Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Chìm Trong Cuộc Yêu » Phần 76

Chìm Trong Cuộc Yêu

Phần 76

Dì Hà đã rất quen thuộc với cách nói chuyện của Duật Tôn.

“Dì Hà, hai người họ về chưa? Chúng ta tới bệnh viện trước đi.”

Xe taxi dừng ở ven đường, dì Hà cố hết sức đỡ Tương Tư lên ghế sau ngồi, bà thở hổn hển cùng vào xe theo, “Duật thiếu bảo dì đưa cháu đến bệnh viện, hai người ấy chắc giờ này lên đến máy bay rồi.”

Tay phải Mạch Tương Tư nắm chặt lại, nện một cú đấm nặng nề lên đùi mình, cô ả đau đớn rên rỉ.

Dì Hà đóng cửa xe xong quay mặt lại hỏi, “Cháu làm sao vậy?”

“Không ạ, không sao đâu ạ.” Tương Tư buộc lòng nén nhịn giả vờ tiếp, “Cháu đau chân.”

“Bác tài, phiền bác đi đến bệnh viện Nhất Phụ.”

Đến bệnh viện, Tương Tư ở lại đại sảnh, dì Hà đi xếp hàng đăng ký khám, cô ả nhìn dòng người đến đến đi đi mà trong lòng càng bế tắc, liền tự đẩy xe lăn ra cửa chính bệnh viện. Mạch Tương Tư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bây giờ, bọn họ hẳn là đang trên máy bay rồi?

Cô ta thật sự muốn đi theo họ để ngắm biển ư?

Sanh Tiêu thật tốt số, dù mắt đã mù, nhưng Duật Tôn vẫn đưa con bé đi thăm thú khắp nơi, không giống như cô ta, ngồi trên xe lăn, không người thăm hỏi.

Mạch Tương Tư đẩy xe lăn ra đến giữa sân, dì Hà đang gọi rất to tên cô ta, vừa trông thấy bóng Tương Tư, còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy cả người cả xe lăn đều bị mang lên một chiếc xe thùng (1).

“Này…”

Chiếc xe tăng tốc lao ra đường cái, dì Hà chỉ kịp đuổi theo vài bước, biển số xe cũng không nhìn thấy rõ ràng.

Sanh Tiêu ngủ một giấc trên máy bay, lúc Duật Tôn đánh thức, cô cảm thấy vừa mới chợp mắt không ngờ đã tới nơi.

Ở đây không nóng bức như thành phố Bạch Sa.

Bốn mùa đều như mùa xuân, nhiệt độ mát mẻ quanh năm.

Đầu tiên Duật Tôn đưa cô về khách sạn cất hành lý, ăn vài món đơn giản rồi chuẩn bị ra ngoài chơi.

Chỉ vài bước qua đường lớn đã đến được bãi biển, bốn phía khách sạn đều được trồng cây nhiệt đới xum xuê, Duật Tôn mở cửa sổ, Sanh Tiêu ngại ngần không chịu thay bikini, “Em không mặc đâu.”

“Mặc thử cho anh xem một chút thôi.” Duật Tôn vừa nói vừa muốn giơ tay giúp cô cởi áo, còn Mạch Sanh Tiêu chỉ biết trốn tránh, “Không phải em không mặc được mà là em không quen”.

Tay y đã phủ bên hông cô, cởi áo sơmi của cô rồi thay bằng bộ Bikini xinh xắn. Tuy cô chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng nơi nào cần lớn thì đã lớn, đủ làm cho mạch máu người ta phun trào.

“Rất đẹp.”

“Thật không ạ?” Sanh Tiêu suy nghĩ một chút, thấy thật sự cũng không có gì phải ngại, “Vậy đi thôi.”

“Đợi một chút.” Duật Tôn kéo cô lại, “Hay là đổi bộ đồ lúc nãy đi em.”

“Sao thế ạ?”

“Hở hang quá.”

Sanh Tiêu chẳng còn cách nào khác, đành phải thay chiếc áo sơ mi mỏng ngắn tay và quần soóc, Duật Tôn buộc hai vạt áo của cô thành chiếc nơ, như vậy, sẽ khéo léo lộ ra vòng eo nhỏ nhắn trắng trẻo.

Đây là khu du lịch nổi tiếng, trên bờ biển rất đông người, Mạch Sanh Tiêu đi chân trần trên bờ cát, những hạt cát nóng hổi làm cả bàn chân cô ấm áp, cô được Duật Tôn dắt đi.

“Duật Tôn, có phải là anh không mặc áo phải không?”

“Em sờ thì chẳng phải là biết ngay sao?”

“Trên TV, đàn ông đi tắm biển đều thích để mình trần đấy thôi.”

Y cười yếu ớt, ôm lấy cô về phía trước, gió biển cuốn những bọt sóng nhào lên bờ biển, phủ lên mu bàn chân trắng nõn của Sanh Tiêu, cô cảm thấy hơi ngưa ngứa, liền kiễng mũi chân phải, chân trái nhẹ nhàng đá về phía trước, “Em thật sự cảm nhận được hương vị biển rồi, mằn mặn, Duật Tôn, khí hậu nơi này thật tuyệt.”

Nước biển trong veo, đoàn người đang chơi đùa rất vui vẻ, Sanh Tiêu ngồi trên mặt đất, hai chân duỗi thẳng, lại một đợt sóng biển thấm ướt chân của cô, Duật Tôn ngồi ở bên cạnh cô, “Chờ cho mắt em hồi phục, anh sẽ lại đưa em tới đây.”

“Em tưởng tượng được phong cảnh ở đây đẹp biết bao.” Sanh Tiêu nghiêng đầu, dựa vào bả vai Duật Tôn, cô giơ tay che trên trán, dường như có thể cảm giác được ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tầng mây chiếu trên khuôn mặt đẹp như điêu khắc của y.

Nơi này gió biển thật mát, thổi vào tâm hồn đang có chút lười biếng, chỉ muốn nằm ngủ một giấc, bỏ hết đi những mỏi mệt quấn quanh người.

Mạch Sanh Tiêu nhắm hai mắt lại, nếu cô có thể trông thấy được thì tốt quá.

“Duật Tôn, em khát.”

“Anh đi mua nước, em ngồi ở đây đừng đi linh tinh nhé.” Duật Tôn đứng dậy, đi đến quầy bán đồ giải khát cách đó không xa.

Y mua hai chai nước, Duật Tôn cũng không về ngay, mà ngồi dưới ô che nắng. Y mở điện thoại, thấy đến hơn mười cuộc gọi nhỡ.

Không chờ y gọi lại, dì Hà đã gọi đến. “A lô, Duật thiếu, cuối cùng cũng gọi được cho cậu..”

“Dì Hà, sao nóng vội thế, có chuyện gì à?”

“Tương Tư.. Tương Tư bị người ta bắt lên một chiếc xe, tôi không nhìn rõ biển số, lại không thể liên lạc được với cậu, tôi sợ muốn chết..”

“Dì Hà à,” Duật Tôn nhẹ nhàng cắt lời dì Hà, “Là tôi cho người đưa cô ta đi, tôi có người bạn mới từ nước ngoài về, tôi đã nhờ cậu ấy khám chân cho cô ta, chuyện này, dì đừng tiết lộ cho ai, cũng không cần nói với Sanh Tiêu, sau khi chúng tôi về, dì cứ coi như chưa từng xảy ra việc gì cả.”

“Nhưng..”

“Tôi nghĩ có lẽ Mạch Tương Tư không chịu phối hợp, cho nên..”

Thì ra là như vậy. Dì Hà thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất, gặp phải ông chủ như thế này, trái tim bà nhất định phải thật khỏe mạnh mới được, “Khi nào thì Tương Tư về?”

“Khoảng hai ngày nữa thôi.”

“Vâng, Duật thiếu và Mạch tiểu thư đi chơi vui vẻ.”

Duật Tôn cúp điện thoại, cầm chai nước đi về phía Sanh Tiêu, hai người ngồi bên nhau cho đến khi sắc trời tối hẳn mới trở về.

Trong nhà hàng, Duật Tôn gọi một bàn toàn hải sản, Sanh Tiêu cũng được mở mang khẩu vị, Duật Tôn cẩn thận bóc từng món hải sản rồi đặt vào bát cho cô.

“Anh gọi điện về nhà chưa?”

“Gọi rồi.”

“Chị em có khỏe không?”

Duật Tôn không ngẩng đầu lên đáp lời, “Cô ta thì có thể làm sao chứ.”

“Anh đừng như vậy”, Sanh Tiêu hạ giọng, “Chị ấy là chị gái của em.”

Duật Tôn nhấp một hớp nước trái cây tươi, “Yên tâm đi, đã có dì Hà chăm sóc rồi.”

Sanh Tiêu nhớ lại một câu nói cô đã từng được nghe “nhìn ra biển rộng, xuân về hoa nở.”

(1) Nguyên văn 房车 có nghĩa là RV một loại xe thùng có đầy đủ tiện nghi như một ngôi nhà di động, bạn nào hay xem phim Mỹ là sẽ biết.

Duật Tôn thuê trọn căn phòng này, chính xác là như vậy. Bên ngoài phòng tổng thống, sàn ban công được ốp gỗ, rộng chừng hơn hai chục mét vuông, xung quanh bao bọc bởi những bồn hoa cao tới ngang bụng, lộ ra bộ sô pha mềm mại tựa vào lan can.

Sanh Tiêu tắm xong đang ngồi ở trên ghế sô pha, cô có thể nghe thấy tiếng sóng biển cách đó không xa, thậm chí, đôi lúc còn có những giọt nước lạnh mát rơi trên mặt, cô dựa vào bờ vai Duật Tôn, “Nếu mãi mãi được như thế này thì tốt biết bao!”

“Em nghĩ đi đâu vậy.”

“Duật Tôn, nếu ngày nào đó em già rồi không thể đi được nữa, em muốn có một căn nhà gỗ nhỏ ở cạnh bờ biển, đêm đêm có tiếng sóng biển du dương làm bạn ru em chìm vào giấc ngủ.”

“Có anh ru em ngủ rồi còn chưa đủ sao?” Duật Tôn buộc miệng nói.

Sanh Tiêu cắn môi dưới, đến khi già, anh vẫn còn ở bên cô sao? Có lẽ lúc ấy, Duật Tôn chẳng còn nhớ nổi người con gái tên Mạch Sanh Tiêu là ai nữa. Giống như những con sóng biển này, bắn tóe lên mặt người, chốc lát, bay hơi chẳng để lại dấu vết gì.

Không hiểu sao, Mạch Sanh Tiêu lại cảm thấy nỗi khó chịu không nói nên lời.

Người đàn ông này, cô, từng đã dùng hết sức mình để thoát khỏi anh, Sanh Tiêu khẽ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trong khoang mũi cô tràn ngập hương thơm dầu gội đầu nam tính, Sanh Tiêu nghiêng người đứng dậy, hai tay ôm chặt cổ Duật Tôn.

Y ôm lấy eo Sanh Tiêu, trái tim của Duật Tôn cô không thể nắm trọn, lại càng không thể đoán ra. “Duật Tôn, liệu có một ngày nào đó mà anh sẽ quên mất em không nhỉ?”

Mái tóc dài của cô bay bay theo gió, sợi tóc vương trên khuôn mặt đàn ông đẹp đẽ mị hoặc chúng sinh, “Em có hi vọng anh sẽ quên em không?”

Sanh Tiêu đang sống những tháng ngày đẹp nhất trong đời người, nhưng cô lại dùng thời thanh xuân ấy để đi theo y, cô vừa biết yêu, thì y hủy hoại và tàn phá khiến cô chỉ còn thoi thóp thở, ngay khi cô cho rằng, cả đời này sẽ chẳng còn hi vọng nữa, lại vẫn là y nâng cô đứng dậy. Gặp gỡ y, không biết là cô được phúc hay gặp họa?

Dù cho có là phúc hay họa, hai người cũng không có cách né tránh.

Mạch Sanh Tiêu hiểu, cô không giữ nổi trái tim y bên mình, kết quả mãi mãi là như vậy, và rồi cô còn đánh mất thêm cả trái tim của chính mình nữa. Y từ bỏ dễ dàng, nhưng Sanh Tiêu đã không thể thoát ra nữa rồi. Cô áp má lên khuôn mặt Duật Tôn, lúc này, tự cô cũng cảm nhận được mình như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nắm chặt hai tay lại, không biết được, vào thời khắc súng nổ đạn bay ấy sẽ đau đớn đến nhường nào?

“Nếu như chúng ta chia tay, em hi vọng anh có thể quên em đi, cả đời này cũng không muốn nhớ về quãng thời gian này nữa, em cũng sẽ quên anh.”

Duật Tôn vùi đầu vào cổ của cô, cắn mạnh một cái, Sanh Tiêu đau co rụt người lại.

“Cho dù chia tay, em cũng không được quên anh, Sanh Tiêu, em nghĩ đời này sẽ phủi sạch được quan hệ với anh, em nghĩ hay lắm.”

Bàn tay Mạch Sanh Tiêu đè lên vết cắn trên cổ, “Cho dù anh đã chán em, ghét em, em vẫn phải nhớ mãi, không được quên anh sao?”

Duật Tôn duỗi tay ra, đặt lên ngực Sanh Tiêu, “Ghi tạc ở nơi này, dù là đau đớn nhất, em cũng phải ghi nhớ.”

“Anh luôn ích kỷ như vậy ư?” Trong cổ Mạch Sanh Tiêu nghẹn ngào, vành mắt hồng hồng, “Anh đãb ao giờ nghĩ nếu như em không quên được, sẽ đau lòng đến chết, bị hành hạ đến chết không?”

Duật Tôn ngẩng đầu, bấy giờ y mới phát hiện ra sắc mặt cô khác lạ, y kéo lấy tay Sanh Tiêu, “Bắt em ghi nhớ anh, là giày vò em đến thế sao?” Những thứ y dành cho cô, chỉ có đau khổ thôi sao?

Mạch Sanh Tiêu khó xử, tim cô lại đau, cô quay lưng, tựa đầu lên bờ vai Duật Tôn, “Duật Tôn, lúc ấy sao anh lại chú ý đến em?”

“Bởi vì nhìn thấy em, anh sẽ thấy dễ chịu.”

Sanh Tiêu nhắm hờ hai mắt, y thấy không nên lãng phí khung cảnh đẹp nhường này, khẽ chúi đầu hôn nhè nhẹ lên cần cổ Sanh Tiêu, hết lần này đến lần khác, đổ thêm dầu vào lửa.

*

Mạch Tương Tư bị mang lên chiếc xe thùng thì vô cùng sợ hãi, cô ả hoảng hốt thét lên “Các anh là ai? Muốn làm gì?” Ngày nào cô ta cũng chỉ quanh quẩn trong nhà, theo lý mà nói thì không có khả năng đắc tội với ai.

Mấy người kia không nói gì, lặng lẽ dẫn cô ta tới một bệnh viện tư nhân cao cấp, chiếc xe dừng dưới tầng hầm, cô ta bị khiêng vào thang máy, thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, dạ dày Mạch Tương Tư cuộn trào, khó chịu buồn nôn, “Thả tôi ra, đến tột cùng thì các người muốn làm cái gì?”

Cô ta nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó, là tiếng bánh xe di chuyển trên mặt đất, Tương Tư bị một người đàn ông vứt xuống, cô ta còn chưa kịp có phản ứng thì tay chân đã bị mấy người khác buộc chặt trên bàn phẫu thuật, cô ta mở mắt ra, ánh sáng chói lóa của chiếc đèn giải phẫu chiếu thẳng vào mắt khiến Tương Tư chảy nước mắt.

Đây là đâu?

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất