Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Chìm Trong Cuộc Yêu » Phần 169

Chìm Trong Cuộc Yêu

Phần 169

Mạch Sanh Tiêu trên dọc đường đi luôn bị Lôi Lạc xô đẩy về phía trước.

Lôi Lạc mắt lộ ra hung hãn, cô không hoài nghi, nếu như hiện tại chỉ còn dư lại hai người bọn họ thì hắn thật sự sẽ bắn một phát súng giết chết cô vì những hành động vừa rồi.

Dạ Thần được người khác đỡ nên đi được rất chậm, Mạch Sanh Tiêu nghiêng đầu sang nhìn thấy trên ngực hắn vẫn chảy máu, bàn tay đè lại kia nhìn không thấy một chút màu da nào.

“Nhìn cái gì vậy, đều là ngươi làm chuyện tốt, mẹ! ”

Sanh Tiêu bước đi lảo đảo: “Tự ta có chân để đi.”

Cánh tay giữ lấy cô tăng thêm lực đạo, Mạch Sanh Tiêu bị đau, cảm nhận được Lôi Lạc đang dùng hết sức, cô nhịn đau không nói, sợ hắn lại phát điên lên.

Lôi Lạc hung dữ nhìn chằm chằm vào cô gái trong tay, vết thương trên mặt đau đớn không ngừng, hơn nữa lại là nhục nhã. Về sau hắn làm thế nào để ngẩng đầu trước những người đã hiện diện ở đó?

Mạch Sanh Tiêu bị đẩy vào một gian phòng, cửa phòng đóng sầm lại, cô nghe được tiếng khóc bị giật mình tỉnh dậy của Bôn Bôn truyền đến.

Sanh Tiêu vội bước qua, khom lưng ôm lấy con trai: “Bôn Bôn đừng khóc, Bôn Bôn, mẹ ở đây…”

Bôn Bôn khóc nhẹ tay dụi mắt, Mạch Sanh Tiêu ôm con ngồi ở mép giường, bé con thật vất vả mới nín được. Ngẩng đầu trông thấy Sanh Tiêu lại chủ động vươn tay ôm lấy cổ của cô. Mạch Sanh Tiêu kich động không thôi, trong mắt lệ nóng rưng rưng: “Bôn Bôn, con nhận ra mẹ đúng không? Con chưa từng quên mẹ.”

Mạch Sanh Tiêu bất ngờ cảm thấy những nỗ lực trước kia của cô và Duật Tôn đều đáng giá.

Thì ra là, bọn họ cùng nhau cố gắng cũng đã có được kết quả.

Sanh Tiêu đặt con trai ngồi lên chân mình, Bôn Bôn mở to mắt lên nhìn cô, nước mắt của con vẫn lưng tròng, bộ dáng đáng thương. Mạch Sanh Tiêu đưa tay lau mặt cho con: “Bôn Bôn đừng sợ, cha không có ở đây, mẹ sẽ bảo vệ tốt Bôn Bôn.”

Ở chiếc bàn bên cạnh giường em bé bày biện tất cả những thứ dành cho Bôn Bôn, có sữa bột, tã không thấm, bình sữa, thức ăn dặm cùng với rất nhiều đồ chơi. Sữa bột không phải là loại Bôn Bôn thường ăn trước kia, nhưng hiển nhiên là Bôn Bôn rất thích ứng.

Mạch Sanh Tiêu đi về phía cửa sổ, thấy tất cả những món đồ chơi đều đã được mở ra, cô cảm thấy may mắn, ít nhất thì Bôn Bôn ở đây được đối xử không tệ, chưa phải chịu bao nhiêu đau khổ.

Lúc Dạ Thần đẩy cửa đi vào, hắn tiện tay đóng cửa lại. Mạch Sanh Tiêu và Bôn Bôn đang chơi đùa, nụ cười của cô dịu dàng, cùng với Sanh Tiêu đã đâm hắn dường như là hai người khác nhau.

Dạ Thần như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào cô. Xem thần sắc của cô, nhìn không ra một chút lo lắng nào dành cho hắn.

Mạch Sanh Tiêu nhạy cảm nên phát giác được có người ở phía sau, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Dạ Thần đang đứng ở trước cửa. Người đàn ông đối diện với ánh mắt của cô, lúc này mới từ từ bước tới.

Sanh Tiêu ôm chặt Bôn Bôn trong ngực, mắt lộ ra cảnh giác.

Đứa bé bỏ gấu Teddy trong tay ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy Dạ Thần cũng bắt đầu bất an né tránh.

Người đàn ông cười lạnh, người lớn khác với trẻ con, giống như hổ lang nuôi không dễ.

Tầm mắt Mạch Sanh Tiêu trên mặt của hắn dời xuống trên ngực. Hắn đã thay áo sơ mi màu hồng Phong Diệp, không nhìn thấy miệng vết thương nông sâu thế nào nhưng thấy hắn đã khỏe mạnh đứng ở nơi này thì vết thương chắc là không có gì đáng ngại.

Sanh Tiêu ôm chặt con trai, thân thể xoay đi hướng khác, đưa lưng về phía hắn.

Dạ Thần bước đến trước mặt cô, hắn biết rõ Lôi Lạc đã mạnh tay, có thể sẽ làm bị thương cô. Tóc của Mạch Sanh Tiêu có rơi rớt xuống mất trật tự, ống tay áo dính vết máu màu đỏ sậm.

Hắn cúi người xuống, hai tay chống đỡ ở bên chân cô.

Mạch Sanh Tiêu nhìn qua, thân thể của hắn đột nhiên kề cận: “Ngươi muốn làm gì?”

Khuôn mặt của hắn càng ngày càng ghé lại gần cô, Sanh Tiêu bởi vì trong ngực ôm Bôn Bôn nên chỉ có thể ngả người hết sức về phía sau, mất đi lực tay chống đỡ, sống lưng của cô mỏi nhừ, lại sợ không cẩn thận sẽ ngã xuống giường.

Cô dừng lại, không ngả về phía sau nữa.

Đôi mắt lạnh màu lam của Dạ Thần xuyên thẳng vào đáy lòng cô, loại mị hoặc này lại không mê hoặc được Sanh Tiêu.

Cô quả nhiên, đối với hắn, cô làm như không tồn tại.

Dạ Thần giơ tay chỉ lên vết sẹo trên mặt: “Nhìn thấy không? Đây là Duật Tôn làm chuyện tốt.”

Mạch Sanh Tiêu không phải là người mù, lúc đến căn cứ, lần đầu tiên gặp Dạ Thần cô đã nhìn thấy.

Nhưng đương nhiên cô sẽ không ngốc mà đi hỏi hắn, thương thế của ngươi ở đâu ra?

Vết sẹo kia rất sâu, xuyên qua bên dưới khóe mắt hẹp dài của người đàn ông, nhưng bởi vì có thể mời những bác sỹ hàng đầu nên bây giờ có thấy cũng nhìn không ra dữ tợn. Mạch Sanh Tiêu giương mắt nhìn thẳng: “Anh ấy bây giờ cũng không thua kém gì ngươi.”

“Quả nhiên là phụ nữ đã có gia đình.” Dạ Thần lạnh lùng thốt ra một câu.

Mạch Sanh Tiêu vẫn giữ nguyên tư thế, cô đưa một tay ra chống đỡ ở sau lưng: “Ngươi bây giờ cũng coi như đã báo thù, còn muốn thế nào nữa?”

“Ta nghĩ muốn cô, cô cho không?”

Sanh Tiêu vội nhìn xuống Bôn Bôn trong ngực: “Trước mặt trẻ con nói loại lời này, có gì hay ho.”

Dạ Thần vươn tay ra, Mạch Sanh Tiêu thấy thế liền gạt tay của hắn ra: “Đừng đụng vào con ta.”

“Cô nói thật cho ta biết, cái chết của mẹ ta, thật sự không liên quan đến cô?”

Mạch Sanh Tiêu bây giờ vô cùng tỉnh táo, cô lắc đầu: “Ta không biết, hơn nữa ngày đó ngươi hẹn ta đi ra ngoài, Duật Tôn sau đó cũng giải thích cho ta biết đó là một sự trùng hợp.”

Ánh mắt Dạ Thần nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô mà băn khoăn, giống như đang phỏng đoán những lời cô đã nói.

“Lúc ta lái xe trở về mới phát hiện mình liên tục bị theo dõi, bọn họ đưa ta lên xe, đúng lúc ngươi gọi điện thoại tới, người đàn ông ngồi ở bên cạnh ta không nói hai lời liền đem điện thoại của ngươi cho ta ném ra ngoài cửa sổ, hắn nói bởi vì muốn tốt cho ta.” Mạch Sanh Tiêu lúc nói chuyện đã có bản lĩnh để mặt không đỏ, tim không đập nhanh.

Dạ Thần nhìn cô chằm chằm, Mạch Sanh Tiêu thần sắc thản nhiên, ngoại trừ việc cô chủ động bỏ mặc mà ném điện thoại ra ngoài thì những chuyện khác, cô xác thực là nói thật.

“Được, ta tin cô.” Dạ Thần mím môi nhẹ giương khóe miệng lên, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm khiến cô không có chỗ trốn tránh. Mạch Sanh Tiêu hiểu được giằng co với người đàn ông như vậy thật nguy hiểm, cô không thể biểu lộ bối rối ra trước được: “Ngươi tin ta thì được gì? Ta không tin ngươi.”

“Mạch Sanh Tiêu, ta đối với cô không tốt sao?”

“Ngươi dùng thân phận Ân Lưu Khâm để tiếp cận ta, không phải là muốn tìm Duật Tôn để báo thù sao. Ngươi còn cưỡng ép con ta, lại lừa gạt ta đến căn cứ.” Cô tận lực tăng thêm hai chữ “lừa gạt” này.

“Ta làm sao lừa cô được?”

“Ngươi đã đáp ứng chỉ cần ta đến căn cứ, người sẽ thả Bôn Bôn ra.”

Cánh tay Dạ Thần chống đỡ bên cạnh cô thu hồi lại, Mạch sanh Tiêu khẩn trương ôm con vào trong ngực, Bôn Bôn một khi rời khỏi căn cứ thì cô và Duật Tôn mới có thể tránh được lo âu mà tìm cách rời đi…

“Không thể nào! ” Dạ Thân nhân thể ngồi vào bên cạnh Mạch Sanh Tiêu.

Sanh Tiêu mặt lạnh xuống: “Ngươi nói như vậy, ta một chút cũng không thấy kỳ lạ, dù sao mất đi quân cờ như Bôn Bôn thì ngươi sợ Duật Tôn sẽ phản ngươi phải không?”

“Sanh Tiêu, phụ nữ nói nhiều quá cũng không tốt.”

Bàn tay Mạch Sanh Tiêu khẽ vuốt đầu Bôn Bôn, cô quả nhiên không lên tiếng nữa, lại ngẩng đầu lên hướng về phía Dạ Thần cười khẽ, khóe miệng rõ ràng mang ý mỉa mai, Dạ Thần một cái liền có thể nhìn ra, là cô cố ý.

Gương mặt tuấn tú của Dạ Thần không xua được khói mù, hắn đột nhiên vươn cánh tay phải ra ôm lấy Bôn Bôn.

“Ngươi muốn làm gì? Trả con lại cho ta! ”

Dạ Thần ôm lấy Bôn Bôn bước về phía cửa, Mạch Sanh Tiêu theo sát hắn, cô ra sức giữ lấy cánh tay của Dạ Thần: “Chuyện của chúng ta không liên quan đến đứa bé, ngươi đừng làm tổn thương nó! ”

Mới đi ra khỏi cửa liền chứng kiến Lôi Lạc trên mặt bị dán băng gạc đi tới: “Dạ Thần, miệng vết thương của ngài chưa lành, giao nó cho tôi đi.”

Dạ Thần không để ý tới, mang theo Bôn Bôn đi tới nhà ăn bên cạnh.

Mạch Sanh Tiêu vội vàng muốn đuổi theo thì Lôi Lạc đã bước một bước dài tới trước mặt cô. Ánh mắt hung dữ của hắn khoét vào Sanh Tiêu, lại trở ngại Dạ Thần ở đây nên hắn không ra tay được, chỉ có thể giả vờ như không có việc gì, đành nhường đường cho cô.

Mạch Sanh Tiêu thấy không ngăn cản được Dạ Thần, dứt khoát xông tới, vung tay nện vào miệng vết thương của người đàn ông: “Đem Bôn Bôn trả lại cho ta! ”

Tay của cô bị Dạ Thần hất ra, người đàn ông chịu đựng đau đớn, bàn tay Mạch Sanh Tiêu động vào máu lại chảy ra, có người đi đến bên cạnh, từ trong tay Dạ Thần tiếp nhận đứa bé: “Cô đừng khẩn trương, ta chỉ dẫn cô đi dùng cơm, đứa nhỏ ở lại trong phòng cô sẽ không yên tâm mà, ta mới ôm nó đến đây.”

Mấy ngày nay đều có bảo mẫu phụ trách chăm sóc Bôn Bôn, bà ấy pha sữa bột, ôm Bôn Bôn ngồi vào một bên.

Mạch Sanh Tiêu nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện nơi này quả nhiên là nơi dùng cơm, cô lúc này mới tỉnh táo lại.

“Ta nói rồi, ta sẽ không làm thương tổn đến cô và bôn Bôn, cô chẳng lẽ thật sự không tin sao?”

Sanh Tiêu tránh tay của hắn ra: “Ngươi cứ như vậy mà ôm con ta xông ra ngoài, ta làm sao biết được ngươi muốn làm gì?”

Hơn nữa, hắn có nói gì cô cũng sẽ không tin.

Dạ Thần đi tới, muốn nắm lấy tay của cô.

Mạch Sanh Tiêu đã tránh đi trước một bước: “Ta có thể tự nhìn thấy đường.”

Cô đi đến trước bàn ăn, nhìn qua mặt bàn thức ăn rực rỡ muôn màu, bên cạnh có người kéo ghế ra cho cô. Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Dạ Thần ngồi đối diện với cô: “Không biết cô thích ăn món gì, ta cho đầu bếp chuẩn bị nhiều một chút, cô muốn ăn gì thì trực tiếp nói cho ta biết.”

Đôi mắt Sanh Tiêu nhẹ quét qua.

“Ngươi mỗi ngày cho Duật Tôn ăn cái gì?”

Mạch Sanh Tiêu cố nén chua xót trong lòng, lúc cô nhìn thấy Duật Tôn, anh rõ ràng đã kiệt sức, bị nhốt ở chỗ đó làm sao được ăn uống thật ngon lành?

Trong mắt Dạ Thần, hy vọng và sáng ngời đã tản đi, giọng nói hắn lạnh lùng cất lên: “Còn ở trước mặt ta nhắc đến tên hắn một lần nữa, ta liền để chết đói hắn! ”

Đầu bếp bưng một món mới lên bàn, Dạ Thần xem xét: “Cho cô ấy.”

Mạch Sanh Tiêu trông thấy, là món phổi phiến.

Dầu ớt

màu đỏ xào với món này, Sanh Tiêu hoàn toàn không có khẩu vị, ngón trỏ của Dạ Thần nhẹ chỉ về hướng món ăn: “Làm sao không ăn?”

“Ta không thích.”

“Cái gì, không phải là cô nói là thích ăn phổ phiến sao?”

Mạch Sanh Tiêu bất đắc dĩ gắp lên một miếng, đưa vào trong miệng lại nhạt như nước ốc.

“Nếu như thật sự đem lòng dạ của ta cùng xào với phổi, cô dám ăn không?” Dạ Thần lại nói tiếp.

Mạch Sanh Tiêu đang nhai thức ăn thì dừng lại, buồn nôn thiếu chút nữa thì phun ra, tay cô xòe ra che lại cái miệng nhỏ nhắn. Miếng phổi bên trong nuốt xuống không được mà nhả ra cũng không xong. Cô hung hăng nhai vài cái, nhắm mắt cố nuốt xuống. Đôi mắt nhẹ trợn lên, cô lên tiếng trong trẻo mà lãnh đạm: “Ngươi có lòng dạ và tim phổi sao?”

“Ta có.” Dạ Thần lại trả lời cực kỳ nghiêm túc, ngón tay của hắn chỉ vào tim: “Lúc bị cô đâm vào, chỗ này đau đớn kịch liệt.”

“Đó là bởi vì ngươi vẫn còn là người.” Sanh Tiêu nhìn về phía Bôn Bôn đang uống sữa: “Chờ đến một ngày nào đó thành thần, sẽ không thấy đau nữa.”

Người phụ nữ này, có tâm địa sắt đá sao?

Hay là, cô đối với người đã quan tâm mình như vậy?

“Nói thật hay.”

Mạch Sanh Tiêu đẩy món phổi phiến ra, cô sức ăn không lớn, chỉ chọn chút ít món ăn gia đình ở gần đó.

“Ngươi dự định sẽ tiếp tục giữ chúng ta ở lại đây sao?”

“Cô muốn trở về?”

Câu hỏi quả thật là nhảm nhí.

“Muốn.”

“Sanh Tiêu, ta giữ lại Duật Tôn đến bây giờ là đã vì cô mà nhượng bộ lớn nhất, ta nói thật cho cô biết, các người nhất định phải cùng ta cả đời ở lại trong căn cứ.”

Mạch Sanh Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu như không nhìn đồng hồ thì căn bản không phân biệt được lúc này là ban ngày hay đêm tối.

Cái nơi quỷ quái này, nán lại một chút cũng hít thở không thông.

Cô ăn vào vô vị, buông đũa xuống.

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Mạch Sanh Tiêu ăn cơm tối xong thì ôm Bôn Bôn trở lại trong phòng, mặc dù biết Dạ Thần nếu muốn tiến vào thì rất dễ dàng nhưng cô cũng chỉ biết khóa trái cửa lại.

Sanh Tiêu ở trong phòng bồi hồi, đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy có một đôi mắt vô hình nhìn chằm chằm vào mình.

Cô dỗ dành Bôn Bôn ngủ, lại đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, tủ quần áo chứa đầy y phục đã chuẩn bị cho cô. Mạch Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, nhìn lên đồng hồ treo tường đã điểm 9 giờ.

Cô tắt hết tất cả đèn trong phòng, giờ đây xung quanh đen nhánh một màu.

Mạch Sanh Tiêu lăn lộn khó ngủ, thật vất vả mới đến nửa đêm.

Cô xột xoạt rời giường, cố gắng không lên tiếng, sanh Tiêu rón rén mà nhẹ nhàng chậm rãi bước đến cửa, cô mở ra lách người đi ra ngoài.

Đèn trong hành lang sáng như ban ngày, cô rón ra rón rén đi về phía trước, trên đường cũng không nhìn thấy ai.

Mạch Sanh Tiêu nhớ mang máng đường đi, cô khẩn trương đến mức có thể nghe tiếng tim đập của mình. Sanh Tiêu dựa vào vách tưởng, bước đi cực kỳ nhẹ, qua vài bước lại quay đầu dè dặt nhìn quanh.

Cô đến đại sảnh không thấy có người, dứt khoát chạy chậm về phía trước.

Duật Tôn dựa lưng vào vách tường, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần. Cả căn phòng vẫn bị một tấm màn che khổng lồ phủ lại. Mạch Sanh Tiêu nhìn chung quanh rồi vén lên một góc chui vào.

Hai tay cô nắm chặt lan can, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống: “Tôn?”

Duật Tôn nghe được tiếng gọi liền mở mắt ra.

Ánh mắt anh thoáng giật mình, về sau lại đề phòng nhìn về bốn phía, bàn tay anh muốn chống người lên nhưng bởi vì thể lực cạn kiệt nên nặng nề ngã trở lại.

“Tôn…” Mạch Sanh Tiêu không khỏi cất giọng.

Duật Tôn chống mạnh đứng lên, bước chân của anh có chút lảo đảo, thân thể đi đến trước mặt Sanh Tiêu: “Làm sao em lại đến đây?”

“Em đến đây dọc đường cũng không có người, là em thừa dịp bọn họ ngủ say mới đi ra ngoài.”

“Hắn không có làm gì em chứ?”

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu: “Tôn, chúng ta nhất định có thể ra ngoài, em sẽ bảo vệ tốt Bôn Bôn.”

Tay của người đàn ông nhẹ chạm vào mặt cô, Mạch Sanh Tiêu cảm nhận được lòng bàn tay anh đã thô cứng, cô cầm lấy tay của Duật Tôn, ánh mắt chăm chú lên gương mặt của anh chứ không dám nhìn vào những vết thương khắp người: “Anh biết không? Khi em nhìn thấy Bôn Bôn thì con còn nhớ rõ em, còn chủ động ôm lấy em nữa.”

“Thật không?” Duật Tôn nhẹ giương môi cười nhưng nơi khóe miệng bị rách đau đớn, anh khẽ nhíu mày: “Anh đã nói rồi, Bôn Bôn rất bình thường, trong lòng con sẽ nhớ rõ chúng ta.”

“Ừ! ” Mạch Sanh Tiêu dứt khoát gật đầu, nín khóc mà mỉm cười: “Em thật muốn đến lúc con nhìn thấy anh, có thể gọi một tiếng cha.”

“Anh cũng muốn vậy.”

Sanh Tiêu cầm chặt lấy tay của người đàn ông, dù đã cố nén nước mắt nhưng cũng không chịu đựng thêm được.

Có đôi khi càng ép mình đừng khóc thì nước mắt lại càng nặng nề tuôn rơi.

Duật Tôn đưa tay lau hết những giọt nước mắt trên gương mặt của cô.

“Tôn, anh ăn có ngon không? Em sợ đến khi chúng ta nghĩ ra được cách mà anh lại không chịu đựng được.”

“Không có việc gì.” Hai tay Duật Tôn bưng lấy mặt của Sanh Tiêu, Dạ Thần dĩ nhiên sẽ không để cho anh sống thoải mái, nhưng cũng không dễ dàng để anh chết như vậy. Không đem anh hành hạ chết đi sống lại thì Dạ Thần đâu chịu để yên: “Sanh Tiêu, anh nợ em hai thứ, còn chưa trả được cho em.”

“Cái gì vậy?” Sanh Tiêu sắc mặt u mê, cô không nhớ ra được.

“Một lần hình đám cưới.” Duật Tôn bị ngăn cách bởi một tầng song sắt, cùng Mạch Sanh Tiêu kề trán lên nhau: “Còn có một lần tuần trăng mật.”

“Anh còn nhớ rõ sao?” Điều cô mong muốn nhất nhưng đã bắt ép chôn chúng ở tận đáy lòng, không thèm nghĩ đến nữa.

“Đương nhiên nhớ rõ, anh đang duy nghĩ, lễ phục của em phải là độc nhất vô nhị…”

Sanh Tiêu tới gần khẽ hôn môi Duật Tôn, người đàn ông vươn tay phải ra khỏi song sắt, giữ chặt lấy eo Sanh Tiêu, bọn họ kịch liệt ôm hôn, dường như cái gì cũng không tồn tại, Sanh Tiêu dán chặt vào hướng Duật Tôn, nước mắt chảy qua gò má của cả hai người.

Sau một hồi, Duật Tôn mới buông ra, chóp mũi hai người nhẹ chạm vào nhau: “Sanh Tiêu, số lần em chủ động rất ít.”

Mạch Sanh Tiêu mỉm cười, mí mắt khẽ giật: “Nếu anh thích, sau khi chúng ta thoát khỏi đây, em ngày ngày sẽ chủ động hôn anh.”

Duật Tôn cười nhẹ ra tiếng: “Anh thích.”

Hai người bèn nhìn nhau cười: “Cũng không biết nói năng dễ nghe một chút.”

“Anh cùng bà xã nói chuyện, không cần phải giả bộ nhã nhặn.”

Hai tay Sanh Tiêu đưa qua song sắt, ôm chặt lấy eo của người đàn ông: “Anh biết không? Anh cùng Bôn Bôn không có ở nhà, em ngay cả buồn ngủ cũng không có, em liên tục ôm ảo tưởng, muốn giống như lần trước vậy, vừa mở mắt ra là thấy anh đã trở về. Em ép buộc chính mình ngủ đi những mỗi lần đều chỉ có thể ngủ được một lát, hơn nữa em muốn giấc mộng này cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ xuất hiện.”

“Sanh Tiêu.” Đáy lòng Duật Tôn lấp đầy yêu thương, giọng nói khàn khàn theo: “Em không nên tới đây.”

“Em cảm thấy thế này rất tốt, ít nhất thì em có thể ở gần anh, còn có thể nhìn thấy Bôn Bôn, em rất an lòng.” Mạch Sanh Tiêu ngẩng mặt lên, thân thể nhẹ lui lại chút ít: “Anh thấy em kiên trì mạnh mẽ, phải không?”

“Ừ.” Duật Tôn nghiêm túc gật đầu: “Em rất dũng cảm.”

“Tất nhiên! ” Mạch Sanh Tiêu trong mắt lộ ra đắc ý nhưng trong lòng chua xót không ngăn được tiếng khóc: “Anh cũng không nhìn một chút đi, em là bà xã của ai…”

Bàn tay cô dò xét thắt lưng của người đàn ông: “Đúng rồi, em đưa cho anh…”

Duật Tôn nghiêng người qua, hôm lên môi cô, nửa câu sau của Mạch Sanh Tiêu đành nuốt lại bên trong.

“Em bây giờ vẫn không thể cho anh, muốn biểu diễn tinh thần quân tử sao?” Duật Tôn cười nhẹ, Mạch Sanh Tiêu lại thấy khóe miệng của anh thốt ra thái độ diễu cợt quen thuộc.

“Không phải mà…”

Duật Tôn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón cái khẽ vuốt cánh môi của Sanh Tiêu: “Nơi này đều có camera theo dõi, có những lời không thể để kẻ khác nghe thấy, em muốn nói điều gì anh đều hiểu rõ, đây là chuyện của hai người chúng ta, đừng để cho người ngoài chiếm lợi thế.”

Mạch Sanh Tiêu nghe rõ ý tứ của Duật Tôn, nhẹ gật đầu.

Nơi đây giống như địa nggục, lạnh lẽo khiến cho lòng người run sợ.

“Trở về đi.”

“Không, em còn muốn ở cùng anh nhiều hơn nữa.”

“Đi đi, nếu không sẽ khiến người ta sinh nghi.” Duật Tôn không tin Mạch Sanh Tiêu có thể công khai ra ngoài như vậy, anh cũng không vạch trần, muốn cho cô sớm đi về nghỉ ngơi.

“Anh nói cũng đúng.” Sanh Tiêu lau sạch nước mắt: “Lần sau em sẽ trở lại thăm anh.”

“Sanh Tiêu, lúc trở về cẩn thận.”

“Vâng.” Hai tay của Mạch Sanh Tiêu đang ôm chặt người đàn ông buông ra, cô cẩn thận nhìn xung quanh, lúc này mới chui ra khỏi tấm màn đen rời đi.

Cô thấp thỏm bất an xuyên ra đại sảnh, trở lại hành lang vừa nãy.

Sanh Tiêu nín thở đi đến phía trước, một cánh cửa đột nhiên bung ra, bên trong một bóng đen nhào đến, đối phương đầu tóc rối bời, hù dọa Mạch Sanh Tiêu thiếu chút nữa thét chói tai.

“Cho tôi thuốc, đem thuốc cho tôi…”

Là giọng nói của Alice.

“Alice…”

Mạch Sanh Tiêu cả người bị lôi tuột vào phòng. Alice trở tay đóng chặt cửa: “Đem thuốc cho tôi…”

“Alice, là tôi đây.”

“Tôi biết là cô! ” Alice thấp giọng xuống, vén mái tóc lên, sắc mặt của cô ấy trắng bệch, lôi kéo tay của Mạch Sanh Tiêu đi về phía chiếc giường: “Làm sao mà cô lại ở bên ngoài?”

“Tôi, tôi đi ra một chút.”

“Cô đi gặp anh ấy sao?”

Mạch Sanh Tiêu nhíu mi không nói, cô không tin Alice.

“Cô không tin tôi.”

“Đúng vậy.”

Alice cười khổ: “Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không tin.” Cô ấy khó chịu níu căng lấy ngực, thân thể ngã xuống giường há mồm thở dốc.

“Cô không sao đấy chứ?”

Alice nắm chặt tay của Mạch Sanh Tiêu: “Phòng của cô có gắn camera…”

Quả nhiên.

Sanh Tiêu lo lắng nhìn về xung quanh.

“Đừng lo. Dạ Thần ở trong phòng chúng tôi không giấu được những thứ đó.” Alice tận lực nói nhỏ: “Tôi sẽ giúp cô cứu Duật Tôn ra.”

Đối mặt với nghi vấn trong mắt của Mạch Sanh Tiêu, Alice không có nhiều thời gian để giải thích: “Hiện tại cách xử lý cần thiết nhất là diệt trừ Lôi Lạc, hắn chẳng khác gì là một cánh tay của Dạ Thần, có hắn ở đây, chúng ta rất khó làm được chuyện này. Chuyện camera quan sát nghiêm ngặt ở căn cứ tôi sẽ nghĩ cách, cô phải bảo đảm lúc nào cũng ở cùng một chỗ với Bôn Bôn, đừng tách ra.”

“Nhưng mà làm sao mới có thể diệt trừ hắn?”

Dạ Thần đối với hắn mấy lần tha thứ dễ dàng, c

ó thể nhìn ra được Lôi Lạc là tâm phúc của Dạ Thần.

Nếu như Alice ra tay…

Vẫn là quá nguy hiểm.

“Sanh Tiêu, tôi nói cho cô biết con người Lôi Lạc lòng dạ nhỏ nhen, có thù tất báo. Cô hôm nay đùa giỡn hắn như vậy, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cho cô.” Alice giữ chặt tay Mạch Sanh Tiêu, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Alice ghé tới gần bên tai của cô nói: “Tôi cũng là phụ nữ, nhìn ra được Dạ Thần đối với cô rất khác biệt, chỉ có Lôi Lạc kia ngu ngốc mắt mù… Cô, hiểu ý tôi không?”

“Cô… muốn tôi ra tay?”

“Mượn dao giết người.”

Mạch Sanh Tiêu trợn tròn hai mắt, sắc mặt rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Hắn sẽ bị lừa sao?”

“Cô yên tâm, tôi sẽ ở phía sau bảo vệ cô, hơn nữa sẽ tìm đúng thời cơ để diệt trừ tên Lôi Lạc mầm mống gieo họa này! ”

Sanh Tiêu ngây ngốc, Alice không tiện giữ cô lại quá lâu. Mạch Sanh Tiêu bị cô ấy xô đẩy ra cửa: “Biến! Cút đi… đem thuốc cho ta…”

Sanh Tiêu lén lút trở lại gian phòng, cô ngẫm nghĩ lại lời của Alice, không biết có thể thực hiện được hay không.

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Điều Mạch Sanh Tiêu không ngờ tới chính là, Lôi Lạc ngày hôm sau quả nhiên gây phiền phức cho cô.

Lôi Lạc hiển nhiên cũng biết phòng của cô có camera, Mạch Sanh Tiêu vừa đi ra khỏi đã bị người đàn ông tóm đến trong phòng hắn.

“Ngươi làm gì vậy?”

Sanh Tiêu còn chưa nghĩ ra cách hãm hại hắn thì hắn đã kiềm chế không được mà ra tay trước một bước.

“Làm cái gì hả?” Lôi Lạc chỉ vào mặt của mình: “Con mẹ nó, ta bây giờ nói chuyện đều đau, món nợ này muốn tính thế nào đây?”

“Vậy cũng không liên quan gì đến ta.”

“Nếu không phải là do cô xui khiến, Dạ Thần sẽ phá hủy mặt của ta sao?”

“Vậy ngươi cần phải đi tìm Dạ Thần.”

“Con bà nó, ngươi muốn chết à! ” Lôi Lạc kéo Mạch Sanh Tiêu qua, dùng sức đẩy mạnh cô về phía trước, Sanh Tiêu ngã chúi vào trong giường lớn, toàn thân như rời từng khúc xương ra.

Lôi Lạc ngay sau đó tiến đến, hai tay đè lại bả vai của Sanh Tiêu: “Các ngươi đều nói ta không bằng hắn, được, ta cho cô nếm thử xem, ta và hắn rốt cuộc ai mạnh hơn ai! ”

“Ngươi…” Mạch Sanh Tiêu trợn tròn mắt hạnh: “Thả ta ra! ”

Alice trước đó đã phát hiện ra chuyện này, cô ấy đứng ở cửa phòng Lôi Lạc, không nghĩ tới hắn sẽ dùng phương thức này để tìm Sanh Tiêu tính sổ.

Alice dán lưng vào vách tường, có lẽ…

Trong lòng cô dâng lên một dòng tà niệm, nếu như Lôi Lạc thật sự cường bạo Mạch Sanh Tiêu, vậy thì hắn chết chắc rồi!

Có phải như vậy Duật Tôn mới có thể cứu ra hay không?

Cô ấy đã nói, trong lòng cô chỉ để ý đến Duật Tôn.

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất