Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta » Phần 206

Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Phần 206

Con ngươi Phog Linh suýt chút nữa bắn ra ngoài, nàng vội vàng xoay người. “Ngươi —— lưu manh!”.

Thần Hoàng bất đắc dĩ nhún vai, lại đắp chăn vào. “Không biết Cố lão đưa thuốc gì cho ta, sau khi uống vào thì có phản ứng này, ta có cách nào khác đâu?”.

“Ta…..ta đi tìm Pháp Hạ!”. Phong Linh đi mau giống như chạy trốn, sau lưng vang lên tiếng cười của Thần Hoàng.

Pháp Hạ còn đang buồn ngủ thì bị Phong Linh kéo đi vào, Phong Linh rất thức thời đứng ở bên ngoài. Pháp Hạ vừa nhìn thấy tình hình này thì nhìn cười. “Công tử, ngài nên sớm biết hậu quả khi đắc tội với sư phụ. Chuyện lần trước ngài làm ông ấy vẫn canh cánh trong lòng đấy”.

Chân mày Thần Hoàng co quắp. “Ông ta làm cái gì?”.

“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là cho thêm một chút “thúc tình đan” vào trong thuốc…..”. Pháp Hạ ho nhẹ mấy tiếng, liếc nhìn Thần Hoàng đang muốn phun lửa, nói. “Nội lực của ngài đủ mạnh để áp chế nhưng bây giờ ngài đang bị thương, không thích hợp vận công, cho nên………”. Hắn cũng không nói tiếp, mà giả vờ nhìn ra bên ngoài. “Tam Nương vẫn đang ở bên ngoài đấy”.

Thần Hoàng nhắm mắt lại. “Được rồi, ngươi có thể đi”.

“Ha ha, vậy thì ta sẽ không quấy rầy”. Nét mặt Pháp Hạ giống như đang xem kịch vui, làm cho người ta không thể hoài nghi thật ra hắn đã biết từ sớm.

Phong Linh thấy Pháp Hạ ra ngoài thì nghiêm chỉnh hỏi. “Hắn không sao chứ?”.

Pháp Hạ cười, gật đầu một cái.

Nàng đi vào phòng, thấy Thần Hoàng đang ngồi ở đó, vuốt vuốt mi tâm, gương mặt có vài phần rối rắm, thỉnh thoảng lại có vẻ vui.

“Ngươi làm sao vậy? Vi khuẩn ăn não rồi à?”.

“Tam Nương…….”. Thần Hoàng đột nhiên làm bộ đáng thương kêu một tiếng, hai con mắt như mắt nai con làm Phong Linh rùng mình. “Cái gì?”.

“Có chuyện ta muốn nhờ nàng giúp một tay………”.

Ban đêm hết sức yên tĩnh.

“Đi chết đi!”.

Trong một gian phòng trúc nào đó, có tiếng rống của Sư tử cái.

Ngày hôm sau, trời con chưa sáng, Phong Linh đẩy cửa vào bếp, tự tay làm một bữa ăn cho người bệnh, sau đó mang đến phòng của Thần Hoàng. Nàng vào thì thấy hắn nằm trên giường, sắc mặt ửng hồng khác thường, lều nhỏ vẫn đàng sừng sững bất khuất.

Nàng kinh ngạc, vội vàng để đồ xuống, lay hắn. “Dạ Tàn Nguyệt? Dạ Tàn Nguyệt?”.

Thần Hoàng mở mắt, cười một tiếng yếu ớt. “Trời sáng rồi………”.

Phong Linh đỏ mặt. “Cái đó của ngươi…….. đứng nghiêm cả đêm sao? Nó có nghỉ không?”.

“Haiz, ta kiên trì một chút là được rồi, một lát nữa dược hiệu sẽ qua thôi”.

Phong Linh cắn răng, ngồi thẳng lên. “Ngươi chờ ta một lúc”.

Thần Hoàng cho rằng nàng đã nghĩ thông suốt rồi, hai mắt hắn lóe sáng, liên tục gật đầu không ngừng. “Được được được, ta chờ nàng!”.

Nàng đi vào trong sân, múc một thùng nước giếng lạnh, mang vào trong nhà, để xuống. Sau khi thấm ướt khăn lông, nàng đưa tới cho hắn. “Kêu gì, cho ngươi….. Ấn nó vào”.

Nói xong, mặt của nàng càng đỏ hơn.

Thần Hoàng ngó ngó khăn lông, sau đó nhìn nàng, khóe miệng co giật.

Hắn không nói gì, nhận lấy.

Hắn đường đường là thái tử, bá chủ Tây Vực, vậy mà lại dùng một cái khăn lông để dập lửa?!

Đến lúc trời sáng rõ, Pháp Hạ tới mang theo một tin tức. “Không thấy Lạc Dao cô nương đâu cả”.

Phon gLinh lo lắng, vội vã hỏi. “Nàng đi từ lúc nào? Biết nàng đi đâu không?”.

“Nhìn thì có vẻ như đi từ sáng sớm”.

Phong Linh nghiêng đầu nhìn Thần Hoàng, nói. “Này, ngươi không phái người đi tìm đi à? Mặc dù nha đầu kia không làm người ta ưa thích nhưng nếu cứ để nàng ta đi như vậy, sợ là có thể gặp nguy hiểm”.

Thần Hoàng không thèm nhấc mắt, giọng điệu lạnh nhạt. “Lời ta đã nói ra sẽ không thay đổi, sau nhát kiếm đó, ta và Lạc Dao không còn bất kỳ quan hệ gì nữa”.

“Nhưng mà ngươi có thể trơ mắt mặc kệ nàng ta sao?”.

Thần Hoàng lười biếng nhìn nàng. “Nếu như ta quan tâm lần đầu, sẽ có lần thứ hai thứ ba, cứ như vậy không nghỉ. Cái nàng ta cần không phải là một người thân. Nếu như ta làm như vậy sẽ làm cho nàng ta có thêm hy vọng. Trong nhát kiếm đó ta bắt nàng phải quyết định rời khỏi”.

Phong Linh buồn cười, đạo lý này nàng hiểu rõ. Dạ Lạc Dao giống như đứa bé tùy hứng, nàng ta dùng mọi thủ đoạn cực đoan để hấp dẫn sự chú ý của người lớn. Sau khi có hiệu quả lần thứ nhất thì nàng ta sẽ càng làm tệ hại hơn, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là nàng ta”.

Pháp Hạ nói tiếp. “Bên kinh thành cũng truyền tới tin tức”.

Thần Hoàng nhíu mày. “Tin tức của mặt quỷ tăng các ngươi luôn chuẩn, lần này có chuyện gì mới vậy?”.

“Nghe nói, Thế chủ của ngoại phiên (*) đã đáp ứng Cảnh Vương, bí mật đến kinh thành”.

(*) ngoại phiên: nước khác

Thần Hoàng meo mắt. “Hắn?”.

Phong Linh tò mò lại gần hỏi. “Ta nghe nói, ngoại phiên không phải ở rất xa sao? Dạ Lạc Cảnh mời hắn tới đây làm gì?”.

“Đó cũng là một quốc gia rất xa, mặc dù đó là mảnh đất cằn cỗi nhưng cũng là một quốc gia thiện chiến dũng mãnh. Không ngờ Cảnh Vương thúc yêu quý lại có suy nghĩ động đến bên đó?”. Thần Hoàng lại hỏi. “Biết hắn ta dẫn theo bao nhiêu binh mã không?”.

“Mười tên tùy tùng”.

Thần Hoàng gật đầu một cái, con mắt tối lại, không rõ tâm tình của hắn.

*…………*

Cảnh Vương phủ.

Dạ Mặc Cảnh ngồi trên xe lăn, uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói. “Thế chủ muốn có Tây Vực?”.

Ngồi đối diện là một nam tử có vẻ gầy yếu cực kỳ xinh đẹp, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, không kém mấy phần so với Thần Hoàng. Hắn cười một tiếng, giọng nói thanh thúy. “Tây Vực so với Minh Tịch hoàng triều thì chỉ là một phần rất nhỏ, không phải là ngài không bỏ được chứ?”.

Dạ Mặc Cảnh để ly xuống, đôi mắt đen nhìn thẳng vào hắn. “Nhỡ đâu sau khi Thế chủ định cư tại Tây Vực rồi lại muốn đoạt lấy cả Minh Tịch. Vậy không phải bổn vương đã dẫn sói vào nhà sao?”.

“Có muốn hợp tác hay không đó là chuyện của ngài. Nhưng mà theo ta được biết thì hình như thái tử và Hàm Vương đã liên thủ rồi. Dưới tình huống này đừng nói là Minh Tịch mà sợ rằng ngay cả an nguy của bản thân cũng là một vấn đề. Cảnh Vương, ngài không có lựa chọn khác”.

Lời của hắn nói trúng tim đen.

Nếu không phải dựa vào mặt quỷ tăng và một vài lão thần tử ủng hộ thì hắn tuyệt đối không sống được đến bây giờ. Nếu như không nghĩ biện pháp, đợi đến khi thái tử từ Tây Vực trở về thì khó làm!

Tây Vực……….

Đúng là nơi nhiều chuyện.

Dạ Mặc Cảnh suy nghĩ một chút, nếu đưa tây vực cho Nghi Nhân cũng là một cách. Đó là ổ của Thần Hoàng, nếu như hắn thua thì sẽ về đó nghỉ ngơi lấy lại sức. Một khi Nghi Nhân đặt chân vào mảnh đất đó thì hai hổ đánh nhau! Mặc kệ ai thắng, ai bại thì hắn vẫn là ngư ông đắc lợi!

Nghĩ như vậy, hắn lập tức nói. “Được, nếu như ta lấy được Minh Tịch thì Tây Vực là của Nghi Nhân ngươi!”.

Nghi Nhân nở nụ cười yếu ớt, đôi mắt sáng ngời lộ vài phần cơ trí. “Một lời đã định”.

Lúc này, Trương Tam đi vào nói nhỏ vài câu với Dạ Mặc Cảnh, hắn nhíu mày. “Cái gì?”.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất