Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Chìm Trong Cuộc Yêu » Phần 127

Chìm Trong Cuộc Yêu

Phần 127

Duật Tôn nhìn xuyên qua khung cửa kính cùng Mạch Sanh Tiêu đối mặt.

Ánh mắt của cô rất lạnh lùng, dường như thái độ đối với hắn chưa từng thay đổi qua. Sanh Tiêu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Duật Tôn ở bên ngoài phòng bệnh, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt cô.

Duật Tôn không nghe được cuộc nói chuyện ở bên trong nhưng từ trên mặt của Sanh Tiêu, hắn cũng nhìn ra manh mối.

Hắn chợt cảm thấy sức cùng lực kiệt, cố gắng vượt qua được khó khăn, niềm vui còn chưa kịp lan tràn, cứ như vậy mà bị ánh mắt tàn nhẫn của Mạch Sanh Tiêu phá nát tan tành.

Mọi nỗ lực thu hẹp khoảng cách của hắn và Mạch Sanh Tiêu, lại vỡ vụn thành mảnh nhỏ.

Mạch Sanh Tiêu tiến đến vài bước, cúi người ngồi xuống, xoay lưng về phía Duật Tôn ở bên ngoài, đối diện với Tang Viêm: “Nếu đã nói như vậy, anh cũng không thể kết luận là do Duật Tôn gây ra, Tang Viêm, Thư Điềm là bạn thân nhất của tôi, bất luận là ai tổn thương đến cô ấy, tôi cũng sẽ không tha cho người đó đâu! ”

“Tất nhiên là cô sẽ nói như vậy! ” Vẻ mặt Tang Viêm lãnh đạm, giọng nói hoàn toàn chế giễu: “Vì Duật Tôn là người đàn ông của cô, chỉ bằng bấy nhiêu thôi, tôi cũng sẽ không tin tưởng lời của cô.”

Mạch Sanh Tiêu bây giờ mới hiểu được rằng, khi không được tin tưởng thì dù có nói ra lời nói chân thật nhất trong lòng cũng trở nên vô dụng thôi.

“Tôi đối với hắn thật sự là rất hận, so với anh không ít hơn chút nào. Tôi đã từng, sẽ có một gia đình hạnh phúc, nhưng chính hắn đã phá hủy tất cả. Người đã quyết định nắm lấy tay tôi đến nay sống chết không rõ. Lúc đó tôi hận không thể đem hắn ra băm thành trăm mảnh. Nhưng vì tôi đã theo hắn nhiều năm như vậy nên cũng có hiểu ít nhiều. Hắn là người mà cho dù bị anh mắng là cầm thú thì hắn có thể chính miệng thừa nhận điều đó. Chị của tôi cũng bị hắn đưa vào tù không chút lưu tình, giết người ư, khả năng mắt cũng không thèm chớp. Nhưng chỉ có điều, nếu hắn muốn đối phó với anh thì cũng sẽ không thể nào liên lụy đến Thư Điềm được. Hơn nữa trước khi xảy ra việc này, tôi đã nhận được điện thoại của Duật Tôn, hắn nói có người muốn hại chúng tôi, nói tôi hãy đi đến chỗ nào đông người.”

“Có lẽ lúc trước hắn không biết cô và Thư Điềm ở cùng một chỗ.”

Đây là một giải thích tốt nhất.

Lúc đầu Mạch Sanh Tiêu cũng nghĩ như vậy.

Khi tỉnh táo lại, cô cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ: “Nếu thật sự là như vậy thì hắn không cần gọi điện thoại đến cho tôi, hắn chỉ cần gọi cho tên tài xế ấy thì có ngăn chặn được sự việc ngoài ý muốn này. Chỉ cần như vậy, sẽ không có ai nghi ngờ hắn.”

Tang Viêm nâng lên bàn tay của Thư Điềm áp lên khuôn mặt mệt mỏi của hắn: “Hắn đã phá hủy hạnh phúc của cô mà cô lại muốn tin tưởng hắn sao?”

Mạch Sanh Tiêu lúc này không lên tiếng, cô không biết phải trả lời thế nào.

Cô đối với Duật Tôn là oán, là hận. Vì đã quá sức chịu đựng, khi đó căm phẫn mà trách cứ Duật Tôn, nói hắn không từ thủ đoạn nào để hãm hại Đào Thần, nói hắn không thương tiếc mà tiêu diệt thủ hạ để tránh khỏi liên quan. Mạch Sanh Tiêu biết rõ cô là đang cố gượng ép mà suy nghĩ như vậy. Có thể không biết Đào Thần sống chết thế nào nhưng đó lại là sự thật.

Sống chết không rõ, tất cả chỉ là dự liệu tốt nhất, ít nhất thì như vậy còn có hy vọng.

Không biết ngày hôm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Duật Tôn hại chết Đào Thần là khả năng lớn nhất, hay là…

Dù Mạch Sanh Tiêu có nghĩ tới khả năng khác, nhưng vì đáng lẽ cô sẽ có được một cuộc sống thật yên bình, nhưng đều do Duật Tôn phá vỡ, nên nếu Đào Thần vẫn còn sống thì những tổn thương của cô cũng không thể nào chữa lành được. Dù con tim vì Duật Tôn mà chết, cũng không thể nào yêu thêm lần nữa.

Người đàn ông như vậy, cô thực sự không dám yêu.

“Tang Viêm…” Mạch Sanh Tiêu nhìn qua khuôn mặt tái nhợt của Thư Điềm, nước mắt không khỏi rơi lã chã: “Tôi không muốn Thư Điềm bị tổn thương một cách vô ích.”

Tang Viêm hoàn toàn nghe không lọt tai.

“Vì sao người bị thương lại là cô ấy?”

Mạch Sanh Tiêu chợt cảm thấy trong lòng nhói đau, Thư Điềm bị thương đến nông nỗi thế này, còn cô lại thật tốt, hầu như không việc gì. Sanh Tiêu không ngừng nghẹn ngào: “Thực xin lỗi, lúc đó cậu ấy vì muốn cứu tôi… Thư Điềm hoàn toàn có thể chạy xe đi nhưng cậu ấy lại dùng xe của mình chặn chiếc xe tải đó lại…”

“Đừng nói nữa! ” Tang Viêm nhắm chặt hai mắt lại, khi nghe Sanh Tiêu kể, có thể hình dung ra được thảm cảnh đó, cả người Thư Điềm đều bị thương, chân thì bị mắc kẹt trong xe. Tang Viêm nắm tay Thư Điềm thật chặt: “Chỉ cần cô ấy không xảy ra chuyện, tôi tình nguyện đem chân của mình cho cô ấy.”

Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, trong lòng đau đến tê dại, cô khóc không đứng thẳng lên được.

Duật Tôn nhìn qua cánh cửa liền thấy cả người cô run lên, hắn không nghe được cuộc đối thoại bên trong, ánh mắt lo lắng ngập tràn. Hắn vừa định đi đến cửa thì thấy Sanh Tiêu đứng lên.

Cô đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phía sau lưng.

Cô dựa vào khung cửa sợ run lên, tầm mắt rủ xuống, hai tay Sanh Tiêu che mặt lại, nghe được tiếng bước chân của Duật Tôn đang đi đến trước mặt.

Mạch Sanh Tiêu nhìn vào bên trong phòng bệnh của Thư Điềm, cô ấy đang ngủ rất yên tĩnh vì thuốc gây mê vẫn còn, âm thanh của dụng cụ y tế cứ vang lên lạnh như băng xuyên qua cánh cửa như muốn đâm vào tai của cô. Duật Tôn đi đến bên cạnh Sanh Tiêu: “Anh đưa em về nhà, ngày mai lại đến.”

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu: “Tôi muốn chờ Thư Điềm tỉnh lại, tôi sẽ không đi đâu hết.”

Sanh Tiêu cũng sức tàn lực kiệt, chân đứng không vững mà dựa vào cánh cửa thủy tinh phía sau.

Duật Tôn ở bên cạnh Sanh Tiêu, hắn biết rõ là cô đang lo lắng cho Thư Điềm, lại sợ thân thể của cô không chịu nổi cho nên hắn đã sắp xếp cho cô nghỉ ở căn phòng sát bên phòng bệnh của Thư Điềm.

Sanh Tiêu ngồi xuống giường, nơi này đều là phòng bệnh thuộc loại Vip, xa hoa như ở trong một khách sạn.

Tay của Mạch Sanh Tiêu chống xuống hai bên, ánh mắt mệt mỏi nhìn xung quanh.

Duật Tôn một chân gác lên, nắm chặt tay ngồi trên ghế sopha.

“Tại sao anh lại biết được tôi với Thư Điềm gặp nguy hiểm?”

Duật Tôn biết được, khi cô bình tĩnh hơn thì sẽ chất vấn hắn.

“Trước đó anh nhận được cuộc gọi của một người phụ nữ, cô ta nói là hai người đang gặp nguy hiểm nhưng chỉ nói được một nửa thì điện thoại bị tên còn lại đoạt mất, anh nghĩ sẽ xảy chuyện không may cho nên mới gọi điện cho em.”

Sanh Tiêu ngước mặt lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông: “Anh có nghĩ rằng tôi có tin hay không?”

Duật Tôn nhẹ cắn đầu lưỡi, Mạch Sanh Tiêu rất quen thuộc động tác nhỏ này của người đàn ông. Hắn mỗi lần làm thế, chính là thể hiện thái độ không có việc gì cả. “Không tin! ”

Cô không nghe thấy hắn phản bác một câu nào.

Đối với hắn cái gì cô cũng không tin vậy thì cần giải thích làm gì nữa chứ? Mạch Sanh Tiêu nằm xuống giường, Duật Tôn canh chừng ở bên cạnh, cô mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà: “Tôi muốn uống nước! ”

Duật Tôn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thoáng hiện không ít chân tình.

Hắn đứng dậy, xoay đi rót nước.

Người đàn ông ngồi xuống mép giường, Mạch Sanh Tiêu ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường: “Tang Viêm nói, lúc trước anh ta bị thương nặng là do người của anh làm ra.”

Duật Tôn đem ly nước đưa cho cô, cũng không nói lời nào.

“Anh đã nói là anh không biết Tang Viêm.”

“Anh cùng hắn có chút liên quan, vì chút ít mâu thuẫn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Thư Điềm gặp chuyện không may có liên quan đến anh.”

“Tôi cũng chưa nói chuyện này có liên quan đến anh.” Mạch Sanh Tiêu cầm lấy chén nước trong tay của Duật Tôn.

Trong mắt người đàn ông mơ hồ xuất hiện cơn giận cùng bất đắc dĩ, bởi vì câu nói thờ ơ của cô mà bị đánh tan. Hắn còn chưa kịp nhăn chân mày: “Em có phải muốn nói, không có liên quan đến tôi nhưng là tôi sai người động thủ?”

Mạch Sanh Tiêu uống một ngụm nước, cô đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Cô không tin hắn, thì ra trong vô thức, cô không tin hắn cũng là thói quen.

Sanh Tiêu bỗng nhiên nói một câu làm cho hắn trở tay không kịp.

“Anh cố thay đổi ý kiến của tôi cũng vậy thôi, hoặc là việc này thật sự do anh làm, nếu không thì tôi phán đoán sai rồi.”

“Không phải là anh làm! ” Duật Tôn trả lời dứt khoát.

Sanh Tiêu đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, cô dựa nửa người trở lại phía sau: “Vậy còn có thể là ai? Kẻ thù của Tang Viêm sao?”

“Bất kể là ai, anh cũng sẽ bắt được ả.”

Trong mắt Mạch Sanh Tiêu chua xót muốn khóc: “Dù có tìm được kẻ đó thì có ích lợi gì? Có thể trả lại một chân cho Thư Điềm sao? Tôi không nên đi ra ngoài cùng với cô ấy, lúc vừa xảy ra tai nạn, Thư Điềm có thể nhảy qua hàng rào, cô ấy có đủ thời gian để chạy trốn, nhưng mà cũng vì tôi…”

“Chỉ cần anh tìm được kẻ đó, anh nhất định sẽ khiến cho ả sống không bằng chết! ”

Trong giọng nói của hắn dày đặc âm lãnh, ánh mắt lóe lên tia hung ác làm Mạch Sanh Tiêu run rẩy. Cô đột nhiên nhớ tới lúc Mạc Y bị ném xuống trước mặt cô vô cùng bi thảm. Sanh Tiêu sợ hãi mà nhắm mắt lại.

Mạch Sanh Tiêu dựa vào gối đầu, trong lòng chỉ muốn Thư Điềm nhanh chóng tỉnh lại, nhưng lại sợ cô ấy tỉnh lại rồi thì phải đối mặt thế nào đây?

Duật Tôn vẫn canh chừng ở bên cạnh, bởi vì lo lắng Tang Viêm lén ra tay, cho nên nhắm mắt lại cũng không dám. Phòng bệnh không ít người ra vào, cả tòa bệnh viện này bao trùm bầu không khí nham hiểm hung ác đến đáng sợ.

Sanh Tiêu không chịu nổi, liền nhắm mắt. Nhưng cô ngủ không được sâu giấc, hay bị giật mình thức dậy.

Mạch Sanh Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ từ vén lên tấm màn đen, cô hai mắt sưng đỏ đứng dậy, Duật Tôn đi tới giữ chặt lấy tay cô: “Thư Đ

iềm còn chưa tỉnh, em ngủ thêm một lát nữa đi.”

Mạch Sanh Tiêu gạt tay hắn ra, bước ra ngoài.

Người đàn ông chỉ cảm thấy bàn tay trống rỗng, Sanh Tiêu đi đến trước cửa phòng bệnh của Thư Điềm. Cô đứng ở bên ngoài cửa kiếng, Tang Viêm cả đêm không ngủ, cầm lấy tay của Thư Điềm tựa hồ như đang trò chuyện cùng cô ấy. Mạch Sanh Tiêu đứng ở bên ngoài một lúc lâu rồi mới mở cửa đi vào..

“Ừm…”

Âm thanh rất nhỏ truyền tới, Sanh Tiêu đi đến trước giường bệnh của Thư Điềm.

“Thư Điềm…”

“Thư Điềm, em đã tỉnh…”

Hai người đồng thanh nói.

Thư Điềm chậm rãi mở mắt ra.

Mạch Sanh Tiêu cố gắng kiềm nước mắt, Tang Viêm kich động mà đứng lên, hắn cúi người xuống một tay đặt lên trán của Thư Điềm: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”

Miệng Thư Điềm cử động, muốn kéo mở một nụ cười, ý thức của cô vừa mới khôi phục lại, nên không thể kịp phản ứng. Đôi mắt đen láy nhìn một vòng, về sau rơi vào khuôn mặt của Sanh Tiêu: “Sanh Tiêu…”

“Tớ ở đây.”

“Cậu không sao chứ?”

Mạch Sanh Tiêu trở nên nghẹn ngào: “Tớ không sao hết! ”

“Đứa nhỏ làm sao? Nó không xảy ra chuyện gì chứ?”

Sanh Tiêu nghe đến đó thì cô không thể chịu nổi nữa, cô dùng sức lắc đầu, quay lưng lại, cắn lên mu bàn tay ý vị mà khóc.

“Soái lão đại…” Thư Điềm hơi cong môi một cái, đây là cách xưng hô của Thư Điềm đối với Tang Viêm: “Em thật sự cho rằng sẽ không bao giờ gặp được anh nữa.”

“Không sao rồi! Em đừng suy nghĩ như vậy.”

“Em nếu như cứ thế này, anh chắc muốn đi tìm người nào xinh đẹp hơn, Soái lão đại, anh nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Sẽ không, Thư Điềm, anh chỉ cần em thôi.”

Đôi môi của Thư Điềm khô nứt, giọng nói thì trở nên khàn khàn: “Nhưng tại sao em lại ở bệnh viện, chân của em đau quá…”

Vì thuốc tê đã hết tác dụng, cơn đau kịch liệt bắt đầu xuất hiện, Tang Viêm cầm lấy vải bông bên cạnh, chấm nước mà thoa lên môi cô.

Thư Điềm nhăn mũi: “Bộ dạng lúc này của em nhất định là rất xấu! ”

Tang Viêm động tác tỉ mỉ, đem khóe môi cô thấm ướt: “Không xấu chút nào! Anh còn đang đợi em làm vợ của anh.”

Thư Điềm động đậy thân dưới: “Không được rồi, phía bên đùi phải của em đau quá, Tang Viêm, anh mau xem giúp em một chút, đã xảy ra chuyện gì? Có phải là bị gãy xương rồi không?” Thư Điềm bởi vì đang nằm, chăn mền đắp lên thân người nên chưa phát hiện ra: “Còn có vài ngày nữa là kết hôn, có kịp hay không?”

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất