Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí » Phần 113

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Phần 113

Ánh mắt cô bắt đầu loạn lên.

Có lẽ là…

Cô trốn tránh là một loại biểu hiện của sợ hãi.

Sợ thích, sợ rung động, sợ lưu luyến tất cả mọi thứ ở nơi này, sợ lại có thêm nhiều nỗi lo lắng.

Đông Đình Phong rất ưu tú, khi một người đàn ông ưu tú lại muốn tận tâm đối tốt với bạn, còn ấn tượng của bạn với anh ta đã thay đổi, lại còn bằng lòng sống chung, thì ai có thể đảm bảo được trái tim của chính mình không phản bội lại lí trí, bỏ súng đầu hàng cơ chứ?

Có một câu như vậy: Tình đầu đẹp nhưng nó không thể dẫn đến hôn nhân.

Tình yêu của cô đã một lần không thành, trái tim đã sớm bị cô phong kín, cuộc sống tương lai không thể lại có người cùng chia sẻ được. Nếu ai đó nhân lúc cô yếu đuối mà xâm nhập vào căn phòng trái tim ấy thì kết cục thế nào, ai có thể biết được chứ?

Lúc trước cô đã đồng ý ở lại, nhưng hiện tại cô có chút hối hận, thời gian 1 năm sẽ có quá nhiều thay đổi.

Con người là một động vật có tình cảm, nhưng lần này cô vẫn tỏ ra khinh thường.

“Hứ, anh thật sự nghĩ bản thân mình tốt vậy sao?”

Rốt cuộc thì cô vẫn đẩy hắn ra, nhưng cẩn thẩn không động đến vết thương của hắn, cự tuyệt thâm nhập tìm hiểu, cô không muốn biết loại cảm giác rung động này có vị thế nào?

“Vậy làm gì mà em phải tránh anh? Mấy ngày liền không thèm để ý đến anh. Đây là cái gia đình bạo lực sao, Đông phu nhân… Anh cũng có quyền kháng nghị chứ?”

Đông Đình Phong gối đầu lên chiếc gối cô vừa nằm, ngửi thấy mùi hương còn vương lại, đó là mùi lan Freesia. Loại lan này tượng trưng cho tình yêu thuần khiết, sâu đậm, có lẽ nó có thể là loài hoa đại diện cho tình yêu của bọn họ.

Hắn mỉm cười, thích a!

“Không trốn!”

Cô vuốt nhẹ mái tóc dài của mình khiến chúng lay động giống như dòng nước vậy, sau đó cột lại thành hình đuôi ngựa, cả người cô lúc này tràn đầy vẻ xuân sắc, đầu vừa lắc qua, đuôi ngựa cũng lay động khiến ánh mắt Đông Đình Phong sáng rực lên. Cô đã xoay đầu đứng dậy, trên người mặc một chiếc áo ngủ bằng lông mềm mại, tinh thần chăm chú, dáng vẻ mê người, lộ ra vài phần lười biếng:

“Chỉ là tôi đang suy nghĩ!”

“Vậy đã nghĩ được cái gì?”

Hắn ngồi thẳng lên, trên người mặc chiếc một chiếc áo len cổ rộng, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng khiến khuôn mặt hắn trắng hơn lạ thường, có vẻ rất rảnh rỗi.

“Số mệnh đã cho tôi cái gì.”

Cô đứng đó lẳng lẽ nói.

“Nghe có chút ảo não! Vậy em cảm thấy số mệnh đã cho em cái gì?”

Cô có thể cùng hắn nói chuyện phiếm mà không hề trốn tránh. Hắn thích cùng cô nói chuyện, giọng nói hoàn hảo đó khi chui vào lỗ tai có cảm giác vô cùng rung động, tim cũng cảm thấy đặc biệt mãn nguyện. Hóa ra cùng người mình thích ở bên cạnh nhau lại là chuyện thoải mái như vậy, dù chỉ là nói chuyện phiếm không thôi. Trong người hắn có một dòng mãn ý lười biếng đang lan tỏa khắp cơ thể.

Hắn tưởng tượng, nếu tương lai có người như vậy ở bên thì cuộc sống sẽ không còn nhàm chám, vô vị nữa và một cảm giác ấm áp lờ mờ đang vẫy gọi hắn.

“Có hạnh phúc, có bi thương, có tình cảm không thể dứt bỏ, có hiện thực tàn khốc, và một cuộc đời không ai biết trước được. Tôi được số phận an bài rằng trên đường đời sẽ gặp vô vàn trắc trở, còn tôi thì mê man không biết lối đi nào là đúng.”

Cô chầm chậm nói ra, ngữ khí có vẻ bi thương, nó mang đến một loại tâm tình suy sụp khác thường, cả căn phòng tĩnh lặng thoáng chút bị nhiễm loại tâm tình này trở nên ngưng đọng.

Đông Đình Phong thu lại vẻ thư thái và nụ cười lúc nãy đi tới trước mặt cô, hắn không hề bỏ qua ánh mắt đầy mơ hồ của cô.

Chắc hẳn cô đã bị chuyện gì đó làm tổn thương rất nặng nề.

Lúc cô đối mặt với nguy hiểm cô có thể ngụy trang cho chính mình bằng sự mạnh mẽ, nhưng thực tế, cô đã chịu thương tích đầy người, mệt mỏi muốn gục ngã, chỉ là cô đã cố giấu kín tất cả những thứ đó. Lúc này, cô có thể lộ ra biểu cảm như vậy đó không phải là dấu hiệu cô đang dần dần mở lòng với hắn, không còn bài xích hắn mà xem hắn như bạn bè sao?

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc cô.

Cô có né tránh nhưng cũng không bỏ đi, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc, giọng nói mát lạnh của hắn vang lên:

“Nha đầu ngốc, cuộc đời vốn có vui buồn li hợp, chúng ta đều phải trải qua, sau đó mới trưởng thành và trở nên chín chắn hơn. Tất cả những người dũng cảm đều đã từng có giây phút do dự, đã từng có lúc thất bại thì mới có thể tích lũy được kinh nghiệm phong phú cho bản thân, để chúng ta có thể tự tìm được con đường của chính mình.

Chúng ta nên dùng sự bình tĩnh để tiếp nhận sự khiêu chiến của cuộc sống. Nhất thời khó khăn, nhất thời thất bại, nhất thời cản trở chỉ có thể đại diện cho sự từng trải nhất thời của cuộc đời mà thôi. Chịu đựng được thì qua cơn mưa trời lại sáng. Nếu như có đang bị giày vò trên đống lửa em cũng không cần phải sợ hãi cái gì cả. Lúc trước, có thể em phải chiến đấu một mình, nhưng hiện tại và sau này, anh sẽ ở bên cạnh em, cùng em đi tiếp.

Chỉ cần em nhất quyết không từ bỏ thì anh tin, chúng ta có thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời này, có thể cùng nhau vượt qua mưa gió bão bùng, dù có lạc đường cũng có thể nhanh chóng tìm lại bản thân, rồi cùng nhau xua tan mây gió khiến ánh mặt trời lại lần nữa chiếu rọi trên con đường chúng ta cùng đi…”

Ninh Mẫn yên lặng lắng nghe giống như một cô học trò ngoan ngoãn đang nghe thầy giáo giảng bài.

Nghe đến mấy câu cuối, cô cảm nhận được sự chân thành của hắn.

Có một loại cảm giác ấm áp đang xông vào nội tâm, giống như thoáng chốc đã khiến sự cô độc của cô tan biến.

Từ tháng 9 năm 2011 đến tháng 1 năm 2012, cô đã trải qua quá nhiều giông tố biến đổi, mưa bom bão đạn, các loại chết chóc, dù dũng cảm và nhiệt tình đến đâu thì trái tim cũng đã bị hiện thực tàn khốc khiến cho thương tích đầy người, cô chưa từng dám nghĩ đến sẽ có người đến bên và sưởi ấm trái tim lạnh lẽo này. Nhưng sự xuất hiện của hắn bây giờ đang từng chút từng chút chiếm đóng tư tưởng của cô, khiến cô thay đổi cách nhìn về hắn, khiến cô nhìn thấy một Đông Cẩn Chi không giống trước nữa.

Cô tự nói với mình cần phải sắt đá hơn, nhưng mỗi lần nói chuyện với hắn nhiều một chút là tim cô lại sinh ra vài phần cảm giác thưởng thức.

Đây là mị lực đặc biệt trên người hắn sao? Hay là do cô bị trúng tà?

Cô có chút mê muội, cô không thích mình phát hiện hắn tốt như vậy.

“Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không?”

“Hả, làm gì mà khách khí với anh như vậy?”

Hắn cau mày, nhéo mũi cô một cái, cử chỉ có vẻ rất thân mật.

Cô có chút xấu hổ: “Người này thật sự càng ngày càng coi cô như người của anh ta rồi tùy ý làm những gì mình thích.”

Hất cánh tay hỗn đản kia ra, cô trừng mắt một cái rồi mới nói:

“Đời này, thật bại lớn nhất của anh là gì?”

Đời người rất dài, mỗi người đi trên con đường đời đó đều có thể gặp gỡ vô số người, trong vô số người này có 99% chỉ là khách qua đường, không thể xuất hiện bất cứ lần nào trong cuộc sống của bạn, và trong 1% còn lại, có ít người là người thân, có ít người là bạn học, có ít người là đồng nghiệp…

Nhưng mặc dù trong số những người kia, số những người thật sự có thể trở thành bạn bè rất ít ỏi, những người thật sự hiểu bạn, đồng ý ở bên bạn cả đời lại càng ít.

Cho nên mới có câu như vậy: Vàng bạc dễ kiếm, tri âm khó cầu.

Đông Đình Phong, đối với người này đầu tiên không phải suy nghĩ về tác phong của hắn, cũng như tâm tư của hắn đối với cô. Người này hơn cô mấy tuổi, xuất thân tốt, kiến thức rộng, từng trải, kinh nghiệm đủ, cũng được xem là một người bạn đáng để quen biết. Chỉ là cô thật sự không muốn nhìn thẳng vào sự thật này.

“Lúc 12 tuổi không thể cứu em! Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn em bị sốt, rồi từng chút từng chút bị thần chết mang đi. Cảm giác giày vò đó cho đến tận bây giờ anh vẫn còn thấy đau đớn.”

Hắn yên lặng kể lại.

Trước mắt giống như trở về quá khứ.

Quãng thời gian ngắn ngủi đó, nhìn thấy sinh mệnh bé bỏng, hoạt bát từng chút từng chút một mất đi sự sống, còn mình thì bất lực ngồi bên. Cái cảm giác đó hắn không cách nào diễn tả được.

Có lẽ vì xa nhà quá lâu nên một câu quan tâm rất tầm thương này của hắn cũng khiến cô cảm thấy xúc động.

“Đông Đình Phong, anh thật sự rất biết cách khiến người ta cảm động.”

Cô khẽ thở dài.

“Đây là những lời thật lòng của anh!”

Hắn vừa vuốt ve mái tóc của cô, những sợi tóc dài xinh xắn đang trượt qua những kẽ tay. Lúc cô muốn đánh vào tay hắn thì hắn nhanh chóng rụt tay lại khiến cô đánh trượt, hành động qua lại kiểu này mặc dù rất tùy ý, vì nó chỉ là một cách tự vệ nhưng lại có một cảm giác vô cùng thân thiết.

Hắn mỉm cười nhìn cô, hắn thật sự rất thích loại hành động qua lại kiểu này:

“Nghe Kiều Sâm nói, lúc nhỏ, em để tóc ngắn. Tiếc là anh không nhìn thấy… Ngay cả hồi ức cũng rỗng không. Chỉ có giọng nói ấm áp đó mãi mãi in sâu trong tâm trí của anh.”

Hai người nhìn nhau, hắn rất chân thành, còn cô cũng không có cảm giác bất mãn.

Loại chuyển biến như vậy căn bản lý trí không thể khống chế được.

Cảm giác thay đổi này càng ngày càng rõ, nó khiến cô phải tự cảnh cáo mình, nhất định phải giữ khoảng cách với người đàn ông này. Không thể rung động, tuyệt đối không thể.

“Tinh… tinh… tinh…”

Tiếng điện thoại trên phòng vang lên phá vỡ bầu không khí có chút ám muội, Ninh Mẫn vội vàng chạy đến nhận điện thoại, mượn cơ hội này để cố đè ném sự xao động của mình.

Điện thoại từ dưới nhà gọi lên, là chú Bách:

“Alo, thiếu phu nhân đúng không?”

“Vâng!”

“Mẹ cô, bà Triệu Bình Phương đến muốn gặp cô?”

Cô ngẩn người, mẹ của Hàn Tịnh tại sao lại xuất hiên?

“Đồng thời cả em trai và em gái cô cũng đến. Bọn họ đang ở cửa lớn Đông viên, bảo vệ gọi điện đến, muốn hỏi để bọn họ vào hay đuổi bọn họ đi ạ? Lão thái gia bảo hỏi ý kiến của cô rồi quyết định…”

Lại còn dẫn nhau cả nhà đến chứ?

Bảo đảm không có chuyện tốt gì?

Ninh Mẫn cau mày, vốn là cô muốn bảo người đuổi bọn họ đi nhưng ngẫm lại, cái nhà này có chút vô lại, nếu họ đã tìm đến đây thì nhất định cản không được, vậy thì đi gặp một chút.

“Để bọn họ vào. Tôi sẽ xuống!”

“Vâng, vậy tôi sẽ sai người dẫn họ đến biệt thự Lâm Ba ngồi!”

Vừa cúp điện thoại, bên cạnh Đông Đình Phong đã hỏi:

“Ai đến vậy?”

“Mẹ của Hàn Tịnh, Triệu Bình Phương, còn có cả con trai và con gái bà ta, tôi phải xuống gặp… Hừ, cũng không biết lại mang tới tai họa gì! Người phụ nữ đó xuất hiện tóm lại không phải chuyện tốt đẹp. Thật khổ cho Hàn Tịnh, trước khi được gả cho anh, không biết cô ấy làm thế nào để chịu đựng họ suốt 20 năm.”

Ninh Mẫn đối với Triệu Bình Phương thật sự không có cảm tình.

Đương nhiên Đông Đình Phong đối với nhà này cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì, lông mày thoáng chút nhíu chặt, thậm chí còn lóe lên vài tia chán ghét.

“Anh rất ghét bọn họ sao?”

Ninh Mẫn nhìn thấy liền hiếu kì hỏi.

Hắn không trả lời, có chút chuyện cô không nên biết, nếu biết chỉ sợ càng khiến cô bực mình.

Về phần Triệu Bình Phương, Đông Đình Phong chỉ gặp hai lần, nhân phẩm người này thật sự không ra sao cả, thấy tiền là mắt sáng lên, rất thích khoe mẽ, cực kỳ hư vinh, đối với người ngoài luôn thích lên giọng, Đông gia vì bà ta mà tiêu tốn không ít tiền.

Không phải vì Đông gia tiếc chút tiền đó mà người phụ nữ này căn bản là kẻ lòng tham không đáy, lúc nào cũng gây chuyện được.

Trước đây, ông nội cảm thấy Hàn Trùng chết là Đông gia đã nợ vợ con Hàn Trùng rất nhiều, nên ông nghĩ chiếu cố bọn họ là cần thiết, nhưng Triệu Bình Phương này không biết điều, hết lần này đến lần khác bà ta giống như đòi nợ Đông gia, hiện tại ngay cả ông nội hắn cũng không thể bình tĩnh với bà ta nữa.

Đối với hai đứa con khác của Hàn gia là Hàn Lộ và Hàn Thuần, trước đây cũng không ghét lắm nhưng hiện tại hắn lại cực kì ác cảm.

“Nếu không muốn gặp thì đừng gặp. Đừng bắt mình miễn cưỡng. Em không phải Hàn Tịnh nên không cần phải thay cô ấy chịu tội.”

Hắn không muốn cô cảm thấy khó chịu, càng không muốn cô gặp Hàn Thuần.

“Chịu tội? Mấy người bình thường đó không thể khiến tôi chịu tội được! Hứ, mà tôi đang rảnh, tôi muốn xem xem bọn họ có thể làm ra cái trò gì… A, anh ra ngoài đi tôi phải thay quần áo!”

Cô đuổi hắn ra ngoài.

Đông Đình Phong có chút nuối tiếc, không khí đang tốt như vậy lại bị phá vỡ, nhưng nhìn thấy tận sâu trong ánh mắt của cô, mây mù đã tan biến thay vào đó là ánh sáng rực rỡ lóe lên, giống như cô đã khôi phục lại mọi sự tự tin. Hắn không căn trở, nhưng cũng không có lập tức rời đi, ánh mắt đột nhiên chuyển động, hỏi ngược lại:

“Lúc trước không phải em đã nói rồi sao? Em vô tình bị bắt phải đến đây. Nhưng mọi chuyện về Hàn Tịnh, em đều vô cùng hiểu rõ, vậy em thông qua cách gì để hiểu được vậy?”

“Nhật kí!”

“Nhật kí?”

“Đúng, trên giá sách của anh có mấy quyển nhật kí, là của Hàn Tình viết mấy năm nay, trong đó có rất nhiều thông tin hữu ích. Này, rốt cuộc anh có ra không hả… Tôi còn phải thay đồ…”

“Anh đối với cách phối đồ cũng có nghiên cứu qua, hay anh nên ở lại đánh giá giúp em.”

Hắn nhìn thẳng vào cô, nhất quyết không chịu đi, một ý kiến rất hay nhưng ánh mắt có chút xấu xa.

Cô lập tức trợn tròn mắt:

“Không cần!”

Người này thật sự rất thích “ăn bớt”!

Đông Đình Phong phong độ bước ngoài, khóe miệng khẽ cong lên, tâm tình cũng rất vui sướng.

Ừ, một ngày nào đó, hắn phải có được cái quyền này… Lúc cô thay đồ hắn không phải tránh ra. Đó mới là cảm giác yêu thương mà hắn muốn.

Hắn đi tới thư phòng sau đó dễ dàng tìm thấy chiếc hộp trang sức mà bình thường Hàn Tịnh coi như bảo bối, chỉ là chiếc hòm này bị khóa.

“Chìa khóa đâu?”

Hắn đi lại hỏi cô.

Cách một cánh cửa, Ninh Mẫn trả lời:

“Chìa khóa trong cái bát ở thư phòng!”

Lần nữa quay trở lại thư phòng, cuối cùng hắn cũng mở được chiếc hộp trang sức.

Đông Đình Phong ngồi trên bàn từ từ đọc, càng đọc tâm tư càng trùng xuống, và càng cảm thấy cuốn nhật kí này có vấn đề: Chữ viết thì không sai, nhưng mấy nội dung này tại sao xem giống như cố ý viết để khiến người khác hiểu rõ toàn bộ cuộc sống của Hàn Tịnh như vậy, có chút gì đó quỷ dị…

Hơn nữa, ở đây còn có ảnh gần đây của Triệu Bình Phương, Hàn Thuần và Hàn Lộ.

Hàn Tịnh từ đâu có được mấy tấm ảnh này?

5 năm nay, Hàn Tịnh ngăn cách tuyệt đối với thế giới bên ngoài, ngoại trừ thỉnh thoảnh có gọi điện cho Triệu Bình Phương ra thì hầu như bọn họ không hề qua lại. Về phần nguyên nhân thì hiện tại hắn đã rõ. Theo lý mà nói, mấy tấm hình này đáng lẽ không nên có trong nhật kí của Hàn Tịnh.

Nhưng nó lại xuất hiện, vậy là có ý gì?

“Pặc” Hắn đặt cuốn nhật kí xuống bàn, ngón tay vân vê mi tâm:

Ở sân bay Hoa Châu, Hàn Tịnh lên máy bay, Tiểu Vũ Mao lại bị đưa về Đông gia, chuyện đánh tráo đăng ký giấy tờ này, Hàn Tịnh rất có khả năng cũng tham gia vào trong đó, để rồi không may mắn bị chết trong vụ tai nạn máy bay đó.

Là như vậy sao?

Tại sao hắn lại cảm thấy chuyện này còn có mờ ám?

Theo những gì hắn biết từ một nguồn đáng tin cậy thì có thể xác định được chuyện như vậy: Vụ cướp máy bay này là do tập đoàn chính phủ mới Mạc Thị của nước láng giềng cố ý gây hấn. Chỉ là trước mắt không có đầy đủ chứng cứ để vạch trần sự thật này.

Lẽ nào, sự xuất hiện của Tiểu Vũ Mao là Mạc Thị đứng sau giở trò ma quỷ.

***

Ninh Mẫn mặc một chiếc váy lông đơn giản, đi đôi giày đế bằng, khoác một chiếc áo choàng không nhanh không chậm đến biệt thự nhỏ Lâm Ba, đó là chỗ dành riêng để tiếp khách.

Vừa đi đến cửa, quả nhiên Ninh Mẫn nhìn thấy, lần này không chỉ có Triệu Bình Phương đến mà ngay cả em trai, em gái của Hàn Tịnh cũng đến.

Trong phòng khách lớn như vậy, Đông Lục Phúc đang ngồi bên nói chuyện với bọn họ, ngoài ra còn có chú Bách và hai người hầu khác đứng bên cạnh.

Cũng không biết Đông Lục Phúc nói cái gì mà khiến thần sắc của Triệu Bình Phương có chút lúng túng đến co quắp, liên tục gật đầy, dáng vẻ đầy xu nịnh.

Ngồi cạnh Triệu Bình Phương là một cô gái, tướng mạo cô ta rất xinh, rất biết ăn vận, vừa liếc qua đã cảm thấy con người này đặc biệt xảo quyệt, ánh mắt cũng rất già giặn.

Người này tên Hàn Lộ, năm nay 24 tuổi, đang làm nhân viên bán hàng cho một công ty nước ngoài.

Nam nhân ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn tên Hàn Thuần, năm nay 22 tuổi.

Ninh Mẫn đều nhận ra bọn họ là bởi vì trong cuốn nhật kí của Hàn Tịnh có mấy bức ảnh của họ.

Theo như cuốn nhật kí thì đứa em trai này lúc nhỏ có quan hệ cực tốt với Hàn Tinh, thường ngủ chung với Hàn Tịnh, sau khi Hàn Trùng qua đời, Triệu Bình Phương không sao quản được đứa con trai này nên bà ta ném cậu ta cho Hàn Tịnh.

6 năm trước, sau khi Hàn Tịnh gả cho Đông Đình Phong, Hàn Trùng đang học lớp 10, vốn là thành tích học tập rất tốt nhưng sau này khi Hàn Tịnh hóa điên bị đưa đến Hoa Châu, đứa trẻ này vì không có ai quản nên bắt đầu giao du với mấy bạn xấu, sau đó dần dần đua đòi, học theo thói xấu. Năm lớp 12 vì đánh nhau với người ta nên bị đuổi học, sau này không có đi học lại mà bắt đầu lăn lộn vào xã hội.

Theo cuốn nhật kí ghi lại, cậu ta góp vốn cùng một người bạn mở quán net nhưng bị thua lỗ, rồi sau đó uống rượu say đánh nhau với người khác, cuối cùng được luật sư của Đông gia bảo lãnh cho ra ngoài.

Đầu tóc vàng vàng, đỏ đỏ, vừa nhìn đã biết tiểu tử này có vấn đề rồi!

Ninh Mẫn bước vào thì phát hiện ánh mắt tiểu tử này đang dừng lại trên người cô, ánh mắt rất thân mật, phát sáng một cách kì lạ.

“Ông nội, cháu đến rồi ạ!”

Ninh Mẫn lên tiếng chào hỏi.

“Ừ, qua đây gặp bà thông gia đi. Tịnh Tịnh, mẹ cháu và em cháu hiếm khi mới đến, cháu ở đây tiếp bà ấy, để ông sai người làm cơm…”

Đông Lục Phúc đứng dậy nhường phòng khách lại cho bọn họ, lúc đi ra còn đóng cửa lại.

Ninh Mẫn cũng không có trả lời, cô vẫn đứng nhìn ba mẹ con người này, dáng vẻ kiều diễm, ánh mắt không ngừng di chuyển trên người ba mẹ con bọn họ:

Triệu Bình Phương đứng lên kèm theo một nụ cười, nhìn thấy biểu tình này giống như bọn họ đến có chuyện nhờ vả; Hàn Lộ mắt lạnh, ánh mắt cảm thấy cực kỳ phiền phức, nhưng cô ta buồn bực thế nào cũng không nói; Hàn Thuần đứng thẳng, ánh mắt say đắm, khóe miệng hơi cong lên giống như vừa vui mừng, vừa khẩn trương vậy.

Không hiểu sao Ninh Mẫn cảm thấy ánh mắt tên Hàn Thuần này nhìn cô không giống như ánh mắt của em trai lâu ngày nhìn thấy chị gái.

Loại ánh mắt này mang theo tính chiếm đoạt, đó là biểu cảm của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ.

Ninh Mẫn không tự chủ được cau mày.

Hàn Tịnh từ nhỏ đã bảo vệ Hàn Thuần, 6 năm trước, cô ấy bị điên nên không thể chăm sóc cậu em này được nữa, cũng không quan tâm việc học hành của cậu ta, nhưng tại sao sau khi tình hình sức khỏe dần hồi phục cô ấy lại không hề muốn gặp lại bất kỳ người nào của Hàn gia, bao gồm cả Hàn Thuần. Ngay cả lúc Hàn Thuần ngồi tù cô ấy cũng không quan tâm, điều này hình như có chút không bình thường.

Lẽ nào 6 năm trước đã xảy ra chuyện gì đó khiến chị em họ trở mặt thành thù sao?

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326Phần 327Phần 328Phần 329Phần 330Phần 331Phần 332Phần 333Phần 334Phần 335Phần 336Phần 337Phần 338Phần 339Phần 340Phần 341Phần 342Phần 343Phần 344Phần 345Phần 346Phần 347Phần 348Phần 349Phần 350Phần 351Phần 352Phần 353Phần 354Phần 355Phần 356Phần 357Phần 358Phần 359Phần 360Phần 361Phần 362Phần 363Phần 364Phần 365Phần 366Phần 367Phần 368Phần 369Phần 370Phần 371Phần 372Phần 373Phần 374Phần 375Phần 376Phần 377Phần 378Phần 379Phần 380Phần 381Phần 382Phần 383Phần 384Phần 385Phần 386Phần 387Phần 388Phần 389Phần 390Phần 391Phần 392Phần 393Phần 394Phần 395Phần 396Phần 397Phần 398Phần 399Phần 400Phần 401Phần 402Phần 403Phần 404Phần 405Phần 406Phần 407Phần 408Phần 409Phần 410Phần 411Phần 412Phần 413Phần 414Phần 415Phần 416Phần 417Phần 418Phần 419Phần 420

Tags: , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất