Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc » Phần 152

Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Phần 152

“Đương nhiên là có liên quan!” Ngôn Lạc Quân đột nhiên nắm cằm của cô nói: “Cho cô làm mẹ Tiểu Hân là một trong số những mục đích đó.Còn có một mục đích khác, tôi muốn nói cho cô biết, cô vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ở bên Quan Thừa Diễm!”

“Anh buông ra!” Bạch Ngưng hất tay anh ra

“Tự ình là đúng! Tôi nói tôi muốn ở bên anh ấy lúc nào hả? Quên đi, chuyện của Cảnh Di, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Bạch Ngưng phát hiện cô không bao giờ muốn nói về Hạ Ánh Hi, Quan Thừa Diễm trước mặt anh. Cho tới bây giờ vấn đề của hai người họ chẳng phải đều nằm ở bản thân họ sao?

Ngôn Lạc Quân lạnh lùng nói: “Tôi không có thói quen tiêu xài hoang phí, tôi tự nhận cho con bé đến trường là đã quá tốt rồi”

Không tiêu xài hoang phí? Chỉ sợ anh tùy tiện ăn bữa cơm cũng có thể mua được cây đàn Piano rồi, lý do thối nát vậy mà anh cũng nói ra được!

Cô nói: “Được lắm, tôi bỏ tiền ra là được, Ngôn Lạc Quân, anh còn máu lạnh vô tình hơn tôi tưởng!”

“Bây giờ phát tài rồi sao? Không thèm để chút tiền vào mắt nữa rồi hả? Tốt lắm, vậy về sau cô dùng tiền đó mà nuôi con bé, về phần tôi tôi có thể để con bé ở lại đây, nhưng những chuyện khác, do cô phụ trách, chắc cũng không quá khó khăn đúng không!” Ngôn Lạc Quân nói.

“Được, phụ trách thì phụ trách, đỡ cho anh phải làm từ thiện bất đắc dĩ như vậy, dù sao con bé cũng không cần một người ba như anh!”

“Cô! Cút ra ngoài ngay cho tôi, từ nay về sau cô cùng con bé tạp chủng đó, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi!” Ngôn Lạc Quân phẫn nộ quát.

Nghe thấy hai chữ “tạp chủng”, Bạch Ngưng vì Cảnh Di đau lòng muốn tát con người trước mắt mấy bạt tay, trong cơn giận dữ cô nói: “Anh nghĩ rằng tôi và con bé muốn nhìn thấy mặt anh sao? Đồ máu lạnh!” Nói xong liền giật mạnh cửa.

“Cô đứng lại đó cho tôi!” Nhìn vẻ chán ghét trên gương mặt cô, Ngôn Lạc Quân bước vài bước lên phía trước, nhìn chằm chằm cô nói: “Tôi thay đổi chủ ý, đột nhiên muốn chơi đùa với bà xã của tôi, cô nói xem, không phải bây giờ cô nên làm tròn nghĩa vụ của một người vợ sao?”

“Anh! Ngôn Lạc Quân, anh là đồ tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ!”

“Tiểu nhân thì sao nào? Không phải vì muốn kich thích tên họ Quan kia nên cô mới lên giường với tôi, bị tôi chơi đùa đến chết đi sống lại ư!”

“Vô sỉ!” Bạch Ngưng tát lên mặt anh.

Ngôn Lạc Quân bắt lấy cổ tay cô, đè cô xuống giường. Sau đó vén váy cô lên.

“Anh buông tôi ra, Ngôn Lạc Quân! Anh cũng chỉ có như thế thôi sao? Có bản lĩnh thì khiến tôi cam tâm tình nguyện cùng anh lên giường đi!” Bạch Ngưng dùng sức đẩy anh ra.

Ngôn Lạc Quân ghì chặt đùi cô lại, nắm cằm của cô để cô nhìn mình nói: “Tôi không cần, đi tìm gái chẳng lẽ còn phải quan tâm cô ta có thích mình không hay sao sao? Cô và gái chỉ khác một điểm duy nhất là ngay cả tiền tôi cũng không cho cô!” Ngôn Lạc Quân xé mạnh quần lót của cô.

Bị anh xâm phạm và vũ nhục như vậy, Bạch Ngưng vừa nóng vừa giận, không thèm kiêng nể nói: “Ngôn Lạc Quân, thật ra anh muốn tôi, nhưng anh chỉ có thể dùng cách thức không biết xấu hổ này để có được tôi, muốn làm sao, tôi coi như Thừa Diễm đang yêu tôi là được rồi, tôi yêu anh ấy đến mức nào, chán ghét anh như thế nào, không phải anh là người rõ nhất sao?”

Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm, nét mặt từ từ trở nên hung ác, tát cô một cái.

“Hu hu… Ba, đánh Cảnh Di đi, đừng đánh mẹ.”

Bạch Ngưng nghiêng đầu, thấy Cảnh Di đứng ở cửa, khóc lóc nhìn hai người.

Cô lập tức đẩy Ngôn Lạc Quân ra đứng lên, chạy đến cửa ôm Cảnh Di nói: “Cảnh Di sao lại không ngủ, mẹ ôm con ngủ nha.”

Cảnh Di vừa khóc vừa dùng bàn tay nhỏ bé chùi khóe miệng của cô, nức nở nói: “Mẹ, mẹ chảy máu rồi.”

“Không sao không sao đâu, mẹ không sao, bây giờ chúng ta đi ngủ nha.” Bạch Ngưng quay đầu liếc nhìn Ngôn Lạc Quân một cái, cuống quít ôm Cảnh Di rời khỏi phòng.

Khi tỉnh táo lại Ngôn Lạc Quân mới biết, một lần nữa anh lại bị cô ảnh hưởng rồi.

Ở Mỹ năm năm, công ty nhiều lần gặp khó khăn anh vẫn có thể giữ bản thân bình tình, anh cho rằng anh đã đủ mạnh mẽ, cũng đủ năng lực điều khiển bản thân, kết quả lại vẫn như vậy.

Chẳng lẽ anh đã sai lầm rồi ư? Anh đã chọn phải một con đường không có lối về sao?

Trong phòng Cảnh Di, Bạch Ngưng ôm cô bé lên giường.

“Mẹ, ba vì Cảnh Di mới đánh mẹ sao?”

“Không phải.” Bạch Ngưng lập tức trả lời.

“Ba đâu có đánh mẹ, ba mẹ chỉ chơi đùa một tí thôi, con nhìn lầm rồi.”

Cảnh Di không nói, nhìn cô.

Bạch Ngưng nói: “Cảnh Di, ngày mai mẹ đưa con đi mua Piano, rồi mời giáo viên về cho con được không? Con muốn anh hay là chị, hay muốn một chú hay cô dạy con?”

“Hử? Cảnh Di nói gì đi?”

Cảnh Di nhìn cô nói: “Con chỉ muốn mẹ đừng bỏ con, ba không đánh mẹ.”

Mũi đột nhiên chua xót, Bạch Ngưng ôm lấy con gái nói: “Yên tâm, mẹ vĩnh viễn sẽ không rời xa con, ba sẽ không đánh mẹ. Nếu mỗi ngày Cảnh Di đều vui vẻ, thì mỗi ngày mẹ cũng vui vẻ”

Cảnh Di mở to mắt nhìn cô, không nói cũng không ngủ.

Bạch Ngưng hỏi: “Cảnh Di sao vậy, không muốn ngủ sao? Sao đang ngủ lại chạy ra ngoài ?”

“Con gặp ác mộng, con sợ, không ngủ được.” Cảnh Di nói.

“Vậy mẹ nằm với con sẽ ngủ ngon hơn sao? Mẹ và con ngủ chung nhé?”

“Dạ.”

“Mẹ đi tắm cái, tắm ở đây luôn, tắm xong sẽ đi ngủ với con nha.”

“Dạ.” Cảnh Di gật đầu.

Ôm Cảnh Di ngủ trên giường, vẻ mặt phẫn nộ của Ngôn Lạc Quân không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Vừa nãy, khi vừa nói ra câu đó cô đã lập tức thấy hối hận.

Năm năm, hai người họ vẫn có thói quen mở miệng là dùng lời nói làm tổn thương đối phương.

Thật ra cô không tin anh khinh thường cô, nhưng khi nghe anh nói như vậy, cô không chút do dự mà phản kich lại.

Thật ra điều cô muốn nói là chuyện khác. Ví dụ như, tại sao năm năm qua anh không kết hôn, sao lại nói cô vì muốn ở cùng với Quan Thừa Diễm mà lợi dụng anh, ngày đó anh và mẹ cãi nhau có phải vì cô không……..

Rất nhiều chuyện cô muốn hỏi, nhưng khi nhìn thấy anh, lại chỉ có thể nói những câu lạnh lùng.

Hôm sau, sáng sớm Tiểu Hân còn mặc quần đùi chạy đến trước phòng Ngôn Lạc Quân nói: “Ba, không thấy mẹ đâu nữa?”

Ngôn Lạc Quân kinh hãi, hỏi: “Sao lại không thấy nữa?”

“Ba xem đi, mẹ không ở trong phòng, mẹ đi đâu rồi?”

Tiểu Hân kéo Ngôn Lạc Quân ra cửa, vừa lúc thấy Bạch Ngưng mặc áo ngủ từ phòng Cảnh Di đi ra.

“Mẹ, sao mẹ ở trong đấy?” Tiểu Hân lập tức chạy tới.

“Hôm qua mẹ ngủ ở phòng chị, sao vậy?” Bạch Ngưng trả lời.

Tiểu Hân nhìn Cảnh Di trong phòng, nói: “Con quyết định đi học, hôm nay có lớp vũ đạo, mẹ đưa con đến trường được không?”

Bạch Ngưng nói: “Đi học là tốt rồi, nhưng hôm nay mẹ có việc, không thể đưa con đến trường được.”

“Việc gì vậy? Mẹ để chú Quan giúp mẹ đi, kịch bản để tối giao cũng được mà!” Tiểu Hân cao hứng nói ra ý kiến

“Không được, mẹ phải đưa chị đi học, còn mua Piano cho chị, mời thầy giáo nữa, cho nên hôm nay mẹ rất nhiều việc.”

“Vậy…” Vẻ mặt Tiểu Hân chán nản, nói: “Vậy mẹ không đưa con đến trường sao?”

Bạch Ngưng nhìn Ngôn Lạc Quân, nói: “Con bảo ba con đưa con đi đi.”

Nói xong cô đi ra khỏi phòng.

“Nhưng con muốn mẹ đưa! Để ba đưa chị đi học không được sao?” Tiểu Hân ở phía sau đuổi theo nói.

“Không được, về sau mẹ sẽ đưa chị đi học, mau đi ra, mẹ phải thay quần áo, không sẽ không kịp mất.” Bạch Ngưng đóng cửa lại.

Tiểu Hân đứng ở ngoài cửa, dẩu môi ra vẻ mất hứng.

Ngôn Lạc Quân đi tới dắt con nói: “Muốn đến trường ba đưa con đi là được.”.

Tiểu Hân bị anh lôi đi, không nói câu nào.

Trên đường đến trường, Tiểu Hân vẫn làm bộ mặt mất hứng.

Ngôn Lạc Quân lái xe, hỏi: “Sao vậy, không vui sao?”

“Ba, con không thích cái chị kia.”

Ngôn Lạc Quân nhìn con, hỏi: “Sao vậy?”

“Mẹ có chị ấy, không thèm quan tâm con nữa rồi.”Tiểu Hân rầu rĩ nói.

“Sao có thể như vậy được, làm sao mẹ con lại có thể mặc kệ con?” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Ngôn Lạc Quân cũng đang tức giận.

Không ngờ cả Tiểu Hân cũng nhìn ra, từ khi bước vào cái nhà này, cô không thèm quan tâm đứa con trai này một chút nào! Đối với Cảnh Di cô luôn tìm mọi cách che chở, vì con bé mà mấy lần cãi nhau với anh, đối với Tiểu Hân hoặc là không quan tâm, hoặc là la mắng. Chẳng lẽ, cô yêu Quan Thừa Diễm, cho nên cũng thương con gái của hắn nhiều hơn sao?

“Nhưng…” Tiểu Hân cúi đầu tự nhìn chân mình, thở thật dài.

Ngôn Lạc Quân nhếch môi, ánh mắt nhìn chằm chằm một điểm nào đó phía trước, không tự giác đem buồn bực tích tụ trong lòng dồn vào tay lái phía trước.

Vừa đến trường học, điện thoại đã vang lên, Ngôn Lạc Quân tiếp điện thoại, nói: “Tiểu Hân, buổi chiều ba có việc, ba ột chú tới đón con được không?”

“Được.” Tiểu Hân cúi đầu trả lời.

Nhìn dáng vẻ buồn bã của con, trong lòng Ngôn Lạc Quân càng cảm thấy có lỗi, nhưng anh không muốn cùng “Hứa Tĩnh Hàm” dây dưa mấy chuyện này nữa, bởi vì anh biết anh luôn dễ dàng mất khống chế vì cô.

Buổi chiều sau khi ăn cơm cùng một vài đối tác thân thiết, anh bị mời đến hộp đêm Đế Triều.

Nơi này vẫn trang hoàng vẫn tráng lệ như vậy, nhân viên phục vụ càng trẻ tuổi xinh đẹp.

Bước vào phòng, chỉ chốc lát sau đã có vài cô gái bước vào. Họ đều mặc đồng phục váy trắng ngắn lộ lưng, eo nhỏ chân dài, khí chất lại khác nhau hoàn toàn.

Ngôn Lạc Quân ngồi một góc sofa, cầm lấy bình rượu.

Người bên cạnh thấy được, vội nói: “Mỹ nữ, mau rót rượu cho Ngôn tổng của chúng tôi!”

Một cô gái trẻ tuổi tóc đen đứng gần anh nhất vội bước tới, giúp anh mở bình, rót rượu.

“A~ anh thật đáng ghét!”

“Sao anh lại đáng ghét?”

Chỉ lát sau, mấy cô gái hầu rượu đều bắt đầu phục vụ khách hàng ngồi bên cạnh mình, riêng Ngôn Lạc Quân vẫn uống hết ly này đến ly khác. Cô gái bên cạnh vẫn giúp anh rót rượu.

Ngôn Lạc Quân biết, hầu rượu ở đây đều cung cấp cả ‘phục vụ đặc biệt’, chỉ cần được khách nhìn trúng, sau khi khách ra khỏi phòng sẽ cùng họ lên xe rồi đến khách sạn thuê phòng, xong xuôi sẽ nhận được một món tiền lớn. Cho nên ở trong phòng này, phục vụ rượu đều cố gắng chiều lòng khách, kiếm chút cơ hội.

Ngôn Lạc Quân nhìn cô gái đứng rót rượu bên cạnh anh, nói: “Đừng để ý đến tôi, sang bên kia đi.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170

Tags: , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất