời và sấm tự tin tỏa sáng…

– Anh ơi em sợ sấm… – Thằng Giang lại bắt đầu lên cơn…

– Đây… đã có vòng tay của anh. – Thằng Hiển liền ngạo nghễ đưa tay ra như để che chở cho Thằng Giang. Vâng, một bàn tay thật sự ấm áp… là tôi đoán thôi, chứ tôi không dám thử nhé!

– Cái đệt, đừng làm anh gay… – Tôi khiếp đảm nhìn hai thằng bạn đang ôm nhau ngắm mưa…

– Gay là cả một quá trình đấy! – Thằng Bách từ đâu tham chiến.

– Hai thằng mất dạy! – Thằng Giang “nghẹn ngào” nhìn tôi và Bách. Tức lắm đấy nhưng không thể làm gì.

– Mày thì có dạy… – Thằng Bách cười phì…

15 phút sau, Thằng Hiển được một thằng bạn gần đấy mang cho cái áo mưa bằng nilon mỏng, đang tính mặc vào thì từ đâu, tôi, Giang, Bách đã nhảy vào và xé tan cái áo mưa của nó… rồi cả đám cười thảnh thơi nhìn Thằng Hiển với vẻ mặt đầy mãn nguyện. Cũng phải thôi, anh em thì phải cùng chung hoạn loạn chứ… nó về trước, thì, chúng tôi ở lại tự kỷ với nhau à?

– Bọn chó, xé áo anh, nhưng thôi, anh nhiều áo mưa lắm nên anh tha…

– Ờ… anh còn muốn xé cả mấy tấm vải trên người mày cơ, cái mà mày đang mặc đấy… – Thằng Bách cười đểu.

– Đừng khiến anh phải cáu, bọn mày mà tiến đến là tao tự sát đấy… – Thằng Hiển ngây thơ nhìn bọn tôi.

Nói thật, may là tôi chưa ăn tối, không thì đã nôn hết cả rồi, đứa nào cũng như gay thế này, ế là không thể khống chế…

Tất cả vui đùa nói chuyện được một lúc, tôi nhận ra dưới mái hiên này còn có một người con gái, một người mà tôi đã phải rất khổ sở để làm người đó cười… dù chỉ là một lần…

Tôi nhớ mãi thời khắc đó, dưới cơn mưa rào cuối hạ, với những cơn gió mạnh chỉ chờ cho đến đợt lại cuốn mưa vào mái hiên một cách đầy lạnh lẽo. Tôi nhìn người đó, nhìn rất lâu, trong cái im lặng từ hai đứa. Tôi thấy bóng dáng người đó bên cửa sổ, hai tay cầm sách trước ngực, và khuôn mặt khá lạnh, hơi có chút buồn rầu. Tôi chưa từng dám nhìn thẳng một người con gái nào, vì xưa nay tôi bị xem là nhát gái, nhưng với người đó, tôi không còn có cái cảm giác bị ngăn lại hay có ranh giới gì cả, tôi chỉ có biết nhìn và chỉ có như vậy trong im lặng…

Tiếng mưa rơi thật nhanh và êm ả, cuốn trôi đi mọi thứ, thời gian có và khoảnh khắc có. Tôi không thể định hình được bản thân sẽ làm gì? Tiến đến hỏi chuyện, rồi xin số hay làm bạn rồi thân thiết dần dần, ý nghĩ đặt ra nhưng đôi chân thì ngừng lại, không thể bước đi. Đôi mắt tôi hơi cay, vì thấy mình vô dụng… 3 đứa bạn cũng im lặng từ bao giờ, cả 3 cùng nhìn lại khung cảnh nơi đây, từng ánh mắt man mác buồn… từ bao giờ và từ lúc nào, không khí yên lặng đã bao trùm đến phát sợ…

Ngày hôm đó, 15 tháng 7 âm lịch là ngày cô hồn. Và là ngày một thằng con trai mới chập chững nhận ra cơn say nắng đáng nhớ nhất của cuộc đời…

“Ngày em bước đến bên tôi là một ngày không xa… nhất định là vậy!”

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất