Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Chìm Trong Cuộc Yêu » Phần 93

Chìm Trong Cuộc Yêu

Phần 93

Khi Duật Tôn trở về thì đã khuya, dì Hà nghe thấy tiếng động liền từ trong phòng đi ra: “Duật thiếu đã về.”

Duật Tôn đứng dậy đi thẳng đến chỗ cầu thang: “Cô ấy ở trên đó?”

“Đúng vậy.”

Người đàn ông sải bước đi lên, dì Hà nhịn không được nói: “Duật thiếu, sau khi Sanh Tiêu trở về liền lên lầu, như thế, bữa tối cũng không ăn.”

Duật Tôn nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, 11 giờ.

“Tôi biết rồi.”

Thời tiết tháng chín, thay đổi thất thường, ban ngày nóng tựa như đem người ta ném vào trong nồi hấp, đến buổi tối, gió thu hiu hiu, dĩ nhiên rất mát mẻ.

Duật Tôn đi vào phòng ngủ, Sanh Tiêu không mở điều hòa, gió cùng với sự tươi mát của đêm tối thổi vào, chạm vào khuôn mặt khiến lòng người xao động, nhưng lại không có chút mát mẻ nào. Mạch Sanh Tiêu nằm ở giữa chiếc giường lớn, cô cuộn mình trong chiếc chăn đơn, người kín mít bên trong, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Duật Tôn đi tắm, lúc ra mặc bộ quần áo ngủ, y lau nước ở trên tóc, cũng không thèm sấy mà nằm xuống bên cạnh Sanh Tiêu.

Sanh Tiêu mở mắt ra, ngồi dậy xuống giường.

Người đàn ông giữ lấy cổ tay cô: “Đi đâu?”

“Tôi không muốn cùng anh ở trong một căn phòng.” Mạch Sanh Tiêu cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, bàn tay cô đè lên mu bàn tay Duật Tôn, chỗ bị cô cắn truyền tới sự đau đớn, Duật Tôn thả tay cô ra: “Em phát điên cái gì?”

“Tôi điên rồi.” Sanh Tiêu ôm lấy vai mình: “Anh cũng hãy đưa tôi vào tù đi.”

“Mạch Sanh Tiêu, em vẫn muốn làm loạn sao?” Vẻ mặt Duật Tôn lạnh như băng.

Sanh Tiêu cùng y giằng co: “Là tôi làm loạn sao? Các anh có quy tắc của các anh, chị gái tôi bị oan thì phải đi hỏi ai? Duật Tôn, thế giới của anh thật là đáng sợ, có phải tôi cầu xin thế nào anh cũng không động tâm?”

“Mạch Sanh Tiêu, em còn không hiểu ra được sao?” Duật Tôn đứng dậy, bóng dáng cao lớn che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của Sanh Tiêu: “Chị gái em mà không vào sở cảnh sát, thì chỉ có một đường chết.”

“Anh không phải muốn nói, anh làm như vậy là đang giúp chị ấy chứ?” Giọng nói của Sanh Tiêu đầy châm biếm.

Nhìn khóe miệng cô nhếch lên cười lạnh, lòng Duật Tôn lạnh như băng: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Anh cần gì phải tìm một lý do đàng hoàng như vậy? Duật Tôn, anh không làm như lời đã nói, chỉ vì không thể dặn dò bọn họ, tôi hiểu rõ ràng, anh đừng nói là tất cả đều vì tôi mà cân nhắc”. Cố gắng giải quyết chuyện này, nhưng lại một lần tổn thương sâu hơn.

Người đàn ông mím môi lại, mệt mỏi để cực điểm, việc y làm mà cô chẳng may may quay đầu nhìn lại, Duật Tôn nằm lại trên giường, kỳ thật cần gì phải lao tâm khổ tứ, y cưng chiều như vậy mà Sanh Tiêu cảm kich cũng không có.

Trong lòng y, y vẫn là kẻ đã xuất hiện mà cướp đi bình yên của người khác, có lẽ cô sẽ cho rằng, không có y, cô đã có thể cùng Nghiêm Trạm Thanh sống những ngày thật tốt đẹp.

Hôm nay Mạch Tương Tư gặp chuyện không may, sợ là Sanh Tiêu đã hối hận không nguôi.

Duật Tôn khó tránh khỏi bực bội, đứng dậy lấy bao thuốc trong tủ đầu giường.

Y rất ít khi hút thuốc, điểm này Sanh Tiêu biết rõ.

Đêm nay, y lại rút thuốc ra vô cùng hung hãn, ngón tay thon dài đẹp mắt của Duật Tôn có chút vội vàng, khói thuốc bay lên từng đợt cảm giác như lưỡi của loài rắn độc: “Mạch Sanh Tiêu, nếu khi ấy không có chuyện Tô Niên, em có đến với tôi không?”

Sanh Tiêu không cần suy nghĩ: “Không.”

Nếu không có vụ án của Tô Niên, không có sự thúc ép của Duật Tôn, có lẽ mọi thứ sẽ khác, đến ngay cả đêm đó có lẽ Mạch Tương Tư cũng sẽ không gặp A Nguyên.

Duật Tôn đem điếu thuốc dụi tắt trong gạt tàn: “Vậy vì sao em còn đồng ý gả cho tôi?”

Mạch Sanh Tiêu tránh đi ánh mắt của Duật Tôn, cô đồng ý lấy y, vì sao, trong lòng cô rõ ràng nhất. Nếu không phải còn tình cảm kia, cho dù đem dao kề lên cổ cô, Sanh Tiêu cũng sẽ không cam tâm đến cục dân chính.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chắc là rạng sáng rồi?

Duật Tôn là người như vậy, mở miệng nói một câu, muốn cho bạn sống thì được sống, muốn bạn phải chết, thì dù các cô có đau khổ vùng vẫy đến thế nào cũng vô ích: “Cả đời hoặc là làm tình nhân hoặc là làm vợ danh chính ngôn thuân, anh nghĩ tôi còn có thể lựa chọn như thế nào?”

Giống như bây giờ y đưa Mạch Tương Tư vào sở cảnh sát, nếu cô muốn gặp Tương Tư một lần, còn khó hơn lên trời.

“Thì ra, kết hôn đối với em miễn cưỡng như vậy.” Duât Tôn lại nằm xuống, hai mắt nhắm lại. Sanh Tiêu cầm lấy di động bên cạnh, đi đến trước sofa.

Gió thổi cả đêm.

Khi Sanh Tiêu tỉnh lại thấy đầu hơi nhức, mắt khóc đến sưng đỏ. Cô đứng dậy, không biết từ lúc nào trên người có thêm một cái chăn, cô ngẩng đầu nhìn lại, trên giường lớn trừ chăn gối lộn xộn, cũng không thấy bóng dáng Duật Tôn.

Mạch Sanh Tiêu rửa mặt, thay quần áo đi xuống lầu.

“Sanh Tiêu, mau ăn sáng đi.”

“Dì Hà, không cần chuẩn bị bữa trưa, hôm nay cháu không ăn ở nhà.”

Sau khi cô lái xe ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng thì dừng lại ở ven đường.

Khi Nghiêm Trạm Thanh nhận được điện thoại của cô, là đang ăn bữa sáng, hắn tùy tiện liếc nhìn, thấy số điện thoại của Mạch Sanh Tiêu, hắn vội ấn phím nghe: “Alo…”

Sanh Tiêu đơn giản nói ra lý do cô gọi điện, Nghiêm Trạm Thanh nghe vậy, cầm chìa khóa xe đứng dậy: “Ba, mẹ, công ty có việc, con qua đó một chuyến.”

Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê, trước tiên Mạch Sanh Tiêu chọn một chỗ ngồi. Cô không nghĩ ra được, bây giờ còn có ai có thể giúp cô.

“Sanh Tiêu, có chuyện gì mà vội tìm anh?” Nghiêm Trạm Thanh kéo ghế ra ngồi xuống đối diện cô. Anh ta biết tính Mạch Sanh Tiêu, nếu không phải có việc gấp, cô cũng sẽ không tìm mình.

“Trạm Thanh, anh giúp em được không?” Sanh Tiêu lòng như lửa đốt: “Chị gái em bị đưa vào cục cảnh sát, em sợ nếu không tìm anh thì sẽ không kịp nữa.”

Nghiêm Trạm Thanh kinh ngạc: “Sao có thể như vậy?”

Mạch Sanh Tiêu kể cho anh ta mọi chuyện, cuối cùng nói: “Em không biết còn có thể tìm ai, đành phải phiền tới anh.”

“Sanh Tiêu, em đừng vội.” Nghiêm Trạm Thanh suy nghĩ một chút: “Cục trưởng Vương là bằng hữu lâu năm với cha anh, như thế này đi, để anh gọi điện thoại hẹn ông ấy, tình hình cụ thể như thế nào, chúng ta nghe ông ấy nói xem sao.”

“Được.” trong lòng Mạch Sanh Tiêu có chút hy vọng: “Cảm ơn anh.”

Nghiệm Trạm Thanh ngồi cùng cô ở quán cả phê gần nửa tiếng, không lâu sau, mới đưa Sanh Tiêu đến khách sạn quốc tế.

Cục trưởng Vương khoan thai đi đến, sau khi khách sáo chào hỏi, mới ngồi xuống.

Nghiêm Trạm Thanh sợ có người quấy rầy, cố tình đặt một phòng.

Sau khi nghe xong ý tứ của anh ta, cục trưởng Vương liền lắc đầu: “Vụ án này sợ là không thể thay đổi được, chứng cứ vô cùng xác thực, lúc đó camera giám sát ở toàn nhà đối diện vừa đúng ghi lại được một màn này, hơn nữa, sáng nay Mạch Tương Tư cũng đã nhận tội.”

“Cái gì? Chị gái tôi, chị ấy…”

Nghiêm Trạm Thanh cầm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô, anh ta nhìn cô ra hiệu, ý bảo cô đừng có chủ động lên tiếng: “Chú Vương, vụ án này còn chưa khởi tố lên viện kiểm sát, còn có thế thay đổi được không?”

“Cái này…” cục trưởng Vương tỏ ra khó xử: “Chỉ sợ…”

“Chú Vương, quan hệ giữa chú với cha cháu, không cần cháu phải nói, cháu còn nghe nói, gần đây chú đang vừa ý một ngôi nhà ở gần biển. Cũng coi như đúng dịp, bên đó gần đường ray, cháu cũng mới có một căn không lâu.”

“Thật ra, nói là không còn cách nào, cũng không đúng.”

Mắt Mạch Sanh Tiêu sáng lên, nhìn sang Nghiêm Trạm Thanh, người đàn ông nắm chặt tay cô, hai người nhìn nhau cười.

Duật Tôn đẩy cửa phòng đi vào, chính là trông thấy một màn này.

Mạch Sanh Tiêu không ngờ sẽ gặp y ở đây, cô vội rút tay trái lại, tầm mắt dừng lại trên chính mu bàn tay mình.

Nghiêm Trạm Thanh nhìn người đàn ông vừa đến: “Ồ, không ngờ lại kinh động đến Duật thiếu.”

Duật Tôn đoán không sai, Mạch Sanh Tiêu quả nhiên vội đến tìm Nghiêm Trạm Thanh.

Y đi đến bên cạnh Sanh Tiêu, kéo ghế ra: “Thật khéo, cục trưởng Vương cũng ở đây.”

“Duật thiếu, trăm nghe không bằng một thấy.” Cục trưởng Vương khách sáo nói.

“Cục trưởng Vương thật là chóng quên.” Duật Tôn khéo léo nhắc nhở, mắt phượng dài hẹp nhìn người đàn ông, khiến cục trưởng Vương bỗng thấy giật mình, ánh mắt này, dường như đã từng thấy ở đâu, “Cục trưởng Vương còn nhớ không, lúc trước vì vụ án của Nghiêm thiếu, tôi đã từng tìm ông, ở… đường Linh Đốn.”

Cục trưởng Vương sợ hãi, mặt tức thì xanh mét: “Thì ra, là Duật thiếu.”

Nhân viên phục vụ đi tới, nghĩ rằng bọn họ đều là người quen, liền đem bát đũa cho Duật Tôn. Duật Tôn khoát tay: “Không cần, tôi nói mấy câu xong sẽ đi.”

Mạch Sanh Tiêu đã lờ mờ hiểu được mục đích y tới, cô vội vàng nắm lấy cổ tay Duật Tôn: “Anh không chịu giúp tôi, chẳng lẽ tôi tự mình đi xin, anh cũng phải nhúng tay vào ư?”

Duật Tôn gạt tay cô ra, thậm chí còn không thèm nhìn đến cô: “Cục trưởng Vương, đã đến tuổi này rồi, yên ổn giữ chức rồi về hưu mới là điều sáng suốt. Đối với những vụ án mà chứng cứ đã rõ ràng, ông lại muốn lật lại, cái này không phải là đi ngược lại với tên tuổi của ông sao? Nói cách khác, gây nhiều chuyện, nếu ra khỏi cửa gặp phải chuyện gì ngoài ý, lúc ấy cho dù có kiếm được bao nhiêu tiền thì cũng không thể đổi lại được…”

Cục trưởng Vương như đang đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, thắt lưng như bị đâm một nhát, giống như nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm đó, bị kẻ khác dùng dao nhọn suýt nữa lấy đi tính mạng.

“Duật Tôn! ” Mạch Sanh Tiêu vô cùng tức giận: “Đến cùng là anh có ý gì?”

“Các vị cứ từ từ dùng bữa, tôi đột nhiên nhớ tới trong cục còn có chút việc phải xử lý, cáo từ, cáo từ.” Nói xong, người đã kéo ghế ra, rời khỏi phòng.

Đùa cái quái gì, ông ta thật vất vả mới leo được lên cao như vậy, cũng không muốn vì chút việc nhỏ mà mặt mũi bầm dập.

“Chú Vương…” Nghiêm Trạm Thanh đứng dậy, cục trưởng Vương sớm đã không còn bóng dáng.

“Anh…” Mạch Sanh Tiêu xoay người, tức giận đến mức nói không nên lời.

“Đi về.” Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh lùng nhả ra hai chữ.

“Anh hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của tôi, dựa vào đâu tôi phải nghe lời anh?”

Hai người giương nanh múa vuốt, Duật Tôn nhướn mày: “Sanh Tiêu, gan em cũng thật to.”

Miệng cô nhếch lên cười lạnh: “Chị gái tôi đã vào sở cảnh sát, Duật Tôn, sau này anh muốn dùng cái gì để uy hiếρ tôi?”

Đôi mắt người đàn ông tối lại: “Em thử nói xem.”

Rất nhiều người thủ đoạn tàn ác đều thông qua hành động biểu hiện qua bên ngoài, nhưng mà Duật Tôn lại khác, một ánh mắt của y, có thể khiến kẻ khác khiếρ vía kinh hồn.

Hốc mắt Mạch Sanh Tiêu tràn đầy nước mắt, đẩy ghế chạy nhanh ra ngoài.

Nghiêm Trạm Thanh cũng đứng dậy theo.

“Nghiêm thiếu.” Duật Tôn gọi hắn lại.

Người đàn ông từ bên trên nhìn xuống: “Sao anh không giúp cô ấy hoàn thành mong muốn, Mạch Tương Tư đối với Sanh Tiêu còn quan trọng hơn mạng sống của bản thân, anh hẳn phải hiểu rõ hơn tôi.”

“Tôi muốn khuyên cậu, nên buông tay càng sớm càng tốt.”

Nghiêm Trạm Thanh lại ngồi xuống: “Nếu tôi vẫn muốn nhúng tay vào thì sao?”

Mạch Sanh Tiêu chạy ra cửa, lúc này mới nhớ ra túi xách của mình vẫn đặt ở sofa chưa lấy, cô đành phải quay lại. Vừa mới đi đến cửa phòng, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến rõ ràng.

“Cậu có biết vì sao khi đó tôi kết hôn với Mạch Sanh Tiêu không?”

Bàn tay phải của Sanh Tiêu căng thẳng mà khép cổ áo lại, nửa người dựa vào khung cửa.

“Anh không cần phải nói cho tôi biết chuyện đó.”

“Là bởi vì cậu.” Duật Tôn đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng vào Nghiêm Trạm Thanh: “Tôi ghét sự dây dưa của cậu, cho nên, liền kết hôn.”

Đôi mắt Nghiêm Trạm Thanh trợn to, giọng nói tức giận: “Anh coi hôn nhân là trò chơi sao?”

“Cậu có tư cách gì nói người khác?” môi Duật Tôn lặng lẽ nhếch lên: “Cậu và tôi giống nhau, kết hôn với ai chẳng qua cũng chỉ là thêm một tờ giấy thôi phải không? Từ sau khi Nghiêm thiếu kết hôn cũng chưa thấy cậu vui vẻ gì, cái này, vẫn còn để ý đến vợ của người khác. Hôn nhân à, chẳng qua chỉ là đồ chơi ở trong lòng bàn tay, cho nên, tôi khuyên Nghiêm thiếu, nếu thực sự yêu thương Sanh Tiêu, thì hãy cách xa cô ấy một chút. Tôi sẽ nới lỏng, để cô ấy sống sung sướng, nếu cậu vẫn còn nhúng tay vào, đừng trách tôi không niệm tình, làm cho cô ấy đến cả cơ hội để hít thở cũng không có. Đến lúc đó, cậu hẳn là sẽ đau lòng vô cùng đi?”

Đôi mắt Nghiêm Trạm Thanh chợt lạnh, anh ta nghĩ, nếu Sanh Tiêu nghe thấy những lời này, hẳn là rất đau lòng đi?

“Nếu anh cưới cô ấy, nên để cô ấy được hạnh phúc.”

“Cái này không cần cậu phải dạy.” Duật Tôn đứng lên, thầm nghĩ: y nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, cuối cùng cũng ngăn cản được Nghiêm Trạm Thanh. Chuyện của Mạch Tương Tư y không muốn càng ngày càng làm lớn, Sanh Tiêu sớm muộn cũng sẽ hiểu được, ngồi tù cả đời còn có thể có cơ hội gặp mặt, còn sống, chính là điều hạnh phúc nhất.

Mạch Sanh Tiêu dựa người vào khung cửa, tay phải chống đỡ nên mới không bị trượt xuống. Cô cố gắng đứng thẳng dậy, túi xách cũng không lấy, đi thẳng ra khỏi hành lang dài.

Cô che miệng lại, cô không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống. Mạch Sanh Tiêu đi ra khỏi khách sạn, cô cúi người, hai tay chống lên đầu gối.

Duật Tôn đem túi xách của cô ra, lái xe đến trước mặt cô: “Lên xe.”

Sanh Tiêu mạnh mẽ lau đi nước mắt, mở cửa ngồi vào xe.

Duật Tôn đưa túi xách cho cô, hai mắt Mạch Sanh Tiêu đỏ bừng, hẳn là vừa khóc: “Chuyện chị gái em, anh khuyên em không nên uổng phí tâm tư.”

Y sẽ không hiểu được, khi lòng cô đang tràn đầy hy vọng, khi sự việc đã thành công một nửa, y lại xen vào, so với cục trưởng Vương trực tiếp nói với cô rằng không có cách nào còn đau khổ gấp vạn lần: “Nên anh đuổi cùng giết tận sao?”

Duật Tôn lái xe trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, dọc đường cũng không nói thêm lời nào.

Dì Hà như thường lệ đã chuẩn bị xong bữa tối. Sanh Tiêu xuyên qua phòng khách đi lên lầu. Dì Hà cẩn thận xới cơm cho Duật Tôn, cũng không dám hỏi nhiều.

Khi Duật Tôn đi vào phòng ngủ, Sanh Tiêu vừa tắm xong, tóc vì vừa sấy mà xõa tung. Cô đứng dậy: “Vì sao anh lại đến khách sạn quốc tế, lại biết bọn tôi ở trong phòng riêng, có phải anh theo dõi tôi?”

“Mạch Sanh Tiêu, em đừng làm loạn nữa có được không?” Duật Tôn mệt mỏi, trên mặt không có chút kiên nhẫn nào, y ngồi xuống mép giường, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy ủ rũ.

“Anh không chịu giúp em thì cũng không nói làm gì, Duật Tôn, em xin anh”. Sanh Tiêu đi tới, cô cầm lấy bàn tay Duật Tôn, ngồi xổm xuống bên chân y: “Em xin anh, chuyện này anh có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua không? Cục trưởng Vương là do em cầu xin ông ta, cho dù bọn họ biết chị gái em được thả ra, cũng không liên quan gì đến anh. Em chỉ xin anh đừng nhúng tay vào được không? Tôn, em xin anh…”

Cô làm việc đều nghĩ nó thật đơn giản.

Thấy y không nói lời nào, Mạch Sanh Tiêu có chút gấp gáp: “Tôn?”

Duật Tôn hất tay ra, cô liền bị ngã ra sau, người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm.

Mạch Sanh Tiêu chết lặng, nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ trong phòng, cô bò dậy, không nói tiếng nào, đi ra ngoài.

Khi Duật Tôn đi ra, cả phòng trống trơn, y đi về phía cửa sổ sát đất, mở cửa ra.

Mạch Sanh Tiêu ở phòng khách mở tiếng TV thật to, dì Hà ở lầu dưới có thể nghe thấy âm thanh ồn ào chói tai này, bà lắc lắc đầu, bưng bữa tối lên.

Sanh Tiêu không chịu ăn, khóa cửa phòng lại không cho ai quấy rầy.

Duật Tôn đi tới cửa phòng khách, thấy trên tủ đặt bữa tối mà dì Hà chuẩn bị, y liền bưng đồ vào. Mạch Sanh Tiêu cuộn mình trên giường, không nhúc nhích.

Duật Tôn tắt TV.

Y đi tới, sau khi nằm ở phía sau Sanh Tiêu, tay phải liền ôm lấy eo cô.

Sanh Tiêu ngồi dậy, gạt tay y ra, người đàn ông nhíu mày: “Không phải là em định từ nay không cho anh chạm vào đấy chứ?”

“Duật Tôn, những lời anh nói với Nghiêm Trạm Thanh ở trong phòng đó, tôi đều nghe thấy hết.” Mạch Sanh Tiêu vốn định coi như không biết, nhưng lại không nhịn được nói ra, cô không làm bộ nổi.

Ánh mắt người đàn ông sáng lên: “Vậy thì sao?”

Giọng nói bất cần của y khiến lòng Mạch Sanh Tiêu hoàn toàn lạnh giá: “Chẳng sao cả, tôi còn muốn sống, không muốn chọc giận anh, chết lúc nào không biết.”

“Mạch Sanh Tiêu, em không cần phải dùng giọng điệu quái gở đấy nói chuyện với anh”. Duật Tôn ngồi dậy: “Anh thật muốn hỏi em, rốt cục là muốn gây sức ép đến thế nào?”

“Anh ra ngoài đi, tôi không muốn ở chung phòng với anh.”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, y gật đầu, cánh tay hất sang, khay đồ ăn trên tủ liền đổ ụp xuống, đồ bên trong vương vãi trên mặt đất.

Duật Tôn quay lại phòng ngủ, không lâu sau, Mạch Sanh Tiêu liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng sập cửa. Cô vén tấm rèm lên, chỉ thấy chiếc xe thể thao đã biến mất khỏi tầm mắt.

Cô đối với y, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để đùa nghịch trong tay. Nhưng mà tận sâu trong lòng cô lại muốn thật lòng giao phó bản thân cho y.

Mạch Sanh Tiêu trở lại giường, cô ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vỡ lên.

Nước mắt nóng hổi rơi xuống mảnh bát màu trắng, giống như một gợn sóng đang tan ra.

Mạch Sanh Tiêu cắn môi, sau này, cô nhất định sẽ không cãi nhau với Duật Tôn nữa. Tương Tư là người thân của cô, A Nguyên đối với Duật Tôn cũng là người anh em, không ai chịu thỏa hiệp. Một khoảng cách càng ngày càng rộng ra, có cãi nhau cũng không thay đổi được tình hình bây giờ. Sanh Tiêu quá mệt rồi, sau khi thu dọn xong, liền nằm lên giường.

Mạc Y đứng ở trước cửa Cám Dỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, cho tới bây giờ cô ta chưa từng đến những nơi như thế này.

Sự sợ hãi không thể giấu diếm hiện lên trong đôi mắt, cô ta cúi đầu nhìn mũi chân.

Cô ta không thể ngờ được gã đàn ông kia sẽ tìm mình gây phiền toái. Thầy hướng dẫn trực tiếp nói với cô, cô gây ra họa, đắc tội với người không nên đắc tội.

Trường học không lạ gì những loại tình huống này, chỉ lo giữ mình. Mạc Y tìm vài lần, cũng không gặp được hiệu trưởng.

Ý tứ của lão già kia rất rõ, hắn chỉ đích danh Mạc Y tối nay phải đến Cám Dỗ bồi rượu. Cô ta đứng tại chỗ, lo sợ, sự việc không chỉ đơn giản là vài chén rượu là có thể giải quyết.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất